Trải qua một trận thi pháp, Vong Ưu nghiêm nghị thu tay lại, ngừng việc thu thập linh hồn, xoay người nhìn ta nói: “Không biết ở bao năm trước kia, có một đám người mọc cánh xâm nhập tại địa phương chúng nó sinh sống, sau khi trải qua một trận chém giết kịch liệt, đại bộ phận người xâm nhập đó đều bị tiêu diệt, chỉ có một người cường hãn nhất vẫn ngoan cường chống lại”
“Cuối cùng hắn mắt thấy không địch lại, liền đưa ra mệnh lệnh lui lại, vì thế đã muốn chạy, nhưng lại bị mấy con quái thú này quấn bện gắt gao. Sau lại, cái Thiên sứ kia liền phát động Không Gian pháp thuật, nhưng tại thời điểm cuối cùng lại bị công kích của Thâm Uyên Độc Long Hoàng đánh gục, làm cho Không Gian pháp thuật xảy ra biến hóa quỷ dị, không ngờ làm cho mấy con quái thú này và một lượng lớn độc thủy chuyển qua nơi này” Vong Ưu tiếc nuối nói: “Có thể di động một mảnh lớn độc thủy xuyên qua vị diện khác như vậy, xem ra thực lực của cái vị Thiên sứ kia không thấp a. Đúng là rất đáng tiếc”
“Ân, đích xác không dễ dàng gì” Bần đạo gật gật đầu tiếc hận nói: “Ít nhất ở trong đám Thiên sứ tám cánh chính là người xuất sắc nhất, thậm chí cũng có thể là Thiên sứ mười cánh cũng nói không chừng. Thật sự là rất đáng tiếc”
“Các ngươi đang đáng tiếc cái gì vậy?” Hương Hương nghi hoặc khó hiểu hỏi han.
“Điều đáng tiếc là không có phát hiện ra thi thể của vị Thiên sứ kia” Vong Ưu cười nói: “Thiên sứ thực lực càng mạnh thì thần khí trên tay cũng càng lợi hại, ngay cả Lệ Nhược Nhã đều có thể trang bị trường Thương cấp Thần khí, thì trên tay hắn như thế nào lại không phải là một kiện xuất sắc được chứ?”
“Không sai” Bần đạo gật đầu nói: “Cho dù hắn trang bị không được tốt cũng không quan hệ, trên thi thể hắn có thể tìm được không ít vật liệu tốt, Quang Minh Ngọc có thể tương đương với ma hạch, lông chim có thể bện thành quần áo, bản thân thi thể của hắn cũng có thể đưa cho Khắc Lý làm nghiên cứu a! Các cạc, nếu có thể chế tạo ra vong linh cấp Thiên sứ, kia đúng là đồ chơi rất tốt a”
“Đê tiện, vô sĩ” Lệ Nhược Nhã trực tiếp tức giận mở miệng mắng to, cả giận nói: “Ngươi như thế nào ngay cả thi thể cũng khinh nhờn vậy? Hơn nữa là khinh nhờn thi thể Quang Minh Thần tộc, ngươi sẽ không sợ Quang Minh Thần giáng tội đối với ngươi sao hả?”
“Quang Minh Thần tộc? Ha haaaa” Bần đạo cuồng tiếu nói: “Đừng tự đề cao chính mình như vậy chứ, các ngươi bất quá chỉ là một loài sinh vật mà thôi, so với nhân loại bình thường, cùng Ma tộc, cùng Thú tộc thì không có khác nhau, các ngươi đừng tưởng rằng Điểu Nhân là cao quý hơn so với người khác. Trên thực tế, các ngươi là Điểu Nhân lúc nào trên miệng mặc dù nói đầy dẫy lời nhân từ, khiêm tốn, nhưng mà ở sâu bên trong nội tâm, các ngươi là một bụng xấu xa, đê tiện nhất, vô sỉ nhất, hạ lưu nhất”
Lệ Nhược Nhã bị ta chọc giận đến nỗi cả người run run lên, giận dữ chỉ trích ta: “Ngươi … ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà mưu hại chúng ta” Nhìn bộ dáng nàng nắm chặt trường thương kia, tựa hồ tùy thời có thể phóng tới ta để làm thịt a.
Nhất thời, sự kích động của nàng khiến cho mọi người đề phòng, Ái Liên Na xuất ra Truyền Thừa Bổng, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Lệ Nhược Nhã, Hương Hương giơ tay lên, đưa Thần khí Phỉ Thúy Chi Tinh ở trên tay nhắm thẳng ngay nàng, Vong Ưu trên mặt thì thoải mái, nhưng mà như cố tình như vô ý gọi Uy Na ra đầu vai, ngay cả Âu Dương Nhược Lan đang ôm chặt Lệ Nhược Nhã cũng lặng lẽ bắt một cái pháp quyết.
Các nàng cũng biết được Lệ Nhược Nhã quá lợi hại, cho dù trước đây không rõ ràng lắm, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của nàng nên trong lòng cũng hiểu rõ. Cho nên các nàng gia tăng phòng bị, sợ nàng bạo phát đả thương người. Kỳ thật đều là quan tâm đến ta mà thôi.
“Mưu hại? Ha ha, cái này tuyệt đối không phải là mưu hại, các ngươi đích xác là hạ lưu như vậy đó, muốn hay không ta đưa ra một cái ví dụ cho ngươi nghe qua?” Bần đạo không thèm quan tâm cười nói.
Lệ Nhược Nhã tựa hồ không có nhận thấy dị biến ở chung quanh, vẫn nổi giận đùng đùng nhìn ta nói: “Ngươi nói đi” Nhưng trên thực tế ta có thể cảm giác được nàng đã tụ tập năng lượng tại bên trong cơ thể. Chẳng qua, ta cũng bất cần, tư tưởng nàng mặc dù không có bị hạn chế, nhưng mà thực ra thân thể đã khống chế chặt chẽ, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nàng chính là nghĩ muốn tấn công, thân thể của nàng cũng sẽ không bị nàng khống chế.
“Tỷ như: Ma tộc xâm lấn ở bốn ngàn năm trước, kỳ thật là do bàn tay của mấy người Điểu Nhân các ngươi gây ra” Bần đạo cười châm chọc nói.
“Ngươi quả thực đang nói bậy nói bạ. Chúng ta vì cái gì mà muốn làm như vậy?” Lệ Nhược Nhã buồn bực nói: “Chúng ta vì đối phó với Ma tộc mà tổn thất thảm trọng, chẳng lẽ bản thân chúng ta chán sống hết cả rồi sao?”
“Ha ha, đừng có giả bộ này nọ” Bần đạo khinh thường nói: “Tổn thất Thiên sứ cái rắm? Trải qua bên trong Chuyển Sinh Trì, rất nhanh liền sống lại như cũ, tổn thất chân chính nhất của các ngươi thật ra là cực kỳ nhỏ bé, ngươi dám nói không phải?”
“Nhiều người muốn chuyển sinh như vậy cũng là tiêu hao cự đại năng lượng” Lệ Nhược Nhã không phục nói: “Tụ tập loại năng lượng này dễ dàng lắm hay sao? Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta lãng phí nhiều như vậy là vì cái gì chứ?”
“Ai! Nhìn xem kết quả chiến tranh thì cũng rõ ràng mà” Bần đạo thở dài nói.
“Ta không rõ lắm, ngươi hãy nói rõ ràng một chút đi” Lệ Nhược Nhã bất mãn nói.
“Được thôi” Bần đạo gật gật đầu nói: “Nếu như ngươi vẫn khăng khăng giữ ý niệm này, ta có thể nói cho ngươi biết bộ mặt đích thực của Thiên sứ, chỉ mong rằng ngươi không có hối hận là được rồi”
“Nói mau, đừng nói lời vô nghĩa” Lệ Nhược Nhã không kiên nhẫn nói.
“Tại trước khi Ma tộc xâm lăng, trên đại lục rất nhiều giáo phái được hình thành, mà Quang Minh Giáo đình các ngươi chỉ là một trong giáo phái khá lớn mà thôi” Bần đạo chỉ vào Hương Hương nói: “Tự Nhiên Thần Giáo của nàng đã từng mạnh mẽ hơn nhiều so với Quang Minh Giáo đình hiện tại”
“Mà sau khi Ma tộc xâm lấn, trải qua trăm năm chiến loạn rửa tội, các giáo phái khác đều tổn thất thảm trọng, duy nhất thế lực Quang Minh Giáo đình không giảm chút nào ngược lại còn tăng lên, không ngờ về sau có thể so với những giáo phái khác hợp lại cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều” Bần đạo lắc lắc đầu nói: “Rất hiển nhiên, mục đích của các ngươi bất quá là bài trừ thế lực đối lập khác, tưởng nghĩ là muốn chiếm khối đại lực này mà thôi”
“Ngươi nói bậy” Lệ Nhược Nhã chỉ trích nói: “Chúng ta xuất động bộ đội nhiều hơn, người hy sinh cũng nhiều hơn, tự nhiên là thu hoạch cũng lớn hơn, ngươi chỉ là phỏng đoán thôi, làm sao có thể khẳng định được như vậy được? Ngươi có cái chứng cớ gì không?”
“Chuyện này các ngươi làm rất bí mật, và cũng rất thành công, hơn nữa với khoảng cách thời gian lại dài như vậy, về phần ngươi đánh giá ra sao, cứ xem ta phỏng đoán cũng được” Bần đạo cười khổ nói: “Ta sở dĩ có được tin tức này, thật ra là khi ba gã Thiên sứ sáu cánh đuổi giết ta mới nghe được, hắn lúc ấy còn hướng ta khoe khoan, nên mới lộ ra miệng”
“Việc này ta như thế nào không biết?” Lệ Nhược Nhã vẫn không phục nói.
“Ngươi ở lúc bình thường cùng tham gia hội nghị với bọn họ sao?” Bần đạo hỏi.
“Ta… ta đều là tu luyện thôi. Chỉ là ở thời điểm Ma tộc xâm lấn, cũng đã phái ta đi ra đánh vài trận mà thôi” Lệ Nhược Nhã thanh âm như muỗi nói, chẳng qua, sau đó nàng lại nói: “Nhưng mà, Quang Minh Thần tộc chúng ta, tuyệt đối không giống như lời ngươi nói là đê tiện như vậy, chỉ bằng ngươi ngay cả thi thể cũng khinh nhờn thì cũng biết nhân phẩm rồi. Ngươi… trong lời nói của ngươi căn bản không làm ta tin tưởng”
“Ha ha” Bần đạo cười lớn nói: “Ta khinh nhờn thi thể bất quá là muốn thu thập một chút vật liệu thôi, không phải y phục trên người ngươi cũng được chế tạo từ da lông động vật mà thành sao? Ngươi nói là không khinh nhờn thi thể đó chứ?”
“Ngươi … đó là động vật mà, như thế nào so sánh với con người được?” Lệ Nhược Nhã tức giận nói.
“Úc! Ngươi nói là thi thể nói được tiếng người là không thể khinh nhờn đúng không?” Bần đạo cười hỏi.
“Đương nhiên, bất kể tình huống gì mà khinh nhờn thi thể là hành vi bất chính, cho dù là địch nhân, ít nhiều cũng nên biểu hiện ra sự tôn kính, hoặc là hỏa táng, hoặc là chôn sâu, tóm lại là không thể khinh nhờn được” Lệ Nhược Nhã nhấn mạnh từng từ nói.
“Hơn một ngàn năm trước, Giáo đình ngang nhiên phát động Thánh chiến đối với Tự Nhiên Thần Giáo. Sau khi thắng lợi, làm cho mấy trăm vạn giáo chúng Tự Nhiên Thần Giáo toàn bộ bị đóng đinh trên Thập Tự Giá. Xếp song song thành một con đường hành hương, từ tổng bộ Tự Nhiên Thần Giáo kéo dài cho đến Giáo đình Thánh Sơn, thẳng đến một năm sau khiến cho thi thể bị phong hóa thối rửa nghiêm trọng, lúc này mới thu thập, sau đó dùng bạch cốt này kiến tạo thành một khu giáo đường” Bần đạo đau kịch liệt nói: “Đây là Huyết chi hành hương nổi danh nhất trong lịch sử cùng với sự tồn tại của Bạch Cốt giáo đường”
“Ta có thể làm chứng” Âu Dương Nhược Lan nói: “Chuyện này được ghi chép lại trên bích họa ở tổng bộ Giáo đình, cả trên phù điêu, vô cùng nổi danh. Truyền thuyết, lúc ấy tại Thiên giới còn phái Thiên sứ hướng Giáo hoàng chúc mừng nữa đó. Mà hiện tại Bạch Cốt giáo đường vẫn còn tồn tại ở trên Thánh Sơn”
“Này … không có khả năng a?” Lệ Nhược Nhã giật mình nói.
“Nếu có thời gian ngươi có thể tự mình đi tìm hiểu một chút, dù sao chuyện này đối với Giáo đình là vinh dự hạng nhất, cơ hồ tất cả mục sư đều biết” Bần đạo mỉm cười nói: “Hiện tại ngươi đã minh mạch chưa? Chuyện khinh nhờn thi thể như vậy, ra vẻ Quang Minh Thần tộc các ngươi mới là hành gia trong chuyện này a?”
“Hừ. Thật không hỗ là Thiên sứ nhân từ” Ngay cả Hương Hương là nữ hài tử luôn luôn văn nhã như vậy, cũng không nhịn không được trợn trừng mắt nhìn Lệ Nhược Nhã.
Nói cũng kỳ quái, Lệ Nhược Nhã luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, mà tại thời khắc này lại không dám đối mặt với ánh mắt của Hương Hương. Tuy rằng thực lực của nàng đủ để tiêu diệt một trăm Hương Hương cũng còn thoải mái, nhưng chẳng biết vì cái gì, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy cừu hận của Hương Hương, không ngờ Lệ Nhược Nhã tại sâu bên trong tâm dâng lên một nổi sợ hãi, mất một thời gian lâu không nói được tiếng nào. Là xấu hổ hay là áy náy? Nàng cũng không rõ được.
“Được rồi!” Bần đạo nhìn thấy Lệ Nhược Nhã bại trận hoàn toàn, cũng không muốn làm ra cái tuyệt tình gì, liền cười nói: “Mọi người đã mệt mỏi một ngày rồi, trước nghỉ ngơi đi ha, ngày mai còn có việc để làm đó”
Hắc hắc, hôm nay giáo huấn Lệ Nhược Nhã đạt được hiệu quả cũng không tệ, ít nhất nàng đã biết hổ thẹn. Trước hết phải có chừng mực, sự tình phải đi từng bước một, ngàn vạn lần không thể đi quá đà. Bần đạo nhìn được, Lệ Nhược Nhã kỳ thật rất giống Mễ Nặc Á, tâm địa thiện lương, tính tình chính trực. Nếu như bức quá, rất dễ dàng làm cho bọn họ bước vào ngõ cụt không thể thoát ra được.
Đối với cái chết của Mễ Nặc Á, thật ra trong lòng bần đạo cũng có thiếu sót, đều là do ta quá sốt ruột, nếu có thể hoãn chậm lại một chút, có lẽ cũng không bức hắn chọn đến cái chết. Cho nên, lần này đã hấp thụ được giáo huấn từ Mễ Nặc Á, đối với xúi giục Lệ Nhược Nhã cần phải từ từ, ngàn vạn lần không thể làm quá như lần trước …, ta nhưng thật ra không muốn bi kịch Mễ Nặc Á tái diễn một lần nữa.
Sau đó mọi người tại không khí dương cung bạt kiếm biến mất liền khôi phục lại trạng thái như ban đầu, vừa cười cười nói nói đùa giỡn, một đường đi thẳng. Lúc này Âu Dương Nhược Lan lại không ngừng nói chuyện với Lệ Nhược Nhã, ngữ khí cũng rất thân thiết, mất không nhiều công phu làm cho chuyện mới vừa rồi biến mất hoàn toàn. Chỉ có điều, mọi người chúng ta kỳ thật tự đáy lòng cũng đã sinh ra một chút biến hóa bất đồng.
Màn đêm buông xuống, chúng ta tại một bãi đất trống đốt lửa hạ trại ăn tối, Hương Hương lại dâng lên màn ca múa mà nàng sở trường nhất, làm cho mọi người nhìn đã con mắt. Ngay cả Lệ Nhược Nhã cũng không cầm được đối với kỹ thuật múa động lòng người của Hương Hương, không ngớt lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Nhưng nàng lại không có chú ý tới, trong bất tri bất giác, nàng đã bắt đầu dung nhập vào đoàn người chúng ta.
Hơn mười ngày kế tiếp tương đối vô vị và buồn bực, chúng ta chạy đến bảy tám cái địa phương, cơ hồ đều mang theo hy vọng tràn đầy mà đi, nhưng cũng mang đầy nỗi thất vọng mà quay về. Cái địa phương được xưng là nguy hiểm, chẳng quá là Hấp Huyết Độc Nga, quần cư Thụ Yêu, Chiểu Trạch Mã Hoàng v.v… gì gì đó. Mà vô luận là Độc Nga hay Mã Hoàng cũng không có giá trị gì. Cứ việc chúng nó xuất hiện thành đàn cũng là rất lợi hại.
Về phần Thụ Yêu, một mảnh lớn ước chừng hơn mười vạn cây, tuy rằng đồ sộ, đáng tiếc không có một gốc Thụ Yêu Chi Vương cường hãn nhất mà thực lực chỉ là đặt đến cửu cấp trung vị. Mặc dù trước kia cũng được xem là lợi hại, nhưng hiện tại thì không ăn thua, ánh mắt chúng ta đều có biến hóa. Ngay cả thực lực Hắc Long và Cái Thứ ở trong đội ngũ chúng ta chỉ được tính là sủng vật. Mà Hương Hương như thế nào lại kém cỏi so với thụ yêu này?
Chẳng qua, mấy ngày này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch được gì, duy nhất làm chúng ta kinh hỉ chính là một đám Tử Phong Tinh đặc biệt. Tử Tinh Phong là loại sinh vật được xem như là một loại ma thú, tại địa vực bất đồng sinh ra biến hóa khác nhau. Ta gặp ở bên ngoài Tinh Linh Chi Sâm, ma pháp nguyên tố loãng hơn, hàm lượng ma pháp hoa cỏ nguyên tố cũng không cao lắm, làm cho đám Tử Tinh Phong thực lực chân chính cũng không cao.
Mà hiện tại tại bên trong Tinh Linh Chi Sâm này gặp được đàn Tử Tinh Phong, có thể không hề cùng dạng rồi, không chỉ cái đầu to hơn một chút, hơn nữa màu sắc cũng rất diễm lệ, thực lực lại mạnh hơn nhiều, số lượng thì khủng bố làm cho người ta không biết được có bao nhiêu con. Chúng nó chiếm cứ một tòa núi nhỏ, phạm vi hơn một dặm tả hữu, hơn nữa đàn Tử Tinh Phong này trực tiếp khống chế khu vực thải mật không ngờ lại rộng đến hơn trăm dặm.
Chỉ có loại Tử Tinh Phong này mới có thể thoải mái bay ra ngoài trăm dặm để thải mật, thật ra có thể thấy được thực lực chúng nó có bao nhiêu khủng bố, cũng có thể giải thích một khía cạnh khác, Mật của chúng ta khẳng định sẽ có công hiệu cực kỳ cường hãn. Cạc cạc, bảo vật như thế, bần đạo làm sao buông tha cho được?
Tuy rằng thực lực của đàn Tử Phong Tinh đủ cường đại, đáng tiếc lúc này lại bất đồng như ngày xưa, đoàn đội chúng ta muốn tiêu diệt chúng nó căn bản không khó khăn mấy, vô luận là Thiên sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã hay là bần đạo, cũng có thể thoái mái dụng hỏa diễm thiêu đốt chúng nó thành tro tàn, nhưng mà làm như vậy, lần sao làm gì có cơ hội thu hoạch mật, chuyện mổ gà lấy trứng là ngu xuẩn như vậy chúng ta sẽ không làm rồi.
Nhưng, muốn lấy mật chắc chắn sẽ đả thương ong mật, việc này tương đối phiền toái a. Cuối cùng là sau khi trải qua một hồi đàm luận, chúng ta quyết định thỉnh Vong Ưu xuất thủ. Lão bà này của ta là người bác học đa tài có một pháp thuật là, có thể dụng âm thanh đả thương người, tên của nó là Lôi Minh Bạo Chấn. Đầu tiên nàng bắt lấy vài con Tử Tinh Phong để thử nghiệm, tìm ra tần suất có thể làm cho bọn nó choáng váng mà lại không đả thương đến tánh mạng.
Đợi cho đến khi không sai biệt lắm, nàng liền mang theo chúng ta ta nghênh ngang giết đi vào. Chúng ta trước tiên dùng ma pháp Hộ Bích tạm thời ngăn cản công kích Tử Tinh Phong, là vì chúng nó tụ họp lại quá nhiều. Vong Ưu xử xuất Lôi Minh Bạo Chấn ra, trực tiếp làm cho Tử Tinh Phong ở trong phạm vi hơn trăm thước đều hôn mê. Tử Tinh Phong hôn mê giống như cơn mưa rào bất chợt vậy.
Cứ như vậy, dựa vào Lôi Minh Bạo Chấn của Vong Ưu, chúng ta một đường đánh giết tới tổ ong. Vong Ưu thì lo chấn ngấc đám bảo vệ, Lệ Nhược Nhã với thực lực cường hãn thì khống chế tạm thời ong chúa, sau đó chúng ta bắt đầu cướp bóc. Sau khi lấy đi khoảng một nửa mật mới nhanh nhạy lui lại. Hắc hắc, nói chung là lưu lại một ít mật để cho người ta làm đồ ăn nữa chứ, bằng không nếu như bọn nó chết đi vì đói, người có hại vẫn là ta.
Dù vậy, số mật tới tay cũng được mấy ngàn cân, cũng đủ cho chúng ta tắm rửa (?). Sau khi chúng ta trở về cẩn thận kiểm tra, mới phát hiện thứ này chính là loại hảo hạng, trên cơ bản so với mật bình thường mà ta tìm được từ Tử Tinh Phong Vương Mật còn mạnh mẽ hơn nhiều, mà Tử Tinh Phong Vương Mật ở nơi này lại khó lường hơn, màu vàng óng ánh, đặc sệch như keo dán, ngửi có thể tinh thần chấn động, ăn vào thì mùi vị tuyệt luân.
Điều đặc biệt đáng nhắc tới chính bần đạo tìm được hơn mười cân Tử Tinh Phong Hoàng Mật, đều có thể cảm giác được ở trên bề mặt của nó có ma pháp dao động nồng đậm, dường như không phải là mật, mà là giống như tinh thạch vậy. Hiển nhiên sau khi ăn thứ này vào, trong suy nghĩ mà nói, khẳng định có thể chính là gia tăng tốc độ ma lực, đối với đám người Vong Ưu rất nóng lòng muốn tăng lên thực lực mà nói, hoàn toàn trở thành báu vật vô giá. Cạc cạc, thực vui sướng a.
Mấy Tử Tinh Phong Hoàng Mật này chỉ vẻn vẹn xuất hiện ở trên tay có một lần, đã bị Vong Ưu nhìn thấy và cố tranh đoạt tới tay, hưng phấn hôn ta một cái, cười nói: “Ha ha, thứ tốt a, Đang rất thích hợp với ta đây, lão công thật tốt. Cám ơn nha!”
Bần đạo ngoại trừ cười khổ ra còn làm được gì nữa cơ chứ? Hiện tại thứ này đối với ta mà nói, không có tác dụng gì lớn lắm, hơn nữa ta tu luyện là đạo thuật cùng với mấy loại ma pháp nguyên tố không quan hệ nhiều lắm, nếu ta ăn vào cơ bản là lãng phí. Cho nên cũng chỉ hảo hảo tiện nghi cho người tu luyện nhiều hệ ma pháp như Vong Ưu mà thôi. Kỳ thật bần đạo cũng là đáng tiếc đến hương vị ngọt ngào của nó, ai… không được hưởng thụ a.
Về phần Lệ Nhược Nhã thì cảm động một trận, vốn lấy thực lực của nàng mà nói, loại Tử Tinh Mật này chỉ là thứ cấp, khi uống vào ngoại trừ thực lực tăng lên ra thì không còn tác dụng nào quá lớn. Nhưng Vong Ưu vẫn kiên trì giao cho nàng trăm cân mật, vậy nên nói là nàng cũng chiếm được lợi phẩm.
Hành động này làm cho Lệ Nhược Nhã có cảm giác ngoài ý muốn, chẳng qua nàng được xem như là sủng vật tù binh của chúng ta mà thôi, ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà chúng ta lại đối xử cũng như đãi ngộ với nàng đều là bình đẳng, hiện tại lại chiếm được lợi phẩm trân quý như thế, tình huống này khiến cho nàng không thể không nhận thức lần nữa về vấn đề quan hệ cùng với chúng ta.
Sau khi có được Tử Tinh Mật, mấy vị tiểu cô nương này tu luyện có vẻ càng thêm chăm chỉ a. Mỗi ngày đều uống rồi ngồi xuống tu hành, ngay cả Uy Na cũng không ngoại lệ, nhưng thật ra khoảng thời gian này là ta có được sự bình an khó kiếm được, chỉ là loại thời gian này kéo dài không được bao lâu. Bởi vì sau đó mấy ngày, chúng ta đến được một địa phương nguy hiểm trùng trùng.
Nơi này ở trên bản đồ được đánh dấu ở mức nguy hiểm cực độ, căn cứ theo tin tức tình báo miêu tả lại, nơi này nội trong phạm vi hơn trăm dặm tất cả mọi vật đều bị một mảnh sương trắng dày đặc che phủ. Lẽ ra ở địa phương này đều là đồi núi, ngẫu nhiên có vài điểm sương mù là điều tự nhiên, nhưng mà quanh năm suốt tháng sương trắng không tan đi, vậy nơi này thật sự là rất không bình thường rồi.
Cho nên nhóm thám tử tới được nơi này thì nhịn không được muốn đi vào bên trong tìm hiểu một phen, nhìn xem xem cái địa phương này có điều gì kỳ lạ không. Bất quá đáng tiếc là tất cả người đi vào đều không có một ai trở ra. Chỉ ở chỗ này thôi, ta đã phái ra mấy đoàn thể tìm kiếm khoảng mấy chục người, mà tất cả đều là một đi không trở lại.
Thế cho nên những người sau cũng không dám … tự tiện tiến nhập vào bên trong nữa, mỗi lần tiến vào ngang đây đều dừng lại, bởi vậy sau này bọn họ gọi nó là Khủng Bố Chi Sâm. Hơn nữa vì nơi này bị sương trắng bao phủ, cho nên cũng có tên gọi khác là Bạch Sắc Mộ Địa.
Ở thời điểm chúng ta đến được nơi này là dưới ánh nắng ban sớm, dựa theo thường lệ, chúng ta phòng thủ đứng ở bên ngoài Khủng Bố Chi Sâm, mọi người thay phiên nhau đi ra, bay lên cao để quan sát hoàn cảnh ở nơi này. Chỉ thấy tại phía trước mặt chúng ta khoảng mấy trăm thước có một mảnh rừng rậm (chi sâm) được bao phủ bởi sương trắng.
Bên trong rừng rậm toàn bộ đều là sương trắng, lấy ánh mắt thường đều không thể nhìn xuyên thấu đến mười dặm, mà bên trong rừng rậm là từng mảng bụi cây lớn có nhỏ có tạo thành một mặt bằng phẳng. Điều quỷ dị chính là trên mảnh bằng phẳng đó lại không có sương mù, chúng ta có thể nhìn thấy lá cây trên những bụi cây đó một cách rõ ràng.
Dọc theo rừng rậm có thể nhìn thấy đám sương trắng kia giống như có sinh mệnh vậy, biến ảo thành các loại hình dạng khác nhau, tuần tra lui tới dọc biên rừng rậm. còn chưa đi ra khỏi rừng rậm một bước nào. Hiện tượng kỳ quái như thế thật sự là không thể tưởng tượng nổi, khiến cho khu rừng rậm thoạt nhìn có vẻ quỷ khí dày đặc.
“Nơi này tuyệt đối không giống như hiện tượng tự nhiên” Âu Dương Nhược Lan là người mở miệng trước nhất nói: “Ta hoài nghi đây là bởi vì có sinh vật trí tuệ nào đó dụng phương pháp quỷ dị để chế tạo ra mảnh sương trắng này, dùng để che dấu một cái gì đó, hoặc là bảo hộ cái gì đó?”
“Mặc kệ bên trong có vật gì” Lệ Nhược Nhã nhíu mày nói. Trải qua hơn mười ngày ở chung, nàng đã loại trừ cái lạ lẫm cùng ngăn cách như lúc ban đầu ra, dần dần hòa mình vào đoàn người chúng ta, cho nên có những thời điểm, nàng cũng dần dần đưa ra ngôn luận của chính mình.
“Ân, ta cảm giác được năng lượng phản chấn (năng lượng phụ diện) cường đại” Vong Ưu gật gật đầu nói: “Chẳng qua đều là phân tán, không có thân thể cường đại. Nhưng, nói như vậy, nơi này tồn tại năng lượng mạnh mẽ không có khả năng không có cường giả”
“Nếu hắn không phải có bảo vật đặc biệt trong lời nói” Bần đạo nhíu mày nói, “Điều này nói lên rằng hắn rất cường đại đến nỗi đủ tránh thoát thần thức dò xét của ngươi và ta”
“Ta không … cảm giác được hơi thở thực vật ở bên trong, tuy nhiên nó cách rất gần chúng ta, nhưng mà dường như bị cái gì đó ngăn cách lại” Hương Hương kinh ngạc nói: “Có thể làm cho một mảnh hơi thở rừng rậm lớn như vậy bị che khuất, giải thích rằng tên này rất mạnh a. Chúng ta có thể hay không buông tha nơi này?”
“Ha ha, chỉ là trò trẻ con? Che đậy hơi thở chẳng qua là trò hề thôi, ta đều có thể làm được, không thể nói là quang minh và v.v. … “ Vong Ưu bất cần cười nói: “Ta chỉ biết là tên gia hỏa ở bên trong kia đang khẩn trương che dấu bản thân mình, khẳng định là không nhận ra người đã đến địa phương của mình. Mà ta lại thích nhất là vạch trần mấy tên gia hỏa giấu đầu lò đuôi này”
“Người có được năng lượng phụ diện khẳng định là không phải thứ tốt đẹp gì, ta đồng ý đi vào tiêu diệt hắn” Lệ Nhược Nhã lập tức tỏ thái độ nói.
“Vậy thì đi vào thôi” Bần đạo cười nói. Nói xong, ta thúc dục Cái Thứ hướng bên trong phóng đi. Cạc cạc, quản ngươi bên trong có cái gì, chỉ cần không phải cấp bậc như chủ Thần Da Hòa Hoa thì bần đạo cũng không sợ.