Trường Phong Độ

Chương 73: Chương 73: Đời người trước sau gì cũng phải đối đầu với thử thách




Cố Cửu Tư nghe Cố Lãng Hoa nói, trong chớp mắt tưởng chừng như quay về quá khứ.

Đời người chỉ cần phụ mẫu còn sống – bất kể họ đang tuổi già đau ốm hay khỏe mạnh – thì vẫn khiến ta cảm thấy có người để dựa vào, có nơi để quay về. Cái chết của Cố Lãng Hoa như Thái Sơn sụp đổ, làm Cố Cửu Tư cho rằng mọi thứ đã thay đổi. Nay ông trở về, dù bọn họ la hét ầm ĩ nhưng lòng hắn lại nghĩ mình một lần nữa có người để dựa vào. Điều này khiến hắn cảm thấy dẫu thế giới bên ngoài xoay chuyển song những gì hắn có – người nhà của hắn, tình yêu của hắn – vẫn không thay đổi.

Hắn thật muốn khóc nhưng lại nghĩ thế thì mất mặt lắm bèn gượng cười rồi khàn khàn cất tiếng, “Đã biết.”

Cố Lãng Hoa vỗ vỗ vai hắn, ông ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “Đi đi, nhớ đối đãi tử tế với cô vợ nhỏ của ngươi. Đừng có lớn chừng này mà vẫn y chang một thằng nhóc để Ngọc Như phải trông coi.”

Cố Cửu Tư đáp lại ông rồi đứng dậy cùng Liễu Ngọc Như đi ra ngoài. Tới ngoài cửa, hắn nắm tay Liễu Ngọc Như đi trong sân, còn nàng thấp giọng thảo luận với hắn về kế hoạch tiếp theo của nàng.

“Lần này ta chủ trì bôn ba ra ngoài thu mua lương thực, chàng cũng nên cho ta chút thù lao. Sau khi nhận thù lao, ta định giao việc kinh doanh Hoa Dung cho người khác còn mình mua vài miếng đất ngoài thành Vọng Đô. Có phải chàng đã thu nhận rất nhiều lưu dân và chia đất cho bọn họ? Ta nghe nói chàng hứa hẹn trước khi những mảnh đất này trồng ra được lương thực thì sẽ cung cấp cho bọn họ ít tiền để chi tiêu cơ bản? Số tiền này nhiều ít ra sao? Ta định cùng những người này mua đất, sau đó thống nhất cách thức quản lý. Còn mời người chuyên gieo trồng lương thực để phân loại lương thực nữa. Nhiều đất nhiều người vậy thì phải có quy củ mới ổn.”

Cố Cửu Tư nghe nàng lải nhải hệt một kẻ tham tiền đang say mê gảy bàn tính lạch cạch mà cực kỳ thích thú. Đến hồi Liễu Ngọc Như nói xong, nàng quay đầu nhìn hắn thì thấy trong đôi mắt người này như đang phản chiếu ánh sao trên dải Ngân Hà. Liễu Ngọc Như ngẩn người hỏi hắn, “Chàng có nghe ta nói không vậy?”

“Có mà.”

“Ý kiến chàng thế nào?”

“Nghe nàng hết.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “mấy ngày trước ta còn khen chàng là quan phụ mẫu, chàng để tâm một chút được không?”

“Ta có chăm chú nghe mà.” Cố Cửu Tư hấp tấp nói, “Thật ra nàng chỉ muốn giúp ta thôi. Vấn đề không phải quan phủ có cho bọn họ tiền hay không, rốt cuộc thì mọi người phải cùng nhau kiếm tiền mới khấm khá được. Nàng tiêu tiền để chung tay mua đất với bọn họ, giúp họ gieo trồng lương thực, năm sau mà Vọng Đô có thu hoạch tốt thì những người này đều có nơi dựa vào. Nàng kiếm tiền là phụ, giúp ta giải quyết công việc mới là chính. Ta hiểu rõ biện pháp của nàng rất tuyệt vời.”

Liễu Ngọc Như hơi sững sờ, nàng bỗng cảm thấy nội tâm bị người ta nhìn thấu nên vừa hoảng loạn vừa xấu hổ. Nàng ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, “Ngày mai ta sẽ đến phủ nha của chàng, cứ làm theo quy trình thôi.”

Liễu Ngọc Như thương lượng xong với Cố Cửu Tư liền một mình tới chỗ Tô Uyển để hàn huyên với bà.

Tô Uyển sau khi biết tình hình Liễu gia thì thẫn thờ hồi lâu, cũng không nói tiếng nào. Liễu Ngọc Như nhìn vẻ mặt Tô Uyển, nàng sợ bà khổ sở bèn vội khuyên, “Nương đừng lo nghĩ, để con nhờ người đi tìm…”

“Không sao.” Tô Uyển thở dài, vẫy vẫy tay. “Hơn nửa đời người đã trôi qua, từ ngày chúng ta rời Dương Châu thì ta chẳng muốn lo nghĩ nữa. Cuộc sống giữa thời loạn khó khăn, con đừng phí sức đi tìm bọn họ. Tìm về thì cũng làm được gì chứ?” Tô Uyển cười cay đắng, “Chúng ta suy cho cùng đâu muốn thân thiết làm người một nhà với bọn họ. Cha con không thể bỏ Trương Nguyệt Nhi và con cái cô ta, chúng ta cần gì phải nhẫn nhịn nuốt cục tức vào lòng?”

Liễu Ngọc Như im lặng, Tô Uyển nhìn nàng, bà cầm tay nàng và dịu dàng nói, “Con mới khiến ta lo lắng, đó dù sao cũng là cha của con, con…”

“Mọi chuyện đã qua rồi.”

Liễu Ngọc Như thở dài, nàng ngước nhìn Tô Uyển mà gượng cười, “Chuyện này nào có cách giải quyết, ban đầu con cũng khổ sở nhưng hiện giờ thì ổn rồi. Nương và con cứ sống nương tựa lẫn nhau, có người ở đây là lòng con đã bình yên, người đừng nghĩ nhiều nữa.”

Liễu Ngọc Như trấn an Tô Uyển xong liền rời khỏi phòng bà, nàng cảm tưởng có sự phiền muộn vô hình đè ở ngực. Nhưng nàng vừa bước ra đã thấy một bóng hình đưa lưng về phía nàng. Hắn dựa người vào cây cột, trong tay cầm quyển sách, dùng ánh trăng lẫn ánh đèn hành lang để đọc những con chữ trên trang giấy.

Hắn quả thật chẳng học nổi quy củ, tư thế cũng thiếu đứng đắn; ngay cả đứng còn xiêu vẹo hệt kẻ không xương.

Nghe tiếng Liễu Ngọc Như mở cửa, hắn quay đầu nhìn nàng và cười, “Tâm sự xong rồi?”

Hắn bước tới gần để khoác áo choàng lên người Liễu Ngọc Như, nàng cúi đầu thì thầm, “Sao chàng lại ở đây?”

“Ta thấy nàng không mặc áo choàng,” Cố Cửu Tư cười nói, “cũng nhớ nàng nữa nên tới đây chờ. Ngộ nhỡ nàng ra khỏi phòng thấy lạnh thì sao?”

“Chỉ là một đoạn đường ngắn thôi mà.”

“Dù là một đoạn đường ngắn ta cũng muốn chờ nàng.”

Liễu Ngọc Như im lặng nghẹn ngào, nàng cảm giác độ ấm từ áo choàng len lỏi vào trái tim mình. Cố Cửu Tư nắm tay nàng, hai người sánh bước trên hành lang dài. Liễu Ngọc Như bỗng cảm thấy đoạn đường này không hề lạnh lẽo, cũng chẳng tịch mịch.

Hai người cùng nhau trở về phòng, Liễu Ngọc Như tắm xong thì đến lượt Cố Cửu Tư vào tịnh thất rửa ráy. Liễu Ngọc Như vừa nghe tiếng nước vừa nhìn bóng hình hắt trên bình phong. Nàng đang ngồi lau khô tóc trước gương, do dự giây lát rồi cẩn thận cầm son môi chấm lên môi mình.

Khi làm xong nàng chợt thấy hối hận bèn vội vã chùi đi. Song ngay cả khi đã lau sạch thì trên môi vẫn lưu lại màu sắc khiến nó đỏ phơn phớt khác thường. Nàng mím môi nhìn mình trong gương, âm thầm tự mắng bản thân rồi nằm lên giường. Trước lúc lên giường, nàng tìm khăn lụa trắng từ ngăn tủ để lót dưới thân. Sau đấy nàng tắt đèn, nằm xuống giường và dùng chăn đắp kín thân mình.

Nàng hơi căng thẳng mà nhìn chằm chằm tấm màn phía trên, trong đầu nhớ lại quyển sách hôm trước Tô Uyển cho nàng xem. Mặt nàng nóng như bị thiêu đốt song giữa nỗi bất an lại có mấy phần vui sướng chẳng nói nên lời. Nàng nghĩ về Cố Cửu Tư, nghĩ hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào, rồi lại nghĩ tới tương lai. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bản thân ướt át quá mức nên thầm khinh thường chính mình. Đúng lúc ấy, nàng nghe tiếng Cố Cửu Tư từ trong nước đứng dậy.

Cố Cửu Tư mặc bộ quần áo mỏng, vừa xoa tóc vừa đi ra khỏi tịnh thất, giờ hắn mới phát hiện Liễu Ngọc Như đã tắt đèn. Hắn ngẩn người, không ngờ Liễu Ngọc Như ngủ sớm vậy. Hắn đành đi thật nhẹ trong phòng ngủ vì sợ đánh thức nàng.

Liễu Ngọc Như nằm cứng cả người trên giường, tim đập nhanh như bay. Nàng suy đoán xem khi nào Cố Cửu Tư lên giường, lúc hắn nằm xuống liệu có chê cười nàng không.

Nàng cảm giác Cố Cửu Tư đến gần nên cả người gồng lên, hồi hộp tột độ. Ngờ đâu Cố Cửu Tư lục lọi tìm kiếm gì đó rồi đột nhiên ngồi xuống!

Liễu Ngọc Như nằm trên giường lén hé mắt, nàng thấy Cố Cửu Tư đang ngồi lau tóc.

Tốt thôi, hắn định lau khô tóc mới nằm nghỉ.

Vì thế Liễu Ngọc Như mở to mắt nhìn chằm chặp Cố Cửu Tư và chờ hắn lên giường.

Nàng nhìn Cố Cửu Tư ngồi đó lau tóc. Hắn cứ lau rồi dừng như đang suy nghĩ gì và lặp đi lặp lại hành động này.

Ban đầu Liễu Ngọc Như còn nôn nóng trông chờ, song nhìn mãi cũng mệt nên được một lát thì nàng mê man ngủ thiếp đi.

Lúc Cố Cửu Tư lên giường, nàng đã ngủ say sưa. Cố Cửu Tư sợ nàng nhiễm lạnh nên tóc khô hoàn toàn mới đi ngủ. Khi nằm xuống, hắn cảm giác giường hình như hơi cộm bèn chẳng nghĩ nhiều mà duỗi tay nắm lấy đồ vật dưới thân rồi ném đi.

Hắn nghĩ Liễu Ngọc Như chắc mệt lắm, giường có thêm đồ vật nhưng nàng chưa phát hiện đã ngủ mất.

Cố Cửu Tư lại thấy đau lòng, hắn cúi đầu hôn lên trán Liễu Ngọc Như rồi thỏa mãn ôm nàng ngủ.

Sáng hôm sau, Liễu Ngọc Như tỉnh dậy trước. Nàng mở bừng mắt, vừa ngồi trên giường vừa sờ soạng tìm miếng vải trắng nàng lót dưới thân đêm qua.

Miếng vải trắng trên đất thu hút sự chú ý của nàng, Cố Cửu Tư mơ màng mở mắt và ngái ngủ hỏi, “Nàng dậy sớm vậy, ngủ thêm chút nữa đi?”

“Ta…ta phải đi kiểm toán.”

Liễu Ngọc Như xấu hổ, dũng khí đêm qua mất sạch. Nàng sốt ruột leo qua người Cố Cửu Tư vì muốn xuống giường nhặt miếng lụa trắng trên đất rồi giấu thật kỹ. Nhưng nàng vừa khom lưng nhặt đồ, miếng lụa đã bị người khác nhanh tay giành trước. Cố Cửu Tư cầm miếng lụa, nhíu mày nhìn Liễu Ngọc Như, “Cái gì đây?”

Liễu Ngọc Như lập tức đỏ mặt, lí nhí đáp, “Làm…sao ta biết được?”

“Thế sao nàng hốt hoảng muốn giấu nó đi?”

“Làm gì có.” Liễu Ngọc Như hấp tấp phủ nhận, nàng xoay người sang chỗ khác, “Ta đi rửa mặt…”

Liễu Ngọc Như chưa nói xong thì Cố Cửu Tư trong nháy mắt nhớ tới món đồ mà hắn vứt đi vào tối qua. Hắn đột nhiên hiểu ra đây là cái gì bèn vội vàng giữ lấy Liễu Ngọc Như, “Ấy ấy, nàng đừng đi!”

Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía hắn, trông nàng hơi căng thẳng. Cố Cửu Tư ôm nàng từ đằng sau, thì thầm hỏi bên tai nàng, “Ngọc Như, có phải tối qua nàng muốn cùng ta sinh đứa bé không?”

“Cố Cửu Tư!” Liễu Ngọc Như nghĩ đời này mặt nàng chưa bao giờ đỏ đến thế, nàng rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên mặt mình. Nàng tức giận nói, “Ta muốn đi làm chính sự! Ta muốn kiếm bạc! Chàng đừng ngăn cản ta!”

Cố Cửu Tư nghe thì nghe mà vẫn ôm chặt nàng, nàng có giãy giụa cũng chẳng chịu buông tay. Hắn cười sang sảng rồi cúi đầu hôn nàng, phấn khích nói, “Nàng đừng nóng vội, ta cần phải chuẩn bị thêm.”

“Chàng cút ngay!”

Liễu Ngọc Như càng nghe hắn nói càng cuống quít và xấu hổ. Cố Cửu Tư thấy nàng ra sức vùng vẫy thì cũng biết không thể tiếp tục trêu ghẹo nàng bèn hôn nàng một lần cuối rồi vội bảo, “Ngày mai nàng mặc đẹp một chút, úi da!”

Liễu Ngọc Như giẫm chân hắn, Cố Cửu Tư rốt cuộc buông tay. Liễu Ngọc Như gấp gáp chạy ra ngoài, Cố Cửu Tư dùng một chân nhảy cà tưng. Liễu Ngọc Như thò ra nửa khuôn mặt từ sau cánh cửa nhìn hắn, ánh mắt đầy sự lo lắng, nàng dè dặt hỏi, “Chàng…chàng không sao chứ?”

Cố Cửu Tư nằm vật xuống đất ngay, khuôn mặt lộ vẻ đưa đám, “Gãy chân rồi.”

Liễu Ngọc Như biết hắn không sao bèn yên tâm xoay người đi ra ngoài. Nàng đến cách vách gọi người tới, rửa mặt xong liền nhanh chóng rời nhà. Việc đầu tiên là ghé qua Hoa Dung, Vân Vân về Vọng Đô trước nàng và đã kiểm kê sổ sách của cửa tiệm. Liễu Ngọc Như vừa đến liền triệu tập mọi người.

Liễu Ngọc Như tìm hiểu tình hình gần đây của Hoa Dung xong mới nói đến chuyện nàng thỏa thuận với thương gia nơi khác. Song nàng chỉ vừa mở miệng, “Lúc trước ở Thương Châu…” thì Vân Vân đã cất tiếng ngắt lời, nàng ấy nhã nhặn nói, “Ta đã giao cho mọi người lễ vật phu nhân chuẩn bị ở Thương Châu.”

Liễu Ngọc Như thoáng ngừng lại, nàng biết đây là Vân Vân không muốn nàng nói tiếp bèn cười cười đổi đề tài, “Vậy thì tốt.” Nàng ôn hoà bảo, “Ta vắng mặt nhưng vẫn nhớ mọi người, may là bình an trở về. Đêm mai ta đặt bàn ở tửu lầu Đông Lai để mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”

Câu chuyện cứ thế được lấp liếm, khi mọi người giải tán, Liễu Ngọc Như chỉ giữ lại Vân Vân. Nàng nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn Vân Vân, “Tại sao hồi nãy ngươi không cho ta nói?”

Vân Vân khẽ khàng trả lời, “Phu nhân, sau khi trở về, ta tìm ra vài đường dây và lấy được hàng giả lưu thông bên ngoài.”

Vân Vân đưa một hộp son phấn cho Liễu Ngọc Như, nàng vừa cầm vừa nghe nàng ấy nói, “Nhưng ta phát hiện đây chẳng phải hàng giả.”

Tay Liễu Ngọc Như dừng lại, nàng ngước mắt nhìn Vân Vân. Vân Vân im lặng giây lát rồi nhỏ giọng bảo, “Cách điều chế của sản phẩm này giống hệt hàng chính phẩm của chúng ta.”

Liễu Ngọc Như hiểu ý Vân Vân. Muốn mô phỏng phương thức điều chế son phấn là cực khó; dư thiếu nguyên liệu dù chỉ một chút cũng khiến màu sắc và cảm giác khi dùng khác đi. Liễu Ngọc Như trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi, “Ngươi nghĩ chính người của chúng ta ở bên ngoài làm chuyện này?”

“Đúng vậy.” Vân Vân quyết đoán khẳng định, “Ta vẫn đang tra chi tiết cụ thể nhưng cơ bản đã khoanh vùng ở những công nhân làm son phấn.”

Liễu Ngọc Như nâng chén trà, nàng nghe Vân Vân nói thì không khỏi cười, “Ta hiểu ý ngươi. Các giai đoạn điều chế son phấn của chúng ta đều chia ra cho mọi người làm nên mỗi người chỉ biết một phần công thức. Tuy nhiên, ban đầu công việc này giao cho hai người, vì vậy mỗi người nắm giữ một nửa công thức. Hai người đó vốn có thâm niên trong Cố gia nên ngươi không tiện nói ra, đúng không?”

Vân Vân im lặng, Liễu Ngọc Như buông chén trà rồi lạnh nhạt nói, “Quan trọng nhất không phải vấn đề tình cảm. Hai người kia là nhân viên nòng cốt, son phấn đều do bọn họ điều chế. Ngươi muốn loại bỏ họ thì về sau chúng ta phải làm sao?”

“Nhưng không tiếp tục thế này được.” Vân Vân cúi đầu giao ra sổ sách, nàng ấy thì thào, “Thời gian qua, lợi nhuận cửa hàng tụt dốc thảm hại. Hàng giả tràn lan bên ngoài, chúng ta không thể tăng giá cũng chẳng thể bảo vệ danh tiếng.”

Vật hiếm mới quý, bọn họ chọn con đường sản xuất son phấn hạn chế để tăng thể diện người dùng, nếu bên ngoài tràn lan sản phẩm cùng cấp bậc thì sao còn buôn bán nổi?

Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân nói nhưng vẫn không đưa ra quyết định. Nàng suy tư rồi chậm rãi bảo, “Ngươi lui xuống trước đi, để ta suy nghĩ đã.”

Vân Vân đáp lại một tiếng rồi chẳng nhiều lời mà lui xuống.

Liễu Ngọc Như nghỉ ngơi một lát rồi tới phủ nha tìm chủ bộ. Trước khi thương đội của nàng khởi hành đã ký thỏa thuận với quan phủ là dựa theo lợi nhuận mà trả tiền lời cho nàng. Tổng số lương thực và bạc nàng kiếm được gấp bội mức tiêu chuẩn nên nàng đúng hẹn đến đòi tiền. Chủ bộ và nàng cùng nhau đối chiếu công văn xong, nàng liền cầm khế ước đi tìm Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư biết là khế ước của Liễu Ngọc Như thì cũng chẳng kiêng dè mà rất nghiêm túc đọc nội dung. Lúc này hắn mới chú ý tới chữ nàng viết.

So với trước kia, chữ nàng thay đổi khá nhiều, cứ như đang dốc sức xóa bỏ nét chữ hồi xưa để sáng tác cách viết khác.

Cố Cửu Tư hiểu rõ ý nàng, hắn không thể nín cười. Hắn cúi đầu ký tên rồi xem xét thời gian và nói với chủ bộ, “Ngươi nhắn Liễu lão bản chờ một chút, ta có việc cần nói với nàng.”

Chủ bộ ngẩn người song vẫn tuân lệnh chuyển lời của Cố Cửu Tư và dẫn Liễu Ngọc Như đến đại sảnh. Cố Cửu Tư gấp rút phê duyệt công văn của thuộc hạ, hắn thấy tới giờ nghỉ bèn nhanh tay thay quan phục thành quần áo thường ngày rồi tới chỗ Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư mặc thường phục đi vào bèn hỏi, “Chẳng phải chàng còn bận việc sao?”

“Đi thôi,” Cố Cửu Tư hào hứng nói, “đã hết giờ làm việc, ta về nhà với nàng.”

Liễu Ngọc Như thật hết cách, giờ nàng mới hiểu Cố Cửu Tư chỉ muốn hai người cùng nhau về nhà.

Hai người cùng nhau trở về, Cố Cửu Tư thấy nàng rầu rĩ thì không thể không hỏi, “Sao mặt ủ mày chau thế này? Có ta về cùng khiến nàng sầu vậy à?”

“Không phải.” Liễu Ngọc Như thở dài rồi kể lại chuyện cửa tiệm, nàng đau đầu nói, “Hai người kia ta đuổi hay giữ đều không ổn. Nếu đuổi bọn họ thì sau này ai điều chế son phấn? Nếu giữ lại để họ tự tung tự tác thì ta quản lý thế nào?”

Cố Cửu Tư vừa lắng nghe vừa phe phẩy quạt chứ không nói gì. Khuôn mặt Liễu Ngọc Như đầy vẻ phiền não, Cố Cửu Tư khẽ cười, “Nàng đừng ưu sầu, ta cảm thấy như vậy cũng tốt.”

“Sao lại tốt?” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, mù mờ hỏi.

Cố Cửu Tư cười nói, “Nàng ấy, quá thông minh nên còn nhỏ tuổi mà mọi việc đã thuận lợi như vậy, không té ngã vài lần thì sao trưởng thành được? Nàng chỉ tính toán lợi nhuận, nghĩ cách kiếm tiền, lo việc bên ngoài, mà chẳng nhớ đạo lý con đê ngàn dặm sụp đổ vì tổ kiến à? Thật ra Hoa Dung phát sinh việc thế này là vấn đề thời gian. Sự cố xảy ra sớm hơn thì nàng sẽ hiểu đạo lý sớm hơn, đây là chuyện tốt.”

Liễu Ngọc Như nghe hắn phân tích, “Phong cách hành sự của nàng là đã dùng người thì không nghi ngờ. Nàng nói được thì làm được nên nghĩ ai cũng giống mình, song nàng yêu cầu bản thân là một chuyện, người khác tiếp nhận thế nào là chuyện khác. Đã đề cập đến tiền bạc thì nàng phải suy nghĩ cẩn thận, đối phương cũng là người. Nàng khai trương cửa hàng rồi mời hai tiểu nhị, nàng phải đề phòng, không thể giao những thứ quan trọng nhất cho bọn họ. Nếu đã giao thì hoặc có biện pháp kiểm soát bọn họ, để nhóm người kiềm chế lẫn nhau; hoặc phải khống chế chặt chẽ nhân viên nòng cốt. Hiện tại hai người điều chế son phấn là nhân viên nòng cốt nhất tại cửa hàng, nhưng nàng không những không thể dùng lợi ích trói chặt mà còn chả có biện pháp kiểm soát bọn họ. Nàng đối đãi nhân viên quan trọng như với tiểu nhị bình thường thì kết cục ngày hôm nay chẳng phải là tất lẽ dĩ ngẫu sao?”

Liễu Ngọc Như gật đầu trả lời, “Chàng nói đúng.”

Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, đôi mắt mang theo vài phần cầu xin sự giúp đỡ, “Vậy chàng nghĩ ta nên làm gì bây giờ?”

Cố Cửu Tư nghe nàng cầu viện hắn, lại còn dùng đôi mắt trong vắt kia, nội tâm hắn rạo rực không thôi. Hắn hận chẳng thể móc ra mười mấy, hai mươi cái giải pháp tuyệt diệu để mỗi ngày nàng đều dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống rồi cười, “Nàng hãy tự nghĩ biện pháp, chuyện này không khó. Mai sau việc kinh doanh của nàng sẽ ngày càng mở rộng, có rất nhiều vấn đề cần suy xét, nàng luyện tập bằng chuyện này trước đi. Nàng ngẫm lại xem, ai cũng là người, đều có dục vọng riêng. Tại sao chuyện này lại phát sinh? Hiện tại cái gì quan trọng nhất với nàng, phải làm thế nào mới thỏa mãn mong muốn của nàng?”

Liễu Ngọc Như nghe hắn nói, nàng biết Cố Cửu Tư đang chỉ đường dẫn lối cho nàng. Nàng trầm mặc suy nghĩ, Cố Cửu Tư ngắm nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng thì cảm thấy người này xinh đẹp cực kỳ.

Ban đêm Liễu Ngọc Như không ngủ, nàng ngồi trong thư phòng kiểm kê sổ sách. Cố Cửu Tư chẳng dám quấy rầy, hắn cầm sách, vừa lật trang giấy vừa chờ nàng.

Hắn thấy Liễu Ngọc Như cứ ngơ ngác nhìn ánh nến, chờ đến nửa đêm thì hắn rốt cuộc không nhìn tiếp được nữa. Hắn đứng dậy rồi đến ngồi xổm cạnh Liễu Ngọc Như, cười nói, “Nương tử à, nếu nàng chẳng chịu ngủ thì đừng trách ta không khách khí.”

Liễu Ngọc Như khẽ bật cười, nàng đau lòng Cố Cửu Tư chưa thể ngủ bèn đứng dậy rồi cùng hắn trở về giường nằm.

Cố Cửu Tư biết nàng chưa nghĩ ra cách giải quyết thì sẽ ngủ không ngon bèn thở dài, “Coi như nàng lợi hại. Ta hỏi này, hiện giờ nàng cảm thấy Hoa Dung có cần giữ lại bọn họ không?”

“Tất nhiên là cần,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng than thở, “ta chưa thể tìm được người thay thế bọn họ.”

Dù sao cũng là người được Cố gia bồi dưỡng mười mấy năm, kiếm người thay thế đâu dễ vậy?

Cố Cửu Tư hỏi tiếp, “Muốn giữ lại hết hay một người là được?”

Liễu Ngọc Như thoáng im lặng, sau đấy trả lời, “Một người là được.”

“Không phải vậy là đủ rồi sao?” Cố Cửu Tư thở dài, “Nếu nàng chỉ định giữ một người thì thả mồi nhử để tự bọn họ lựa chọn thay nàng. Kế tiếp nàng thiết lập quy củ, phá hỏng đường lui của bọn họ để bảo đảm có giữ lại cũng không thể gây rối và rời đi thì chẳng có cách nào ngáng chân nàng. Nàng hãy suy xét tính tình của hai người kia để xem cụ thể phải làm gì. Mà ngủ một giấc đã, ngày mai hẵng suy nghĩ.”

Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói xong liền nhỏ giọng ậm ừ.

Song những lời Cố Cửu Tư nói cứ quanh quẩn trong đầu nàng, một kế hoạch dần dần thành hình.

Hôm sau, nàng đến Hoa Dung hỏi thăm Vân Vân tình hình cụ thể rồi gọi người nhiều kinh nghiệm hơn trong hai người lại.

Người này tên Vương Mai, mọi người đều gọi bà ta là Mai di. Người điều chế son phấn còn lại tên Tống Hương, vốn là đồ đệ của Vương Mai nên trước giờ luôn nghe lời Vương Mai. Vân Vân nói công thức của Hoa Dung bị bán ra ngoài chủ yếu là do Vương Mai cùng Tống Hương làm; Vương Mai tìm mối, Tống Hương phụ trách nghiên cứu chế tạo công thức. Tống Hương bẩm sinh sở hữu khứu giác lẫn thị giác nhạy bén, Hoa Dung có vài công thức chưa đến tay bọn họ nhưng đã bị Tống Hương đoán trúng.

Có điều tất cả những thứ này đều là suy đoán của Vân Vân dựa trên tính cách hai người, nhưng Liễu Ngọc Như ước chừng nó đúng đến tám, chín phần. Nàng mời Vương Mai tới, vừa uống trà vừa nói, “Ta vốn định thương lượng với Mai di chuyện này nhưng do bận quá nên giờ mới nói được, có vẻ là hơi muộn rồi.”

Vương Mai ngồi một bên, trông hơi thấp thỏm, “Đông gia định nói gì với ta?”

“Người và Hương tỷ đến đây khi ta còn hai bàn tay trắng, vậy cũng coi như chung tay với ta sáng lập Hoa Dung. Hoa Dung có ngày hôm nay không thể không nhắc đến công lao của người lẫn Hương tỷ, nhưng ta chưa cho hai người đãi ngộ tương xứng, đây là ta sai.”

Nghe Liễu Ngọc Như nói vậy, Vương Mai vội bảo, “Đông gia cứ đùa. Lão đông gia dẫn theo chúng ta từ Dương Châu tới đây, bố trí ổn thỏa cuộc sống cho chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp. Vì vậy đông gia cho bao nhiêu chúng ta nhận bấy nhiêu là phải đạo.”

“Sao nói thế được, ta là người thưởng phạt phân minh, lúc trước sơ sẩy nên mong hai người thứ lỗi.” Liễu Ngọc Như cười nói, “Quy mô của Hoa Dung ngày càng lớn, đợt này ta đi Thương Châu đã thỏa thuận xong với thương gia các nơi, trong tương lai hàng hóa sẽ được cung cấp trực tiếp từ Hoa Dung. Ngoài ra ta còn tạo mối quan hệ thân cận với quan phủ ba châu Thương Châu, Thanh Châu, và Dương Châu; nếu có hàng giả xuất hiện ở những địa phương này thì cứ bắt giam hết. Mai sau chúng ta không cần lo lắng vấn đề lợi nhuận nữa, cứ tập trung nghiên cứu chế tạo son phấn. Ta nghĩ không thể để cửa hàng mất trật tự thế này mãi nên cần thiết lập luật lệ giống quân đội vậy. Ta định lựa chọn một người quản lý những ai tham gia nghiên cứu chế tạo, người này về sau là nhân viên nòng cốt của chúng ta, quyền lợi dĩ nhiên sẽ cao hơn.”

Vương Mai nghe Liễu Ngọc Như nói thì sắc mặt thay đổi. Khi nghe đến từ cuối cùng, ánh mắt bà ta hơi sáng lên như đã hiểu ý Liễu Ngọc Như nhưng vẫn cẩn thận hỏi, “Ý ngài là?”

“Thế nên,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “người thấy Hương tỷ thế nào?”

Sắc mặt Vương Mai biến hóa cực lớn, Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Ta nghe bảo Hương tỷ vô cùng nhạy cảm với màu sắc và mùi hương, bất kể công thức thế nào thì tỷ ấy chỉ ngửi qua là đoán được. Ta định cho tỷ ấy chức vụ cao hơn một bậc, mỗi tháng thêm mười lượng bạc cùng một phần tiền lãi từ cửa tiệm. Tỷ ấy là đồ đệ của người, người hẳn rất mừng cho tỷ ấy nhỉ?”

Vương Mai im lặng, sắc mặt khá khó coi. Liễu Ngọc Như giả bộ chẳng để ý nét mặt bà ta, nàng nhìn bên ngoài mà cười nói, “Mai sau thiên hạ yên ổn, nhờ ta lập công lao cho Phạm đại nhân nên Hoa Dung sẽ thành cửa hàng thuộc hoàng thất, chúng ta rốt cuộc không phải sầu lo nữa. Đến ngày ấy biết đâu Hương tỷ không chỉ là sư phó chuyên son phấn mà còn được ban phẩm cấp. Mai di là sư phụ của tỷ ấy, lúc đó người có thể nói với mọi người rằng đây là đồ đệ của mình.”

Liễu Ngọc Như nhìn về phía Vương Mai như đang muốn hỏi ý kiến, “Mai di thấy ý định này của ta có thỏa đáng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.