Phía trước...sáng rực, đúng là có một tòa lữ điếm chiếm một diện tích đất rất rộng, cao hai trăm thước đứng sừng sững dưới chân núi, trên núi có nhiều loại kỳ hoa dị thảo, mặc dù ở cách đó rất xa, nhưng theo làn gió đêm đưa tới vẫn ngửi được mùi hương hoa thấm đẩm lòng người.
Nơi này vốn là một khu phồn hoa bậc nhất trong nội thành Ân Đô, cách chỗ này không xa chính là một cái chợ mĩ thực, bước qua hai con phố lớn nữa chính là Bế Nguyệt Tu Hoa Điện, đi Lưu Vân Đổ Thành cách đó cũng chỉ có ba dặm mà thôi.
Có thể nói, người bình thường chắc chắn không có khả năng xây một tòa siêu cấp lữ điếm lớn như vậy ở chỗ này được.
Kim Tam Ức tỏ ra trịnh trọng, cấp tốc vẽ tính toán của gã lên trên phiến đá : "Nhân tính con người có nhiều nhược điểm lắm, mà chiếu theo tình tình của Tráng Lão Hổ thì cũng như thế. Lão này tâm cao khí ngạo, tuyệt sẽ không đem một tên tiểu bối đặt ở trong mắt đâu, cho dù biết có thể sẽ có mai phục, thì lão nhất định sẽ vẫn truy sát ngươi đến cùng.
Miêu tả đến đây, gã đặc biệt còn bổ sung thêm một chút: "Ta đối với tính nết của lão này phi thường minh bạch, ta nghiên cứu lão gia hỏa đó một thời gian rất lâu rồi, ngươi cứ đi vào trong đó dụ lão ra, tuyệt đối không thành vấn đề."
Tiêu Thần gật đầu, nói: "Hảo, vậy các ngươi rút trước đi, ta lập tức đi dụ."
Xem sét đánh giá hết mọi nơi xong. Kim Tam Ức, Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân chỉ lưu lại ba đạo tàn ảnh, liền biến mất ở cuối con phố lớn.
Tiêu Thần đứng tại chỗ đó một lúc lâu sau, đến khi thể xác và tinh thần đạt đến trạng thái đỉnh phong, Hắn liền ở trong màn đêm u tối vô thanh vô tức hướng về phía tòa lữ điếm đó bay tới. Xuyên qua cả một đám đình viện, bay tới trước một gian tiểu lâu cao ba tầng. Tiêu Thần liền dừng lại.
Ánh đèn vẫn còn sáng lập lòe , cửa sổ mở rộng, mùi hương hoa trên núi không ngừng nương theo làn gió hiu hiu tiến vào trong tiểu lâu. Một trung niên nam tử tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, đang yên lặng ngồi tỉnh tọa điều tức, trên người nhẵn bóng, thân thể cường tráng lực lưỡng, so với người thường hẳn là cao to gần gấp bội, nhưng tuyệt không dư một miếng mỡ nào. Đó là một cơ thể với những cơ bắp đầy tính bạo tạc, tràn ngập lực lượng sung mãn thật trái với lẽ thường tình, giống như một con Cầu Long ở trong hình thể của một nhân loại vậy, khiến cho người ta cảm thấy rung động tận tâm can phế phủ.
Có thể tưởng tượng khi lão bộc phát điên cuồng thì mãnh mẽ ghê gớm đến cở nào đây.
Như cảm ứng được điều gì, vào lúc này đây lão già nọ mở to cặp mắt ra, trong màn đêm u tối tựa như hai đạo thiểm điện, đó tuyệt không phải là ảo giác. Mà nó còn bộc phát ra trận trận sấm gió vang vọng.
Ánh mắt thật dọa người, quét ngang lên bầu không, nhìn kĩ xem Tiêu Thần, trong chớp mắt khóe miệng lão nhếch lên một nụ cười lạnh. Rồi bỗng đứng bật lên.
Tiêu Thần vóc người cao ráo, mái tóc dài đen nhánh khẽ tung bay trong trời đêm lộng gió, thân hình lẳng lặng đứng thẳng ở trên bầu trời, song nhãn như hai ngôi sao sáng lạn rực rỡ, hắn thản nhiên hờ hững nhìn Tráng Lão Hổ, căn bổn không mảy may một tí sợ hãi nào.
"Ngươi thật có dũng khí. Muốn xuất thủ cả với lão phu sao?" Tráng Lão Hổ đi tới trước cửa sổ, một cỗ khí tức tràn ngập sự cường đại, hướng thẳng về phía Tiêu Thần ở trên bầu trời bao phủ lại.
Không thèm đáp lại một lời nào. Tiêu Thần lạnh lùng vô tình giương hữu thủ lên. Linh tê kiếm ba nháy mắt đã bắn ra, giờ đây không phải xuất hiện một vòng tròn hủy diệt nữa, thay vào đó là một đạo kiếm ba uốn lượn ngoằn ngoèo hệt như Hoàng hà cửu khúc ( chín nhánh của dòng sông Hoàng hà), thánh thủy quy mô to lớn, xé rách cả bầu trời. Bổ thẳng về phía trước mặt.
Vô thanh vô tức, gian tiểu lâu ba tầng bị đánh tan thành tro bụi, ngay cả vụn gỗ cũng không còn tồn tại. Có thể tưởng tượng được lực sát thương của Linh tê kiếm ba cường đại đến cỡ nào.
Bất quá, tốc độ của Tráng Lão Hổ khiến người ta kinh ngạc tán thán, giống như xuyên qua không gian, dĩ nhiên sớm đạp bước bay lên trên không trung, khóe miệng lão lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, xem Tiêu Thần hệt như một món đồ trong túi vậy.
Tiêu Thần liền chuyển thân. Xuất ra thần thông Thế Giới Bát Tướng. Hắn nhẹ nhàng cất bước ở trên hư không, vượt qua một cái sân đình vắng vẻ như lững thững đi dạo chơi vậy. Cứ cất nữa bước thì thân hình đã ra ngoài vài dặm, tốc độ cực nhanh vượt quá mức tưởng tượng.
Tráng Lão Hổ không ngừng cười lạnh, hóa thành một đạo bạch quang truy kích không rời, lão căn bản chẳng sợ gì cái kế phục binh cỏn con của Tiêu Thần , đối với lão thì một tên tiểu bối bất quá chỉ như gà đất chó sứ, đến một kích cũng chịu không nổi.
"Đêm nay chẳng kẻ nào có thể cứu được ngươi!" Lời nói phiêu đãng trôi giạt trong trời đêm tăm tối.
Tiêu Thần không thèm đối khẩu lại, nhưng trong lòng đối với Kim Tam Ức lại càng xem trọng hơn, quả thật đã sớm thấu đáo tính tình của lão gia hỏa Tráng Lão Hổ này, xem ra gã đã quan sát, nghiên cứu lão già đó một thời gian rất lâu.
Thế Giới Bát Tướng tu luyện sơ thành, cho nên Tiêu Thần rất tự tin, hắn cảm giác rõ ràng tốc độ Tráng Lão Hổ mặc dù đã tăng lên tới cực hạn cũng căn bản vô pháp so sánh cùng hắn được, chính vì vậy hắn phải cố ý trì hoãn tốc độ lại, giữ nguyên một khoảng cách nhất định với lão ta.
Ra khỏi thành không xa, liền nhìn thấy bóng dáng của một ngọn núi, hắn cấp tốc phi độn về phía ngọn núi ở xa xa nọ.
Tráng Lão Hổ nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục truy đuổi xuống theo.
Một tiếng long ngâm, rung trời chuyển đất, một đạo Xích huyết hồng quang như một tia chớp lóe lên, trong nháy mắt đã vọt tới, cuồng phong lồng lộng, long khí vét sạch lực lượng thiên địa, Xích Huyết long vương chở Độc Cô Kiếm Ma cùng giết tới. Một đạo hồng quang và một đạo kiếm quang đan xen rồi cùng hợp lại một chỗ, độ dài của quang ảnh chừng trăm thước, ngay lập tức liền bổ xuống.
Tráng Lão Hổ giận dữ, quay đầu lại xuất ra một đạo hổ hình trảo ấn, cùng chùm ánh sáng dài trăm thước nọ va chạm đâm vào nhau, nhưng quang mang đó càng phát sáng rực rỡ hơn, trời xoay đất chuyển, Tráng Lão Hổ hít vào một hơi lãnh khí lùi lại.
Cách đó không xa. Xích Huyết long vương thần võ vô bỉ, nó ngửa mặt lên trời gầm thét, tuy chở Độc Cô Kiếm Ma bất quá chỉ thối lui lại vài bước mà thôi, một người một rồng ấy vậy mà liều mạng ngạnh kháng được một bán thần!
Xích long vương cứ nằng nặc đòi ở trong thâm sơn bên ngoài Ân Đô, chờ nhiều ngày mới gặp lại Độc Cô Kiếm Ma, sát tính của nó nếu tính trong tất cả họ nhà long vương thì tuyệt đối đứng hàng đầu, hồng sắc lân giáp quang mang trùng thiên, như một đoàn liệt hỏa thiêu đốt. Khi nó phát ra đầy đủ sát khí, thậm chí so với Độc Cô Kiếm Ma còn muốn mạnh hơn, bông tuyết tung bay đầy trời như muốn băng lãnh cả lại.
Lạnh lẽo bức nhân!
Một người một rồng này có thể nói là cực kỳ xứng đôi.
"Là ngươi cái tên nhóc con này!" Hiển nhiên là Tráng Lão Hổ biết một người một rồng Độc Cô Kiếm Ma này rồi.
Độc Cô Kiếm Ma cùng Xích long vương đáp lại lời lão bằng sát khí đáng sợ hơn nữa.
Một tiếng long ngâm lại tiếp tục truyền ra, một đạo ô quang cắt ngang phía chân trời, trong nháy mắt đã xông đến, kèm theo tiếng long ngâm cực lớn đó, còn có một tiếng: "Ựm ò..."
Long ngâm cùng ngưu rống đinh tai nhức óc, hoa phá trường không (phá nát bầu trời mênh mông).
Cự đại ngưu ma vương lớn cỡ một trái núi nhỏ, nhằm về phía Tráng Lão Hổ quất đến, ngưu nhãn thấu phát ra quang mang lành lạnh, cự đại ngưu giác (sừng trâu) nứt toạc phát ra hai đạo hàn quang.
"Ầm."
Khi nó vọt tới trước người Tráng Lão Hổ, nghiền nát sinh ra hai đường hầm hắc động không gian. 'Oành' lên một tiếng khủng khiếp, suýt nữa đã đem Tráng Lão Hổ trực tiếp tống vào trong đó.
Tráng Lão Hổ thần sắc biến đổi hẳn, lại thò ra thêm một tên thanh niên đáng sợ nữa, lão bán thần cứng cỏi này hơi tỏ ra hối tiếc rồi đây.
"Ta ta ta... Ta cũng đến... Đến đến đến... Đến đây!" Kim Tam Ức ào ào gào to lên, tại trên không trung phía xa xa vọt tới, làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm cả ra. Gã ấy vậy mà cưỡi một đầu lư tử (con lừa), cầm trong tay một thanh thái đao (dao phay) giết tới. (Vừa cưỡi lừa vừa cầm dao phay chém tới - ôi ta chết cười mất thôi - Lời bình DG).
Không riêng gì Tiêu Thần sửng sốt, chính là Ngưu Nhân cùng Độc Cô Kiếm Ma cũng là nghệt mặt ngẩn ngơ, cái tên sát thủ như mặt trời xuống núi này, trang phục đầu tóc cũng quá... Có cá tính mà.
Nhân tiện cũng nên nhìn kỹ con kỵ lư nọ, dù sao đó không phải là con lừa tầm thường. Nó đích thị là thần lư có thể bay ở trên trời, nhưng cư nhiên cầm một thanh thái đao to bản giết tới, chẳng lẽ tố chất của một gã sát thủ thì có thể tùy tiện coi đây là một thanh vũ khí sao?
Vừa chứng kiến con lừa nhỏ toàn thân trắng như tuyết xuất hiện thì, vẻ mặt của Tráng Lão Hổ lập tức cả kinh, sau đó lại nhìn thấy tên nọ còn cầm một thanh thái đao to bản rất đặc thù, lão nhất thời nghiến răng nghiến lợi : "Là ngươi... Kim Tam Ức? Ta sẽ giết bốn tên mao đầu tiểu tử hỗn đản các ngươi!"
Một tên nam tử bỉ ổi hèn hạ tay cầm một thanh thái đao to bản, đao mang đầy trời như một dải sóng trắng quay cuồng. Con lừa nhỏ lắc đầu phe phẩy cái đuôi, mặc dù thanh thế kinh người, nhưng một cái tổ hợp như vậy, lại khiến cho người ta cảm giác cực kỳ hoang đường.
"Vốn vốn vốn... Vốn là gia gia. Bản bản bản tôn... Đến đến đến...Đến cùng. Người người người...Người tự xưng là... Sát sát sát... Nhà sát hổ... Chuyên nghiệp!"
"Ngươi hãy nạp mạng đi!" Tráng Lão Hổ lúc ấy đã thật sự nổi giận, đối với lời tán thưởng này của Kim Tam Ức thì càng hận hơn so với Tiêu Thần, binh khí hạng nặng Độc Cước Đồng Hổ Sóc hiện lên trong tay lão, nặng chừng hơn một ngàn cân, lão nhẹ nhàng nâng lên ở trong tay hệt như đó chỉ là một hình nộm, nhắm ngay vào đỉnh đầu Kim Tam Ức mà đập tới.
Con lừa nhỏ màu trắng thần tốc dị thường, trong phút chốc đã tránh thoát, tên nam tử bỉ ổi hèn mọn tay cầm thanh thái đao to bản, hò hét: "Khai biều nhi!" Gã chỉ về phía cái đầu của Tráng Lão Hổ nói liên thanh.
Cái mà gã gọi là "Khai biều nhi" kia chính là một kiểu tóc hình cái gáo múc nước ấy. Đây lại chính là biệt danh kỳ cục của cái lão gia hỏa khốn kiếp này.
Độc Cước Đồng Hổ Sóc sau một hồi quét ngang bổ dọc, thái đao to bản bị chấn toạc ra, đồng thời một cỗ tử vong lực lượng cùng với một cỗ âm vụ dày đặc phát ra, hướng về phía Kim Tam Ức bao phủ lại, Tráng Lão Hổ đã hạ đòn sát thủ. Lão thề sẽ giết chết cái tên thiếu niên sát thủ đáng sợ này.
"Sát!"
"Sát!"
"Sát!"
Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân đồng loạt xông lên, không cần khách khí gì cả, đều dốc hết sức mà xuất thủ.
Tiêu Thần khởi đầu chính là Viên mãn Bảo Bình Ấn, cự đại thủy tinh Bảo bình hiện ra ở trên đỉnh đầu hắn, trong chớp mắt nó liền phun ra một chùm ánh sáng khiến trăng sao trên trời cũng phải buồn bã vì thất sắc, đem Tráng Lão Hổ bao phủ ở bên trong.
Độc Cô Kiếm Ma còn hung ác hơn nữa, trong thân thể xuất ra một cổ tinh khí, nhìn giống Độc Cô Kiếm Ma như đúc, cuối cùng dĩ nhiên nó cùng thiết kiếm ở trong tay ngưng tụ lại thành một thể. Bổ về phía quang mang chói mắt kia.
Ngưu Nhân rống to. Hệt như Man Ngưu hóa cuồng, ngưu vương hồn trong cơ thể hóa thành một đạo ô quang. Xông thẳng về phía Tráng Lão Hổ.
Cùng lúc đó. Xích Huyết Long vương và Hắc long Vương cũng không ngừng gầm thét, thần thông Long Tộc như nghiền nát cả không gian, huyết quang và ô quang cùng hợp lại, giết thẳng vào trong quang mang chói mắt ấy.
Tất cả xông thẳng về phía Kim Tam Ức, âm vụ tử vong trong phút chốc bị tách rời ra, bốn thanh niên đại cao thủ dùng một kích kinh thiên, đồng thời bướng bỉnh ương ngạnh xông vào đó.
Thiên băng địa liệt, trên bầu trời đều là một mảnh quang mang chói mắt, nếu thường nhân thì vô pháp mở mắt ra được, năng lượng vô cùng kinh khủng như sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt, đem toàn bộ bốn người chấn bay ra ngoài.
Tranh cường háo thắng Tráng Lão Hổ, sau khi ngạnh kết một kích liên thủ của bốn người, thân thể cũng run rẩy dao động kịch liệt, khóe miệng trào ra từng vệt máu nhỏ li ti, suýt nữa là từ trên trời rơi tỏm xuống dưới đất rồi.
Quang mang sau khi biến mất, bốn đại cao thủ chia ra trấn thủ ở bốn góc, đem Tráng Lão Hổ sắc mặt có chút trắng bệch kia vây khốn ở chính giữa.
Bạch Lão Hổ không thể không thừa nhận, bốn người đều là thanh niên đại nhân vật kiệt xuất, chính lão khi tuổi còn trẻ như bọn hắn vị tất đã có tu vi như thế, tối nay e rằng có chút không ổn!
"Mấy thằng nhãi con, có chút bản lỉnh đấy!" Tráng Lão Hổ âm u cười lạnh, nói: "Bất quá các ngươi vẫn còn kém lắm, không tiến vào cảnh giới bán thần, vĩnh viễn sẽ không hiểu được đại cảnh giới đó chênh lệch lớn đến cở nào đâu, tối nay các ngươi đều phải chết!"
Tráng Lão Hổ thu hồi Độc Giác Đồng Hổ Sóc lại, phát ra một tiếng hổ gầm, cả người lão từ trên xuống dưới để phát ra bạch mang sáng chói, cuối cùng hóa thành một đầu bạch hổ cự đại to chừng mười thước!
"Quả nhiên là...là là là...Lão Hổ Thân, được được được...Được thượng thiên ban thưởng Thần Vân, huynh huynh... Các huynh đệ cùng xông lên nhá, giá giá giá... Bộ da bạch hổ này giá trị liên thành đó..."
Kim Tam Ức rống to, thúc dục con lừa nhỏ, tay múa thái đao to bản phóng đi trước. Con lừa nhỏ nhảy tọt vào trong bụng bạch hổ, tên nam tử bỉ ổi hèn mọn cầm đại thái đao hướng về phía trước mà khiêu khích, đồng thời mở mồm hét lớn: "Đào bụng nó đi!"
Bạch hổ cự trảo cào xuống, đại thái đao liền nứt toác thêm một lần nữa, đồng thời bạch mang sáng chói trong nháy mắt đánh bay Kim Tam Ức, con lừa nhỏ cũng bị chấn bay theo gã.
Đám người Tiêu Thần mặc dù lập tức tấn công lại, nhưng không kịp ngăn cản lão đánh bay Kim Tam Ức, đem công kích của ba người toàn bộ đánh văng trở ra, ba người hai rồng, năm đạo ánh sáng bướng bỉnh ngạnh tiếp bạch hổ, song phương tiến lui giao chiến dồn dập hung bạo.
Trong chớp mắt Bạch Lão Hổ do bị thanh kiếm đánh bay, Thưởng Kim Tam Ức bất ngờ cưỡi con lừa nhỏ chạy đến đánh lén.
"Chặt móng chân nó đi!"
Thái đao to bản lóe lên một đạo quang mang rực rỡ. Kết chắc bổ vào chân sau của Bạch Lão Hổ.
"Ngao ô..." Đau đớn cùng nộ khí song hành. Bạch Lão Hổ càng rống to hơn, thiết vĩ (cái đuôi sắt) dài bảy tám thước quất về phía Thưởng Kim Tam Ức.
"Gọt mông nó đi!"
Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn tỉnh táo cấp tốc khống chế con lừa nhỏ, không lùi mà còn tiến lên, vọt tới chỗ cái đuôi của Bạch Lão Hổ, gã không chỉ có né tránh được một kích. Mà còn sử thanh thái đao to bản hung hăng bổ về phía hạ bộ của đối phương một nhát.
Gã này không những sở trường bỉ ổi hèn mọn, cả xuất thủ cũng cực độ hèn hạ, toàn những thứ quái quỹ gì gì "Khai biều nhi", "Đào bụng nó đi", "Chặt móng chân nó đi", "Gọt mông nó đi" Chiêu sau so với chiêu trước càng độc địa bỉ ổi hơn.
Bất kỳ người nào cũng có thể chứng kiến rõ một điều, đó tuyệt chẳng phải là hành động hồ đồ, bởi mỗi chiêu mỗi thức Kim Tam Ức chém ra, thái đao đều cùng với gã ngưng tụ trở thành một chỉnh thể hoàn mỹ vô khuyết, cả vùng hư không phụ cận căn bản không phải bị nghiền nát. Mà chính là bị hồi phi yên diệt, nếu không sao có thể công phá được hộ thể cương khí của một bán thần đây!
Thật sự vô cùng đáng sợ.
Quá kỳ quặc!
Cực kỳ khó chịu!
Đó chính là cảm nhận của Bạch Lão Hổ, vào lúc này cái tên tiểu bối chết băm kia mặc nhiên không thèm đếm xỉa gì đến phòng ngự của mình, đến đi như vào chỗ không người. Toàn thân hoàn toàn có thể công phá, có khả năng chân chính thực sự đả thương được lão.
Đây vốn là chuyện khó như hái sao trên trời vậy, nên biết rằng lão chính là một gã bán thần đó nha, mà đối phương bất quá chỉ là một tên Thức Tàng cao thủ mà thôi, ấy vậy mà không thèm đếm xỉa gì đến phòng ngự của lão, nếu quả thật mà nói đây là một môn thần thông, nếu như để cho đối phương phát triển rồi phổ biến ra đại chúng, thì Hổ Gia nhất định sẽ đại họa lâm đầu mất.
Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn động tác mặc dù thật sự mà nói nghe có vẻ không...đẹp, nhưng công phu nọ rõ thật cao minh. Thái đao to bản, vô thanh vô tức, khiến cho không gian hồi phi yên diệt, hung hăng dữ tợn nhằm vào hạ bộ của Bạch Lão Hổ kích tới.
Bạch Lão Hổ tuy giật mình nhưng vốn già dặn kinh nghiệm, nhảy ngược ra sau như ngựa chứng đá người. Chật vật nhảy lên, tránh được một kiếp.
Thấy Kim Tam Ức dốc sức ra đánh như thế, ba người khác sao có thể không thi triển ra tuyệt học cực mạnh của mình, thân thể Độc Cô Kiếm Ma chậm rãi phai nhạt biến hóa, rồi sau đó lại cùng thiết kiếm nhân kiếm hợp nhất, chồng lên thành một thể hóa thành một thanh cự đại thần kiếm, hoành tảo bát phương, sát khí trùng thiên!
Gã trực tiếp xuyên qua không gian giết tới!
Đối mặt với thiết kiếm hoành không, vẻ mặt của Bạch Lão Hổ biến sắc. Thần thông của bốn tên cao thủ thanh niên này. Người này so với người kia tà môn và cường hãn, quả thật đủ khiến cho bán thần như lão cũng phải rung động
Rống to lên. Lão há mồm phun ra một mảnh bạch quang mênh mông sóng gợn, hướng về phía thần kiếm sát khí trùng thiên mà đâm tới.
Độc Cô Kiếm Ma nhân kiếm hợp nhất tạo thành một thanh thần kiếm, xuyên qua bạch quang mênh mông sóng gợn, chém thẳng vào trong đó, chớp mắt liền bổ tới bả vai Bạch Lão Hổ.
"Phốc".
Huyết quang bắn tung tóe, nhân ảnh Bạch Lão Hổ cao lớn hơn mười thước, bả vai bị đục thành một lỗ vết thương nhìn rất kinh khủng, tiên huyết phun ra điên cuồng, máu tươi nhiễm hồng cả bầu trời.
Bạch hổ phẫn nộ gầm thét liên hồi, kích một nhát đẩy văng Độc Cô Kiếm Ma ra xa.
Bạch Lão Hổ định đuổi theo truy kích, nhưng Xích Huyết long vương liền thi triển ngay Long Tộc cổ chiến kỹ, giống hệt như một đạo huyết quang hướng về phía lão vọt tới, miễn cưỡng ngăn cản lão ta lại.
Cùng lúc đó. Ngưu Nhân dường như phát cuồng, tóc tai bù xù, cự đại ngưu giác ở trên đầu trong phút chốc dài ra hơn một thước, ngưu vương hồn trong thân thể cùng gã hợp nhất, giờ phút này gã có dấu hiệu thú hóa, gầm rống lên một tiếng, như một đầu Man Ngưu xông lên.
Cực nhanh! Làm cho Tiêu Thần đồng dạng vốn có tốc độ cực nhanh cũng phải giật mình.
Ngưu Nhân như một đạo ô quang trong chớp mắt đã giết tới.
"Phanh."
Ngưu Nhân giống hệt như Man Ngưu, cự đại ngưu giác dài hơn một thước phá tan hộ thể cương khí Bạch Lão Hổ, hung hăng đâm vào xương sườn bên trái của lão, lưu lại trên đó hai lỗ máu đáng sợ, mà cự đại Man Ngưu còn chính diện va chạm lại đem Bạch Lão Hổ trực tiếp chấn bay ra ngoài.
"Lũ oắt con..." Bạch Lão Hổ phẩn nộ.
Nhưng lão chưa kịp bình ổn thân hình, Tiêu Thần đã giết tới, thần thông Thế Giới Bát Tướng được hắn thi triển ra .
Tám tướng cấp tốc luân chuyển thay đổi liên tục, càng phát ra càng rõ rệt, phảng phất như có tám cái thế giới mô phỏng thế giới chân thực vậy.
Thiên, Địa, Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Sơn, Trạch cùng động!
Trong nháy mắt, lại có thể giam cầm được Bạch Lão Hổ trong Thế Giới Bát Tướng bộ Trạch, một bán thần mạnh mẽ như Tráng Lão Hổ cũng bị hãm sâu trong vũng bùn, dĩ nhiên vô phương giãy ra, nhất thời bị vây hãm ở trong đó.
"Hống..." Ngửa mặt lên trời rống to. Bạch Lão Hổ cảm giác được tử vong đang uy hiếp, lão liền dốc hết sức lực xung kích ra ngoài, nhưng cái đuôi sau hông hơi chậm một chút, trong nháy mắt. Thủy, Hỏa, Lôi, Sơn, Phong năm tướng đã động, sơn băng kỳ thế, lôi toái kỳ hình, thủy dong kỳ chất, hỏa diệt kỳ thần, phong tiêu kỳ linh (1) . Cái đuôi dài của Bạch Lão Hổ đương nhiên hồi phi yên diệt, tan thành tro bụi ở trong năm tướng đó. Mà cái mông hổ may mắn thoát khỏi ra ngoài, thì bị trầy da tróc vảy. Phảng phất như trải qua cảnh ngộ bị một hòn cự sơn bất hạnh đè trúng vậy, nửa đoạn nhục thân ở phía sau lão bạch hổ suýt nữa hỏng mất!
"Hống...Lũ oắt con kia! Hôm nay có ta thì sẽ không có các ngươi, chuẩn bị mà chịu chết đi!" Bạch Lão Hổ gần như tức điên lên, đây đích thực là một sự sỉ nhục ghê gớm a!
Quả thực đó là chuyện không tưởng, bốn tên thanh niên Thức Tàng cảnh giới ấy vậy mà liên tiếp đả thương được lão, Bạch Lão Hổ vội trùng chấn hổ uy. Thân thể đứng thẳng ở trên bầu trời, lão quắc mắt nhìn bốn đại cao thủ đang vây chặt, con mắt băng lãnh phát ra quang mang đáng sợ như thiêu như đốt.
Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân cùng với hai đầu long vương toàn bộ đều thản nhiên hờ hững, lãnh khốc vô tình nhìn lại lão.
"Đau đau đau... Đau chết ta..." Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn Kim Tam Ức cưỡi con lừa nhỏ, kêu trời gọi đất la khóc om sòm, tay ôm ngực, tỏ ra một bộ dáng vô cùng thống khổ.
Ngưu Nhân bị gã hù dọa phát sốc. Hỏi: "Cà lăm ngươi sao thế, bị dính phải độc thủ ư?"
"Hảo hảo hảo... Nhiều...Nhiều tiền quá!" Kim Tam Ức dán mắt nhìn cái mông Bạch Lão Hổ chòng chọc, nói tiếp: "Lão lão lão...Cái đuôi Lão Hổ tìm không được, nhưng nhưng nhưng...mà mà...bị Tiêu Thần bổ nán rồi. Hảo hảo hảo... Thật nhiều tiền chưa, bạch bạch bạch... Bạch Lão Hổ... Da da da...Tầng tầng lớp lớp đồng nhất hết ...Phẩm cấp quý gấp bội lần a!
Ngưu Nhân hận không thể đem ngón tay thối (ngón giữa) chọc vào lỗ mũi gã, chính Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma cũng kích động ngoác miệng chửi, tên gia hỏa này thật là một gã lừa đảo siêu hạng, té ra đến là vì cái này, rõ thật quá bỉ ổi hèn hạ.
Bạch Lão Hổ suýt nữa thì ức khí lên mà ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự rồi, thân hình lão run lẩy bẩy, phát ra phẫn nộ, căm hận rít gào: "Khinh người quá đáng. Khinh người quá đáng a!"
Có thể nói hiện lão hận Kim Tam Ức tới tận xương tủy, buông bỏ hết cả thảy xông thẳng đến tên nam tử bỉ ổi hèn hạ đó.
Ngoài dự liệu của mọi người, gã Kim Tam Ức không lùi mà còn tiến tới, ngồi trên lưng con lừa nhỏ vọt đến, nhấc thái đao to bản lên hướng về phía Bạch Lão Hổ giết lại.
Phía trước chính là một cái đầu bạch hổ cực lớn. Cái miệng to như chậu máu của nó mở ngoác ra, hàm răng trắng lổn nhổn sắc bén như đao kiếm, dùng mông mà nghĩ cũng đoán ra nó sắp ăn tươi nuốt sống cái gã bỉ ổi đó vào bụng.
Thân thể Kim Tam Ức ở trên bầu trời, lại một lần nữa phi nhanh tăng vọt, tránh thoát khỏi cái miệng khổng lồ của bạch hổ, xong gã liền nhắm ngay mắt hổ bổ tới. Nhưng mà, không thể ngờ một đôi hổ trảo sớm đã phục kích đánh qua.
Ba người khác muốn cứu viện cũng không kịp nữa, chỉ biết trơ mắt mà nhìn hổ trảo xé rách thân thể Kim Tam Ức, nhưng tên bỉ ổi đó vẫn kiên định nắm thanh thái đao to bản bổ tới. Mặc dù không đánh trúng được cặp mắt của con hổ. Nhưng mà hung hăng tại trên đầu con hổ tạo nên một vết thương kinh khủng.
Không có lấy một tiếng kêu thảm thiết nào của Kim Tam Ức, chỉ nghe một thanh âm cực kỳ bỉ ổi hèn hạ: "Khai biều nhi!" (Lão tặc đầu gáo dừa)
Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân đều sửng sờ ngây người ra. Chính Bạch Lão Hổ đang trong cơn đau đớn dữ dội, cũng ù ù cạc cạc chẳng hiểu ất giáp gì, bất quá lão lại khẳng định, cái tên nhóc hèn mọn bỉ ổi này không có chết, bất tri bất giác lão bước thụt lùi lại.
"Hắc hắc..." Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn cười gian xảo, thân thể bị xé rách trong phút chốc trọng sinh, thái đao to bản bay trở về trong tay, cùng lúc đó con lừa nhỏ vọt tới, chở gã an toàn đáp xuống đất.
Hiện trường mấy người đều không hiểu nguyên do vì sao.
"Quên quên quên...Quên nói cho các ngươi, ta ta ta... Thần thông của ta vốn là... Vốn là vốn là vốn là... Vốn là Trường Sinh Thuật!" Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn cười nói.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm lãnh khí. Trường Sinh Thuật nọ tuyệt đối chính là thần thông cao cấp nhất, cùng Vận Mênh Song Sinh giống nhau, chỉ có thể dùng một từ biến thái để hình dung! Thậm chí, nó so với Vận Mênh Song Sinh còn đáng sợ hơn, cao thủ đồng cấp căn bản vô phương hủy diệt được gã, ngay cả lão bối cao thủ nếu thực lực không phải mạnh hơn gã gấp nhiều lần, cũng vô pháp chấn trụ hoặc giết chết gã được.
"Biến thái a!"
Ngưu Nhân chửi khéo một câu.
Bạch Lão Hổ phẫn nộ bừng bừng đồng thời, hơi có chút tâm tàn ý lạnh, năm lão hai mươi lăm - hai mươi sáu tuổi thì tu vi đột phá vào cảnh giới bán thần, khoảng mười năm gần đây lại chẳng tiến nổi nửa giai, hôm nay lại bị mấy gã thanh niên cao thủ quỷ quái đáng sợ vây khốn, lão ghen ghét đố kị vô cùng, mấy thằng nhóc này so với lão trước đây còn muốn đáng sợ hơn, điều này làm cho lão nảy sinh một cảm giác sợ hãi.
Chẳng lẽ ta thật sự chết ở chỗ này ư?
"Sát hổ!"
"Sát hổ!"
Bốn thanh niên đại cao thủ vây hãm khắp bốn phía, cùng quát to lên, điều này khiến cho Bạch Lão Hổ giận dữ, cuối cùng lão ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ gầm.
Quang mang rực sáng vươn thẳng tới chín tầng trời, bạch hổ thánh văn ở trên người toàn bộ hiện rõ ra, như một bộ kinh văn cổ lão phù hiện ở trên bầu trời, lão thét lên độc ác nói: "Các ngươi một tên cũng chạy không thoát đâu, đều chết hết đi cho ta. Bạch Hổ Diệt Thế!"
Tiếng Hổ gầm rung trời chuyển đất, như hàng ngàn hàng vạn đầu lão hổ cùng gầm thét rít gào, như hồng thủy vỡ đê, như biển động. Những con sóng chồm lên, ầm ầm đánh vào vách đá, cự đại âm ba khiến cho hư không không ngừng sụp đổ, bạch quang giống như thiên la địa võng, đem cả phiến thiên địa này hoàn toàn bao phủ lại.
Vô tận tiếng hổ gầm, hợp lại cùng một chỗ, như ngâm nga tụng một bộ kinh thư niết bàn, rõ ràng bao hàm cả Diệt thế chi âm!
"Mau thi triển thần thông cực mạnh nhất của mình chạy nhanh nào!"
Tiêu Thần hét lớn, xuất ra thần thông Thế Giới Bát Tướng, người hắn như một đoàn ánh sáng. Trong chớp mắt đã lao ra khỏi thế giới bạch quang nọ.
Độc Cô Kiếm Ma, Ngưu Nhân, Kim Tam Ức, mặc dù tu vi đồng dạng sâu không lường được, nhưng nếu nói riêng về khoản tốc độ thì tuyệt không thể so bì được với Tiêu Thần, cuối cùng vừa vọt tới vị trí ở rìa mép thế giới bạch quang nọ thì bị vây khốn lại, bất quá bọn họ cũng thi triển toàn bộ thần thông cực mạnh của mình ra, trong phiến thiên địa màu trắng mênh mông mờ mịt ấy. Vô pháp thấy được tình cảnh của bọn họ như thế nào.
Mãi đến nửa khắc (2) sau, trên bầu trời mới khôi phục lại như cũ, ánh trăng vẫn sáng như gương rơi vãi xuống đại địa, những vì sao lại mọc tại bầu trời đêm thăm thẳm.
Trên bầu trời chỉ còn duy nhất cự đại Bạch Lão Hổ ủ rũ phờ phạc, Độc Cô Kiếm Ma, Kim Tam Ức, Ngưu Nhân cùng với ba đầu tọa kỵ (3), tất cả đều biến mất không thấy nữa.
Tiêu Thần như bị sét đánh phải, trong lòng hắn trào dâng lên một cảm giác vô cùng trống vắng.
Bạch Lão Hổ vui sướng đắc ý cười to: "Ha ha...Mấy tên nhóc con hãy còn non nớt lắm. Một bán thần như ta, nếu đã dốc hết sức, các ngươi sao có thể là đối thủ được nhỉ!"
"Đánh đánh đánh...Con mẹ ngươi đánh rắm!" Tại khoảng không ở phía xa truyền đến một giọng nói lắp bắp, nhưng cực kỳ phẫn nộ mắng chửi té tát: "Mẹ...mẹ...mẹ...Con mẹ nó... Bồi bồi bồi... Bồi thường đi. Hai mươi vạn kim... Kim kim kim... Kim tệ cái không...không không không... Không gian... Quyển quyển quyển... Quyển trục đó!"
Cả bọn Kim Tam Ức, Ngưu Nhân, Độc Cô Kiếm Ma toàn bộ bình yên vô sự, từ ngoài vài dặm kẻ cưỡi rồng người cưỡi lừa mà bay trở về.
"Đáng đời, chẳng biết tên khốn nào hồ ngôn loạn ngữ bảo giết lão dễ như giết chó mèo ấy nhỉ? Chính ngươi đánh giá sai lầm bậy bạ, suýt nữa là hại chúng ta chết cả lũ." Ngưu Nhân cưỡi trên lưng Hắc long Vương trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, một kích hủy diệt lúc nãy của Bạch Lão Hổ quả thực đáng sợ, nếu như không phải Kim Tam Ức tại thời khắc mấu chốt phát động không gian quyển trục kia, có lẽ bọn họ toàn bộ đã chết sạch trong cái thế giới hủy diệt bạch quang nọ rồi.
Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn đau lòng muốn chết, căm giận nói: "Bạch bạch bạch. . . Bạch Lão Hổ, một lát nữa ta lột...Lột da ngươi. Nhất định định định...Phải đem bán một cái giá thật cao. Nếu không, ta ta ta...Lỗ vốn chết mất!"
Bạch Lão Hổ giờ phút này đã ủ rũ phờ phạc cả người ra, chiến ý không còn, quay đầu bỏ chạy, mười năm trước lão gặp phải một cơn bệnh nặng. Khiến nguyên khí đại thương, căn bản không thể vận dụng nhiều lực lượng, lão hóa thành một đạo quang mang chớp mắt đã phi độn ra xa.
"Đừng đừng đừng... Đừng để lão chạy thoát!" Tên nam tử bỉ ổi hèn mòn lo sốt vó, giục con lừa nhỏ đuổi sát theo sau.
Khỏi cần đợi gã này nói lời dư thừa. Tiêu Thần đã triển khai thần thông Thế Giới Bát Tướng, cấp tốc đuổi theo, bỏ ba người lại phía sau một đoạn khá xa.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, không cần phải dấu dấu diếm diếm thêm cho mệt xác, cho dù bị Kim Tam Ức biết rõ thân phận. Thì cũng chả hề quan trọng gì.
Tiêu Thần nghĩ vậy liền thi triển ra trọn vẹn thần thông Tứ đại Tán thủ trong Lục thần thức!
Quang mang chói lọi rực rỡ. Giống hệt như hủy diệt bạch mang của Bạch Lão Hổ lúc nãy, nó bao phủ cả một phiến không gian. Vô số đao quang kiếm ảnh xuất hiện ở phiến thiên địa này, mà song thủ của Tiêu Thần thì đều là hữu thủ cầm một kiếm tả thủ nắm một đao.
Thiên Đao cùng Thần kiếm sắc bén vô bỉ chiếu rọi khắp mười phương, đao kiếm tương hỗ cùng kích tới, phát ra trận trận âm hưởng leng keng, xa xa nhìn lại, phiến thiên địa nọ vô cùng lóa mắt, vô tận cự đại quang ảnh rực rỡ chói rọi ở trong Thiên Đao và thần kiếm phát ra rồi cùng trút xuống, sau đó đao kiếm giao thoa xen lẫn vào nhau, đạo đạo thiểm điện quy mô cực lớn từ chổ giao thoa đó bạo phát cả ra bên ngoài.
Âm hưởng leng keng thượng thiên hạ địa - duy chỉ có mình nó độc tôn!
Cả phiến thiên địa ấy tựa hồ bị hồi phi yên diệt, vô tận quang hoa, phiến thiên địa đó như hoàn toàn biến thành một thế giới ánh sáng vậy.
Khoảng một lúc lâu sau trời đất mới khôi phục lại như tiết thanh minh trăng sáng vằng vặc , một đầu cự đại Bạch Lão Hổ hiển hiện ra, thi thể bị cắt ra thành hai đoạn!
"Dọa dọa dọa...Dọa chết ta, ta ta ta... Ta cứ tưởng ngay cả một cộng lông lông lông... Cũng không còn thừa lại đấy, vẫn còn còn còn...Khá tốt, lưu lại thi thể!"
Ngưu Nhân và Độc Cô Kiếm Ma cũng chạy lại đây, bốn đại cao thủ tụ tập lại cùng một chỗ, ngay cả Độc Cô Kiếm Ma vốn lạnh lùng ít nói cùng mấy người khác đều giống hệt nhau lộ ra vẻ mặt hoan hỉ.
Hắc ám giữa thiên địa, tinh quang sáng lập lòe, thi thể Bạch Lão Hổ liên tục biến hóa, nửa đoạn thân trên dĩ nhiên hoàn toàn hóa thành hình người, chỉ có phần hạ thân vốn là hình dạng con Hổ.
"Lão lão lão...Già dịch này! Đúng là là là...Bán Hổ thân (4)." Kim Tam Ức tức giận mắng: "Ta nói nói nói rõ một chút...Nó nó nó...Tại sao lại yếu nhược như vậy, té ra chỉ là Bán Hổ thân! Bất quá nửa nửa nửa... Hổ hổ hổ...Tấm da bạch hổ thần văn, cũng đáng đáng giá trị... Lão lão tử phát tài rồi."
Ngưu Nhân nhân tiện lúc ấy liền bắt bí nắm thót gã, hắn chửi đổng lên: "Cái tên cà lăm ngươi bụng dạ xấu xa tâm địa gian trá lắm lắm, lão ôn thần này so với dự tính của ngươi còn không lợi hại hơn gấp đôi sao? Thề mà dám lừa dối chúng ta nói là không lợi hại một chút nào, chỉ là một con mèo bệnh đây à!"
"Lầm lầm lầm... Hiểu lầm thôi!" Têm nam tử bỉ ổi hèn mọn vội ngoác miệng ra cười giả lả cầu tình.
Đột nhiên, phía chân trời xa tít mù khơi truyền đến trận trận sát khí, một cỗ uy áp cường đại khiến cho bốn gã trong lòng không rét mà run!
"Chuyện gì thế nhỉ?" Tên nam tử bỉ ổi hèn mọn lần này nói năng rất trôi chảy, nhìn về phía xa xăm ấy.
Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma cả một đám đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Bất quá một lát sau, cả bọn đều thở ra một hơi thật dài, đó chẳng phải một cao thủ khủng bố gì sắp tiếp cận, mà chỉ là một đoàn người sắp đi đến gần bọn hắn mà thôi.
Xa xa trên con đường quan đạo to lớn, mấy trăm người cưỡi đủ các loại man thú vô danh, giống hệt như thiên binh thần tướng, đang chậm rãi đi đến, tất cả đều là tộc nhân Tây dương, ở trên người mang giáp trụ cổ lão, mái tóc dài màu vàng như ánh dương quang sáng rực.
Ở chính giữa có một thiếu nữ cưỡi trên lưng một con Tuyết bạch Độc Giác Thú, trông nàng giống hệt như Thiên sứ hàng lâm xuống phàm trần, phiêu dật phóng khoáng xinh đẹp tuyệt trần, sắc đẹp khiến trăng sao trên trời cũng phải buồn bả mà thất sắc.
(1) Hình thế tự nhiên của ngọn núi bị sụp đổ, hình dáng của sấm sét bị tan vỡ, bản chất của nước bị hòa tan, sự thần diệu của ngọn lửa bị dập tắc, sự linh hoạt của ngọn gió bị tiêu trừ.