Trường Sinh Giới

Chương 169: Chương 169: Địa Ngục Tà Thi






Quyết định của Tiêu Thần rất điên cuồng, không phải là đi khiêu chiến mà là đi giết người. Đánh một trận lại đánh tiếp một trận. Liên tục mười trận, hắn muốn trong cực hạn chiến đấu để kích phát tiềm năng của mình. Để tiến vào một thiên địa mới rộng lớn hơn, để thân thể và thần thức được lột xác, được thăng hoa.

Chỉ là hắn có chút không thận trọng. Hôm nay có thể tính mạng của hắn sẽ ở lại Thiên Đế Thành này mãi mãi.

Màn đêm rất nhanh buông xuống. người của mập mạp và Hải Vân Thiên phái đi đã dò xét được hầu hết chỗ ở của những mục tiêu của hắn.

Tiêu Thần vẫn đứng trong đình viện nhìn ánh mặt trời đang dần xuống núi. Sau khi đánh một trận này hắn có thể mở ra được cánh cửa bảo tàng trên cơ thể nhưng lại càng có khả năng sẽ trở thành một người chết. Giống như ánh sáng mặt trời lúc này, không lưu lại được bao lâu đã nhường chỗ cho bóng đêm.

Hắn rất muốn đánh trận này thật nhanh, hắn không cho rằng. hắn không nghĩ rằng hôm nay hắn không đạt được gì. Bốn mươi lăm tuổi đạt đến cảnh giới ‘Trường Sinh’ dễ dàng như vậy sao ? Thời gian không thể làm thay đổi được khuôn mặt của hắn, sanh mệnh có hạn đương nhiên hắn không thể nào đổi ý được. Hắn muốn chỉ trong một thời gian ngắn nhất đạt đến cảnh giới tối cường.

Sưu!

Khí lưu trong đình viện lưu chuyển rất nhanh. Một đạo bạch quang phá không bay đến, một con bạch xác tiểu điểu quy* . biểu hiện của bạch xác tiểu điểu quy lúc này rất giống nhân loại. Lúc này dường như nó tức giận vô cùng. Bay một vòng quanh đình viện nhanh như cơn gió.

Rồi sau đó một đôi mắt đen lấp lánh gắt gao nhìn thẳng vào lão tham trên mặt đất. Thong thả bay tới, biểu tình rất đa dạng, có sự không cam lòng, có tiếc nuối, có tức giận…

Rồi sau đó nó bỗng nhiên đứng thẳng lên, lúc này nó cao khoảng một bàn tay nhỏ. Đôi mắt đảo qua rất nhanh những người ở trong đình viện. Đương nhiên có cả Kha Kha và Tiểu Quật Long.

“Ôi. Bạch xác tiểu điểu quy này không phải là thủ hộ lão tham kia chứ ?” Mập mạp nhìn thấy tiểu điểu lai lịch quỷ dị này có cảm giác ngạc nhiên vô cùng. Nghi hoặc nói: “Khi ta mua lão tham kia thì người bán đã nói bạch xác tiểu điểu quy này sớm đã bị người đào cây lão tham ấy bán đi rồi. Như thế nào lại có thể xuất hiện ở đây chứ ? Quả thực rất tiếc nuối. Nếu như có thể đem bạch xác tiểu điểu quy này cùng với lão tham nấu cùng một chỗ khẳng định đó chính là đại bổ tuyệt thế.”

Sưu!

Bạch xác tiểu điểu quy nhanh như thiểm điện. bay lên rồi sau đó đứng trên không trung giống như một nhân loại. Đánh ra hai quyền nhanh như chớp.

“Phanh phanh.”

“Ngao…”

Hai quyền này toàn bộ đánh vào hốc mắt của mập mạp. Chư Các mập mạp nhất thời đau nhức không nhịn được phải la lên giống như sói. Lúc này hắn tức giận quát lớn: “Con mẹ nó, đây là ‘quy’ gì đây ? Như thế nào lại có thể đánh quyền được chứ ?”

Hai mắt của mập mạp hiện lên một mảng đen thui. Hoàn toàn sưng phù lên. Ánh mắt như hùng miêu .

“Mẹ kiếp! Ta tự nhiên lại bị diểu quy này đánh chứ.” Mập mạp rất tức giận, chuyện khó tin như thế này lại xảy ra trên người hắn chứ. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Tiêu Thần cùng với Hải Vân Thiên cười lớn , Tiểu thú tuyết trắng Kha Kha cũng cười mãi không thôi. Chỉ có Tiểu Quật Long nhìn bạch xác tiểu điểu quy không chớp mắt.

“Ta đánh, ta giẫm!” Mập mạp tức giận giơ chân lên giẫm xuống tiểu điểu quy đang đứng thẳng trên mặt đất.

“Sưu!”

“Ngao…”

Chư Các mập mạp lại một lần nữa la lên đau đớn. Bạch xác tiểu điểu quy bay lên nhanh như một cơn gió. Mạnh mẽ huy động tiểu trảo đánh vào cái mũi của mập mạp.

“Ta…Chảy máu rồi. Chảy máu rồi, ta lại bị một con điểu quy đánh chảy máu ?” Mập mạp đau đến nỗi gào khóc lên. Cảnh tượng trước mắt này hắn không thể nào tưởng tượng ra nỗi. Hắn có cảm giác không chút nào tin tưởng vào sự thật trước mắt này được. Ánh mắt đầy căm giận nhìn chằm chằm vào tiểu bạch quy đang đứng trên mặt đất. Còn tiểu bạch quy cũng thở hổn hển nhìn hắn, cảnh tượng này khiến cho người khác không thể nhịn được cười.

“Ngươi… Đồ vương bát đản. Đến cuối cùng ngươi là yêu nghiệt từ đầu chạy ra. Ta kháo. Chưa từng nhìn thấy chuyện như thế này bao giờ.” Nói đến đây mập mạp tức giận nhìn Tiêu Thần và Hải Vân Thiên: “Hai người các ngươi còn cười sao ? Còn không mau đến đây bắt rùa. Đây chính là một con yêu quái. Con mẹ nó, ta cư nhiên lại bị một tiểu quy đánh chảy máu như thế. Các ngươi còn không đến đây giúp ta thu thập nó.”

“Được rồi, đây là tiểu quy của ta. Ngươi mặc dù bị nó đánh nhưng cũng không tính là bẻ mặt.” Tiêu Thần biết được đây không phải là ‘quy’ mà là ‘long’.

“Không được, không thể bỏ qua như thế.” Mập mạp không muốn buông tha.

Hải Vân Thiên cảm thấy thú vị tiến lên muốn bắt tiểu quy nhưng kết quả lại hai tiếng ‘phanh phanh’ vang lên. Trên mặt hắn cũng bị đánh hai quyền. Bạch xác tiểu điểu quy này có tốc độ thật sự rất nhanh, khiến cho người ta hoa cả mắt không thể nắm bắt được quỹ tích di động của nó.

“Yêu nghiệt mà, quả thực là yêu nghiệt. Ngay cả Hải tiểu bạch kiểm cũng bị nó đánh.” Mập mạp kinh ngạc không biết phải nói điều gì cho phải.

Tiêu Thần cũng rất kinh ngạc. Tốc độ của tiểu điểu quy này đạt đến một trình độ không thể nào tin nổi. Nếu như nó cũng có được lực lượng mạnh mẽ thì nó đã trở thành một tồn tại rất kinh khủng rồi.

Bạch xác tiểu điểu quy tức giận bay vòng vòng trong đình viện. Không cam lòng nhìn vào lão tham trên mặt đất một chút rồi lại chuyển ánh mắt qua Kha Kha và Tiểu Quật Long. Cuối cùng nhanh như thiểm điện rời khỏi nơi đây.

Bị tiểu bạch quy này làm ầm ĩ một hồi thì sắc trời cũng đã tối dần. Tiêu Thần đem bản thân điều chỉnh đến một trạng thái tốt nhất rồi sau đó bay lên không trung. Dưới bóng đêm phi hành cực nhanh.

Mục tiêu đầu tiên chính là Thân vương phủ.

Nơi đó có Ngũ Hành Phong, Lý Đạo Viễn cùng với Lưu Tử Lương – ba thiên tài xuất chúng. Chính là ba thanh niên cao thủ cực mạnh dưới hai mươi lăm tuổi của Thiên La Quốc.

Đứng trên bầu trời quan sát Thiên Đế Thành. Bên dưới dường như được long khí bao phủ lại giống như một tòa ‘đế vương chi thành’ (Tòa thành đế vương). Vạn nhà toát ra ánh đèn rực rỡ.

Hành động nhanh như gió. Tiêu Thần phá trường không lưu lại một đạo tàn ảnh tiến vào bên trong thân vương phủ.

Không thể không nói khả năng làm việc của Chư Cát Gia và Hải Gia cường đại phi thường. Có thể thăm dò hoàn toàn bố cục bên trong vương phủ. Tiêu Thần dựa tin tức đó trực tiếp đi vào.

Hắn bay nhè nhẹ như một chiếc lá rơi vào trong đình viện không phát ra một tiếng động. Dạ lan hương thơm ngát theo gió bay khắp nơi. Khắp sân đều mang mùi hương thơm ngát ấy. Tiêu Thần ngắt một chiếc lá rồi khắc lên đó mấy chử: “Đi ra đánh một trận” sau đó khẽ run tay phóng nó đi.

Xoát.

Dường như cùng lúc đó một bóng người lao ra khỏi phòng. Giống như quỷ mị xuất hiện phía trước Tiêu Thần.

Tiêu Thần trực tiếp bay lên cao còn thân ảnh kia theo sát phía sau cùng bay lên cao. Cùng lúc lại xuất hiện thêm một bóng người lặng lẽ bay lên bầu trời đêm.

Sớm rời khỏi mặt đất, tiếng cười lạnh của bóng ảnh đó vang vọng khắp không trung: “Tiêu Thần ngươi đến tìm tử lộ sao ? Ba ngày trước ‘Tử vong chi quang’ không thể đoạt được tánh mạng ngươi vậy mà ba ngày sau ngươi đã không chờ đợi được đưa mạng lên cửa rồi sao ? Ta đang muốn đi tìm ngươi đây.”

Người lên tiếng chính là Lý Đạo Viễn – một trong ba thanh niên cường đại của Thiên La Quốc. Gã chính là một linh sĩ đáng sợ có thực lực rất mạnh mẽ.

“Ít nói nhảm đi. Hôm nay ta đến là giết ngươi, không thấy máu không quay về.” Hôm nay Tiêu Thần đến đây chính là muốn đánh nhau. Hắn không tiếp tục lên tiếng mà triển khai ‘Bất Tử Thiên Dực’ hóa thành một đạo lưu quang vọt tới.

Đầu tiên chính là ‘Băng Liệt Thức’ – Tứ đại tán thủ ẩn chứa ấn ký vô thượng bên trong. Chính là tuyệt học đã thất truyền , uy lực cường đại vô cùng.

“Khách nhượng nhượng.”

Nhất thời từng đạo ánh sáng năng lượng bị phá nát thành trăm ngàn đạo thiểm điện bay loạn trên bầu trời.

“Hừ. Trước ‘Tử Vong Chi Quang’ thì sát thức cực mạnh của ngươi chỉ như là một con gà gỗ, một con chó sứ mà thôi, không chịu nỗi một kích của ta.” Lý Đạo Viễn cười lạnh liên tục. Thân hình như quỷ mị bay lên quát lớn: “Hủy diệt chi quang.”

Trên bầu trời đêm xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt xé rách bóng tối nhắm Tiêu Thần bay đến. Đây chính là dị năng hiếm thấy vô cùng - Hủy Diệt Chi Quang. Chuyên môn cướp đoạt sinh mạng . Kinh khủng như lưỡi hái tử thần.

Va chạm không một tiếng động. Rồi sau đó từng cơn sóng năng lượng mạnh mẽ truyền ra. Trên bầu trời dường như hóa thành nước sôi, khắp bầu trời cũng bị lay động theo. Sóng năng lượng cường đại mạnh mẽ đem Tiêu Thần và Lý Đạo Viễn bắn ra xa .

Ánh sáng chói mắt trên bầu trời đêm này giống như một mặt trời xuất hiện.

Trong sát na Tiêu Thần bay ngược ra ngoài hắn rất nhanh ổn định lại thân hình rồi sau đó cả người cùng với đoạn đao trong tay hợp nhất lại. Hoành không bay tới, phá hủy hết mọi thứ ngăn cản, xuyên qua từng cơn sóng năng lượng lớn, nhằm thẳng vào Lý Đạo Viễn.

Đao mang rực rỡ như ngân hà ở cửu thiên ,như một dao ánh sáng chói mắt , chém xuống đầu của Lý Đạo Viễn, dường như muốn đem thân thể hắn bổ làm đôi.

Lý Đạo Viễn rất kinh ngạc trước tốc độc của Tiêu Thần. Rất nhanh tránh qua một bên rồi phóng ra ‘Hủy Diệt Chi Quang’, hơi thở tử vong nồng nặc làn tràn ra. Trên bầu trời phảng phất như có một mảng hủy diệt bao trùm.

Đương nhiên Tiêu Thần không chút sợ hãi. Đoạn đao trong tay hoành tảo bát phương. Khí thế thôn phệ sơn hà. Nơi ánh sáng chói mắt đi qua khiến cho ‘Tử Vong Chi Quang’ biến mất hoàn toàn.

“Chỉ có thế sao ?” Tiêu Thần bình tĩnh lên tiếng .

Tâm tình của Lý Đạo Viễn không chút ba động. Lúc này hai tròng mắt hắn đột nhiên lóe ra quang mang đỏ như máu, ngay cả tròng trắng nơi mắt cũng biến mất chỉ còn lại hồng quang đáng sợ phát ra ngoài. Trong bầu trời đêm lại càng thêm vẻ tà dị .

“Lực lượng đến từ u minh địa ngục hãy dung nhập vào thân thể ta đi!” Âm thanh của Lý Đạo Viễn rất thấp nhưng lại rất nặng nè. Như được truyền ra từ u minh địa ngục, kinh khủng mà âm trầm không thể nói lên lời.

Từng làn sương đen từ khắp bốn phương tám hướng bắt đầu di chuyển đến. Bao quanh thân thể Lý Đạo Viễn. Trong hắc ám vô tận chỉ còn hai điểm phát ra huyết quang. Ánh mắt nhìn vào Tiêu Thần lạnh như băng, không có một chút tình cảm của nhân loại. Chỉ còn hơi thở tịch mịch của hủy diệt.

Hai con mắt đó dường như đã không phải là con mắt của nhân loại mà là một đôi mắt đến từ địa ngục – Tử vong chi nhãn.

Lý Đạo Viễn phát ra một tiếng hống trầm thấp, giống như ác quỷ đang rít gào trong địa ngục. Nhanh chóng bay trước mặt đến Tiêu Thần, minh vụ vô tận bao phủ hắn, cả thân thể đã chìm vào trong hắc ám.

Hắc vụ cuồn cuộn một cách mãnh liệt. Lý Đạo Viễn như trở thành một ác thi. Hắn cư nhiên lại bỏ qua các loại pháp thuật của linh sĩ, giống như một vũ giả bay đến gần cùng với Tiêu Thần tử chiến.

“Đương.”

“Phanh.”

“Khanh thương.”

Thân thể hắn như được tạo thành từ tinh cương mà không phải là huyết nhục. Khi cánh tay của hắn cùng với đoạn đao của Tiêu Thần va chạm với nhau lại phát ra âm thanh như kim loại.

Minh vụ bắt đầu chuyển động, linh giác của Tiêu Thần không có cách nào dò xét được Lý Đạo Viễn bên trong hắc vụ kia. Chỉ có thể xuyên qua hắc vụ nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu, lạnh băng nhìn hắn.

Loại cảnh tượng này tà dị vô cùng, Tiêu Thần từ trên người của đối phương không cảm giác được sinh mệnh ba động. Dường như chỉ là một thi thể lạnh như băng mà thôi. Một tà thi đến từ địa ngục.

“Đương đương đương.”

Âm thanh va chạm vang lên liên tục, cánh tay lạnh như băng của Lý Đạo Viễn không ngừng va chạm với đoạn đao. Tốc độ của hắn và Tiêu Thần lúc này đã nhanh đến cực điểm. Chỉ thấy một đoàn hắc vụ mông lung cùng với một thân ảnh cao lớn không ngừng biến hóa phương hướng, lưu lại một chuỗi tàn ảnh dài.

Băng lãnh như một thi thể!

Sau khi Tiêu Thần thu đoạn đao lại liền dùng quyền đầu cùng với Lý Đạo Viễn đánh nhau không ngừng. Khi va chạm hắn phát hiện được nhiệt độ cơ thể của Lý Đạo Viễn rất thấp, căn bản không cảm giác được máu lưu động. Đây chính là điều đặc thù của một cỗ thi thể.

Đây chính là một trận chiến ‘thế cùng lực địch’. Tiêu Thần mặc kệ hắn là người hay thi. Điều hắn cần chính là một đối thủ cường đại, lúc này hắn không vì đối thủ cường đại mà bất an. Ngược lại chiến ý càng được dâng cao.

Tóc bay loạn xạ, xuất thủ nhanh như thiểm điện.

Mỗi khi đánh ra một quyền, đá ra một cước đều mang theo âm thanh lớn như sấm nổ. Nguyên khí của thiên địa như vì hắn mà hạo đãng.

Lục thần thức!

Ngàn vạn đao kiếm thực chất hóa nhưng bất quá chỉ dài hơn ba tấc mà thôi. Toàn bộ đâm về phía tà thi kia.

Bầu trời như cũng run rẫy, hư không dường như đã băng toái. ‘Lục Thần Thức’ hôm nay so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, dù sao thì tu vi của Tiêu Thần đều tăng tiến mỗi ngày.

Đây chính là chiến ý được phát ra từ sâu trong linh hồn được ký thác trên vô số đao kiếm này.

"Xích xích "

Âm thanh phá không vang lên liên tục bên tai. Hắc vụ mênh mông bao quanh thân thể Lý Đạo Viễn như một cái lồng bổng nhiên ngưng tụ thành một dòng suối màu đen. Lại giống như một ác thú từ viễn cổ mở cái miệng khổng lồ đem vô số đạo hà quang thôn phệ hoàn toàn.

Trong đôi mắt Tiêu Thần bắn ra hai đạo kỳ quang. Lúc này hắn đã thấy rất rõ, mặc dù động tác của Lý Đạo Viễn nhanh vô cùng nhưng các đốt ngón tay cùng với những bộ phận khác lại không phối hợp với nhau một cách bình thường. Quả thực rất cứng ngắc giống như một lão thi.

Mà không gian xung quanh hắn cư nhiên lại vỡ tan ra, bên trong từng vết rách thật nhỏ bắt đầu bay ra hắc khí, dường như thông với một thế giới khác – U minh địa ngục.

Đây là dị năng gì ? Có thể mượn được lực lượng đến từ địa ngục đây chứ ? Không thể không làm cho Tiêu Thần giật mình nhưng hắn lại không hề e ngại, địch nhân như vậy mới xứng đáng trở thành một đối thủ cường đại để hắn đem hết toàn lực tử chiến.

“Ha ha.” Cách đó không xa truyền đến một tiếng cười to. Bóng người trước kia theo sau Tiêu Thần và Lý Đạo Viễn lúc này đã lộ ra chân thân, hắn cười lớn nói: “Lý Đạo Viễn đã thi triển ra loại tuyệt học cấm kỵ ‘Địa Ngục Tà Thi’ này xem ra hắn đã nỗi sát tâm với ngươi rồi. Tiêu Thần ngươi chết chắc rồi.”

Tiêu Thần lạnh lùng liếc về phía sau một cái thì phát hiện ra đó là một gã chú sư. Ba ngày trước cũng ở cửa thành xuất thủ qua với hắn, đây chính là một trong ba đại cao thủ của Thiên La Quốc – Lưu Tử Lương.

Lưu Tử Lương cũng không có ý định đứng ngoài cuộc liền thu hồi lại nụ cười. Trong đôi mắt bắn ra hai đạo quang mang băng lãnh rồi sau đó hung ác xuất thủ. Chín đạo lôi điện lớn khoảng miệng chén theo chú ngữ trong miệng hắn cuồng bạo bay đến sau lưng Tiêu Thần. Ra tay vô tình. Ngay khi bắt đầu đã muốn lấy mạng Tiêu Thần.

Hắn không chút nào phát giác rằng vây công Tiêu Thần là một loại sỉ nhục, ngược lại còn nở nụ cười lạnh lùng nói: “Họ Tiêu kia, ta đã sớm muốn đánh chết ngươi. Chỉ là không có cơ hội mà thôi. Hiện tại Lý Đạo Viễn đã hóa thành chiến đấu tà thi. Lại thêm ta nữa thì giết ngươi dễ dàng chẳng khác nào giết chết một con chó vậy.”

(Thèng tác giả này nói nặng nhỉ )

Xoát.

Tiêu Thần triển khai ‘Bất Tử Thiên Dực’, di chuyển nhanh như thiểm điện chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Bổng nhiên bỏ qua Lý Đạo Viễn rồi sau đó nhắm vào chín đạo lôi điện lớn như miệng chén kia bay đến.

Lô quang đáng sợ đánh vào hắn.

Trong mắt Tiêu Thần lúc này chỉ còn lại sát ý vô tận.

- bạch xác tiểu điểu quy* : con này chả biết con gì , lúc thì tác giả kêu tiểu điểu , lúc thì lại là tiểu quy nhưng theo Thiêu Thần thì lại là “long” nhưng ta chắc chắn một điều rằng nó có màu trắng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.