Trường Sinh Giới

Chương 99: Chương 99: Tấn thăng thất trùng thiên






Địa vị của Kha Kha được đề thăng nhanh chóng. Ánh mắt mọi người nhìn nó càng thêm nóng bỏng, hận không thể đem nó ôm vào lòng làm của riêng. Đáng tiếc là tiểu thú này lại không rõ suy nghĩ của bọn họ. Mở đôi mắt to chớp chớp nhìn lại, bị chú ý như vậy khiến nó dường như có chút bất mãn. Một bên quơ quơ tiểu trảo với mọi người, một bên bất mãn “Y nha” liên tục, tựa hồ đang kháng nghị.

Tâm trạng mỗi người đều không giống nhau, tiếp tục đi lên phía trước, chỉ là càng tiếp cận chân núi cung điện càng nhiều.

Xoát

Quang ảnh chợt lóe, Tiêu Thần suýt nữa bị biến mất nhưng Kha Kha lại mang trở lại. Bất quá tựa như nó có chút cật lực. Thần bí nữ tử, Liễu Mộ, Nhất Chân vội vàng ra tay, cuối cùng cũng đem Tiêu Thần quay trở về.

“Không được, không thể tiếp tục đi xuống. Chúng ta không có ai có thể đi xuống nữa.” Tiêu Thần dừng lại, hắn không muốn chết, trước kia là bởi vì có Kha Kha cứu hắn, hiện tại Kha Kha càng ngày càng cật lực, nếu như tiếp tục đi xuống nữa e sẽ sơ xẩy.

“Vậy làm sao bây giờ ? Lẽ nào chúng ta chờ chết ở đây.”

Mọi người tuy hoảng sợ trong lòng nhưng cũng hết cách.

“Các ngươi nhìn bên kia xem, hình như là một tòa tế đàn!” Vưu vật Liễu Như Yên chợt kinh hô.

Vùng Thánh sơn này rất rộng, đống đá lớn đằng xa hình như là một tòa tế đàn. Hoàn toàn do nham thạch đen xây nên.

Mọi người cẩn trọng đi đến. Kết quả khiến mọi người hai mặt nhìn nhau. Ở đây……cư nhiên lại có một tế đàn cao hơn mười thước. Toát ra vô hạn khí tức cổ xưa.

Tiêu Thần nói: “Bị nhốt chết ở đây không bằng lên trên xem thử.”

“Hắc! Vậy thì đánh bạc một lần đi.” Độc Cô Kiếm Ma đồng ý, hắn mặc dù tự phụ kiêu ngạo thế nhưng hiện tại cũng không có cách để rời khỏi.

Mọi người cùng nhau đi lên tế đàn cổ xưa. Mặt đá phát ra từng trận sát khí mãnh liệt, dường như đã từng bị máu nhuộm lên. Tuy rằng trải qua không biết bao nhiêu năm tháng thế nhưng dường như vẫn còn có thể thấy được vết máu khô.

Chỉ là khi mọi người đi lên trên, tế đàn cổ xưa cũng không có bất kì phản ứng gì. Tựa hồ chỉ là một tòa đàn lớn bình thường.

“Huyết tế! Tòa tế đàn này hình như cần phải có máu mới có thể phát huy tác dụng.” Có người nhìn thấy vết máu khô ở trên tế đàn mới đưa ra kiến nghị như vậy.

“Vậy được, mỗi người chúng ta hiến một chút máu đi.”

Mọi người lập tức cắn ngón tay để cho máu chảy lên tế đàn, tuy rằng số lượng có hạn thế nhưng có thể cảm giác được rõ ràng tế đàn đang biến hóa. Khắp nơi chợt phát ra từng trận sáng đỏ.

Cùng lúc đó, những ngôi sao trên bầu trời chợt chiếu xuống từng chùm sáng tụ lại trên tế đàn. Ánh đỏ ngút trời, tia sáng đỏ chói mắt hiện lên, cùng lúc đó một hình ảnh kì dị thoáng hiện ra, mọi người lại có thể thấy được tử thành. Tất cả mọi người đều sợ hãi, cho rằng sẽ lại trở về tử thành khiến cho tim gan bọn họ lạnh cả lên.

Hoàn hảo, nó chỉ là một hình ảnh mà thôi, cũng không phải là địa điểm mọi người sắp đi đến.

Bên trong tử thành còn đang chiến đấu kịch liệt, pháp luân của Phật Đà, sừng Tổ Long, Bát Quái bằng đồng vẫn đang đánh vào thần bi. Mà Long tộc đều đã ra tay, vô tận ác linh cũnh bắt đầu tiếp cận thần bi.

Nhưng khiến mọi người kinh sợ hơn là bầu trời tử thành cư nhiên lại có một Huyết hải* đang lơ lửng trên không trung. Mà trung tâm của nó có một tòa Bạch Cốt sơn**, cổ bảo trên Cốt sơn đó phát ra âm khí dày đặc.

(*biển máu.)

(**tòa núi bằng xương cốt.)

Này…Tất cả mọi người đều sợ ngây người, đây không phải là khắc đồ* trên thần bi sao? Lại hiện ra chân thực như vậy.

(*hình ảnh, đồ hình được chạm khắc)

Trong cổ thành bọn họ rõ ràng tận mắt thấy được các khắc đồ trên thần bi. Lúc này hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu bọn họ.

Khắc đồ trên thần bi rõ ràng chính là Huyết hải vô tận, lớp lớp sóng lớn, một tòa Bạch Cốt sơn sừng sững giữa Huyết hải. Mà trong đó, đông đảo man long hồng hoang xông lên bầu trời. Hình như đang rít gào. Không ít người và thần đang vùng vẫy. Man long và thần nhân đều đứng trên một tòa tử thành dày đặc quỷ khí. Cánh cửa địa ngục đã mở ra một nửa, bên trong là không khí trầm lặng. Mà ở bên dưới tòa tử thành là vùng tịnh thổ bình yên an hòa, thần mộc rực rỡ, thảo mộc quý hiếm ở khắp nơi, bất quá chỉ là một ít bên ngoài. Khi tiếp cận đoạn cuối của thần bi thật khó có thể quan sát rõ khu vực rộng lớn phía sau.

Hôm nay, Huyết hải và Cốt sơn đã hiện ra. Tử thành cũng đã xuất hiện. Lẽ nào nói bên dưới tử thành đúng là có một vùng tịnh thổ? Trong lòng mọi người đều tràn ngập nghi vấn.

Các loại dấu hiệu đều cho thấy khắc đồ trên thần bi ghi chép là một thế giới chân thực.

Ánh sáng đỏ chói mắt lóe lên, các vì sao trên bầu trời chiếu xuống từng chùm sáng. Toàn bộ đều bị tế đàn cổ xưa hấp thu. Sau đó bộc phát ra một chùm sáng rừng rực khiến cho mọi người khó có thể mở mắt. Nhưng mà bọn họ biết được mình sắp đi đến một địa phương mới.

Không thể nghi ngờ rằng bọn họ đang đem mạng sống của mình đi mạo hiểm. Dù sao tế đàn cũng không phải dùng để tiến hành vượt không gian. Nó tựa hồ được dùng để hiến tế a. Nếu như suy đoán này chính xác thì mọi người đều đang ở trong tình cảnh cực kì nguy hiểm, bởi vì bọn họ có khả năng sẽ bị truyền tống đến địa phương nào đó để thần thánh ma quỷ hưởng dụng tế phẩm a. Chỉ là bọn họ không có chọn lựa, chỉ có thể đi trên con đường này mà thôi.

Trải qua một hồi vượt không gian, so với lần trước cũng không sai biệt lắm. Từng tia sáng như sao băng bay ngang qua hư không. Phía trước phảng phất như có vô số ngôi sao lấp lánh. Bọn họ dường như đang xuyên qua bầu trời sao rực rỡ.

Thời gian hỗn loạn. Khiến cho họ khó có thể xác định được rột cuộc là đang trôi qua cực nhanh hay là cực chậm. Cho đến khi chùm sáng chói mắt kia bạo phát. Bọn họ từ trong phiến không gian kì dị phóng ra ngoài thì tất cả mới kết thúc.

Gió lạnh gào thét, hoa tuyết bay lượn, trước mắt mọi người là một mảnh trắng xóa. Bọn họ dĩ nhiên là ở trên Tuyết sơn.

Đây là… tòa đại Tuyết sơn ở phía tây Cốt hải?

Phía đông là Thánh sơn, chính giữa là Cốt hải, phía tây là Tuyết sơn, ba điểm tạo thành một đường thẳng. Chính là một khu vực đặc thù trên Long Đảo. Tiêu Thần thật không ngờ rằng ba nơi này lại có quan hệ rất lớn.

Tất cả mọi người đều lo lắng bất an. Không biết lần này có thể thoát hiểm không đây? Lúc này đang là bình minh, từ phương đông đã hiện ra ánh sáng trắng bạc. Trên Tuyết sơn gió lạnh rít gào giận dữ, hoa tuyết cuồng vũ. Nơi đây là một thế giới tuyết trắng phi thường lạnh lẽo.

“Ở đây không có tồn tại khủng khiếp nào sao? Chúng ta sẽ không… bị xem như là tế phẩm chứ?” Âm thanh run run của một tu giả vang lên. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà trải qua nhiều lần uy hiếp đến tính mệnh đã khiến cho tâm chí vốn kiên định của hắn trở nên yếu nhược. Không thể tiếp tục chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào nữa.

Trải qua một loạt nguy hiểm, đi đến đây chỉ còn có mươi sáu người. Trong đó nếu không tính ba bộ xương khô là Tần Quảng Vương, Diêm La Vương và Luân Hồi Vương thì chỉ có mười ba người mà thôi.

Khi mọi người đang khẩn trương thì Kha Kha lại phát ra tiếng hoan hô, nhảy từ trên lưng của Tử Long Vương xuống nền tuyết, vui vẻ lăn lộn, nó như là một người tuyết nhỏ đang vui đùa, riêng Tử Long Vương thì tựa hồ rất phiền muộn. Hướng về phía Kha Kha, một tiểu thú nhỏ hơn nó rất nhiều phát ra tiếng gầm nhẹ nhưng không có phát động công kích.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Bão tuyết đã ngừng, phương đông lộ ra ánh bình minh. Những tia nắng vàng chói lọi chiếu đến, đây là một buổi sáng tràn đầy hy vọng a.

Mọi người cẩn trọng đi trên mặt tuyết. Đứng trên Tuyết sơn nhìn về núi xanh ở xa xa. Ở đây bọn họ đã không phải gặp bất cứ nguy hiểm nào.

“Nơi đây không có cấm chế. Chúng ta được cứu rồi.” Một gã tu giả vui vẻ hô to.

Ảo thuật linh sĩ Cathy là người đầu tiên phóng lên cao, bay nhanh về phía xa. Sau khi tin tưởng đã thoát khỏi nguy hiểm hắn phải nhanh chóng rời đi. Hắn với Tiêu Thần là một sống một chết, hiện tại đã không phải là lúc hợp tác nữa.

“Ha ha…” Độc Cô Kiếm Ma cười to, âm thanh như tiếng kim loại rung động. Hắn nhìn Nhất Chân hòa thượng và Tiêu Thần rồi mang theo thiết kiếm bay đi, mà thần bí nữ trong màn sương rực rỡ cũng mang theo Tử Long Vương nhẹ nhàng bay đi. Sau đó, những tu giả may mắn sống sót đều rời khỏi.

Liễu Như Yên cũng không có rời đi. Phát ra tiếng cười chân tâm, một tay giữ chặt lấy tay của Yến Khuynh Thành, phòng ngừa nàng bỏ trốn, khiến cho Yến Khuynh Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Rốt cuộc cũng thoát!” Liễu Mộ nói xong những lời này liền ngã xuống nền tuyết, thương thế của hắn không nhẹ, đồng thời cũng không chịu được mệt mỏi cùng với thân thể suy yếu. Lúc này vừa nằm xuống đã ngủ.

“Một lần sống lại, một lần lột xác.” Nhất Chân hòa thượng tựa hồ có cảm ngộ, ngồi xuống nền tuyết đón ánh bình minh.

Tiêu Thần thân là võ giả, thể chất cường hãn vượt xa người thường. Mặc dù cảm giác mệt mỏi thế nhưng hắn không có ý định nghỉ ngơi. , , , bốn thức tán thủ như là ma chú cổ xưa mê hoặc hắn. Hắn triển khai thân thể đi vào trong Tuyết sơn, bắt đầu tu luyện bốn loại sát thức trên thông thiên đồ.

Dưới ánh mặt trời, trong màn tuyết trắng. Thân thể Tiêu Thần như chuồn chuồn nhảy lên trên đỉnh Tuyết sơn, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, tựa như là một đạo thần quang lóe lên. Một tiếng nổ lớn cư nhiên làm cho đỉnh Tuyết sơn bị vỡ nát. Thanh thế cực kì lớn.

Xa xa, Liễu Như Yên và Yến Khuynh Thành đều biến sắc. Ngay cả Nhất Chân hòa thượng đang đả tọa cũng động dung.

Tiêu Thần đứng trên đỉnh Tuyết sơn, thân thể cao lớn được ánh bình minh bao phủ tạo nên một tầng sáng vàng kim, giống như được phủ lên một lớp thần giáp vậy. Ngay vừa rồi, hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của tứ tán thủ. Chỉ là đánh ra thức thứ nhất mà đã hoàn toàn đem lực lượng trong cơ thể hắn trở về số không. Bất quá uy lực thật lớn, có thể làm vỡ nát cả đỉnh núi.

Nếu như hắn có thể thoải mái thi triển được tứ tán thủ thì có thể ngạo thị các tu giả cùng thế hệ cũng sẽ không còn xa lắm.

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian. Tiêu Thần bắt đầu thi triển thức thứ hai . Thế nhưng cũng giống như vừa rồi, lực lượng của hắn không đủ nên chỉ có thể phát huy ra một phần nhỏ uy lực mà thôi. Lực lượng trong cơ thể hắn hầu như lại bị cạn kiệt. Như vậy cũng khiến cho hắn càng thêm chờ mong vào , , , . Đã không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó mà đáng sợ như vậy, nếu như hắn có thể chân chính nắm giữ thì sẽ cường đại như thế nào đây?

Thi triển xong , hai trong bốn thức tán thủ, mặc dù Tiêu Thần nghỉ ngơi cũng đã đủ thế nhưng hắn lại cảm giác được huyết khí không thông. Thân thể tựa hồ có chút không thoải mái. Hắn đương nhiên là biết được chuyện gì xảy ra, thật lâu trước kia hắn đã trải qua loại cảm giác này, mỗi khi thi triển lực lượng cường đại vô cùng thì hắn đều trở nên như vậy. Cũng do như vậy khiến cho hắn đoán rằng là do pháp quyết bản thân tu luyện hình như vẫn chưa hoàn thiện, hẳn là phải có đoạn tiếp theo mới đúng.

Lúc này từ trong cửa chết trở về đối với Tiêu Thần mà nói là một kì ngộ khó có được. Cư nhiên hắn có thể tìm được phần tiếp theo của thông thiên đồ.

Tiêu Thần lẳng lặng đứng đỉnh núi, thông thiên luyện khí đồ rất đặc biệt, không cần phải đả tọa cũng có thể tu luyện, thông thiên đồ đã in sâu vào trong não kia lúc này liền hiện ra. Hắn dựa theo khắc đồ bắt đầu vận chuyển huyền công.

Quả nhiên là như vậy, nó chính là bộ phận tiếp theo của luyện khí đồ, hoàn toàn tiếp tục với phương pháp luyện khí trước kia. Tiêu Thần cảm giác được cả người thư thái vô cùng, khí huyết không thông vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.

Đứng nửa ngày như vậy, xung quanh hắn phát ra hào quang lấp lánh, khiến tuyết trắng xung quanh nỗi bật lên, từng luồng linh khí mạnh mẽ tụ lại, dũng mãnh tiến vào trong thân thể hắn. Sau cùng, hai chân Tiêu Thần cách mặt đất khoảng ba thốn*, lơ lửng trên không. Cơ thể lưu động ánh sáng nhàn nhạt, mỗi một thốn da thịt đều giống như là thần ngọc vây.

(* 1 thốn = 3.33 cm)

Giữa trưa, Tiêu Thần từ trong võ cảnh huyền diệu tỉnh dậy, cả thân người lưu động một tầng ánh sáng trong suốt. Hắn rất tự nhiên mà tiến vào cảnh giới . Tất cả đơn giản chỉ vì huyền công của hắn đã hoàn thiện thêm một phần, rất bình thản tiến vào trong lĩnh vực mới.

Liễu Mộ đã tỉnh dậy từ lâu, hắn như là nhập ma không ngừng vẽ khắc không gian chú văn phi thường thần bí được lưu lại trên tấm bia đá kia lên nền tuyết. Đối với Liễu Mộ mà nói thì đó chính là một bảo tàng, Tiêu Thần cũng không kinh động hắn, mặc hắn rơi vào cảnh giới tu luyện vô ngã vô vật này.

Hai ngày trôi qua như nước chảy, Nhất Chân hòa thượng mang đến vài con thỏ tuyết nhỏ, Tiêu Thần dùng chân nguyên hòa tan tuyết thành nước rửa sạch thịt thỏ, sao đó vận chuyển huyền công quay thịt thỏ. Cứ xem như là một loại tu luyện đi.

Mùi thịt rốt cục đem Liễu Mộ từ trong cảnh giới ‘Vong ngã’ tỉnh dậy. Bao tử đã phản bội lại tâm trí hắn kêu lên ‘rộp rộp’. Tuyệt sắc tù binh Yến Khuynh Thành không bị ngược đãi mà cô ta cũng không hề khách khí, cùng nhau ngồi trên Tuyết sơn dùng món ăn thôn dã.

Cũng chỉ có Kha Kha đầy thương cảm nhìn mọi người, thống khổ sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, sau đó dùng đôi thú trảo nhỏ che kín hai mắt.

Sống sót sau tai nạn, tất cả mọi người đều có cảm xúc riêng. Cuối cùng đã thoát khỏi tử thành, mặc dù hiện đang ở trong thế giới băng tuyết, thế nhưng cũng hiểu trải qua những hoạt động sinh động như thế mới khiến cho tinh thần phần chấn và thấy được thế giới hiện tại càng tươi đẹp hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.