Điều kiện này khiến Vương Bình Chương ngỡ ngàng. Nếu chiếm được Dương Châu, ông ta sẽ thành kẻ tử thù với Lạc Tử Thương nên trong mắt ông ta thì yêu cầu của Liễu Ngọc Như cực kỳ đơn giản.
Vương Bình Chương không khỏi nghi ngờ, “Chỉ vậy thôi à?”
“Ngoài ra,” Liễu Ngọc Như bổ sung, “về sau phải miễn thuế cho cửa hàng Liễu thị tại Dương Châu. Quan gia Dương Châu trước nhất phải thảo luận với cửa hàng Liễu thị khi cần mua bán, nếu cửa hàng Liễu thị không làm được mới lựa chọn các cửa tiệm khác. Đến lúc ấy, ta dĩ nhiên chẳng bạc đãi Vương tiên sinh,” Liễu Ngọc Như hạ giọng bảo, “hễ là phi vụ buôn bán của quan gia, chúng ta sẽ chia lợi nhuận theo tỷ lệ ba bảy. Ta bảy còn Vương tiên sinh ba.”
Vương Bình Chương lặng thinh, ông ta vẫn đang cân nhắc. Liễu Ngọc Như ung dung phân tích, “Vương tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ. Ta cung cấp tiền bạc và binh lính, nâng đỡ ngài thành chủ nhân Dương Châu, sau này còn chia ba phần lợi nhuận cho ngài. Có thể nói Vương tiên sinh chỉ việc há miệng chờ sung, nếu ngài từ chối thì ta đổi người khác cũng được.”
Nếu đã có tiền lẫn binh, Vương Bình Chương quả thật không phải lựa chọn duy nhất của nàng. Vương Bình Chương suy tính giây lát rồi gật đầu, “Ta đồng ý.”
“Đâu thể nói suông vậy được,” Liễu Ngọc Như điềm nhiên đề nghị, “viết chứng từ vẫn thỏa đáng hơn.”
Vừa nhắc tới viết chứng từ, Vương Bình Chương tức khắc do dự. Liễu Ngọc Như thấy ông ta không nhúc nhích bèn nói ngay, “Vương tiên sinh đã cự tuyệt thì ta đành tiễn khách thôi.”
“Được,” Vương Bình Chương rốt cuộc chấp thuận.
Liễu Ngọc Như lập tức sai người mang giấy bút tới để Vương Bình Chương viết chứng từ.
Sau khi giấy tờ được viết hoàn chỉnh, Trần Tầm tiễn Vương Bình Chương rời khách điểm. Cơn mưa nhỏ của Dương Châu vẫn chưa ngớt, Vương Bình Chương cáo biệt Trần Tầm rồi lên xe ngựa. Lúc ông ta đã ở trên xe, hạ nhân hấp tấp hỏi, “Sao tiên sinh lại viết chứng từ, lỡ bọn họ mang đi tố giác với Tiêu Minh thì phải làm gì bây giờ?”
“Không đâu.” Vương Bình Chương lắc đầu. “Hiện nay U Châu đang giằng co với Đông Đô, ngươi nghĩ tại sao vị phu nhân này vượt quãng đường xa xôi đến Dương Châu? Việc trọng yếu nhất với bọn họ chính là lật đổ Lạc Tử Thương.”
“Nhưng…Diệp gia và Cố Cửu Tư như thể tay chân, Vương đại nhân lại do Diệp Vận giết…”
Hạ nhân vừa nói vừa liếc nhìn Vương Bình Chương, ông ta chỉ cười, “Thứ quan trọng nhất trên đời là gì?”
“A?” Hạ nhân ngẩn người.
Vương Bình Chương áp sát hắn, thì thầm, “Là tiền.”
Nói rồi ông ta nở nụ cười.
Trần Tầm tiễn Vương Bình Chương xong liền quay lại khách điếm. Liễu Ngọc Như đang bàn bạc với Ấn Hồng và Vọng Lai lúc hắn vào phòng, Trần Tầm bất an lên tiếng, “Ngọc Như, chúng ta nâng đỡ Vương Bình Chương nhưng liệu ông ta có trở thành Lạc Tử Thương thứ hai không?”
“Không,” Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, nàng ngước nhìn hắn, “chẳng phải còn ngươi sao?”
Trần Tầm sững sờ, Liễu Ngọc Như quay sang nhìn Vọng Lai rồi giao phó, “Ngươi đi báo tin cho Cửu Tư, nhắn chàng gửi một đội quân đến đây.”
“Ngài định làm gì?” Vọng Lai dò hỏi.
Liễu Ngọc Như lắng nghe tiếng đồng hồ nước, chậm rãi đáp, “Đợi Vương Bình Chương bố trí mọi việc. Thủy Hương, dặn người của ngươi tiến cử Trần tiên sinh với Cơ phu nhân. Trần Tầm, khi có cơ hội tiếp xúc Cơ phu nhân, ngươi hãy tận lực lấy lòng cô ta. Sau đó nhớ kể về tình hình Lạc Tử Thương ở Đông Đô rồi bảo cô ta rằng,” Liễu Ngọc Như mím môi nhưng vẫn thốt ra, “Lạc Tử Thương ái mộ ta.”
Lời này khiến mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Ngọc Như, nàng nói tiếp, “Trong lúc chờ Cửu Tư gửi binh mã đến Dương Châu, chúng ta sẽ làm giả tín vật của Lạc Tử Thương. Khi Vương Bình Chương cùng Trần tiên sinh đã hoàn tất khâu chuẩn bị, ta mang Cẩm nhi tới cậy nhờ Tiêu Minh trong thân phận vợ con của Lạc Tử Thương. Tiêu Minh nhất định sẽ gửi thư đến Đông Đô để Lạc Tử Thương xác nhận, dùng bồ câu đưa thư chắc mất khoảng hai ngày. Trong hai ngày này, ta chọc giận Cơ phu nhân, Vương Bình Chương cũng sẽ xúi giục để hai người hợp tác giết Tiêu Minh. Sau khi Tiêu Minh chết, Dương Châu chắc chắn loạn. Đến lúc ấy, binh mã lẫn hỏa lực của Cửu Tư hãy thị uy ở ngoài thành, còn người phe Vương Bình Chương và Trần tiên sinh rửa sạch bên trong. Chưa đầy một đêm, Dương Châu sẽ ra quyết định đầu hàng hay chiến đấu.”
“Đã hiểu.”
Vọng Lai kính cẩn tuân lệnh, sau đấy nhanh chân ra ngoài gửi tin cho Cố Cửu Tư.
Chờ Vọng Lai rời khỏi phòng, Trần Tầm ngồi quỳ một bên và thấp thỏm bảo, “Ta sợ mình với Vương Bình Chương không có nhiều binh lính đến vậy.”
“Ngươi nghĩ vì sao Vương Bình Chương đòi ta nhiều tiền như thế?” Liễu Ngọc Như cười như không cười với Trần Tầm. “Tiền bạc đủ sức sai khiến ma quỷ, vấn đề nằm ở tài lực của ngươi thôi. Vương Bình Chương tất nhiên sẽ dùng số tiền lớn hối lộ tướng lĩnh Dương Châu, chẳng lẽ ngươi không thể làm điều tương tự? Ngoại trừ tướng lĩnh, lúc nào cũng có dân nghèo, sơn tặc và thổ phỉ nhận tiền làm việc. Nếu ngươi thật sự chả tìm thấy ai, sao không thử đến sòng bạc Tam Đức hỏi thăm?”
Trần Tầm sửng sốt, sau đấy hắn như giác ngộ chân lý, “Hiểu rồi, ta sẽ nghĩ cách ngay!”
Thư của Liễu Ngọc Như chưa tới U Châu, tin U Châu khởi binh đã truyền khắp thiên hạ.
Song Chu Cao Lãng không tuyên bố khởi binh, ông hành động rất kiềm chế. Ông chỉ triệu tập quân đội U Châu và tốc chiến tốc thắng chiếm lấy bốn thành giáp biên giới U Châu lẫn Ký Châu, sau đó dàn quân tại những địa điểm này.
Tuy nhiên, ông ngừng lại khi hoàn thành những việc trên. Cả thiên hạ đang đánh giá thế cục, mọi người đều nghiền ngẫm ý đồ của Chu Cao Lãng nhưng hình như chẳng ai biết rõ ông muốn làm gì.
Tại Đông Đô, Lạc Tử Thương lẫn Phạm Ngọc hiểu ý Chu Cao Lãng hơn bất kỳ ai. Chu Cao Lãng bí mật gửi thư tới Đông Đô, nội dung viết rõ chỉ cần Phạm Ngọc hoàn trả toàn bộ gia quyến Chu gia ở Đông Đô thì ông sẽ lập tức lui binh và từ đây canh giữ U Châu để báo ơn vua.
Lúc thư tới nơi, Lạc Tử Thương đọc cho Phạm Ngọc nghe. Hắn nghe xong liền cười lạnh lùng, “Báo ơn vua…báo ơn vua, sao ông ta dám vi phạm thánh chỉ, giết sứ giả của trẫm, còn xuất binh đến Ký Châu trước bàn dân thiên hạ! Tên loạn thần tặc tử này mà cầu xin gì, rõ ràng muốn làm phản!”
“Bệ hạ bớt giận,” Lạc Tử Thương cung kính mở miệng, “chúng ta vẫn có thể lật ngược thế cờ.”
“Bằng cách nào?” Phạm Ngọc lạnh lẽo liếc y.
Lạc Tử Thương điềm đạm nói, “Hiện giờ thứ duy nhất đủ sức níu chân Chu Cao Lãng là người Chu gia. Nếu chúng ta trao trả người Chu gia cho ông ta, Chu Cao Lãng sẽ phất cờ mưu phản ngay. Đến lúc ấy thì chúng ta không thể phản công nữa.”
“Trẫm biết,” Phạm Ngọc mất kiên nhẫn bảo, “đừng nói mấy lời vô nghĩa.”
“Bệ hạ, Lưu Hành Tri vẫn đang ở Ích Châu.”
“Thì sao?”
“Hiện tại nội bộ Đại Hạ rối loạn, Lưu Hành Tri tất nhiên không ngồi yên mà sẽ phát binh đánh Đại Hạ. Hay chúng ta điều động Chu Cao Lãng ra tiền tuyến?”
Nghe đến đây, Phạm Ngọc đưa mắt nhìn Lạc Tử Thương, hắn nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”
“Đóng quân ở biên giới Đại Hạ và nước Nam đều là binh lính tinh nhuệ do tiên đế để lại, bọn họ chỉ biết sơ sơ về tình hình hiện nay tại Đông Đô. Chi bằng bệ hạ nhân dịp này triệu hồi toàn bộ quân đội tiền tuyến về đây, làm vậy thì bệ hạ sẽ có biện pháp đối phó nếu Chu Cao Lãng định cướp Đông Đô.”
“Thế còn tiền tuyến?” Phạm Ngọc ngần ngừ hỏi.
Lạc Tử Thương mỉm cười, “Cứ để Chu Cao Lãng phụ trách.”
“Ông ta muốn đòi người Chu gia, chúng ta sẽ không từ chối nhưng cần đẩy Chu Cao Lãng ra tiền tuyến dẹp yên thù ngoài rồi mới thả người.”
“Lấy lại được người nhà thì ông ta không phản chắc!” Phạm Ngọc gầm lên, “Cái kế sách ngu xuẩn gì đây!”
“Đến ngày chúng ta thả người, Chu Cao Lãng còn bao nhiêu binh mã chứ?”
Ánh mắt Lạc Tử Thương thâm trầm, “Tới lúc đó, quân đội của bệ hạ ở Đông Đô, quân đội của Dương Châu ở ngay cạnh, trước mặt Chu Cao Lãng lại là Lưu Hành Tri. Đến hồi ông ta và Lưu Hành Tri lưỡng bại câu thương, chúng ta tấn công từ phía sau thì ba mặt của Chu Cao Lãng đều là địch. Khi ấy việc thả người còn ý nghĩa gì đâu?”
Mấy lời này làm Phạm Ngọc ngẩn ngơ, lát sau hắn bật thốt, “Nếu ông ta không chịu thì sao?”
“Nếu Chu Cao Lãng không ra tiền tuyến, chẳng phải bệ hạ càng nên triệu tập chư hầu về Đông Đô đấu một trận tử chiến với ông ta?”
Lạc Tử Thương thản nhiên nói, “Không lẽ bệ hạ nghĩ dù thiếu sự hỗ trợ từ chư hầu tiền tuyến nhưng binh lực hiện tại của Đông Đô vẫn đủ sức đấu với U Châu? Hơn nữa, chúng ta chưa nắm rõ tung tích Giang Hà nên e rằng Đông Đô cũng chả an toàn.”
Lời nhắc nhở trên khiến Phạm Ngọc sầu lo, trong lòng hắn hoảng loạn vô cùng. Lạc Tử Thương thuyết phục hắn, “Bệ hạ, có rút quân đội tiền tuyến về thì cũng tổn thất mấy thành là cùng. Khi quân đội đã đóng tại Đông Đô, ta sẽ để Dương Châu đứng sau trợ giúp kẹp chặt Chu Cao Lãng ở giữa. Sau đó ta phái người nghị hòa với Lưu Hành Tri, đồng thời tặng ông ta một châu. Bệ hạ xử lý Chu Cao Lãng và ngồi vững trên ngai vàng, rồi nghỉ ngơi dưỡng sức hẵng mưu đồ việc lớn. Bệ hạ nhân đức muốn suy nghĩ toàn diện nhưng tuyệt đối đừng vì thế mà đánh đổi tính mạng.”
Trong lúc y nói, Phạm Ngọc từ từ bình tĩnh lại.
Lạc Tử Thương nói đúng; vứt bỏ tiền tuyến rồi triệu hồi thuộc hạ cũ của phụ thân sáng suốt hơn hẳn lấy binh mã Đông Đô đối đầu trực tiếp với Chu Cao Lãng.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, “Cứ làm theo lời ngươi đi. Thông báo tướng lĩnh ở tiền tuyến phía nam là Dương Huy, Vi Đạt Thành, và Tư Mã Nam rút binh về Đông Đô. Sau đấy đưa người Chu gia đến Ký Châu để Chu Cao Lãng ngoan ngoãn tới tiền tuyến.”
“Bệ hạ anh minh.”
Được sự đồng ý của Phạm Ngọc, Lạc Tử Thương cáo lui rồi ra ngoài điện phái người gửi tin đến những nơi khác nhau. Y hạ thấp giọng dặn dò Minh Nhất, “Tìm người lén tiết lộ kế hoạch của chúng ta cho người Chu gia, phải bảo đảm phu nhân Chu Diệp là Tần thị biết rõ.”
Mệnh lệnh này khiến Minh Nhất thấy khó hiểu, “Ngài định làm gì?”
“Đồng thời gửi tin báo cho Nam Đế,” Lạc Tử Thương ung dung nói, “mọi việc đều đúng theo kế hoạch. Đợi tới lúc Đông Đô đối đầu với Chu Cao Lãng, ông ta hãy tấn công Dự Châu ngay lập tức.”
Minh Nhất chả hề ngạc nhiên, hắn gật đầu rồi lui xuống.
Lạc Tử Thương đứng cạnh cây cột ngắm nhìn cung điện.
So với Lưu Hành Tri và Phạm Hiên, Dương Châu quá nhỏ bé; bất kể là ai thắng thì y cũng chẳng có chốn dừng chân.
Phạm Hiên sở hữu binh lực dồi dào lẫn phụ tá tài đức, chờ thêm một thời gian nữa là Lưu Hành Tri sẽ bại trận. Một khi thế cân bằng này bị phá vỡ, Dương Châu coi như xong.
Y cần một thời cơ.
Từ ngày tới Đông Đô, tu sửa Hoàng Hà, phá hủy nội các, đến thu lưới vào lúc này…
Tuy có sai sót nhưng không đáng ngại.
Lạc Tử Thương vừa tính toán vừa chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Gió hất những giọt nước sau cơn mưa lên mặt y, mùi nước khiến Lạc Tử Thương nhớ lại trận mưa phùn tại bến tàu Dương Châu.
Cố Cửu Tư ở U Châu, còn Liễu Ngọc Như đang ở đâu?
Y nghĩ – ở cạnh Cố Cửu Tư thật mai một nàng.
Nếu nàng có thế sống sót, nếu nàng nguyện ý sống sót…
Dòng suy nghĩ của Lạc Tử Thương đứt đoạn, y mở bừng mắt.
Dưới thời cuộc hiện tại, y không thể nghĩ đến những chuyện này.
Oo———oOo———oΟ
Khi trận mưa to chấm dứt, mọi nơi yên tĩnh chờ tin tức. Bồ câu bay vào lồng hết con này đến con khác, người hầu gỡ tin khỏi chân bồ câu rồi mang tới thư phòng.
Trong thư phòng, Cố Cửu Tư mở sách ra nghiên cứu bản đồ. Thẩm Minh ngồi bên hắn cũng ngó chằm chặp bản đồ, Cố Cửu Tư thấy vậy bèn cười, “Ngươi nhìn gì thế?”
“Ta đang nghĩ,” Thẩm Minh cau mày, “Đại Hạ gặp chuyện lớn như vậy mà các quốc gia xung quanh, nhất là Lưu Hành Tri, không có động tĩnh gì hết à?”
“U Châu tiếp giáp Bắc Lương, một năm qua ngươi và Chu đại ca đã đập nát Bắc Lương nên bọn họ tạm thời chẳng dư thừa sức lực để hành quân. Hơn nữa hiện giờ hai bên tương đối hòa bình, trước mắt chúng ta không cần lo.”
Thẩm Minh gật gù, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Còn Lưu Hành Tri xưa nay cẩn thận lại nhát gan, chưa kể biên giới phía nam có ba đại tướng và địa hình hiểm trở bảo vệ. Chúng ta không rối loạn triệt để thì Lưu Hành Tri chả dám động tới. Nếu chúng ta thật sự xảy ra nội chiến, ông ta cũng khó mà cấp tốc phá vỡ phòng thủ nơi tiền tuyến. Giả sử ông ta thành công, chúng ta hẳn đã kịp thời bình định Đông Đô. Đến lúc đó, hai nước mới chính thức giao chiến.”
“Nếu hai nước giao chiến,” Thẩm Minh nhích lại gần hắn, nghiêm túc hỏi, “chúng ta có mấy phần thắng?”
Câu hỏi trên làm Cố Cửu Tư trầm mặc trong phút chốc, hắn chậm rãi trả lời, “Tiên đế chưa bao giờ từ bỏ chinh phạt phương Nam nên luôn chuẩn bị sẵn binh lính. Cải tạo hoàn chỉnh Hoàng Hà khiến đường thủy được thông suốt, việc này giúp rút ngắn rất nhiều thời gian tiếp viện của lương thảo lẫn binh lính. Các tướng lĩnh và binh lính phe ta đều trải qua mài giũa với Bắc Lương trên chiến trường U Châu, nói thật là hùng mạnh hơn hẳn thằng chột làm vua xứ mù như Lưu Hành Tri. Có đánh nhau Đại Hạ cũng không sợ.”
Nghe vậy Thẩm Minh mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn và nghe hắn nói, “Tốt quá.”
“Nhưng còn một khả năng xấu nhất,” Cố Cửu Tư thận trọng bảo.
Thẩm Minh ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng nói, “Cái gì?”
Cố Cửu Tư im lặng, đúng lúc ấy, thị vệ gấp gáp đi từ bên ngoài vào và nâng một lá thư tới trước mặt Cố Cửu Tư, “Tin từ Đông Đô.”
“Đưa đây.”
Cố Cửu Tư vội vươn tay cầm lấy lá thư, hắn chỉ đọc lướt qua đã nhíu mày. Thẩm Minh ở cạnh quan sát hắn, “Cửu ca, tin gì thế?”
“Gia quyến Chu gia đã xuất phát từ Đông Đô và đang trên đường đến Ký Châu.”
“Bọn chúng muốn thả người?” Thẩm Minh mừng rỡ nói.
Cố Cửu Tư không đáp, hắn ngẫm nghĩ rồi ra lệnh, “Cho người điều tra, nghĩ cách cứu gia quyến Chu gia bằng mọi giá.”
Thị vệ cung kính tuân lệnh rồi đi làm ngay. Thẩm Minh nhanh nhẹn xung phong, “Để ta đi cho.”
Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh đang cực kỳ phấn chấn mà mím môi bảo, “Ngươi có chuyện khác phải làm.”
“Hả?” Thẩm Minh không hiểu ý hắn.
Cố Cửu Tư đặt lá thư trong tay xuống, hắn đứng lên và chậm chạp cất bước ra ngoài.
Bên ngoài có mây đen dày đặc trên bầu trời cùng gió thổi ào ào như vũ bão, Cố Cửu Tư đứng tại hành lang nhìn về phía Đông Đô.
Một ý tưởng dần thành hình trong đầu hắn, dường như hắn đã hiểu dụng ý đằng sau mọi việc Phạm Hiên làm.
Để Lạc Tử Thương ở Đông Đô, chỉnh lý quốc khố, cải tạo Hoàng Hà, dẹp yên Vĩnh Châu, giúp Liễu Ngọc Như phát triển cửa hàng Liễu thị, điều Chu gia tới U Châu…
Hắn không biết Phạm Hiên cố ý hay vô tình, song những gì ông làm cứ như để giải quyết rắc rối ngày hôm nay của bọn họ. Có điều Phạm Hiên chỉ là người bình thường, ông không thể đoán trước mọi biến cố; chắc ông cũng chẳng ngờ con mình sẽ thành một vị đế vương thế này.
Cố Cửu Tư nhắm hai mắt hồi lâu mới từ từ mở mắt ra, hắn cất tiếng, “Chuẩn bị đi, ngày mai ngươi sẽ khởi hành đến Dương Châu.”
“Ngày mai?” Thẩm Minh hơi kinh ngạc.
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn chẳng giải thích mà chỉ nói, “Ngươi hãy nghỉ ngơi, ta đi thăm Chu đại ca.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư tiến về phòng của Chu Diệp.
Chu Diệp đang trông con trong phòng, Chu Tư Quy bò tới bò lui trên giường. Khuôn mặt Chu Diệp đờ đẫn khi nhìn thằng bé, trông hắn thật mệt mỏi.
Cố Cửu Tư báo một tiếng rồi bước vào phòng, thấy Chu Diệp ngồi trên giường, hắn gọi, “Đại ca.”
Chu Diệp hoảng hốt bừng tỉnh, hắn quay lại nhìn Cố Cửu Tư và miễn cưỡng cười, “Cửu Tư.”
“Hôm nay ta nhận được tin nói tẩu tử, Chu phu nhân, và Chu tiểu công tử đang bị áp giải đến Ký Châu. Tính thời gian thì chắc hai ngày nữa bọn họ sẽ tới Lâm Phần.”
Tin tức này rõ ràng khiến Chu Diệp lên tinh thần, hắn không tin nổi bèn hỏi, “Phạm Ngọc đáp ứng thả người?”
“Sợ là có điều kiện,” Cố Cửu Tư thẳng thắn đáp.
Người Chu Diệp cứng đờ, lát sau hắn trấn định lại và quay sang nhìn Chu Tư Quy, “Không sao, còn đường đàm phán là tốt rồi.”
“Nếu ta đoán không nhầm,” Cố Cửu Tư điềm tĩnh nói, “Lưu Hành Tri sẽ nhân cơ hội này xâm lược chúng ta. Bọn chúng điều động quân tiền tuyến ở Dự Châu về canh giữ Đông Đô, sau đó dùng phu nhân áp chế chúng ta tới Dự Châu.”
“Bọn chúng muốn chúng ta và Lưu Hành Tri lưỡng bại câu thương?” Chu Diệp hiểu ra ngay.
Cố Cửu Tư gật đầu, “Đúng vậy.”
“Lạc Tử Thương hẳn mưu toan đẩy chúng ta đến tiền tuyến đối đầu với Lưu Hành Tri, còn bọn chúng ở hậu phương liên kết với binh lực Dương Châu để ra tay.”
Chu Diệp lặng thinh, Cố Cửu Tư quan sát sắc mặt hắn rồi tiếp tục, “Nhưng lần này Dương Châu sẽ không ra tay, quân đội Đông Đô thì chủ yếu phải xem thái độ của ba vị đại tướng Dự Châu.”
“Sao ngươi chắc chắn Dương Châu sẽ không ra tay?” Chu Diệp nghi hoặc hỏi.
Cố Cửu Tư liền bảo, “Đây là lý do ta tới gặp huynh, ta muốn mượn ba vạn người từ Chu đại ca.”
“Để làm gì?”
“Nội loạn có thể sẽ phát sinh tại Dương Châu, ta định dùng ba vạn người để thừa dịp này mà chiếm giữ nơi đây.”
Chu Diệp nghe vậy bèn chần chừ nói, “Ba vạn người không phải con số nhỏ.”
“Chu đại ca còn muốn cứu các phu nhân chứ?” Cố Cửu Tư bình tĩnh nhìn hắn. “Ta đã phái người dốc sức nghĩ cách cứu viện các phu nhân, nhưng bọn chúng dĩ nhiên sẽ cho lực lượng hùng hậu canh giữ nên e rằng việc giải cứu không đơn giản như thế. Nếu giải cứu thất bại, biện pháp duy nhất của chúng ta là đồng ý đi Dự Châu.”
“Như vậy chúng ta khác nào bị bao vây tứ phía?” Chu Diệp nhíu mày bác bỏ.
Cố Cửu Tư mau chóng phân tích, “Bây giờ Phạm Ngọc sẽ không tấn công chúng ta, chẳng những thế mà có khi hắn còn chi viện để chúng ta giải quyết Lưu Hành Tri. Chờ đến ngày chúng ta và Lưu Hành Tri lưỡng bại câu thương, bọn chúng mới tấn công. Nhưng tới lúc đó, nếu Phạm Ngọc thật sự ra tay, chúng ta sẽ sai Dương Châu quay lại tấn công bọn chúng.”
“Làm vậy mới có thể cứu các phu nhân mà không vứt bỏ lãnh thổ.”
Nghe đến đây, Chu Diệp trầm tư cân nhắc rồi gật đầu, “Ta đồng ý.”
“Ta sẽ nói Thẩm Minh mang theo ba vạn người xuất phát ngay hôm nay,” Cố Cửu Tư lập tức quyết định.
Chu Diệp sửng sốt, “Gấp vậy sao?”
Cố Cửu Tư nhẹ nhàng gật, “Cái bẫy của Ngọc Như e rằng phải tốc chiến tốc thắng.”
“Nhưng…” Chu Diệp thoáng lưỡng lự, song hắn là người quyết đoán nên rốt cuộc vẫn chấp thuận, “Đi đi.”
Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng, hắn nhận lệnh bài từ Chu Diệp rồi cáo lui. Hắn ra ngoài tìm Thẩm Minh để giao lệnh bài và căn dặn, “Ngươi chỉ huy ba vạn binh mã đến hỗ trợ Ngọc Như chiếm giữ Dương Châu.”
Thẩm Minh tiếp nhận lệnh bài, hắn gật đầu, “Được, ngươi yên tâm.”
Thẩm Minh buộc lệnh bài vào đai lưng, hắn đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư, cười nói, “Cần ta truyền lời cho tẩu tử không?”
Cố Cửu Tư nghe vậy thì ngẩn ngơ, hắn hơi hé miệng như muốn nói gì đó nhưng sau một hồi, hắn chỉ bảo, “Nhắn nàng đừng lo lắng, ta vẫn ổn.”
“Ừm,” Thẩm Minh gật gù, hắn xoay người chào, “ta đi đây.”
“Thẩm Minh!”
Cố Cửu Tư chợt cất cao giọng, Thẩm Minh ngờ ngợ quay đầu lại. Cố Cửu Tư tiến lên một bước, tận lực hạ thấp giọng để chỉ hai người nghe thấy, “Sau khi chiếm được Dương Châu, ngươi phải chạy đến Dự Châu ngay. Không cần bận tâm tới mệnh lệnh của bất kỳ ai, chỉ nghe lệnh của ta thôi, ngươi làm được chứ?”
“Cửu ca…” Thẩm Minh khiếp sợ bật thốt.
Cố Cửu Tư siết chặt cổ tay hắn, ánh mắt thành khẩn, “Ngươi làm được không?”
Thẩm Minh lặng lẽ quan sát hắn, giọng Cố Cửu Tư vừa nhỏ vừa vội, “Lưu Hành Tri nhất định sẽ tấn công Dự Châu, ngày mai mọi chuyện suôn sẻ thì Chu đại ca và ta sẽ đến tiếp viện ngươi. Nhưng nếu biến cố nảy sinh, Chu đại ca chắc sẽ bận làm việc khác. Nhưng ngươi phải bảo vệ Dự Châu đến cùng, ngươi hiểu chưa?”
Dự Châu là nơi sở hữu địa hình hiểm trở có lợi nhất với Đại Hạ, mất Dự Châu thì sau này Đại Hạ muốn phản kích sẽ khó khăn vô cùng.
“Ta chỉ có ba vạn quân,” Thẩm Minh nhắc nhở. Ba vạn binh lính đối đầu với cả đất nước của Lưu Hành Tri gần như là chuyện bất khả thi.
“Ta biết,” Cố Cửu Tư nói tiếp, “Dương Châu còn năm vạn binh lực. Ngươi hãy chỉ huy tám vạn người bảo vệ Dự Châu trong một tháng thôi, sau đó ta sẽ đến tiếp viện.”
Thẩm Minh im phăng phắc, Cố Cửu Tư ngước nhìn hắn, “Còn gì muốn hỏi không?”
“Cửu ca,” Thẩm Minh mím môi, “ngươi đang giấu giếm gì vậy?”
Cố Cửu Tư sững sờ, hắn không ngờ Thẩm Minh nhạy bén đến thế. Hắn cụp mắt xuống, rất lâu sau mới chậm chạp trả lời, “Cuộc chiến này có một khả năng xấu nhất.”
“Là gì?”
“Lạc Tử Thương từ đầu tới cuối là người của Lưu Hành Tri.”
Suy đoán này làm Thẩm Minh ngây người, Cố Cửu Tư nhanh chóng phân tích, “Ta vẫn luôn nghĩ rốt cuộc vì sao Lạc Tử Thương muốn đến Đông Đô, y ở đây chỉ tổ bị chúng ta quấy rối liên tục. Khi tu sửa Hoàng Hà, y bảo mình đã khảo sát thủy lợi trong chuyến Nam tuần cùng thái tử. Nhưng giờ ngẫm lại, chuyến đi ngắn như vậy thì sao y có thể dâng lên phương án cải tạo sông ngòi hoàn thiện đến mức đó, rõ ràng y đã mưu đồ từ lâu. Y còn xúi giục Phạm Ngọc dùng thủ đoạn cực đoan để xóa bỏ nội các trong khi Chu đại nhân vẫn đang ở U Châu. Đây hoàn toàn không phải hành động sáng suốt, nhưng nếu y là người của Lưu Hành Tri thì sao?”
“Nói cách khác, ngay từ đầu y đã liên kết với Lưu Hành Tri. Y vào Đông Đô, trở thành thái tử thái phó nhằm châm ngòi mâu thuẫn giữa thái tử và Chu đại nhân. Tới lúc thái tử đăng cơ rồi phát động vũ trang với Chu đại nhân, y lại thông báo cho Lưu Hành Tri tấn công Dự Châu. Sau đó y đứng giữa gây rối để Đại Hạ bùng phát nội chiến. Nội đấu kết thúc, Đại Hạ tiếp tục giao chiến với Lưu Hành Tri còn Lạc Tử Thương sống chết mặc bây. Y sẽ chờ đến thời điểm trọng yếu rồi trực tiếp ra tay và thành ngư ông đắc lợi. Đến lúc ấy, toàn bộ thiên hạ đều thuộc về Lạc Tử Thương.”
Thẩm Minh nghe Cố Cửu Tư nói mà không khỏi sốt ruột, “Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nên ngươi phải đi Dự Châu.” Cố Cửu Tư bình tĩnh bảo, “Nếu đúng như ta suy đoán,” giọng hắn trở nên thì thào, “sợ rằng Lạc Tử Thương sẽ không để gia quyến Chu gia sống sót.”
“Tại sao?” Thẩm Minh kinh hãi thốt lên, “Chuyện này liên quan gì tới gia quyến Chu gia?”
“Gia quyến Chu gia chết sạch thì Chu gia mới hoàn toàn trở mặt với Phạm Ngọc. Lạc Tử Thương muốn nội bộ Đại Hạ lục đục rồi mặc kệ biên giới, hiện giờ khéo y đã rút hết binh lực tiền tuyến về cố thủ Đông Đô. Y đưa gia quyến Chu gia đến biên giới chưa chắc để thả người.”
“Vậy…y định làm gì?”
Thẩm Minh lắp bắp hỏi nhưng thật ra hắn đã biết, chẳng qua hắn không dám tin và cần được xác nhận thôi. Cố Cửu Tư nặng nề đáp, “Y chỉ muốn phụ tử Chu gia tận mắt chứng kiến thân nhân chết thảm, nhằm kích thích cơn khát máu của bọn họ.”
“Vì vậy ngươi mới phái ta hết đi Dương Châu rồi lại Dự Châu,” Thẩm Minh lẩm bẩm, “ngươi nói chuyện này cho Chu đại ca chưa?”
“Ta không thể,” Cố Cửu Tư trầm tĩnh trả lời, “nếu nói ra thì ngươi sẽ không mang ba vạn binh mã đi đâu được hết.”
“Đến lúc mọi việc phát sinh rồi Chu đại ca ngẫm lại thì ngươi sẽ ra sao?” Thẩm Minh nôn nóng khuyên, “Hay ngươi theo ta đi!”
“Sự tình chưa tới mức đó,” Cố Cửu Tư giơ tay lên, “đây là kết quả xấu nhất nhưng Lạc Tử Thương chắc gì đã nghĩ giống ta phỏng đoán. Hơn nữa ta cũng thu xếp rồi, để xem ngày mai,” hắn ngẩng đầu nhìn không trung, thanh âm mang theo vài phần uể oải, “có cứu được Chu phu nhân không.”
“Cứu được thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Không cứu được thì chỉ cần Chu phu nhân còn sống, ta sẽ thuyết phục Chu đại nhân lẫn Chu đại ca đến Dự Châu chiến đấu cùng chúng ta; đây vẫn là một con đường sống. Nếu kết quả xấu nhất xảy ra, ngươi cứ lo bảo vệ Dự Châu, ta tất sẽ có cách.”
“Hiểu rồi,” Thẩm Minh quả quyết gật đầu, “ta xuất phát ngay đây.”
“Ngoài ra,” Cố Cửu Tư mím môi nói, “mấy chuyện ban nãy,” hắn thoáng ngập ngừng song rốt cuộc vẫn thốt ra, “đừng cho Ngọc Như biết. Sau khi Ngọc Như ổn định Dương Châu, ngươi hãy bảo nàng đến Hoàng Hà. Phải nhấn mạnh lý do Lạc Tử Thương muốn tu sửa Hoàng Hà chắc chắn không đơn giản, sợ là y đã động tay động chân ở đó. Khu vực hiểm trở nhất của Thủ Nam Quan tại Dự Châu nằm ngay hạ lưu sông Hoàng Hà, nhớ dặn nàng nghĩ cách xử lý.”
“Được,” Thẩm Minh đáp ứng, “ta biết ngươi sợ tẩu tử lo cho mình.”
Cố Cửu Tư khẽ khàng đáp lại một tiếng, Thẩm Minh thấy hắn không dặn dò gì nữa bèn rời đi. Khi màn đêm buông xuống, hắn dẫn đầu ba vạn binh lính tức tốc đến Dương Châu.
Cố Cửu Tư ngồi trong phòng của mình, hắn cầm bút viết thư cả đêm. Viết rồi bỏ, bỏ rồi viết, hai chữ “Ngọc Như” mở đầu biết bao lá thư nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể viết hoàn chỉnh.
Khi hắn vất vả viết xong thư, trời đã sáng.
Cùng lúc ấy, nữ quyến Chu gia tiến vào đất Ký Châu.
Trên chiếc xe ngựa xóc nảy, Tần Uyển Chi chăm sóc Chu phu nhân và Chu nhị công tử. Khuôn mặt Chu phu nhân mệt mỏi, bà chẳng nói lời nào; Chu nhị công tử sốt nhẹ, hắn ngồi dựa vào bà.
Tần Uyển Chi cho Chu nhị công tử uống nước, nàng ấy thì thào, “Không biết bao giờ mới gặp lại lang quân.”
Chu phu nhân lặng thinh, Tần Uyển Chi thở dài rồi quay lại nhìn bà, “Bà bà vẫn ổn chứ?”
“Chưa chết được,” Chu phu nhân khàn khàn đáp.
Tần Uyển Chi nghe giọng Chu phu nhân khản đặc bèn đưa nước cho bà, dịu dàng nói, “Bà bà uống nước đi, mai đến Lâm Phần là chúng ta có thể gặp lang quân.”
Chu phu nhân không đáp trả, lát sau, bà từ tốn bảo, “Ngươi uống đi, ngươi chả uống giọt nào suốt một thời gian dài rồi.”
Tần Uyển Chi ngẩn ngơ, nàng ấy không ngờ Chu phu nhân sẽ chủ động khuyên mình uống nước. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người luôn xấu, thế mà vào thời điểm hoạn nạn này, bà lại lần đầu tiên đối xử tử tế với nàng ấy. Đôi mắt Tần Uyển Chi bất giác ươn ướt, nàng ấy nghẹn ngào đáp lại rồi cúi đầu nhấp ngụm nước nhỏ.
Chu phu nhân liếc nàng một cái, bà nghĩ nghĩ rồi dài giọng hỏi, “Có phải ngươi tưởng ta rất ghét ngươi không?”
Tần Uyển Chi nghe vậy thì mặt mũi cứng ngắc, nàng cụp mắt xuống và chỉ ậm ừ chứ không phủ nhận.
Chu phu nhân quay đầu sang chỗ khác, lạnh nhạt thừa nhận, “Ta đúng là ghét ngươi thật.”
“Ta không thích Diệp nhi.” Thanh âm Chu phu nhân hững hờ. “Quan hệ giữa ta với phụ thân nó cũng chẳng tốt đẹp. Lúc phụ thân nó còn sống, hắn luôn đánh đập ta. Trong thời gian mang thai, ta mấy lần muốn giết nó nhưng không xuống tay được, còn suýt mất mạng khi sinh.”
Chu phu nhân chưa từng kể những chuyện này với nàng ấy, Tần Uyển Chi im lặng lắng nghe bà nói tiếp, “Thế rồi một ngày ta nhịn hết nổi, ta giết nam nhân kia và bỏ trốn. Cao Lãng vô tình bắt gặp ta, ông ấy thành nơi nương tựa cho hai mẹ con. Kể từ đấy ta mới lần đầu cảm nhận được mình đang sống.”
“Khuôn mặt Diệp nhi rất giống người kia,” Chu phu nhân quay đầu nhìn Tần Uyển Chi.
Tần Uyển Chi nghe mấy lời này bèn nhịn chẳng được mà phản bác, “Nhưng chàng không phải ông ta.”
Chu phu nhân thoáng khựng lại, bà cụp mắt xuống và đồng ý, “Đúng, nó không phải ông ta. Khi nó còn nhỏ, ta lo Cao Lãng ghét bỏ nó nên chẳng dám gần gũi. Hơn nữa mỗi lần chúng ta đối mặt, ta cứ cảm tưởng nó đang nhắc ta nhớ mình có một quá khứ kinh khủng. Cao Lãng từng nhiều lần khuyên bảo ta chiếu cố nhi tử, ban đầu ta sợ Cao Lãng chỉ nói lẫy nhưng sau ta phát hiện nếu mình bỏ mặc thì Cao Lãng sẽ chủ động chăm sóc nó.”
“Hồi còn bé, nó thật sự khiến người ta phải thương xót.”
Chu phu nhân như đang nhớ lại điều gì, “Nó ngoan từ nhỏ, làm gì cũng nghiêm chỉnh, luôn suy nghĩ cho mọi người. Có một lần đuôi váy ta quét trên mặt đất, nó lạch bạch chạy tới nâng lên. Khi ấy nó mới bốn, năm tuổi mà đã nói váy mẫu thân bị dơ nên nó giữ giúp. Ta hỏi nó có thể giữ trong bao lâu, nó trả lời là suốt đời.”
Tần Uyển Chi nghe, trong đầu hiện lên Chu Diệp của thuở đó. Lòng nàng ấy chua xót, muốn trách cứ Chu phu nhân nhưng e ngại thân phận trưởng bối của bà nên đành uyển chuyển nói, “Nếu không phải vì từng chịu khổ thì làm gì có đứa trẻ nào trời sinh đã biết chiếu cố người khác?”
Chu phu nhân không nói gì, lát sau bà mới đáp lại, “Ngươi nói đúng, nó quả thật chịu khổ nhiều. Ban đầu ta muốn bảo vệ nó, muốn Cao Lãng thân thiết với nó và đừng để ý chuyện quá khứ. Vì vậy ta cố tình phớt lờ nó rồi để Cao Lãng chăm sóc nó thay ta. Bọn họ ngày càng gắn bó, ta cũng sinh hạ Bình nhi. Sau ngày Bình nhi chào đời, cuộc sống của ta vô cùng thuận lợi còn Diệp nhi lại dần xa cách ta. Nó hiếm khi trò chuyện với ta, mỗi ngày chỉ đến cung kính thỉnh an rồi đi. Song Bình nhi thì khác, nó lớn lên bên ta và ta gửi gắm toàn bộ tâm huyết vào nó. Ta hy vọng mọi thứ tốt đẹp trên đời đều thuộc về Bình nhi nhưng chính lúc này ta phát hiện Diệp nhi quá xuất chúng. Nó ưu tú lại lớn tuổi hơn Bình nhi nhiều nên ta rất sợ.”
“Sợ chàng chiếm đoạt vị trí của nhị công tử rồi thừa kế Chu gia, đúng không?” Tần Uyển Chi nghe bà tâm sự mà không khỏi bật cười, tiếng cười đượm vẻ bi ai. “Nhưng chàng đâu có nghĩ vậy.”
“Ai biết được?” Biểu cảm trên mặt Chu phu nhân yếu ớt. “Nếu không nghĩ vậy thì sao cứ cố chứng tỏ trước mặt phụ thân nó?”
“Về sau nó quả nhiên thực hiện được, Cao Lãng sớm biết Chu gia sẽ có ngày này nên sai nó đi U Châu. Lúc ấy ta chất vấn tại sao lại để Diệp nhi chứ không phải Bình nhi đến U Châu? Ông ấy bảo vì Diệp nhi phù hợp hơn.”
“Thật hoang đường,” Chu phu nhân mệt mỏi nói, “không lo nhi tử ruột thịt mà lại lo cho nhi tử của kẻ khác. Thậm chí còn bồi dưỡng Diệp nhi thành người thừa kế rồi đưa nó tới U Châu hưởng thụ trong khi bắt nhi tử ruột thịt làm con tin tại Đông Đô.”
Chu phu nhân giễu cợt, “Sao ông ấy rộng lượng thế nhỉ?”
Những lời của Chu phu nhân khiến nội tâm Tần Uyển Chi vừa chua xót vừa đau đớn. Sau một hồi, nàng ấy chậm chạp cất tiếng, “Người nói mấy chuyện này với ta làm gì?”
“Ngươi nghĩ Phạm Ngọc sẽ thả chúng ta vô điều kiện chắc?”
Chu phu nhân đưa mắt nhìn Tần Uyển Chi, nàng ấy đáp lại bằng sự sững sờ. Bà chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, chân thành nói, “Không đâu, mọi thứ đều có cái giá của nó. Vì vậy ta từng bảo Cao Lãng rằng nếu có ngày ta trở thành con tin, ta sẽ không làm ông ấy khó xử.”
“Ta như thế, Bình nhi cũng vậy, còn ngươi thì sao?”
Tần Uyển Chi không trả lời, nàng ấy ngơ ngác nhìn Chu phu nhân. Bà cúi đầu ôm Chu Bình, thanh âm thong thả, “Cao Lãng dạy ta sống như một con người thực thụ, ta không thể khiến ông ấy hối hận chuyện cứu ta và cũng chẳng thể đẩy ông ấy vào nguy hiểm vì ta.”
“Ngươi đi hay ở–”
Chu phu nhân lẩm bẩm, “Hãy tự mình quyết định.”
Tần Uyển Chi chỉ im lặng.
Xe ngựa xuất phát vào ban ngày, tới Lâm Phần lúc đã tối khuya.
Khi vào thành Lâm Phần, các nàng bị giam trong hầm ngầm. Tần Uyển Chi mất ngủ cả đêm, nàng ấy ôm mình ngắm nhìn bầu trời.
Đến nửa đêm, bên ngoài đột nhiên náo loạn. Tần Uyển Chi bật dậy, Chu phu nhân đang ôm Chu Bình cũng tỉnh giấc, bà hoang mang hỏi, “Sao thế?”
Tần Uyển Chi tập trung nghe ngóng trong phút chốc, nàng kích động thông báo, “Có người tới cứu chúng ta!”
Lời này khiến Chu phu nhân vội vàng đứng lên, bà ôm Chu Bình đến trước cửa phòng giam.
Tiếng động ngoài kia ngày càng ầm ĩ, lát sau, một nam nhân đột ngột xông vào nhà tù. Hắn thô bạo bắt Tần Uyển Chi, Chu phu nhân, và Chu Bình quỳ xuống rồi kề đao vào cổ ba người. Nam nhân quát với bên ngoài, “Dám tiến lên một bước thì ta sẽ chém đầu bọn họ!”
Những người cướp ngục nghe đe dọa liền dừng phắt lại, ai cũng do dự.
Chu phu nhân bất chợt liều lĩnh ôm Chu Bình lao về phía trước, chính khoảnh khắc ấy, người nọ chả hề nao núng mà giơ tay chém đứt đầu Chu phu nhân.
Máu bắn tung tóe lên mặt Chu Bình và Tần Uyển Chi, hai người hoảng sợ nhìn Chu phu nhân ngã xuống trước mặt mình. Chu Bình ngồi trong vũng máu, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng. Nam nhân chĩa đao về phía Chu Bình và liếc nhìn người đến cướp ngục, “Muốn thử nữa không?”
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này đều kinh hãi.
Mọi người biết rõ nữ quyến Chu gia là dùng để uy hiếp Chu Cao Lãng, chẳng ai ngờ kẻ này thật sự cả gan giết Chu phu nhân!
Sau giây phút sợ hãi ngắn ngủi, nhóm cướp ngục quyết định rút lui. Binh lính gác ngục tức tốc đuổi theo, chẳng mấy chốc, phòng giam chỉ còn lại Tần Uyển Chi, Chu Bình, và thanh niên giết Chu phu nhân.
Tần Uyển Chi vẫn đang quỳ trên mặt đất, trông nàng ấy như mất hết sức lực. Chu Bình ngồi trong vũng máu hồi lâu mới dần hoàn hồn, hắn thét chói tai rồi bò bằng cả tứ chi đến góc tường và run lẩy bẩy ôm lấy chính mình.
“Ta tên Vấn Nhất.”
Thanh niên giết người ung dung lấy lụa trắng lau sạch máu trên đao, hắn dùng lưỡi đao nâng cằm Tần Uyển Chi, nhoẻn miệng cười, “Nếu mai Chu Diệp không chấp thuận điều kiện của bệ hạ, ta sẽ tiễn ngươi và vị tiểu công tử kia lên đường giống như thế.”
“Các ngươi…” Tần Uyển Chi run rẩy nói, “các ngươi muốn chàng đáp ứng điều kiện gì?”
“Nói cho ngươi biết cũng được, dù sao hắn chả có quyền lựa chọn.”
Vấn Nhất hơi cúi xuống, hắn thì thầm bên tai Tần Uyển Chi, “Lưu Hành Tri tấn công, bệ hạ muốn quân Chu gia đến Dự Châu tiếp chiến. Đợi bọn họ hạ gục Lưu Hành Tri, bệ hạ sẽ đích thân chỉ huy tiễn bọn họ về trời.”
Nghe đến đây, Tần Uyển Chi chợt mở to mắt.
Nàng ấy lập tức hiểu ý hắn. Lưu Hành Tri dốc toàn lực tấn công, Phạm Ngọc nhất định đã rút về quân đội tiền tuyến để ép Chu Diệp đi đánh giặc. Khi binh lực Chu gia bị hao tổn nặng, Phạm Ngọc với binh lực hùng mạnh sẽ liên kết cùng Dương Châu của Lạc Tử Thương đánh úp bọn họ. Đó chính là dấu chấm hết cho Chu gia.
“Liệu bọn họ có đồng ý điều kiện để đổi lấy các ngươi không nhỉ?” Vấn Nhất nghiêng đầu như đang thật lòng tò mò. Sau đấy hắn cắm đao lại vào vỏ rồi lấy một cái bình gốm ở bên cạnh đưa cho Tần Uyển Chi, “Thiếu phu nhân uống nước giải khát nào, để mai còn trò chuyện lâu dài với đại công tử.”
Nói xong, hắn vừa cười sặc sụa vừa đi ra ngoài.
Máu của Chu phu nhân chảy tới chỗ nàng ấy, Tần Uyển Chi ngồi yên trên vũng máu trong chốc lát rồi run rẩy bước về phía trước và sửa sang lại quần áo cho Chu phu nhân.
Một đêm ồn ào trôi qua, Cố Cửu Tư cũng nhận được tin tức; tay hắn cầm tin báo Chu phu nhân bị chém mà tâm trạng nặng như đeo chì.
Chẳng bao lâu sau, hạ nhân đi từ ngoài vào thông báo với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân, mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa, Chu đại nhân nhắn ngài chuẩn bị xuất phát.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn siết tờ giấy trong tay, nhất thời chẳng biết nên báo tin hay không.
Hắn cưỡi ngựa tới cổng thành, Chu Cao Lãng và Chu Diệp dẫn đầu mọi người ở phía trước. Cố Cửu Tư lại gần kính cẩn hành lễ, Chu Cao Lãng gật gù, “Đi thôi.”
Dứt lời, Chu Cao Lãng đi đầu còn Chu Diệp bám sát ông. Cố Cửu Tư và Diệp Thế An ở phía sau cùng các đại tướng lĩnh đang chỉ huy binh lính dàn hàng tiến về Lâm Phần.
Khi bọn họ đến dưới cổng thành Lâm Phần, tiếng trống trận truyền đến từ phía trên và mọi binh lính giơ cao cung tên. Chu Cao Lãng hất cằm với Cố Cửu Tư, hắn lập tức cưỡi ngựa đến trước cổng thành rồi ngẩng đầu cất cao giọng, “Nghe nói gia quyến Chu thị đã tới Lâm Phần, không biết bệ hạ suy nghĩ cẩn thận chưa? Có định hoàn trả gia quyến Chu thị để xóa tan hiềm khích trước kia và nối lại tình nghĩa quân thần không?”
“Nghịch tặc Cố thị, ngươi dám càn rỡ trước mặt sứ giả à?!”
Tiếng quát mắng vang lên trên cổng thành, Cố Cửu Tư nhận ra người này nguyên là chủ tướng của Lâm Phần – Vi Lâm.
Cố Cửu Tư mỉm cười, “Vi đại nhân cao tuổi nên đừng phí sức nói chuyện làm gì,” hắn giơ tay, “xin mời sứ giả Đông Đô tiến lên đàm phán với ta!”
“Ngài kêu ta hả?”
Vấn Nhất xuất hiện cạnh Vi Lâm, Cố Cửu Tư quan sát và cảm giác hình như từng thấy hắn ở bên Lạc Tử Thương. Hắn cũng biết Cố Cửu Tư không quen mình nên lịch sự giơ tay chào, “Tại hạ là Điện tiền ti[1] Vấn Nhất, bái kiến Cố đại nhân.”
“Điện tiền ti đại nhân đã tới thì chắc bệ hạ đưa ra quyết định rồi chứ?”
“Bệ hạ nói,” Vấn Nhất cười cười, “phụ nữ, người già, và trẻ em là vô tội, để bọn họ bị liên lụy chung quy vẫn không ổn. Chu đại nhân muốn đòi lại người nhà cũng dễ hiểu thôi. Nhưng nói thế nào chăng nữa, hiện giờ Chu đại nhân mang tội mưu phản mà bắt thả người khơi khơi thì thật vô lý.”
“Thế hắn muốn gì?”
Chu Diệp nhịn không được bèn lên tiếng, hắn sốt ruột nhìn tứ phía. Ánh mắt Vấn Nhất chỉ tập trung vào Cố Cửu Tư, hắn cao giọng nói, “Lưu Hành Tri của Ích Châu đã xâm phạm biên giới, chi bằng Chu đại nhân tới tiền tuyến đẩy lùi Lưu Hành Tri để lập công. Được vậy thì bệ hạ sẽ đồng ý thả người.”
Điều kiện này khiến tất cả mọi người im phăng phắc. Chu Diệp thoáng nhìn qua Cố Cửu Tư; Vấn Nhất nói giống hệt những gì Cố Cửu Tư dự đoán. Hắn thầm cân nhắc lời của Cố Cửu Tư rồi tiến lên thì thào với Chu Cao Lãng, “Phụ thân, hãy tạm thời đồng ý.”
Chu Cao Lãng liếc Chu Diệp một cái, đêm qua bọn họ đã thương lượng vấn đề này. Ông suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Vấn Nhất, “Bảo vệ Đại Hạ vốn là trách nhiệm của ta, nhưng nếu bệ hạ lật lọng thì sao?”
“Yên tâm,” Vấn Nhất lớn tiếng đáp, “các ngài cứ khởi hành đến Dự Châu. Khi tới nơi, chúng ta sẽ lập tức thả người. Các ngài nhận được tin tức rồi giao chiến cũng không muộn.”
Diệp Thế An nghe vậy bèn cười lạnh lẽo.
Đại quân của bọn họ mà đến Dự Châu thì Lưu Hành Tri dĩ nhiên cho rằng đấy là viện binh, ông ta sẽ nhào tới ngay chứ làm gì để bọn họ đứng ngoài cuộc.
Chu Cao Lãng nghe Vấn Nhất nói liền thoáng an tâm, ông gật đầu, “Lão hủ phải gặp gia quyến để xác nhận bọn họ bình an vô sự đã.”
Mấy lời trên khiến tâm trạng Cố Cửu Tư căng như dây đàn, hắn bất giác đặt tay lên kiếm và tiến về trước một bước.
Vấn Nhất chẳng hề do dự khi đồng ý yêu cầu này, hắn giơ tay lên, “Dẫn người tới đây.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người tức khắc thấy Tần Uyển Chi lẫn Chu Bình bị áp giải đến.
Tần Uyển Chi bị trói bằng dây thừng, trong miệng còn nhét vải. Tóc tai nàng ấy tán loạn, bước chân lảo đảo do bị người khác đẩy. Chu Bình cúi gằm đầu theo phía sau, cả người run bần bật.
Thấy bọn họ, Chu Diệp vội vã lại gần nhưng Diệp Thế An giữ chặt hắn rồi lắc đầu, “Gần hơn nữa là vào tầm bắn đấy.”
Chu Diệp ép buộc bản thân đè nén cơn xúc động, hắn nhìn chằm chằm Tần Uyển Chi trên cổng thành.
Tần Uyển Chi vốn đang tuyệt vọng lại hoảng loạn nhưng giây phút nhìn thấy ánh mắt kiên định của Chu Diệp, nàng ấy vô thức đứng thẳng lưng lên.
Nàng ấy đột nhiên không còn sợ hãi.
Tần Uyển Chi siết chặt mảnh ngói trong tay, lặng lẽ dõi theo Chu Diệp ở đằng xa. Nàng ấy nhìn mãi không biết chán, cứ như muốn khắc bóng hình người này vào đôi mắt.
“Chu đại nhân,” Vấn Nhất đứng cạnh Tần Uyển Chi, to tiếng bảo, “đã gặp được người thì mau khởi hành đến Dự Châu đi.”
Chu Cao Lãng lặng thinh, ông nhìn chòng chọc cổng thành. Rất lâu sau, ông cất tiếng chất vấn, “Phu nhân ta đâu?”
“Đêm qua có kẻ trộm đột nhập,” Vấn Nhất thờ ơ nói, “Chu phu nhân bất hạnh bỏ mình.”
Lời này vừa vào tai, sắc mặt Chu Cao Lãng biến đổi kịch liệt. Ông siết dây cương mà gầm lên, “Ranh con, trả mạng phu nhân ta đây!”
Dứt lời, Chu Cao Lãng định cưỡi ngựa xông lên nhưng Chu Diệp nhanh tay túm lấy ông rồi cuống cuồng nhắc, “Nhị đệ còn ở kia!”
Chu Cao Lãng nghe nhắc nhở liền cứng đờ người, ánh mắt ông dừng trên đứa bé đang run rẩy. Hai mắt ông đỏ ngầu, tay đặt lên chuôi đao, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Lùi thì ông không cam lòng, tiến thì ông chẳng đành lòng.
Cố Cửu Tư quan sát tình hình rồi hấp tấp lại gần nói nhỏ, “Đại nhân, chúng ta chuộc lại những người còn sống đã, mai sau tính sổ vẫn kịp.”
“Cửu Tư nói đúng,” Chu Diệp nôn nóng khuyên can, “phụ thân, bây giờ quan trọng nhất là giữ được người còn sống.”
Chu Cao Lãng không thốt lên tiếng nào; môi ông run rẩy, cứ há rồi lại khép nhưng chẳng có âm thanh phát ra.
Chu Diệp thấy ông đã chìm vào nỗi đau câm lặng bèn vội nói, “Vấn Nhất, chúng ta đáp ứng điều kiện của bệ hạ. Nhưng chúng ta canh giữ Dự Châu mà không nhận được tin thả người thì ngươi hãy nhắn bệ hạ phải tự gánh lấy hậu quả!”
“Được,” Vấn Nhất cười vui vẻ, “ngài lên đường đi.”
Lời này tràn đầy sự châm chọc, Chu Diệp chẳng phí thời gian cãi cọ với Vấn Nhất, hắn kéo ngựa của Chu Cao Lãng và thận trọng nói, “Phụ thân, chúng ta về thôi.”
Hắn nhìn thoáng qua cổng thành, miệng hé mở để nói một câu không thành tiếng, “Chờ ta nhé.”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi và không dám quay đầu lại.
Trên cổng thành, Tần Uyển Chi lẳng lặng dõi theo bóng lưng hắn; người nàng ấy khẽ run còn hai mắt đong đầy nước mắt. Vấn Nhất liếc Tần Uyển Chi một cái, hắn nở nụ cười, “Có phải muốn tâm sự với lang quân nhà ngươi không? Ta đâu phải kẻ máu lạnh, muốn thì nói vài lời từ biệt đi.”
Hắn lôi miếng vải khỏi miệng nàng ấy, ra vẻ tốt bụng khuyên nhủ, “Nhớ nói nhiều một chút.”
Tần Uyển Chi nín thinh, nàng ấy đi một bước về phía trước như muốn nhìn người kia rõ hơn.
Nàng ấy dùng bóng lưng Chu Diệp để phác họa gương mặt hắn, người nọ dường như chẳng khác gì so với lần đầu gặp gỡ; vẫn là một thanh niên hòa nhã và thậm chí còn chất phác nữa. Khi thấy hắn cưỡi ngựa tới, nàng ấy cảm tưởng mình đã quay về ngày thành hôn. Tần Uyển Chi dõi theo hắn rời đi, nàng ấy rốt cuộc hét lên, “Chu Diệp!”
Nàng ấy chưa từng ngăn cản bước chân hắn dù đã quen nhau lâu như vậy, nhưng riêng lần này thì nàng ấy sẽ gọi hắn lại.
Chu Diệp quay đầu lại, đập vào mắt hắn là nữ tử đứng trên cổng thành với tà áo cam bay phấp phới. Hắn nghi hoặc nhìn lên bức tường cao vời vợi mà nghe nàng ấy thét to, “Đừng đi Dự Châu!”
Lời này khiến mọi người biến sắc dữ dội, Vấn Nhất nhào về phía nàng ấy ngay tức khắc. Song tốc độ Tần Uyển Chi nhanh hơn. Nàng ấy không biết cắt đứt dây thừng từ khi nào rồi trút bỏ nó và ôm chặt Chu Bình nhảy xuống cổng thành.
Mắt Chu Diệp như nứt toác khi thấy tà áo kia bay xuống tựa cánh bướm, hắn chả hề chần chừ mà cưỡi ngựa vọt tới.
Diệp Thế An muốn ngăn cản nhưng chỉ kịp hô, “Đừng…”
Cố Cửu Tư nhanh hơn hẳn Diệp Thế An, hắn cầm kiếm theo sát Chu Diệp gần như cùng một lúc với khi Chu Diệp xông lên. Hắn hét lớn, “Dựng khiên, tấn công!”
Chính giây phút ấy, mũi tên trút xuống như mưa. Cố Cửu Tư vừa bám sát vừa thay Chu Diệp chém gãy mũi tên bắn vào hắn. Còn Chu Diệp đã hoàn toàn quên hết mọi thứ, hắn chỉ thấy được nữ tử rơi từ cổng thành xuống.
Tần Uyển Chi đập thật mạnh lên mặt đất, nàng ấy nghĩ mình nghe thấy tiếng xương vỡ vụn. Chu Bình được nàng ấy bảo vệ trước người; hắn run rẩy với cái miệng ngậm chặt, toàn thân bất động mà ngơ ngác nhìn không trung.
Cố Cửu Tư đang che chở Chu Diệp liền vọt tới trước mặt Tần Uyển Chi. Cơn mưa mũi tên thứ nhất kết thúc, cổng thành Lâm Phần mở ra và binh lính cầm vũ khí ồ ạt xông tới. Cố Cửu Tư chắn trước Tần Uyển Chi, hắn quát với đội quân đang nhào đến, “Lùi lại!”
Tiếng hét này khiến những người lao tới hoảng hốt nhưng chỉ trong nháy mắt, trống trận vang lên và binh lính lại tiến về phía bọn họ. Cố Cửu Tư canh giữ trước mặt Tần Uyển Chi, ngăn cản mọi kẻ muốn tấn công. Đúng lúc này, Diệp Thế An dẫn đợt thị vệ thứ nhất xông đến bảo vệ Chu Diệp.
Xung quanh chỉ toàn âm thanh chém giết song Chu Diệp bỏ ngoài tai tất cả, hắn dùng một tay đẩy Chu Bình ra rồi quỳ trước Tần Uyển Chi. Cố Cửu Tư kéo Chu Bình đến sau lưng mình để che chắn cho hắn.
Người Tần Uyển Chi đầy máu, nàng ấy cười với Chu Diệp bằng khuôn mặt tái nhợt.
Chu Diệp không thốt nên lời, hắn luống cuống lại sợ hãi, đôi tay run rẩy của hắn muốn chạm vào nàng ấy nhưng chẳng biết đặt tay ở đâu. Hắn hoảng loạn nhìn thê tử, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống. Quá nhiều thứ để nói nhưng lại không thể thốt ra câu hoàn chỉnh, chỉ có những tiếng “a, a” đứt quãng thoát khỏi miệng hắn.
Tần Uyển Chi nhìn bộ dạng hắn mà thong dong lạ kỳ, nàng ấy run rẩy nâng tay rồi cầm lấy tay Chu Diệp.
Khoảnh khắc tay nàng ấy chạm vào tay hắn, mọi cử động của Chu Diệp dừng phắt lại. Hắn ngẩn ngơ nhìn Tần Uyển Chi và thấy nàng ấy mỉm cười, giọng nói khàn khàn gian nan cất lên, “Có phải…trông ta xấu lắm không…”
Chu Diệp im lặng nhìn nàng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cố Cửu Tư dốc sức chém giết bất kỳ binh lính nào dám đến gần bọn họ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi nhưng hắn không hề lên tiếng bắt Chu Diệp đứng dậy. Hắn chỉ đứng chắn trước Chu Diệp, che chở và bảo vệ để đại ca mình có thể yên ổn nói những lời từ biệt cuối cùng.
Tần Uyển Chi thấy trước mắt dần tối sầm, nàng ấy khẽ thở hổn hển, “Chàng đừng khổ sở… Đời này… Ta hạnh phúc lắm…”
“Bọn chúng muốn…lừa chàng…đi Dự Châu… Chàng sẽ chết…sẽ chết…”
“Không đâu…” Chu Diệp rốt cuộc mở miệng, thanh âm run rẩy, “ta sẽ có cách.”
“Thật…thật à?” Tần Uyển Chi chật vật cười rộ, nàng ấy buông tay Chu Diệp rồi vươn tay về phía hắn. Chu Diệp hiểu ý bèn khom lưng ôm nàng ấy vào lòng.
Tần Uyển Chi bị gãy xương rất nhiều nên hắn vừa chạm vào là đau thấu tim, nhưng nàng ấy luyến tiếc cái ôm này.
Khi loạn thế mới bắt đầu, cửa nát nhà tan buộc nàng ấy đơn độc tới U Châu. Nàng ấy cứ tưởng đại công tử Chu gia sẽ không thừa nhận hôn sự này cũng như không cưới một bé gái mồ côi. Nào ngờ hắn chẳng những thừa nhận còn cưới nàng ấy.
Hắn dùng kiệu tám người nâng và cử hành nghi lễ đàng hoàng để rước nàng ấy về Chu phủ. Đêm thành thân, hắn vén khăn voan rồi lắp bắp, “Nàng…nàng đừng sợ, ta…ta sẽ tốt với nàng.”
Đấy là sự ấm áp chỉ thuộc về hắn, là tia sáng chỉ thuộc về nàng ấy.
Nó chiếu sáng cuộc đời Tần Uyển Chi, khiến nàng ấy cảm thấy mọi khổ cực trong đời không phải để hành hạ mình mà để đổi lấy một lần tương ngộ với hắn.
Nàng ấy túm lấy vạt áo trước ngực hắn, lẩm bẩm, “A Diệp, đừng phụ lòng ta…”
“Tốt…” Máu trào ra từ miệng nàng ấy. “Hãy sống thật tốt…”
Sống như chàng mong muốn.
Sống bộc trực và đầy nhiệt huyết như người thanh niên đã khí phách bày tỏ với nàng ấy vào buổi đầu gặp gỡ, “Ta nguyện lấy tâm huyết cả đời để cầu thái bình thịnh trị lẫn bá tánh an khang.”
Mong sao sự sắc bén của hắn vĩnh viễn không bị mài mòn, nhiệt huyết vĩnh viễn chẳng đóng băng, trong lòng vĩnh viễn tồn tại một mảnh trời trong xanh chiếu sáng muôn nơi.
Đây là Chu Diệp của Tần Uyển Chi, là lang quân của nàng ấy.
Nhưng nàng ấy không nói nên lời những điều này. Sức lực cạn kiệt, nàng ấy nhắm nghiền mắt và mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Tay Tần Uyển Chi trượt xuống khỏi ngực Chu Diệp, hắn dùng một tay giữ lại tay nàng ấy trước ngực mình. Toàn thân hắn run rẩy, tiếng khóc bị kìm nén. Dường như hắn sợ khóc sẽ khiến nàng ấy giật mình, hoặc biết đâu vì hắn không chấp nhận nổi cuộc chia ly này nên cự tuyệt biểu lộ bi thương.
Khung cảnh rối loạn với cổng thành khép kín, tên bắn dày đặc, và trời long đất lở tựa hồ chẳng liên quan gì đến hai người.
Chu Cao Lãng xông lên làm gương, dẫn đầu nhóm người Diệp Thế An tiến về phía trước. Diệp Thế An chỉ huy đoàn quân một cách quyết đoán, phối hợp với Chu Cao Lãng và dùng cột trụ phá tan cổng thành.
Chu Cao Lãng đang đắm chìm trong đau thương, ông bất chấp tất cả mà truy kích Vấn Nhất. Ông gào thét, “Vấn Nhất, đứng lại!”
Tiếng quát chói tai này khiến Chu Diệp bừng tỉnh, lông mi hắn run run khi ngước nhìn Chu Cao Lãng xông vào thành đuổi theo Vấn Nhất. Hắn từ tốn đặt Tần Uyển Chi xuống, khàn khàn nói với binh lính cạnh mình, “Bảo vệ nàng.”
Dứt lời, hắn vọt thẳng vào thành.
Cố Cửu Tư thấy vậy bèn theo sát hắn. Chu Diệp như đang tràn trề sức lực, hắn điên cuồng chạy một mạch về phía trước. Hắn vung đao chém đứt cổ một binh sĩ rồi cướp hộp mũi tên của đối phương. Sau đó hắn vừa truy đuổi, vừa bắn liên tiếp ba phát vào Vấn Nhất.
Vì phải né tránh mũi tên từ Chu Diệp nên tốc độ của Vấn Nhất chậm lại. Đúng lúc ấy, Cố Cửu Tư cũng giật lấy một hộp mũi tên và giương cung bắn Vấn Nhất trong lúc đang chạy trên bờ tường để đuổi theo hắn.
Vấn Nhất chạy như điên giữa biển người, Cố Cửu Tư di chuyển trên mái nhà còn Chu Diệp theo sát phía sau. Chu Cao Lãng thấy bọn họ truy sát Vấn Nhất bèn dứt khoát quay lại chém giết thành trì.
Cố Cửu Tư đứng trên cao quan sát hướng chạy trốn của Vấn Nhất rồi ngoặt sang đường khác.
Vấn Nhất chạy vào một con hẻm nhỏ. Mới đặt chân vô hẻm, hắn đã thấy Cố Cửu Tư lẳng lặng đứng nhìn mình với trường kiếm trong tay.
Hắn xoay người thì phát hiện Chu Diệp chặn ngay đầu hẻm.
Chu Diệp áp sát Vấn Nhất, hắn vừa thở dốc vừa lùi ra đằng sau, “Hai vị đại nhân hạ mình truy sát một thị vệ nhỏ bé như ta, đây đúng là vinh hạnh của tại hạ.”
Từ cuối cùng mới ra khỏi miệng, Cố Cửu Tư thẳng tay bóp cổ rồi đè hắn lên tường và lạnh lùng hỏi, “Lạc Tử Thương sai ngươi giết họ?”
“Không phải…”
Vấn Nhất liều chết giãy giụa, Chu Diệp lấy kiếm găm bàn tay định đánh lén của hắn vào tường và lạnh nhạt ra lệnh, “Thành thật đi.”