Cho nên ta mệnh lệnh một ít thân tín tìm ra đám quý tộc thế gia lớn nhất, béo nhất ở các nơi, sau đó bố trị một cái tội danh mà xét nhà, tài vật thu được thì chia theo tỷ lệ 2 : 8, 2 thành nho nhỏ này sẽ phân phối cho các nô lệ. Dù sao, theo ta được biết, thổ địa phía tây Tạp Đặc lớn hơn nô lệ rất nhiều, cũng đủ chia!
Hắc hắc, cái gọi là nhập vào của công chính là tập trung tài vật về Y Tạp, từ các tinh linh ta điều ra từ lãnh địa làm công tác sàng chọn! Các tinh linh đều là mỹ học đại sư, có cái nhìn độc đáo với các ma pháp vật phẩm, nói vậy, dưới tuệ nhãn của họ chắc đống trân châu sẽ không bị mai một a! Xem xét xong thì quản gia Vương tiên sinh của ta lại tự thân dẫn dắt một đám nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành định giá! Cao nhất tất nhiên là tự mình để lại, trung hạ đẳng thì nộp vào quốc khố! Về phần rất nhiều tiền mặt thu được bần đạo rất rộng lượng phân ra 3 thành thưởng cho đám binh lính tham chiến, 3 thành cho Thanh Long Quân Đoàn, còn lại mới đến quốc khố!
Đương nhiên, dù sao cũng đang ở trong một cái thời đại lạc hậu như vậy, ta không thể đuổi tận giết tuyệt toàn bộ quý tộc của Tạp Đặc được, nếu không thì quý tộc toàn đại lục sẽ không tha cho ta nên ta còn hạ một mệnh lệnh, bảo thủ hạ tìm những quý tộc hơi nghèo, lại không có bao nhiêu địa vị, cho bọn hắn dùng tài sản mua đất, vị, tỷ như quan viên địa phương chẳng hạn! Dù sao bây giờ ta không có bao nhiêu thủ hạ, không bằng bán cho bọn hắn! Cạc cạc, nếu bọn hắn dám tham ô thì ta còn có cớ để giết bọn hắn, lại xét nhà, sau đó lại bán cho một đám khác! Hắc hắc, như thế nào cũng không chịu thiệt!
Đây cũng là phương lược vĩ mô mà thôi, trong quá trình thực thi khẳng định có thể sẽ nảy sinh vấn đề khác! Nhưng trên những vấn đề dân sự như thế, thật sự bần đạo không có tinh lực và hứng thú để ý tới! Đơn giản giao hết cho Lệ Phù Nghê! Thông qua sự quan sát và khảo nghiệm của ta mấy hôm nay, phát hiện nàng không chỉ cảm thấy thực hứng thú với mấy thứ này mà còn đặc biệt tinh thông nữa! Hơn nữa thân phận của nàng đi làm việc này quả thật rất hợp, có thể bớt phiền giúp ta!
Còn 1 chuyện ta lo lắng nữa là tiến độ của ngũ đại quân đoàn! Tuy rằng phía tây Tạp Đặc đã không còn quân chính quy quy mô nữa, nhưng là canh gác đội ở địa phương vẫn có một ít! Một cái tỉnh thành ít ra cũng có mấy ngàn người! Nếu mấy ngàn người phát động thêm quần chúng tử thủ thành trì thì quả thật kỵ binh của ta không dễ thuận lợi đánh chiếm rồi!
Sở dĩ ta dám không kiêng nể gì khoái công như vậy là có hai điểm tin tưởng, một là hủ bại của Tạp Đặc, căn cứ tình báo mẫu thân cung cấp, đại đa số bộ đội canh gác tại các thành thị đều không đủ 3 thành, 7 thành còn lại đều là chỗ trống! Nhưng mà trong 3 thành này, đa số là đệ tử ăn chơi của quý tộc, bổn sự tai họa dân chúng thì đúng là nhất lưu đấy, nhưng bản lãnh đánh giặc thì thật sự rất khó coi! Quân đội như vậy thì ta lại đi sợ hắn sao?
Điểm thứ hai là sự tồn tại của Lệ Phù Nghê, mạng lưới tình báo của nàng rất lợi hại, cơ hồ thẩm thấu tới tất cả các phương diện ở phía tây Tạp Đặc! Chỉ cần đại quân của ta vừa đến thì người của nàng sẽ toàn lực phối hợp với chúng ta hay hoặc là trực tiếp dẫn người đầu hàng đổi màu cờ hay kích động nô lệ tạo phản! Lấy Y Tạp Thành làm ví dụ đi, khi nàng cho thấy thân phận của mình với đông đảo nô lệ của Y Tạp Thành, cũng lấy truyền quốc ngọc tỷ ra làm chứng, cơ hồ toàn bộ nô lệ đều nhận thức nàng làm lãnh đạo, có thể thấy nàng rất có địa vị trong đám dân chúng này, cho nên, có Lệ Phù Nghê - chính quy công chúa tồn tại có thể ngang với uy lực của trăm vạn đại quân của ta!
Mà khoái công như ta còn có một cái bảo đảm an toàn, dù sao 30 vạn quân lực này thuần một sắc kỵ binh, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì chạy thôi, không có vấn đề gì! Bần đạo đã từng dặn dò qua bọn họ rồi, nếu bộ đội thủ thành không chịu đầu hàng, bọn họ sẽ không cường công, chỉ cần đi ngang qua là được. Sẽ có bộ binh đại quân đến sau thu thập bọn hắn.
Kỳ thật, sở dĩ bần đạo phải khoái công là còn một cái bấc đắc dĩ nữa, đó là phản úng của Tạp Đặc! Tuy phía tây Tạp Đặc không có bộ đội có thể đối kháng với ta thì không có nghĩa là phía Đông không có a! Nếu không phải hàng xóm đằng đông là Mỹ Cách Lam Đế Quốc thì hắn mới không nỡ để nhiều bộ đội ở phía đông như vậy đâu! Dưới tình thế như bây giờ, nếu ta không thể nhanh chóng chiếm lĩnh 13 hành tỉnh phía tây, một khi Tạp Đặc kịp phản ứng, phái đại quân tới đánh nhau với chúng ta thì sẽ gặp khó khăn rất nhiều, coi như uổng phí những thi thố bí mật ngày trước của ta!
Theo bần đạo đoán, từ 3 ngày trước, khi bần đạo công hãm xong Y Tạp Thành thì Tạp Đặc mới biết được việc lớn không xong, mà tin tức này muốn rơi vào tai vương đô thì không có 10 ngày nửa tháng mới lạ!
Mà ta muốn trong khoảng thời gian này, lấy tốc độ tia chớp đánh chiếm toàn bộ 13 cái hành tỉnh phía tây phía tây Tạp Đặc, như vậy ta sẽ giằng co với viện quân Tạp Đặc ở nơi hiểm yếu - Lưu Hoa Hà!
Cái này rất có lợi với ta, nếu ta đến chậm một bước, để viện quân của Tạp Đặc giành được quyền vượt qua Lưu Hoa Hà thì chiến trường sẽ là phía tây Tạp Đặc này, nơi mà ta không chút nào quen thuộc, lại không có nơi hiểm trở để phòng thủ, không có binh hùng tướng mạnh như người ta, quần chúng trụ cột cũng chưa chắc mạnh hơn, nhìn thế nào cũng ra một trận ác chiến ta không muốn gặp! Thua thì thua không còn một mảnh, cho dù thắng thì Thanh Long Quân Đoàn cũng bị thương đến gân cốt, tội gì phải thế? Chẳng bằng mạo hiểm đánh chớp nhoáng cho khỏe!
Là công thành danh toại hay thua chạy té khói thì phải xem trận này ra sao thôi!
Khi bần đạo gióng trống khua chiêng toàn diện xâm lấn Tạp Đặc thì những gì Xà Vẫn Quân Đoàn gây nên và tin tức bọn hắn toàn quân bị diệt giống như có cánh vậy, truyền khắp đại lục! Vương đô Đại Hán, khi mẫu thân biết tin phụ thân trúng phải Vạn Độc Huyết Chú, sinh tử không hay, đương trường ngất xỉu! Người kiên cường như gia gia cũng lão lệ tung hoành! Dù sao đây cũng là một đứa con trai cuối cùng của hắn, vì vậy Đại Hán lập tức dẫn phát một hồi đại phong bạo, cả nước chung một mối thù, quốc vương lập tức hạ lệnh cả nước tổng động viên, tiến vào trạng thái chiến tranh, chính thức tuyên chiến với Tạp Đặc! Hơn nữa hắn còn mệnh lệnh cho hai con bộ đội chính quy về dưới quyền ta!
Mà trong hoàng cung Giáo Hoàng tại Thành Đô cũng nổi lên một trận phong bạo thật lớn, ngay trong phòng hội nghị bí mật của Giáo Hoàng cung, mọi người đều chờ đợi đại sự mà Giáo Hoàng sắp tuyên bố! Lúc này, người đang ngồi ở đây ngoài Giáo Hoàng và Thánh Nữ Tiên Nhã còn có 12 vị Hồng Y Giáo Chủ, ngũ đại quân đoàn trưởng, Thánh Quang thương hội hội trưởng Mạn Triệt Ti và Dị Đoan Tài Phán Sở Dị Đoan Tài Phán Sở sở trưởng Nam Đức Ti Đặc.
Sau khi nghe được tin tức, sắc mặt Giáo Hoàng tuy bình tĩnh nhưng âm thầm mang theo một tia đau buồn! Ở một cái hội nghị cách đây không lâu, mình bị thủ hạ khuyến khích ra một cái quyết định hạn chế muội muội đã đủ làm nàng ức chế! Bây giờ lại thêm chuyện này nữa thì ai biết lửa giận của nàng sẽ phát tiết như thế nào a? Bây giờ Giáo Hoàng chỉ có thể cầu nguyện nàng không động thủ ở đây thôi!
Sau khi mọi người tụ tập đông đủ, Giáo Hoàng ra một ánh mắt với một Hồng Y Giáo Chủ bên cạnh, ý bảo hắn đi tuyên bố! Hồng Y Giáo Chủ kia kêu khổ trong lòng nhưng cũng không thể không đứng dậy, ấp a ấp úng nói: "Vừa nghe được tin tức, Đại Hán Quốc Nguyên soái Long Khiếu Thiên trúng Vạn Độc Trớ Chú của Phùng * Tu Tư, hiện sinh tử không rõ!"
Một cỗ sát khí lạnh thấu xương lập tức vây quanh toàn bộ hội trường! Tất cả mọi người cảm giác như rơi vào hầm băng vậy, khí thế của tổ mẫu không ngừng sinh ra, giống như vĩnh vô chừng mực, giống như sóng thần ập đến, mang theo áp lực thật lớn làm tất cả mọi người cơ hồ không thể thở nổi ngoài hai người - Giáo Hoàng thủy chung bình tĩnh như không, coi khí thế của tổ mẫu như không tồn tại, mà khí thế đến bên cạnh Tiên Nhã sẽ tự mình biến mất nên hai người bọn họ không có chút nào áp lực!
Những người còn lại thì không được, bị ép đến mức cả người đầy mồ hôi, bất đắc dĩ bọn họ đều bắt đầu phản kháng, nhưng mà khí thế của tổ mẫu thật sự rất mạnh, lấy nhất địch chúng vẫn không rơi vào hạ phong, bất quá, khí thế của nàng tựa hồ đã đến đỉnh, như bị một đạo vách tường vô hình trói buộc vậy! Bất quá, lửa giận của tổ mẫu vẫn chưa giảm, còn không phát tiết thì sao có thể buông tha được? Nàng quyết tâm tăng khí thế của mình lên nữa, rốt cục, đạo vách tường vô hình kia bị quyết tâm và nghị lực của nàng phá vỡ! Tựa như lượng tích lũy đến cực điểm mà dẫn theo biến chất! Khí thế vừa rồi như sóng thần lưu động giờ đã đọng lại thành núi cao, một ngọn núi thật lớn đặt lên vai mọi người!