Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 477: Chương 477: Thu hoạch to lớn (1)






Bần đạo cũng lười để ý tới, mà dời ánh mắt đến trên chiến trường khác, bên chỗ Khắc Lý đã chuẩn bị kết thúc, một đám Khủng Trảo Quái lớn như vậy tự giết lẫn nhau cho đến hiện tại đã không còn thừa mấy con. Mặt trận Thú Nhân bên kia thu hoạch toàn thắng từ lâu, đám người lửa khổng lồ kia công kích đích xác sắc bén, nhưng mà lực phòng ngự quá kém. Bọn chúng nếu như nghiêm khắc mà nói thì nên liệt vào hàng ngũ pháp sư, một khi bị chiến sĩ cao minh tiếp cận sẽ gặp vấn đề khó khăn.

Nhưng hết lần này tới lần khác đội ngũ mà bọn chúng chống lại toàn là chiến sĩ cao cấp, người duy nhất không phải là chiến sĩ, Đại tiên tri kia lại là Pháp Thần cao cấp nhất. Cộng thêm ba đầu Bỉ Mông, hai vị cao thủ Kiếm Thần, lực lượng hùng hậu như vậy đi vây công mười hai pháp sư không được bảo vệ, quả thực là chuyện rất đơn giản, căn bản hành hạ cho đến chết.

Thú Nhân phối hợp ăn ý với nhau, các cao thủ đều nhanh chóng phân tán ra, dựa thân pháp linh xảo di chuyển trong phạm vi rất rộng để dễ dàng tránh né công kích của người lửa. Khi cận thân tiếp chiến thì hoàn toàn là chiến trường của Thú Nhân rồi, đấu khí cường hãn liên tiếp phá vỡ những thân thể khổng lồ, đánh cho thân thể tạo thành hỏa nguyên tố của người tan nát thành từng mảng lửa cháy hừng hực. Nhóm khác ỷ vào da dầy, phòng ngực cao trực tiếp đi tới chính diện ngăn trở người lửa, mấy chiêu qua đi nhóm người lửa liền biến thành “pháo hoa” văng đầy trời.

Đại tiên tri căn bản không có cơ hội xuất thủ, chỉ qua vài lượt tấn công mười hai người lửa to lớn đã bị cao thủ Thú Nhân giết chết. Nhìn Tam hoàng tử đưa lên mười hai viên ma hạch hỏa hệ khổng lồ, bần đạo và đại tiên tri cùng cười đặc biệt vui vẻ.

Hiển nhiên, vật này chắc chắn không dùng được, bọn họ nhất định sẽ giao dịch đổi lương thực với ta. Khà khà, ban đầu bọn họ đã đáp ứng dùng ma hạch đổi lấy lương thực mà, thật sự đó lại là hành động vô cùng anh minh của ta mà.

Tà Nhãn bạo quân hiện tại phi thường buồn bực, mấy ngày trước hắn còn là một vị quân chủ chân chính, có mấy ngàn bộ hạ và vài chục vạn nô lệ có thể tùy ý điều khiển. Thế nhưng hiện tại hắn đã thành hai bàn tay trắng rồi, thậm chí lòng tin và tôn nghiêm cũng mất sạch. Trong khoảng thời gian ngắn, một vị quân chủ biến thành chó nhà có tang, việc này xác thực làm cho Tà Nhãn bạo quân phải chịu đựng sự kích thích vô cùng.

Cho nên, hắn thề phải báo thù, hắn muốn ăn sạch óc não tên tiểu tử đã can đảm mạo phạm hắn. Nhưng mà, nếu muốn đánh bại một địch nhân cường đại như vậy, hiện thực luôn cách xa lý tưởng, hắn đầu tiên phải tìm ra một chỗ đặt chân cái đã. Cho nên hắn nhắm hướng Hỗn Loạn Lĩnh bay đi, hắn biết rằng nơi đó chính là địa phương duy nhất thu lưu hắn, bởi vì bọn họ có chung một địch nhân - Ám Dạ Tinh Linh.

Ngay khi Tà Nhãn bạo quân đang nghĩ làm thế nào mới có thể thuyết phục được các cường giả ở Hỗn Loạn Lĩnh, đột nhiên, một lưỡi đao gió cường hãn không một tiếng động bay đến trước mặt hắn. Phong nhận tới thật quỷ dị, thậm chí cho đến lưỡi đao gió này hiện ra trước mắt, Tà Nhãn bạo quân mới phát hiện ra nó. Không kịp đề phòng, Tà Nhãn bạo quân không thể kịp thời phản ứng, trực tiếp trúng đòn.

Sau khi bị đánh trúng, Tà Nhãn bạo quân đáng thương mới hiểu được một việc khác. Đạo phong nhận này không chỉ quỷ dị, hơn nữa còn phi thường cường đại. quanh thân Tà Nhãn bạo quân luôn có ma pháp hộ bích bảo hộ, thế nhưng thoáng cái đã bị phá vỡ, hơn nữa phong nhận không hề chậm lại một hơi chặt đứt mười mấy xúc tua của Tà Nhãn bạo quân, còn mở ra trên người hắn một vết thương thật lớn.

"A! Là sao? Có ngon đứng ra!" Tà Nhãn bạo quân tức giận quát lên. Đồng thời, chính hắn cũng gia tăng đề phòng, nâng cao lực phòng ngự của ma pháp hộ bích lên đến lớn nhất, lấy an toàn làm chính. Tà Nhãn bạo quân thi triển ma pháp hộ bích vào thời điểm bình thường chỉ duy trì trạng thái yếu nhất, khi cần phải chiến đấu có thể thêm cường độ ma lực rồi để gia tăng lực phòng ngự.

Không có bất kỳ người nào trả lời vấn đề của hắn, Đại Văn Tử kia cũng không cao thượng đến trình độ khi đã chiếm được ưu thế lại đi ra chính diện quyết đấu với người ta, cho nên nó không nói một lời vẫn tiếp tục ẩn núp. Tà Nhãn bạo quân nhìn quanh chỉ thấy quang cảnh hết sức im ắng. Vừa la lên một trận thăm dò lại không có ai để ý đến hắn, cho nên chỉ có thể cẩn thận tiếp tục lên đường.

Hắn đi được hồi lâu vẫn giữ mức độ phòng bị cao đã khá là mệt mỏi, lại giảm ma lực ma pháp hộ bích khôi phục lại trạng thái bình thường, bởi vì khi ma pháp hộ bích mở ra tối đa sẽ tiêu hao lượng ma lực rất lớn. Thế nhưng ngay khi hắn vừa khôi phục bức tường ma pháp, đi không được bao xa lại tiếp tục bị phong nhận tập kích. Trên người Tà Nhãn bạo quân lại thêm một vết thương, vạn bất đắc dĩ hắn lại nâng cao ma pháp hộ bích lên đến lớn nhất.

Hai lần bị đánh lén làm hắn giận đến muốn phát điên. Nhưng mà đối mặt đối thủ không thể nhìn thấy hắn cũng không có biện pháp nào. Mặc dù hắn la lối một lúc lâu, cho dù hắn kêu phá cổ họng cũng không ai lý gì đến hắn. Tà Nhãn bạo quân hiểu rằng, đây là quỷ kế của đối thủ muốn tiêu hao ma lực của hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải liều mạng chạy trốn, ý đồ dùng tốc độ nhanh bỏ rơi đối thủ vô hình bên cạnh. Nhưng mà bất kể hắn chạy bao nhiêu mau bao nhiêu lâu, chỉ cần năng lượng phòng thủ nhỏ lại thì lập tức bị đánh lén.

Tà Nhãn bạo quân coi như đã triệt để hiểu ra tình cảnh của mình, mấy ngày nữa qua đi, tất cả ma lực của hắn đều dùng để chống đỡ ma pháp hộ bích sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, lúc đó cũng là điểm chết đã đến. Nghĩ thông suốt điểm này, Tà Nhãn bạo quân rốt cục dứt khoát hô to: "Ta đầu hàng!"

Để cho Tà Nhãn bạo quân vui mừng chính là lần này rốt cục có được hồi âm, một thanh âm đâu đó truyền đến: "Quay lại đi!"

Mặc dù không cam lòng, Tà Nhãn bạo quân cũng bắt buộc phải chấp nhận kết quả đầu hàng, chỉ mới bị mấy cái phong nhận đánh tới mà đã đầu hàng, Tà Nhãn bạo quân cảm thấy bản thân hắn vô cùng oan ức. Cho nên trên đường trở về hắn nghĩ hết mọi biện pháp trì hoãn thời gian. Hắn nói mình lạc đường, phong nhận lập tức phiêu hốt đến vẽ mũi tên chỉ đường trên mặt đất cho hắn. Hắn nói mệt mỏi nhúc nhích không nổi, phong nhận siêu cường sẽ lưu lại ký hiệu trên người hắn. Hắn dùng đủ các loại thủ đoạn muốn nhìn mặt người thần bí này, nhưng mà Đại Văn Tử căn bản không thèm để ý đến hắn. Cố gắng mãi không có kết quả, Tà Nhãn bạo quân cuối cùng cũng đàng hoàng lên đường quay về.

Bần đạo ở trên đường nhìn thấy hắn, nhìn thấy Tà Nhãn bạo quân chỗ này chỗ nọ sứt mẻ tùm lum, bộ dạng thảm hại nhìn không nổi. Xúc tua bị chặt đứt một nửa, còn đang nhỏ máu màu trắng từng giọt, trên người có mấy chục vết thương lớn nhỏ còn chưa có khép lại, thân thể vốn to lớn cũng xẹp đi rất nhiều. Thật là đáng thương mà, y như tù nhân mới từ trại tập trung đi ra.

Ta lần này cùng Đại tiên tri hai người đuổi tới, bởi vì chỉ có hai chúng ta không sợ Tà Nhãn bạo quân khống chế, những người khác tới sẽ có chút phiền toái. Vong Ưu ma lực hao hết thân thể đang khó chịu, bị buộc ở lại trong doanh trại, nhiệm vụ của nàng cũng không nhẹ, phải ở lại để chỉ huy trấn an người vừa tỉnh lại, lo cho vài chục vạn người ăn uống cùng lúc thật sự rất bận rộn, may là đã chết không ít ma thú, nếu không thì không biết làm thế nào để nuôi sống nhiều người như vậy.

Thật ra bản ý bần đạo là muốn tiêu diệt nó luôn cho tiện, tuy nhiên không ngờ lại bị con muỗi lớn kia bắt sống trở lại. Con muỗi bự này thật sự lười quá rồi, hắn có khả năng giết chết Tà Nhãn bạo quân. Cấp bậc giống nhau, thực lực tương tự, nhưng mà Tà Nhãn bạo quân vừa lúc bị Đại Văn Tử khắc chế, nó muốn giết Tà Nhãn bạo quân mặc dù không phải nhẹ nhàng, thế nhưng chắc chắn cũng không có thương tổn gì nhiều.

Dù sao Đại Văn Tử chính là chiến đấu chuyên nghiệp, tương đương với một ma pháp sư chân chính, còn Tà Nhãn bạo quân thì khá giống với Huấn Thú Sư của nhân loại, Tà Nhãn bạo quân đã mất đi tất cả thủ hạ thì y như con cọp không có răng mà thôi, làm sao có thể đánh thắng được con muỗi kia? Nhiều nhất chỉ có một chút phiền toái thôi. Kết quả con muỗi lười biếng kia lại chuyển giao cái phiền toái này cho ta.

Xử lý loại tù binh này thật đúng là phiền toái mà, lấy thân phận của bần đạo thì không thể giết một tù binh được? Nhưng mà bên Thú Nhân thì hận thấu xương, Đại tiên tri lại càng có nổi hận mất đi người thân, vừa nhìn thấy Tà Nhãn bạo quân liền đỏ mắt. Ta thật đúng là lâm vào tình thế khó xử.

"À, Đại tiên tri, ngài xem coi xử trí hắn thế nào đây?" Bần đạo mỉm cười hỏi ý kiến Đại tiên tri. Mặc dù ta biết hắn không biết sẽ có ý kiến gì nhưng mà người ta đã theo tới nơi rồi, chung quy phải hỏi một chút để tỏ vẻ tôn trọng chứ.

"Ha hả, đây là thủ hạ của ngươi bắt được, dĩ nhiên bản thân ngươi cứ quyết định đi!" Đại tiên tri khách khí một câu, sau đó lại hảo tâm nhắc nhở: "Tên này lực chiến đấu rất cao lại hết sức giảo hoạt, cẩn thận hắn trở mặt nha?" Hiển nhiên, Đại tiên tri đang ám chỉ ta, muốn ta giết chết Tà Nhãn bạo quân.

"Ừ! Đúng, phải để ý tới, nói không chừng hắn sẽ tạo phản!" Bần đạo gật gật đầu nói.

"Không nên, ta tuyệt đối sẽ không tạo phản, ta nguyện ý thần phục ngài, van cầu ngài ngàn vạn đừng có giết ta, ta còn có rất nhiều chỗ dùng, ngài có chỗ cần đến ta mà. Chủ nhân cường đại trí tuệ!" Tà Nhãn bạo quân lập tức bỏ xuống cái danh cường giả, há miệng run rẩy cầu khẩn ta.

"Ngươi có chỗ lợi gì chứ?" Bần đạo cười hỏi.

"Ta còn có một vài bộ hạ núp ở các nơi, ta có thể tập hợp bọn họ lại tạo thành một đại quân, chinh chiến vì danh nghĩa ngài!" Tà Nhãn bạo quân nói.

"Ừ!" Bần đạo nghe như có như không, chỉ có chút chỗ tốt này thì không thể lay động được ta mà.

"Ta còn biết tất cả ma tinh mỏ phân bố ở chung quanh đây. Ta có thể chỉ huy ma thú đi đào móc, tốc độ có thể mau gấp mười lần người khác!" Tà Nhãn bạo quân vội vàng tăng thêm độ chân thành.

"Ừ!" Bần đạo như cũ chỉ hừ hừ vài tiếng.

Mặc dù đã có chút ý tứ nhưng vẫn không nên để lộ ra ngoài, chỉ có giả bộ trong đầu chứa đầy toan tính mới có khả năng nhận được lợi ích lớn nhất.

"Đại nhân, ta biết ngài mục tiêu kế tiếp nhất định là Hỗn Loạn Lĩnh, ta từng nắm giữ rất nhiều người từ đó tới, từ trong đầu bọn hắn ta có được rất nhiều tin tức hữu dụng, ta nghĩ, việc này có thể trợ giúp đại nhân đánh bại bọn họ nhẹ nhàng hơn!" Tà Nhãn bạo quân lại nói

"Ah!" Bần đạo gật đầu, nói: "Nhưng mà Hỗn Loạn Lĩnh không có đặt vào trong mắt ta, có ngươi hay không cũng giống nhau mà thôi!" Thật ra đối với ta thì tin tức kia đã rất có giá trị rồi, nhưng mà ta còn nói như vậy, bởi vì ta cảm giác hắn còn có toan tính riêng, tên này lăn lộn trong thế giới dưới lòng đất vượt qua thời gian hàng vạn năm đó nha. Chẳng lẽ không có chút tài sản tư nhân?

"Đại nhân, ta còn có ít tài sản cá nhân! Là tài vật mà ta lấy được trên người kẻ địch trước kia." Tà Nhãn bạo quân đến cuối cùng rốt cục cũng phải nói ra. Cũng không phải hắn cố ý không nói, mà nếu như ta không ép hắn có thể đã quên. Những thứ này khi hắn mới vừa đi vào thế giới dưới lòng đất, chém giết không ít người rồi thu thập được, vốn hắn muốn giao dịch với những người chung quanh, thế nhưng mối quan hệ giữa bản thân hắn và các thế lực ở gần đây xưa nay không có khi nào hòa thuận qua.

Cho nên những món đồ này, mặc dù sau chiến đấu thu thập được khá nhiều. Nhưng chỉ là một tập quán mà thôi. Tà Nhãn bạo quân cũng có cho thủ hạ đi giao dịch lần nào, cho nên qua nhiều năm như vậy, chính hắn cũng quên mất mình còn có một bảo tàng lớn như thế.

Nghe thấy Tà Nhãn bạo quân nói xong, hai mắt bần đạo lập tức sáng ngời, những thứ đó mặc dù ở thế giới dưới đất này không quá đáng giá, thế nhưng đem lên trên đại lục giao dịch, ai biết được lại là tình huống nào cơ chứ? Chỉ mỗi một đống Kim Ngân tinh khiết đã là một khoản tiền tài rất lớn rồi.

"Rất tốt, ta xem ngươi còn có chút tác dụng !" Bần đạo cười nói: "Hiện tại ta tạm thời chứa chấp ngươi, chờ sau này quay trở về nhìn xem ngươi nói có đúng sự thật không, nếu dám dối gạt ta, ngươi chết chắc!" Khà khà, thật ra tên này cũng coi như là một tay lợi hại, ta có nghĩ tới vài chỗ tốt khi sử dụng hắn, sau này sẽ đặc biệt giao cho hắn chức quan chuyên đi bắt ma thú cao cấp cho ta. Hắc hắc, lấy năng lực của hắn mà đi làm chuyện này quả thực vừa gọn gàng vừa đẹp đẽ.

"Không dám, không dám!" Tà Nhãn bạo quân mừng rỡ nói, cuối cùng đã bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình nha!

"Đại tiên tri, chúng ta trở về kiểm kê chiến lợi phẩm thôi!" Bần đạo cười cười nói với hắn: "Lần này thu hoạch được thiết khí không ít, ta bảo Ải Nhân thủ hạ chế tạo ra một nhóm vũ khí mới cho các ngươi được không?"

"Tốt tốt, thật là cảm tạ ngài rồi!" Đại tiên tri vừa nghe nói cho hắn thiết khí, lập tức ném chuyện Tà Nhãn bạo quân qua một bên. Bộ dáng chân thành, thân mật vô cùng, lại không ngừng hỏi thăm chuyện tình có liên quan đến thiết khí.

Dẫn tên bạo quân trở về, chúng ta nghe thấy một trận oanh động, đám tù binh trước kia bị Tà Nhãn bạo quân khống chế y như gà chọi say máu xông lên, nếu không có ta dùng thân che chở hắn, chỉ sợ hắn sớm đã bị đám người tức giận ăn tươi nuốt sống rồi. Lúc này địa bàn của Tà Nhãn bạo quân đã thay đổi không khí ảm đạm thường ngày, khắp nơi đều có người bận rộn qua lại. Vong Ưu có kế hoạch xây dựng một thành thị lớn ở chỗ này, để chiếm cứ khu vực dư thừa ma tinh thạch, vàng bạc quý giá này.

Vong Ưu khi nhìn thấy Tà Nhãn bạo quân cũng không có chán ghét hắn, ngược lại rất là cao hứng, hiển nhiên nàng đoán cái liền biết ta đã thu lưu hắn. Ai, mắt thấy nàng cười cười vươn ra bàn tay nhỏ bé, ta liền buồn bực, làm sao đầu năm nay muốn giữ lại chút tiền riêng tư lại khó khăn như vậy chứ?

Sự tình này về sau đơn giản hơn nhiều, Vong Ưu rộng lượng thu nhận Tà Nhãn bạo quân làm sủng vật. Sau đó tìm được bảo tàng của hắn, không hỗ là để dành qua vạn năm, mặc dù chất lượng không cao, nhưng mà số lượng thật sự không dám đếm, các loại hàng hóa, vật phẩm loạn xạ chồng chất lên cao như núi. Thậm chí không có thiếu ma pháp phụ tùng, nhìn cảnh tượng thật sự rất rung động, nghe nói có cả thứ từ Hỗn Loạn Lĩnh lưu truyền tới. Nhiều hàng hóa như vậy, có tốt có xấu, bần đạo đành phải giao cho Ải Nhân đại sư và các Tinh Linh từ từ giám định.

Về phần ma tinh mỏ, được Tà Nhãn bạo quân chỉ dẫn chúng ta rất mau chóng tìm thấy mười mấy cái mỏ có sản lượng cao, trong toàn lãnh địa của ta chỉ mới có hai mỏ mà thôi, ha ha, lần này sản lượng một phát tăng lên trời rồi. Về phần chuyện khai thác ma tinh thạch, Vong Ưu quyết định phương thức thuê nhân công, cho nô lệ vừa được giải phóng và những người trong các bộ lạc nhỏ đến làm, để cho Ám Dạ tộc chịu trách nhiệm cảnh giới và giám công.

Chung quanh Bộ Lạc Tà Nhãn, đất đai có thể trồng trọt không nhiều lắm, cho nên cuộc sống dị tộc nơi này rất khó khăn, chỉ cần chúng ta đánh tiếng dùng lương thực đổi lấy ma tinh, ta tin tưởng người tới đây tìm nơi nương tựa tuyệt đối không thiếu. Để nuôi sống nhiều người như vậy, chỉ dựa vào số lượng lương thực từ Ám Dạ chắc chắn không đủ, cho nên chỉ có thể vận chuyển từ lãnh địa của ta. Hắc hắc, lãnh địa của ta lương thực chất đầy kho mà, căn bản không sợ nuôi thêm vài chục vạn người.

Khi chúng ta tìm mỏ quặng, các ải Nhân đại sư cũng lợi dụng công cụ đơn sơ làm vài cái lò luyện chế lại đống đồ sắt vừa thu được, bọn họ sẽ chế tạo cho Thú Nhân một ít vũ khí đơn sơ. Lực lượng Thú Nhân quá mạnh mẽ, sử dụng không được vũ khí nhỏ, cho nên chế tạo vũ khí cho bọn hắn toàn là thứ to lớn, cồng kềnh,… không cầu tốt nhất chỉ cầu nặng nhất.

Quả nhiên, khi cầm lên vũ khí bằng sắt sáng loáng, trên mặt tất cả Thú Nhân đều cười xái quai hàm. Nào còn có quan tâm đến chuyện Tà Nhãn bạo quân chết hay sống nữa chứ? Thật ra, từ đạo lý nói lên Thú Nhân cũng không trách được ta. Giống như một người có con cái bị chó cắn chết, hắn sẽ hận tất cả chó trên đời, nhưng mà cũng không thể cấm bằng hữu nuôi một con chó, chẳng lẽ vì thế mà tuyệt giao với bằng hữu sao?

Cho nên, mặc dù trên vấn đề chứa chấp Tà Nhãn bạo quân, ta không nghe ý kiến của Đại tiên tri, coi như bỏ qua mặt mũi của hắn, nhưng khi nhìn tới đống thiết khí kia hắn cũng không thể so đo với ta. Hai người chúng ta rất ăn ý quên hết chuyện này đi.

Ở địa bàn Bộ Lạc Tà Nhãn đợi vài ngày, chúng ta sửa sang đại thể mọi việc cho rõ ràng. Sau khi xong xuôi hết thảy thì để Vong Ưu giải quyết, áp dụng cụ thể một lần, rồi giao cho Vong Ưu chọn ra một tâm phúc có thể tin tưởng. Mười mấy ma tinh mỏ, vài chục vạn người, còn có một thành thị lớn đang xây dựng đều giao cho hắn.

Mọi chuyện xử lý hoàn tất, đoàn người chúng ta quay trở lại Hoàng Nha chủ thành của Ám Dạ Tinh Linh. Lần này chúng ta thắng lợi trở về, không chỉ ta và Vong Ưu triệt để diệt trừ Bộ Lạc Tà Nhãn, còn thu được đại lượng ma tinh mỏ, coi như có sẵn đống lớn ma tinh thạch rồi. Ngay cả Thú Nhân cũng ôm mớ thiết khí mới lấy được vui mừng cười ha hả không ngừng.

Bần đạo không khỏi lắc đầu cảm khái, khi thuê cao thủ Thú Nhân thật sự chiếm không ít tiện nghi, một lần đánh thuê đưa lên mấy trăm thanh thiết khí là được, hơn nữa tài liệu là thu tại hiện trường, bản thân động tay một chút là thành, thật là quá tiện nghi đi!

Vào trong thành, chúng ta phát hiện quân đội Thú Nhân giúp ta hộ tống hàng hóa đã bảo vệ thương đội ta trở lại, bọn họ không chỉ mang đến vật phẩm của ta muốn, hơn nữa còn mang đến tin tức mới nhất trên đại lục!

Tổ mẫu đại nhân cũng rất buồn bực, dưới sự bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nói rằng, “chỉ cần Mỹ Cách Lam đế quốc có người tiếp nhận được ba phút khoái công của nàng, nàng sẽ không so đo chuyện tình Mỹ Cách Lam đế quốc nữa, phần thuế nợ đó coi như xong.”

Mỹ Cách Lam đế quốc dĩ nhiên phái Mã Hách đi ra. Đáng thương thay lão đầu không có vũ khí tiện tay, hộ thuẫn hắn thường dùng đã bị Tạp La phá vỡ, tạm thời cầm một thứ hàng dỏm đi đối chiến căn bản không phải là đối thủ thần khí trên tay tổ mẫu.

Cho nên ngay cả một phút đồng hồ hắn cũng kiên trì không nổi đã bị tổ mẫu đánh gục. Sau đó, tổ mẫu càng đánh càng hăng, liên chiến mười ba tràng, dưới tay nàng cơ hồ không có người nào đủ sức chiến một trận. Nhìn thấy tình cảnh này, lão hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện y như Kham Mạt Tư đế quốc. Dù sao bên ngoài Hoàng thành còn có ba mươi vạn đại quân Giáo Đình đang gác giáo chờ trời sáng, hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc căn bản không có dư âm đổi ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.