“Dĩ nhiên rồi.” Cố Lãng Hoa thở dài, “Trước đây chúng ta không suy tính sâu xa, chỉ cần nó sống vui vẻ là được. Hiện giờ mới đốc thúc thì nó không nghe lời nữa.” Ông ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, con mới gả vào, dù ngày sau hai đứa chung sống ra sao thì con cứ theo quy củ mà làm; con phải cứng rắn, tuyệt đối đừng để nó áp đảo. Nó không hiểu chuyện nhưng ta biết con là đứa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, con hãy quản nó thật chặt.”
“Công công,” Liễu Ngọc Như lộ vẻ khó xử, “hai người dù sao cũng là phụ mẫu của đại công tử. Hai người còn không thể quản thì chỉ sợ phận thê tử như con…”
“Không cần sợ!” Cố Lãng Hoa nghe vậy liền biết ngay điều Liễu Ngọc Như đang sợ, ông lập tức nói, “Con cứ quản nó, ta làm chỗ dựa cho con, nó tuyệt đối không làm gì con được.”
“Con dù sao cũng là nữ tử, cùng lắm chỉ có thể thuyết phục hắn một chút. Nếu hắn không nghe, con chẳng còn cách nào…”
“Con đừng lo,” Cố Lãng Hoa tức khắc tuyên bố, “ta giao toàn bộ hai mươi cao thủ đứng đầu viện cho con. Bọn họ là cho con chuyên dùng để dạy dỗ nó, nó không nghe lời con cứ bắt nó về. Con muốn đánh nó thì để họ giúp một tay!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Mặc dù nàng cũng có ý này nhưng không ngờ Cố Lãng Hoa nhiệt tình đồng ý đến thế. Ban đầu nàng chỉ muốn hai gã sai vặt thôi…
“Ngọc Như đã gả tới,” Giang Nhu đi đến phía sau Cố Lãng hoa, bà tiếp lời, “ta cũng nên nghỉ ngơi một chút. Việc lớn nhỏ trong nhà mấy ngày qua cứ giao cho Ngọc Như quản lý, có gì chưa nắm rõ thì hãy hỏi ta. Sau này quen tay rồi, việc nội trợ sẽ giao toàn bộ cho Ngọc Như.”
Tốt, gã sai vặt cũng có.
Liễu Ngọc Như dám cá Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đã hoàn toàn bỏ cuộc việc dạy dỗ Cố Cửu Tư, nên hai người mới trực tiếp ủy quyền để nàng nhúng tay vào.
“Công công bà bà ủng hộ như vậy là Ngọc Như yên tâm rồi. Ngọc Như sẽ đi tìm đại công tử, khuyên hắn trở về đọc sách.”
“Tốt tốt tốt.” Nghe hai tiếng “đọc sách”, Cố Lãng Hoa kích động muốn rơi nước mắt. Song ngẫm lại, ông sợ Liễu Ngọc Như ra trận lần đầu bị đả kích thì về sau sẽ trở nên tiêu cực bèn dặn dò, “Khuyên lần đầu không được cũng chẳng sao, chỉ cần mang nó về là được. Chuyện đọc sách cần bàn bạc kỹ hơn, còn nếu không mang nó về được cũng chả sao. Con đừng sợ thất bại, Cửu Tư ngang bướng nên một lần thất bại không có gì to tát.”
“Công công bà bà yên tâm,” Liễu Ngọc Như giống hệt một tướng quân đang hứa hẹn chiến thắng với hoàng đế. Nàng trầm tĩnh, giọng nói chẳng hề có chút lưỡng lự, “Con nhất định sẽ mang đại công tử về.”
Nói xong, nàng nhân tiện hỏi, “Bà bà, con muốn trước hết làm quen với người trong nhà, không biết người có thể phái một ma ma tới hướng dẫn con không?”
“Trần ma ma,” Giang Nhu biết Liễu Ngọc Như muốn làm gì, vội vàng gọi ma ma đứng sau lưng mình, “sắp tới ngươi đi theo thiếu phu nhân, giúp con bé quen thuộc đường đi nước bước.”
“Vương Thọ,” Cố Lãng Hoa cũng nhanh nhẹn nói với thị vệ ở đằng sau, “ngươi chọn lọc cao thủ trong nhà đi theo thiếu phu nhân. Về sau thiếu phu nhân muốn ngươi làm gì thì cứ làm, tuyệt đối đừng để thiếu gia ức hiếp thiếu phu nhân.”
Trần ma ma lẫn Vương Thọ đều đứng dậy đáp ứng rồi nghiêm túc hành lễ trước Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như gật đầu cười, sau đó kính cẩn cáo lui với Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa.
Liễu Ngọc Như dẫn Trần ma ma cùng Vương Thọ đến nội viện, để hai người gọi toàn bộ người trong nhà tới. Tất cả người hầu đứng đầy viện tử, xếp thành một hàng; sau đó từng người báo tên họ lẫn công việc cho Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như ngồi trên ghế, sau khi nắm rõ tình hình trong nhà, nàng nhấp ngụm trà rồi chậm rãi nói, “Về sau ở Cố gia, ta chính là thiếu phu nhân của mọi người, mong các vị quan tâm nhiều hơn.”
Tất cả mọi người lẳng lặng nghe, không ai dám lên tiếng. Liễu Ngọc Như ôn hòa nói xong câu này liền hơi đổi giọng rồi tiếp tục, “Bà bà giao việc nội trợ cho ta, sắp tới ta sẽ trực tiếp quản gia. Ta mong hôn phu của mình hiếu học nên hy vọng trong nhà có quy củ, sạch sẽ hơn để đừng quấy nhiễu đại công tử đọc sách. Rõ chưa?”
“Đã rõ,” người hầu quỳ xuống đáp ứng.
Liễu Ngọc Như đứng dậy, nói với bọn họ, “Bảy ngày sau ta sẽ ban hành gia quy mới, mọi người hãy làm việc dựa theo gia quy. Hôm nay trước tiên ta sẽ nói rõ một chuyện, bắt đầu từ ngày ta có mặt ở đây, quy định thứ nhất chính là toàn bộ Cố phủ phải tận lực trợ giúp đại công tử chăm chỉ đọc sách. Không ai được giúp đại công tử làm bất kỳ việc gì ảnh hưởng xấu đến chuyện học, mọi người hiểu chưa?”
Lần này không ai dám đáp trả, mọi người đều trầm mặc.
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Hiện tại ta muốn bắt đại công tử trở về. Buổi tối cũng sẽ buộc đại công tử làm vài chuyện khác thường. Một khi ta đã ra lệnh, các ngươi không được chùn bước, không được chống đối. Hãy nhớ rằng bây giờ quản lý Cố phủ và nắm giữ tiền lương hàng tháng lẫn khế bán thân của các ngươi chính là ta, chứ không phải đại công tử! Ai bằng mặt không bằng lòng, hay công khai chống lại mệnh lệnh của ta, đều sẽ bị bán đi, nghe rõ chưa?!”
Nghe thấy thế, tất cả nô bộc nhìn về phía Trần ma ma cùng Vương Thọ đang đứng cạnh Liễu Ngọc Như. Trần ma ma và Vương Thọ bình tĩnh hành lễ với Liễu Ngọc Như, hai người chân thành nói, “Xin được nghe theo mệnh lệnh của thiếu phu nhân.”
Lời này khiến mọi người đều hiểu vị trí cầm quyền ở Cố gia thực sự đã thay đổi.
Tất cả cắn răng, cúi đầu và lớn tiếng hô, “Đã rõ!”
Liễu Ngọc Như khẽ gật đầu, bắt đầu đứng dậy giao việc, “Trước tiên các ngươi đi thư phòng, mua về đầy đủ những thứ người đọc sách cần có như bút mực giấy nghiên, Tứ Thư Ngũ Kinh. Thu lại hết mấy loại sách vở nhảm nhí đại công tử hay đọc, đồ chơi, rượu, nói chung là đồ vật gây ảnh hưởng tới việc đọc sách, chờ ta về sẽ xử lý chúng.”
“Ngoài ra, lấp lại mấy cái lỗ đại công tử từng đào để trốn khỏi phủ, hãy dẹp hết đống thang và vứt toàn bộ công cụ leo tường đi. Tìm thợ mộc xây lại tường cao hơn một chút để đảm bảo hắn không bay ra khỏi phủ được. Còn có, Ấn Hồng…” Liễu Ngọc Như gọi.
Ấn Hồng nhanh chân bước tới trước, “Vâng ạ.”
“Lục soát phòng ngủ, tìm cho bằng hết ngân phiếu đại công tử giấu giếm, đừng để hắn có tiền riêng. Sau đó chuẩn bị đầy đủ nước tắm, canh giải rượu, vài món ăn, ba mươi bộ áo dài màu trắng không có hoa văn. Chỉ cần mặc thoải mái, không cần kiểu cách; những y phục này chỉ chuyên dùng cho hắn đọc sách.”
“Vâng!” Ấn Hồng lớn tiếng đáp.
Mọi người nghe Liễu Ngọc Như chỉ thị đều cảm giác quãng thời gian sắp tới của Cố Cửu Tư sẽ gian nan lắm đây.
Sắp xếp việc trong nhà xong, để đảm bảo sau khi bắt về Cố Cửu Tư cũng chẳng chạy thoát, Liễu Ngọc Như xoay người tìm đồ. Vừa quay đầu lại, nàng đã bắt gặp cây đao treo trong phòng.
Cây đao không lớn, phía trên khảm đá quý nhìn rất đẹp; Liễu Ngọc Như cầm vừa sức. Lúc trước Cố Cửu Tư tốn bộn tiền mua nó, giờ treo trong phòng như đồ trang trí.
Liễu Ngọc Như ngắm nhìn cây đao. Lát sau, nàng tiến lại gần rồi lấy đao từ trên tường xuống.
Người hầu thấy Liễu Ngọc Như cầm đao lập tức cảm thấy bất an. Gã sai vặt Mộc Nam hay hầu hạ Cố Cửu Tư tức khắc hoảng hốt, hắn chợt muốn tranh thủ thời gian báo tin cho Cố Cửu Tư. Nhưng vừa nghĩ tới hiện tại Liễu Ngọc Như quản gia thì lại không có dũng khí thực hiện.
Thế là hắn đứng lẫn trong đám người nghe Liễu Ngọc Như hỏi, “Đại công tử vẫn đang ở Xuân Phong Lâu?”
Vương Thọ lên tiếng, “Phải.”
Liễu Ngọc Như gật gù, bình thản nói, “Chọn ra bốn mươi người đi cùng ta.”
Vương Thọ chẳng hề do dự, ngay lập tức chọn bốn mươi người; hai mươi cao thủ, hai mươi thị vệ bình thường. Sau đấy một đoàn người đông đảo theo sau Liễu Ngọc Như tiến về Xuân Phong Lâu.
Lúc họ đến Xuân Phong Lâu, Cố Cửu Tư vẫn đang ngủ. Hắn say rượu cả đêm nên chưa tỉnh nổi.
Kiệu của Liễu Ngọc Như dừng trước Xuân Phong Lâu, tú bà biết sắp có chuyện bèn nhanh chân chạy lên lầu để gọi Cố Cửu Tư.
Liễu Ngọc Như bước xuống kiệu, nói với Vương Thọ, “Vây kín Xuân Phong Lâu. Phải đảm bảo không kẻ nào thoát ra được từ cửa ra vào hay cửa sổ.”
Vương Thọ tuân lệnh. Liễu Ngọc Như đứng tại cổng Xuân Phong Lâu, tay cầm đao, ngửa đầu nhìn bảng hiệu.
Tay nàng run nhè nhẹ.
Nàng biết chỉ cần hôm nay bước chân vào Xuân Phong Lâu thì nàng sẽ không quay đầu lại được.
Một nữ nhân cầm đao vào thanh lâu áp bức trượng phu sẽ mang tiếng ghen tuông, thanh danh nàng xây dựng bao năm sẽ mất sạch. Những người từng tán dương nàng có lẽ sẽ nghĩ mình nhìn sai rồi, Diệp gia biết đâu cũng thấy may mắn vì không cưới bát phụ[1] như nàng về.
Cả Diệp Thế An…
Liễu Ngọc Như khẽ run rẩy. Nghĩ đến cái tên này khiến nàng thấy khổ sở. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Mọi người nghĩ thế nào về nàng thì nàng đều cảm thấy chịu đựng được. Song vừa nghĩ tới Diệp Thế An biết đâu cũng nghĩ nàng lỗ mãng, chẳng xứng làm thê tử, nàng đã thấy nội tâm hệt như bị kim đâm.
Nàng đã vì hắn mà cố gắng suốt nhiều năm trời nên bất luận thế nào, nàng vẫn hy vọng hắn sẽ nghĩ tốt về mình.
Nhưng nàng nhất định phải bước trên con đường này.
Nàng thầm nhủ, từ ngày nàng gả cho Cố Cửu Tư thì mọi chuyện đã thay đổi. Nàng cần tìm đường ra cho tương lai của mình.
Nàng chẳng trông cậy Cố Cửu Tư có thể thích mình. Nàng biết được từ miệng người khác Cố Cửu Tư là người coi trọng tình cảm. Nếu hắn thích nữ tử xinh đẹp dịu dàng giống Liễu Tuyên thì nàng có cơ hội khiến Cố Cửu Tư yêu mình. Với một nam tử muốn hứa hẹn một đời một kiếp chỉ hai người bên nhau thì tình yêu là thứ rất nghiêm túc cũng như quan trọng với hắn.
Nàng tự đánh giá mình không thể cho Cố Cửu Tư thứ tình yêu hắn muốn nên nàng không ngóng trông hắn yêu mình.
Thứ nàng muốn là thiếu phu nhân Cố gia, hay thậm chí là đại phu nhân. Thứ nàng muốn là bản thân được nổi bật, để mẫu thân có thể dựa vào nàng mà sống một đời bình an lẫn vinh hoa phú quý. Thứ nàng muốn là cả đời này Cố Cửu Tư cũng không thể hưu nàng. Nếu có ngày Cố Cửu Tư thật lòng muốn đi tìm tình yêu đích thực thì người rời khỏi Cố gia phải là hắn!
Cho nên nàng nhất quyết phải khiến Cố Cửu Tư đọc sách và làm quan. Chỉ có làm quan mới có thanh danh cùng luật pháp ràng buộc Cố Cửu Tư không thể tùy tiện hưu nàng.
Hơn nữa Cố Cửu Tư làm quan thì mới sở hữu quyền lực và có thể cho nàng làm cáo mệnh phu nhân, cho nàng nổi bật, để không kẻ nào dám coi thường nàng lẫn mẫu thân dù chỉ một chút!
Liễu Ngọc Như siết chặt đao. Nàng hít một hơi thật sâu, sải bước vào bên trong Xuân Phong Lâu.
Bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập hóng chuyện. Trong nhã các ở tầng hai Xuân Phong Lâu, Diệp Thế An đang thảo luận với bằng hữu tình hình Đông Đô chợt nghe thấy âm thanh huyên náo.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy một tiểu cô nương cầm đao mặc áo tơ trắng cùng váy dài màu lam thêu hoa, run rẩy bước trên bậc thang của Xuân Phong Lâu.
Khuôn mặt nàng kiên định lại pha chút sợ hãi, giống chiến sĩ lao ra chiến trường, lại tựa đóa hoa nở rộ từ khe đá.
“A, đây không phải đại tiểu thư Liễu gia Liễu Ngọc Như sao?” Có tiếng nói kinh ngạc vang lên bên tai hắn.
“Nàng ấy tới đây làm gì?”
“Chẳng lẽ tới bắt Cố Cửu Tư?”
Nói đến đây, mọi người cười ha hả. Có người khoát tay bảo, “Không thể nào, nàng ấy nức tiếng cư xử ổn thỏa, làm sao có thể tới đây…”
Chưa dứt lời, đã nghe cửa tầng ba bị đá cái “rầm”. Ngay sau đó là tiếng cô nương hét lớn, “Cố Cửu Tư, ngươi đứng lên cho ta!”
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Ta điên mới đứng lại?! Ngươi mà là vợ sao? Rõ ràng là Dương Vĩnh Tín[2]!!
Chú thích
[1] Người đàn bà đanh đá, chua ngoa.
[2] Một bác sĩ người Trung Quốc đã đưa ra sáng kiến sử dụng “sốc điện” để điều trị bệnh “nghiện internet”.