Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư lúng túng không biết phải làm gì. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt sau khi khóc ánh lên vẻ tỉnh táo khó tả. Nhưng chính loại tỉnh táo này làm Cố Cửu Tư sợ hãi. Thanh đao kề cổ chẳng đáng nhắc tới; với khả năng của Liễu Ngọc Như thì trước khi nàng kịp động thủ hắn đã giành được đao rồi. Thứ khiến hắn sợ chính là trạng thái hiện tại của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư thật lòng tin rằng vào khoảnh khắc này, Liễu Ngọc Như đang đánh cược tính mạng để thương lượng với hắn.
Hắn không dám đùa giỡn. Giờ phút này hắn hiểu rõ, khi gả vào nhà hắn và gả cho hắn, Liễu Ngọc Như đã tuyệt vọng đến mức nào.
Nếu đúng như nàng nói…
Vậy vốn dĩ nàng thích Diệp Thế An?
Suy nghĩ đó xẹt qua trong đầu Cố Cửu Tư, cảm giác áy náy điên cuồng dâng lên khiến tay chân hắn luống cuống. Hắn muốn nói với nàng hắn tình nguyện tác hợp cho nàng cùng Diệp Thế An, song hắn sợ mình lại nói sai. Rất lâu sau, hắn mới lắp bắp, “Ngươi…ngươi thu đao lại, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Về nhà rồi nói,” Liễu Ngọc Như đáp ngắn gọn.
Cố Cửu Tư nhức đầu bảo, “Được được được, về nhà thôi, ta về ngay.”
Liễu Ngọc Như thu đao, đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
Cố Cửu Tư chỉnh trang quần áo, Liễu Ngọc Như cảnh giác nhìn xem hắn muốn làm gì nhưng bề ngoài nàng giống hệt một thê tử hiền thục quan tâm phu quân. Cố Cửu Tư xoay người đi vào gian phòng phía trong, Liễu Ngọc Như vội hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Thay quần áo.” Cố Cửu Tư thở dài.
Liễu Ngọc Như lập tức bắt lấy tay áo hắn, lạnh nhạt nói, “Không cần, trong nhà đã chuẩn bị quần áo, chúng ta về ngay đi.”
Dựa theo tính nết của Cố Cửu Tư, nàng nghi ngờ hắn lợi dụng thay quần áo để bỏ chạy.
Nói rồi Liễu Ngọc Như liền lôi kéo Cố Cửu Tư đi ra ngoài. Cố Cửu Tư bị nàng dùng hai cánh tay giữ lấy, hắn vừa đi vừa thở dài, “Có cần vậy không? Thay bộ quần áo có tốn bao nhiêu thời gian đâu?”
Liễu Ngọc Như không đáp lại, Cố Cửu Tư cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh đều đang nhìn mình. Hắn xấu hổ quát, “Nhìn cái gì?! Không sợ mù à!”
Mọi người nhịn cười, vội vã quay mặt đi nhưng vẫn trộm ngó từ khóe mắt.
Cố Cửa Tư thấy thể diện bao năm qua của mình đều mất sạch trong hôm nay. Lúc hắn cùng Liễu Ngọc Như tới chỗ xe ngựa, hắn nhịn không được mà oán giận, “Ta đâu phải kẻ chẳng hiểu chuyện, ngươi tìm ta rồi náo loạn ầm ĩ như vậy thì ta làm sao còn giữ được mặt mũi?”
“Ngươi cần thể diện sao?”
Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn hắn.
Cố Cửu Tư mù mờ hỏi, “Sao ta lại không cần thể diện?”
“Về sau ngươi cũng không cần.”
Liễu Ngọc Như đưa một bản Luận Ngữ tới trước mặt hắn, nhàn nhạt nói, “Đọc sách đi. Kể từ hôm nay, ngươi đừng tùy tiện rời nhà, cố gắng học cho giỏi. Khi Diệp Thế An yết bảng, dù huynh ấy hạng cao hạng thấp thì tương lai ngươi tham gia khoa cử cũng không thể kém hơn.”
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nghe vậy liền quýnh quáng, “ngươi là dạng người hư vinh, yêu ganh đua tới vậy sao? Hắn đậu cao hay thấp thì liên quan gì đến ta?”
Liễu Ngọc Như cười lạnh lùng, “Nếu không gả cho ngươi thì ta chính là Diệp phu nhân.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư nghẹn họng. Hắn biết Liễu Ngọc Như nói đúng nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn quăng sách, mất hứng nói, “Ta không đấu với hắn.”
“Đấu không lại chứ gì?”
Liễu Ngọc Như cúi xuống nhặt sách, phủi phủi bụi phía trên, “Không sao, ta chẳng trông mong ngươi thắng.”
Cố Cửu Tư nhất thời không biết nói gì, hắn nổi cáu, “Ta vốn còn hơi áy náy nhưng giờ nghe ngươi nói vậy thì chút xíu áy náy này cũng mất sạch!”
Liễu Ngọc Như ngắt một quả nho ở bên cạnh, nàng cụp mắt, vừa lột vỏ vừa nói, “Không sao, ta chả thèm khát sự áy náy của ngươi. Dù gì ngươi vẫn phải đọc sách, không muốn cũng phải làm.”
“Ta không đọc!” Cố Cửu Tư rống, “Ta muốn xem ngươi có thể làm gì ta, ta muốn xuống xe, ta…”
Còn chưa dứt lời, đao của Liễu Ngọc Như đã đưa lên ngang cổ.
“Cứ xuống đi.” Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Nếu ngươi xuống xe, ngươi không chết thì ta chết.”
Cố Cửu Tư im bặt. Hắn nhìn Liễu Ngọc Như, mặt nàng hoàn toàn không giống như đang giả bộ; môi mỉm cười song đôi mắt chẳng hề ấm áp. Nàng bảo, “Dù sao đời ta đã bị hủy hoại rồi.”
Cố Cửu Tư nghe đến đây bèn nuốt khan. Lát sau hắn mới ngồi ngay ngắn lại, miệng lầm bầm, “Suốt ngày chết với chóc, ngươi nói chuyện xui xẻo quá.”
Liễu Ngọc Như khẽ thở, “Ừ.”
Đoàn người về đến Cố phủ. Vừa tới phủ, Cố Cửu Tư mau chân lẹ tay nhảy xuống.
Hắn đã nghĩ kỹ, hắn không thắng nổi Liễu Ngọc Như; hắn áy náy nên cứ nhìn Liễu Ngọc Như lại tự khắc ở chiếu dưới. Vậy nên hắn phải tìm cha mẹ mình, họ đảm bảo có biện pháp thuyết phục Liễu Ngọc Như.
Hắn chạy một mạch tới phòng Cố Lãng Hoa và Giang Nhu, Liễu Ngọc Như chậm rãi theo sau. Thị nữ bưng nho đi cạnh nàng, Liễu Ngọc Như vừa đi vừa ăn. Từ xa, nàng đã nghe thấy tiếng khóc khoa trương của Cố Cửu Tư.
“Cha!! Nương!! Con sắp bị bức tử!!”
“Bình thường hắn cũng bốc đồng vậy sao?”
Liễu Ngọc Như quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn nín cười, nhỏ giọng đáp, “Đại công tử luôn thiếu đứng đắn.”
Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư thiếu đứng đắn, nàng chỉ không ngờ cái tật này có thể truyền nhiễm.
Nội tâm nàng nhận định Giang Nhu là nữ hào kiệt, Cố Lãng Hoa cũng là dân phong lưu thế hệ trước. Nàng không nghĩ khi bước chân vào viện tử lại chứng kiến cảnh Cố Cửu Tư ôm chân Cố Lãng Hoa, gào khóc cầu xin bọn họ làm chủ cho hắn. Mà hai bậc phụ mẫu này trước đó còn bình thường giờ cũng thật sự tin Cố Cửu Tư; Giang Nhu thì đau lòng, Cố Lãng Hoa lại khó xử.
Liễu Ngọc Như thấy lòng nặng trĩu, nàng chợt hiểu tính tình Cố Cửu Tư từ đâu mà ra.
Nàng khẽ tằng hắng rồi bước vào phòng, nhu mì chào, “Công công, bà bà.”
Vừa nghe tiếng Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư gào càng lớn, “Nương! Người phải làm chủ cho con! Con không đọc sách đâu, con không muốn! Con mà đọc sách sẽ đau đầu, đau bụng, đau toàn thân! Con khó chịu lắm!”
“Không đọc, không đọc nữa.” Giang Nhu vội nói, “Được rồi, để ta nghĩ cách…”
“Bà bà,” Liễu Ngọc Như ôn hòa mở lời, “đại công tử sắp mười tám tuổi mà vẫn như trẻ con. Làm phụ mẫu thì phải cân nhắc tiền đồ cho con, người thấy đúng không?”
Lời này khiến Giang Nhu hơi tỉnh táo lại. Bà trăn trở nhìn Cố Cửu Tư, thấy ánh mắt khẩn cầu của hắn, lòng bà đau như cắt.
Liễu Ngọc Như đứng đằng sau Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng bảo, “Hay công công bà bà cứ nghỉ ngơi đi. Con sẽ mang phu quân về, hai người không cần lo lắng.”
“Đúng vậy.” Cố Lãng Hoa lên tiếng trước, “Nhu nhi, chúng ta đã nói rồi, cứ để Ngọc Như phụ trách.”
“Cha!” Cố Cửu Tư khiếp sợ nhìn Cố Lãng hoa.
Giang Nhu không dám nhìn Cố Cửu Tư. Bà cầm tay hắn mà vỗ nhẹ, cắn răng nói, “Cửu Tư, nương cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Nói rồi Giang Nhu liền buông tay Cố Cửu Tư để đứng dậy. Cố Cửu Tư kinh hãi hô lớn, “Nương!”
Giang Nhu xoay người, vịn Cố Lãng Hoa rồi gấp gáp đi vào bên trong.
Liễu Ngọc Như đứng sau lưng Cố Cửu Tư, dịu dàng nói, “Lang quân, mau đứng dậy đi đọc sách.”
Mau đứng dậy đi đọc sách.
Mau đứng dậy đi đọc sách.
MAU ĐỨNG DẬY ĐI ĐỌC SÁCH!
Câu nói này tựa như lời của ma quỷ cứ quanh quẩn bên tai Cố Cửu Tư. Mất một lúc hắn mới phản ứng, run rẩy nói, “Ngươi…ngươi đã làm gì cha mẹ ta!”
“Lang quân,” Liễu Ngọc Như thở dài, “ta muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Không không không,” Cố Cửu Tư lắc đầu, “Liễu tiểu thư, Ngọc Như muội muội, Liễu tiên tử, ta sai rồi, ta không nên trêu ghẹo ngươi. Chúng ta ngồi xuống thương lượng, ta thật sự không thể đọc sách, ngoại trừ đọc sách thì ngươi muốn ta làm gì cũng được. Từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, không hợp với việc đọc sách, cứ đọc là ta sẽ đau đầu…”
“Đau bụng, đau toàn thân,” Liễu Ngọc Như tiếp lời giúp hắn. Cố Cửu Tư điên cuồng gật đầu, Liễu Ngọc Như lại mỉm cười, “Nhưng đâu liên quan tới ta?”
“Ta chỉ quan tâm mình có thể làm cáo mệnh phu nhân hay không.”
Liễu Ngọc Như nói vô cùng thản nhiên. Sắc mặt Cố Cửu Tư trắng bệch, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Liễu Ngọc Như, ngươi đừng hiếp người quá đáng!”
“Há,” Liễu Ngọc Như bình thản hỏi, “ngươi đang uy hiếp ta?”
“Đúng,” Cố Cửu Tư giận dữ nói, “ngươi cứ thế này thì ta sẽ, ta sẽ…”
“Ngươi sẽ làm gì?” Liễu Ngọc Như chẳng hề biến sắc.
Cố Cửu Tư nhìn loạn khắp đại sảnh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì. Liễu Ngọc Như vừa lẳng lặng uống trà vừa dõi theo hắn. Cố Cửu Tư không tìm thấy giấy bút bèn quay đầu lại, rất khí thế tuyên bố, “Ta sẽ hưu ngươi!”
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh.
Ở phòng trong, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa liếc nhau một cái. Cố Lãng Hoa lập tức cầm gậy nhưng Giang Nhu ấn ông ngồi xuống rồi lắc đầu.
Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, bình tĩnh nói, “Ta hỏi ngươi lần cuối, có đi đọc sách không?”
“Ta! Không! Đọc!”
Cố Cửu Tư oai phong lẫm liệt đáp.
Liễu Ngọc Như đập bàn, quát to, “Vương Thọ! Bắt hắn nhốt vào thư phòng cho ta!”
Cố Cửu Tư nghe nàng nói liền cười khẩy, “Đây là nhà…”
Hắn còn chưa nói xong “của ta” đã thấy thị vệ nối đuôi nhau vào phòng.
“Đắc tội, đại công tử.”
Vương Thọ ngay lập tức tấn công hắn, Cố Cửu Tư vừa đau buồn vừa phẫn nộ, “Vương Thọ, cả ngươi cũng phản bội ta!”
“Cái này không gọi là phản bội được,” Vương Thọ điềm tĩnh đáp, “chủ tử hiện tại của ta là thiếu phu nhân.”
Cố Cửu Tư cảm thấy đất trời sụp đổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Hắn chỉ đi Xuân Phong Lâu một chuyến mà Liễu Ngọc Như không còn là cô nương nuốt nước mắt vào lòng, cha mẹ hắn không còn là bậc cha mẹ yêu thương hắn, cả tiểu sư phụ Vương Thọ cũng chẳng phải sư phụ hắn nữa!
Cố Cửu Tư triệt phá hết chiêu này đến chiêu khác của đám thị vệ lũ lượt xông tới, hắn muốn thoát khỏi Cố phủ nhưng trên mặt lại đầy vẻ bi thương.
Liễu Ngọc Như cùng Ấn Hồng dõi theo Cố Cửu Tư một thân một mình đánh nhau với tất cả thị vệ ở trong sân; hắn vừa nhảy vừa tránh, động tác nhanh nhẹn.
Ấn Hồng nghi ngờ hỏi, “Không phải đại công tử nói cơ thể mình yếu ớt sao?”
“Cơ thể hắn không có bệnh,” Liễu Ngọc Như thản nhiên đánh giá, “đầu óc hắn mới có bệnh.”
Ấn Hồng gật gù, “Tiểu thư nói có lý.”
Cố Cửu Tư hăng say đánh lộn nguyên buổi chiều, rốt cuộc thị vệ cậy đông hiếp yếu mà áp tải được hắn đến thư phòng.
Lúc Cố Cửu Tư bị ném vào thư phòng, hắn vừa lạnh vừa đói, toàn thân đều đau nhức, nhưng trong phòng chả có gì hết.
Chỉ có sách! Sách! Sách!
Hắn cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Hắn ngồi trên đất lạnh nghỉ một lát rồi lồm cồm bò dậy để gõ cửa.
“Này! Đã giam ta thì cũng phải cho ăn chứ!”
Đáp lại chính là thanh âm run rẩy từ gã sai vặt trước kia của hắn – Mộc Nam.
“Đại công tử… Thiếu phu nhân nói đọc xong phần đầu tiên của Luận Ngữ mới cho ngài ăn cơm.”
“Cút, ta sắp chết đói này!” Cố Cửu Tư gầm thét.
Mộc Nam rụt cổ lại.
Liễu Ngọc Như đứng tại cửa, quay sang bảo Ấn Hồng, “Tối nay nướng con dê đi.”
Ấn Hồng:???
Liễu Ngọc Như chỉ đạo, “Nướng ngay tại viện tử này, chuẩn bị cả rượu ngon nữa.”
Ấn Hồng thích thú cười, “Vâng ạ!”
Cố Cửu Tư đánh một giấc trong phòng.
Một mùi thơm lừng khiến hắn tỉnh dậy. Mùi thơm béo ngậy của thịt dê hòa trộn với mùi thơm nồng đậm của rượu ngon lượn lờ trước mũi hắn. Hắn dùng sức hít vào một hơi thật sâu.
Đói quá.
Hắn nghe thấy bên ngoài hào hứng ca hát.
Bụng hắn réo ùng ục.
Đói, thật sự đói.
Hắn chịu không nổi.
Hắn thắp đèn trong đêm tối, gian nan vươn tay lấy ra Luận Ngữ.
Bên ngoài mọi người đang thỏa sức vui đùa, bên trong hắn lủi thủi chịu khổ đau. Hắn vừa đọc, vừa muốn khóc.
Thật ra hắn rất thông minh; thuở bé, các phu tử đều khen hắn như vậy. Dưới áp lực của cơn đói, hắn đọc còn nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu gõ cửa. Nguồn:
“Liễu Ngọc Như! Liễu Ngọc Như! Ngươi mở cửa cho ta!”
Liễu Ngọc Như đang cùng mọi người uống rượu ăn thịt thì nghe thấy Cố Cửu Tư sốt ruột la lối, “Chừa xương chân lại cho ta, ta sẽ đọc thuộc lòng!”
Lời tác giả
Liễu Ngọc Như: Vui không, phu quân của ta?
Cố Cửu Tư: Có mình ngươi thấy vui, ta chả thấy vui gì sất.