Diệp Thế An nhìn Cố Cửu Tư, biểu cảm thoáng hiện vẻ dao động.
Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thế An từ lâu đã không còn mang dáng vẻ mà hắn ghi nhớ, bản thân hắn cũng cách biệt một trời một vực với chính mình thuở thiếu thời.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người đi và khàn khàn bảo, “Không nói chuyện nữa, ta có việc phải làm.”
Dứt lời, Diệp Thế An cầm bài hịch lẫn thư chiêu hàng vội vàng bỏ đi.
Cố Cửu Tư lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn. Sau hồi lâu, hắn rút tay về rồi cụp mắt xuống và than nhẹ thành tiếng.
Trong lúc U Châu bắt đầu tăng cường lực lượng phòng thủ, cơn mưa phùn ở Dương Châu mãi chẳng ngớt.
Trần Tầm và Liễu Ngọc Như ngồi tại phòng riêng trong quán trà, Thủy Hương với thị vệ canh giữ ngoài cửa. Liễu Ngọc Như tự tay rót trà cho Trần Tầm, nàng cảm khái, “Không ngờ từ biệt nhiều năm vẫn có thể gặp lại.”
Trần Tầm chỉ đáp trả bằng nụ cười buồn. Hắn đã sớm vất bỏ bộ dạng ăn chơi phóng đãng năm xưa, khi nhận chén trà từ tay Liễu Ngọc Như, vẻ mặt hắn cung kính khiêm tốn như thể rất quen thuộc với động tác khom lưng cúi đầu.
“Cửu Tư từng tìm ngươi,” Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ hắn mà thở dài, “nhưng vào thời điểm ấy, chia xa còn muốn gặp là chuyện khó khăn.”
“Đúng vậy,” Trần Tầm uống ngụm trà, dòng nước ấm lan tỏa khắp người khiến nét mặt hắn ôn hòa hơn, “may Cửu Tư đã thành quan lớn, các ngươi không tới tìm thì ta cũng muốn dành thời gian đi tìm các ngươi.”
“Thế sao chẳng thấy ngươi đến?” Liễu Ngọc Như thắc mắc.
Trần Tầm gượng cười, “Địa vị của ta ở Dương Châu khá thấp, mỗi ngày phải tới quan nha điểm danh nên không đi đâu được, còn nhờ người khác thì ta lại bất an. Mấy năm qua ta đã thu xếp ổn thỏa cho người nhà nên đáng lẽ rời Dương Châu và sống bình yên tại nơi khác cũng được.”
Trần Tầm nhấp ngụm trà, hắn ngoảnh đầu ngắm mưa phùn và chậm chạp thổ lộ, “Nhưng rốt cuộc ta vẫn không cam tâm. Mỗi lần nghĩ đến Văn Xương và quá khứ, ta lại cảm thấy thân là nam nhi chi chí thì phải làm gì đó. Cửu Tư làm quan lớn lẫn việc lớn tại Đông Đô nhưng ta chả tài giỏi như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, ta bèn trở về Dương Châu để xem mình có thể làm gì ở đây.”
Trần Tầm đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, điềm tĩnh hỏi, “Ngươi tới vì có mưu đồ đúng không?”
“Ngươi biết việc Phạm Ngọc đăng cơ tại Đông Đô và tiên đế thành lập nội các để phò tá hắn chứ?” Liễu Ngọc Như nói ngay.
Trần Tầm nhìn nàng, hắn để ý cách Liễu Ngọc Như dùng từ; nàng xưng Phạm Hiên là tiên đế nhưng lại gọi thẳng tên Phạm Ngọc. Hắn không khỏi hiếu kỳ, “Việc này đã truyền đến Dương Châu nên ta dĩ nhiên biết, bệ hạ đã làm gì hả?”
“Lạc Tử Thương xúi giục hắn phế nội các, giết Trương Thừa tướng và Diệp Ngự sử. Cửu Tư may mắn chạy thoát, hiện giờ chắc đã tới U Châu. Chàng bảo ta đến Dương Châu làm một chuyện.”
“Cứ nói, đừng ngại.”
“Sở dĩ Phạm Ngọc coi trọng Lạc Tử Thương chủ yếu vì y có Dương Châu làm hậu thuẫn.” Liễu Ngọc Như hơi cúi đầu, nàng thì thào, “Chúng ta hy vọng Dương Châu công khai tỏ rõ thái độ và đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Tử Thương.”
“Được như vậy thì thứ nhất, nội chiến sẽ xảy ra giữa Lạc Tử Thương với Phạm Ngọc. Thứ hai, phòng ngừa Dương Châu chi viện khi Cửu Tư dẫn binh tới Đông Đô.”
“Ta hiểu,” Trần Tầm gật gù, trông hắn như đang suy tư.
Liễu Ngọc Như thấy vậy bèn hỏi, “Ngươi nghĩ gì thế?”
“Thật ra hiện tại Dương Châu nằm trong tay hai người.” Trần Tầm phân tích cho Liễu Ngọc Như, “Một người là Vương Bình Chương, khách khanh trước kia tại Vương gia. Ông ta vốn làm dưới trướng Lạc Tử Thương nhưng giờ đang hỗ trợ Tiêu Minh. Tuy nhiên ông ta xuất thân từ thuộc hạ cũ của Vương gia, lại còn hay chiêu mộ khách khanh như ta. Ta nhận thấy dù vẫn giúp đỡ Tiêu Minh nhưng thực chất ông ta đã lén lút hành động từ lâu.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, Trần Tầm nói tiếp, “Người còn lại là Tiêu Minh, sư đệ của Lạc Tử Thương, hắn rất trung thành và tận tâm với y. Hiện nay mọi việc ở Dương Châu đều do hắn định đoạt, nếu ngươi muốn Dương Châu tỏ thái độ đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Tử Thương thì phải vượt qua cửa ải Tiêu Minh trước.”
“Thế Cơ phu nhân,” Liễu Ngọc Như gõ gõ bàn, “giữ vị trí gì ở Dương Châu?”
“Nói ra thì thế lực thứ ba tại Dương Châu chính là thuộc hạ cũ của Vương gia.” Trần Tầm chia sẻ hiểu biết của mình về Dương Châu, “Lúc trước nhóm người này theo Vương Thiện Tuyền quy thuận Lạc Tử Thương, sau ngày ông ta chết, bọn họ bám lấy Vương tiểu công tử. Tiểu công tử còn quá nhỏ, nên trên thực tế Cơ phu nhân có thể dựa vào nhóm người đó. Nhưng Cơ phu nhân vô cùng ngu muội, cô ta mặc kệ mọi việc, suốt ngày ở trong hậu viện chờ Lạc Tử Thương về.”
“Lạc Tử Thương và cô ta có…” Liễu Ngọc Như nghĩ thầm, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để mô tả, “mối quan hệ vượt mức nào không?”
“Ta nghĩ là không.” Trần Tầm lắc đầu. “Con người Lạc Tử Thương cao ngạo tột độ, y hẳn chướng mắt nữ nhân giống Cơ phu nhân. Hơn nữa hồi trước Lạc Tử Thương từ chối sạch mấy lời mời ban đêm của Cơ phu nhân, nếu hai người có gì thật thì y sẽ chẳng hành xử như vậy.”
Liễu Ngọc Như gật gù, nàng thấy Trần Tầm nói cũng có lý. Tuy Lạc Tử Thương là kẻ kinh khủng nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Liễu Ngọc Như nhận ra y cực kỳ kiêu hãnh và biết kiềm chế trong chuyện tình cảm.
Trần Tầm hớp miếng nước rồi tiếp tục, “Nhưng e rằng Cơ phu nhân dành rất nhiều mong đợi cho Lạc Tử Thương. Suy cho cùng, năm đó chính Lạc Tử Thương lựa chọn cô ta. Chưa kể y xuất thân danh môn, dung mạo tuấn tú, nếu không phải thù địch thì lúc ở chung còn thấy y thân thiện nho nhã. Anh hùng cứu mỹ nhân lại còn nâng mình lên hưởng vinh hoa phú quý, nữ tử khó tránh khỏi động lòng. Ta có một vị bằng hữu làm việc bên Tiêu Minh, hắn từng kể ta nghe hiện giờ Cơ phu nhân toàn tâm toàn ý muốn gả cho Lạc Tử Thương khi y trở về. Bọn họ sẽ chung sức nuôi nấng Vương tiểu công tử và cùng nhau làm vua đất Dương Châu.”
“Cơ phu nhân cứ ngồi chờ Lạc Tử Thương thế thôi à?” Liễu Ngọc Như cau mày.
Trần Tầm cười cợt, “Hình như vậy, vì thế mà cô ta chả tiếp xúc mấy với thuộc hạ cũ của Vương gia.”
Liễu Ngọc Như trầm ngâm suy nghĩ, rất lâu sau, nàng cất tiếng, “Ngươi cảm thấy Vương Bình Chương có thể phản bội Lạc Tử Thương không?”
“Hửm?” Trần Tầm nghi hoặc hỏi lại.
Liễu Ngọc Như vừa gõ bàn vừa nói, “Nếu chúng ta hứa hẹn diệt trừ Tiêu Minh thay Vương Bình Chương thì khả năng ông ta hợp tác với chúng ta cao bao nhiêu?”
“Phải được chín trên mười,” Trần Tầm khẳng định.
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi chậm rãi hỏi, “Tiêu Minh có quan hệ thế nào với Cơ phu nhân?”
“Ngoài mặt thì cung kính,” Trần Tầm trả lời, “nhưng Tiêu Minh xưa nay chả quan tâm Cơ phu nhân.”
Liễu Ngọc Như trầm mặc như đang suy tư cái gì, Trần Tầm thấy nàng im phăng phắc bèn tò mò gọi, “Ngọc Như?”
“Nếu vậy,” Liễu Ngọc Như gõ lên mặt bàn, từ tốn bảo, “có thể phiền ngươi tiến cử để ta gặp Vương Bình Chương không?”
Trần Tầm sửng sốt, sau đấy hắn gật đầu, “Được.”
Hai người không phí thời gian, Trần Tầm lập tức đi thu xếp. Lúc đêm khuya, Trần Tầm dẫn Vương Bình Chương đến khách điếm Liễu Ngọc Như đang nghỉ trọ.
Liễu Ngọc Như cho người căng rèm, để bình phong ngăn cách giữa nàng với Vương Bình Chương. Sau khi hành lễ, Vương Bình Chương kính cẩn hỏi Liễu Ngọc Như, “Nghe Trần tiên sinh nói có khách quý ghé thăm, chẳng hay khách quý vì sao lại vất vả đi từ Đông Đô xa xôi đến đây?”
“Thiếp thân từng nghe kể về Vương tiên sinh.” Liễu Ngọc Như ngồi quỳ sau bình phong, nàng không trả lời ông ta mà thong thả nói, “Vương tiên sinh vốn là thôn dân, sau được Vương Thiện Tuyền đại nhân coi trọng nên đưa ngài tới Dương Châu làm khách khanh cho Vương gia. Hai chữ Bình Chương còn do chính Vương Thiện Tuyền đại nhân lựa chọn. Với tiên sinh mà nói, Vương Thiện Tuyền đại nhân quả thật đã ban tặng ngài cuộc đời mới.”
Trước những lời này, Vương Bình Chương nâng chén thổi nguội trà rồi nhấp một ngụm, “Phu nhân là người quen cũ của Vương đại nhân?”
Liễu Ngọc Như lại phớt lờ câu hỏi của Vương Bình Chương, nàng tiếp tục thăm dò, “Vương đại nhân chẳng những đã chết mà thê nhi còn bị sát hại và làm nhục. Nhận ơn huệ của ngài ấy nhưng trơ mắt đứng nhìn những việc này, Vương tiên sinh không thấy thẹn trong lòng ư?”
Vương Bình Chương nghe đến đây liền bật cười, “Hóa ra là tới ly gián ta và Lạc đại nhân.”
“Chẳng lẽ Vương đại nhân cam tâm sao?”
Trực giác mách bảo Liễu Ngọc Như đây là nhân vật cực kỳ khó nhằn; sau giây phút dò xét ngắn ngủi, nàng đã cơ bản đoán được phong cách hành sự của Vương Bình Chương. Liễu Ngọc Như khoan thai nói, “Hiện nay Lạc Tử Thương vắng mặt tại Dương Châu nhưng để lại thằng nhóc mười chín tuổi trông coi nơi đây. Vương đại nhân làm việc dưới trướng một đứa bé mà không ấm ức à?”
“Thế ta phải làm gì bây giờ?”
Vương Bình Chương nhìn bóng người thon dài trên tấm bình phong, khóe miệng ông ta nhếch lên, “Vị cô nương này nghĩ ta nên làm gì nào?”
Liễu Ngọc Như không vội đáp trả, nàng biết Vương Bình Chương đang đặt điều kiện với mình. Nàng suy tư rồi đáp, “Ta có thể giúp ngài giết Tiêu Minh.”
“Sau đó chờ Lạc Tử Thương về giết ta?” Vương Bình Chương cúi đầu khẽ cười. “Cô nương, ta chưa ngu tới mức ấy.”
“Lạc Tử Thương không có thời gian quay về đâu.” Liễu Ngọc Như thản nhiên giải thích, “Hiện giờ y ở Đông Đô xúi giục Phạm Ngọc giết Diệp Thanh Văn và Trương Ngọc. Cố Cửu Tư đã đi U Châu, chưa đầy nửa tháng, U Châu sẽ khởi binh. Ngài nghĩ Lạc Tử Thương rảnh đến độ về đây xử lý ngài chắc?”
“Ngươi là người U Châu?” Vương Bình Chương lại thử thăm dò.
Liễu Ngọc Như điềm tĩnh khẳng định, “Ta là người U Châu hay không chẳng quan trọng, quan trọng nhất là ta đủ sức giúp ngài trở thành chủ nhân Dương Châu.”
Vương Bình Chương lặng thinh, rõ ràng ông ta đang dao động. Liễu Ngọc Như nhìn bóng người phía bên kia bình phong, nàng tiếp lời, “Ta có thể lôi kéo Cơ phu nhân đứng về phe ngài, đồng thời cho ngài mượn người lẫn tiền. Sau khi ngài hợp tác với Cơ phu nhân giết Tiêu Minh, nếu Lạc Tử Thương dám trở về, U Châu sẽ xuất binh tới trợ giúp ngài.”
“Ngoài ra ta sẽ đưa ngài số tiền lớn để ngài hành động thuận lợi hơn. Chúng ta bỏ tiền tài và nhân lực, ngài trở thành chủ nhân Dương Châu, đây là phi vụ mua bán rất hời.”
“Ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?” Nhắc đến tiền làm Vương Bình Chương tức khắc thấy hứng thú.
Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng giơ tay lên, “Một triệu.”
Vương Bình Chương nghe con số này thì định cự tuyệt nhưng Liễu Ngọc Như nhanh hơn, “Tiền đặt cọc.”
“Nếu Lạc Tử Thương quyết định tấn công ngài, ta sẽ phụ trách mọi vấn đề liên quan đến quân nhu.”
Vương Bình Chương chả nói gì, ông ta nghiêm túc tính toán rồi hỏi, “Yêu cầu của các ngươi là?”
“Sau khi trở thành chủ nhân Dương Châu, ngài hãy phát lệnh truy nã toàn thiên hạ.”
“Truy nã ai?” Vương Bình Chương không hiểu lắm.
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thốt ra một cái tên, “Lạc Tử Thương.”