Vương Mai nghe Liễu Ngọc Như nói liền siết chặt khăn tay, bà ta ráng trưng ra vẻ mặt tươi cười, “Nếu A Hương sống tốt thì ta dĩ nhiên vui mừng. Có điều A Hương…hình như hơi thiếu kinh nghiệm?”
“Không đâu,” Liễu Ngọc Như cười cười, “ta đã hỏi ý những người khác, bọn họ đều nói Hương tỷ là bậc thầy. Hiện giờ cửa hàng toàn người mới nên ít ai biết người là sư phụ của tỷ ấy, không lo người ta xì xào.”
Khuôn mặt tươi cười của Vương Mai cứng đờ nhưng bà ta không biết nói gì. Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng nói, “Nhưng trong lòng ta trước sau vẫn xem người là sư phụ của Hương tỷ nên mới cố tình hỏi ý người. Người xem ta tính toán vậy có thỏa đáng chưa?”
“Việc này dĩ nhiên…dĩ nhiên thỏa đáng.”
Vương Mai chẳng thể phản bác, bà ta biết năng lực của Tống Hương xuất sắc hơn mình. Song cứ tưởng tượng bị Tống Hương đè đầu thì bà ta cuối cùng vẫn thấy khó chịu. Liễu Ngọc Như giả bộ không phát hiện bà ta bất mãn, hai người nói thêm vài câu rồi Vương Mai đi ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi phòng Liễu Ngọc Như, Vương Mai bắt đầu cân nhắc.
Nếu Liễu Ngọc Như trực tiếp chuyển hàng đến nơi khác bán, còn tính nhờ quan phủ bắt kẻ bán hàng giả, vậy thì bán hàng giả không chỉ là vấn đề lợi nhuận thấp nữa mà sẽ thành mạo hiểm. Hình phạt cho tội chế tạo hàng giả sợ là phế bỏ đôi tay hay bị khoét mũi, và chẳng thể tiếp tục hành nghề; nguy hiểm lớn mà tiền lời nhỏ. Nếu Tống Hương được thăng chức, ngoài tiền lương mỗi tháng còn hưởng thêm lợi nhuận của Hoa Dung; đến lúc đó e rằng nàng ấy sẽ chả tình nguyện làm hàng giả.
Với quy mô của Hoa Dung, về sau lại mở rộng, thì một phần lợi nhuận nhiều hơn hẳn bọn họ đi bán hàng giả. Huống chi còn không có hiểm nguy hay gánh nặng, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.
Vương Mai nhận thấy lần này Liễu Ngọc Như vì muốn chiêu mộ người tài mà quả thật bỏ hết cả tiền vốn. Nhưng tại sao lại là Tống Hương chứ? Đấy là đồ đệ do một tay bà ta dạy dỗ, đồ đệ sao có thể vượt mặt sư phụ mà đoạt bát cơm của bà ta?
Vương Mai càng nghĩ càng bất bình, bà ta ở bên ngoài đi tới đi lui. Lát sau, bà ta nghiến răng hạ quyết tâm rồi quay về phòng và cung kính gọi, “Đông gia.”
Liễu Ngọc Như ra vẻ kinh ngạc, ngẩn người hỏi, “Mai di có chuyện gì à?”
“Đông gia,” Vương Mai bình tĩnh nói, “có vài việc ta suy đi nghĩ lại vẫn thấy nhất định phải nói với ngài. Đông gia muốn cất nhắc A Hương thì không ổn.”
“Tại sao?” Liễu Ngọc Như chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy bối rối, “Nhân phẩm Hương tỷ đoan chính, tay nghề xuất chúng, mọi người đều nhất trí đề cử. Mai di thấy không ổn điểm nào?”
“Đông gia,” Vương Mai thở dài, “thật lòng thì ta đã do dự từ lâu. Ta tự tay dạy dỗ A Hương nhưng có nhiều điều không chỉ bảo và che chở cho nó, đây là sai lầm của ta. Vốn dĩ ta định dành thêm chút thời gian khuyên nhủ, biết đâu nó sẽ hiểu quay đầu là bờ, nhưng đông gia muốn nâng đỡ nó thì ta không thể giữ im lặng.”
“Tỷ ấy có vấn đề gì?”
“Đông gia chắc biết trong đống hàng giả tràn lan ngoài kia, có vài sản phẩm chẳng khác gì hàng của Hoa Dung?”
Vương Mai quan sát biểu cảm của Liễu Ngọc Như, thấy nàng nhíu mày thì bà ta sầu não nói, “Nghe bảo ngài đang phiền lòng vì việc này.”
“Đông gia biết lý do sản phẩm của Hoa Dung có thể bị bắt chước tới mức này không?”
Liễu Ngọc Như ngây người. Trong chớp mắt, nàng ngẩng phắt đầu lên rồi kinh ngạc hỏi, “Người muốn nói là do Hương tỷ?”
“Phải.” Mặt Vương Mai sa sầm, bà ta thở dài, “Lúc trước có người tới tìm A Hương vì muốn công thức điều chế son phấn của Hoa Dung. Ngài cũng biết quy trình của chúng ta là phân chia mỗi người phụ trách một bộ phận, song A Hương thì khác. Nó chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra nguyên liệu và cách thức điều chế. Vì vậy suốt một thời gian, nó vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho bên ngoài. Không chỉ ăn trộm công thức, nó còn bán thứ phẩm dư thừa trong tiệm cho người khác.”
Nét mặt Liễu Ngọc Như nặng nề, Vương Mai thoáng nhìn nàng, trong lòng mừng thầm. Bà ta tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Ta đã khuyên nó nhưng gần đây A Hương thích một nam nhân, người nọ bệnh nặng thiếu tiền, nó cũng vì tiền mà bị ép buộc. Ngài đừng trách nó, ta nói chỉ để ngài thận trọng suy xét thôi. Nó là đồ đệ song ngài là đông gia, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ta cũng rất khổ tâm.”
“Mai di, ta hiểu mà.” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng ngước mắt nhìn bà ta, “Tuy nhiên, lời người nói cần có chứng cứ rõ ràng. Đây là chuyện lớn, ta không thể tùy tiện tin tưởng.”
Mặt Vương Mai cứng đờ, lát sau bà ta cắn răng phun ra, “Ta biết đông gia cẩn thận, ta có chứng cứ.”
“Ồ?”
“Hôm qua ta bắt gặp A Hương viết tin cho người bên ngoài, hẹn địa điểm giao hàng là sân của tửu lầu Đông Lai. Nó định giao công thức son phấn mới nhất của Hoa Dung cho đối phương, đông gia nếu tới sẽ bắt được cả người lẫn tang vật.”
“Người nói thật à?” Liễu Ngọc Như cau mày.
Vương Mai gật đầu, “Hoàn toàn chính xác, nhưng đông gia, A Hương…đến lúc đó sợ sẽ vu cáo lung tung. Ta mạo hiểm tiết lộ cho ngài, ngài phải tin ta.”
“Người yên tâm.” Liễu Ngọc Như đáp ứng, “Người có thể nói những chuyện này cho ta thì ta đương nhiên tin người. Ta biết nhân phẩm của người, yên tâm đi.”
Hai người nói chuyện xong, Vương Mai liền lui ra ngoài, trong lòng hớn hở. Bà ta dùng khăn quạt phe phẩy vì ban nãy bà ta toát hết cả mồ hôi lạnh, rốt cuộc giờ mới yên tâm.
Thật ra bà ta chả sợ, tuy bà ta là người đứng giữa giật dây nhưng hành động vô cùng thận trọng không để sót chứng cứ. Đầu óc Tống Hương ngu ngơ, lúc bị tố cáo thì cùng lắm chỉ biết nói với Liễu Ngọc Như là bà ta cũng tham dự. Nhưng bà ta đã đánh đòn phủ đầu, tiểu cô nương như Liễu Ngọc Như thông minh có thừa mà lại chưa đủ sâu sắc nên sẽ chẳng tin nàng ấy.
Vương Mai tính toán đâu ra đó thì vô cùng cao hứng mà rời đi.
Chờ bà ta khuất dạng, Ấn Hồng lẫn Vân Vân đi ra từ gian trong. Vân Vân thở dài, “Tâm địa Vương Mai thật quá ác độc.”
“Vậy chẳng tốt sao,” Ấn Hồng hào hứng nói, “bọn họ vừa ăn cướp vừa la làng, phu nhân có thể diệt tận gốc kẻ đứng sau, đến lúc đó xem họ còn gây sóng gió nổi không.”
Liễu Ngọc Như nghe hai người nói chuyện một hồi rồi hỏi, “Tống Hương thật sự có nam nhân ở U Châu, người đó lại bệnh nặng?”
Vân Vân nghe vậy bèn đáp, “Ta đi điều tra thì sự thật đúng là vậy. Tỷ ấy chắc vì chuyện này mới nghe theo Vương Mai.”
Vân Vân ngần ngừ giây lát nhưng rốt cuộc vẫn nói, “Hương tỷ là người tốt.”
Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, nàng uống ngụm trà rồi ngước mắt nhìn, “Thẩm Minh trở lại chưa? Hãy tìm hắn và nhắn hắn cho người trà trộn vào tửu lầu Đông Lai để cùng ta đi bắt người.”
Ấn Hồng tuân lệnh, vội vã chạy đi tìm Thẩm Minh.
Thẩm Minh đang theo chân Cố Cửu Tư mua sắm trên phố. Hai đại nam nhân ôm một đống đồ nào là khăn voan, đèn lồng, còn giấu trong bao bố nên nhìn bọn họ rất thậm thụt lén lút.
Thẩm Minh đi cạnh Cố Cửu Tư, hắn mất kiên nhẫn nói, “Ngươi lớn vậy rồi chứ có phải con nít đâu mà bày vẽ nghi thức? Rượu giao bôi chưa uống thì thôi, cần gì phải dằn vặt linh tinh, còn xin nghỉ để chạy về nhà treo đèn lồng. Ngươi sợ mọi người không biết mình mặt dày à?”
“Ngươi bớt lắm lời được không?” Cố Cửu Tư nhíu mày, “Ta nhờ ngươi tới hỗ trợ chứ có phải để ngươi quở trách ta đâu.”
Thẩm Minh bĩu môi, hắn nghĩ nghĩ rồi tiến lại gần và hứng chí nói, “Các ngươi chưa viên phòng thật hả? Ta còn cơ hội đúng không?”
“Thẩm Minh,” Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc hắn, “đầu óc phát sốt thì phải nói sớm để ta đưa tới chợ hóng mát.”
Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư bực bội bèn mau chóng rụt đầu lại không nói nữa. Hai người mua đồ vật cần thiết, Cố Cửu Tư thấy lưu dân ngồi xổm đầu đường xin ăn thì nhịn không được mà cau mày, “Ta nghe bảo Phạm đại nhân đã đột phá Linh Giang Quan, hiện đang bao vây cổng Đông Đô và đối đầu với Lương Vương.”
“A, nghe nói thế.” Thẩm Minh phấn khích hỏi, “Đến ngày Phạm đại nhân phá thành, có phải ngươi và ta sẽ thăng quan tiến chức không?”
“Ngươi chẳng phải muốn làm đại vương xứ núi sao?” Cố Cửu Tư trào phúng mở miệng, “Còn muốn thăng quan tiến chức à?”
Thẩm Minh khẽ tằng hắng, “Vì bá tánh thì cái gì ta cũng làm được. Ta có thể chịu đựng nỗi ấm ức này.”
Khóe miệng Cố Cửu Tư cong lên, nhưng hắn bỗng thấy lo âu, “Lương Vương hình như còn mười lăm vạn quân đội? Nếu có mười lăm vạn người thì sao Phạm đại nhân có thể nhanh chóng công phá Linh Giang Quan như vậy?”
“Ai biết đâu?” Thẩm Minh nhún vai rồi khuyên nhủ, “Ngươi đừng nhọc lòng, mau chóng chuẩn bị đêm nay động phòng…”
Thẩm Minh lộ vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa, Cố Cửu Tư ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng. Hắn đang định cất lời thì phía sau truyền đến tiếng Ấn Hồng gọi từ xa, “Thẩm Minh!”
Hai nam nhân vừa nghe thấy âm thanh này thì Cố Cửu Tư gấp rút nói, “Đưa hết đồ cho ta!”
Thẩm Minh hấp tấp ném đồ vào người Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư ôm một chồng đồ vật rồi nhanh chân trốn sang bên cạnh.
Ấn Hồng chạy tới trước mặt Thẩm Minh, ngờ ngợ hỏi, “Mới nãy ta còn thấy cô gia mà, ngài ấy đâu?”
“Làm gì có,” Thẩm Minh nhìn đông nhìn tây, “vừa rồi chỉ có người hỏi đường, Cửu ca vẫn đang ở phủ nha.”
“Ta nhìn thấy thật mà.” Ấn Hồng thấy lạ hết sức.
Thẩm Minh sẵng giọng ngay, “Có việc gì thì nói lẹ, đừng ở đây hỏi lung tung, ngươi là mật thám chắc?”
“Thái độ gì đấy!” Ấn Hồng hơi bất mãn nhưng cũng không dò xét nữa mà vội vàng nói, “À, phu nhân căn dặn tối nay ngươi dẫn theo người đến tửu lầu Đông Lai giúp ngài ấy bắt người.”
Thẩm Minh nhướn mày, Ấn Hồng kể ngọn nguồn sự việc. Hắn hiểu chuyện gật gù, “Được, việc nhỏ, để ta đi gọi người.”
Ấn Hồng thấy hắn cam đoan bèn yên tâm rời đi. Chờ nàng ấy đi khuất, Cố Cửu Tư vừa ôm đồ vừa thò đầu ra, “Nàng ấy tìm ngươi làm gì?”
Thẩm Minh thuật lại lời Ấn Hồng, Cố Cửu Tư lập tức nói, “Ta đi cùng ngươi.”
Thế là hai người kêu Hổ Tử cùng một đám huynh đệ và gia đinh Cố gia tới tửu lầu Đông Lai. Mọi người đều cải trang trà trộn vào tửu lầu rồi làm bộ vô tư uống rượu.
Cố Cửu Tư và Thẩm Minh ngồi trên lầu, nói chuyện cầm chừng. Chờ đến trời tối, tiếng cười tựa chuông bạc từ một nhóm nữ tử truyền tới, hai người quay đầu lại thì thấy Liễu Ngọc Như xuất hiện.
Tiểu nhị ở Hoa Dung đa số là nữ nhân, còn thích chưng diện nữa; người của một cửa hàng đi ăn cơm mà dùng tới bốn, năm chiếc xe ngựa. Các cô nương già trẻ lớn bè vừa trò chuyện vừa xuống xe, mùi hương son phấn lan tỏa khiến mọi người đều ngoảnh đầu nhìn.
Dẫn đầu là Liễu Ngọc Như, nàng khoác áo lông chồn còn bên trong mặc áo màu lam. Khuyên tai bằng ngọc trắng hình giọt nước nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh đèn, làm nét đẹp dịu dàng của nàng toát lên vài phần hoạt bát.
Ở phương Bắc thì nàng không được tính là cao ráo, trong tay lại cầm lò sưởi nên thoạt trông chẳng có chút khí thế. Song kỳ quái là giữa không gian ầm ĩ, mọi sự chú ý vẫn dồn về phía nàng. Từ người nàng lặng lẽ tỏa ra khắp nơi thứ thần thái trầm tĩnh, nó kết hợp với ngũ quan xinh đẹp vô song của nàng tạo nên vẻ đẹp siêu phàm khó diễn tả thành lời.
Nhiều nữ tử cùng đi như vậy đã thu hút ánh mắt người khác, huống hồ trong đám người còn có mỹ nhân Giang Nam như Liễu Ngọc Như nên xung quanh tức khắc im ắng. Mọi người dõi theo Liễu Ngọc Như đi vào tửu lầu, dặn dò người bên cạnh vài câu rồi dẫn bọn họ theo tiểu nhị vào phòng đặt trước.
Lúc nàng vén váy đi từng bước một trên bậc thang, chẳng ai dám phát ra tiếng động. Giữa bầu không khí này, ngay cả Cố Cửu Tư cũng đột nhiên cảm nhận được vẻ đẹp động lòng người mà không biết nảy nở từ khi nào của nàng.
Liễu Ngọc Như hình như phát hiện ánh mắt của Cố Cửu Tư, nàng bỗng dừng bước rồi ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư vẫn đang cầm chén mà ngơ ngác ngắm nàng thì chợt mỉm cười.
Nụ cười ấy dưới ánh đèn ấm áp tựa như hoa sen nở rộ, khiến sóng to gió lớn trào dâng trong lòng người. Thấy Cố Cửu Tư mãi chưa hoàn hồn, Liễu Ngọc Như nghĩ hắn thật buồn cười; ai ngờ thành hôn hơn nửa năm mà còn thấy được trên khuôn mặt rất đỗi thân quen kia biểu cảm ngu dại như vậy. Nàng mím môi quay đầu đi nhưng lại thầm lặng nghiêng mặt liếc hắn một cái, từ khóe mắt đến chân mày của cái liếc mắt kia đều đậm nét phong tình. Sau đấy nàng dẫn theo người rẽ trên hành lang rồi đi vào phòng.
Khi người của Hoa Dung vào phòng hết, đại sảnh mới khôi phục bầu không khí ồn ào. Mọi người đều bàn tán nữ lão bản Hoa Dung không chỉ sở hữu bản lĩnh kiếm tiền mà còn xinh đẹp đến vậy.
Cố Cửu Tư vẫn ngơ ngẩn cầm chén mãi chẳng chịu nói chuyện, dường như hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc chấn động mà cái liếc mắt vừa thẹn thùng vừa trêu ghẹo kia mang lại.
Thẩm Minh nhịn không được giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt hắn, “Cửu ca?”
Mắt Cố Cửu Tư nhìn thẳng, rượu trong chén khiến hắn nghẹt thở. Cuối cùng hắn mới hoàn hồn mà tuyên bố, “Ta chết rồi.”
“Hả?” Thẩm Minh không hiểu đang êm đẹp sao tự nhiên nói vậy.
Cố Cửu Tư thở dài. Nụ cười trên mặt hắn hơi bất đắc dĩ song vẫn khiến Thẩm Minh nhìn ra được vài phần cao hứng không nói nên lời, “Ta chết trong tay nữ nhân này.”
“Là sao?”
Cố Cửu Tư không trả lời, hắn chỉ mỉm cười uống rượu. Trong lòng hắn biết rõ thời điểm Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn chợt hiểu cái gì mới là nước của biển xanh và mây chốn Vu Sơn[1].
Hắn nghĩ đời này sẽ không tìm thấy nữ nhân nào có thể làm hắn động tâm như vậy.
Càng đáng sợ hơn là hắn phát hiện nét đẹp của Liễu Ngọc Như giống hệt một cái cây đang nhanh chóng lớn lên. Cái cây ở trước mặt hắn dùng tốc độ khó tưởng tượng nổi mà sinh sôi phát triển trên cuộc đời này.
Hắn không biết nàng có thể đẹp tới mức độ nào, hắn chỉ biết mỗi lần nghiêm túc đánh giá nàng thì sẽ kinh ngạc phát hiện hắn lại thích nàng nhiều hơn một chút.
Cố Cửu Tư uống cạn rượu rồi lấy vài đồng tiền từ trong túi ra đưa cho Hổ Tử đang ngồi cạnh. Hắn cười nói, “Giúp ta tìm người mua vài đóa hoa mai tặng cho phu nhân đi.”
Khi hoa của Cố Cửu Tư được đưa đến bàn của Liễu Ngọc Như, nàng trước hết ngẩn người rồi sau đó mới nhận lấy giữa tiếng trầm trồ từ người xung quanh.
Mọi người đều trêu ghẹo nàng, chỉ Tống Hương và Vương Mai rõ ràng trông hơi bất an. Vương Mai nãy giờ vẫn quan sát Tống Hương lẫn Liễu Ngọc Như, còn Tống Hương lại đứng ngồi không yên như đang lo lắng điều gì.
Liễu Ngọc Như cùng mọi người nhóm lửa nấu lẩu, hơi nước nóng hầm hập hòa quyện với tiếng nói chuyện ầm ĩ. Liễu Ngọc Như nâng chén rượu, chủ động tới trước mặt Vương Mai để kính rượu. Sau đó nàng cầm chén đến trước Tống Hương và nghiêm túc nói, “Hương tỷ, ta kính tỷ một chén.”
Tống Hương nghe vậy bèn vội vàng đứng dậy, hoảng loạn nói, “Đông gia…”
“Nửa năm nay ở U Châu, do chiến tranh loạn lạc mà ta không chăm sóc mọi người chu đáo, đây là thiếu sót của ta. Tỷ là công thần[2] của Hoa Dung, cùng Hoa Dung phát triển, ta coi chúng ta là tỷ muội. Nếu có chuyện thì tỷ nhất định phải nói với ta.”
Liễu Ngọc Như thở dài, “Chén rượu này ta đã uống cạn, Hương tỷ thì sao?”
Tống Hương im lặng, tim nàng ấy đập mạnh. Khi nhìn đôi mắt trấn tĩnh của Liễu Ngọc Như, nàng cảm tưởng Liễu Ngọc Như đã biết mọi chuyện.
Nhưng nếu biết thì sao có thể chấp nhận nàng ấy đứng đây?
Nàng ấy vừa hoảng sợ vừa đau khổ, áy náy làm nàng ấy cúi gằm đầu. Tống Hương vội vàng uống một hơi cạn chén rượu rồi bảo, “Đông gia, thật xin lỗi.”
Liễu Ngọc Như giơ tay vỗ vỗ vai Tống Hương, không hề nói gì thêm.
Vương Mai lẳng lặng quan sát, bà ta càng lúc càng lo lắng. Nếu Liễu Ngọc Như nhất quyết thiên vị Tống Hương mà muốn nâng đỡ nàng ấy thì sau này bà ta phải làm sao?
Song Vương Mai mau chóng trấn định. Hôm nay chỉ cần bà ta làm to chuyện để mọi người cùng chứng kiến thì dù Liễu Ngọc Như chẳng tính đụng tới Tống Hương cũng phải xuống tay.
Vương Mai hạ quyết tâm nên chả nói năng gì. Mọi người uống rượu ăn lẩu, dưới ánh sáng dịu nhẹ, ai cũng thấy thư thái. Tống Hương nghe bên ngoài có tiếng chim đỗ quyên liền lấy cớ đi ra khỏi phòng.
Vương Mai thấy Tống Hương rời đi bèn cấp bách tới bên cạnh Liễu Ngọc Như mà nhỏ giọng báo, “Đông gia, Hương tỷ nhi đi ra ngoài.”
Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn rồi gật đầu, “Ta đã biết.”
Nàng vẫy tay gọi Ấn Hồng lại đỡ nàng dậy và cười nói, “Mọi người cứ chơi thoải mái, ta ra ngoài đi vệ sinh.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền dẫn Ấn Hồng ra ngoài. Vương Mai bồn chồn ngồi một lát bèn đứng dậy kêu một cô nương thường ngày thân cận với bà ta để cùng “đi vệ sinh”.
Ba nhóm người lần lượt đi về phía sân trong, còn Cố Cửu Tư và Thẩm Minh mai phục trên xà nhà của hành lang. Hai người đang cắn hạt dưa, Thẩm Minh nghe thanh âm chim đỗ quyên bèn nhịn không được mà bật cười, “Bắt chước đỗ quyên vào mùa đông[3], bị ngốc à?”
Nghe lời này, Cố Cửu Tư vừa cắn hạt dưa vừa “tấm tắc”, “Vụng về thế thật quá khinh thường đông gia của bọn họ. Đợi mà xem, Ngọc Như nhà ta nhất định tát vỡ mặt bọn họ.”
Thẩm Minh đảo mắt, không thèm nói nhiều. Hai đại nam nhân cắn hạt dưa dõi theo một nam nhân lén lút đi tới bên cạnh hành lang. Chẳng mấy chốc, Tống Hương xuất hiện. Nam nhân kia thấy Tống Hương liền sốt ruột hỏi, “Công thức đâu?”
Tống Hương do dự giây lát rồi đáp, “Ta đã nghĩ kỹ, ta không thể giao công thức này. Ta cũng chẳng cần tiền của các ngươi, số tiền đặt cọc này…”
Tống Hương móc tiền từ trong tay áo ra, sắc mặt nam nhân kia tức khắc biến đổi. Gã xem xét số bạc trong tay Tống Hương, giận dữ nói, “Ngươi nói giao công thức nên mọi người đã chuẩn bị đủ công nhân lẫn vật liệu, ngay cả đường vận chuyển cũng sắp xếp kỹ lưỡng. Giờ ngươi lại bảo không làm? Ngươi cho rằng mấy lượng bạc đền bù nổi tổn thất nhiều như vậy chắc?!”
Tống Hương nghe đến đây thì mặt mũi trắng bệch. Đối phương thấy sắc mặt nàng ấy bèn bình tĩnh lại, hạ thấp giọng xuống, “Tống sư phó, ta không phải muốn gây khó dễ cho ngươi. Mọi người đều là chân chạy việc cho người khác; ngươi muốn sống, ta cũng muốn sống. Nhà ngươi có con quỷ bị bệnh lao cần chăm sóc, mọi người phân công hợp tác, ngươi đâu bị tổn thất gì. Ít nhất ngươi nên giữ lời hứa giao ra công thức, nếu không đồng ý thì phải nói sớm. Hiện tại chúng ta chuẩn bị xong xuôi thì ngươi lại giở quẻ, thế này chả phải vô lý à?”
“Ta…” Tống Hương lúng túng, nghẹn họng mãi mới thốt nên, “Ta xin lỗi…”
“Ngươi có mang theo công thức đúng không?”
Đối phương rốt cuộc mất hết nhẫn nại, gã liếc mắt thấy có tờ giấy trong cổ tay áo của Tống Hương liền giơ tay đoạt lấy và tức giận nói, “Lão tử không nói nhảm với ngươi nữa, hôm nay ngươi nhất định phải giao nó ra!”
“Ngươi buông ra…” Tống Hương và đối phương lôi lôi kéo kéo.
Cố Cửu Tư cắn hạt dưa, hắn đang cân nhắc thời điểm ra tay thì đúng lúc ấy, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm vô cùng khí thế, “Các ngươi đang làm gì đó!”
Thanh âm kia trước giờ dịu dàng trầm tĩnh, nay mang theo sự phẫn nộ làm Cố Cửu Tư sợ tới mức run tay và đống hạt dưa trong tay hắn rào rào rơi xuống.
Mọi người nghe tiếng quát của Liễu Ngọc Như liền chạy ra xem thì thấy nàng cau mày, người thấm sương lạnh, nhìn qua là dáng vẻ cực kỳ tức giận và đầy khí thế. Ngay sau đó, trong lúc nàng vẫn giữ biểu cảm hiên ngang, cơn mưa hạt dưa rơi xuống đầu nàng.
Liễu Ngọc Như: …
Cố Cửu Tư nâng tay thống khổ che mặt.
Thẩm Minh ngồi đối diện âm thầm vỗ tay khen hắn.
Chả ai dám hó hé tiếng nào, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cố Cửu Tư đang ngồi trên xà nhà.
Cố Cửu Tư lộ ra khuôn mặt nịnh nọt.
Liễu Ngọc Như: …
Chuyện này chẳng đáng so đo.
Liễu Ngọc Như kìm nén cảm xúc trong lòng, nàng ném về phía đối diện cái liếc mắt sắc như dao. Nàng vừa cười vừa tới gần, đưa tay hướng đến hai người đang tranh chấp, “Hai vị giành giật cái gì thế, không ngại lấy ra cho ta xem chứ?”
Thân mình Tống Hương khẽ run, nam nhân kia thì im bặt như đã sớm biết Liễu Ngọc Như là ai.
Trong lúc hai bên giằng co, Vương Mai đến sau bèn nhanh chân xông lên. Lợi dụng Tống Hương không kịp phòng ngừa, bà ta giật công thức khỏi tay nàng ấy rồi nhìn thoáng qua và kích động hét lớn, “Giỏi cho Hương tỷ nhi, đông gia tốt với con như vậy mà con dám ăn cây táo rào cây sung?!”
Mặt Tống Hương trắng bệch, nam nhân kia thấy tình hình nguy cấp liền quay đầu chạy. Song gã vừa rời hành lang thì bỗng hét to một tiếng như bị ai đánh đòn. Tru tréo một hồi, gã bị Thẩm Minh áp giải quay lại.
Vương Mai siết chặt tờ giấy công thức, đau đớn nhìn Tống Hương, “Hương tỷ nhi ơi Hương tỷ nhi à, đông gia tốt với con như vậy, dù vì nam nhân nhà con thì cũng không thể ăn cây táo rào cây sung. Ta biết con bất mãn do đông gia ngày thường trọng dụng một tiểu nha đầu nhưng con đâu thể hồ đồ như thế. Con xem mình đã gây ra chuyện gì kìa!”
“Không phải…” Tống Hương run rẩy lắp bắp, nàng ấy hình như muốn giải thích nhưng lại chẳng nói nên lời. Nàng ấy chỉ biết nhìn Vương Mai mà sốt ruột nói, “Mai di, chuyện không phải như vậy, người biết mà.”
“Ta biết cái gì?” Vương Mai lớn tiếng chặn họng, “Đến lúc này mà con vẫn chưa tỉnh ngộ, muốn kéo người khác xuống nước cùng à?!”
“Con…”
“Mai di,” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt lên tiếng, mọi người quay đầu nhìn thì thấy nàng đang cầm “công thức” do Mai di đoạt được. Liễu Ngọc Như lật mặt tờ giấy lại, nàng nhìn Mai di, “Mấy bài đồng dao Hương tỷ viết tặng người này có vấn đề gì?”
Lời này vừa lọt vào tai, mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Tống Hương cũng đứng đực ra.
Liễu Ngọc Như cúi đầu đọc tờ giấy trong tay, ánh mắt mang theo tán thưởng mà ôn hòa nhận xét, “Không ngờ Hương tỷ chẳng những sở hữu trí nhớ cao siêu của một sư phó làm son phấn mà chữ viết cũng rất đẹp.”
Lời tác giả
Liễu Ngọc Như: Mọi người tránh ra, ta muốn tính sổ.
Cố Cửu Tư: Ta có thể giải thích vụ hạt dưa…
Liễu Ngọc Như: Không cần, ta đã lấy được hưu thư. Tạm biệt, Cửu Tư của ta.
Cố Cửu Tư: …
Chú thích
[1] Ám chỉ bài thơ Ly tứ kỳ IV của Nguyên Chẩn – nhà thơ, nhà văn, và nhà chính trị nổi tiếng Trung Quốc thời Trung Đường. Ông viết bài thơ này để than khóc cho người vợ đầu của mình. Bài thơ có câu: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Dịch nghĩa là: Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước; trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. Hàm ý của Cố Cửu Tư là đứng trước mặt Liễu Ngọc Như thì anh mới biết nét đẹp đích thực là thế nào.
[2] Người có công lớn.
[3] Loài chim này hay kêu vào cuối mùa xuân và đầu mùa hạ.