Đã ba tháng trôi qua kể từ lần giao thủ với Mai An Phong hắn đã phải nằm liệt giường gần một tháng mới có thể hồi phục còn nhớ một tháng nằm như xác chết đó ngày nào cũng bị Vô Ảnh Miêu khiêu khích chọc tức đến phát điên có lần còn thổ huyết cũng nhờ thế mà hắn đã luyện thành tuyệt thế công pháp '' câm điếc thần công'' chuyên chống lại mấy chiêu trò khích bác của Vô Ảnh Miêu.
Cũng trong 3 tháng này Trường Thiên đã thăng lên Võ Sư tam phẩm thăng cấp quá nhanh khiến hắn vừa mừng vừa lo, tu vi hắn trước đây đều là tự tu luyện nên giờ có chút không quen.rừng cây phía sau tiểu viện...
Một thân ảnh đi chuyển với tốc độ rất cao mắt thường khó lòng theo kịp chỉ nhìn thấy lờ mờ từng vệt ảo ảnh đang lạng lách đánh võng qua đám cây rừng. Thân ảnh đó chính là Trường Thiên hắn giờ đang tu luyện '' Qủy Ảnh Mê Tung Bộ'' tuy chưa được bao lâu nhưng thành tựu là không nhỏ. Hắn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh , kẽ xoay mũi chân hắn qủy mị lướt qua một thân cây vỏ lởm chởm nhìn cực kì điêu luyện. Hắn khẽ cười.- Hự! Vừa lướt qua thân cây kia hắn lập tức đập mặt vào một thân cây khuất bóng bên cạnh, cảm giác tan vỡ như thủy tinh lan tràn khắp toàn thân hắn bật ngược ra nằm ngửa trên đất trên trán đã sưng lên hình thành một cái sừng màu đỏ. Mũi hắn bị dập xuống hai hàng máu chảy ra mắt thấy hàng trăm con đom đóm đang bay quanh người hắn.
- Phi! Não lợn..- cùng một chỗ đập đầu 69 lần... Đây là ngu bẩm sinh hay ngu gia truyền vậy trời! : Vô Ảnh Miêu trôi nổi trước mặt hắn lớn tiếng quát.
Trường Thiên cười ngây ngô đưa tay lên quơ quơ đi đám dom đóm đang bay trước mắt.Vô Ảnh Miêu day day trán thở dài.một lúc sau hắn mới đứng lên hắn âm trầm nhìn cái gốc cây định mệnh này. Gốc cây này mọc đúng vị trí điểm ''chết'' của bộ pháp này.
- nếu trong chiến đấu đối phương tìm thấy điểm chết này thì coi như xong rồi. : hắn thở dàiNhắm mắt lại trước mắt Trường Thiên là hàng loạt những chuyển động theo quy luật của ''Qủy Ảnh Mê Tung Bộ'' cứ mỗi chuỗi các chuyển động thì lại có một điểm chết lại có sơ hở, vốn võ kĩ hay khinh công bộ pháp nào không có sơ hở '' Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ'' duy nhất chỉ có một điểm chết đã cực kì xuất sắc rồi.- những loại quy luật này...
- quy luật..- quy luật..- đúng rồi.. Bất quy luật .Hắn mỉm cười rồi ngiêng đầu nhìn Vô Ảnh Miêu.Vút...
Trường Thiên biến mất tại chỗ nhanh như chớp hắn đã xuất hiện cách đó khoảng 10mét hắn bắt đầu thị triển cước bộ. Cực kì qủy dị, qủy dị tới mức Vô Ảnh Miêu muốn rớt mắt ra ngoài. nó là người sáng tạo ra bộ pháp này tất nhiên ai hiểu rõ bộ pháp '' Quỷ Ảnh Mê Tung Bô'' hơn nó nhưng thứ Trường Thiên thi triển đã không còn là bộ pháp đó nữa. Cước bộ của Trường Thiên lúc này bước ngắn bứơc dài chân cao chân thấp hắn di chuyển theo hình chữ '' Z'' không theo hướng cố định nào cả. Thân hình hắn cứ ngiêng qua trái lại bước qua phải, ngiêng qua phải lại bước qua trái, rồi ngiêng trái lại bước qua trái thích thế nào bước như thế ấy cộng thêm khả năng sinh ra những đạo tàn ảnh khiến cho Trường Thiên cực kì khó nắm mắt cơ bản là với mắt thường thì chỉ thấy từng đạo tàn ảnh tung bay khắp nơi mỗi cái một tư thế khác nhau nhìn hoa cả mắt.Vô Ảnh Miêu chết lặng...
- Đây mới là '' Qủy Ảnh Mê Tung Bộ'' thực sự ! : Vô Ảnh Miêu lẩm bẩm , khoé mắt có chút rưng rưng.- Khà khà... Thế nào Ảnh Miêu ta thi triển không tệ chứ? : Trường Thiên từ khi nào đã đứng bên Vô Ảnh Miêu nhếch mũi hỏi.
- À! luyện tiếp.. Tốc độ di chuyển ngươi còn quá chậm. Tàn ảnh còn quá mơ hồ chưa đánh lừa được đối phương. : Vô Ảnh Miêu nghiêm giọng nói.
Nghe thế Trường Thiên xìu mặt xuống có hơi thất vọng, vừa rồi hắn thấy khá ảo rồi không ngờ còn kém như vậy. Hắn dứt khoát bước lên tiếp tục tu luyện.
- Thiên Nhi ....Thiên Nhi.... : tiếng gọi từ đằng xa khiến hắn ngừng tu luyện vội chạy lại hướng phát ra âm thanh. Tất nhiên hắn nhận ra âm thanh đó là của mẹ hắn tiếng gọi rất gấp có lẽ đã xảy ra chuyện. Không đến 10 giây Trường Thiên đã xuất hiện trước mặt Mai Thanh Hà vội hỏi.- có chuyên gì xảy ra?
- Thiên Nhi con được chọn là 1 trong 10 người đi dự tuyển sinh năm nay của Nam Việt Thiên Tinh Các. : vẻ mặt đầy kích động của Mai Thanh Hà nắm lấy tay hắn vội nói.
- Cái này! : Trường Thiên thật không dám tin vào tai mình 1 trong 10 người đi dự tuyển sinh của Nam Việt Thiên Tinh Các mà Nam Việt Thiên Tinh các là Phân các phía nam của thế lực lớn nhất việt quốc Việt Thiên Tinh Các.. Cái này ...
nhưng hắn lại có cảm giác có gì đó không ổn. Mai thị gia tộc to lớn như vậy thiếu niên phải đến cả ngàn lấy đại vài người so với Trường Thiên đều mạnh hơn 14 tuổi Võ Sư tam phẩm thì cũng là bình thường so với Mai An Phong 12 tuổi Võ Sư Thất phẩm thì còn thua xa.
- Không biến chuyện này là hoạ hay phúc đây? Trường thiên thở dài...
- 3 ngày nữa tại quảng trường của gia tộc sẽ bắt đầu tổ chức đi Trường Thủy thành tham gia dự tuyển con chuẩn bị cho tốt nhé! : Mai Thanh Hà nhẹ giọng nhắc nhở đối với việc này nàng rất tự hào.
Trường Thiên ngồi trên vách đá ánh mắt nhìn xa xôi có vẻ ngưng trọng. Ngày mai hắn lần đầu tiên xa nhà, thế giới bên ngoài muôn vàn điều kì thú cũng muôn vàn nguy hiểm hắn có chút lo lắng và sợ hãi. Ở thế giới này hắn chỉ muốn sống một cuộc sống anh nhàn vui vẻ bên người thân một cuộc sống mà chín hắn ở thế giới kia cực độ khao khát nhưng thời gian gần đây hắn đang dần bị cuốn theo con đường mà mọi người ở thế giới này vẫn đi con đường trở thành cường giả.
- Ngươi đang lo lắng sao? Âm thanh Vô Ảnh Miêu vang lên bên cạnh hắn. Hắn cũng không quay đầu cũng không trả lời chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
- Ngươi nói xem thế giới này rộng lớn như thế nào?
- haiz.. Ta là một trong bát đại linh thú chấn giữ đông nam mảnh đại lục này, ta cũng đi chưa nhiều làm sao biết hết được, nhưng ta biết thế giới này rất rộng lớn lục địa này là lục điạ của võ giả nhưng lục địa khác có thế lực khác có thể là pháp sư có thể là yêu quái hay thế lực nào đó.. Ai mà biết hết được thế giới này có bao nhiêu mảnh đại lục như đại lục võ giả chúng ta chứ!
Trường Thiên ngạc nhiên, thật không ngờ thế giới này lại rộng lớn như vậy ...- Vậy ai mạnh nhất?. : hắn tò mò hỏi Vô Ảnh Miêu.
- ở đại lục này không có kẻ mạnh nhất đâu. Mỗi thời đại đều có cường giả sinh ra để bảo vệ đại lục như Tứ đại hiền nhân, lục đại kiếm vương, thập đại phong ấn sư.......
- ngươi không phải là muốn trở thành cường giả như thế chứ?. : Vô Ảnh Miêu nhìn Trường Thiên chằm chằm.- Ngươi nói xem thành cường giả có lợi gì? : hắn lại hỏi Vô Ảnh Miêu.- Ta kể ngươi nghe chuyện này!
- khoảng 2000 năm trước có Thập Nhị đại thần thú có sinh ra với nhiệm vụ bảo vệ đại lục, trong đó có 4 thần thú vương là Thủy Long Thần Vương, Thanh Độc Xà Vương. Kim Lôi Hổ Vương và Tam Nhãn Hầu Vương. Và 8 thần Thú là : Vô Ảnh Miêu, Đại Địa Cuồng Ngưu, Kim Độc Thử, Xích Hoả Mã, Bạch Quang Dương, Thanh Phong Kê, Yêu khuyển Tướng và cuối cùng là Đại Thực Trư.
- 2000 năm trước thực lực ta rất cường đại thậm chí còn có thể đánh ngang với cháu Ta là Lôi Kim Hổ Vương. Ta với Miêu Nhãn của mình đánh cho các Thần Thú khác tơi bời. : nói tới đây trong mắt Vô Ảnh Miêu quang mang lẫm liệt.
- Ngươi Thực sự mạnh như vậy? : Trường Thiên sửng sốt.- hahaha... Miêu Nhãn của ta có khả năng sao chép kĩ năng của đối phương cộng với việc ta có thể phân thân thành hàng chục Vô Ảnh Miêu như ta ... Haha.. Ngươi nghĩ thử xem.
- ặc...!! : hắn không khỏi cứng lưỡi. Sao chép kĩ năng của người khác rồi phân thân ra hàng chục người rồi thi triển kĩ năng của đối phương như vậy đối phương gậy ông đập lưng ông sao.- Mà ngươi mạnh thế sao lại thành ra bộ dạng này? : hắn có chút thắc mắc.
- ai nha nha ! Năm đó ta vốn không có ý định làm vương thú hay tranh cướp cái gì cả, ta rất lười biếng chỉ an an ổn ôn cùng Vô Ảnh Miêu lão bà bà quanh quẩn vùng đông nam đại lục này cực kì nhàn nhã cực kì hạnh phúc. Rồi ngày kia bất ngờ chúng ta bị tập kích, lúc đó Tam Nhãn Hầu Vương Và Kim Độc Thử đẫn thêm ba vị thần thú nữa tới đuối giết ta, ta may mắn thoát chết nhưng Lão bà ta lại không may mắn như vậy. Loài Ảnh Miêu chúng ta vốn đặc biệt sống dai, bọn kia mất hơn 10 năm mới đuổi ta tới đây nhưng lại không thể giết được ta đành phong ấn ta ở đây rồi thần lực từ từ tiêu hao mà chết.
- Ta bị phong ấn hơn 2000 năm nếu không gặp người thần hồn lực cực kì cường đại như ngươi nghe thấy ta nói cứu ta ra thì chỉ vài chục năm nữa trên thế giới này sẽ không còn cái gì gọi là Vô Ảnh Miêu nữa.- ngươi hỏi ta cường giả có thể làm gì ư!.. Cường giả không làm được gì cả! Ta là cường giả một thời đứng trên đỉnh của cả một đại lục này thì làm được gì, khi cùng người mình yêu sống vui vẻ hạnh phúc cũng không được thậm chí còn không bảo vệ được nàng. Bản thân cũng chút nữa tiêu vong.. Ngươi nói ta là cường giả gì chứ??Vô Ảnh Miêu điên cuồn kích động bọc phát hết nỗi tâm tư trong suốt 2000 năm qua.. Trường Thiên không trả lời , trong lòng hắn lại có suy nghĩ riêng của mình...