Lão Mộc đi mua đồ ăn,
Xuyến Tử đi đưa thuốc, Điềm Nhi ở trong phòng học làm quần áo cho Xuyến Tử.
Không có bệnh nhân, Tiểu
Lục nằm trên bàn ngủ, vừa ngủ dậy, vẫn không thấy có bệnh nhân, Tiểu Lục vỗ vỗ
đầu mình, cảm thấy không thể cứ mốc meo như thế này được, phải tìm chuyện gì để
làm.
Tiểu Lục quyết định đến
quán rượu của Hiên uống chút rượu.
Hắn chắp tay sau lưng, ngâm
nga hát, đi bước nhỏ thong thả. Hiên nhìn thấy hắn, nhiệt tình chào hỏi: “Lục
ca, muốn uống rượu gì?”
Tiểu Lục tìm một chỗ
trong góc ngồi xuống, cũng nhiệt tình nói: “Tùy ý Hiên ca.”
Hiên cầm tới cho hắn một
bầu rượu, còn tặng một đĩa ngân hạnh (1) nhỏ, Tiểu Lục vừa nhìn đông nhìn tây,
vừa bóc ngân hạnh, uống rượu. Lúc này mới nhìn đến góc đối diện có một vị công
tử ăn mặc khéo léo, đội mũ che mặt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt, trên người
cũng không đeo trang sức đáng giá gì, nhưng nhìn người sáng sủa, cử chỉ đoan
chính, làm người ta vừa thấy liền sinh lòng tôn kính. Tiểu Lục đang nghiêng đầu
nghĩ trấn Thanh Thủy khi nào thì có một đại nhân vật như vậy, thì bỗng một nô
bộc thanh tú đẹp đẽ vội vàng đi vào, sau khi hành lễ với công tử đang ngồi ngay
ngắn kia, đứng bên cạnh hắn, đó là Tĩnh Dạ nữ cải trang nam.
(1) Bạch quả hay còn gọi
là ngân hạnh
Ngân
hạnh (Bạch quả)
Lúc này Tiểu Lục mới phản
ứng được, lập tức cúi đầu, hết sức chuyên chú bóc ngân hạnh ăn.
Bàn bên đó cũng có một
đĩa ngân hạnh, một quả vẫn không nhúc nhích, lúc này, hắn bắt đầu bóc ngân hạnh.
Bóc xong, lại không ăn, mà đặt từng quả chỉnh tề trong đĩa.
Thập Thất thấp giọng nói
nói mấy câu, Tĩnh Dạ thi lễ một cái, rời đi. Hắn đi tới, ngồi bên cạnh Tiểu
Lục, đặt cái đĩa đã bóc vỏ ngân hạnh trước mặt Tiểu Lục.
Hải Đường ra ngoài chào
hỏi khách, Hiên ngồi sau quầy, vừa tính sổ sách, vừa làm như vô tình liếc mắt
nhìn Tiểu Lục và Thập Thất.
Vì có thêm Hải Đường,
chuyện làm ăn trong cửa hàng tốt lên nhiều, không ít nam nhân đến mua rượu, có
tiền thì ngồi bên trong, không có tiền thì bưng chén rượu, ngồi trên chiếu ở
bên ngoài, vừa uống rượu vừa nhìn Hải Đường.
Mấy chén rượu xuống bụng,
hiển nhiên nhiều lời hơn.
Tất cả những chuyện mới
mẻ, thú vị trên trấn Thanh Thủy đều có thể nghe được, Tiểu Lục không khỏi bội
phục Hiên, mở quán rượu đúng là thích hợp!
“Chuyện của các ngươi mà
là chuyện lớn gì chứ? Gần đây trên trấn xảy ra một chuyện lớn!”
“Chuyện gì? Nói nghe xem
nào!”
“Ta thử hỏi các người,
ngoài Hiên Viên, Thần Nông, Cao Tân, trong Đại Hoang còn có những thế gia đại
tộc nào?”
“Cái này ai mà chẳng
biết? S một đương nhiên là tứ thế gia, Xích Thủy thị, Tây Lăng thị, Đồ Sơn thị,
Quỷ Phương thị, ngoài tứ thế gia, Trung Nguyên còn có Lục Đại thị, dưới Lục Đại
thị còn có một số thế gia cấp trung, phía nam Kim Thiên thị, phía bắc Phòng Phong
thị… Có điều không bằng tứ thế gia, đó là đại gia tộc có thể chống lại vương
tộc.”
“Đồ Sơn thị ở Thanh Khâu,
từ thượng cổ đến nay, nhiều thế hệ làm ăn buôn bán, chuyện làm ăn trải rộng
khắp Đại Hoang, tiền nhiều đến mức không coi tiền là tiền nữa, nghe nói ngay cả
Hiên Viên và Thần Nông quốc cũng từng phải mượn tiền họ, thực sự là giàu có
ngang quốc gia, hôm nay chuyện lớn muốn nói với các ngươi có liên quan đến Đồ
Sơn thị.”
“Thế nào? Nói mau, nói
mau, đừng có nút nút mở mở!”
“Ta có nguồn tin tức đáng
tin cậy, nhị công tử của Đồ Sơn thị ở ngay tại trấn Thanh Thủy!”
“Cái gì? Không phải chứ?”
“Lại nói tiếp, Đồ Sơn nhị
công tử này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, nhánh đồng lứa của Đồ Sơn gia chỉ
có hai người con, huynh đệ song sinh cùng cha cùng mẹ, nhưng nghe nói nhị công
tử thủ đoạn rất lợi hại, từ nhỏ đã hết sức chèn ép đại công tử, tất cả mọi
chuyện trong gia tộc đều là hắn làm chủ.”
“Cả thảy Đại Hoang, cho
dù là Hiên Viên, hay là Cao Tân, đều có chuyện làm ăn của người ta. Các ngươi
ngẫm lại xem họ quyền thế phú quý như thế nào? Vị Đồ Sơn nhị công tử ấy, nghe
đồn là bộ dáng rất đẹp, tinh thông cả cầm kỳ thư họa, lời nói phong nhã thú vị,
được xưng là công tử Thanh Khâu, không biết bao nhiêu tiểu thư của thế gia đại
tộc muốn gả cho hắn. Đồ Sơn phu nhân chọn trái chọn phải, mới định ra được tiểu
thư Phòng Phong thị. Nghe nói tiểu thư Phòng Phong thị từ nhỏ đã theo cha và
anh ngao du khắp nơi, hào phóng giỏi giang, xinh đẹp như hoa, còn là một tay
bắn tên tài giỏi.”
“Vậy Đồ Sơn đại công tử cũng
thật đáng thương, thê tử hắn cưới chính là một tì nữ trong nhà, hoàn toàn không
ngóc mặt lên được mặt bàn.”
“Chín năm trước, Đồ Sơn
thị tính cử hành hôn lễ cho nhị công tử và tiểu thư Phòng Phong thị, thiệp mừng
đều đã được gửi đi, nhưng trước hôn lễ, Đồ Sơn nhị công tử đột nhiên lâm bệnh
nặng, hôn lễ bị hủy bỏhững năm gần đây, Đồ Sơn nhị công tử luôn bế quan dưỡng
thương, không thấy bóng dáng, chuyện làm ăn trong gia tộc đều là đại công tử ra
mặt quản lý.”
“Tiểu thư Phòng Phong thị
cũng là một người kiên cường, người trong nhà muốn từ hôn, nhưng nàng lại mặc
áo cưới, chạy tới Thanh Khâu, nói với Đồ Sơn thái phu nhân rằng ‘Sinh ra ở Đồ
Sơn phủ, chết chôn ở Đồ Sơn phần (mộ phần)‘, làm
cho thái phu nhân cảm động đến lau nước mắt. Mấy năm nay Phòng Phong tiểu thư
vẫn luôn ở Đồ Sơn phủ, giúp đỡ thái phu nhân quản lý chuyện nhà.”
“Nghe người của Phòng
Phong thị nói, Đồ Sơn nhị công tử đã khỏe rồi, Đồ Sơn thị và Phòng Phong thị
cũng đang bàn bạc ngày cưới, muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ.”
“Nghe nói Đồ Sơn nhị công
tử hiện tại ở ngay trấn Thanh Thủy, đoán rằng công tử muốn giữ lấy chuyện làm
ăn của gia tộc.”
Mọi người bảy miệng tám
lời, nhiệt liệt bàn tán Đồ Sơn nhị công tử và Đồ Sơn đại công tử sắp sửa trình
diễn tranh đấu, đoán kết quả cuối cùng là ai sẽ nắm giữ Đồ Sơn gia.
Tiểu Lục gảy những quả
ngân hạnh còn dư trong đĩa, lúc xếp chúng thành một đóa hoa, lúc lại xếp chúng
thành mảnh trăng lưỡi liềm.
Người bên cạnh hắn, thân
mình cứng ngắc, quả ngân hạnh nắm trong tay, dần dần, biến thành bột phấn.
Tiểu Lục uống một chén
rượu, cười đùa vui vẻ sáp lại, “Này, ngươi tên là gì? Về sau gặp mặt, giả bộ
không nhận ra không chào hỏi không được, nhưng có cho ta mười lá gan, ta cũng
không dám gọi ngươi là Thập Thất! Cho dù ngươi không để ý, thì nàng dâu của
ngươi cũng cho ta ăn một mũi tên.”
Thập Thất ngồi cứng ngắc,
nắm chặt quyền, vì quá dùng sức, đốt ngón tay có phần trắng bệch.
Tiểu Lục nói: “Ngươi
không nói, sớm hay muộn ta cũng sẽ nghe thấy từ chỗ người khác. Ta muốn ngươi
tự nói tên của mình cho ta.”
Sau một lúc lâu, Thập
Thất mới tối nghĩa hộc ra ba chữ: “Đồ Sơn Cảnh
“Đồ Sơn… Viết như thế
nào?”
Cảnh chấm rượu, nhất bút
nhất họa viết tên mình cho Tiểu Lục, Tiểu Lục cười hì hì lại hỏi: “Nàng dâu sắp
vào cửa của ngươi tên gì?”
Tay Cảnh cứng đờ trên
bàn.
Tiểu Lục mỉm cười, “Sáu
năm, ta nuôi giữ ngươi sáu năm, ngươi miễn ta sáu năm tiền thuê, từ đây chúng
ta không ai thiếu nợ ai” Tiểu Lục đứng dậy muốn đi, Cảnh bắt được cánh tay hắn.
Tiểu Lục lôi kéo mấy lần,
Cảnh vẫn không buông, Tiểu Lục lần đầu tiên ý thức được, Thập Thất trước sau
đều ôn hòa kỳ thực có sức lực rất hùng mạnh, đủ để nắm trong tay hắn.
Hiên đã đi tới, cười hỏi:
“Lục ca phải đi?”
Tiểu Lục cười nói: “Đúng
vậy, ngươi có chuyện buôn bán của ngươi, ta có hiệu thuốc của ta, không đi
chẳng lẽ còn ở lại sao? Mấy chuyện này của ngươi, ta không giúp gì được.”
Cảnh buông lỏng sức lực,
Tiểu Lục vùng thoát khỏi tay hắn, đưa tiền cho Hiên, ngâm nga hát, lắc lư ra
khỏi quán rượu.
Đồ Sơn nhị công tử xuất
hiện, làm cho trấn Thanh Thủy càng thêm náo nhiệt, rộn ràng, quyền thế danh
lợi.
Người người đều đang đàm
luận về Đồ Sơn nhị công tử, ngay cả đồ tể Cao cũng vậy, đến cùng lão Mộc cảm
khái một tiếng, nói tất cả cửa tiệm trên đường Tây Hà này đều thuộc về Đồ Sơn
gia, mặt mũi đồ tể Cao sáng lên, rất là tự hào. Xuyến Tử và Điềm Nhi không nghĩ
cái gì, cảm thấy những người đó chính là ngôi sao trên bầu trời, xa xôi không
với tới; Lão Mộc lại nghi hoặc trong lòng, đưa mắt xem xét Tiểu Lục, Tiểu Lục
một mặt lạnh nhạt, yên lòng. Không thể nào, Thập Thất thế nào cũng không phải!
Tiểu Lục không đến bờ
sông hóng mát, hắn khóa chặt cửa sân, nằm trên chiếu phơi thảo dược, ngửa mặt
nhìn thiên không, đếm từng ngôi sao một.
“Ba ngàn ba trăm hai mươi
bảy…”
Có bông tuyết trắng, tao
nhã rơi xuống từ bầu trời, Tiểu Lục phát hiện mình có chút vui mừng, vội kềm
hãm ý cười, nhắm hai mắt lại.
Tương Liễu nhìn hắn từ
trên cao, “Đừng giả vờ ngủ.”
Tiểu Lục lấy tay bịt lỗ
tai, “Ta đang ngủ, không nghe thấy gì hết cả.”
Tương Liễu vẫy vẫy tay,
cuồng phong thổi qua, quét sạch tất cả cỏ cây trên chiếu, lúc này hắn mới ngồi
xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Lục.
Tiểu Lục cảm thấy trên
mặt có hai thanh đao lướt qua lướt lại, hắn chịu đựng, nhẫn nhịn, kiên trì, lại
kiên trì, rốt cuộc vẫn không được… Hắn mở mắt, “Đại nhân không bận rộn ở trong
núi, chạy tới cái sân nhỏ này của ta làm gì?”
“Nam nhân
bên cạnh ngươi là người của Đồ Sơn gia?”
“Ngươi nói ai? Ma Tử à?
Hay là Xuyến Tử?” Tiểu Lục mở to đôi mắt ngây thơ, chân thành vụt sáng vụt
sáng.
“Vốn muốn hiền lành với
ngươi một chút, nhưng ngươi luôn có cách làm cho ta muốn cắn đứt cổ ngươi.” Hai
tay Tương Liễu đặt lên hai bên đầu Tiểu Lục, chậm rãi khom người. Dưới ánh sao,
hai chiếc răng nanh của hắn biến dài, biến sắc nhọn, như răng nanh của dã thú.
Tiểu Lục nói: “Ngươi đúng
là càng ngày càng không chú ý hình tượng, lần trước là con mắt yêu quái, lần
này là răng nanh, tuy ta biết ngươi là yêu quái, nhưng trong lòng biết là một
chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác. Ngươi cần phải biết chúng ta là
người, dù là Thần tộc hay là Nhân tộc, thì đều yêu thích biểu tưởng cả, hoàn
toàn không chú trọng cái bên trong, ngay cả ăn một bữa cơm cũng chú ý sắc
hương, cưới vợ cũng chọn đẹp mắt, không giống yêu quái các ngươi, chỉ cần đủ
béo đủ thịt đủ to là được…”
Tương Liễu thu răng nanh
lại, vỗ vỗ gò má Tiểu Lục, “Ngươi gần đâyịch mịch?”
Tiểu Lục thở dài, “Người
thông minh quá đều chết sớm! Nhưng mà ngươi không phải là người, là yêu quái…
Phỏng chừng sẽ chết sớm hơn!”
Tương Liễu nắm cổ Tiểu
Lục, dùng một chút lực, hỏi: “Nam nhân
đó, mỗi lần ta xuất hiện, ngươi đều phải giấu đi, có phải là lão nhị Đồ Sơn gia
không?”
Tiểu Lục nghĩ, ta nói
không phải, ngươi cũng sẽ không tin, “Đúng.”
“Rất tốt.” Tương Liễu
buông hắn ra.
Tiểu Lục nhìn thấy hắn
cười, toàn thân nổi da gà, “Ta với hắn không quen, ngươi có việc thì tự đi mà
tìm hắn.”
“Ta với hắn lại càng
không quen, ta với ngươi thì tương đối quen.”
Tiểu Lục cười gượng ha ha
mấy tiếng, “Yêu quái nói chuyện cười thật là lạnh quá!”
Tương Liễu nói: “Mấy ngày
này nóng bức khốc liệt, trong núi bộc phát dịch bệnh, cần gấp một nhóm dược
vật, làm cho Đồ Sơn Cảnh giúp chúng ta lấy chút thuốc.”
Tiểu Lục ngồi dậy, “Dựa
vào cái gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Tương Liễu cười nhìn Tiểu
Lục, “Chỉ bằng ta có thể ăn ngươi.”
“Ta thà rằng để ngươi ăn
ta, cũng không thể đi tìm hắn.”
Tương Liễu ung dung,
“Ngươi có muốn biết lão đại Đồ Sơn gia là dạng người gì không? Chín năm trước,
hắn làm cho Đồ Sơn Cảnh đột nhiên biến mất trước hôn lễ. Nếu ta liên hệ với lão
đại Đồ Sơn gia, để hắn giúp ta lấy thuốc, ta thay hắn giết người, thì cơ hội
sống sót của vị công tử Thanh Khâu kia lớn bao nhiêu?”
Tiểu Lục nghiến răng
nghiến lợi nói: “Khó trách tiền thưởng của ngươi là nhất bản Hiên Viên, hiện
giờ ta rất muốn dùng đầu ngươi đi đổi tiền.”
Tương Liễu cười to, thế
nhưng tiến tới trước mặt Tiểu Lục, chậm rì rì nói: “Ta có chín cái đầu, nhớ mài
đao sắc một chút.”
Tiểu Lục trừng mắt với
hắn, hai người có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.
Sau một cái chớp mắt,
Tiểu Lục nói: “Hắn giúp ngươi, có thể được lợi lộc gì?”
Tương Liễu chậm rãi rời
xa Tiểu Lục, “Lúc chuyện trong núi không bận rộn, thỉnh thoảng ta cũng sẽ làm
sát thủ, coi như có danh tiếng. Nếu Đồ Sơn đại công tử tìm ta để giết hắn, ta
sẽ từ chối. Nếu hắn muốn giết Đồ Sơn đại công tử, ta sẽ nhận.”
“Hắn vừa trở về, không
nhất thiết có thể tùy ý điều động tiền tài và người trong nhà.”
“Ngươi quá coi thường
hắn! Một đám thuốc mà thôi, so với hắn, thật sự không tính cái gì. Chuyện buôn
bán nào Đồ Sơn gia cũng làm, năm đó những thứ từ tay hắn bán cho Thần Nông còn
nguy hiểm hơn nhiều.”
Tiểu Lục hỏi: “Vậy sao
lần này ngươi không trực tiếp tìm Đồ Sơn gia mà mua?”
Tương Liễu lạnh lùng nói:
“Không có tiền!”
Tiểu Lục muốn cười mà
không dám cười, sợ chọc giận Tương Liễu, ngẩng đầu nhìn sao, “Ngươi là yêu
quái, không liên quan tới Thần Nông, đáng giá sao?”
Tương Liễu cười, “Ngươi
có thể nhàm chán chiếu cố một đám ngốc, ta lại không thể làm một chút chuyện
nhàm chán?”
Tiểu Lục cười rộ lên,
“Cũng đúng, cuộc đời dài lâu tịch mịch, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để
làm. Được rồi, chúng ta đi gặp hắn.”
Tiểu Lục đứng lên, muốn
đi ra ngoài cửa chính, Tương Liễu níu chặt cổ áo hắn kéo về, “Hắn ở bờ sông
Tiểu Lục và Tương Liễu
một trước một sau, hướng về phía bờ sông.
Lúc Cảnh nghe được tiếp
bước chân, mừng rỡ quay đầu, nhưng lập tức liền nhìn thấy phía sau Tiểu Lục có
thân ảnh mặc áo trắng muốt, ngông cuồng tùy ý, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Tương Liễu đi đến bờ
sông, đứng chắp tay sau lưng, ngắm nhìn xa xa.
Vẻ mặt Tiểu Lục có chút
hoảng sợ, có chút xấu hổ, khẽ ho khan một tiếng, “Ngươi gần đây khỏe không?”
“Khỏe.”
“Tĩnh Dạ khỏe không?”
“Khỏe.”
“Lan…”
Tương Liễu quét ánh mắt
lạnh lùng, Tiểu Lục lập tức nói: “Ta có chút việc muốn phiền ngươi.”
Cảnh nói: “Ừ.”
“Ta muốn một nhóm dược
vật.”
Tương Liễu bắn ra một thẻ
ngọc, Tiểu Lục tiếp được, đưa cho Cảnh, “Chỗ này đều viết rõ ràng.”
“Ừ.”
“Chờ dược vật đến trấn
Thanh Thủy, ngươi cho ta biết, Tương Liễu sẽ đi lấy.”
“Ừ.”
Thế là chuyện làm ăn đã
xong? Sao có vẻ đơn giản như vậy? Tiểu Lục nói: “Ta không có tiền trả cho
ngươi, ngươi có biết không?”
Cảnh rũ mắt nói: “Ngươi,
không cần trả tiền.”
Tiểu Lục không biết còn
có thể nói cái gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tương Liễu, Tương Liễu gật đầu, Tiểu
Lục nói với Cảnh: “Vậy… Cảm ơn nhé. Ta, ta nói xong rồi.”
Cảnh cất bước rời đi, đi
qua bên người Tiểu Lục, thanh âm như mất tiếng quanh quẩn trong gió đêm, “Sau
này, không cần nói cảm ơn.”
Tiểu Lục đứng lặng một
lát, nói với Tương Liễu: “Ta trở về ngủ đây, không tiễn!”
Tương Liễu túm cổ áo hắn,
lôi hắn lại, “Trước khi ta chưa thấy dược vật, ngươi đi theo ta.”
Mao Cầu bay xuống, Tiểu
Lục nhảy lên lưng đại bàng, chẳng hề để ý cười, “Tốt, gần đây luyện loại thuốc
độc mới, vừa vặn thử xem sao.”
Mao Cầu mang họ tiến sâu
vào trong núi xanh ngắt rậm rạp, Tiểu Lục nhắm mắt lại, nhắc nhở Tương Liễu,
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta đây rất sợ đau, không có khí phách, gió chiều nào
theo chiều đó (2), nếu tương lai Hiên Viên bắt được ta, ta khẳng định sẽ nhận
tội khai rõ để được thoải mái.”
(2) Nguyên văn: Tường
đầu thảo (Cỏ mọc đầu tường): cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa
theo gió, chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo
chiều đó; ngã theo chiều gió.
Tương Liễu không nói
chuyện.
Tiểu Lục dứt khoát ôm lấy
cổ Mao Cầu mà ngủ.
Đang lúc mơ mơ màng màng,
cảm giác được Mao Cầu bay xuống.
Tương Liễu túm hắn, nhảy
xuống lưng đại bàng, “Mở to mắt.”
“Không!” Tiểu Lục bắt lấy
tay Tương Liễu, nắm chặt mắt lại, “Ta sẽ không cho ngươi lý do ngày sau giết
ta!”
Tay Tương Liễu cứng ngắc,
Tiểu Lục cười lạnh.
Tương Liễu đi rất nhanh,
Tiểu Lục túm tay hắn, lảo đảo đi tới, cho đến khi vào doanh trại, Tương Liễu
nói: “Được rồi, đã vào doanh trại, đều là phỏng ở, chỉ cần ngươi không chạy
lung tung, sẽ không thể biết vị trí nơi này.”
Tiểu Lục mở mắt, rất
nhiều nhà gỗ, rải rác trong rừng cây cao và rậm. Có phòng lớn, có phòng nhỏ,
kiểu dáng giống nhau như đúc, nhìn từ bên ngoài, quả thực không nhìn ra cái gì.
Chung quanh đều là cây cao, vô biên vô hạn như biển khơi, nếu không thăm dò
khắp nơi thì không thể nhìn ra rốt cuộc đây là nơi nào.
Tương Liễu đi vào một
phòng gỗ, Tiểu Lục vào theo, đánh giá xung quanh, bên trong vô cùng đơn giản,
một chiếc giường hẹp, giường trải thảm bằng da thú. Dưới giường đặt một chiếc
rương gỗ sam thô kệch, phỏng chừng dùng để đựng quần áo. Thảm da thú còn được
trải lên hai chiếc bàn, một chiếc đặt công văn, một chiếc đặt dụng cụ pha trà
đơn giản.
Nghĩa quân quan trọng
nhất là tướng lãnh, vậy mà cuộc sống lại đơn sơ kham khổ thế này, Tiểu Lục thầm
thở dài, thật không biết cái tên yêu quái chín đầu kia có ham muốn gì.
Vạn vật đều tĩnh lặng,
sắc trời đen trầm, đúng là lúc ngủ. Tương Liễu tự nhiên ngủ trên giường, Tiểu
Lục tự giác chủ động bọc chiếc chăn trên người, cuộn mình ngủ một đêm trên
chiếc thảm da thú.
Ngày thứ hai, mới sáng
tinh mơ, Tương Liễu đã rời đi. Tiểu Lục lần mò lên giường, tiếp tục ngủ.
Bên ngoài thường thường
truyền đến tiếng hô tiếng gào thét quy củ, ban đầu còn cảm thấy khá thú vị,
nhưng nghe lâu, Tiểu Lục chỉ hận bản thân không phải kẻ điếc. Hết ngày này sang
ngày khác, hết năm này sang năm khác, thao luyện buồn tẻ, nhìn như nhàm chán,
có điều nhàm chán cũng là vì để bảo đao không gỉ, tinh thần binh sĩ không tiêu
tan. Nhưng họ kiên trì có ý nghĩa gì? Ý nghĩa của binh lính là bảo vệ giang sơn
một vùng, canh giữ dân chúng một vùng, nhưng họ tránh ở trong núi, căn bản
không có giang sơn để bảo vệ, không có dân chúng để canh giữ.
Tiểu Lục bỗng thấy có
phần kính nể Tương Liễu, yêu quái đều có thiên tính tự do tản mạn, không kiên
nhẫn kỷ luật, dựa vào sự cuồng ngạo của Tương Liễu, khẳng định lại càng không
làm những như vậy, nhưng hắn thu hồi cuồng ngạo, tản mạn, ngày ngày quy củ, làm
chuyện có lẽ là hắn khinh thường trong lòng nhất.
Tương Liễu luyện binh
xong, trở lại nhà gỗ.
Tiểu Lục đang ngồi trước
bàn, tự động tay chiêu đãi mình. Bên trong bình trà có gì đó rất quái lạ, Tiểu
Lục vừa cảm khái cuộc sống thật là gian khổ, vừa không buồn để ý thả trà vào
trong nước, nấu xong nước trà chẳng rõ đông tây.
Tương Liễu dựa vào giường
ngồi lên tấm thảm da thú, tựa như đang chờ xem Tiểu Lục chê cười, không ngờ
Tiểu Lục nhấp một ngụm vào miệng trong chớp mắt, nheo mắt, ngay sau đó liền
uống hết chén trà nóng cứ như không có chuyện gì.
Tương Liễu nói: “Bây giờ
ta thật sự tin ngươi từng bị bắt ăn rất nhiều thứ ghê tởm cổ quái.”
Tiểu Lục cười tít mắt
nói: “Từ trước đến nay ta không nói dối, ta chỉ thích nói nhảm một chút thôi.”
Tương Liễu nói: “Uống trà
xong, ta thuận tay bỏ viên thuốc dùng để diệt côn trùng vào trong bình trà,
nghe nói nó làm từ phân của con quái thú nào đó.”
Tiểu Lục thay đổi sắc
mặt, lại ép buộc mình phải nhẹ nhàng tựa gió tựa mây, Tương liễu nhẹ giọng cười
châm biếm, là vui vẻ thật sự.
Tiểu Lục nhìn vẻ mặt lạnh
lùng của hắn được hòa tan như nước mùa xuân, muốn lưu lại giờ khắc này.
Binh lính ở bên ngoài
tấu: “Tương Liễu tướng quân, lại có hai binh lính chết.”
Tiếng cười của Tương Liễu
chợt dừng lại, lập tức đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Tiểu Lục do dự một lát,
đi tới cửa nhìn.
Thu xếp ở trên sườn núi,
hai thi thể đặt trong đống củi.
Nhìn thấy Tương Liễu đi
qua, mấy trm binh lính đứng ngay ngắn trang nghiêm, Tương Liễu kính ba chén
rượu trước, sau đó cầm cây đuốc trong tay, châm lửa vào củi.
Trong ánh lửa hừng hực,
khuôn mặt của đám nam nhân đã ngấm phong sương, đã nhìn quen sinh tử, chưa từng
có nhiều nét mặt, nhưng tiếng ca trầm thấp lại kể ra đau thương thâm trầm nhất:
Thân này gửi non sông,
sinh tử không đáng nhắc.
Mai kia dứt hơi thở, hồn
phách đều tiêu tan.
Thành bại còn chưa rõ,
sao có thể an giấc?
Sau thiên thu vạn tuế,
vinh nhục nào ai hay? (3)
(3) Tác giả chú thích là
phỏng theo “Vân Ca” của Đào Uyên Minh. (Đào
Tiềm (365 – 427), hiệu Uyên Minh, tự Nguyên Lượng biệt
hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc
huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn
của Trung Quốc.)
Tiếng ca của binh lính
không hề chỉnh tề, tốp năm tốp ba, bắt đầu lạc nhịp, Tiểu Lục nghe vào, thật
giống như họ đang lặp đi lặp lại: Thân này gửi non sông, sinh tử không đáng
nhắc. Mai kia dứt hơi thở, hồn phách đều tiêu tan. Thành bại còn chưa rõ, sao
có thể an giấc? Sau thiên thu vạn tuế, vinh nhục nào ai hay?
Mặc dù quả thực là Hoàng
Đế chiếm đoạt ranh giới Thần Nông, nhưng Thần Nông quốc đã diệt vong, dân chúng
chỉ cần an cư lạc nghiệp, không để ý ai làm quân vương, thậm chí đã bắt đầu ca
tụng Hoàng Đế hùng tài vĩ lược, nhân từ độ lượng, vốn không cần những binh sĩ
kiên trì không chịu đầu hàng này, sau thiên thu vạn tuế, cũng vốn không ai biết
tới vinh nhục của họ.
Chỉ cần buông tha, chỉ
cần chịu khom lưng cúi đầu, họ có thể có thê tử dịu dàng, có đứa con đáng yêu,
thậm chí hưởng thụ vinh hoa phú quý Hoàng Đế ban cho, thế nhưng họ vẫn kiên
định bảo vệ tín niệm của bản thân, rất nhiều người đã sớm không cần gì, thậm
chí không tiếc dâng lên mạng sống.
Bánh xe lịch sử đã lăn
đều về phía trước, họ vẫn đóng tại chỗ như trước, giơ cao hai tay lên, đối
kháng với bánh xe lịch sử. Họ là những người bị thời gian lãng quên, họ có mưu
tính ngược dòng chảy, nhưng nhất định sẽ bị va đập khiến thi cốt nát bấy.
Tiểu Lục biết họ rất
ngốc, thậm chí cảm thấy họ thật đáng thương, nhưng lại không thể không sinh
lòng kính nể họ.
Trong phút chốc đó, Tiểu
Lục đột nhiên hiểu rõ vì sao lần trước hắn vui cười nói với Tương Liễu, Cộng
Công làm chuyện thật không có ý nghĩa, Tương Liễu cần phải bán đứng Cộng Công,
quy phục Hoàng Đế, Tương Liễu lại giận tím mặt như vậy. Thế gian này, có một số
tinh thần có thể bị đánh bại, có thể bị phá hủy, nhưng vĩnh viễn không thể bị
khinh miệt đùa cợt!
Tương Liễu chậm rãi bước
về, tiếng ca thê lương đau thương vẫn tiếp tục phía sau hắn.
Tiểu Lục dựa vào khung
cửa, nhìn bạch y tóc trắng của hắn không nhiễm một hạt bụi, đi giữa nắng chiều
đỏ như nhuốm máu.
Tương Liễu đứng yên trước
mặt Tiểu Lục, nét mặt lạnh như băng, mang theo vài phần chế giễu, lại không
biết đang chế giễu người đời, hay là chế giễu chính mình.
Tiểu Lục đột nhiên cúi
đầu với hắn, “Vì lời nói lần trước của ta, ta xin lỗi ngươi.”
Mặt Tương Liễu không biểu
cảm, vào phòng, nhàn nhạt nói: “Nếu có thể mau chóng lấy được thuốc, ít nhất
làm cho họ có thể sống lâu hơn một chút. Họ là chiến sĩ, cho dù phải chết, cũng
hẳn là chết trước quân đội của Hoàng Đế.”
Tiểu Lục yên tĩnh ngồi
trong góc, bắt đầu thật sự hy vọng Cảnh có thể mau chóng lấy được thuốc.
Hai ngày sau, Tương Liễu
mang Tiểu Lục rời khỏi quân doanh, đến trấn Thanh Thủy.
Cảnh đứng ở bờ sông, nhìn
Tương Liễu và Tiểu Lục ngồi sóng vai trên đại bàng trắng bay nhanh tới.
Tiểu Lục nhảy xuống, vội
vàng hỏi: “Thuốc tới rồi? Ở đâu vậy?”
Cảnh nhìn Tương Liễu,
nói: “Thuốc tướng quân muốn đã có đầy đủ, để trong hầm nhà thứ tư bên trái phố
Đông Liễu trấn Thanh Thủy. Tướng quân tự phái người đi lấy.”
Tương Liễu gật đầu, đại
bàng lượn vòng bay lên.
Tiểu Lục không muốn đối
mặt với Cảnh, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Tương Liễu, nhìn theo hắn dần dần biến
mất ở chân trời. Chờ Tương Liễu đi rồi, Tiểu Lục vẫn không biết nên nói gì với
Cảnh, chỉ có thể tiếp tục nhìn không trung, bộ dáng lưu luyến không thôi.
Cổ đã mỏi nhừ, Tiểu Lục
rốt cuộc thu lại ánh mắt, cười tủm tỉm nhìn Cảnh, hắn vẫn mặc quần áo vải bố
ngày ấy rời đi.
Tiểu Lục nhẹ nhàng ho
khan hai tiếng, “Lần này lấy thuốc có phiền không?”
Cảnh lắc đầu.
Tiểu Lục hỏi: “Chừng nào
thì ngươi rời khỏi trấn Thanh Thủy.”
“Không rời khỏi.” Hắn
nhìn chằm chằm Tiểu Lục, trong hai tròng mắt có chứa ánh sao dịu dàng.
Tiểu Lục nghiêng đầu cười
rộ lên, “Vậy vị hôn thê của ngươi muốn qua đây?”
Hắn buông ánh mắt xuống,
mím chặt môi.
Tiểu Lục nói: “Ta về
nhé.” Đi qua hắn, bước nhanh vào dược điền mà không biết giẫm chết mấy cọng
thảo dược.
Tiểu Lục thở sâu, dùng
sức đẩy cửa sân, khoan khoái kêu to: “Mân Tiểu Lục ta đã trở lại!”
Nửa đêm, khi Tiểu Lục
đang ngủ say, đột nhiên bừng tỉnh.
Tương Liễu đứng bên cạnh
giường của hắn, bạch y tóc trắng, nhưng tóc trắng hơi rối, bạch y có ít vết
bẩn.
“Ngươi lại bị thương?”
Tiểu Lục thở dài, ngồi
dậy, vô cùng chủ động kéo cổ áo xuống, Tương Liễu cũng không khách khí, ôm Tiểu
Lục, cúi đầu hút máu trên cổ hắn.
Tiểu Lục trêu đùa, “Ngươi
may mắn đó, có kho thuốc trị bách bệnh ta đây, nhưng mà ngươi…” Tiểu Lục kịp
phản ứng, “Ngươi lấy được thuốc chưa? Chẳng lẽ có người đi phục kích ngươi?”
Tương Liễu ngẩng đầu lên,
“Chưa lấy được. Đồ Sơn gia có người tiết lộ chỗ giấu thuốc.”
“Không phải Đồ Sơn Cảnh.”
“Ta biết không phải là
hắn.”
“Vậy là ai?”
“Ta làm sao mà biết?
Ngươi nên đi hỏi hắn!”
“Biết ai cướp thuốc
không?”
“Không biết.”
“Sao cái gì ngươi cũng
không biết thế?”
“Là cùng một nhóm người
lần trước làm ta bị thương, nhưng nhóm người đó đến quỷ dị, biến mất cũng quỷ
dị, ta hoài nghi trong núi có nội gián, nhưng vẫn không tra ra được đầu mối.”
Tiểu Lục lấy tay vỗ trán,
quả thực muốn ngửa mặt lên trời thở dài, “Không cần náo nhiệt như vậy chứ!”
Tương Liễu là người thông
minh khôn khéo, lập tức nhìn ra điều khác thường, “Chẳng lẽ ngươi
Tiểu Lục cười khổ, “Trước
tiên ngươi cứ bình tĩnh đã.”
Tương Liễu nắm chặt cổ
hắn, “Chuyện liên quan đến tính mạng của hơn một ngàn chiến sĩ, không phải trò
chơi tịch mịch của ngươi!”
Tiểu Lục vươn tay, vừa
nhẩm tính giờ, vừa suy nghĩ, sau mười lần cân nhắc, hắn ra quyết định: “Là Hiên
ở quán rượu đầu phố.”
Tương Liễu buông hắn ra,
xoay người muốn đi, Tiểu Lục lại níu chặt tay hắn, “Không thể cứng rắn giành
lại được, thủ hạ của hắn rất nhiều, hơn nữa quan hệ của họ với Đồ Sơn thị rất
sâu, nếu làm lớn chuyện, Đồ Sơn thị sẽ giúp họ.”
Tương Liễu vùng khỏi hắn,
Tiểu Lục nói: “Ta có cách không đánh mà thắng, đoạt lại thuốc.”
Tương Liễu dừng bước
chân, quay trở lại.
Tiểu Lục nhảy xuống giường,
vừa mặc áo khoác, vừa nói: “Hiên có một muội muội, tên là A Niệm, Hiên vô cùng
khôn khéo, cũng vô cùng để ý muội muội này, chống lại Hiên không dễ dàng, nhưng
bắt A Niệm thì không khó. Dùng A Niệm để đổi thuốc, chúng ta cầm lại thuốc,
Hiên đưa muội muội về, mọi người không cần đánh nhau.”
Tương Liễu suy tư trong
chớp mắt, nói: “Có thể được.”
Hai người ra ngoài sân,
Tiểu Lục nói: “Ngươi đi dẫn Hiên ra, ta đi bắt A Niệm.”
“Thủ hạ của ta không
nhiều lắm, chỉ có thể cho ngươi bốn.”
“Không phải ngươi đưa hết
người cho ta chứ? Ta giữ lại hai là được rồi, ngươi có thương tích, Hiên cũng
khó đối phó.”
Tương Liễu không để ý
hắn, nhảy lên Mao Cầu, có bốn nam tử đeo mặt nạ khống chế tọa kỵ xuất hiện,
Tương Liễu hạ lệnh với họ: “Trước khi ta chưa trở về, tất cả nghe mệnh lệnh của
hắn
“Dạ!” Bốn người đồng loạt
nghe lệnh, một nam tử bay xuống, kéo Tiểu Lục lên tọa kỵ, sau đó cùng bay lên
trời cao.
Tương Liễu và Mao Cầu rời
đi, Tiểu Lục kêu: “Yêu quái chín đầu, đừng chết nhé!” Không biết Tương Liễu có
nghe thấy không, đại bàng và người rất nhanh đã biến mất không thấy.
Tiểu Lục nhìn bốn người
bên cạnh, mặt nạ che đi khuôn mặt của họ, không có nét mặt nào được biểu lộ,
chỉ có một đôi mắt kiên định, chờ mong nhìn hắn.
Tiểu Lục hỏi bọn hắn:
“Các ngươi có thông thuộc địa hình xung quanh không?”
“Cực kỳ thông thuộc.”
Tiểu Lục vừa diễn tả vừa
hạ lệnh.
“Hiểu chưa?”
“Hiểu rõ!”
“Tốt, gặp lại như vậy.”
Tiểu Lục đi vào cửa sau
quán rượu, vừa gõ cửa vừa thấp giọng gọi: “Hiên ca, hiên ca…” Hắn đương nhiên
biết Hiên không ở đây, chỉ muốn gọi tỉnh người trong phòng.
Hải Đường đi ra, “Nửa đêm
không ngủ được, có chuyện gì sao?”
Tiểu Lục khinh thường
nói: “Cút qua một bên, ta tìm Hiên ca, không tìm ngươi.”
Hải Đường tức giận bừng
bừng, nhưng dù sao cũng là tỳ nữ, không dám nói gì, A Niệm trong phòng lại bất
mãn, đi ra, “Dân đen! Ngươi mà không cút, ta sẽ không khách khí!”
“Ngươi không khách khí
với ta? Ta đang không khách khí với ngươi đây! Nếu không phải nể mặt Hiên ca,
ta đã sớm tát ngươi chục cái rồi. Mụ già thối, quái dị, mắt như con cá chết
Cả đời chưa từng bị ai
nhục mạ như thế, A Niệm tức giận đến run rẩy cả người, “Hải Đường, đánh chết
hắn. Đánh chết, biểu ca mà trách, ta gánh chịu.” (Biểu
ca là anh họ.)
“Vâng!” Hải Đường lập tức
đồng ý.
Tiểu Lục nhanh chân bỏ
chạy, “Ta phải nể mặt Hiên ca, có bản lĩnh thì ra ngoài. A Niệm, ngươi mà có
bản lĩnh thì đừng gọi tỳ nữ hỗ trợ, tự mình đến đi!”
“Phản rồi! Thật sự phản
rồi!” A Niệm không buồn ngoảnh lại nhìn Hải Đường, chạy nhanh đuổi theo Tiểu Lục,
“Ta sẽ tự ra tay!”
Tiểu Lục mắng, A Niệm
đuổi.
Tiểu Lục lôi tất cả những
câu mắng chửi người ở phường chợ ra mà mắng, A Niệm đã giận điên người. Đang
tức đến choáng váng nên nàng ta vốn không chú ý Hải Đường theo sau mình đột
nhiên ngất đi, một người đeo mặt nạ lập tức buộc Hải Đường lại, lặng lẽ mang
đi.
Tiểu Lục dẫn A Niệm càng
chạy càng tới nơi hẻo lánh, đến khi A Niệm cảm thấy không thích hợp, gọi to Hải
Đường mà không ai đáp lại nàng.
Không ngờ lá gan của A
Niệm cũng thật lớn, không chút sợ hãi, vung hai tay, nước sông ùn ùn kéo tới
đâm về phía Tiểu Lục. Nam nhân đeo mặt nạ chắn trước mặt Tiểu Lục.
Ba đối phó với một, toàn
thắng!
A Niệm bị trói trói buộc
buộc, đẩy lên tọa kỵ.
Trong tiếng mắng chửi của
A Niệm, đoàn người chạy tới nơi ước định với Tương Liễu.
Vào trong núi rừng, Hải
Đường ngất trên mặt đất, bốn nam tử đeo mặt tạ tản ra, gác ở bốn phía.
Tiểu Lục ôm lấy A Niệm, A
Niệm chửi ầm lên: “Buông ta ra, ngươi mà không buông ra, ta băm nát t
Tiểu Lục lập tức nghe lời
buông ra, bùm —— A Niệm ngã trên mặt đất.
A Niệm mắng: “Ngươi còn
dám đẩy ta!”
Tiểu Lục nói: “Là ngươi
bảo ta buông ngươi ra.”
A Niệm mắng: “Ai bảo
ngươi ôm ta?”
“Vì ngươi bị trói, ta
không ôm ngươi, chẳng lẽ ném ngươi?”
A Niệm tức giận không nói
chuyện.
Tiểu Lục ngồi xổm xuống,
cười hỏi: “Tiểu thư tôn quý, có phải cả đời chưa bị trói bao giờ không, cảm
giác thế nào?”
A Niệm vẫn không sợ, trái
lại nhìn Tiểu Lục như nhìn người chết, “Ngươi đúng là tự tìm đường chết rồi.”
Tiểu Lục cảm thấy càng
ngày càng sùng bái cha mẹ A Niệm, khuyên nhủ: “Muội muội à, phải biết rõ tình
thế, là ngươi bị ta trói lại.”
A Niệm cười lạnh, “Biểu
ca sẽ nhanh chóng tìm được ta, huynh ấy sẽ vô cùng tức giận, ngươi sẽ chết vô
cùng thảm!”
Hai tay Tiểu Lục nâng
cằm, nhìn A Niệm như nhìn thứ quý hiếm, “Ngươi rất có lòng tin với biểu ca của
ngươi?”
“Đương nhiên, phụ… Phụ
thân (cha) trước nay không khen ai, mà lại khen ngợi biểu ca.”
“Cha mẹ ngươi rất thương
yêu ngươi?”
“Vô nghĩa! Cha mẹ ta
đương nhiên yêu thương ta!”
“Người bên cạnh ngươi đều
yêu thương ngươi?”
“Vô nghĩa! Bọn họ làm sao
dám không yêu thương ta?”
Tiểu Lục hiểu rõ A Niệm,
trong thế giới của nàng, tất cả đều quay xung quanh nàng, nàng muốn nàng cần,
đều được thỏa mãn. Trong thế giới của A Niệm, không có ngăn trở, không có âm u.
Nghĩ đến bộ dáng Hiên đối xử với A Niệm, không biết vì sao, Tiểu Lục bỗng cảm
thấy bản thân có chút ghen tị với A Niệm. Cô nương A Niệm này thật sự không làm
người ta thích, nhưng nếu có thể, phỏng chừng cô nương nào cũng sẵn lòng được
cưng chiều hồn nhiên đến vô sỉ, tung bay đến ương ngạnh. Vậy phải có rất nhiều,
rất nhiều yêu thương, phải có rất nhiều, rất nhiều người yêu nàng, vì nàng dựng
nên một thế giới chỉ có ánh mặt trời, cầu vồng, hoa tươi, mới có thể dưỡng
thành loại tính cách này.
Nếu cả đời có thể thuận
buồm xuôi gió, chuyện gì cũng như ý, thì ai sẵn lòng chịu đựng ngăn trở? Ai sẵn
lòng chịu đựng khổ cực thế gian? Ai sẵn lòng hiểu rõ lòng người hiểm ác?
Tiểu Lục ngồi dưới đất,
dịu dàng hỏi: “A Niệm, cha mẹ ngươi trông như thế nào?”
A Niệm trừng mắt với Tiểu
Lục, không nói chuyện, nhưng vì trong lòng đắc ý, lại không nhịn được muốn nói:
“Cha ta là nam nhân anh tuấn nhất, lợi hại nhất thiên hạ.”
Tiểu Lục trêu ghẹo nàng,
“Thế biểu ca của ngươi thì sao?”
“Biểu ca của ta đương
nhiên cũng là vậy.”
“Hai người đều là nhất?
Ai là thứ nhất?”
“Đồ ngu! Cha là quá khứ,
biểu ca là tương lai!”
“Bình thường cha ngươi
hay làm gì với ngươi?” Tiểu Lục không có cha, hắn tò mò cha và con gái ở bên
nhau như thế nào.
A Niệm còn chưa kịp trả
lời, Tương Liễu đã trở lại.
Tương Liễu nhảy xuống
giữa không trung, đeo mặt nạ bạc, bạch y tóc trắng, không nhiễm một hạt bụi
nhỏ, giống như một bông tuyết, thản nhiên bay xuống, đẹp đẽ không nhiễm một
chút khói bụi nào.
Người đeo mặt nạ tiến lên
thấp giọng tấu báo, Tương Liễu nghe xong, phân phó vài câu, bọn họ mang theo
Hải Đường, rời đi.
A Niệm luôn tò mò nhìn
chằm chằm vào Tương Liễu đang đeo mặt nạ, nhìn đến ngơ ngác ngốc nghếch, quên
cả tức giận.
Tiểu Lục thấp giọng trêu
đùa, “Muốn biết dưới mặt nạ trông như thế nào không? Tuyệt đối không kém biểu
ca của ngươi đâu!”
Mặt A Niệm nổi lên rặng
mây đỏ, mạnh miệng nói: “Hừ! Ai thèm nhìn!” Nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại,
tỏ rõ các ngươi đều là người xấu hèn hạ vô sỉ, ta khinh thường không thèm nhìn,
không thèm nói chuyện với các ngươi.
Tương Liễu ngồi xếp bằng
ngồi dưới gốc cây cách đó mấy trượng, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Lục đi qua, hỏi:
“Ngươi có khỏe không?”
“Ừm.”
“Muốn chữa thương không?”
“Ngươi cần biết bộ dáng
lúc ta chữa thương, chờ chuyện kết thúc.”
“Đến khi Hiên đưa thuốc
cho thủ hạ của ngươi, ta mang A Niệm trở về, ngươi tự tìm nơi chữa thương.”
Tương Liễu mở mắt, “Ngươi
có biết thân phận thật sự của Hiên không?”
Tiểu Lục lắc đầu, “Khí
trên người hắn quá nặng, không giống đệ tử của thế gia đại tộc, nhưng lại vô
cùng có thế lực, cần có tài lực vật lực hùng hậu để duy trì, không phải thế gia
đại tộc rất khó làm được.”
Tương Liễu mỉm cười, “Ta
lại đoán sơ lược được vài phần.”
“Là ai?
“Ta muốn nghiệm chứng một
chút.”
“Ồ —— “
“Nếu thật sự là người mà
ta đoán, ngươi chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Hả —— vì sao?”
“Nghe nói người nọ cực kỳ
bao che khuyết điểm, oán hận nhất là người làm tổn thương người thân của hắn,
ngươi trói muội muội của hắn, phạm vào tối kỵ của hắn, hắn khẳng định muốn giết
ngươi. Lần này là ta liên lụy đến ngươi, trước khi ta trừ bỏ hắn, ngươi phải ở
bên cạnh ta.”
“Không!”
“Ngươi không tin lời ta?”
“Tin! Ma đầu giết người
cho rằng ta có nguy hiểm, khẳng định là có nguy hiểm. Nhưng, ngươi cảm thấy ta
là người núp sau lưng người khác, chờ gió lốc đi qua sao?”
Tương Liễu nhíu mày cười,
“Tùy ngươi! Nhưng ——” hắn nhẹ nhàng bóp cổ Tiểu Lục, “Đừng chết!”
Mao Cầu biến ảo bay
xuống, kêu to với Tương Liễu, Tương Liễu phủ đầu nó một chút, nói với Tiểu Lục:
“Đã thu được dược liệu, an toàn rút khỏi.”
Tiểu Lục đứng lên, duỗi
thân, “Ta tiễn ngươi về, từ biệt tại đây, núi cao sông rộng, sau này còn gặp
lại. Nếu không gặp lại, ngươi cũng đừng nhớ thương.”
Tương Liễu cười nhạt, “Ta
chỉ nhớ đến máu của ngươi, không phải người ngươi.”
Tiểu Lục cười to, cởi bỏ
gân trâu trên chân A Niệm, kéo A Niệm, nghênh ngang mà đi trong tiếng mắng tức
giận của A Niệm.
Tiểu Lục vừa đi vừa nghĩ
nên ứng phó với Hiên như thế nào.
Cẩn thận nhớ lại từng chi
tiết từ khi quen biết Hiên, hắn phát hiện mình hoàn toàn không hiểu người này.
Người này đeo một chiếc
mặt nạ từ đầu tới chân, mặt nạ của người khác có thể nhìn ra là mặt nạ, nhưng
mặt nạ của hắn giống như đã sinh ra ở trên người, hòa cùng một khối, không thấy
rõ dấu vết. Lão Mộc, đồ tể Cao, Ma Tử, Xuyến Tử đều thích hắn, cảm thấy thân
thiết với hắn, có thể hàn huyên cùng hắn. Xuân Đào và Tang Điềm Nhi cũng thích
hắn, cảm thấy bộ dáng hắn tuấn tú, thú vị hào phóng. Tiểu Lục để tay lên ngực
tự hỏi, không thể không thừa nhận, hắn cũng rất thích Hiên, thông minh, khéo
đưa đẩy, mọi việc đều để cho người ta ba phần đường sống. Nhưng thực tế, tính
cách, sở thích, cách làm việc của Hiên… Tiểu Lục hoàn toàn không nhìn ra. Nhược
điểm duy nhất nhìn thấy đại khái chính là rất bao che khuyết điểm, dù muội muội
làm gì, đều hy vọng người khác nhường nhịn muội muội của hắn. Thà rằng bản thân
khom lưng, cũng không để muội muội nói xin lỗi.
Tiểu Lục càng nghĩ càng
suy sụp, thiên hạ làm sao có thể có người như vậy? Rốt cuộc trải qua cái gì,
mới có thể có tính cách biến thái như vậy?
Tiểu Lục nói với A Niệm:
“Dường như ta thật sự hơi sợ biểu ca của ngươi.”
A Niệm kiêu ngạo bĩu môi,
“Bây giờ mới biết sao, muộn rồi!”
Tiểu Lục cười tủm tỉm
nhìn chằm chằm A Niệm, A Niệm cảm thấy khí lạnh nổi lên từ lòng bàn chân,
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Lục ấn A Niệm ngồi
xuống đất, sờ đông sờ tây trên người, lấy ra một đống thuốc viên, thuốc bột,
cẩn thận lựa chọn một phen, bóp miệng A Niệm, bỏ ba viên thuốc, một túi thuốc
bột nhỏ vào miệng A Niệm.
A Niệm không chịu nuốt,
Tiểu Lục đè đè ép ép, A Niệm không thể không nuốt xuống, “Ngươi, ngươi, ngươi
đút cho ta cái gì?”
Tiểu Lục cười híp mắt
nói: “Thuốc độc. Hạt châu ngừa độc để trên người ngươi, ta không tin trong
người ngươi cũng c hạt châu ngừa độc.”
Tiểu Lục lại rút ra cây
trâm trên đầu A Niệm, chấm chút thuốc bột, đâm hai cái vào cổ tay A Niệm, nước
mắt A Niệm lăn dài xuống, cả đời nàng chưa thấy ai vô sỉ như Tiểu Lục.
Tiểu Lục lầm bầm lầu bầu:
“Ta không tin trong máu ngươi cũng mang hạt châu ngừa độc.”
Tiểu Lục nghĩ nghĩ, dùng
trâm chấm chút thuốc bột khác, sau đó còn sờ lưng A Niệm, “Để chắc chắn, thêm
một loại thuốc độc nữa, linh lực của ngươi là thủy linh thuộc tính băng hệ,
đúng không? Lần này ta phải tìm đúng huyệt vị.” Tay trái
của Tiểu Lục bóp bóp, tay phải xoa xoa, từ đầu vai đến thắt lưng A Niệm.
A Niệm dù sao cũng là một
thiếu nữ, chưa bao giờ bị nam nhân sờ như vậy, từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu
tiên có cảm giác sợ hãi. Nàng thút thít trốn tránh, “Ta sẽ giết ngươi! Ta muốn
giết ngươi!”
Tiểu Lục bất động, tìm
được một huyệt vị trên lưng A Niệm, dùng trâm nhẹ nhàng đâm xuống, không đau
lắm, nhưng A Niệm cảm thấy rất thống khổ. Nếu có thể, nàng không chỉ muốn băm
tay Tiểu Lục, mà còn muốn cắt da trên lưng mình.
Tiểu Lục cài lại trâm,
chỉnh lại quần áo cho A Niệm, “Đi thôi, biểu ca của ngươi muốn ta chết, ta sẽ
kéo ngươi cùng chết.”
A Niệm khóc thút thít
nghẹn ngào, không chịu động đậy. Tiểu Lục vươn tay, lắc lắc trước mắt nàng,
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tìm huyệt vị trên ngực ngươi?”
A Niệm oa một tiếng, gào
khóc lớn hơn, vừa khóc vừa nghiêng ngả đi theo Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe tiếng khóc
của nàng, cẩn thận nghĩ lại, ta thật sự tà ác lắm sao? Bắt nạt tiểu cô nương
thành như vậy.
Không đợi hắn nghĩ ra kết
quả, một đám người đã bay đến, đầu lĩnh là Hiên.
“Biểu ca ——” A Niệm rúc
đầu vào lòng Hiên, gào
Tiểu Lục bị một đám người
bịt mặt vây quanh ở chính giữa. Hiên không vội xử lý Tiểu Lục, mà vỗ nhẹ lưng A
Niệm, dịu dàng an ủi A Niệm.
A Niệm khóc không kịp
thở, mặt cũng đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, tiếng
khóc của A Niệm mới nhỏ lại, sụt sùi trả lời câu hỏi của Hiên, nói đến đoạn
Tiểu Lục hạ độc nàng, Hiên hỏi nàng Tiểu Lục đâm vào đâu, tiếng khóc của A Niệm
lại bắt đầu lớn, không chịu trả lời câu hỏi của Hiên.
Tuy rằng A Niệm chưa nói
một câu, nhưng tiếng khóc của nàng đã nói lên tất cả.
Ánh mắt Hiên sắc bén,
nhìn Tiểu Lục chòng chọc, Tiểu Lục vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà, nỗ lực
duy trì nụ cười phong độ.
Hiên hạ lệnh: “Nhốt hắn
cẩn thận. Giữ lại mạng của hắn.”
“Dạ!”
Hiên mang theo A Niệm rời
đi, người bịt mặt đánh ngất Tiểu Lục, cũng mang theo Tiểu Lục rời đi.
Khi Tiểu Lục tỉnh lại,
phát hiện mình bị đưa vào mật thất.
Không có chút ánh sáng tự
nhiên nào, chỉ có hai ngọn đèn dầu trên tường đá. Tiểu Lục lần tìm trên mặt
đất, mật thất rất kín, cách âm tốt, là nơi vô cùng thích hợp để thực thi cực
hình ép hỏi.
Hai người bịt mặt đi tới,
Tiểu Lục muốn gọi, nhưng không thể phát ra tiếng.
Người cao nói: “Chủ
thượng nói giữ lại mạng của hắn.”
Người thấp nói: “Ý tứ
chính là chúng ta phải “tiếp đãi” hắn cho tốt, chỉ cần không chết là được.”
Người cao nói: “Bắt đầu
từ đâu?
Người thấp nói: “Tay, làm
cho hắn không thể hạ độc người nữa.”
Hai người lấy dụng cụ tra
tấn ra, là một hòm đá hình chữ nhật, giống như cái quan tài nhỏ, nắp như gông
xiềng, bên trong còn có hai cái lỗ tròn to bẳng cổ tay.
Người cao lấy ra một cái
hộp cao mỡ mùi hôi, cẩn thận bôi một lớp mỏng lên tay Tiểu Lục, để hai tay hắn
vào trong hòm đá. Trong quan tài đá có một lớp đất đen béo ngậy mỡ, bị mùi cao
mỡ kích thích, trong phút chốc chui ra rất nhiều những con côn trùng như giống
giòi, ra sức ngọ nguậy về phía tay Tiểu Lục.
Người thấp đóng nắp hòm
lại, đậy kín kẽ. Lại lấy ra một cái nút gỗ, bóp miệng Tiểu Lục, nhét nút gỗ vào
miệng hắn, dùng mảnh vải quấn kỹ.
Người cao nói: “Trong hòm
nuôi thi giòi, chúng thích ăn thịt người chết.”
Người thấp nói: “Cao mỡ
bôi trên tay ngươi là thi du, làm cho chúng hiểu tay ngươi có thể ăn.”
Người cao nói nói: “Chúng
sẽ tiến từng chút từng chút vào trong thịt của ngươi, ăn thịt trên tay ngươi.”
Người thấp nói: “Tốc độ
của chúng không quá nhanh, vừa vặn có thể để ngươi cảm nhận rõ ràng cảm giác bị
cắn.”
Người cao nói: “Tay đứt
ruột xót, gặm nhấm xương thịt, đau thấu tim gan, thậm chí có người còn muốn
dùng miệng cắn đứt cổ tay mình, kết thúc sự đau đớn đó.”
Người thấp nói: “Cho nên,
chúng ta phải chặn miệng ngươi.”
Người cao nói: “Năm ngày
sau, mở nắp hòm ra, ngươi sẽ nhìn thấy hai tay mình chỉ còn lại xương cốt, sạch
sẽ tựa như bạch ngọc.”
Người thấp nói: “Chúng ta
cần tắt hết đèn.”
ười cao nói: “Đúng, trong
bóng đêm, cảm giác sẽ càng rõ rệt. Hơn nữa trong bóng đêm thời gian sẽ kéo dài,
đau đớn cũng lớn lên gấp bội.”
Người thấp nói: “Lần
trước, chúng ta làm như vậy, người kia đã phát điên.”
Ngươi cao nói: “Hi vọng
ngươi sẽ không điên.”
Người cao và người thấp
cùng tắt đèn dầu, mang theo đèn lồng đi ra ngoài.
Khi tia sáng cuối cùng
biến mất, tuy tối đen như mực, nhưng Tiểu Lục vẫn nỗ lực mở to hai mắt, vì hắn biết
điều hai người đó nói đều chính xác, cách duy nhất không để bản thân nổi điên
chính là không thể nhắm mắt lại.
Tiểu Lục cảm thấy đau đớn
ở đầu ngón tay, dường như có giòi bọ tiến vào thân thể hắn, gặm cắn tim hắn.
Tiểu Lục bắt đầu nói
trong lòng, nhớ tới cái gì thì nói cái đó. Trong bóng đêm thống khổ, hình ảnh
hiện lên trong đầu lại tươi đẹp rực rỡ.
Hoa phượng hoàng đỏ rực
nở đầy cành, xích đu treo dưới gốc cây, nàng thích chơi đu dây, ca ca thích
luyện công. Nàng thường trêu chọc hắn, “Ca ca, ca ca, ta đu cao chưa này…” Ca
ca vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì, mà khi nàng không cẩn
thận ngã xuống, ca ca sẽ kịp thời đỡ được nàng.
Trong rừng cây xanh ngắt,
nàng thích chơi trốn tìm, giấu mình trên cây, nhìn ca ca tìm tới tìm lui. Chờ
hắn không để ý, nàng nhảy lên lưng hắn, cười ha ha, làm nũng không chịu đi, để
ca ca cõng về. Mẹ nhìn thấy vậy lắc đầu thở dài, bà ngoại lại nói, không giống
con hồi nhỏ sao?
Rúc vào lòng bà ngoại,
kéo cuống lá với ca ca, ai thua thì bị tét mũi. Lần nào nàng cũng tét mũi ca ca
thật mạnh, đến phiên nàng thua, lại nhẹ giọng cầu xin: “Ca ca, nhẹ chút nha!”
Ca ca luôn hung tợn nâng tay lên, nhưng lúc hạ xuống lại trở thành mềm nhẹ.
Thúc thúc áo đỏ chặt đứt
đuôi hồ ly cho nàng chơi, ca ca cũng thích, nàng lại chỉ cho hắn chơi một lát.
Mỗi lần chơi đều phải có trao đổi, ca ca phải đi giúp nàng trộm dâu lạnh, có
một lần ăn nhiều bị đau bụng, mẹ răn dạy một bữa. Nàng cảm thấy nói với ca ca:
“Huynh học làm dâu lạnh đi, học xong ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không bị mẹ
và bà ngoại quản nữa!” Ca ca đồng ý, cũng học được, nhưng không chịu làm cho
nàng, chỉ nói: “Chờ muội lớn, ăn không đau bụng nữa ta sẽ làm cho muội.”
Thân thể bà ngoại ngày
càng suy yếu, mẹ cả đêm trông bà, không có nhiều thời gian để ý nàng và ca ca.
Họ nói cữu cữu và cữu nương chết, bà ngoại cũng sắp chết. Nàng sợ hãi, buổi tối
vụng trộm tiến vào ổ chăn của ca ca. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Chết là thế nào?” Ca
ca trả lời: “Chết chính là sẽ không gặp lại được nữa.” “Cũng không thể nói
chuyện?” “Không thể.” “Giống như muội sẽ không còn được gặp lại cha mẹ mình?”
“Ừm.” “Bà ngoại sẽ phải chết sao?” Ca ca ôm chặt nàng, nước mắt rơi xuống mặt
nàng, nàng dùng sức ôm lại hắn, “Ta vĩnh viễn không chết, ta sẽ vĩnh viễn nói
chuyện với muội.” (Cữu cữu và cữu nương là cậu và mợ, ở đây
chỉ anh trai và chị dâu của mẹ Tiểu Lục, miền Bắc thường gọi anh trai của mẹ là
bác, em trai của mẹ là cậu nhưng miền Nam hay gọi anh và em trai mẹ là cậu,
không gọi bác.)
Tất cả mọi người đều nói
ca ca kiên cường, ngay cả ông ngoại cũng thừa nhận ca ca không khóc. Nhưng nàng
biết ca ca cũng có lúc khóc, nàng chưa từng nói cho mẹ, nửa đêm nàng thường
vụng trộm chui vào ổ chăn của ca ca, ở bên hắn, cho dù sáng sớm hôm sau mẹ sẽ
giáo huấn nàng, nói nàng lớn như vậy mà còn không dám ngủ một mình, phải đi
quấn quýt lấy ca ca, quấy rầy ca ca nghỉ ngơi. Nàng không nói gì, chỉ quyệt
miệng nghe, đến buổi tối, vẫn sẽ trốn đi tìm ca ca.
Ban ngày, ca ca kiên
cường ổn trọng, chăm chỉ hiếu học, nhưng chỉ có nàng biết, lúc nửa đêm ca ca
bừng tỉnh, sẽ cuộn mình trong chăn, thân thể run rẩy, nàng biết hắn lại nhìn
thấy tình cảnh mẹ hắn dùng chủy thủ (dao găm, đoản kiếm) tự sát. Nàng luôn ôm
ca ca giống như ôm con rối gỗ của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhẹ giọng hát ca
dao mà mẹ và cữu nương hát, nước mắt của ca ca sẽ rơi xuống không tiếng động,
có một lần nàng còn nếm nước mắt của ca ca, vừa mặn vừa đắng.
Lần nọ ca ca lại mơ thấy
ác mộng, cố nén không chịu rơi nước mắt, nàng ôm lấy hắn sốt ruột nói: “Ca ca,
huynh khóc đi! Huynh khóc nhanh lên!” Ca ca hỏi nàng: “Bọn họ đều bảo ta đừng
khóc, vì sao muội luôn thích ta khóc? Muội có biết ta không nên khóc không?”
Nàng cọ cọ mũi nói: “Ta mặc kệ họ nói nên hay không nên, ta chỉ biết trong lòng
có nỗi buồn, nước mắt có thể chảy đi nỗi buồn trong lòng, nỗi buồn chảy đi lòng
mới có thể dần dần tốt lên.”
Trước đêm nàng Ngọc sơn,
ca ca chủ động yêu cầu nàng ngủ cùng hắn. Lúc nàng đang ngủ mơ mơ màng màng,
cảm giác được ca ca ôm mình, trên mặt nàng có nước mắt chảy xuống, nàng cho
rằng hắn lại gặp ác mộng, đưa tay vỗ hắn, “Đừng sợ, đừng sợ, ta ở bên huynh.”
Ca ca lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là ta quá vô dụng, ta sẽ lớn thật nhanh, ta
nhất định sẽ bảo vệ muội và cô cô, nhất định sẽ đi đón muội…”
Bóng đêm tối đen, không
biết thời gian trôi qua, Tiểu Lục chỉ lải nhải liên miên với lòng mình, vài lần
đau đớn đến quên nói, nhưng mỗi một lần, hắn lại dựa vào sự kiên trì cứng cỏi,
tiếp tục nói với chính mình.
Không biết qua bao lâu,
Tiểu Lục chỉ nhớ hắn bắt đầu lải nhải cách nướng cá với mình, tổng kết ra ba mươi
chín cách, tổng cộng một trăm hai mươi bảy loại hương liệu.
Cửa chầm chậm mở ra, ánh
sáng của đèn lồng đột nhiên rọi tới. Vì ở trong bóng tối quá lâu, ánh sáng của
đèn lồng quá chói mắt đối với Tiểu Lục, Tiểu Lục nhắm hai mắt lại.
Người cao nói: “Vẻ mặt
của hắn… Không giống trước kia.”
Người thấp nói: “Hắn thật
kỳ lạ.”
Người cao mở hòm ra,
ngươi thấp cởi trói cho Tiểu Lục, lấy xuống nút gỗ trong miệng Tiểu Lục, người
cao xử lý tay Tiểu Lục, Tiểu Lục đau đớn rên rỉ, trong mơ màng giống như nghe
được giọng của Thập Thất, sợi dây căng thẳng bị chặt đứt, đau đớn ngất đi.
Khi Tiểu Lục mở mắt ra,
vẫn là bóng đêm, nhưng hắn cảm giác được quần áo của mình sạch sẽ, nằm trên
chiếc giường mềm mại.
Có một người ngồi bên
cạnh, Tiểu Lục ngưng mắt nhìn một lát, không dám tin gọi: “Thập Thất, Cảnh?”
“Là ta.”
“Cửa sổ.”
Cảnh lập tức đứng dậy,
đẩy cửa sổ ra, gió núi thổi vào phòng, Tiểu Lục hít vào thật sâu.
Cảnh thắp đèn, đỡ Tiểu
Lục ngồi dậy, Tiểu Lục cúi đầu nhìn tay mình, bị bao giống như hai cái bánh ú,
chắc thương thế nghiêm trọng, cần phải dùng thuốc giảm đau tốt nhất, không ngờ
không cảm thấy đau.
Cảnh bưng bát, bón canh
thịt cho Tiểu Lục. Tiểu Lục rất đói, nhưng không dám ăn miếng to, cố nén ăn
từng miếng nhỏ, uống từng ngụm nhỏ.
Uống canh thịt xong, Cảnh
lại lấy một viên thuốc cho Tiểu Lục, “Ngậm nó.”
Tiểu Lục ngậm viên thuốc,
đánh giá bốn phía, phòng gỗ thô ráp đơn sơ, trên đất trải da thú, phong cách
rất quen thuộc, Tiểu Lục kinh ngạc hỏi: “Chúng ta ở trong nghĩa quân Thần
Nông?”
“Ta tìm Tương Liễu tướng
quân, nhờ hắn giúp ta cứu ngươi. Tương Liễu dẫn người tập kích Hiên, ta
đi địa lao cứu ngươi.” Từ khi giao thiệp với Tương Liễu, đến lúc tra ra địa
lao, kế hoạch cứu người, toàn bộ quá trình khẳng định rất phức tạp, nhưng Cảnh
chỉ dùng hai câu đơn giản để nói rõ.
Tiểu Lục nói: “Kỳ thực,
ngươi vốn không cần đến cứu ta.”
Cảnh nói: “Ta phải trở về
trấn Thanh Thủy, ngươi đưa ta thuốc giải độc cho A Niệm.”
Tiểu Lục nói: “Nàng vốn
không trúng độc! Nhìn điệu bộ của A Niệm là biết khẳng định không thiếu y sư
tốt, ta nghĩ dù hạ thuốc độc gì cũng có khả năng bị giải trừ, nên dứt khoát làm
ra vẻ lừa bịp. Người bên cạnh nàng rất quý mạng của nàng, cho dù y sư thế nào
cũng không tra được cái gì, sẽ càng ngày càng khẩn trương, như vậy mới có thể làm
Hiên tạm thời không dám giết ta.”
“Ngươi ——” Cảnh bất đắc
dĩ nhìn tay hắn, trong mắt là thương xót không nói ra miệng.
Mắt Tiểu Lục chuyển nhanh
như chớp, “Cái đó… Cố ý lừa bịp chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng, thế nên…
Ta chưa hạ độc A Niệm, mà là hạ độc Hiên.”
Cảnh kinh ngạc khiếp sợ
nhìn Tiểu Lục
“Độc của ta để trên người
A Niệm, Hiên ôm nàng, vỗ vỗ, xoa xoa, an ủi… Độc đó tiến vào thân thể rất chậm,
nhưng đến khi nhập vào huyết mạch, lại rất khó rút ra. Dựa vào tính tình của A
Niệm, nhiều ngày nay khẳng định là khóc sướt mướt, Hiên bận rộn trấn an nàng,
chắc chắn không nghĩ ra ta hướng về phía hắn.”
“Ngươi hạ độc gì với
hắn?”
Tiểu Lục chột dạ nói:
“Thực ra, không tính là độc, phải nói là —— cổ.” Thực thi cổ thuật từng là bí
kỹ của Cửu Lê tộc, mấy trăm năm trước, Cửu Lê từng có một vu vương giỏi về cổ
thuật, được Đại Hoang xưng là độc vương. Cổ thuật độc lập với y thuật và độc
thuật, không có tiếng tăm, bị coi như yêu tà thuật, người nghe nói thì có,
nhưng người thật sự hiểu thì không nhiều.
Tiểu Lục giải thích: “Nói
đơn giản là trong thân thể ta nuôi một loại cổ trùng, mà hiện giờ loại cổ trùng
này đã dung nhập vào thân thể Hiên. Sau này chỉ cần thân thể ta đau, hắn cũng
phải thừa nhận đau đớn giống như vậy.”
“Cổ này, không dễ nuôi.”
“Đương nhiên! Rất khó
nuôi! Cực kỳ khó nuôi!” Dễ nuôi thì đã sớm thịnh hành trên Đại Hoang rồi, dựa
vào thể chất đặc biệt của Tiểu Lục mà phải nuôi vài năm.
“Vì sao nuôi cổ?”
Tiểu Lục buồn bực thở
dài, “Còn không phải vì muốn khống chế ma đầu Tương Liễu kia sao! Hắn là yêu
quái chín đầu, bách độc bất xâm, ta suy tư rất lâu, mới nghĩ tới biên pháp
tuyệt vời này, còn chưa kịp dùng trên người hắn, mà đã phải dùng trên người
Hiên.” Thiên tính cảnh giác của dã thú rất lớn, Tiểu Lục sợ Tương Liễu phát hiện
ra cổ, còn rất phối hợp cho hắn hút máu, chính là chờ đợi tới một ngày thần
không biết quỷ không hay đưa cổ vào trong thân thể Tương Liễu.
Cảnh hỏi: “Cổ có hại với
thân thể ngươi không?”
“Không!”
“Ngươi khẳng định?
“Dùng mạng của ta để cam
đoan, khẳng định!”
Cảnh vẫn chưa yên tâm,
nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về cổ, chỉ có thể hỏi y sư sau.
Tiểu Lục hỏi: “Từ khi ta
bị bắt đến giờ là mấy ngày rồi?”
“Bốn ngày.”
“Đủ lâu.” Tiểu Lục cúi
đầu nhìn tay mình, có lẽ có thể suy tính không chùi bỏ thuốc giảm đau.
“Tiểu Lục, chuyện của
Hiên để ta xử lý…” Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn Cảnh, “Tương Liễu đã sớm dự đoán
được Hiên sẽ hung ác xử lý ta, bảo ta đi theo bên cạnh hắn, nhưng ta từ chối.
Nếu ta là người tìm đại thụ để tránh mưa gió, thì năm đó sẽ không thu giữ
ngươi. Ta đã quen độc lai độc vãng, một mình tiêu dao, một mình gánh vác, ta đã
dám làm, thì cũng dám đối mặt hậu quả.”
Trong mắt Cảnh có dịu
dàng thương tiếc, “Ngươi có thể không một mình.”
Tiểu Lục quay đầu, lạnh
băng nói: “Ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng cứu ta một lần, ta bón cơm cho
ngươi, ngươi cũng đã bón cơm cho ta. Giữa chúng ta đã huề nhau, từ giờ không ai
thiếu nợ ai, chuyện của ta không nhọc ngươi lo lắng!”
Cảnh yên lặng ngồi một
lát, lẳng lặng đi ra khỏi phòng.
Tiểu Lục muốn ngủ, nhưng
có lẽ đã mê man rất lâu, hoàn toàn không ngủ được, hắn giãy giụa xuống giường,
đi ra cửa.
Thì ra đây chẳng phải
quân doanh, mà là nơi để thợ săn nghỉ chân, trên vách núi chỉ có một căn phòng
gỗ này. Ngẫm lại cũng đúng, Tương Liễu giúp Cảnh cứu người, khẳng định là dùng
lực lượng cá nhân, không thể sử dụng lực lượng của nghĩa quân Thần Nông.
Màn trời buông xuống,
vách núi trống trải, gió núi thổi vù vù, mây mù cuồn cuộn dưới chân hắn. Tiểu
Lục nhìn lâu, cảm thấy dường như ngay sau đó mây mù sẽ dâng lên, cắn nuốt hắn,
không nhịn thấp giọng gọi: “Tương Liễu, ngươi ở đâu?”
Phía sau có tiếng chim
hót, Tiểu Lục quay đầu, Tương Liễu ngồi dựa trên cây cạnh gian phòng, dưới ánh
trăng bạc, bạch y tóc trắng, giống như những bông tuyết ngưng tụ thành người,
sạch sẽ và lạnh như băng, làm cho người ta muốn tới gần mà lại sợ hãi.
Tiểu Lục ngơ ngác nhìn
hắn một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn trọng hỏi: “Ngươi ở đó bao lâu
rồi?”
Tương Liễu nhàn nhạt nói:
“Nghe được ngươi tính toán hạ cổ ta.”
Sắc mặt Tiểu Lục thay
đổi, nói chuyện với Cảnh hắn không đùa giỡn để tâm, nhưng vừa rồi nhất thời hồ
đồ, quên họ đang ở địa bàn của Tương Liễu. Tiểu Lục cười gượng, “Không phải đã
dùng rồi sao? Dùng trên người Hiên rồi.”
Tương Liễu ở trên cao
nhìn xuống, nhìn Tiểu Lục, giống như đánh giá con mồi đang đợi làm thịt, “Nếu
ngươi đau, hắn liền đau? Cổ trong cơ thể hắn khi nào sẽ phát tác?”
Tiểu Lục lập tức lui về
sau hai bước, sợ Tương Liễu lập tức đâm hắn hai kiếm, “Bây giờ còn chưa tới
lúc. Ta đã hạ cổ hắn, hiển nhiên sẽ không để hắn dễ sống.”
Tương Liễu nhìn mây mù ở
vách núi, chậm rãi nói: “Ngươi trước nhục nhã muội muội hắn, sau lại hạ cổ hắn,
hắn sẽ không tha cho ngươi, hy vọng cổ của ngươi không dễ giải, làm cho hắn có
vài phần cố kị với ngươi.”
“Đây chính là cổ chuẩn bị
cho ngươi, thế gian chỉ có ta có thể giải.”
Tương Liễu nhắm hai mắt
lại, “Trở về ngủ, mau chóng chữa tốt tay của ngươi.”
Tiểu Lục không dám nói
nhảm nữa, ngủ không được cũng trở về ngủ.
————————————–
Tiểu Dương: Vậy là đã rõ
Tiểu Lục là nữ. Nếu các bạn đã đọc Từng thề ước của Đồng Hoa thì sẽ dễuyện này
hơn, nhưng chưa đọc cũng không sao. Mình đọc Từng thề ước thấy bứt dứt, đau
buồn hơn truyện này. Từng thề ước kết thúc buồn, hy vọng truyện này là đời sau
sẽ có kết thúc hạnh phúc.
Tiểu Lục chính là Tiểu
Yêu, mẹ nàng là A Hành, cha nàng là Xi Vưu. A Hành là vương cơ (công chúa) của
Hiên Viên tộc (Hoàng Đế đứng đầu), Xi Vưu là tướng của Thần Nông tộc. A Hành
mang thai Tiểu Yêu nhưng phải cưới Thiếu Hạo là vương tử của Cao Tân. Sau, Thiếu
Hạo lên làm Tuấn Đế của Cao Tân. Tiểu Yêu sinh ra khi A Hành đã về Cao Tân làm
vợ Thiếu Hạo, nàng không biết ai là cha ruột của mình, nghĩ rằng Thiếu Hạo là
cha mình. Hiên Viên và Thần Nông xảy ra chiến tranh, Xi Vưu chết, trước đó A
Hành gửi con gái lên Ngũ Sơn (Tiểu Lục nhắc đến ở trên). Cuối truyện Từng thề
ước nói rằng A Hành vẫn sống, nàng nghĩ sẽ kể cho con nghe cha đẻ của con là
người như thế nào. Nhưng đọc đến Trường tương tư ở đoạn sau thì mọi người nghĩ
A Hành đã chết trận, sau trận chiến đó A Hành không quay về gặp người thân. Dần
dần Trường tương tư sẽ giải đáp. Thúc thúc áo đỏ mà Tiểu Lục nhắc đến ở trên
chính là Xi Vưu, ca ca chính là Chuyên Húc, con của anh trai A Hành, anh họ của
Tiểu Lục.
Còn tại sao Tiểu Lục lại
lưu lạc và biến thân thành nam thì những chương sau sẽ nói rõ.