Hoàng cung Đế đô vô cùng nguy nga tráng lệ, các tầng lớp kiến trúc cao thấp chập chùng, hùng vĩ đồ sộ, ngói vàng tường hồng, khắp nơi đều là những dãy nhà vô cùng xa hoa, màu sắc rực rỡ, đền đài lầu các liên miên bất tuyệt, đây chính là một đại kiệt tác trên Cửu Châu đại địa.
Nhưng giờ phút này, sự uy nghiêm của Hoàng gia đang bị quấy nhiễu, Tiêu Thần đứng trong không trung trên Hoàng cung, trong tay cầm cây Phương Thiên Họa Kích được đúc từ Hoàng Kim, lớn tiếng gọi đích danh Triệu Lâm Nhi ra gặp mặt.
Đám thị vệ bên dưới vô cùng tức giận nhưng không dám manh động. Những năm gần đây, sau khi Cửu Châu đại địa xuất hiện không ít Tu giả phi hành thì uy nghiêm của Hoàng Gia tụt giảm nghiêm trọng, những Tu giả này căn bản không sợ hãi trước đấng quân chủ tại thế tục.
Một tiếng gầm rền vang, từ bên trong một tòa cung điện có chín tên Thái Dương Kỵ Sĩ tóc vàng lao ra rồi lập tức bay lên không trung. Trên thân mình họ được bao bọc bởi Hoàng Kim Chiến Giáp, trong tay cầm Huyết Quang Thần Binh vô cùng sắc bén, tất cả không nói một lời, lập tức hướng tới Tiêu Thần công kích. Hào quang Hoàng Kim sáng rực quanh thân bọn họ, như chín ngọn lửa thần không ngừng bồng bềnh trên không trung.
Đao mang mạnh mẽ cùng kiếm khí sáng rực, sắc bén vô cùng, giống như sao băng phá không bay tới trông cực kì rực rỡ. Nhưng sinh mệnh lại vô cùng ngắn ngủi! Chỉ chói lòa trong khoảnh khắc rồi liền tan biến, cứ dần ảm đạm giống như pháo hoa mà rơi xuống.
Hoàng Kim kiếm quang bay đến ngút trời, nhưng lại bị một cây thần kích mạnh mẽ đánh tan! Tiêu Thần tay cầm Đại Kích Hoàng Kim quét ngang tứ phương, tất cả vũ khí trong tay đám kỵ sĩ liền bị Thần Kích chặt đứt, biến thành sắt vụn.
Tiếp theo, Phương Thiên Họa Kích chém xuống một nhát, lập tức chín khỏa đầu lâu liền rời khỏi cổ, tiên huyết từ những thi thể không đầu bắn lên cao mấy thước, khiến cả không trung đều nhuốm đỏ huyết hoa, huyết vụ lượn lờ.
Tiêu Thần chậm rãi hạ xuống, tay cầm Hoàng Kim Thần Kích đã thấm máu tươi, từng bước tiến vào Hoàng Cung. Hắn đi vào nơi ở của bậc đế vương trong nhân gian như tiến vào chỗ không người, lại không một kẻ nào dán cản trở.
Tất cả thủ vệ không tự chủ được đều từng bước lùi lại phía sau. Tùy ý để Tiêu Thần tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong Hoàng Cung
Thanh Thanh cùng tiểu thú Khá Khá không đi cùng hắn, Tiêu Thần không ngờ được rằng môn đồ của Bán Tổ lại hận hắn đến như vậy, tất cả đều tập trung nhằm vào hắn. Đã mang “ Ác danh ” trên mình, hắn cũng không ngại làm thêm một số việc.
Dĩ nhiên lúc này Thanh Thanh với Kha Kha cũng không nhàn rỗi, nếu không đi cướp sạch một phen thì chính là có lỗi với băng đảng của hai vị này.
“ Tiêu Thần, ngươi thật là quá đáng” Từ bên trong một gian Thiên Điện truyền ra tiếng gầm vô cùng giận dữ. Hai vị Hổ gia đệ tử lao ra. Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm ác địch phía trước. Nếu như đã bị phát hiện thì cho dù có không đánh lại cũng phải đi ra. Bởi vì hai người bọn họ rất hận Tiêu Thần. Chính tên cuồng nhân này đã huyết tẩy trọng địa Hổ Gia. Mối thù này với họ là không đội trời chung.
“ Gia tộc Bạch Miêu sao?” Tiêu Thần đưa Phương Thiên Họa Kích chỉ về phía hai người bọn họ, miệng nói: “ Đúng là ta đang muốn tìm các ngươi. Nói, lão Miêu cùng với nhóm người Hải Vân Tuyết đang ở đâu? Các ngươi cũng có thể không nói, nhưng ta sẽ tự mình tìm từ trong thần thức của các ngươi” .
Cừu hận giữa hai bên căn bản là không thể hóa giải. Cũng không cần nhiều lời. Hai vị cao thủ trẻ tuổi của Hổ Gia bắt đầu triển khai công kích. Tiếng hổ gầm rung động đế đô. Sóng âm hủy diệt nhằm thẳng Tiêu Thần đánh tới.
Chỉ là cảnh giới lúc này của Tiêu Thần, nói là vô địch trong lớp trẻ cũng không sai biệt lắm. Không Gian Thần Thông hiện lên lập tức cầm cố sóng âm tử vong lại. Tiếp đó, Không Gian Đại Liệt Trảm bổ ra. Hai vị cao thủ trẻ tuổi của Hổ Gia lập tức vong mạng.
Động tác vô cùng lưu loát, gọn gàng. Chênh lệch thực lực là quá lớn. Giết hai người này chỉ đơn giản như nhổ cỏ mà thôi. Thực sự rất là dễ dàng.
Thần thức cường đại xuất ra. Tìm tòi ấn ký còn sót lại trong linh thức hai người kia. Kết quả là không có chút gì tin tức về người của Hổ Gia cả. Cao thủ Hổ Gia quả là rất cẩn thận. Đã xóa hết những bí mật khỏi thần thức của đệ tử đi ra bên ngoài.
Phía trước chính là ngự hoa viên, nước suối chảy cuồn cuộn, trưng bày rất nhiều kỳ thạch, xung quanh là cỏ cây xanh um, ở giữa còn có không ít các đình đài Lầu Các vô cùng đẹp đẽ.
Triệu Lâm Nhi lúc này đang ngồi trên một khối cẩm thạch bạch ngọc, trên thân mặc bộ Long Phương bào hoa văn sặc sỡ, đầu đội vương miện chói lòa, phía trên có gắn đầy Minh Châu làm cho nhan sắc của nàng vốn đã khuynh quốc khuynh thành lại càng tăng thêm vài phần cao quý, rất phù hợp với thân phận nữ hoàng của nàng.
Xung quanh cũng không có bất kỳ một cao thủ hộ vệ nào, tựa hồ nàng ngồi đây chính là đang đợi Tiêu Thần vậy.
“ Ta nên gọi ngươi là nữ hoàng hay Thái Dương thánh nữ đây?” Khóe miệng Tiêu Thần nổi nên một nét cười chế nhạo, bất quá Phương Thiên Họa Kích trong tay tỏa ra từng trận sát khí.
Triệu Lâm Nhi thản nhiên cười một tiếng, nói: “ Tùy ngươi muốn gọi sao cũng được, cũng có thể gọi thẳng tên của ta” Lúc này nàng không tỏ ra một chút uy nghi của nữ hoàng, dường như nàng rất rõ ràng tình cảnh lúc này.
Thân phận hai người lúc này khác xa nhau, trước đây đều là những thường nhân, nhưng bây giờ, Triệu Lâm Nhi chính là công chúa của Hoàng Gia , trên khắp thiên hạ Cửu Châu không ai có thể chống lại. Lúc trước chính nàng đã đuổi giết Tiêu Thần tại đỉnh Côn Lôn, khiến cho hắn lên trời chẳng được, xuống đất chẳng xong, cuối cùng phải chạy đến Trường Sinh Giớ.i
Mà bây giờ, cường giả Tu Chân Giới cùng Trường Sinh Giới tiến vào nhân gian, ngay cả nữ hoàng cao quí như nàng nếu không có những Tu Giả cường đại bảo hộ thì cũng khó có thể hiệu lệnh thiên hạ.
“ Sáu ngàn thiết kỵ kia chính là do ngươi phái đi tấn công Tử Thành?”
“ Ta nói không phải, ngươi tin sao?” Triệu Lâm Nhi nở nụ cười vô cùng mị hoặc, nàng khẽ vén lọn tóc bên tai, nói : “ Kỳ thực đó không phải là ý của ta”
Tiêu Thần lập tức cắt ngang lời nàng, nói : “ Dừng lại, ta không muốn nghe ngươi giải thích, ngươi chắc chắn là sẽ đổ cho Thái Dương Thần Giáo”
Tiêu Thần không nói một lời, liền nâng cây Hoàng Kim Thần Kích lên, hướng thẳng về phía nàng
“ Ngươi còn nhớ lời Lạn Nặc tỷ tỷ đã nói không, nàng đã nói là chúng nên giúp đỡ lẫn nhau chứ không nên tàn sát lẫn nhau” Triệu Lâm Nhi sóng mắt lưu chuyển, thở dài một hơi, nói : “ Có điều, rất nhiều chuyện con người ta không thể tự chủ được”
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng nói: “ Dường như từ trước tới giờ đều do ngươi xuất thủ trước đôi với ta, lúc này nói những lời này không phải là quá muộn sao?”
“ Ai, ngươi thật sự vô tình như vậy sao?, ngươi giết ta thiên hạ tất loạn, mấy vị huynh trưởng của ta chắc chắn sẽ tranh đoạt vương vị, lúc đó sẽ xảy ra chiến tranh, lê dân trăm họ sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng”
“ Nói rất hay, cứ như thể ngươi chính là đấng cứu thế vậy, cái thế giới này không phải tất cả đều giống nhau, giết ngươi, ta tin tưởng lập tức sẽ có người lên thay”
“ Tốt, như vậy đi, ta với ngươi làm một vụ giao dịch” Triệu Lâm Nhi vẫn tỏ ra rất trấn tĩnh, thản nhiên nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, mĩ lệ vô cùng, không hề tỏ ra chút sợ hãi.
“ Ngươi dựa vào cái gì mà cùng ta giao dịch?” Tiêu Thần cười nhạo, nói : “ Dựa vào sắc đẹp sao? Tuyệt sắc trong thiên hạ ta cũng biết vài người, như ngươi không nhiều nhưng cũng không phải là ít”.
Đả kích không chút nể mặt, rốt cục khiến cho Triệu Lâm Nhi không thể bảo trì vẻ bình thản. Nàng là nữ nhân, hơn nữa được coi là đệ nhất mĩ nữ tại Cửu Châu, nàng cũng tự cảm thấy nhan sắc của mình rất là xinh đẹp. Nhưng lúc này, lại bị người ta vô tình cười nhạo, cho dù không có biểu hiện sự giận dữ ra ngoài, nhưng trong lòng đích thật là vô cùng phẫn nộ
Triệu Lâm Nhi xinh đẹp vô song dần chuyển sang lạnh lùng, nói: “ Ta cung cấp cho ngươi tung tích về một người, với thực lực của ngươi lúc này hẳn là có thể đi cứu. Như vậy, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, được không? ”
“ Tô Huỳnh?” Tiêu Thần tìm kiếm Hổ Gia và trọng địa của Thái Dương Giáo chính là vì người bạn thời thơ ấu này, người này khi còn nhỏ luôn đi theo sau hắn gọi ca ca, nhưng mà bấy lâu nay vẫn không hề có chút tin tức.
“ Đúng” Triệu Lâm Nhi gật đầu, đồng thời đề cao cảnh giác, nói: “ Ngươi không nên mơ hão việc ra tay, đây chỉ là một hóa thân của ta. Nếu như ngươi nghĩ có thể tìm kiếm trong ấn ký thần thức của ta thì ngươi quả là sai lầm, trong khoảnh khắc bản thể của ta có thể xóa bỏ đi tất cả”
“ Ngươi nói đi”
“ Sau khi ta nói ra thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ. Ta tin tưởng vào nhân phẩm làm người của ngươi”
“ Ngươi..” Triệu Lâm Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tấm khăn trùm lên vương miện run rẩy một hổi, nhưng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, nói ra tung tích của Tô Huỳnh.
“ Được, lần này ta tạm tin tưởng ngươi. Nhưng nếu như tin tức này là giả, hẳn là ngươi biết hậu quả như thế nào rồi chứ” Tiêu Thần thu hổi Hoàng Kim Thần Kích, nói: “ Hổ Bí cùng Thái Dương Thần mấy ngày trước đã ly khai rồi”
Tiêu Thần quay người lại, phá không lao đi, nhưng hắn không có rời khỏi Hoàng Cung mà đằng đằng sát khi xông thẳng vào bên trong cung điện, một hơi đánh gục hơn mười Thái Dương kỵ sĩ cùng đồ tử đồ tôn của Bán Tổ.
Càn quét khắp hoàng cung. Dám xuống đao với chủ nhân Cửu Châu, thủ đoạn như vậy quả thật khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Cùng lúc đó. Thanh Thanh cùng với Kha Kha vẻ mặt đầy thỏa mãn đi tới, tiểu thú tỏ ra rất hưng phấn, y y nha nha cười nói không ngừng.
Thanh Thanh khẽ nở nụ cười, nhẹ véo cái mũi xinh xắn của nó, rồi kéo nó bay lên không trung.
Mấy ngày qua, tin tức Tiêu Thần càn quét Hoàng Cung lan truyền ra ngoài, khiến cho đế đô vô cùng chấn động.
Đi tới vùng ngoại ô thành Lạc Dương, Thanh Thanh nói: “ Nữ nhân kia ta thật khó mà tin được, theo ta thì hơn phân nửa là cái bẫy để ngươi tiến vào. Nhưng có Hoàng Nê Thai thì an toàn của ta không là vấn đề, tốt nhất hai người các ngươi không nên theo vào, tới lúc đó ta sẽ thống khoái mà quậy một trận”.
Thành Lạc Dương, Thần Đô cổ kính nhất.
Tường thành bao quanh liên tục hệt như Vạn Lý Trường Thành, từ xa nhìn lại khiến cho người ta có thể cảm giác rõ ràng sự hào hùng tráng lệ của nó.
Lúc này đây, Thanh Thanh cùng Kha Kha đã ẩn thân từ lâu.
Tới địa phương này, Tiêu Thần khẽ nhíu mày, từ hội hoa Mẫu Đơn lần trước đã nói rằng nơi đây không tầm thường, tương truyền nơi đây có thể kháng cự lại lực lượng thôn cổ Hồng Hoang. Chẳng lẽ môn đồ Bán Tổ đã tìm được điều gì khác thường chăng?
Đi quanh thành một vòng, Tiêu Thần liền hướng về phía Thành Đông bay đi, bên ngoài hai ba mươi dặm đều là vùng núi non trùng điệp.
Theo như lời của Triệu Lâm Nhi, nơi đây chính mà một cứ điểm bí mật của Thái Dương giáo.
Dừng lại trên không trung, Tiêu Thần không hề cảm nhận được bất kỳ một dao động năng lượng nào, hắn cẩn thận phát ra thần thức tìm kiếm, bên dưới sơn cốc tựa hồ có khí tức sinh mệnh của loài người.
Tiêu Thần lập tức xuất ra Chiến Kiếm, lao xuống, tiến thẳng vào trong sơn cốc.
Nhưng ngay lập tức, hắn phát hiện ra Triệu Lâm Nhi lừa gạt mình, được ăn cả, ngã về không, ý muốn lập mưu giết chết hắn.
Khung cảnh xung quanh biến đổi kịch liệt, cổ trận cửu thiên thập đại Tru Thần Diệt Ma lập tức xuất hiện. Đây được xưng chính là một trong ngũ đại sát trận cực mạnh của Trường Sinh Giới, khoảnh khắc đem hắn vây khốn vào bên trong.
Lúc này, bên trong còn có Thái Dương Thần Kinh, Bạch Hổ Thánh Vân, Tam Anh Thần Đăng cùng rất nhiều báu vật sắp xếp ở tám hướng, trấn thủ tám cửa trận.
Bên trong Tru Thần Diệt Ma trận, khung cảnh biến dạng cực lớn. Trong nháy mắt, núi đao biển lửa, tử vong luyện ngục liền hiện ra, hướng tới Tiêu Thần định nuốt chửng.
Tiêu Thần không tỏ ra chút sợ hãi, liền giơ Chiến Kiếm lên ngăn cản.
Chính lúc đó, một tiếng ầm vang vọng thật lớn, khiến cho Tiêu Thần cảm giác da đầu tê dại, mặt đất dưới chân trở nên nứt toác, tất cả đều do áp lực phía trên ép xuống quá lớn.
Dĩ nhiên đây chính là Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết, giống như một tòa đại sơn đang ép xuống, muốn nghiền cho thân thể hắn thành thịt vụn
Hoàng Nê Thai tự động xuất hiện, dưới chân Tiêu Thần Huyền Hoàng nhị khí phóng lên cao.
Đám môn đồ của Nguyên Thủy, thập nhị Kim Tiên của Xiển Giáo bởi vậy phải xuất thủ không ngừng.
“ Mẹ nó chứ, thật là thèm nhỏ dãi nha” Bên trong không gian thần hóa của huyệt đạo, Ô Thiết Ấn vô cùng tiếc nuối thở dài mà nói: “ Nếu không phải đang thụ trọng thương, Lão Tử đã trực tiếp hút khô nó rồi, đó quả thực là đại bổ nha” Cũng chỉ có Thượng Cổ Ma Bảo bực này mới dám thốt ra những lời ngông cuồng đến vậy.
Nhưng mà sau khi Tiêu Thần nghe được những lời này, liền đẩy Ô Thiết Ấn hướng lên không trung.
“ Ta @#$% .... Tiểu tử ngươi định lấy cái mạng già này sao, mẹ nó, Ta còn chưa có phục hồi lại như trước, cùng nó đối kháng, quả là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh ( Rồng vào đầm nước bị tôm cá cười chê ) ”.
“ Ngươi phá hủy nó cho ta , khi về ta liền đem Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt này cho ngươi ăn.”
“ Được , grào.”
Biểu hiện của Ô Thiết Ấn khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm, ngay cả là địch thủ cũng bị dọa cho vỡ mật, phải hét lên rằng pháp bảo này quả thật quá hiếm gặp.
“Boong”
Một quả chuông khổng lồ đánh tới, tiếng chuông ngân vang suýt chút nữa khiến cho linh hồn Tiêu Thần tan biến, dĩ nhiên đây là Linh Bảo Lạc Hồn Chung của Xiển Giáo.
Tiêu Thần vội vàng niệm Thiên Âm chữ "ông" , làm cho linh hồn sắp rời thân xác bình an trở lại.
Xiển Giáo xuất ra đại lực lượng. Đám môn đồ Xiển Giáo mai danh ẩn tích đã lâu nay thì bây giờ nhao nhao xuất hiện, chúng đứng từ xa điều khiển các loại Linh Bảo đánh tới. Cùng lúc đó, đông đảo cao thủ của Thái Dương Giáo từ xa tít cũng bắt đầu xuất thủ, thần quang chiếu khắp nơi giống như có ngàn vạn vầng mặt trời cùng nổi lên, chiếu rọi về phía Tiêu Thần.
Thái Dương Thần Tử tay cầm một tấm Thần Kính, tự mình ra tay, từng đạo hào quang hủy diệt xuất ra.
“ Ngao rống…” Bạch Hổ hét lớn, Hổ Gia cao thủ cũng đổ xô mà tới, xuất ra đủ loại thần thông phát ra hào quang giống như những tia chớp phá không mà tới.
Bên kia, ái nữ Diệp Tiếu của Tam Anh Thánh Quân dẫn dắt đông đảo môn nhân đệ tử, xuất ra vô số các loại pháp bảo tu chân đánh tới. Giống như một cơn mưa pháp bảo bay đầy trời.
Ngoài ra, còn có một số môn đồ của mấy vị Bán Tổ khác. Đây quả thực là một cuộc đại hội tại Tru Thần Diệt Ma trận định công kích diệt sát Tiêu Thần.
Điên cuồng bao phủ khắp vùng không gian đại trận.
“ Ta @#$%..Không chơi, Lão Tử rút lụi..." Thiết Ấn lập tức rên dài rồi chui tọt vào trong không gian của huyệt đạo Tiêu Thần.
Tiêu Thần tay cầm Chiến Kiếm, đứng bên trên Hoàng Nê Thai, ra sức phóng về phía trước, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi đại sát trận này.
Hắn biết đối phương chắc chắn có chuẩn bị hậu chiêu lợi hại ở phía sau, không có khả năng sử dụng chiến thuật biển người sát tử hắn. Bởi vì đối phương biết rõ hắn có Hoàng Nê Thai, chắc sẽ không phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy.
“ Oanh ”
Cửu Thiên Thập Địa Tru Thần Diệt Ma trận rốt cục phát huy ra uy lục khủng khiếp của nó, bao phủ khắp bốn phương tám hướng là hào quang từ các loại thánh khí của Bán Tổ tràn ngập đất trời.
Quyển kinh Thái Dương Thần Kinh lật trang liên tục, mỗi lần sang một tờ mới là lại có một đạo hào quang hủy diệt hướng Tiêu Thần đánh tới. Bạch Hổ Thánh Vân trùng trùng trải rộng khắp bầu trời, giống như muôn ngàn chú văn đè nén xuống với năng lượng đáng sợ khó có thể biết được. Tam Anh Thần Đăng hỏa quang ngút trời, chiếu rọi mười phương như định hỏa thiêu Hoàng Nê Thai. Rồi sau đó Thất Thải hung kiếm của Chuẩn Đề Đạo Nhân cũng xuất ra, trấn giữ tại một phương.
Các Bán Tổ mặc dù không tự ra tay, nhưng mà đem ra tất cả các loại pháp bảo bố trí cho đám môn đồ đệ tử của bọn họ mượn mà đứng tại tứ phương nhằm ngăn cản, kích sát Tiêu Thần.
Có gì đó không thích hợp, Tiêu Thần mơ hồ cảm giác được, đây chắc chắn không phải là sát chiêu, hẳn là sẽ có hậu chiêu, phải nhanh chóng thoát ra ngoài mới được.
Hoàng Nê Thai bảo hộ Tiêu Thần, rất nhanh phóng lên cao, đối kháng lại Linh Bảo Bán Tổ, Bán Tổ pháp khí mặc dù không thể nghiền nát Hoàng Nê Thai, nhưng đủ hiệu quả cầm chân nó trong một thời gian ngắn.
Lúc này thiên địa chấn động, bên ngoài thành Lạc Dương xa xa đều trùm kín bởi những chùm sáng thần thánh rạng rỡ. Rồi sau đó một cột sáng chiếu thẳng lên trời cao, tiếp theo là một cây cầu cổ xưa vươn dài tới chốn này, nhằm hướng sơn cốc lao nhanh tới.
Ánh sáng thần thánh chói lòa trở lên cường đại hơn rất nhiều, đủ để bao phủ toàn bộ sơn cốc. Mỗi đệ tử các Giáo đều lập tức lui ra ngoài, ánh sánh thần thánh từ bên trong thành Lạc Dương bắt đầu bao phủ toàn bộ Tru Thần Diệt Ma trận.
Tiêu Thần cùng Hoàng Nê Thai lập tức bị bức lui xuống, buộc phải tiến vào trung ương đại trận, cả tòa Tuyệt Trận bắt đầu hoạt động, uy lực tăng vọt, vây khốn Tiêu Thần ở bên trong.
Tiêu Thần trong nháy mắt liến rõ ràng, đây mới chính là sát chiêu sau cùng.
Tại thời Thượng Cổ, Thành Lạc Dương này chính là Thiên Hạ trọng địa, những dấu vết của Nữ Oa, Phục Hy, Thần Nông cùng Tổ Thần lưu lại đều không thể xóa nhòa. Cái này dường như chính là thần lực họ lưu lại, truyền thuyết Lạc Dương thần đô có khả năng chống lại Cổ Thôn Hồng Hoang cũng không phải là quá đáng.
Hoàng Nê Thai kịch liệt rung động, dường như bị thần quang tại thành Lạc Dương áp chế.
Không ngờ đám môn đồ Bán Tổ đã tìm được lực lượng khủng bố ẩn chứa tại thành Lạc Dương, lúc này dựa vào Thông Thiên Tử Kiều để dẫn nó tới.
Tiêu Thần cảm thấy áp lực cực lớn, Hoàng Nê Thai cũng không chắc chắn có thể bảo trợ hắn.
Các Pháp Khí Bán Tổ như Thái Dương Thần Kinh, Bạch Hổ Thánh Vân, Tam Anh Thần Đăng và Thất Thải Hung Kiếm đang chia nhau trấn giữ tứ phương, tất cả uy lực đều tăng vọt, không ngừng xuất ra hào quang hủy diệt.
Cùng lúc đó, trên không trung nườm nượp bóng người, tất cả đều thi triển thần thông dồn vào Linh Bảo mãnh liệt áp xuống, ý muốn hủy diệt Tiêu Thần.
Hoàng Nê Thai cũng khó có thể bảo trụ cho Tiêu Thần, bị những thần quang trong thành Lạc Dương không ngừng trùng kích, Huyền Hoàng nhị khí kịch liệt run rẩy, tầng phòng ngự ngày càng trở nên ảm đạm, Tiêu Thần ở bên trong thụ trọng thương, miệng không ngừng rỉ máu. Những Linh Bảo kia có khả năng khiến cho thần cũng phải nuốt hận mà hắn dám lấy thân thể kiên cường đối kháng thì cũng đủ để kiêu ngạo. Lực lượng ép xuống muốn nghiền nát Hoàng Nê Thai, giết chết Tiêu Thần.
Tiêu Thần vô cùng giận dữ, đúng lúc đó, Ma Vân ở giữa trán của hắn giống như một con mắt thứ ba dựng đứng chợt bắt đầu rung động, rồi sau đó xuất ra muôn vàn trận hỏa diễm màu đen bừng bừng. Lập tức một cái thông đạo đen nhánh xuất hiện phía trước, từ bên trong truyền đến khí tức vô cùng khủng bố.