Sát thủ dưới ánh mặt trời Kim Tam Ức ở trước Trầm Ngư Lạc Nhạn cung cứ lắp bắp, yến yến, băng băng ... Thậm chí ngay cả công công cũng gọi loạn. Hoa Tương và tám thiếu nữ trang điểm xinh đẹp cười đến nước mắt chảy ròng ròng. Trên đường cái người đi ngang qua càng là ôm bụng cười lớn.
Điều này làm cho Yến Khuynh Thành, Băng Băng, tam Công Chúa cùng với vài tên cung nữ tức giận không thôi, sắc mặt đỏ bừng, nhưng là với tên gia hỏa này không có biện pháp, liệu có thể chạy ào vào cái chốn kia sao?
Nam nhân hèn mọn tuyệt không cảm thấy đỏ mặt, nhẹ nhàng đá một cước vào mồm Ngưu Nhân đang cười to mà nói: "Ngưu ngưu ... Ngưu ngưu ..."
"Ta kháo, nam nhân hèn mọn, mười ba giây! Ngươi cút cho ta." Ngưu Nhân lúc ấy liền nhảy dựng lên, bị cái tên gia hỏa này gọi như vậy thật sự không còn mặt mũi.
"Ta đang ... Cùng cùng cùng ... Cùng nói chuyện với ngươi đó, ngưu ngưu ... Ngưu ngưu ... Ngưu ngưu ..." Kim Tam Ức không biết là thật sự nói lắp hay là cố ý như thế, khiến cho mọi người trên đường một lần nữa bật cười. Kết quả là bị Ngưu Nhân lắc lắc đôi sừng trâu khổng lồ làm cho hoảng hốt chạy thục mạng.
"Sao không gọi là nữu nữu ( bé gái) mà lại cứ kêu ngưu ngưu dị?" Hoa Tương lắc mông ưỡn ẹo đi tới trêu ghẹo.
"Cũng vậy, cũng vậy!" Kim Tam Ức hèn mọn cười cười.
Ngưu Nhân lúc lắc đôi sừng trâu thật lớn, hận không thể húc cho hắn hai cái.
"Mời mấy vị vào" Hoa Tương dẫn tám tên thiếu nữ đưa đường cho bọn họ. Không thể cứ để họ ngẩn người như vậy trước đại sảnh nữa, nếu không thì còn thành bộ dạng gì nữa.
"Yến yến... Yến yến, băng băng... Băng băng, công công... Công Công Chúa, hẹn gặp lại." Kim Tam Ức quay sang mấy nàng cao ngạo trên đường cái vẫy tay, cuối cùng vào lúc trước khi biến mất càng luôn mồm không ngớt tuôn ra những lời chết người: "Nếu ... Nếu không ... Ngươi ngươi ... Các ngươi cũng ... Đến đây đi!"
Vèo vèo vèo
Mấy đạo hàn quang bắn về phía trước đại sảnh của Trầm Ngư Lạc Nhạn cung, Kim Tam Ức co đầu rụt cổ chạy vào làm cho mấy món ngọc trâm, Phỉ Thúy châu báu toàn bộ găm vào vách tường trong đại sảnh.
"Cái ... tên nói lắp trời đánh này, nam nhân ghê tởm hèn mọn. Thật sự quá vô liêm sỉ" Yến Khuynh Thành tức giận không thôi.
"Đúng, thật muốn đánh hắn một trận." Đến ngay cả a Băng tính tình luôn hiền dịu cũng là thở hổn hển vung nắm đấm xinh xắn lên.
Đại Thương quốc tam Công Chúa Ân Oánh cũng có chút giận dữ. Thân phận nàng bậc đó, chưa từng có người dám trêu đùa như thế. Nhưng mà cũng biết không thể đi so đo với hắn.
Vừa lúc đó, xa xa có một bóng người vóc dáng cao ngất lưng đeo Thiết Kiếm bước đến, đúng là kẻ lạnh lùng vô tình Độc Cô Kiếm Ma.
"Tên gia hỏa này ... cũng muốn vào Trầm Ngư Lạc Nhạn cung sao?" A Băng nghi ngờ nói.
"Thấy Tiêu Thệ Thủy vào chốn ô uế dường này đã khiến ta cảm thấy rất ngoài ý muốn. Không nghĩ tới Độc Cô Kiếm Ma thoạt nhìn như vô tình cũng là người như vậy. Nam nhân ... Cũng đều một dạng thôi" Yến Khuynh Thành cảm thấy ngoài ý muốn bĩu môi.
Nhìn đến Độc Cô Kiếm Ma ở phía xa đi vào, tam Công Chúa cười cười, hỏi: "Các ngươi có định vào xem?"
"A? !"
"Không vào!"
Độc Cô Kiếm Ma bước vào trong cung điện, Hoa Tương mang theo vài thiếu nữ trang điểm lộng lẫy lập tức xông tới, tiếng cười lanh lảnh.
Nhưng mà, mặt đối với các nàng chính là một thanh Thiết Kiếm lạnh lẽo. Thiết Kiếm sát khí lành lạnh trong nháy mắt gác trên cổ kiêu trắng nõn của Hoa Tương. Lãnh khí nhất thời làm làn da trơn bóng nổi đầy mụn.
"Vị công tử này. ở đây là ..." Hoa Tương của Trầm Ngư Lạc Nhạn cung chính là người sành sỏi. Mặt không đổi sắc, vẫn cười khanh khách nhìn Độc Cô Kiếm Ma.
"Không nên tới gần ta." Độc Cô Kiếm Ma thu hồi Thiết Kiếm, vô cùng lạnh lùng nói: "Ta tới nơi này tìm Tiêu Thệ Thủy."
"Được, ta hiểu" Hoa Tương vẫy tay để mấy thiếu nữ lui ra. Tự mình mang theo Độc Cô Kiếm Ma đi tiếp.
Đúng lúc có mấy người đi vào trao đổi: "Này bạn hữu thật có tính cách, lại dám ở Trầm Ngư Lạc Nhạn cung rút kiếm, không dám hứng thú với nữ nhân ..."
"Nếu không ngươi cũng đi thử xem? Nói không chừng có thể được chiêm ngưỡng Hoa Đế, gặp mặt một lần"
"Ta còn không có công việc đủ sao, không muốn gây chuyện ở chỗ này"
Khi Độc Cô Kiếm Ma lạnh lùng xuất hiện ở đại điện Nghê Thường làm nhiệt độ nơi này phảng phất đột nhiên giảm đi mười độ, kiếm khí lạnh căm căm trong phút chốc tràn ngập giữa những bức tường huy hoàng của điện Vũ Trung.
Ngưu Nhân lập tức nở nụ cười hắc hắc mà nói: "Ta đã biết là sẽ phát sinh tình huống như thế. Ta từng hoài nghi cái tên Thiết Nhân ( người sắt) lạnh lùng này nhìn tú nữ mĩ lệ trong Trầm Ngư Lạc Nhạn cung và nam nhân như nhau là cùng dạng với hắn. Còn lâu mới bằng sự thân thiết của hắn và thanh Thiết Kiếm kia"
Trong đại điện ăn uống linh đình, vài nữ tử diễm lệ tươi cười nói năng, lúng liếng mắt biếc đứng bên cạnh bàn ngọc rót rượu dâng đồ ăn cho Tiêu Thần, Kim Tam Ức, Ngưu Nhân.
Thiết Kiếm của Độc Cô Kiếm Ma chỉ về phía Ngưu Nhân ngồi xa. Trên mặt là dáng vẻ hờ hững vô tình.
"Độc Cô tháo bỏ vướng mắc mà hạ Thiết Kiếm của mình xuống đi" Tiêu Thần vẫy vẫy tay mà nói: "Hôm nay, chỉ uống rượu nói về mĩ nữ. Ngươi cầm vũ khí trong tay là đạo lý gì?"
Nếu như để thế gia đệ tử Ân Đô nghe được Tiêu Thần nói năng như vậy với Độc Cô Kiếm Ma thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Sự lãnh đạm và ngạo mạn đã sớm xâm nhập thể xác và tinh thần Độc Cô Kiếm Ma, đó là gia hỏa mà xuất thủ thì tuyệt không khoan dung.
Độc Cô Kiếm Ma nghe được lời ấy, lông mày sâu róm liền lập dựng ngược lên. Hắn nắm chặt Thiết Kiếm nhìn chăm chú Tiêu Thần, nhưng cuối cùng lại buông lỏng ra mà đi nhanh tới.
"Vậy là được rồi, đừng cả ngày khó đăm đăm như vậy" Tiểu Bàn tử ( mập mạp) Ngưu Nhân cười ha hả để lộ vẻ thật thà vô cùng, tự mình rót một chén rượu cho Độc Cô Kiếm Ma đặt ở trên bàn.
Kim Tam Ức hèn mọn méo miệng nghiêng người nói: "Độc Cô... Kiếm ... Tiện ... Tiện ... Ma ... Sờ sờ"
Nghe như vậy thì giống như tên gia hỏa nói lắp này đang mắng người ta. Cũng chẳng biết là hắn nói đến hai chữ "Ma ma" tức là "Sờ sờ ( mạc mạc)", hoặc giả nói với Độc Cô Kiếm Ma vừa mới ngồi xuống là cứ xéo đi (mạc khứ).
Độc Cô Kiếm Ma vốn thần sắc hờ hững khi nghe đến mấy lời này, lúc ấy mắt liền lập tức trợn ngược. "Leng keng" một tiếng thì Thiết Kiếm đã kề cổ Kim Tam Ức rồi.
Tiêu Thần vội vàng duỗi tay giữ chặt Thiết Kiếm rồi sau đó vẫy tay một cái. Một cái đùi gà trên bàn bay vào thẳng vào miệng Kim Tam Ức bịt kín mồm hắn lại.
"Thôi đi, nói lắp bỉ ổi nhà ngươi đừng có gây chuyện, còn Độc Cô Kiếm Ma ngươi cũng chớ lạnh lùng như thế"
"Hiểu lầm, Độc Cô Kiếm Ma ngưỡng mộ đã lâu!" Kim Tam Ức vội vàng đưa ra bảng đá của mình, những nét chữ rồng bay phượng múa hiện lên trên đó.
Như thế, bốn vị thanh niên cao thủ mới thật sự ngồi vào với nhau.
Không hề nghi ngờ là bốn người tụ ở chỗ này. Không thể là thật sự để hưởng phong hoa tuyết nguyệt, mà là vì mưu bàn đại kế giết hổ.
Sau khi để hai vị “Tiên tử” trong điện Nghê Thường mang theo vài thiếu nữ xinh đẹp đi, mấy người mới bắt đầu chánh thức nói chuyện bàn bạc.
Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân biết đến ý nghĩ này, lập tức lắc lư đôi sừng bò hưng phấn xoa tay nói: "Hắc hắc ... Bán thần à, chưa từng nghĩ tới có thể giết chết bán thần. Ngưu gia huyết mạch bắt đầu dâng trào, có điểm kích động đây."
Kim Tam Ức khó lòng ghìm nổi, cầm trong tay bảng đá, đục đục khắc khắc để nói lên quan điểm của mình. Đương nhiên thần thái cũng không căng thẳng mà dáng vẻ thực nhẹ nhàng "Lực lượng bốn người vậy là đủ rồi. Nếu là chỉ có ba người thì chúng ta có lẽ còn phải cẩn thận bố trí một phen. Nhưng hôm nay chúng ta bốn người liên thủ, cho dù hắn là bán thần hay bán yêu, thì cũng đủ hành hạ đến chết chỉ như con mèo ốm"
Sau khi nói chuyện xong xuôi, theo chủ ý của Kim Tam Ức là binh quý thần tốc là sẽ động thủ đêm nay trực tiếp chém rụng đầu Lão Hổ. Kể cả chỗ dừng chân của Tráng Lão Hổ đã sớm bị sát thủ dưới ánh mặt trời Kim Tam Ức điều tra xem xét kĩ rồi.
Chính sự đã bàn xong, ngoại trừ Độc Cô Kiếm Ma thì cả ba người còn lại lập tức thư giãn. Nam nhân hèn mọn vỗ nhẹ bàn tay cho hai Nghê Thường tiên tử cùng vài thiếu nữ động lòng người chờ ở bên ngoài đi vào trong phòng.
Không thể không nói, là đại tuyệt tác của Trầm Ngư Lạc Nhạn cung, hai nàng Nghê Thường tiên tử dĩ nhiên đều là tu giả với tu vi đều không kém linh sĩ, có thể trên không trung phi hành nên kỹ thuật nhảy vô cùng uyển chuyển.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua Thủy Tinh pha lê có thể rõ ràng nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Vườn Nghê Thường dưới ánh trăng đêm, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết. Hương hoa thấm tận tim gan lan tỏa khắp vườn. Hai Nghê Thường tiên tử thoăn thoắt bước ra đại điện dưới ánh trăng như pha lê bắt đầu nhanh nhẹn múa lượn. Điệu múa phấp phới, theo gió mà động dưới ánh trăng như sóng triều. Đúng như Quảng Hàn tiên tử giáng trần, kiều diễm tựa không phải người trần nữa.
Mà mấy thiếu nữ ở sau bọn họ ca múa nhẹ nhàng, nhanh nhẹn lượn giữa những lùm cây khóm hoa như con bướm sặc sỡ. Ca múa dưới ánh trăng có một phen hứng thú khác hẳn.
Có điều đối mặt với vũ nữ xinh đẹp mà Độc Cô Kiếm Ma vẫn vô cùng lạnh nhạt, không hề xúc cảm. Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân thì cười ha hả, không ngừng vỗ bàn tay núng nính. Còn như Kim Tam Ức thì ánh mắt tuyệt đối như là dao sắc quét tới quét lui trên người thiếu nữ giữa những khóm hoa lẫn trên không trung, không ngừng loạn ngắm, đôi mắt đảo như chong chóng.
Tiêu Thần không thể không cảm thán, có những người mặc dù lớn lên coi như tuấn lãng, nhưng ... lại cực độ hèn mọn. Hắnvỗ vỗ vai Kim Tam Ức mà nói: "Huynh đệ, ngươi cũng không thể nhịn được một chút sao?"
"Ca ca... Ca ca... Bạn thân, đây là ... Ngươi ngươi không đúng, cái này gọi là thực sự ... Thật thật ... Thật tình rõ là, này này ... Cái này gọi là thật thật ... Thực sự dễ chịu" Nói tới đây, tên chết tiệt này còn vuốt nước bọt khiến cho không ai muốn nói nữa rồi tiếp tục đắm đuối xem tiếp.
Ngưu Nhân rót một chén rượu, ngửa đầu tợp một ngụm nói thầm: "Liễu Như Yên tại sao còn chưa tới, không phải Hoa Tương đã giúp chúng ta đi mời sao. Chẳng lẽ vài năm không gặp nhau mà thành xa lạ?"
"Ai đang nói bậy nói bạ về ta đó?" Một âm thanh mềm mại vọng đến.
Bày biện của Trầm Ngư Lạc Nhạn cung làm cho người ta thán phục, không biết là bọn họ làm như thế nào mà lại có thể giấu được linh giác nhạy cảm của tu giả. Khi Liễu Như Yên từ một cánh cửa khác đi tới thì lại không bị mấy người nhận ra.
Mấy năm không gặp, phong thái của viên ngọc tuyệt trần Liễu Như Yên lại càng long lanh hơn. Có lẽ nàng không phải là nữ nhân đẹp nhất, nhưng nàng tuyệt đối là nữ nhân quyến rũ nhất, cả vóc người ma quỷ đều lộ vẻ cám dỗ thành thục. Thân thể mềm mại nhấp nhô chập trùng đến tinh xảo, lại thêm bộ đồ lụa đen gần xuyên thấu như ẩn như hiện khoe ra đường cong mềm mại thần kì, cùng với những khoảng hở của làn da thịt sáng bóng đầy dụ hoặc khơi gợi suy tưởng đến vô hạn.
Đây là một thiếu nữ quyến rũ động lòng người tới cực điểm làm cho không người nào có thể kháng cự khí chất cùng mị lực. Vẻ xinh đẹp tuyệt trần làm bộc lộ hết vẻ "xinh xắn" và "quyến rũ", lại còn phong tình vạn chủng cùng dáng điệu mềm mại đáng yêu, tràn trề nhựa sống. Có thể nói là một tuyệt đại báu vật.
"Tiểu Bàn tử còn nhớ tỷ tỷ sao, ta tưởng ngươi đã sớm quên rồi. Nhiều năm như vậy cũng không đến thăm ta." Đôi môi đỏ thắm của Liễu Như Yên đầy gợi cảm, mỗi khi nàng mỉm cười lại để lộ ra hàm răng trắng như ngọc, hàng lông mi thật dài rủ xuống đôi mắt mê người làm cho người ta khó có thể kháng cự nổi vẻ dụ hoặc đó.
"Nhớ chứ, lúc nào cũng nhớ đến tỷ tỷ" Ngưu Nhân thô lỗ nở nụ cười, dặc biệt lại lộ ra một vẻ xấu hổ.
"Nhớ chứ, nhớ chứ" Không biết có chuyện gì xảy ra mà vào giờ khắc này Kim Tam Ức lại không nói lắp, đôi mắt đào hoa sang rực nhìn thẳng chăm chú vào vưu vật phía trước mà nói: "Vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Cả đời đều sẽ không quên."
Mà ngay cả Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma đều cảm giác có chút kỳ quái, cái tên hèn mọn ma quái này ...
Liễu Như Yên khẽ cười, quả nhiên là dụ hoặc vô bờ. Dung nhan xinh đẹp động lòng người như là đem dáng vẻ mềm mại đáng yêu cùng nét xinh đẹp dung hòa với nhau quyến rũ yêu kiều tới cực điểm, gương mặt trái xoan quả thực nõn nà mềm mại.
Khi thấy rõ bóng dáng của Độc Cô Kiếm Ma, ánh mắt Liễu Như Yên lập tức có vẻ hơi khựng lại. Ngày trước Độc Cô Kiếm Ma tại Long Đảo đã từng đại khai sát giới, để lại cho nàng ấn tượng quá sâu. Mặc dù đã trở lại đại lục Trường Sinh, mỗi khi nhớ đến vẫn làm cho báu vật này có chút bất an.
Liễu Như Yên trong nháy mắt điều chỉnh tâm trạng, cười quyến rũ lên tiếng: "Chào Độc Cô huynh"
Độc Cô Kiếm Ma hờ hững gật đầu.
Sau đó, Liễu Như Yên nhìn về phía Tiêu Thần có chút nghi hoặc, rồi sau đó rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.
"Thấy vị huynh đài này, ta lại nhớ đến người đó, ngươi lẳng lặng không nói gì thì bộ dáng rất giống."
Nghe được Liễu Như Yên nói như thế, Tiêu Thần trong lòng rùng mình, có chút chi tiết là vô phương thay đổi. Đây là thói quen bản tính của mỗi người. Hắn khẽ nở nụ cười: "A. Nói như vậy thì ta cùng với Liễu cô nương coi như là có một nửa là người quen, hân hạnh"
Nửa cánh tay để trần của Liễu Như Yên trông thật mịn màng càng tăng thêm vẻ bóng loáng làm toát ra khí tức tuổi thanh xuân động lòng người. Tựa như nàng thiên nga với cái cổ trắng bóng nõn nà, dung nhan xinh đẹp càng như hoa chớm nở, nàng lượn một vòng chung quanh Tiêu Thần cười nói: "Cái tên chết tiệt kia là ân nhân của ta. Đã từng cứu ta một mạng, thật đáng tiếc" Nói xong lời cuối cùng, nàng thở dài một hơi.
"Ngươi là nói tới Tiêu Thần sao?"
"Làm sao ngươi biết?" Liễu Như Yên có chút kinh ngạc.
"Ta là Tiêu Thệ Thủy, đã gặp hắn, cũng từng nghe Ngưu Nhân nói tới"
"A, ra là ngươi." Đôi mắt Liễu Như Yên sáng lên mà nói: "Ta từng nghe nói mấy ngày trước ngươi giết hai tên tiểu Lão Hổ. Thật sự là sảng khoái lòng người. Có điều là ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để cho bi kịch của Tiêu Thần lại xảy ra. Ai. Đáng tiếc sao ..."
"Yên ... Yên ... Yên tâm đi, có... Có ta ở đây, bảo lãnh... Cam đoan Thệ Thủy không việc gì." Kim Tam Ức vỗ võ lên ngực, đôi mắt vẫn như đóng đinh vào vóc dáng chết người của Liễu Như Yên.
"Vị này là..."
"Đây là người đi đường giáp, một nam nhân hèn mọn không đáng để ý." Ngưu Nhân không hề để cho Kim Tam Ức có mặt mũi chút nào.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ngưu Nhân lại cầm lên một cái đùi gà nhét vào trong miệng của hắn.
Từ lúc ly biệt, Liễu Như Yên và Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân giờ mới tâm sự chuyện cũ ở Long Đảo quá nửa canh giờ mới hơi dừng lại.
Điệu múa lời ca bên ngoài Thủy Tinh pha lê đã dừng. Hai Nghê Thường tiên tử mang theo vài thiếu nữ thanh xuân lộng lẫy đi tới, lập tức vây quanh mấy người.
"Ca ca ... Bạn thân, trước trước ... Đi trước một bước" Kim Tam Ức đắm đuối cười, ôm lấy hai thiếu nữ xinh đẹp rời đi.
Hai Nghê Thường tiên tử giống như Băng Cầm, Hỏa Vũ ở Thiên Đế Thành cũng không chịu tiếp khách. Nhưng mà, hôm nay đặc biệt chia ra, một người đi về phía Độc Cô Kiếm Ma, một người lướt tới Tiêu Thần.
"Ta đi hóng gió." Độc Cô Kiếm Ma tịnh không nể tình, lưng đeo Thiết Kiếm, một mình đi ra đại điện.
"Ha hả... Hai vị muội muội đi tiếp Ngưu Ngưu một chút đi." Liễu Như Yên quyến rũ nở nụ cười.
"Ngưu công tử, mời" Hai Nghê Thường tiên tử cười mời Ngưu Nhân.
Tiểu Bàn tử vô cùng "U oán" nhìn một chút Liễu Như Yên, lại nhìn một chút Tiêu Thần rồi đi ra ngoài.
Trong đại điện lập tức liền yên tĩnh trở lại, chỉ còn có hai người Tiêu Thần và Liễu Như Yên.
"Tay Thệ Thủy huynh rất đặc biệt..." Liễu Như Yên trông thực dễ thương nở nụ cười yếu ớt trông thực đáng yêu. Nàng tít mắt liếc nhìn, phong tình vạn chủng, có thể nói là một tuyệt đại yêu tinh. Đang khi nói chuyện, nàng lại kéo tay trái của Tiêu Thần lại rồi cẩn thận xem xét.
Tiêu Thần vẫn không nhúc nhích, một mình uống một chén rượu.
Trong phút chốc, Liễu Như Yên như bị sét đánh, thân thể run lên mà nói thất thanh: "Quả thật là ngươi!"
"Ngươi đang nói cái gì?" Tiêu Thần bình tĩnh nhìn nàng "Ngươi là Tiêu Thần!" Liễu Như Yên nhìn chòng chọc vào hai mắt Tiêu Thần: "Ta không có nhìn lầm. Cho dù là tướng mạo ngươi thay đổi như thế nào, nhưng đường sinh mạng trên bàn tay ngươi sẽ không thay đổi. Ta nhớ kỹ rõ ràng, không có sai!"
Phương pháp nhận người đặc biệt như thế, Tiêu Thần cũng chưa nghe nói qua, nhưng hắn biết Liễu Như Yên thật sự nhận ra hắn.
"Ha hả..." Liễu Như Yên tươi cười nói: "Đồ tiểu bại hoại nhà ngươi quả thật mạng rất lớn. Không những là chưa chết mà còn có tu vi tăng lên mạnh như thế. Một lần nữa lại chém hai tên tiểu Lão Hổ..."
"Không nghĩ là lại bị ngươi nhận ra"
"Chẳng lẽ cũng muốn giấu diếm ta sao?" Liễu Như Yên lớn mật vô cùng, nàng dựa sát vào Tiêu Thần, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể nóng rực của nàng.
"Ta sợ mang phiền toái tới cho ngươi."
"Ha hả..." Tiếng cười trong vắt như chuông vang lên. Liễu Như Yên không hề xấu hổ bẹo má Tiêu Thần mà nói: "Cái đồ gây họa nhà ngươi, nếu ta không đoán sai thì bốn người các ngươi tụ tập lại, khẳng định không có chuyện tốt."
"Không sai, không dấu diếm ngươi. Tối nay chúng ta đi giết Tráng Lão Hổ."
"Cái gì?" Liễu Như Yên lập tức cả kinh nói: "Ngươi cũng đã biết thân phận Tráng Lão Hổ kia. Đó là đệ đệ của đại gia chủ Hổ gia. Nghe nói lúc mười lăm mười sáu tuổi cũng đã bước vào cảnh giới Bán thần, tiềm lực phi thường lớn! Nếu như không phải bởi vì bị bệnh nặng làm tu vi hắn trì trệ gần mười năm không tiến, chỉ sợ đã không cách nào tưởng tượng thành quả của hắn. Nghe nói lão tổ tông Hổ gia nếu như xuất quan thì tất nhiên sẽ cho tẩy tủy, trọng điểm bồi dưỡng hắn. Các ngươi nếu giết chết nhân vật cỡ này thì có thể nói giống như đâm bị thương tận gan ruột của Hổ gia, chắc chắn sẽ thù không chết không thôi. Mặc dù các ngươi không để lại dấu vết, nhưng dưới tình huống như vậy thì ai cũng biết, hung thủ chỉ có khả năng là Tiêu Thệ Thủy."
"Bọn họ cùng ta vốn chính là cục diện không chết không tha" Tiêu Thần rót cho mình một chén rượu ngon rồi nói: "Uống chút rượu, đi giết người, một kích rồi xa chạy, chỉ như thế mà thôi."
Liễu Như Yên suy nghĩ một chút, cuối cùng cười yếu ớt, gật đầu, đạo: "Được rồi, chúc các ngươi thành công."
"Chúng ta nên đi thôi"
"Không để cho cái tên nói lắp kia có thời gian?" Nụ cười nhẹ của Liễu Như Yên đủ để dụ hoặc người ta đến tận xương tủy. Điệu bộ đa sầu đa cảm tỏa ra thần sắc dụ hoặc khác thường. Mặc dù Tiêu Thần tâm chí như sắt, cũng không kìm nổi mà có chút xao xuyến.
"Hắn gọi là mười ba giây, thời gian dài như vậy là đủ rồi."
"Ngươi thật sự là thất đức, sao lại nguyền rủa người ta như vậy"
"Là Ngưu Nhân nói"
Đến khi Độc Cô Kiếm Ma hờ hững đi vào, dí lưỡi Thiết Kiếm lạnh toát mà ép Kim Tam Ức đang hú hí ra, nam nhân hèn mọn tức giận tung chân chửi mắng, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp gì.
"Mười ba giây, tốc độ thực sự nhanh!" Ngưu nhân hắc hắc cười.
"Đi chết đi!" Không biết như thế nàomà hắn lúc này lại không nói lắp: "Các ngươi quá thất đức, nếu như ta bởi vậy mà không thoát khỏi tật xấu, ta cùng ... Cùng cùng với các ngươi ... Không có không có không có ... Không để yên!"
Liễu Như Yên phong tình vạn chủng rời đi, bước chân thoăn thoắt xinh xắn thướt tha. Đôi chân thon dài, cặp mông tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn, lại thêm đường cong đầy ám muội khiến cho đám Tiêu Thần giữ lại một bóng hình vô cùng gợi cảm.
Ánh trăng sáng tỏ, bốn đạo nhân ảnh như bốn vệt sáng lướt nhanh trên đường cái Ân Đô. Người bình thường căn bản khó có thể giữ được bóng dáng của bọn họ.
"Sau tối nay sẽ lại đi con đường nào?"
"Trường kiếm độc hành!"
"Đi giải quyết vấn đề đôi sừng bò"
"Biệt biệt biệt nha... Ta giới thiệu cho các ngươi mua mua... Bán bán tốt, nghe một chút... Đã nghe nói đến Thần Thôn chưa? Truyền ... Truyền thuyết, hơn trăm năm trước ... Thật to ... trên mặt đất không. Không không không... Không chỉ có có cao thủ Trường Sinh đi đi đi ... Nơi đó hưởng thụ, còn còn còn có ... Rất nhiều thượng thượng ... Thượng Cổ đại nhân vật trong truyền thuyết đi ... Đi đi ... Đi vào trong đó nghỉ ... nghỉ nghỉ ... nghỉ ngơi!"
"Bị ngươi làm nghẹn chết mất thôi!" Ngưu Nhân hận không thể đá cho hắn hai cước.
" Tráng Lão Hổ mà chúng ta giết vô cùng khác thường. Lão kỳ thật là một con Bạch Hổ đích thực hóa thành hình người. Trên da hổ có thần vân ban thưởng, có thể nói cũng coi là nửa bộ thiên thư. Nếu mang đến Thần Thôn bán đi, giá trị sẽ vượt quá sự tưởng tượng của các ngươi!"
Bị Tiểu Bàn tử dọa một hồi, Kim Tam Ức nói vô cùng trôi chảy, liền một lèo với tốc độ cực nhanh.
"Thần thôn, ta như thế nào chưa nghe nói tới?" Ngưu Nhân có chút nghi hoặc.
"Ngươi... Ngươi chưa nghe nói qua chỗ đó! Thần thôn ... phải là …. Là nơi rất tốt, ta ... Cũng chỉ là ... là .... Nghe nói qua mà thôi."
"Chớ có lên tiếng!"
Kim Tam Ức trong phút chốc nghiêm chỉnh trở lại. Mấy người biết đã tiếp cận mục tiêu. Hành động giết hổ đã bắt đầu, một hồi phong ba vì thế mà chính thức bắt đầu nổi lên!