Sau khi tiến vào rừng rậm (sâm lâm), nhất thời bần đạo liền nghĩ đến dường như tiến vào một thế giới khác vậy. Giác quan trên toàn thân thể tựa hồ cũng bị không khí quỷ dị này làm cho ảnh hưởng, rất khó phân biệt được phương hướng, thậm chí cũng không phát hiện được thời gian trôi qua, thật sự làm cho người ta rất không được tự nhiên. Nếu là người đơn độc, khẳng định sẽ bị lạc phương hướng ở trong sương mù mờ mịt này.
Đáng tiếc, mấy cái thủ đoạn che dấu này đối phó với người khác thì được, đối với đoàn đội chúng ta là một đám biến thái mà nói, kia quả thật là điều nhảm nhí. Bần đạo mắt thần như điện xẹt qua, dưới dẫn dắt thần thức, lập tức tìm được phương hướng đi đến trung tâm đám sương mù này, đội ngũ có ta dẫn dắt tuyệt đối sẽ không lạc đường, mà Lệ Nhược Nhã trực tiếp đem đấu khí Quang Minh mạnh mẽ phóng xuất ra bên ngoài, lập tức đem phạm vi trăm mét trong vòng sương mù dày đặc bức ra bên ngoài. Chúng ta tại trong hoàn cảnh sáng tỏ, căn bản không cần lo lắng tình huống thất lạc.
Có hai chúng ta làm hướng dẫn viên du lịch cùng bảo tiêu, những người khác chỉ cần để ý đi theo là được, không một chút gánh nặng. Thế cho nên các nàng còn có thời gian rảnh rang đi nghiên cứu cảnh sắc ở nơi này. Trên thực tế trong này so với nơi khác không có cái gì bất đồng, tất cả đều giống nhau từ ngọn cỏ cho đến bụi cây. Duy nhất không giống nhau chính là thổ nhưỡng, chỉ sợ nơi vắng ngắc này thật sự làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
Không có chim nhỏ, cũng không có tiểu thú, thậm chí cũng không bắt gặp được con bướm, con ong cho đến loài côn trùng bé nhỏ không ngờ trong cả toàn rừng rậm này hoàn toàn biến mất tăm hơi, bên trong bụi cỏ cũng không ngừng ẩn ẩn hiển lộ bạch cốt lạnh ngắt. Mấy tiểu cô nương này mặc dù cũng không phải là hạng người nhát gan, nhưng vẫn không nhịn được bị không khí khủng bố ở trong này, khiến cho sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ trắng bệch.
Đột nhiên, Ái Liên Na hô lên: “U … U Linh! Ta cảm giác được xung quanh chúng ta có U Linh” Trên thực tế, bần đạo, Vong Ưu và Lệ Nhược Nhã đã sớm phát hiện ra chúng nó, chỉ là sợ kinh động đến đám nha đầu này nên cũng không nói gì.
Mấy U Linh này đều là người sau khi chết biến thành, thực lực không tính là mạnh, chỉ là đối với vật lý công kích miễn dịch mà thôi. Nhưng đối với ma pháp công kích, cơ hồ bị đánh phá, đặc biệt là pháp thuật của Ái Liên Na, chỉ cần nàng tùy tiện phóng ra một cái pháp thuật thôi cũng có thể tiêu diệt trăm cái U Linh này. Bất quá không quản là tiểu cô nương này có thực lực cực mạnh, chung quy ít nhiều cũng có điểm sợ hãi quỷ hồn.
Hơn nữa, những U Linh này chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài chúng ta, không một ai dám tiến vào bên trong vòng Quang Minh đấu khí của Lệ Nhược Nhã, cho nên chúng ta xem như bọn chúng không có tồn tại. Cũng không dự đoán là chúng nó lại bị Ái Liên Na phát giác ra, thật không hỗ là Quang Minh chức nghiệp giả đối với hơi thở Hắc Ám rất mẫn cảm.
“A! Đâu … đâu quỷ hồn ở đâu thế?” Âu Dương Nhược Lan phát lên một tiếng thét, hoảng sợ hỏi. Ha ha, không nghĩ tới a, ngay cả người có trí tuệ kinh người như nàng cũng không ngoại lệ a.
“A…a!” Hương Hương đồng thời cũng thét lên một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực Vong Ưu, ôm thật chặt thân thể Vong Ưu, còn bản thân mình lại không ngừng phát run lên.
“Đừng sợ!” Vong Ưu cười khổ nói: “Những sinh vật vong linh này đều là cấp thấp thì có cái gì đáng sợ chứ, Ái Liên Na tùy tiện phóng ra một cái pháp thuật cũng đánh tan một mảnh mà”
Mà Lệ Nhược Nhã lại gắt rõ từng tiếng: “Chán ghét này, cũng đi tìm chết hết cho ta đi” Nói xong, bàn tay đưa về phía trước, từ trong lòng bàn tay nàng thoát ra một đạo quang hoàn sáng chói, lấy nó làm trung tâm nhanh chóng hướng ra bốn phía chung quanh mà khuếch tán, giống như một đạo gợn sóng sắc bén mà cự đại, nơi nó đi qua tất cả sương trắng cùng với U Linh ở bên trong đó toàn bộ đều tiêu thất, mà cây cối chỉ như làn gió nhẹ thổi qua mà thôi, không có một chút thương tổn tổn hại gì.
Chỉ thấy đạo quang hoàn này giống như vụ nổ hạt nhân sinh ra sóng xung kích cự đại, khuếch tán hơn mười dặm đuối dần rồi mới biến mất. Tức khắc, tại trước mắt chúng ta sáng ngời lên, có thể nói là trong thanh gió mát, một mảnh ánh sáng mặt trời, ánh nắng mặt trời kia đã lâu rồi không có chiếu lên trên người chúng ta, thật sự rất thoải mái a.
“Oa, tỷ tỷ ngươi thật là lợi hại nha” Âu Dương Nhược Lan líu lưỡi nói: “Chỉ một cái phất tay này làm cho sương trắng dày đặc cùng U Linh đều biến mất sạch sẽ”
“Không tính là gì” Lệ Nhược Nhã cau mày, nhìn phương xa xa không cam lòng nói: “Sương mù còn không bị quét sạch a”
Quả nhiên, lúc này chúng ta mới phát hiện, ánh sáng cũng không thể bao trùm cả màng sương trắng bao phủ toàn rừng rậm. Chỉ vẻn vẹn quét sạch một bộ phận nhỏ sương mù mà thôi, thậm chí cũng không quét tới được vị trí trung tâm. Hơn nữa, sau khi ánh sáng biến mất, sương mù bên ngoài không bị quét đi nhanh chóng hướng về khu vực bị quét sạch vọt tới, khí thế giống như vạn mã bôn đào vậy, tin tưởng rằng không mất bao lâu thời gian, cái địa phương mà Lệ Nhược Nhã vất vả quét đi đó sẽ bị sương mù chiếm lĩnh lại.
“Thừa dịp sương mù còn chưa tới, cố gắng lên theo kịp lộ tuyến” Bần đạo cười khổ nói: “Bớt chút khí lực đi, nói không chừng bên trong còn có tên đại gia hỏa nào đó muốn động thủ, thật sự không tất yếu đi chơi đùa với mấy cái U Linh này” Nói xong bần đạo trực tiếp tiến về phía trước dẫn đường.
“Ân!” Lệ Nhược Nhã dụng thanh âm không thể nhỏ hơn lên tiếng đáp ứng, lập tức ôm Âu Dương Nhược Lan tiếp tục đi theo phía sau chúng ta.
Theo chúng ta đẩy mạnh tốc độ tiến lên phía trước, rất nhanh mắt thấy sương trắng chán ghét này bao phủ lên, lần này các nàng đều có kinh nghiệm, không ai quá ngạc nhiên gì, chỉ là từ sắc mặt trắng bệch của các nàng có thể thấy được, hiển nhiên trong lòng các nàng thật ra là rất sợ.
Căn cứ thăm dò hồi báo, tại địa phương rừng rậm này bị sương mù bao phủ chiếm hơn trăm dặm, nếu như chúng ta muốn đến được vị trí trung tâm, ít nhất cũng đi từ năm mươi dặm đường trở lên, nhưng trên thực tế, đoàn người bần đạo chỉ vẻn vẹn đi ước chừng hơn ba mươi dặm thì đi ra khỏi sương mù, đi đến một khối thổ địa thần kỳ.
Bần đạo phải thừa nhận rằng, trong cuộc đời của ta đã gặp qua vô số chuyện tình kỳ lạ, nhìn thấy qua rất nhiều cảnh tưởng đồ sộ, trên cơ bản rất ít có thể làm cho ta giật cả mình. Nhưng mà hôm nay lúc này đây, ta đúng là bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh người rung động.
Tại một mảnh đất mênh mông vô tận mọc đầy hoa cỏ xanh tươi, một tòa thành cự đại mà xinh đẹp đứng sừng sững ở trên đó, không, có lẽ kêu là nàng tòa thành thì thích hợp hơn một chút. Tòa thành này được kiến tạo vô cùng kỳ quái, nó giống như một vòng tròn hình con quay vậy, hai đầu nhọn cao thấp, trung tâm lại rất rộng, nơi rộng nhất có đường kính ít nhất hơn mười dặm.
Từ chỗ rộng nhất hướng về phía trước là cái hình nón, chiều cao hơn hai ngàn thước, từ chỗ rộng nhất tiến xuống dưới, là cái hình nón đảo ngược, bộ phận nhọn hoắc đâm thẳng xuống mặt đất, không rõ là sâu đến bao nhiêu. Chẳng qua, từ mặt đất đến chỗ rộng nhất cũng cao hơn ngàn thước. Nói cách khác, chỗ cao nhất của cái tòa thành thị này không ngờ đạt đến con số khủng bố - ba ngàn thước. Quả thực cũng có thể xem như là một ngọn núi
Tổng thể của tòa thành này đều dùng một loại vật liệu ngân bạch đặc biệt xây dựng mà thành, không phải vàng mà cũng không phải đá, có tảng đá màu vàng đất, lại có kim chúc sáng bóng. Bất quá thoạt nhìn nó cũng quá dị thường quý giá, cả tòa thành đều lóe lên ngân quang, làm chúng ta tưởng tượng rằng tòa thành trước mắt đây chính là một ngọn ngân sơn.
Nếu nhìn kỹ, kiến trúc ở tòa thành này cũng vô cùng ngăn nắp và thứ tự, chẳng qua có điểm kỳ quái chính là, bên trong thành thị không có đường phố, tất cả kiến trúc cũng chính tại cánh cửa kiến tạo một cái bục hình bán nguyệt là hết, mà phía dưới bậc thang đều là trống không.
Hiện tại, cái tòa thành này có tử khí nặng nề giống như rừng rậm ở phía sau lưng chúng ta vậy, không thấy một bóng dáng người sống nào thậm chí là sinh vật sống, không có một tia sinh khí. Tại rất nhiều chỗ ở trong thành cỏ dại cũng đã bắt đầu mọc cao lên, hiển nhiên thật lâu rồi không có người quét qua.
Đi ra khỏi sương trắng, rồi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tất cả mọi người chúng ta đều bị cảnh tượng khiến cho ngây người, mất một khoảng thời gian ai cũng không nói được điều gì, cũng bởi vì nhìn cảnh vật tráng lệ trước mắt mà không dời mắt, dường như xem như thế nào cũng không đủ. Tuy rằng, tòa thành này là tất cả mọi người chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đặc thù như thế, lại làm cho chúng ta là những người hiểu biết lịch sử trên đại lục bỏ ra một chút thời giờ nói ra tên và những chuyện xưa của nó.
Một lúc sau, Âu Dương Nhược Lan hít một ngụm lãnh khí, kinh hỉ la lên: “Trời ạ! Nơi này tuyệt đối là ở trong truyền thuyết a, thành lũy vô địch - Ngân Sắc Chi Đô”
“Lôi Đình Chi Sào, Phong Thần Thần Miếu” Lệ Nhược Nhã cũng nhịn không được tiếp lời.
“Dực Nhân Hoàng Đô, Thiên Không Chi Thành – Tư Thác Ni Á” Bần đạo cuối cùng cũng nói ra đáp án.
“Nó sao có nhiều danh xưng như vậy a?” Vong Ưu kinh ngạc hỏi ta: “Các ngươi đều nhận biết tòa thành này hả?”
“Đương nhiên” Chúng ta ba người không hẹn mà đồng thanh hô lên, lập tức mọi người nhìn nhau cười cười.
“Nói đi, kể cho chúng ta biết một chút chuyện xưa của nó đi?” Ái Liên Na sốt ruột nói.
“Ta xem ra hay là để Nhược Lan thuật lại đi” Bần đạo cười khổ nói: “Ở phương diện lịch sử văn hiến, khẳng định ngươi biết nhiều hơn so với ta”.
Âu Dương Nhược Lan vội vàng khiêm tốn nói: “Ta chỉ là ở thời điểm không có việc gì làm nên tùy tiện nhìn xem mấy tư liệu, nhưng mà chưa chắc biết nhiều hơn so với lão gia cùng Lệ Nhược Nhã tỷ tỷ đây”
“Ngươi nha, đừng có khách khí chứ, nhanh nhanh nói đi” Vong Ưu cũng không kiên nhẫn thúc giục nói.
“Vậy, được rồi, ta nói trước nhất nha, có nhiều chỗ không đúng thì mời hai vị bổ sung cho” Âu Dương Nhược Lan cười nói: “Nhắc tới lịch sử của tòa thành này, chỉ sợ phải ngược dòng lịch sử ở sáu ngàn năm trước, lúc ấy Ma tộc còn chưa tấn công đại lục. Trên đại lục, tất cả mọi chủng tộc đều là ở thời kỳ cường thịnh nhất, khi đó dị tộc so với nhân loại còn muốn cường đại hơn nhiều”
“Mà trong đó một chi dị tộc cường hoành nhất chính là thờ phụng Phong Thần Bá Lỗ Ti – Dực Nhân tộc, bọn họ không chỉ có kỹ thuật tiễn kỹ siêu phàm nhập thánh, đồng thời còn nắm giữ pháp thuật Phong hệ cấp cao nhất và luyện kim thuật đẳng cấp cao nhất trên đại lục” Âu Dương Nhược Lan lại nói tiếp: “Lúc ấy Dực Nhân tộc từng có một trăm triệu dân cư, khống chế thổ địa tương đương một đế quốc hiện tại cộng thêm đại vương quốc, là một quốc gia cường đại nhất trên đại lục”
“Bấy giờ thực lực của một quốc gia đạt tới cường thịnh nhất, bọn họ định hướng thờ phụng Phong Thần để tỏ lòng biết ơn và tận tụy, vì thế quyết định xây dựng một tòa thần miếu trước nay chưa từng có. Cuối cùng lựa chọn phương án kiến tạo nên một tòa thần miếu di động trên không, vốn bọn họ cũng không có nghĩ đến kiến tạo lớn như vậy, bởi vì càng lớn càng khó xây dựng, không riêng gì tiêu phí tiền tài nhiều hơn, điểm quan trọng nhất là kỹ thuật lại yêu cầu rất cao” Âu Dương Nhược Lan giải thích nói.
“Nhưng mà về sau, Đại thần tự bọn họ phục trách câu thông với Phong Thần, thân phận này cũng tương đương với Thần ngữ giả của Hương Hương, đột nhiên tuyên bố có được chỉ thị của Phong Thần, muốn đem thần miếu này kiến tạo thành một tòa thành” Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói: “Tin tức này được truyền ra khiến cho cả đại lục cười nhạo không thôi, không một ai tin tưởng rằng Dực Nhân có thể xây dựng được một tòa thành phiêu phù ở trên không trung”
“Nhưng mà, Dực Nhân tộc lại phát động toàn bộ lực lượng tiến hành kiến tạo, suốt năm trăm năm thời gian, rốt cục làm cho tòa Phong Thần Thần Miếu độc nhất vô nhị, không tiền khoáng hậu này hoàn thành” Âu Dương Nhược Lan bội phục nói: “Thiên Không Chi Thành xuất hiện khiến cho tất cả bọn người cười chế nhạo trước đó ngậm miệng lại, mọi người đều nói, nó thật ra là được Phong Thần âm thầm trợ giúp mà kiến tạo thành mà thôi”
“Trên thực tế, điều này không chút khoa trương nào” Âu Dương Nhược Lan giải thích nói: “Mượn thiết kế tòa thành này mà nói, ít nhất cũng có bút tích của con người, không có Thần Trí Tuệ, căn bản là không thiết kế được thành lớn như vậy, phức tạp như thế. Phải biết rằng, chính bản thân của tòa thành này là một ma pháp trận vô cùng cự đại, hơn nữa từng tiểu khu đều có một cái ma pháp trận, thậm chí bên trong từng phòng cũng liên quan đến ma pháp trận, tính toán với số lượng lớn như vậy, rất khó tưởng tượng ra là có thể dựa vào Nhân Trí Tuệ (trí tuệ con người) để hoàn thành được”
“Trừ việc đó ra, vật liệu kiến trúc cho tòa thành này cũng là lấy ở đâu ra. Trước kia chưa từng xuất hiện qua ở trên đại lục, hiện tại chúng ta chỉ biết đây là một sản phẩm luyện kim thuật, độ cứng vượt qua sắt thép khoảng vài lần, lại có tỷ trọng một phần mười sắt thép, quả thực rất thần kỳ” Âu Dương Nhược Lan tán thưởng không thôi, nói: “Đúng là loại vật liệu ngân sắc rất đặc biệt là tòa thành dành được danh xưng tuyệt đẹp cũng là nhờ ngân sắc này”
“Thì ra là thế” Ái Liên Na giật mình nói, lập tức rồi lại nghi hoặc hỏi: “Một khi nó đã là Thần miếu, như thế nào gọi là Vô Địch Thành Lũy, Lôi Đình Chi Sào và v.v… ? Chẳng lẻ nói nó từng tham gia qua chiến tranh sao?”
“Ha ha! Không sai, đích xác đã tham dự qua” Âu Dương Nhược Lan cười giải thích: “Ở thời điểm Dực Nhân tộc đang toàn lực kiến tạo nó, hao phí rất nhiều tài lực cùng thực lực của một quốc gia, làm cho thực lực tổng thể bị ảnh hưởng, vì thế bị các quốc gia khác ở chung quanh bắt đầu khi dễ, trong năm trăm năm, liên tiếp ăn vài quả đắng, cơ hồ bị mất một nửa quốc gia”
“Mà ngay khi Thần Miếu hoàn thành, bọn họ tại tiền tuyến vẫn còn bị vài quốc gia khác liên hợp lại khi dễ” Âu Dương Nhược Lan cười nói: “Ở phía trước là chiến sự căng thẳng, Thần Miếu hoàn thành, Đại Tự Thần lúc này mới lên tiếng nói, Phong Thần chấp thuận Dực Nhân sử dụng Thần Miếu chống lại địch nhân. Vì thế, nó liền trở thành một vũ khí siêu cấp vô địch hiện diện tại trên chiến trường”
“Ngay sau khi quái vật lớn này xuất hiện, địch nhân bọn họ nhất thời không biết làm sao. Theo tài liệu lịch sử ghi lại, tòa thành này có thể phiêu phù ở trên không trung ở khoảng cách mấy ngàn thước, cung tiễn nhân loại căn bản bắn không tới, mà pháp sư bay lên không cũng cơ bản bản đánh không đến, nhưng là tại trước mặt cung tiễn của Dực Nhân, còn chưa thấy ai có gan lên không tác chiến. Cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Dực Nhân công kích chính bọn họ mà thôi” Âu Dương Nhược Lan cười nói.
“Các ngươi cũng nên rõ ràng, với độ cao mấy ngàn thước, đừng nói là bắn tên, chỉ sợ tùy tiện ném cái đồng tiền là có thể đập người chết, cho nên nó chạy đến chỗ nào, không có không sụp đỗ, cũng không có thành thị nào có thể chống cự, bất cứ cái dạng phòng ngự gì tại trước mặt nó đều trở thành trò hề. Dực Nhân bằng vào biểu hiện xuất sắc, chỉ tại trong vài năm trời gian làm cho đất đai bị mất trong năm trăm năm qua cũng đều đoạt lại, nhưng mà còn giàu có hơn” Âu Dương Nhược Lan nói: “Ngươi nói nó được xưng là Vô Địch Thành Lũy có sai không?”
“Vậy vì cái nó được gọi là Lôi Đình Chi Sào?” Hương Hương kỳ quái hỏi.
“Như ta đã nói qua, bản thân tòa thành thị này chính là một ma pháp trận cự đại, công năng ma pháp trận là toàn diện, ngoại trừ làm cho tòa thành này bay lượn ra, còn có thể thi triển một cái ma pháp Hộ Bích, đem cả tòa thành này bao phủ vào trong. Mà cái công năng cuối cùng đó chính là thi triển ra cấm chú cấp Thiểm Điện pháp thuật” Âu Dương Nhược Lan giải thích.
“Trên lịch sử có ghi lại, pháp thuật này sau khi được thi triển ra, cả bên ngoài toàn bộ tòa thành đều được bao phủ bởi tia chớp, mà đạo tia chớp thô to này được Dực Nhân điều khiển đối với mục tiêu tiến hành công kích, vô cùng cường hãn a” Âu Dương Nhược Lan cười nói: “Từ xa nhìn lại, khi đó tòa thành giống như sào huyệt tia chớp, vì vậy nó được gọi là Lôi Đình Chi Sào”
“Nghe đến đây vẫn còn phức tạp” Vong Ưu lẳng lặng nghe xong, nhìn tòa thành trước mắt nhíu mày nói: “Năm ngàn năm trước thuật luyện kim thật sự lợi hại như vậy sao? Bên ngoài tòa thành này đầy dẫy vết chém, tựa hồ như đã trải qua không ít đại chiến, nhưng cũng không có bị chút tổn hại nghiêm trọng nào. Chỉ là biểu hiện dấu vết này cũng đều là vết cắt, quả thực rất bất khả tư nghị”
“Đúng vậy. Ta cũng kỳ quái, tổng thể thiết kế kiến trúc của tòa thành này vô cùng hợp lý, phù hợp với yêu cầu kiến trúc học, và hình như cũng thỏa mãn yêu cầu nghệ thuật” Lệ Nhược Nhã nói: “Ta lúc đó ở thời điểm đầu tiên nhìn thấy nó, đã bị vẻ tráng lệ của nó hấp dẫn, mà nhìn nó không dứt, cũng như cũ vẫn nhịn không được mà thốt lên, nó thật sự quá đẹp"
“Chỉ sợ nó thật sự được sự chỉ đạo của Phong Thần mới được hoàn thành, có lẽ trong quá trình kiến tạo đến những chỗ quan trọng, chính bản thân Phong Thần tham dự vào cũng nói không chừng” Bần đạo cười nói: “Tỷ như tòa thành này được trang bị động lực, nghĩ muốn di động một tòa thành lớn như vậy, tất nhiên động lực rất mạnh. Ta nghĩ, không có Phong Thần trợ giúp, chỉ dựa Dực Nhân là không có khả năng chế tạo ra. Thực lực kém quá xa”
“Cái này chờ cho chúng ta sau khi đi vào có thể biết rõ ràng mà” Vong Ưu tiếp lời nói: “Chẳng qua, trước đó, các ngươi phải nói trước cho chúng ta biết, nó như thế nào chạy đến nơi này? Có lẽ có thể đoán ra, chúng ta có cái để ứng phó với đối thủ”
“Cái này để ta nói đi. Dù sao ta cũng đã tự mình trải qua” Lệ Nhược Nhã tiếp lời: “Nó biến mất chính là ở thời điểm Ma tộc xâm chiếm, lúc đó Dực Nhân tộc là một trong minh hữu của chúng ta. Tại trong một lần chiến đấu, chúng ta chỉ có một Thiên sứ bộ đội bị Ma tộc vây quanh, cầu xin Dực Nhân tộc mở ra tòa Vô Địch Thành Lũy này đi giải cứu”
“Sau khi bọn họ nhận được tin tức cầu cứu lập tức xuất phát, mọi việc bắt đầu đều rất thuận lợi. Bọn họ sáp nhập vòng vây Ma tộc, cùng hội họp với bộ đội Thiên sứ ở cùng một chỗ. Nhưng mà cuối cùng cũng không nên chuyện, bởi vì Ma tộc tại trên chiến trường đột nhiên xuất hiện rất nhiều bộ đội tinh nhuệ, hơn nữa người thủ lĩnh của bộ đội này chính là thân đệ đệ của Ma Hoàng, là một thân vương rất có uy vọng tại trong Ma tộc” Lệ Nhược Nhã kể lại.
“Hiển nhiên là bọn hắn thiết lập một cái bẫy, mục đích chính là muốn tập kích nhiều lần Thiên Không Chi Thành – Tư Thác Ni Á luôn mang đến phiền toái cho bọn hắn” Lệ Nhược Nhã nói tiếp: “Sau khi ta nhận được tin tức, lập tức tự mình chạy tới, đáng tiếc hết thảy đều quá muộn. Trên chiến trường ngoại trừ thi thể của hai đoàn quân ra, cái gì cũng đều không lưu lại”
“Lúc đó chúng ta rất hoảng sợ, còn tưởng rằng Tư Thác Ni Á – Thiên Không Chi Thành đã bị Ma tộc đoạt đi rồi. Kết quả cũng khẩn trương không công một trận a, căn bản Ma tộc không có tìm được nó” Lệ Nhược Nhã cảm khái nói: “Cũng không nghĩ tới hôm nay không ngờ ta còn có cơ hội nhìn thấy nó a”.