Trường Sinh Giới

Chương 315: Chương 315: Phong Vương vấn đỉnh




Tiêu Thần có thể nói đã đại khai sát giới, trảm ngũ anh của Đặng Ngọc, diệt rất nhiều kẻ ngăn cản. Máu tươi nhuộm đỏ đỉnh núi Thái Sơn, chung quanh không còn một người dám ra tay.

Cùng lúc đó, toàn bộ đám người Hải Vân Thiên, Yến Khuynh Thành, Sở Hành Cuồng, Bạc Sĩ cũng đang kịch chiến, chém giết mấy vị Tu Chân Giả cường đại. Tất cả đều là bởi vì Tiêu Thần giết chết Đặng Ngọc -- một trong mười vị tu chân mạnh nhất -- khiến cho đông đảo Tu Chân Giả bị đả kích lớn mà có tâm lý sợ đánh.

Mà lúc này, Người áo lam cùng Tuyệt Đao đang ở vào một loại trạng thái huyền diệu. Hai người như là hai pho tượng hoá thạch đứng thẳng trên không trung vẫn không nhúc nhích.

Người áo lam thân ở Kiếp Hỏa cảnh giới, cũng là cảnh giới Niết Bàn. Giờ phút này tu vi của hắn không tính là trạng thái đỉnh núi, nhưng lại càng không phải là duới đáy thung sâu. Bằng không sao hắn dám ra đây nghênh chiến.

Linh giác cường đại nói cho hắn biết kẻ trước mắt này tay cầm huyết sắc phi đao Ma Đao là người cực kỳ nguy hiểm, không ra tay thì thôi, đã ra tay là kinh động lòng người. Hắn không nắm chắc né tránh được một kích kinh thiên kia.

Ngoài ra, Người áo lam không muốn dễ dàng xuất chiêu vì còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Tát Ma cầm trong tay một quyển kinh thư cổ ở bên cạnh đang lạnh lùng nhìn, khí tức sắc bén như có như không đã tập trung vào hắn. Hai đại cao thủ ở hai bên khiến cho hắn càng phải tỏ ra cẩn thận.

Tuyệt Đao cũng như thế, cho đến giờ cũng không hề động đậy. Đứng về công lực tuyệt đối mà nói, so ra hắn còn kém Người áo lam trước mắt. Đối phương gây ra cho hắn cảm giác đè nén cường đại, nếu hắn xuất thủ e rằng đó tuyệt đối là công kích mang tính hủy diệt như bão tố. Hắn đã kẹp đôi đao luôn kè kè bên người của tổ sư vào giữa hai ngón tay để tìm kiếm một chút sơ hở, vào thời khắc mấu chốt mà xuất ra một kích sấm séts.

"Y nha y nha. . ." Kha Kha cùng Tiêu Thần đến gần, đám Tu Chân Giả chung quanh lập tức rút lui.

Người áo lam thở dài một hơi, lúc trước hắn đã chuẩn bị ra tay với Tuyệt Đao, cũng chuẩn bị tốt phương án đối phó Tát Ma. Nhưng khi thấy cường giả tự tay giết chết Đặng Ngọc đến, hắn biết hôm nay chỉ có thể lui bước . Giờ phút này, khắp phe Tu Chân Giới còn có thể chiến thì chỉ có một mình hắn. Các cao thủ khác đã không ngăn được Thần Thông Giả của Trường Sinh Giới , dấu hiệu tan tác đã xuất hiện.

Sương mù dày đặc hiện ra, Tử Kim thuẫn với ba mặt cực lớn chắn ở trước thân đã che kín cho Người áo lam. Hắn quyết đoán rút lui, trong khoảnh khắc đã rời xa Tuyệt Đao hơn trăm trượng.

"Ta tên là Phương Thiên Khải, lần sau quyết đấu sống chết." Hắn nhìn qua Tuyệt Đao cùng Tát Ma, lại nhìn sang Tiêu Thần ở gần đó rồi sau đó cũng không quay đầu lại mà nhảy lên một chiếc chiến thuyền, vung tay lên dẫn dắt mọi người rút đi.

Bại binh như thủy triều trong nháy mắt đi xa. Người của Trường Sinh Giới cũng không truy kích, mặc cho bọn hắn rời đi.

Trên quả núi cao còn lưu lại rất nhiều thi thể, huyết vụ lượn lờ trên đỉnh núi chứng minh mọi chuyện vừa rồi không phải là hư ảo.

Xích xích

Một đạo hàn quang bay lên từ đám tử thi nhằm hướng Tiêu Thần phóng tới, Tiêu Thần ngay cả đầu cũng không quay lại, Chiến Kiếm tạo hình trăng lưỡi liềm che ở sau lưng. "Leng keng" một tiếng, nó chấn vỡ kiếm vũ. Cùng lúc đó, năm bóng người phóng lên cao, đều tự thị triển tu chân pháp bảo xông về hướng Tiêu Thần. Chúng muốn tập kích hắn.

Tiêu Thần không biểu lộ bất cứ điều gì, phảng phất là một người thờ ơ lạnh nhạt. Cho tới khi một đạo hàn quang tới gần trước mắt thì hắn mới bắt đầu hành động.

Bát Tướng cực nhanh như mộng ảo, khó có thể suy ra quỹ tích bỗng nhiên biến mất, rồi sau đó lại hiện ra tại một phương hướng khác. Chiến Kiếm trong tay chém vạt xuống, một tên Tu Chân Giả bị chém xéo mà chặt đứt ngang vai, nửa đoạn thân thể mang theo vòi máu lớn bay đi xa mấy chục thước rồi mới rơi xuống từ trên trời cao.

Tiêu Thần xuất thủ vô tình, hắn như một đạo ma quang xông đến tên khác ở gần sát người. Chiến Kiếm quét ngang, một đầu lâu đẫm máu mang theo một đạo huyết quang bắn thẳng lên trời cao, thi thể không đầu rơi xuống đất.

Ngay sau đó hắn như mộng ảo xông tới tên khác gần đó, Chiến Kiếm đâm thẳng vào trong ngực kẻ kia. "Phanh" một tiếng. Thân thể của tên Tu Chân Giả bị lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối chia năm xẻ bảy.

Tiêu Thần với tốc độ cực hạn thật kinh khủng làm cho người ta có cảm giác như ác ma, làm cho địch thủ dựng ngược tóc gáy. Hắn đột ngột hiển linh ở trước người hai tên Tu Chân Giả khác. Chiến Kiếm lại chém xuống. Một đầu người bay lên, tàn thi rơi xuống đỉnh Thái Sơn. Tên còn lại toàn thân bị bổ làm hai nửa, bắn tung mảng lớn huyết vụ mà té vào cát bụi.

Tất cả chuyện này đều phát sinh trong khoảnh khắc, rất nhiều người đều căn bản không hề thấy rõ bởi vì tốc độ quá nhanh. Tiêu Thần ra tay cực kỳ quyết đóan lạnh lùng, chỉ với chiêu đơn giản nhất nhưng lại đạt tới hiệu quả đáng sợ nhất. Đây là tài nghệ giết người cực kỳ đáng sợ

Không ít tu giả của Trường Sinh Giới cảm thấy hơi sợ hãi, bọn họ đã thấy sự chênh lệch, sợ hãi với kỹ xảo giết người đáng sợ này. Rất nhiều người cũng không dám tiến đến đây.

"Gọn gàng sạch sẽ." Tát Ma vỗ tay nói đầy tán thưởng: "Tiêu huynh chiến lực càng tỏ ra cường đại, chỉ sợ không được bao lâu lại sẽ lột xác ."

Tuyệt Đao lạnh lùng mà lại bình tĩnh, giống như đao ở trong tay của hắn. Hắn nói: "Luôn luôn có người sẽ vượt xa người cùng trang lứa, mỗi người đều sẽ có con đường khác nhau của mình."

Hai người này mặc dù không nhất thiết phải xếp hạng trong số mười thanh niên mạnh nhất của đại lục Trường Sinh, nhưng dù sao cũng là cao thủ mạnh nhất của hai đại quốc gia bá chủ . Ánh mắt và tâm cảnh không phải để cho những tu giả đồng lứa khác có thể bằng được.

Tiêu Thần cũng không nói gì. Trước đây song phương đã từng giao thủ, nhưng hiện tại hết thảy đều đã thay đổi, hiện nay không có khả năng quyết đấu sinh tử nữa.

Khi Tuyệt Đao nhìn về phía Tiêu Thần thì không thèm che dấu chiến ý. Hắn nói: "Hy vọng sẽ tìm được một cơ hội để cùng luận bàn một phen. "

Tiêu Thần lắc đầu đáp: "Định lấy chiến đấu đột phá cảnh giới mà còn sợ không có địch thủ sao?"

"Sự tình từ nay về sau ai có thể nói chính xác được." Tuyệt Đao nói xong hạ xuống đỉnh Thái Sơn.

Sở Hành Cuồng cùng Bạc Sĩ gật đầu với Tiêu Thần rồi bắt đầu triệu tập số tu giả còn lại để xem xét tình hình thương vong.

Hải Thiên Vân vẫn đẹp đẽ giống như trước kia. Đúng vậy, tuy là một nam nhân nhưng lại có dung nhan mà so với nữ nhân thì càng thêm kiều diễm, thân thể dong dỏng cao, mặt như phấn ngọc, sóng mắt lóng lánh. Sau khi thấy Tiêu Thần thì hắn cũng không rút lui, nhưng lại có vẻ rất trầm lặng.

Tiêu Thần lẳng lặng nhìn hắn rồi bảo: "Việc đã xảy ra, ta biết đêm hôm đó tại thành Thiên Đế thì ngươi chỉ là làm bộ dáng, với tu vi của ngươi khi đó thì căn bản không gây tổn thương cho ta được."

Hải Vân Thiên rất yên lặng không nói gì, thật lâu sau mới nói: "Ta muốn xin tha cho tỷ tỷ của ta."

Tiêu Thần chưa đồng ý ngay mà là hỏi một việc khác: "Ngươi tu luyện 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》sao?"

"Phải" Hải Vân Thiên để lộ ra vẻ kích động hiếm thấy, hắn nói: "Là Quỳ Hoa Ma Thiên chứ không phải cách Tự Tàn Thiên (tự mình hại mình) của Nhân Gian Giới."

"Y nha y nha. . ." Kha Kha lộ ra vẻ hồ nghi, tựa hồ đang muốn hỏi Ma Thiên cùng Tự Tàn Thiên khác nhau chỗ nào.

"Ha ha. . ." Tát Ma đứng cách đó không xa phá lên cười rồi bảo: "Năm đó có vị Hải lão nhân danh chấn Trường Sinh Giới, nghe nói chính là tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển. Hiện tại Hải gia đã có người kế nghiệp."

Trên mặt Hải Vân Thiên xuất hiện một vầng đỏ rực, hắn hung hăng trợn mắt nhìn sang.

"Nói giỡn, ha ha. . ." Tát Ma cười lớn rồi hạ xuống đỉnh Thái Sơn.

Hải Vân Thiên nhìn thoáng qua Tiêu Thần, lại nhìn lướt Yến Khuynh Thành cách đó không xa. Hắn yên lặng không nói gì, rồi cũng xuống hạ xuống phía dưới.

Tiêu Thần khẽ cười mà nói: "Từ biệt mấy năm, phong thái nàng càng hơn trước kia."

"Sao có thể so sánh được với ngươi, dám hươ dao nhằm hướng hơn mười vị Bán Tổ, lại đem hơn nửa cao thủ Trường Sinh Giới nhập vào nhân gian." Yến Khuynh Thành thanh tú hơn hẳn đời thường. Sau khi đại pháp Toái Ma Chủng Thần sơ thành thì cho dù là dung mạo hay về khí chất thì càng thêm động lòng người. Giống như một khối ngọc tuyệt mỹ sống động.

"Nàng định châm chọc ta sao? Nhưng mà so với trong tưởng tượng thì tốt hơn một chút, ta đã nghĩ đến chuyện nàng sẽ rút kiếm nhằm vào ta."

"Y nha. . ." Tiểu thú mơ hồ than thở một câu, tựa hồ là đang hỏi tại sao.

"Ta xác thật là muốn. Nhưng ta không phải đối thủ của ngươi." Nói tới đây, dung nhan tuyệt mỹ của Yến Khuynh Thành dần dần hiện lên một tia dao động, có sự biến đối tâm tình khi nàng thốt lên: "Ngươi hãy nhớ tới một ngày, ta nhất định sẽ nện cho ngươi một trận. ===" "Phải vậy sao, không muốn giết ta ?"

"Hừ!" Yến Khuynh Thành ngang ngạnh hừ lạnh một tiếng.

"Yến yến. . . Yến yến. . . Yến yến. . . Khuynh Thành. . ." Tiếng nói lắp vang lên từ trên đỉnh Thái Sơn, nam nhân bỉ ổi Kim Tam Ức hắc hắc cười đang vẫy tay về phía Yến Khuynh Thành cùng Tiêu Thần. Hắn đi cùng với một vị bạch y trung niên vừa chạy tới nơi này.

"Đi tìm chết, tên khốn bỉ ổi hạ lưu." Yến Khuynh Thành đối với Kim Tam Ức thì căm thù đến tận xương tuỷ. Lúc ở tại Trường Sinh Giới nàng không có hảo cảm.

Nhưng mà nàng vẫn cùng Tiêu Thần bay xuống phía dưới.

Kha Kha lúc ấy cứ nhìn chăm chú vào vị bạch y trung niên kia, nó lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc.

Mặc dù Bạch Y nhân có diện mạo cũng hơi anh tuấn, nhưng đôi mắt đa tình kia xác thật đã phá hủy mỹ cảm không ít. Liếc mắt trên liếc mắt dưới liếc mắt phải liếc mắt trái, hắn nhìn chăm chú Yến Khuynh Thành không thể để yên.

"Y nha y nha. . ." Kha Kha lộ ra vẻ hưng phấn mà nhìn Bạch Y nhân.

Cùng lúc đó, Tiêu Thần cũng đã biết thân phận của hắn. Đó đích thật là Tiểu Ô Quy mai trắng kia, khi Tổ Long đời trước bỏ mạng tại Long Đảo thì hiển linh đã nhập sang khối chân thân này.

"Khấu kiến tiền bối."

"Ôi. . ." Bạch Y nhân trung niên thu hồi vẻ lỗ mãng lại mà nghiêm nét mặt nói: "Không cần đa lễ. Nói cho cùng ta còn phải tạ ơn các ngươi. Vốn là ta muốn đi tìm ngươi, thật không ngờ lại gặp ở chỗ này."

"Tiền bối có chuyện gì?" Tiêu Thần không dám khinh thị đối với Bạch Y nhân mắt đa tình này. Đây tuyệt đối là một vị Long vương, ngay cả hiện tại còn chưa có hoàn toàn khôi phục thì e là cũng không bao lâu nữa.

"Nói cho cùng các ngươi thật sự có ân với ta. Không có gì để báo đáp nên ta nghĩ sẽ dạy dỗ Tiểu Quật Long kia, ngươi xem thế nào?"

"Ta đang muốn đi tìm hắn. Tiền bối đã có ý, tự nhiên đó là phúc phận của nó." Lại được Tổ Long giác Long vương đến dạy dỗ thì Tiêu Thần không có gì có để mà không yên lòng, như vậy Tiểu Quật Long cũng có một chỗ dựa.

Mấy tháng qua Tiểu Long vương đánh trận không ngớt, máu nhuộm Đông Hải. Mỗi con Tiểu Long Vương đều có thế lực lớn đang âm thầm bảo hộ. Trong khoảng thời gian này nếu không phải Tiểu Quật Long được người của Tịnh Thổ trông nom thì chỉ sợ đã sớm gặp nguy hiểm .

Sau khi biết được tất cả điều này thì Tiêu Thần càng thêm đồng ý.

"Tiêu tiêu tiêu. . . Tiêu Thần ngươi là chủ nhà, muốn muốn muốn. . . Tốt tốt thì mang theo chúng ta đi dạo ở nhân gian." Kim Tam Ức quay về phía Tiêu Thần nháy mắt ra hiệu mà âm thầm truyền âm: "Ta sáng tạo cơ hội cho ngươi và Yến muội muội đó."

Tiêu Thần cười lắc đầu, hắn không biết vì sao mà tên quái dị này lại đi cùng Long vương mắt gợi tình vậy.

Trong thời gian tiếp theo, Tiêu Thần dẫn theo bọn họ đi vòng quanh vùng lân cận núi Thái Sơn, giảng giải một lượt những điển tích chuyện cũ liên quan.

"Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi đừng giống như đồ đầu gỗ vậy, ta ta ta ... là đang sáng tạo cơ hội cho ngươi đó." Kim Tam Ức nói vô cùng nhiệt tình. Nhưng mà sau đó thì nam nhân bỉ ổi lại cũng thẳng thắn với bản thân, hắn muốn thông qua Yến Khuynh Thành để làm quen một chút với các tiên tử.

"Loại chuyện này ngươi cũng không nên kết hợp loạn." Tiêu Thần vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Sau khi gặp nhau mấy ngày cùng cố nhân tại Thái Sơn , Tiêu Thần liền đi cùng đám Kim Tam Ức đến Đông Hải.

Muốn thuận lợi thấy Tiểu Quật Long, vui mừng gặp nhau mấy ngày, Long vương mắt đa tình liền mang theo hắn rời đi. Ngoài dự liệu của Tiêu Thần , nam nhân bỉ ổi Kim Tam Ức tựa hồ vô cùng hợp ý cùng Long vương kia nên lại đi theo.

"Nam nhân bỉ ổi kia có gì mà cứ qua lại thân thiết cùng Long vương vậy?" Ngưu Nhân lắc lắc cái đầu trâu vĩ đại, có chút không tin tưởng.

Tiêu Thần trên một tòa tiên đảo tại hải ngoại đã tìm được đám người Ngưu Nhân, Liễu Mộ, Nhất Chân. Rất nhiều lão nhân từ Tịnh Thổ đi tới Nhân Gian Giới, bọn họ lại mở ra một chốn Tịnh Thổ mới ở chỗ này.

Tiêu Thần cũng không có nhìn thấy Thanh Thanh, nàng đã được Thái Hạo cùng Huyền Vũ lão tổ mang đi. Nghe nói muốn đi bí cảnh để truyền thụ Vô Thượng Huyền Pháp cho nàng nên không cho phép bên ngoài quấy rầy.

"Chúng ta cũng phải càng thêm cố gắng tu hành mới được, bằng không sẽ bị đào thải trong thời đại gió nổi mây phun này." Liễu Mộ có chút cảm khái.

Ngưu Nhân đề nghị: "Đi Cửu Châu đi, các chốn sông núi danh tiếng ở nơi đó đều đang tiến hành Phong Vương chiến, ngày sau còn muốn tiến hành Lôi Đài Chiến sinh tử của hai giới. Chúng ta cũng đi tranh Phong Vương để tăng tu vi trong đại chiến kịch liệt ."

Ba tên Tiểu Long vương đang huyết chiến ở Đông Hải, có các lão nhân Tịnh Thổ âm thầm bảo hộ nên bọn họ không thể giúp gì thêm. Nhưng điều đó càng khiến bọn họ sinh ra cảm giác gấp gáp, rõ ràng cảm giác được cuộc cạnh tranh tàn khốc đang tới gần.

Tiêu Thần đồng ý với chủ trương của bọn họ, có điều hắn muốn ở ngoài cuộc. Không muốn vô cớ xuất thủ nên dặn dò bọn họ phải hành động cẩn thận.

"Ngươi muốn bế quan?" Nhất Chân kinh dị nhìn Tiêu Thần.

"Ừ, ta đã trải qua rất nhiều đại chiến. Hiện tại muốn được chìm trong yên tĩnh để cố gắng hiểu rõ một phen." "Ngươi muốn bế quan bao lâu?"

"Có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, có lẽ rời xa hồng trần trăm năm." Tiêu Thần xác thật muốn tiến hành pháp thuật "Trầm Điến" huyền diệu đối với chính mình một phen. Cả sáu mặt Thiên Bi Cổ Pháp, võ ấn ký, thần thông. . . cần hắn cố gắng mà tìm hiểu một lượt nữa.

"Rất đáng tiếc, hiện tại đúng là đang trong hội phong vân, tại sao lại rời xa vào lúc này." Ngưu Nhân tiếc cho hắn.

"Các ngươi cũng không nên vì đột phá mà đại chiến không ngớt, con đường tu giả có ngàn ngàn vạn vạn, cần thử nghiệm đột phá cảnh giới theo nhiều mặt ."

Cứ như vậy mấy người trở về đến Cửu Châu. Khói lửa nổi lên bốn phía, chiến hỏa lan đến vùng đất tươi đẹp. Tu Chân Giả đại chiến không ngớt cùng cao thủ Trường Sinh Giới.

Cũng may vẫn còn đang trong giai đoạnthăm dò nên lớp nhân vật lão làng cũng không hề xuất thủ. Bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Có một số người trong thế hệ trẻ tuổi mà tên tuổi đã vang danh thiên hạ, các cao thủ tuyệt đỉnh đồng lứa như Phương Thiên Khải, Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ. . . đều đã đạt tuyệt đỉnh Phong vương một cõi.

"Mười thanh niên kiệt xuất mạnh nhất Tu Chân Giới không ngờ đều đã đạt tới cảnh giới Niết Bàn." Sau khi nhận được tin tức kia thì Ngưu Nhân lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm nghị: "Quả thật đáng sợ."

"Tin tức ngươi giết chết Đặng Ngọc không ngờ lại chẳng lan truyền." Liễu Mộ nhìn Tiêu Thần mà nói: "Bằng không ngươi cũng coi như Phong vương Thái Sơn ."

"Như vậy tốt, dù sao ta muốn bế quan. Miễn có kẻ tìm đến làm phiền." Tiêu Thần không coi trọng, hắn đã sớm coi nhẹ đối với thanh danh.

"Sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền ra thôi, ngươi hiện tại là một vị ám vương ( vua ngầm)."

Tiêu Thần mang theo bọn họ đến làm quen với danh sơn Cửu Châu, một ngày kia bọn họ đi tới Vũ Di Sơn.

Ở chỗ này Tiêu Thần gặp lại Trần Phóng, điều này làm cho hắn thở nhẹ nhõm . Rốt cục biết được Trần Phóng bình an không việc gì. Giờ phút này, hắn vẫn đang ở cùng mấy người Thanh Vận tiên tử .

"Tiêu Thần ngươi có thể có tin tức của Nhược Thủy ?" Thấy hắn kích động đến hỏi, Tiêu Thần im lặng một hồi. Cố gắng hồi tưởng từng chút trí nhớ lại dần dần sinh ra trong đầu.

Rồi sau đó, Kha Kha mở Thất Nhạc Viên ra. Khi Trần Phóng nhìn thấy pho khắc đá giống như đúc kia, nhìn thấy dáng vẻ kêu gào thảm thiết, ai oán, đau buồn của nó thì hắn lập tức khó kìm lòng nổi, ra sức kéo Tiêu Thần mà hỏi.

"Nhược Thủy, nàng. . . Ra sao? Nàng đang ở đâu?"

Tiêu Thần trầm lặng, không biết nói cái gì.

"Ngươi, tên hỗn đản này không phải lại quên tất cả quá khứ đó chứ?" Trần Phóng ra sức giật áo Tiêu Thần.

"Y nha y nha. . ." Kha Kha nhỏ giọng gọi.

Tiêu Thần chợt hiểu, phảng phất giống như đã cách một thế hệ vậy. Hắn thở dài một hơi rồi nói: "Nhược Thủy khuất mặt."

"Nhược Thủy khuất mặt ? !" Trần Phóng thất thố rống tướnglên, hắn gào: "Ngươi đang nói cái gì, khuất mặt là có ý tứ gì?" Hắn dùng lực mà lắc Tiêu Thần.

"Nàng không còn ở trên đời này ."

"Làm sao có thể? !" Trần Phóng như bị sét đánh, từ từ buông áo Tiêu Thần ra, hắn đứng cứng ngắc như tấm bia đá ở đó. Cho đến rất lâu sau thì cuối cùng mới lấy lại tinh thần, hắnlên tiếng khóc lớn: "Tại sao có thể như vậy? ! Là ai hại Nhược Thủy? Là ai hại Nhược Thủy!"

Hắn quỳ xuống trước pho khắc đá, khóc rống thất thanh. Có thể nhìn ra hắn yêu sâu sắc tới đâu.

"Tại sao, trời cao vì sao tàn khốc như thế, ta tình nguyện đi tìm chết thay nàng . . ."

Tiêu Thần trong lòng tự hỏi, vì sao mình không đau thương bằng hắn? Vì sao mình không có cảm giác nào, chỉ vì một sự thật của chuyện xưa mà cảm động như trẻ nhỏ, không còn các cảm giác khác. Chẳng lẽ thật sự mình là Lãnh Huyết , như thể đã đánh mất cảm giác sao? Chẳng lẽ thật sự bởi vì mình không còn linh hồn trọn vẹn sao? Vẫn còn có một bộ phận bị phong ấn tại Trường Sinh Giới. . .

"Nhược Thủy, nếu như có thể thay đổi họ tên cho nàng, ta nguyện ý hiện tại phải đi chết . . ." Trần Phóng lên tiếng khóc lớn. Thân là một người đàn ông mà đau đớn tuyệt vọng như thế khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm giác sâu sắc tình yêu của hắn.

Thanh Vận tiên tử khuyên giải hắn, còn Tiêu Thần lại cũng nói không ra lời. Hắn cảm giác được chính mình còn xa không bằng Trần Phóng.

"Nhược Thủy lựa chọn ta là một sai lầm, ngày đó ta nên rời đi trước ngươi." Tiêu Thần đỡ Trần Phóng lên.

"Kia không phải Trần Phóng sao?" Cách đó không xa có năm sáu danh thanh niên nam nữ từ vùng núi đi tới nơi này, một người cười hỏi: "Vì sao đau thương như thế?"

Nghe được âm thanh, Trần Phóng cố nén được bi thương từ từ xoay người lại, hắn nói: "Thì ra là võ thám hoa ngày đó, được xưng là người thứ ba trong thế hệ trẻ tuổi Cửu Châu -- Thám Hoa Lang."

Thám Hoa Lang cầm đầu mặc bộ đồ trắng, cầm một cái quạt trong tay. Thoạt nhìn thật phong lưu phóng khoáng, có điều một đôi mắt đa tình không làm cho người ta thích. Hắn ngả ngớn kéo một nữ nhân đầy vẻ quyến rũ bên cạnh đến bên người rồi nói: "Vợ chồng chúng ta làm đám cưới thì Trần huynh nhất định phải tới a."

Trần Phóng thu hồi vẻ đau thương vẻ, liếc mắt nhìn bọn họ mà không nói gì. Khi Tiêu Thần rời khỏi Nhân Gian Giới thì từng nghe nói về vị Thám Hoa Lang này, nhưng không phải đã từng gặp mặt hay đã giao thủ, chỉ biết là hắn phóng đãng không kềm chế nổi, vô cùng phong lưu. Bây giờ nhìn lại thì tựa hồ hắn có ân oán gì đó cùng Trần Phóng.

"Ha hả. . . Ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng sao. Dù sao trong lòng ngươi đã thích người khác, cùng Lan muội cũng không có tình cảm gì. Như vậy nên chăng thành toàn cho chúng ta . . ." Nói tới đây, Thám Hoa Lang dừng lại, phóng đãng kéo nữ nhân diễm lệ bên cạnh ngươi vào trong lòng. Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ ngả ngớn cười cười, cũng không có bất cứ ý định cự tuyệt nào.

"Ta vừa giải trừ hôn ước cùng nàng, tùy các ngươi thôi." Trần Phóng hờ hững nói, nỗi đau thương lớn lao còn trong tâm trí, vừa mới biết nữ nhân yêu mến đã mất. Đối với nữ nhân trước mắt như vậy căn bản hắn không có cảm giác gì.

Tiêu Thần lập tức sáng tỏ rốt cuộc làcâu chuyện như thế nào.

Không ngờ nữ nhân kia là vị hôn thê của Trần Phóng. Mặc dù Trần Phóng cũng không thích, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ hắn định ra mai mối, vậy mà trước mắt lại xảy ra chuyện như vậy. Đối phương có tư tình thì cũng thôi, lại còn đến trước mặt hắn mà khiêu khích, rõ ràng là muốn gây sự.

"Ngươi không cảm thấy như vậy rất thô bỉ và quá phận sao?" Tiêu Thần tiến lên một bước, đối diện với Thám Hoa Lang.

"Vị bằng hữu kia, ngươi là ai? Đây chính là chuyện riêng của người ta." Những người bên cạnh Thám Hoa Lang chặn Tiêu Thần mà cười nói: "Ngươi là người ngoài thì xen vào làm cái gì, mà có muốn xen vào cũng phải suy nghĩ phân lượng của mình. Công tử của Ngọc Đỉnh sơn trang cũng không phải người mà ngươi có thể trêu vào được."

"Ngọc Đỉnh sơn trang?" Thanh Vận tiên tử kinh ngạc hỏi: "Chính là người thứ nhất của Cửu Châu ngả vào trong vòng tay của môn phái Tu Chân Giới?"

"Thì đã làm sao? Người ta phải đi tới chỗ cao lấy nước đổ về chỗ thấp . . ." Mấy người bên cạnh giải thích hộ Thám Hoa Lang.

Tiêu Thần trực tiếp không nhìn bọn họ, hắn xoay người hỏi Trần Phóng: "Ngươi sau này có tính toán gì không?"

"Ta muốn cùng mấy người Thanh Vận tiên tử đi ra hải ngoại, không định trở về. . ." Vẻ mặt Trần Phóng đã hơi đờ đẫn.

"Thanh Vận tiên tử, vậy vị bằng hữu của ta đây liền nhờ vả ngươi ." Tiêu Thần nghiêm túc thi lễ với Thanh Vận tiên tử rồi hắn nói: "Một ngày kia ta sẽ thăm các ngươi."

Sau đó, hắn hướng về phía Thanh Vận tiên tử ý bảo, để bọn họ rời đi trước.

Thanh Vận tiên tử gật đầu rồi nói: "Sau này còn gặp lại." Nàng biết Tiêu Thần muốn thay bằng hữu giải quyết tất cả ân oán trước kia.

Quả nhiên, bọn họ vừa mới xoay người thì âm thanh khiêu khích của phía Thám Hoa Lang liền im bặt, vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vài vòi máu phóng lên cao.

Tiêu Thần trực tiếp lấy Không Gian Đại Liệt Trảm cắt đứt thân thể những kẻ liên can , chỉ để lại tên nữ nhân kia.

"Ta không biết tình hình tường tận giữa ngươi cùng Trần Phóng, nhưng ngươi dù sao từng là vị hôn thê của hắn nên ta không thể giết ngươi. Cứ chờ một ngày kia sau khi Trần Phóng trở về thì chính hắn giải quyết."

Trần Phóng đi ra hải ngoại, trong lòng Tiêu Thần hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn cáo biệt Nhất Chân, Liễu Mộ, Ngưu Nhân, cứ muốn như vậy mà đi bế quan.

Nhưng khi hắn đi dọc theo lên thượng nguồn Hoàng Hà thì hắn cảm giác vẫn còn một người nên đi gặp, có lẽ nên đi Thường Dương Sơn kia để ngó qua Xi Vưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.