Cố Cửu Tư say rượu cả đêm, giờ vẫn chưa tỉnh. Tú bà chạy vọt vào phòng hắn, lo lắng gọi, “Cố đại công tử, ngài mau tỉnh lại, người nhà ngài đến kìa!”
Cố Cửu Tư mơ màng phất phất tay, miệng lầm bầm, “Đừng quấy rầy ta.”
“Ngài mau tỉnh lại đi,” tú bà thấy Cố Cửu Tư muốn ngủ tiếp liền nhịn không được mà vỗ vỗ ván giường, “người nhà ngài mang theo đao, ta sợ người đó có ác ý, ngài mau tỉnh lại đi!”
“Ồn ào quá!” Cố Cửu Tư bực bội nói, “Ta sẽ chịu trách nhiệm hết, cút ra!”
Tú bà bị quát như thế cũng chẳng dám mở miệng nữa. Bà ta vừa mở cửa ra ngoài thì thấy Liễu Ngọc Như cầm đao đến tầng ba nên vội vàng dùng khăn che mặt lại. Liễu Ngọc Như đứng trước phòng, cung kính gõ cửa, “Lang quân.”
Cố Cửu Tư không phản ứng.
Liễu Ngọc Như đã cho người tìm hiểu, Cố Cửu Tư đang ở trong căn phòng này. Hắn không phản ứng thì chỉ có thể là ngủ say như chết hay đã bỏ chạy.
Liễu Ngọc Như bắt đầu gõ cửa, “Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư đau đầu, hắn dùng tay bịt kín lỗ tai, đắp chăn lên, rồi nghiêng người làm bộ chả nghe thấy gì.
Liễu Ngọc Như nổi giận. Hôm nay đã bước chân tới đây thì nàng cũng không định giữ gìn thanh danh gì cả. Nàng lùi hai bước, sau đó bỗng nhiên đạp một cước khiến cánh cửa rung lên.
Cước tiếp theo làm cửa hơi lỏng ra.
Cuối cùng nàng chạy lấy đà xông tới, “bang” một tiếng, cửa phòng rốt cuộc mở ra!
Chứng kiến Cố Cửu Tư ngủ say sưa trên giường làm Liễu Ngọc Như tức điên, nàng chẳng kiêng dè gì nữa mà gầm lên, “Cố Cửu Tư, ngươi đứng dậy cho ta!”
Tiếng rống “Cố Cửu Tư” này truyền đi khắp thanh lâu, không ai không nghe thấy. Cố Cửu Tư dĩ nhiên cũng bị đánh thức. Đầu óc hắn vẫn hơi lờ đờ, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau. Trực giác mách bảo hắn có điềm chẳng lành, hắn bèn bất giác nghiêng người sang một bên. Ngay tức khắc, một cây đao lướt qua mặt Cố Cửu Tư để cắm vào ngay bên cạnh hắn.
Bây giờ hắn đã tỉnh như sáo!
Liễu Ngọc Như lạnh lùng nhìn hắn. Nhịp tim Cố Cửu Tư đập dồn dập, hắn cảm thấy được loại khí thế liều chết từ Liễu Ngọc Như. Hắn nuốt ngụm nước bọt, tay run rẩy nắm chặt tay đang cầm chuôi đao của Liễu Ngọc Như. Khi lên tiếng, giọng hắn run run, “Tỉnh táo lại nào… Có chuyện gì…thì…từ từ nói…”
“Đứng lên.”
Sắc mặt Liễu Ngọc Như lạnh như băng.
Cố Cửu Tư nhanh chóng gật đầu, “Được được, ta đứng lên ngay.”
Liễu Ngọc Như thu đao, xoay người lại rồi đi đóng cửa. Cố Cửu Tư uể oải đứng dậy, mang theo thân mình đầy mùi rượu mà ngồi đối diện Liễu Ngọc Như. Hắn ngáp, “Ngươi tới đây làm gì?”
“Thiếp thân không biết khi nào lang quân về nhà nên tự mình tới đón,” Liễu Ngọc Như cung kính đáp.
Ánh mắt Cố Cửu Tư hướng đến cây đao của Liễu Ngọc Như, hắn khẽ “xì” một tiếng, “Mang đao tới đón người? Ngươi cũng hay thật.”
“Mấy ngày qua lang quân đã lưu luyến bên ngoài rồi, giờ nên về chăm chỉ học hành để công thành danh toại.”
Vừa nghe vậy, Cố Cửu Tư dùng ánh mắt để nhìn thằng đần mà nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngươi nói gì? Ngươi muốn ta trở về làm gì?”
“Đọc sách,” Liễu Ngọc Như nhấn từng chữ.
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, “Đầu óc ngươi bị bệnh à?”
“Lang quân,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nói, “năm nay người đã gần mười tám tuổi, chỉ còn hai năm nữa là nhược quán[1], người nên suy nghĩ cho tương lai của mình. Phụ thân người đã là phú thương Dương Châu, chỉ trông cậy người chiếm được công danh…”
“Dừng, dừng, dừng.” Cố Cửu Tư tay nâng quạt, mặt lộ vẻ thống khổ, “Dừng lại đi, mấy lời niệm kinh này ta đã nghe cả trăm ngàn lần. Ta nói này, Liễu Ngọc Như,” hắn bắt chéo chân, nhìn nữ nhân ngồi trước mặt rồi dùng sự đứng đắn mà hắn chưa bao giờ có để thương lượng, “ta cũng là người bị hại trong vụ hôn sự này. Ta đã cưới ngươi, cả thanh danh lẫn tiền bạc cũng đã cho, ngươi muốn gì ta cho cái nấy. Từ nay về sau, ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, ngươi thấy được không?”
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, không hề ngạc nhiên bởi những lời của Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đặt một tay trên đầu gối, hớp ngụm trà rồi khẩn thiết nói, “Ngươi biết rõ tính ta, trên đời này ta thấy phiền nhất là mấy kẻ ưa giảng đạo lý. Ngươi nói mấy cái đạo lý đó cho đám tú tài trường tư thục thì bọn họ sẽ nghe đấy. Chứ nói với ta thì được ích gì? Chúng ta thực tế một chút đi, cha ta giàu nhất Dương Châu, cữu cữu là Lại Bộ Thượng thư, biểu tỷ là trắc phi của Lương Vương; dù suốt ngày ăn không ngồi rồi thì chỉ cần thu thuế ruộng với bạc cho vay của nhà ta cũng đủ để ta ăn cả một đời. Như vậy ta khổ sở đọc sách để làm gì?”
Liễu Ngọc Như vừa nhấp ngụm trà vừa nghe Cố Cửu Tư tính toán, “Ta tính cho ngươi xem. Tiền trang[2] nhà chúng ta mỗi năm cho vay tiền đều kiếm lời gấp bội; hàng năm ít nhất cho mượn hai mươi vạn lượng bạc, còn thu lãi hai mươi vạn nữa. Sau này ta làm chủ, vì ta tốt tính nên sẽ giảm chút lãi suất, chỉ lấy một nửa thì cũng đã là mười vạn. Ngoài tiền trang, nhà chúng ta còn có đất, cửa hàng; kể cả nhà ta buôn bán lỗ thì chúng ta lấy tiền thuê cũng đủ sống cả đời. Liễu Ngọc Như à, ngươi không thích ta thì thiệt thòi cho ngươi thôi, nhưng về phương diện tiền bạc thì ngươi tuyệt đối chẳng thiệt đi đâu. Chúng ta cứ ăn chơi vui vẻ cả đời có được không?”
“Nếu không có cả một đời thì sao?” Liễu Ngọc Như bình tĩnh hỏi.
Cố Cửu Tư mờ mịt hỏi lại, “Ngươi có ý gì?”
“Tại sao Cố gia có thể cho vay tiền không bị quỵt, tại sao sở hữu nhiều ruộng lại chẳng bị ai thèm thuồng, đều là vì cữu cữu của ngươi làm quan lớn trong triều. Nếu có ngày thời cuộc đổi thay, chỗ dựa của Cố gia sụp đổ rồi mang tội trên thân thì ngươi nghĩ kết cục của Cố gia sẽ thế nào?”
Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Một ông chủ không nên thân như ngươi có thể bảo vệ nhiều bạc như vậy à?”
Cố Cửu Tư ngẩn người. Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn những lời này. Dù sao cũng chưa có ai dám trực tiếp trù ẻo cữu cữu của hắn.
Thế mà trong thoáng chốc, hắn cảm thấy những gì Liễu Ngọc Như nói hoàn toàn có khả năng sẽ xảy ra!
Trong lòng hắn hoảng hốt song không biểu lộ ra mặt. Hắn tằng hắng, “Ta cũng không có giải pháp gì, nếu ngày đó đến thật thì đành chịu thôi.”
“Còn ta thì sao?” Liễu Ngọc Như lạnh lùng lên tiếng, nàng nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư, “Ngươi đã sống vinh hoa phú quý cả một đời, đến lúc đó có chết cũng chẳng nuối tiếc, còn ta thì sao?! Cả phụ mẫu ngươi nữa?! Ngươi có nghĩ đến chúng ta không?”
“Đấy là số mệnh.” Cố Cửu Tư thở dài, phất tay rồi nói, “Ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì, đến lúc đấy cha mẹ ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Liễu Ngọc Như nhắm nghiền mắt, tay siết chặt đao. Nàng kìm nén khát khao vung đao để hít một hơi thật sâu.
Cố Cửu Tư khẽ ho, rót trà cho Liễu Ngọc Như rồi đẩy tới trước mặt nàng, “Đừng tức giận, hạ hỏa nào.”
“Cố Cửu Tư…” Liễu Ngọc Như cất lời, giọng run run, “ngươi có biết, ta vốn có thể gả cho Diệp Thế An.”
Cố Cửu Tư sững sờ.
Đúng lúc này, Diệp Thế An vừa đi tới trước cửa phòng,
Hắn nghe thấy Liễu Ngọc Như đạp cửa, suy nghĩ một hồi rồi quyết định tới xem tình hình.
Diệp gia dù sao cũng quen biết Liễu gia, Liễu Ngọc Như còn là bạn tốt của Diệp Vận, cũng là…vị hôn thê một thời của hắn. Cố Cửu Tư quá xấu tính, chưa kể còn là một tiểu bá vương thích gây sự đánh nhau; hắn sợ nếu Cố Cửu Tư động tay động chân thì Liễu Ngọc Như sẽ bị bắt nạt nên mới tới xem. Ai ngờ vừa bước chân đến cửa phòng đã nghe thấy những lời này.
Hắn ngẩn người, nhất thời thấy hơi xấu hổ nhưng chưa kịp lùi bước đã nghe Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Ngươi có biết để gả vào Diệp gia, để gả cho huynh ấy, ta đã cố gắng nhiều đến thế nào không?”
“Chưa đầy mười tuổi ta đã bắt đầu chú tâm học cách trở thành người mà Diệp gia sẽ thích.” Nàng mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe. Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như. Hắn nhìn cô nương trước mặt dù nước mắt lã chã rơi nhưng tư thái vẫn thanh nhã, hắn nghe nàng nói, “Ta đọc từng quyển sách huynh ấy đọc, ta xem xét mỗi phong thư huynh ấy gửi về nhà, ta học thuộc toàn bộ gia quy của Diệp gia, ta lén lút rèn luyện cầm kỳ thi họa, ta giả bộ làm một tiểu thư khuê các. Ta nỗ lực nhiều năm như vậy, ta nghĩ mình sẽ thành công, ta sẽ gả cho một lang quân như ý, cả đời này của ta sẽ gặt hái thành quả tốt đẹp.”
“Ta sẽ cùng lang quân của mình tương kính như tân[3], cử án tề mi[4]…”
Nàng đau đến mức khóc thành tiếng, “Nhưng ngươi, cả Cố gia các ngươi, đã hoàn toàn hủy hoại ta!”
“Ta…” Cố Cửu Tư mở miệng.
“Ta biết các ngươi vô tội.” Liễu Ngọc Như cắt ngang lời hắn, “Ta biết mình nên hận mẫu thân mềm yếu, thiếp thất lộng hành, phụ thân tham lam. Cố gia các ngươi chẳng biết gì hết, nhưng ngươi là kẻ đã nói sẽ cưới ta.”
Nàng nhìn hắn chằm chặp, sắc mặt Cố Cửu Tư trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt.
“Chính ngươi nói muốn cưới ta, Cố Cửu Tư.”
Nàng nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi đi ngược lại với chuẩn mực, ngươi cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ như ngươi. Nhưng khoảnh khắc ngươi tuyên bố như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới nếu Diệp gia biết được thì họ có thể hủy hôn ước; nếu nhà ngươi biết được thì sẽ tìm ta để hạ sính; nếu người khác biết được sẽ cảm thấy ta cư xử thiếu đứng đắn.”
“Ngươi chỉ thấy đó là trò đùa cười một tiếng rồi thôi, nhưng thứ ngươi hủy hoại là cả cuộc đời ta,” nàng nghiến răng nói.
Cố Cửu Tư rốt cuộc mất đi ý cười mà trước giờ luôn hiện hữu trên mặt. Hắn lẳng lặng nhìn cô nương đang khóc kia.
Hắn đột nhiên phát hiện hóa ra trên thế gian còn có người sống đau khổ giãy giụa thế này. Hắn chợt nghĩ đến câu chuyện mình từng nghe kể về hoàng đế hỏi bách tính, “Sao không ăn cháo thịt?”[5]
“Thật xin lỗi…” Hắn cụp mắt lên tiếng.
Liễu Ngọc Như giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt Cố Cửu Tư.
“Xin lỗi có ích gì?!”
Nàng hét lớn, “Ta cố gắng nhiều năm như vậy, tính toán nhiều năm như vậy, lại bị hủy hoại vì một câu nói đùa của ngươi. Ngươi nghĩ chỉ cần xin lỗi là đủ sao?!”
“Ngươi nghe cho kỹ đây.” Nàng túm cổ áo của hắn, đưa mặt kề sát mặt hắn. Nước mắt làm nhòa đi lớp trang điểm của nàng, song cả người nàng lại giống hệt một con báo. Ánh mắt nàng sáng tỏ và kiên định, mang theo dũng khí đủ để phá vỡ tất cả hiểm ác trên thế gian này. “Cố Cửu Tư, ta mặc kệ ngươi có tình nguyện hay không. Từ ngày ngươi thốt ra câu đùa kia, Cố gia nghênh đón ta vào cửa, ngươi để cho ta thành thê tử của mình, thì ngươi phải chịu trách nhiệm.”
“Đời ta đã bị cột chung với ngươi, những gì vốn thuộc về ta ngươi đều phải trả lại! Ta muốn có một phu quân đủ sức đầu đội trời chân đạp đất, nâng đỡ nghiệp lớn của gia tộc. Ta muốn phu quân của ta có thể bảo vệ ta lẫn con ta. Người ta muốn không phải kẻ chỉ biết ăn uống chơi bời, gặp chuyện thì nhút nhát dựa vào cha mẹ!”
“Những gì Diệp Thế An có thể làm tốt, ngươi cũng phải làm được. Ngươi phải trả lại thứ ta đã mất. Ngươi về nhà cho ta, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn dám đến những nơi thượng vàng hạ cám như sòng bạc hay thanh lâu,” Liễu Ngọc Như giẫm chân lên bàn, một tay túm cổ áo Cố Cửu Tư, một tay đem đao gác lên cổ hắn, “ta không giết được ngươi thì ta sẽ dùng đao này cắt cổ chết ở cổng chính Cố gia! Ngươi nghe rõ chưa?!”
“Tỉnh lại…” Cố Cửu Tư nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Liễu Ngọc Như, hắn nuốt ngụm nước bọt. Hắn không dám nhiều lời, chỉ có thể vừa run rẩy vừa cố gắng bình thản nói, “Ngươi…tỉnh táo lại đi.”
Diệp Thế An đứng ở ngoài cửa đã lấy lại tinh thần.
Hắn thở dài nhẹ nhõm.
Hắn biết rõ mình nên mau chóng rời đi.
Đoạn đối thoại này chứa lượng thông tin quá lớn, quá đáng sợ.
Hắn hoàn toàn không cần lo Ngọc Như muội muội yếu đuối trong tưởng tượng của hắn bị Cố Cửu Tư đánh chết. Hiện tại hắn cần lo xem liệu hôm nay Cố Cửu Tư có đổ máu ở Xuân Phong Lâu không.
Sau đó hắn ngẫm lại, nếu Cố Cửu Tư đổ máu tại Xuân Phong Lâu… Vậy cứ để máu hắn bắn tung tóe đi.
Bị chém bởi cô vợ nhỏ của mình cũng là cái chết đầy ý nghĩa.
Lời tác giả
Diệp Thế An: Dễ sợ, may ta không cưới.
Cố Cửu Tư: Mẹ ơi, con về nhà đọc sách đây, con không muốn cưới vợ hu hu hu hu… Đáng sợ quá hu hu hu…
Chú thích
[1] Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán”.
[2] Ngân hàng tư nhân.
[3] Kính nhau như khách.
[4] Vợ chồng tôn trọng và yêu thương nhau.
[5] Xuất phát từ câu chuyện của Tấn Huệ Đế Tư Mã Trung – người có trí tuệ kém phát triển. Thái tử Tư Mã Trung vốn từ nhỏ đã ham ăn và món ăn khoái khẩu nhất của Tư Mã Trung là cháo thịt được nấu từ gạo tinh và thịt nạc. Cũng từ chuyện ăn này đã có một giai thoại chứng minh sự thiểu năng của Tư Mã Trung. Lần đó, khắp nơi trên đất nước xôn xao vì nạn đói, dân tình chết như rạ, gạo không có nửa hạt để ăn. Sự việc cũng khiến trong cung nhốn nháo. Biết được việc này, Tư Mã Trung quay sang hỏi các thị thần: “Dân chúng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Sau lần này thì đám thị thần chỉ biết lắc đầu cười trước mỗi câu hỏi ngây ngô của vị hoàng đế tương lai.