Trường Sinh Giới

Chương 363: Chương 363: Chiến Kiếm chỉ Cửu Châu






Hai vị Luyện Khí Sĩ cường đại bị thạch kiếm hung hăng đánh trúng, trong nháy mắt hình thần câu diệt, chỉ còn huyết vụ bắn tung tóe trên không trung.

"Bùm Bùm "

Thạch kiếm khổng lồ rơi xuống giữa biển xanh làm bắn lên những cơn sóng vô tận.

Kết quả thật chấn động!

Ngũ cường Luyện Khí sĩ uy chấn vùng đất phía Đông Duyên Hải chính là nhân vật đại biểu cho cả một thế hệ tu chân, nhưng mà lúc này lại lập tức chết đi hai người làm cho rất nhiều tu giả ở đằng xa kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Thạch Nhân sống lại này uy thế động trời, một chút cũng vô phương chống lại. Tất cả mọi người dốc cạn kiệt khả năng bay ngược ra rồi từ phía chân trời thật xa mà ngắm nhìn người khổng lồ trong biển kia.

Biển khơi cuồn cuộn, sóng biển ngút trời.

Tượng đá hùng vĩ như hòn núi ma quái đứng thẳng lẫn trong trời mây. Giống như chỉ cần giơ tay nhấc chân là có khả năng nghiền nát thiên địa, nó chậm rãi cất bước mà đi giữa biển khơi làm dấy lên những cơn sóng lớn vô biên.

Đây là một kẻ khổng lồ đội trời đạp đất , không ai có khả năng đối kháng làm trái tim mọi người đều run sợ. Cũng may nó hành động chậm chạp, nếu không chỉ sợ vừa rồi có thể còn nhiều người hơn bị lọt vào tàn sát.

"Cái gì đang xảy ra?"

"Tại sao tượng đá này lại cử động?"

. . .

Rời xa chốn nguy hiểm, đông đảo tu giả dừng ở giữa không trung mà quan sát vật khổng lồ trong biển. Họ bắt đầu suy nghĩ tại sao lại như vậy.

Rất nhiều người trong lòng đều dâng lên ý nghĩ không tốt. Dù sao lai lịch tượng đá này không giống tầm thường. Đó là một kẻ điên cuồng trước đây đã giết khắp thiên hạ. Đối với không ít môn phái mà nói thì đó là một thời kì hắc ám.

Một kẻ đã bỏ mạng nhiều năm trời. Pho tượng đá này tại sao lại cử động?

Tới phiên kẻ đó từ cõi chết mà tái sinh sao . . . Trong lòng một số người đã sinh ra dự cảm không tốt như vậy. Nếu quả là như vậy mà nói thì đó thật sự là rất đáng sợ.

Giờ phút này. Tiêu Thần trong lòng kích động không thôi. Hắn vạn lần không ngờ chính mình lại nhập thân vào trong pho tượng đá khổng lồ. Lại có khả năng hoạt động thân thể.

Năm đó, nhị thập tứ kiếm xuyên thân chắn Tổ Thần, hắn được Thạch Nhân bị hư hại trợ giúp thoát khốn ra ngoài, nhưng phải để lại một phần tàn hồn.

Hư ảo đã tan biến, thế giới tứ phương cũng không biết đã nhỏ đi bao nhiêu lần. Tạm thời có rất nhiều tòa thành lớn, Thần Ma sơn mạch, hoang mạc, thần đảo ... hạ xuống nhân gian. Pho tượng đá khổng lồ này cũng bởi vậy mà giáng xuống giữa biển khơi.

Khi Tiêu Thần tiến vào vùng biển này thì liền bị một cỗ dao động có phần kỳ dị hấp dẫn, cuối cùng bỗng nhập vào bên trong tượng đá . Giờ phút này, hắn có cảm giác huyết nhục đã trọng sinh. Mặc dù là thạch thể, nhưng mà đã có cảm giác tái sinh .

Có điều mặc dù hắn cảm giác được khí tức của mình lưu lại năm đó , nhưng lại cũng không phát giác ra bộ phận tàn hồn kia.

Nhiều năm qua bị giam hãm tại vực sâu tử vong, lấy cốt thể mà đi lại trong Tử Giả Thế Giới, gian khổ giãy dụa sinh tồn. Hiện tại đột nhiên thấy được hy vọng tái sinh, hồi tưởng lại đủ loại nhân gian năm đó thì có thể nào tâm tư của hắn không kích động?

Sóng lớn ngút trời, Tiêu Thần chậm rãi cất bước đi tới.Nhưng biển xanh chỉ ngâp đến bắp đùi hắn mà thôi. Một người khổng lồ đội trời đạp đất như thế thì khi bắt đầu hành động mà có uy thế rung chuyển trời đất.

Hắn cúi người, nhặt lên thạch kiếm vĩ đại trong biển khơi kia. Hắn chỉ về hướng mọi người trong bầu trời xa xa.

Các cao thủ như Cửu Đầu Thần Xà cùng Diệp Cửu Trọng vẫn một mực quan sát, giờ phút này trong lòng ít nhiều đều biết. Người khổng lồ này mặc dù có uy thế ngập trời, nhưng dù sao động tác cũng chậm chạp nên không tạo thành uy hiếp có tính hủy diệt.

Trong đó lại càng không thiếu các giáo phái năm đó bị Tiêu Thần chèn ép. Bọn họ tự nhiên cũng thấy rõ tình thế trước mắt nên dần dần yên lòng, rồi sau đó từ bốn phương tám hướng bắt đầu vây quanh người khổng lồ.

Đương nhiên, căn bản chúng không dám tới gần, chỉ là giằng co từ bầu trời xa như thể là chỉ muốn đánh bất ngờ mà thôi.

Năm đó một lớp Tu Chân Giả đã bị tổn thất nặng, giờ phút này thấy tượng đá Tiêu Thần hoạt động thì họ xúc động phẫn nộ cùng sợ hãi. Một vài tu giả gan lớn đứng tại bầu trời xa mà phóng ra phi kiếm bổ về hướng pho tượng như muốn đập vỡ vụn.

Giờ phút này, Tiêu Thần mặc dù nhập thân vào trong tượng đá, nhưng hành động cũng rất chậm, không thể nhanh nhẹn giống như thân thể huyết thịt vậy.

Nghịch Long vương định giúp Tiêu Thần ngăn cản, nhưng liền cảm ứng được một cỗ dao động tinh thần nên đình chỉ động tác.

"Không sao, bọn họ đánh mà không phá nổi khối thạch thể này."

"Keng "

"Bịch "

Kiếm tiên bổ vào trên tượng đá làm bắn ra những chuỗi hoa lửa, nhưng căn bản khó có thể tác động được mảy may.

Tiêu Thần quay người lại trong biển, đối mặt với một đám Tu Chân Giả phía sau, thạch kiếm khổng lồ trong tay giơ lên, thong thả mà đầy uy lực đâm về phía trước.

Lập tức, trên bầu trời có vô tận đám mây hội tụ đến, trong biển cả xuất hiện những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngút trời. Vốn thực sự sinh ra từ thời Bàn Cổ , giống như sáng tạo đất trời , thạch kiếm nặng nề chậm rãi đâm về phía đằng sau. Một vết rách hắc ám khổng lồ liền xuất hiện ở phía chân trời, trực tiếp xé rách về hướng đám tu giả kia.

Uy áp vô biên làm cho người ta sợ hãi, linh hồn đều sợ run. Ngay cả cách nhau rất xa, nhưng một cỗ lực lượng ngập trời vẫn chợt đập mạnh đến những người đó.

Nó liền làm rất nhiều người thân thể bị xé tan ngay tại chỗ mà trực tiếp rơi xuống biển khơi, càng có không ít người bởi dao động năng lượng cường đại không hiểu kia mà miệng phun tiên huyết ngã lăn ra.

Uy thế như vậy, sao mà không động trời?

Vốn đứng cách xa nhau vô tận mà tượng đá từ từ bổ ra một kiếm cũng có được uy thế như vậy. Nếu là đích thực đối mặt thì ai có thể kháng cự?

Cho đến lúc này, tất cả những người cho là tượng đá hành động chậm chạp, cho là có khả năng đùa giỡn nó đều thất kinh trốn về hướng còn xa hơn rồi táng đởm kinh hồn ngắm nhìn.

Đây rốt cuộc là không phải Tiêu Thần sao? Đây là điều mọi người nghi hoặc. Nếu mà đúng như vậy thì rất nhiều người sau này đêm không thể ngủ. Cường giả bỏ mạng sống lại, đối với một số giáo phái mà nói là sự công kích quá lớn.

Hơn nữa, tượng đá bậc này nếu như còn xuất ra những thần thông như Bát Tướng Thế Giới năm đó của Tiêu Thần thì uy lực tất nhiên khó có thể tưởng tượng .

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi đến tột cùng có phải. . . là Ma vương giết người ngày đó sao?"

Tượng đá đội trời đạp đất, trong đôi tròng mắt kia lại có tia sáng di chuyển, nhưng không đếm xỉa tới lời nói của mọi người. Đối với đám người đang rầm rĩ gọi nó, lại một lần nữa nó giơ lên thạch kiếm khổng lồ, chậm rãi múa may, có khả năng rõ ràng thấy Thái Cực đồ đang được khắc họa mà thành.

Ở trong quá trình này, gió mây biến đổi, thiên địa thất sắc, phảng phất như có quỷ khóc thần sầu. Đến khi thạch kiếm điểm xong hai chấm Âm Dương cuối cùng của đồ hình trước mắt thì một cỗ năng lượng dao động hùng vĩ mênh mông cuồn cuộn ra. Trong biển khơi xuất hiện sóng thần lao nhanh cuồn cuộn.

"Oanh "

Tít tận phía chân trời xa xôi, từ trời cao vạn trượng giáng xuống những luồng chớp tím vô biên đã bao trùm toàn bộ tu giả trên bầu trời bao phủ ở bên trong. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra, những cỗ thân thể cháy đen rơi xuống trong sóng biển.

Đông đảo tu giả sợ hết hồn, một cái tượng đá không ngờ có uy thế như vậy, thật sự là đáng sợ mà lại khủng bố. Không còn có người nào dám kêu gào, tất cả đều bay trốn đi.

Nếu không chạy đi thì quả thực là có lỗi với chính mình. Tượng đá có uy năng vô phương phỏng đoán, phạm vi công kích so với các loại tu chân pháp bảo thì còn xa hơn rất nhiều lần.

Đúng lúc này, Tiêu Thần cảm giác trong lòng một hồi trống rỗng. Ngay sau đó cảnh vật chung quanh bắt đầu trở nên hư ảo, hắn biết sắp sửa bị kéo ra quay về thế giới Tử Giả .

Trong khoảnh khắc biến mất , hắn phát ra một đạo dao động tinh thần với Tiểu Quật Long : "Không cần bảo vệ tượng đá, ta sẽ lấy một loại hình thức khác để sống lại trở về."

Nghịch Long vương đã sớm lệ nóng lưng tròng, không ngừng gật đầu.

Tượng đá khổng lồ với sức lực manh mẽ hươ thanh thạch kiếm trong tay, giơ cao lên trời đã tạo nên uy áp khủng bố vô tận, làm cho đông đảo tu giả ở phương xa run rẩy không thôi.

Nhưng tiếp theo cũng là gió êm sóng lặng, trời cao biển rộng. Tượng đá lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi này, tóc dài bay xéo, kiếm chỉ trời cao, mắt nhìn lên bầu trời. Nó không tiếp tục có một chút cử động, chỉ là trông trạng thái rất sống động làm cho người ta vẫn có sợ hãi trong lòng.

Lời đồn đại về pho tượng đá nhô lên giữa biển trong một ngày đãtruyền khắp Cửu Châu, lập tức gây ra một hồi sóng to gió lớn.

Cường giả đã bỏ mạng kia, năm đó đại chiến Cửu Châu, đã gây nên phong ba vô tận mà năm tháng phong trần cũng khó che dấu nổi đoạn lịch sử đó.

Cái tên Tiêu Thần này lại một lần nữa đượcmọi người nhắc tới, rất nhiều người đều biến sắc. Ngay cả là cao thủ năm gần đây mới xuất thế cũng nhanh chóng biết từ trong miệng người khác.

Cái tên kỳ dị trong quá khứ kia có ma lực, rất nhiều người quả thực đã gọi là thần T.

Ngay cả đến một số địch thủ năm đó cũng không khỏi không kêu lên rằng dẫu hắn bỏ mạng đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể uy danh như thế này, Tiêu Thần mặc dù chết cũng đáng .

Tựa như ảo mộng, xuyên qua thế giới thạch anh tràn đầy màu sắc, ý thức của Tiêu Thần trở lại trong Cốt Tỉnh ( giếng xương). Hồng Toản cốt thể lấp lánh rung lên, hắn hoàn toàn trở về rồi đứng lên.

Đáy giếng cũng không âm u, các loại xương cốt Thải Toản chồng chất như núi, hào quang lóng lánh giống như kho báu tuyệt đẹp nhất.

Hồi tưởng hành trình về nhân gian lần này mà tựa như đang ở trong mộng. Không ngờ hắn lại thật sự ra tay được, phân thân tại tượng đá kia trong một khắc giống như huyết nhục đã trọng sanh. Cái loại cảm giác này thật sự làm cho người ta hoài niệm.

Có điều hắn phải đi quá vội vàng nên rất nhiều chuyện cũng không thể nói cho Tiểu Quật Long. Tiêu Thần muốn lập tức lại trở về, nhưng mà lại phát giác bất kể cố gắng như thế nào thì hắn đều không thể làm được.

Đây là có chuyện gì đã khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ còn có hạn chế thời gian sao?

Trôi qua suốt một ngày một đêm, Tiêu Thần mới rốt cục lại lần nữa cảm giác được khí tức Cửu Châu.

Cửu Châu đã sớm bởi vì tượng đá của hắn xuất hiện mà nổi lên một hồi sóng to gió lớn. Rất nhiều người đều thảo luận cái kia đến tột cùng là tàn linh gây ra hay có lẽ có kẻ thần lực nào đó cố ý mê hoặc đông đảo tu giả.

Sau khi hiển linh xuất hiện hư ảnh trước Tử Thành , Tiêu Thần chỉ chốc lát cũng không dừng lại. Hắn lập tức bay nhanh về hướng biển khơi phía Đông Cửu Châu.

Từ cách rất xa hắn liền cảm giác được dao động mạnh, không ngờ có những đám mây hình nấm dựng lên. Loại lực lượng khủng bố này làm ngay cả là hư ảnh như hắn cũng cảm giác tim đập cực kì nhanh.

Đây là lực lượng cường đại như thế nào ? Thật là đáng sợ.

Biển cả gần như sôi sùng sục , vô tận sinh vật biển chết oan chết uổng, một năng lượng khủng bố mang tính phóng xạ lan cuồn cuộn khắp trong thiên địa mênh mông, khí tức tử vong tràn ngập cả hải vực này.

Tiêu Thần thất kinh, đây là lực lượng có thuộc tính gì? Hắn năm đó đã đại chiến với các Bán Tổ, cũng không từng nhìn thấy loại năng lượng dao động kỳ dị này.

Hắn lập tức phóng đi về hướng tượng đá. Hắn phát hiện một nhóm lớn tu giả đang lấy phi kiếm buộc chặt một loại vũ khí kỳ dị rồi công kích vào pho tượng đá khổng lồ. Năng lượng dao động khủng bố đúng là bởi vậy mà phát ra.

Mặc dù đám mây nấm không ngừng nổi lên, nhưng mà tượng đá cũng không tổn hại mảy may. Chung quanh hai mươi bốn thanh thạch kiếm hình thành hai mươi bốn cái hắc động thật lớn đang không ngừng hấp thu loại lực lượng này.

Điều đó làm tất cả tu giả đều lạnh toát sống lưng, có tiếng người nói run rẩy: "Thế này rất kì quái , đây chính là một loại vũ khí cuối cùng của nữ hoàng bệ hạ, tại sao lại căn bản vô phương rung chuyển mảy may pho tượng đá?"

Tiêu Thần lập tức giận dữ, lại là Triệu Lâm Nhi, lại muốn lấy loại vũ khí thần bí không ai biết để phá hư tượng đá. Mặc dù đối với hắn cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng vẫn làm hắn tức giận vô cùng.

Mà liền vào giờ khắc này, lại một lần nữa hắn bị lực lượng thần bí hấp dẫn, nhập thân vào trong tượng đá.

Lực lượng của sự sống lại truyền đến tứ chi lẫn kinh mạch, tượng đá lại một lần nữa sống lại .

Mặc dù các đám mây hình nấm đang không ngừng dựng lên ở chung quanh, nhưng là vô phương làm ảnh hưởng tượng đá mảy may. Tiêu Thần chậm rãi nhấc Chiến Kiếm cầm trong tay giơ lên, rồi sau đó dồn hết sức mạnh cắm vào trong biển khơi.

"Oanh "

Kinh thiên động địa, trong đại dương mênh mông dâng lên những cột sóng lớn cao ngàn mét, giống như là từng đạo kiếm quang cực lớn đánh nát bấy đại bộ phận tu giả ở trên bầu trời phía xa , một tí tàn cốt cũng không còn lại. Chỉ có những đạo huyết vụ đang lượn lờ, tựa hồ chứng minh rằng bọn họ đã từng tồn tại.

Tiêu Thần biết chính mình không thể dừng lại lâu dài tại thế giới này nên căn bản không lãng phí một chút thời gian. Hắn bước dài hướng về phía trước, Chiến Kiếm huy động làm thiên địa đều phải sợ run.

"Oanh "

Ở bầu trời tít xa, một vùng lớn không gian bị nát vụn, những tu giả vừa mới ra tay này vô phương trốn tránh nên toàn bộ hình thần câu diệt.

Uy thế khủng bố như thế làm tin tức ngay tức thì liền truyền về Cửu Châu, tất cả thiên hạ kinh sợ.

Triệu Lâm Nhi nắm trong loại vũ khí văn minh thất lạc, chuyện này cũng không phải bí mật gì nên đã làm cho rất nhiều cường giả đều kiêng kỵ sâu sắc. Nhưng thật không ngờ lại vô phương làm hỏng tượng đá mảy may.

Tượng đá bày ra thần uy cái thế, căn bản cũng không phải sức người có đủ khả năng đối kháng.

Hơn nữa, pho tượng đá khổng lồ kia lại đánh về hướng đại lục.

Tượng đá mặc dù hành động chậm chạp, nhưng mà nó cao lớn dị thường . Nếu như một lòng hướng tới đại lục thì tuyệt đối không mất bao nhiêu thời gian.

Những cơn sóng mãnh liệt mênh mông vô biên bắt đầu dâng lên giữa biển cả, đông đảo tu giả Cửu Châu đều bị sợ ngây người. Triệu Lâm Nhi cũng cảm giác đại sự không ổn, nếu như người khổng lồ này tiến vào Cửu Châu thì sẽ tạo thành sự phá hoại mang tính hủy diệt như thế nào thì thật sự là khó có thể dự liệu.

Có điều dù sao thời gian dừng lại của Tiêu Thần tại thế giới này có hạn, không có khả năng một lần liền tiến vào Cửu Châu. Nhưng là, lần này đây hắn thật sự nổi giận, ngay cả bị lực lượng Tử Giả Thế Giới kéo trở về thì chỉ một ngày sau hắn còn có thể quay lại một lần nữa.

Cứ như vậy, hắn trực tiếp bước đến vùng đất bên bờ đại lục , đứng sừng sững trong biển khơi nhìn ra xa khắp đại lục.

Nhưng mà đến lúc này hắn ngừng lại, nếu như thực sự tiến vào Cửu Châu thì với thân thể khổng lồ như thế , chỉ sợ cũng sẽ hủy diệt rất nhiều người vô tội.

Cuối cùng, Tiêu Thần đối mặt Cửu Châu, thạch kiếm khổng lồ trong tay đích xác thăm dò vào đại lục, chỉ về hướng đế đô xa xa. Đứng sừng sững như thế bên bờ biển, khí thế nặng nề phảng phất như có một cỗ sát khí khủng bố đang dập dờn.

Điều này thật sự kinh sợ Triệu Lâm Nhi, nàng hoàn toàn thật không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Tất cả thiên hạ kinh động, đông đảo tu giả đều vội vàng thảo luận, tàn linh của Tiêu Thần đã bỏ mạng khó hiểu thật sự không bị diệt sao? Điều này làm cho rất nhiều người đều khó mà ngồi yên.

Một pho tượng đá uy hiếp tu giả khắp Cửu Châu.

Trong lúc nhất thời, tại Cửu Châu lời đồn nổi lên bốn phía. Nói nữ hoàng thất đức, trời cao giáng thần vương tới Đông Hải, kiếm chỉ đế đô để cảnh cáo thế nhân, nếu như Triệu Lâm Nhi không thoái vị, chắc chắn sẽ mang đến tai nạn cho Cửu Châu .

Tu giả không tin thần linh, nhưng mà dân chúng bình thường thì tuyệt đối tin tưởng. Khi tin tức này truyền tới hoàng cung đế đô đã khiến Triệu Lâm Nhi tức giận đến nghiến răng ken két.

Tiêu Thần phát hiện một việc, bên trong tượng đá xuất hiện vết rạn, tựa hồ trong tương lai không lâu sẽ vỡ ra.

Nhưng mà hắn cũng không thật sự lo lắng, con đườn phục sinh của hắn tại thế giới Tử Giả, ngay cả khi có khả năng khống chế tượng đá nhưng cuối cùng cũng lại bị kéo quay về vực sâu. Chỉ có sống lại tại thế giới tử vong kia thì mới coi như thật sự sống lại.

"Nhanh lên một chút mà phục sinh trở về đi." Sau khi Tiểu Quật Long hiểu đại khái tình hình của thế giới tử vong thì vừa kích động vừa vui mừng.

"Ta cũng muốn sớm trở về, nhưng là chỉ sợ trong thời gian ngắn không được. Nhưng mà sau này ta có khả năng thường xuyên đi xuyên qua giữa hai Giới. Tại chỗ sâu nhất Thế giới Tử Giả có bí mật động trời, ta phải thăm dò nó đến cùng."

Tiểu Quật Long nói: "Cửu Châu cũng không đơn giản giống như bề ngoài. Sau khi Long Đảo, Cổ Thành, đại mạc, thần cốc và rất nhiều xứ sở thần bí giáng xuống đây thì vẫn còn chưa xuất hiện cường giả đích thực. Nhưng mà tất cả mọi người biết Chiến tộc cường đại , Lệ Nhân tộc gần đạt đến thần linh cổ đại, Thần Tộc đích thực , Long Tộc đều muốn xuất thế.Đến lúc đó tất nhiên thiên hạ sẽ đại loạn, thế lực vận mệnh lại một lần nữa hoàn toàn thay đổi."

"Thật làm cho người ta chờ mong a. . . Trăm tộc cùng xuất hiện, tất cả cường giả xuất thế, đây mới là thời đại mà cường giả chân chính muốn hướng tới. Chỉ có như vậy mới có thể đủ ma luyện ra cao thủ chân chính. Tương lai tất nhiên là với mỗi nhân kiệt đều xuất hiện niên đại huy hoàng."

Tiêu Thần cáo biệt Tiểu Quật Long, trở lại thế giới Tử Giả. Tương lai Cửu Châu, chắc chắn sẽ có nhiều vẻ nhiều săc màu hơn làm hắn hận không thể lập tức trở về.

Nhưng lúc này hắn chỉ có thể ở tử vong thế giới này mà dành dụm lực lượng. Hắn cần mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh nhất.

Không biết Hồng Toản vương giả có liên lạc được với người mua hay không , liệu cái đầu lâu vàng rực kia có thể mang đến một khỏa Tử Toản Hỏa Chủng cho hắn hay không ? Tiêu Thần cảm giác muốn bắt đầu hăm hở tiến lên , có lẽ sau khi đạt tới Tử Toản cảnh giới thì sẽ thật sự phải đi công chiếm thành trì, phải có nguồn tài nguyên khổng lồ trong tay thì mới có thể mạnh mẽ nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.