“Kha Kha ngươi sao lại đến đây?” Tiêu Thần vừa nãy thật sự rất lo lắng cho nó.
Kha Kha thở phì phò chỉ chỉ vào hắn, sau đó lại chỉ chỉ vào chính mình, biểu tình vừa khả ái vừa buồn cười, tựa như là một tiểu hài tử đang tức giận vậy. “Y y nha nha…” không ngừng, tựa hồ trách cứ hắn bỏ mặc nó.
Sau khi Kha Kha bay đến đây thì bên dưới tế đàn đã đại loạn, hung linh trong nhà cổ lao ra dường như muốn bay qua Huyết Hà mà xông lên, điều này khiến cho những tu giả ở đây kinh sợ vô cùng. Bất quá, cũng may sau khi chúng nó phát ra vài tiếng rít gào đầy phẫn nộ cũng không hề đuổi theo.
“Ai nha! Thật sự là khả ái ghê.” Tuyệt thế vưu vật Liễu Như Yên cười nói – quyến rũ đi đến ôm lấy Kha Kha. Thế nhưng Kha Kha tựa hồ không có cảm kích, không thích nằm trong bộ ngực mềm mại của nàng mà lại trực tiếp nhảy lên đỉnh đầu của nàng.
Điều này khiến cho Liễu Như Yên vừa xấu hổ vừa buồn bực, cuối cùng thì cái đầu bóng lưỡng của Nhất Chân hòa thượng cũng đã giúp nàng thoát khỏi phiền phức, Kha Kha “Sưu” một tiếng nhảy đến, hiếu kỳ nhảy nhảy vài cái. Nhất Chân hòa thượng cũng không hề tức giận, khuôn mặt mỉm cười như vị tăng phật siêu trần thoát tục vậy.
“Kha Kha, không nên làm bậy.” Tiêu Thần mang Kha Kha xuống. Bất quá, cuối cùng Kha Kha nhìn thẳng vào Tử Long Vương, vị long vương trong truyền thuyết này. Nó không chút nào hoảng sợ, ngược lại còn to gan nhảy lên đầu của nó. Điều này khiến cho mọi người ở đây lại lần nữa giật mình, tiểu thú này rốt cuộc là có địa vị gì? Lại có thể lớn mật đến như vậy?
“Rống……” Tử Long Vương giận dữ bạo phát mãnh lực, chuẩn bị quẳng Kha Kha xuống. Đối với nó mà nói đây là một loại khiêu khích nghiêm trọng, bản thân nó là long vương trong tương lai thế nhưng lại bị tiểu thú này cưỡi lên đầu. Thật sự là không thể chịu đựng được.
“Kha Kha……” Tiêu Thần thật sự hết chỗ nói. Giữ tiểu thú này thật sự là cực kì hao tổn tinh thần, sao cái gì nó cũng không sợ vậy? Hắn mạnh mẽ ôm Kha Kha lại, tránh cho Tử Long Vương này phát cuồng. Đối mặt với sợ phẫn nộ rít gào của Tử Long Vương, Kha Kha chẳng để ý bất mãn huy động thú trảo nhỏ của nó. Phảng phất như nói rằng không chơi cùng với ngươi nữa.
Mọi người nhìn mà cũng không biết phải nói gì nữa.
Ngay lúc này, mặt trời máu đã chuyển đến giữa bầu trời bắn xuống từng tia máu, tế đàn cũng phát ra những tia máu vô tận. Cuối cùng mọi người đã tiến vào một cảnh vật khác, cảm giác trước mặt là một màu đỏ.
Không gian bị bóp méo, thời gian cũng sai loạn cả lên. Mọi người dường như đã tiến vào đường hầm thời không, một cảm giác kì dị xuất hiện trong lòng.
Ánh sáng đỏ chính là thứ duy nhất trước mắt mọi người, cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu, cảm giác của tất cả mọi người tựa như là đang cưỡi mây đạp gió vậy, bay đi cực nhanh. Cho đến khi ánh sáng đỏ biến mất, trước mắt bọn họ hiện ra một một phiến hư không tĩnh mịch. Giống như là quay về thời xa xưa, mà phiến không gian đặc thù này cũng không có bất kì cảnh vật nào, trong hư không đen kịt ngoại trừ tiếng thở của mọi người ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác. Tĩnh lặng như là chết.
Thời gian như đã trôi qua hàng ức vạn năm vậy, mà cũng như là trong nháy mắt, mọi người đều cảm giác được thời gian sai loạn. Sau đó, vô số tia sáng tựa như sao băng không ngừng bay qua bên cạnh bọn họ. Bọn Tiêu Thần cảm giác như đang vượt thời không.
Cứ như vậy mà trôi nhanh qua. Thời gian dường như đã đình chỉ, dường như tất cả đều ngừng lại. Mọi người dường như cũng ngừng hô hấp, tim cũng ngừng đập.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, từng luồng dao động năng lượng dập dờn truyền đến. Bất quá nó giống như là sóng nước nhẹ nhàng vỗ về không hề ảnh hưởng đến thân thể mọi người.
“Oanh ầm ầm…”
Một tiếng nổ vang lên, một chùm sáng đột nhiên bạo phát ra khiến cho tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.
Khi mọi người mở mắt ra thì từng cơn gió mát lùa đến, ánh trăng nhu hòa, đây là một đêm an tĩnh, bầu trời đầy sao, ánh trăng như nước chiếu xuống, tất cả đều tốt lành và an bình.
Tưởng như là đã trôi qua mấy thế hệ rồi vậy. Ánh đỏ ngút trời, sát khí thảm liệt, ác linh vô tận…… tất cả đều đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người tạm nghĩ trên một đỉnh núi, cánh đó không xa chính là đình thai lâu các, tiểu kiều lưu thủy*, còn có hương hoa thấm vào trong lòng người, dưới bầu trời sao yên tĩnh này, hết thảy đều đẹp như thế khiến mọi người vững tin đã thoát khỏi tử thành.
(*lối kiến trúc cổ của những nhà quyền quý thời xưa của Trung Quốc: có đình các, cầu và những dòng nước nhỏ chảy qua……)
“Rốt cục cũng thoát rồi……” Có người kích động kêu to.
Tiêu Thần phát hiện nơi này nhìn có chút quen mắt, mà Kha Kha ở trên đầu Luân Hồi Vương có chút bất an, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, hiếm khi thấy nó lộ ra thần sắc như vậy.
Một thanh niên tu giả vui vẻ đi đến một dòng suối nhỏ gần đó, chỉ là đi ngang qua một tòa cung điện cổ xưa thì chợt biến mất. Biến cố kinh người này khiến cho mọi người hoàn toàn biến sắc, không còn chút nào thần sắc vui mừng.
Cùng lúc đó, một gã linh sĩ ngự không cũng chợt mất dạng, không trung cũng rất đáng sợ!
“Không nên tùy ý đi lại, không nên đến gần những cung điện cổ xưa này.” Tiêu Thần hô to lên, đây chính là Thánh sơn a. Đã từng là địa phương có không ít long tộc và mãnh thú thường xuyên lui tới, khoảng cách với thông thiên thần thụ, quê nhà của Kha Kha rất gần, lúc trước hắn tại chân núi suýt nữa đã gặp phải bất trắc.
Thế nào lại đi đến đây? Hơn nữa hiện tại lại là ban đêm, lẽ nào thật sự đã tiến hành một lần vượt không gian? Mất hơn phân nửa ngày thời gian sao? Mọi người đều có nghi hoặc trong lòng.
Tử Long Vương phát ra tiếng gầm nhẹ, ý muốn bảo mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, nó tựa hồ đối với tòa Thánh sơn này có chút kiêng kỵ.
Cây cối trên thánh sơn tươi tốt, thác bay suối chảy, có không ít tòa cung điện, thoạt nhìn tựa như là tiên cảnh, thế nhưng mọi người đều sợ hãi trong lòng.
“Nơi đây thật sự cổ quái, phong cảnh đẹp tựa như một bức tranh thế nhưng phía dưới lại rất hoang vu.” Một tu giả đứng ở vách đá lẩm bẩm, hắn đang nhìn xuống phía dưới.
Quả thực đúng như lời hắn nói vậy, bên dưới chân núi có rất nhiều tòa cung điện hùng vĩ thế nhưng lại rất hoang vu, hầu như không có chút cây cỏ nào, khiến cho tòa Thánh sơn to lớn này trở nên u tối, có chút quỷ dị.
Có thể thấy mỗi tòa cung điện đều đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, một số đã sụp đổ.
“Đây là đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Các tu giả cực kì bất an. “Chúng ta đã tiến hành một lần vượt không gian đi đến một nơi xa lạ.” Linh sĩ Liễu Mộ đối với không gian lực lượng rất thông thạo, hắn khẳng định cho mọi người kết quả này.
Thần bí nữ tử tinh thông thời gian pháp tắc nói: “Chúng ta đã tiêu phí mất mấy canh giờ mới đi đến nơi đây sao?”
Hiện tại đã có thể lý giải được vì sao vừa mới giữa trưa thoáng cái đã là đêm tối.
Tiêu Thần cũng không giấu diếm bất cứ điều gì, liền nói ra những chuyện lần trước đã trải qua bên dưới chân núi Thánh sơn. Hiện tại số phận bọn họ đã dính liền với nhau, chỉ có thể hợp mưu hợp sức mới có thể sống sót.
Cách đó không xa, thần bí nữ tử toàn thân phủ trong màn sương rực rỡ đang nhẹ nhàng vỗ về cặp sừng của Tử Long Vương, cùng giao lưu với nó. Qua rất lâu mới trở về nói: “Tử Long Vương trong khi vô tình xông vào một tòa cổ điện bên dưới chân núi, sau đó không rõ vì sao lại xuất hiện trên tế đàn trong tử thành.”
Mọi người trầm mặc, Tử Long Vương đúng là từ chân núi tiến nhập tử thành, nhưng mà khi bọn họ quay về như thế nào lại đi đến đỉnh Thánh sơn chứ? Như thế nào mới có thể bình an trở trở xuống chân núi đây?
Những chuyện Tiêu Thần đã trải qua cùng với chuyện tu giả chợt biến mất giữa hư không đều biểu thị chuyện đi xuống chân núi là rất khó khăn và hung hiểm.
“Chúng ta tìm đường xuống núi đi, ở đây dù sao cũng không nguy hiểm bằng tử thành.” Có người đưa ra kiến nghị như vậy khiến cho những người khác do dự một hồi, nhưng cuối cùng cũng quyết định tìm đường xuống núi.
Chỉ là khi đi ra xa hơn trăm thước thì một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có người ở một phía chợt biến mất, mà xung quanh đó lại không có cổ điện, như vậy thật sự có chút đáng sợ rồi. Bọn họ hoàn toàn ở trên đỉnh núi, vừa mới rời khỏi một khu vực nhỏ mà thôi, còn chưa có chính thức xuống núi a.
Nhìn một phiến cung điện dưới chân núi, tất cả mọi người đều quáng mắt cũng đều cảm thấy nguy hiểm.
“Sống chết do mệnh. Đi thôi!” Một gã tu giả rất có khí phách, cư nhiên là người thứ hai đi trước. Lần này người đi trước chỉ có thể đi hơn năm mươi thước chưa kịp phát ra tiếng cảnh báo nào chợt biến mất.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Tất cả mọi người đều hoảng sợ không thôi, hiện tại không một ai nguyện ý đi lên phía trước.
“Để ta.” Thần bí nữ tử bên trong màn sương rực rỡ dứt khoát đi trước khiến cho mọi người kính phục.
“Không, để ta.” Lúc này Tiêu Thần đi ra, bởi vì hắn nhớ đến sự tình lần trước, Kha Kha tại thời khắc mấu chốt cứu hắn hai lần. Hắn đem Kha Kha đặt lên mặt đất nói với nó: “Tiểu mãnh thú ngươi nếu ta đi xa, trong thời khắc mấu chốt cần phải cứu ta nha.”
“Y y nha nha” Kha Kha phi thường bất mãn khi Tiêu Thần gọi nó là ‘tiễu mãnh thú’, nhẹ nhàng nắm tóc Tiêu Thần kéo kéo, sau đó gật gật đầu, chớp đôi mắt to lui lại phía sau, không chút khách khí nhảy lên lưng Tử Long Vương.
“Rống……” Tử Long Vương tức giận vô cùng, tiểu thú này cư nhiên nhiều lần mạo phạm nó, thật sự khiến cho long vương này hận không thể xé xác nó ngay lập tức.
“Không nên tức gận.” Thần bí nữ tử trong màn sương rực rỡ trấn an Tử Long Vương sắp phát cuồng nói: “Nó so với ngươi nhỏ hơn nhiều, nhường nó một chút đi, long vương phải có phong độ của long vương.” Rất rõ ràng, thần bí nữ tử đem Tử Long Vương còn nhỏ này trở thành một tiểu hài đồng.
Một tiếng rít gào trầm thấp, Tử Long Vương quay đầu lại trừng mắt nhìn Kha Kha. Mà Kha Kha cũng không hề khiêu khích, an tĩnh ngồi trên lưng nó, khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Thần.
Sau khi thay đổi phương hướng, đi đến chân núi hơn mười thước, đột nhiên thân ảnh Tiêu Thần biến mất mà cùng lúc đó tại chỗ kia bộc phát ra một mảnh thần quang, Kha Kha đã ra tay. Đem thân ảnh dần biến mất của Tiêu Thần kéo trở về.
Mọi người ngẩn ngơ một trận, không thể thể tin được nhìn tiểu thú khả ái đang chớp đôi mắt to kia. Ngay cả Tử Long Vương cũng lộ ra thần sắc kỳ dị quay đầu nhìn Kha Kha trên lưng.
“ A a…” Kha Kha nở nụ cười, tựa như là một hài tử thơ ngây.
Từ quỷ môn quan trở về, Tiêu Thần tựa hồ đã cảm giác được gì đó, xoay người lại nói: “Ta vừa cảm giác được vô tận sát khí bao phủ, cùng với khí tức bên trong tử thành giống nhau như đúc. Nếu như chúng ta biến mất trên Thánh sơn, sợ rằng sẽ trở lại trong tòa tử thành, có khả năng sẽ là một nơi càng thêm nguy hiểm.”
Bởi vậy có thể thấy được Thánh sơn tĩnh mịch này tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận là có thể toi mạng.
Mạo hiểm vô cùng đi đến chân núi đi hơn hai trăm mét. Tiêu Thần ba lần suýt bị biến mất trong hư không nhưng đều được thần thông kì dị của Kha Kha kéo lại. Bất quá, sự tình không tốt đã xảy ra bởi vì Kha Kha “Y nha” hoa tay múa chân, tựa hồ nói cho Tiêu Thần biết nó ngày càng vất vả.
Mọi người không khỏi lộ ra thần sắc buồn bả, càng đi xuống gần chân núi, cổ điện ngày càng nhiều, căn bản không thể tránh khỏi. Mọi người cũng đã tìm ra quy luật, càng đi đến gần càng nguy hiểm. Bọn họ như thế nào lại có thể đi đến chân núi Thánh sơn đây?
Khi Kha Kha lần thứ sáu đem Tiêu Thần từ trong tử vong trở về bổng nhiên Tử Long Vương lộ ra thần sắc kì dị. Ánh mắt nó nhìn về Kha Kha đã không giống như trước, sau đó bổng nhiên phát ra một đạo thần quang đem một tu giả ở phía trước kéo lại.
Cư nhiên là thần thông cùng loại với Kha Kha nhưng mà không thể phát ra uy lực lớn như Kha Kha. Tất cả mọi người đều giật mình nhìn Tử Long Vương, nhịn không được tán thưởng. Thật không hổ là Tử Long Vương, nhanh như vậy đã có thể học được bản lĩnh của Kha Kha.
Chỉ là khi nghe được khích lệ của mọi người thì Tử Long Vương lộ ra thần sắc xấu hổ và ảo não hiếm thấy.
Không thể không nói, thần bí nữ tử cùng với nó ăn ý phi thường, có thể đoán ra được vì sao mà nó xấu hổ liền hỏi: “Kha Kha dùng có đúng hay không là thần thông của Long tộc?”
Tử Long Vương ảo não gật gật đầu.
Thấy được kết quả như vậy, tất cả mọi người như đã hóa đã. Thần thông Kha Kha dùng cư nhiên lại là của Long tộc.
“Ta đoán là như vậy, trong tử thành ta đã từng nhìn thấy Sư Long Vương và Bạo Long thi triển qua bản lĩnh kia, giam cầm tất cả, quét sạch tất cả, tiêu diệt tất cả.”
Không chỉ có mọi người giật mình nhìn Kha Kha, ngay cả Tiêu Thần đang ở phía trước cũng phải dừng bước. Quay đầu nhìn tiểu thú khả ái kia. Mà ngay lúc này, Kha Kha trở thành một tiểu thú đầy mơ hồ mở to hai mắt nhìn mọi người, mang theo một bộ dáng ngây thơ vô tội. (vô số tội thì có ^^)
Nhất Chân hòa thượng miệng tụng một câu Phật hiệu nói: “Ta từng trong một bộ kinh Phật cổ xưa thấy qua một đoạn ghi chép về dị thú, tựa hồ có hai ba loại dị thú không kém gì Long tộc, trời sinh đã có linh tính lạ thường, có thể tu tập tất cả thần thông của mọi chủng loại. Ta xem Kha Kha có khả năng là chủng tộc như vậy, đáng tiếc là cổ kinh kia Phật hiệu là chính, nó cũng không có nghi chép rõ ràng, cũng không có kể lại tên cùng với hình dạng của nó.”