Thể chất của Tiểu Lục hết
sức đặc thù, miệng vết thương khép lại mau hơn người thường rất nhiều. Cảnh
cũng để lại rất nhiều thuốc tốt, Ngọc Sơn ngọc tủy, quy khư thủy tinh luyện chế
lưu quang phi vũ… Dược vật quý báu trong Đại Hoang cái gì cần có đều có, thương
thế của Tiểu Lục khôi phục rất nhanh.
Tiểu Lục dùng những loại
thuốc đó mà không tiếc rẻ, có thể đổ cả bình ngọc tủy vạn năm ra xoa tay, nhưng
hắn chỉ không chịu dùng thuốc giảm đau, ngày nào cũng đau đến hô to gọi nhỏ,
nhảy lên nhảy xuống.
Ban đầu Tương Liễu chỉ
nhìn với ánh mắt lạnh, sau đó thật sự bị hắn ầm ĩ mà phiền lòng, cười nhạo: “Ta
thật sự là đồng tình với người thi hành cực hình với ngươi, bọn họ dùng thi
giòi cắn thịt gặm xương ngươi, ngươi cho bọn họ ăn khổ hình ma âm xuyên nã
Tiểu Lục bất mãn nhìn
hắn, “Ta thật sự hối hận vì đã đem cổ trùng cho Hiên.”
Tương Liễu cười nhạo,
“Cho dù ngươi nuôi cổ, cũng nên nuôi loại ác độc, ngươi nuôi loại cổ này, đả
thương tay địch sẽ phải đả thương mình trước. May mắn ngươi dùng với Hiên, dùng
với hắn còn có thể có chút tác dụng. Ngươi dùng với ta, ta là yêu quái chín
đầu, người đau chết chính là ngươi, ta cũng không có phản ứng quá lớn.”
Tiểu Lục cảm thấy nói
chuyện với Tương Liễu chính là tự tìm cái bực, không muốn để ý Tương Liễu nữa,
một mình giơ hai tay, chạy tới chạy lui trong rừng, kêu a a a thảm thiết.
Tương Liễu không thể nghe
nổi nữa, dứt khoát gọi đại bàng trắng, trốn vào tận trời.
Một ngày lại một ngày qua
đi, đau đớn càng ngày càng giảm, hai tay Tiểu Lục dần dần khôi phục.
Rạng sáng, khi Tiểu Lục
còn đang ngủ mơ, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có những trận dao động kỳ
lạ. Ban đầu hắn còn không rõ, suy tư một lát mới phản ứng được, đây là cổ trùng
cho hắn tin tức.
Tiểu Lục vội vội vàng
vàng đứng lên, lao ra khỏi phòng, “Tương Liễu, Hiên…”
“Ta biết.”
Trên vách núi đã có
khoảng chục người đeo mặt nạ, người và tọa kỵ đều mang sát khí, trận địa sẵn
sàng đón quân địch, hiển nhiên bọn họ đã biết Hiên đang tiếp cận. Hơn nữa nhìn
trận thế này, người Hiên mang đến khẳng định không ít.
Tương Liễu nói với Tiểu
Lục: “Hiên thế tới rào rạt, ta cũng đang rất muốn giết hắn, tối nay là cuộc
chiến sinh tử. Ngươi tìm chỗ trốn đi.” Vì đeo mặt nạ, không thấy rõ nét mặt
Tương Liễu, chỉ có ánh mắt giống như ngưng tụ thành băng tuyết, lạnh lùng không
có một tia ấm áp.
Tiểu Lục không dám nói
nhảm, nhìn nhìn xung quanh, chui vào trong rừng cây, nấp dưới mỏm núi nham thạ
Không lâu sau, Tiểu Lục
nhìn thấy Hiên dẫn đầu một nhóm người, chậm rãi mà đến.
Hơn ba mươi loại tọa kỵ,
giương cánh phủ kín bầu trời. Tiểu Lục ngửa đầu, khiếp sợ nhìn, rốt cuộc Hiên
là loại người nào? Mà có thể có lực lượng lớn mạnh như vậy?
Giữa trời cao, kịch chiến
nổi lên.
So sánh với Tương Liễu,
về số người, hiển nhiên Hiên giữ lấy ưu thế tuyệt đối.
Nhưng thủ hạ của Tương
Liễu ngày ngày sinh tồn dưới bóng ma tử vong, họ có sự ăn ý được tích lũy, cũng
có sự anh dũng không tiếc hết thảy, hai bên giao chiến với sức lực ngang nhau.
Tiếng nổ ầm ầm, hỏa cầu
vàng đánh trúng một người, ngay cả tọa kỵ cũng hóa thành tro tàn. Chẳng được
bao lâu, một người khác bị băng kiếm khổng lồ khảm thành hai nửa, tọa kỵ của
hắn bi thương hét lên the thé.
Hai người khống chế tọa
kỵ từ ngọn cây gào thét mà qua, vừa đánh vừa vụt lên trời cao. Tiểu Lục không
thấy rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương. Một thứ gì đó rơi xuống
từ trên cao, va vào tảng đá, vỡ thành mấy cánh hoa. Tiểu Lục cầm lên, là mặt nạ
nhiễm máu.
Tiểu Lục không trốn nữa,
hắn lao ra, nhanh chóng trèo lên cái cây cao nhất.
Trên bầu trời tràn ngập
ngọn lửa chiến tranh, sáng rọi biến ảo, khói đen từng trận nổi lên, thân ảnh
của Tương Liễu không khó tìm kiếm. Hắn bạch y tóc trắng, đeo mặt nạ bạc, tọa kỵ
là đại bàng trắng, như một bông tuyết, bay lượn giữa chín tầng trời, mỗi một
lần nhìn như điệu múa xinh đẹp, nhưng đều là chém giết khốc liệt.
Bốn người chiếm giữ bốn
phía, vây quanh công kích hắn, trong đó có một người là Hiên, ba người khác đều
là cao thủ linh lực hạng nhất.
Đấu pháp của Tương Liễu
đều là lấy mạng đổi mạng, chỉ có tấn công không có phòng th
Binh khí hắn sử dụng là
một loại đao cong như mảnh trăng lưỡi liềm, óng ánh trong suốt, giống như ngưng
tụ từ băng sương, tung bay theo thân ảnh hắn, đao toát ra ánh sáng trắng, giống
như sương hoa bay múa khắp trời.
Tương Liễu không để ý sau
lưng, cấp tốc lao về phía trước, một luồng sáng chói mắt vụt qua, đầu một người
bay lên, hạ xuống, trên lưng Tương Liễu bị lưỡi băng đâm thủng, đổ máu.
Lưỡi băng ùn ùn kéo tới
hướng vào hắn, Tương Liễu hoàn toàn không tránh né, thúc mau đại bàng trắng,
tiến lên đón lấy lưỡi băng, phất tay đánh xuống, đao cong sáng chói, bay vòng
mà qua, sương hoa bay múa, một người và cả tọa kỵ đều bị cắn nát, nhưng Tương
Liễu cũng bị thương, máu lưu lại ở khóe môi.
Bốn phương tám hướng đều
có lá cây vờn quanh, hình thành một sát trận Mộc Linh, Tương Liễu vốn không
kiên nhẫn phá trận, trực tiếp phóng về phía người bày trận, liều mạng với linh
lực bị thương, chém giết hắn.
Rốt cuộc có thể một chọi
một, Tương Liễu truy đuổi Hiên, nhưng hắn đã có thương tích, linh lực tiêu hao
hơn phân nửa, Hiên lại không mất một sợi tóc, linh lực dư thừa.
Hiên tay trái cầm Mộc
Linh trường tiên (roi dài, tiên là roi), tay
phải cầm Kim Linh đoản kiếm, có thể ra roi hai loại linh lực, roi như rắn, cuốn
về phía Tương Liễu, kiếm như hổ, giương miệng máu to, tìm thời cơ mà động.
Tiểu Lục kêu to: “Tương
Liễu, tay trái.”
Tiểu Lục lấy tay trái đập
mạnh vào thân cây, đau đớn tan lòng nát dạ, chiêu thức của Hiên lệch một chút.
“Tay phải.”
Tiểu Lục dùng sức đập tay
phải vào thân cây, binh khí của Hiên kém chút là rơi xuống.
Tương Liễu đang bận rộn
mà vẫn cười ha hả. Trong mắt Hiên lại ánh lên sự tàn nhẫn, trường tiên đảo
lượn, đánh về phía Tiểu Lục. Tiểu Lục co rụt đầu lại, trượt xuống. May mắn rừng
cây rậm rạp, tọa kỵ không thể tiến vào, Hiên không thể tới truy kích hắn.
Tương Liễu hạ lệnh: “Chân
trái, tay phải.”
Tiểu Lục mắng trong lòng,
đồ nhẫn tâm quá đáng, vừa dùng côn gỗ đánh mạnh vào chân trái, vừa dùng tay
phải đập vào tảng đá.
Linh lực của Tương Liễu
tăng vọt, vải ra đao cong, che lại đường lui của Hiên, thân thể bay lên như đại
bàng, đánh về phía Hiên, hiển nhiên muốn một lần đánh chết Hiên.
Giữa tình thế cấp bách
đó, Hiên lăn xuống tọa kỵ. Trước giáp công trước sau của Tương Liễu, tọa kỵ nát
thành bọt máu, lại cứu hắn một mạng.
Hiên rơi xuống từ trên
cao, ngã trên cây, làm gốc đại thụ cũng phải rung chuyển. Hắn bị trọng thương,
trên người đều là máu mà không dám dừng lại, lập tức tung người nhảy lên, vừa
chạy nghiêng ngả, vừa cao giọng hét lên, triệu người hầu.
Trong núi rừng, cây cối
rậm rạp, tọa kỵ không có khả năng bay vào, Tương Liễu ra roi đại bàng xẹt qua
rừng cây trong chớp mắt, bay vọt xuống, rơi vào trong rừng, đuổi giết Hiên.
Tiểu Lục tựa như con khỉ,
nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, không chút hoang mang cũng đuổi theo,
đột nhiên, khóe mắt đảo qua cái gì đó màu trắng, như là đuôi động vật, đầu óc
Tiểu Lục còn chưa kịp phản ứng thì thân mình đã dừng lại.
Hắn bay vọt qua, nhặt lên
thứ màu trắng bắt trên cành cây đó, là một chiếc đuôi hồ ly màu trắng mềm mượt.
Tiểu Lục ngây ngốc cả
người, khóe môi cong cong nhếch lên như trăng non, trong nụ cười, hốc mắt đã
chứa lệ, bi thương muốn rơi xuống.
Đột nhiên, sắc mặt hắn
đại biến, đuổi theo Tương Liễu và Hiên như phát điên.
Hiên đang chạy vội, Tương
Liễu vụt ra theo dây mây như quỷ mị, tay hóa thành móng vuốt, năm ngón tay như
năm thanh kiếm, nhanh như chớp hướng về phía Hiên. Hiên xoay người đỡ, Mộc Linh
trường tiên vỡ v thành bột phấn, không thể ngăn cản năm ngón tay kiếm.
Yêu đồng (con
mắt yêu quái, đã từng dùng để dọa Tiểu Lục) của Tương Liễu bắn
ra tia sáng đỏ, thân thể Hiên giống như bị dãy núi đè ép, không thể động đậy,
lại không thể né tránh, nhưng hắn không nguyện nhắm mắt, nếu phải chết, hắn
muốn thấy rõ ràng bản thân chết như thế nào.
Một thân ảnh giống như
sao băng nhào vào lòng Hiên, thay hắn chặn một chiêu sấm sét của Tương Liễu.
“A ——” Tiểu Lục kêu thảm
thiết.
Hiên đồng cảm, đau nhức
toàn thân, nhưng dù sao hắn chỉ bị đau, không bị thương. Hiên khiếp sợ nhìn
Tiểu Lục, không hiểu vì sao Tiểu Lục muốn xả thân cứu hắn.
Tiểu Lục dùng sức đẩy hắn
ra, “Chạy mau!”
Tương Liễu không chịu để
Hiên đào thoát, lần nữa đuổi giết. Tiểu Lục xoay người, không sợ lại bị thương,
ôm chặt lấy tay Tương Liễu giờ đã biến ảo thành móng vuốt, ngăn cản hắn đánh
chết Hiên.
Người hầu của Hiên chạy
tới, đỡ Hiên nhanh chóng chạy thoát. Hiên vừa chạy vừa quay đầu, hoang mang
nhìn về phía Tiểu Lục.
Tương Liễu mắt thấy đại
công cáo thành, lại bị Tiểu Lục hủy hoại, không khỏi giận dữ, một cước đá lên
đùi Tiểu Lục, Tiểu Lục mềm yếu ngã xuống, nhưng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực,
liều mạng ôm lấy chân Tương Liễu.
Hiên được người hầu đưa
lên tọa kỵ, bay nhanh vào tận trời.
Hắn tựa trên người người
hầu, mím chặt môi, chịu đựng đau đớn.
Ngực đau, bụng đau, cánh
tay đau, toàn thân đều đau đớn kịch liệt, giống như cả người sắp sụp đổ. Nhưng
hắn biết bản thân sẽ không sụp đổ, bởi vì sự đau đớn này không phải thật sự của
hắn, mà là Tiểu Lục.
Hiên ngỡ ngàng nhìn biển
mây cuồn cuộn, vì sao, rốt cuộc là vì sao? Đầu tiên Tiểu Lục giúp Tương Liễu
giết hắn, nhưng đến cuối cùng, lại không tiếc tính mạng để cứu hắn. Hắn hạ lệnh
dùng cực hình với Tiểu Lục, Tiểu Lục hận hắn, muốn giết hắn mới là bình thường,
vì sao lại cứu hắn?
Tương Liễu phẫn nộ như
biển thét gào, quay cuồng muốn cắn nuốt hết thảy.
Tiểu Lục biết Tương Liễu
muốn giết hắn, nhưng, hắn không có một chút cảm giác sợ hãi.
Máu tươi đỏ rực, làm cho
nàng thấy hoa phượng hoàng đỏ lửa. Dưới gốc cây phương hoàng, có mẹ dựng xích
đu cho nàng, nàng đứng trên xích đu, đón cánh hoa phượng hoàng rơi lả tả, bay
lên cao, tiếng cười vui vang khắp đất trời. Ca ca đứng dưới gốc cây, ngửa đầu
cười nhìn nàng, chờ nàng hạ xuống, lại dùng lực đẩy nàng lên cao. Xích đu bay
lên, hạ xuống, bay lên, hạ xuống…
Móng vuốt của Tương Liễu
chụp lên cổ Tiểu Lục, Tiểu Lục lại mở to hai mắt, cười ngọt ngào với hắn, giống
như nụ hoa đang nở rộ trong gió xuân.
Chiếc cổ mảnh khảnh nằm
trong tay hắn, chỉ cần bóp một cái, sẽ biến mất.
Tiểu Lục mỉm cười nhẹ
giọng thở dài, dường như cảm thấy mỹ mãn vô hạn, đầu buông nặng xuống, ánh mắt
từ từ khép lại.
Tương Liễu mạnh mẽ thu
tay, nhấc Tiểu Lục lên, dẫn hắn rời đi.
Tiểu Dương: Ở chương
trước nhắc đến hồi bé Tiểu Yêu (Tiểu Lục) được thúc thúc áo đỏ cho cái đuôi hồ
ly, Tiểu Lục và ca ca cùng chơi cái đuôi đó. Giờ các bạn đã biết ca ca của Tiểu
Lục là ai rồi nhé, chính là Hiên, Hiên là Chuyên Húc. Tiểu Lục biến đổi hình
dạng nên Chuyên Húc không nhận ra.
Khi Tiểu Lục mở mắt ra,
thấy mình đang ở trong một sơn động, cả người ngâm trong một cái ao nhỏ.
Trong ao có Ngọc Sơn ngọc
tủy, quy khư thủy tinh, thang cốc thủy, phù tang diệp, mấy thứ linh tinh gì đó.
Nếu là người khác, khi đang trọng thương mà bị vây trong nhiều loại thuốc như
vậy, chẳng phân biệt dược tính, chẳng phân biệt liềượng, thì chắc rằng không
muốn chết cũng phải chết. Nhưng Tiểu Lục có thể chất đặc thù, những thứ lung
tung này lại có ích với thân thể hắn.
Phỏng chừng bên trong
cũng có linh dược giảm đau, cho nên Tiểu Lục chỉ cảm thấy cả người mềm yếu mà
không cảm thấy đau đớn.
Cách ao không xa, Tương
Liễu ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, giữa hàng mày lệ khí tụ tập như dãy núi,
tựa hồ tùy thời đều có thể khuynh đảo.
Tiểu Lục không dám động,
càng không có lá gan nói chuyện, lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Vì sao muốn cứu hắn?”
Thanh âm của Tương Liễu lạnh như băng, có đè nén tức giận.
Tiểu Lục tâm niệm thay
đổi thật nhanh, không dám do dự một khắc, nói rõ ràng: “Bởi vì ta biết hắn là
ai.”
Lông mày Tương Liễu khẽ
nhúc nhích.
Tiểu Lục nói: “Mấy ngày
trước ta luôn buồn bực, sao gần đây ngươi nhàn như vậy, có thể ngày ngày tới
nhìn ta. Sau đó mới hiểu rằng, không phải ngươi trông nom ta, mà là đang đợi
Hiên. Cảnh giấu ta trong núi, là vì biết các ngươi và Hiên Viên có tranh đấu
mấy trăm năm, Hiên Viên không có cách nào truy tìm tung tích của các ngươi. Chỉ
cần ngươi muốn, Hiên vốn không có khả năng tìm được ta. Nhưng, ngươi đã đoán
được thân phận của hắn, lại biết hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta, thế
nên, ngươi dùng ta để thiết lập một cái bẫy, mục đích chính là giết hắn.”
“Ta dùng ngươi làm cạm
bẫy, thì tính sao?”
“Vốn chẳng có gì, dù sao
hắn muốn giết ta. Nhưng ta đã biết hắn tên là Chuyên Húc, là Hiên Viên vương
tử, trưởng tôn (cháu đích tôn) của
Hiên Viên Hoàng Đế! Nếu ta giúp ngươi giết hắn, Hoàng Đế tất sẽ dốc toàn lực
báo thù, cuộc đời này của ta thế là vĩnh viễn không được an bình! Cả Đại Hoang
không có chỗ cho ta nương thân!”
Tương Liễu mở mắt, nhìn
chằm chằm Tiểu Lục, “Ta từng nghĩ ngươi có vài phần can đ
Tiểu Lục nói: “Xin lỗi,
ta làm ngươi thất vọng rồi. Ngươi dám chống lại Hoàng Đế, mà ta thì không dám.
Cơn giận của đế vương, máu chảy ngàn dặm! Ta không chịu đựng nổi!”
“Ngươi phát hiện thân phận
của hắn như thế nào?”
“Lúc ngươi đuổi theo giết
hắn, một người hầu của hắn trong lúc hốt hoảng đã lỡ miệng gọi, nói là mau cứu
Chuyên vương tử, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng người có thể làm ngươi không quản
trọng thương mà đuổi giết trong Đại Hoang này không nhiều lắm, ngẫm nghĩ đôi
chút hiển nhiên sẽ biết.”
Tương Liễu đứng lên, trực
tiếp đi vào trong ao, tay nắm ở cổ Tiểu Lục, đập mạnh đầu hắn vào thành ao,
“Ngươi cũng biết ta không quản trọng thương muốn giết hắn!”
Tiểu Lục không có sức
phản kháng, dứt khoát lấy lùi làm tiến, “Ta làm hỏng đại sự của ngươi, nếu
ngươi muốn giết ta, thì giết đi!” Hắn thuần phục nhắm hai mắt lại, lộ ra chiếc
cổ trắng ngần.
Tương Liễu cười lạnh,
“Giết ngươi? Quá hời cho ngươi!” Hắn cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên cổ Tiểu
Lục, dùng sức hút máu tươi, dùng việc này để phát tiết sát ý trong lòng.
Đầu Tiểu Lục ngửa ra sau,
tựa lên mép ao, may mắn hắn còn có tác dụng với Tương Liễu. Tương Liễu là yêu
quái chín đầu, thể chất đặc thù, rất khó tìm được thuốc chữa thương thích hợp
với hắn, nhưng thể chất đặc thù của Tiểu Lục vừa đúng là linh dược tốt nhất cho
hắn.
Hiên nằm trên giường
dưỡng thương bỗng ngồi dậy, đưa tay vuốt cổ mình.
Hắn còn sống!
Ban đầu là đau đớn kịch
liệt, giống như bị răng nhọn đâm vào thịt, nhưng dần dần, cảm giác đau đớn trở
nên quái dị, trong đau đớn xen lẫn sự tê dại nhè nhẹ, còn có một chút khoái
cảm, tựa như có người đang mút vào, liếm, khẽ hôn.
Hiên cảm thấy miệng lưỡi
khô khốc, đột nhiên tức giận cực độ. Bị thương nặng như vậy, tiểu tử đó nổi
điên sao, rốt cuộc đang làm cái gì?
Tương Liễu ngẩng đầu,
nhìn chằm chằm Tiểu Lục, khóe môi nhiễm máu, ánh mắt sâu thẳm, khẽ thở hào hển.
Tiểu Lục vẫn mang dáng vẻ
vô lại tùy vua ngắt hái, đột nhiên, hắn co rúm lại, thân mình trượt xuống, hai
tay theo bản năng muốn che trước ngực, nhưng lại lập tức khống chế được sự khác
thường của mình, tùy tiện ngồi như cũ.
Tay Tương Liễu chậm rãi
trượt từ cổ hắn, ngón tay vuốt ve đùa bỡn xương quai xanh của hắn một lát, lại
vuốt ve xuống dưới.
Tiểu Lục vội bắt lấy tay
hắn, vui cười nói: “Ta là nam, cho dù ngươi thích đàn ông, cũng nên tìm người
nào tuấn tú một chút.”
“Ngươi là nam?” Khóe môi
còn dính vết máu của Tương Liễu hơi hếch lên, tựa như cười tựa như giễu cợt,
“Nếu ngươi thật sự là nam, thì sao có thể dụ dỗ được Phỉ Phỉ?” (Ở
chương trước Tiểu Lục hát để dụ Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ mà nghe thấy tiếng hát bi
thương của thiếu nữ thì sẽ hiện ra.)
Tiểu Lục hoang mang trong
nháy mắt, cười nói: “Ta không tin ngươi không thể biến ảo tiếng nói và hình
thể.”
“Ta càng tin trực giác
của dã thú.”
“Nếu trực giác của dã thú
dùng tốt như vậy, thì Mao Cầu của ngươi sẽ không bị ta hạ độc, thiên hạ mà
không có cái gì gọi là cạm bẫy, thì thợ săn đã sớm không cần săn thú rồi.”
“Rốt cuộc ngươi dùng
huyễn hình gì? Linh lực của ngươi thấp kém, lại không thể tra rõ, giống như đây
là thân thể thật sự của ngươi!” (Huyễn hình: biến ảo,
biến hóa hình dạng.)
Tiểu Lục bất mãn nói:
“Đây vốn là thân thể thật sự của ta!”
Tương Liễu theo dõi hắn,
hai tròng mắt tối đen như mực. Lòng Tiểu Lục kinh hoàng, vùng mạnh tay Tương
Liễu ra, nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, “Sờ đi, sờ
đi, sờ xong rồi thì đừng có hoài nghi v vẩn ta là nữ!”
Tương Liễu liếc hắn một
cái, “Ta không có hứng thú với khối thân thể giả này của ngươi!” Hắn buông Tiểu
Lục ra, xoay người rời khỏi ao, nằm trên giường nhỏ, bắt đầu chữa thương.
Trái tim treo trên cổ
họng của Tiểu Lục rốt cuộc cũng chậm rãi hạ xuống, vốn còn mang trọng thương,
lại bị Tương Liễu hút máu, Tiểu Lục cảm thấy đầu óc mờ mịt, nặng hơn ngàn cân,
ngửa người nằm trên mặt nước, cũng bắt đầu chữa thương.
Một ngày sau, Cảnh tìm
tới gần đó.
Trên người Tương Liễu còn
có thương tích, dựa vào tính đa nghi của hắn, hiển nhiên không muốn chạm mặt
với người có khả năng uy hiếp đến mình. Trước khi Cảnh phát hiện ra sơn động họ
ẩn thân, hắn lặng yên rời đi, để lại Tiểu Lục không thể động đậy.
Lúc Cảnh đi vào, nhìn
thấy Tiểu Lục nổi trên mặt nước, sắc mặt trắng bệch, cả người là vết thương,
nhắm mắt nặng nề mà ngủ.
Cảnh dò xét mạch của hắn,
lập tức ôm lấy hắn, bước nhanh đi ra sơn động, triệu hồi tọa kỵ.
Hơn mười ngày sau, Tiểu
Lục tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cực kỳ tao nhã.
Minh châu treo cao, tơ
lụa rủ xuống, bên ngoài đang là mùa hè nóng bức mà bên trong lại rất mát mẻ, từ
cửa sổ đang mở rộng có thể nhìn thấy hoa tươi nở đầy trong sân, hoa nhài, tố
hinh, kiếm lan (lay ơn), xạ hương đằng, chu cẩn, ngọc quế, hồng tiêu, đồ bà,
đảm bặc (1)… Dưới mái hiên, treo một hàng chuông gió, dùng bông tuyết đọng lại
quanh năm ở cực bắc làm thành, màu đỏ thắm, trúc màu xanh, màu tím màu chàm,
sen trắng dưới ánh trăng… Phối hợp với sắc thái của bông tuyết, điêu khắc thành
hình dạng các loại hoa. Gió nhẹ thổi qua, mang theo khí lạnh của bông tuyết,
tỏa ra bốn phía, làm cho cả đình viện đều mát mẻ như xuân.
Tiểu Lục khoác áo đứng
lên, đi đến hành lang, Cảnh đứng lên từ vườn hoa, yên lặng nhìn hắn.
Ánh mặt trời tươi đẹp,
hoa tươi hừng hực sức sống, còn có một vị quân tử, như kim như tíkhuê như bích,
tất cả đều là cảnh đẹp ý vui, làm người ta vui mừng. (Như
kim như tích, như khuê như bích là hai câu thở tả vẻ đẹp của người quân tử.)
Tiểu Lục đi đến trước mặt
Cảnh, mỉm cười than nhẹ: “Chén vàng ta rót rượu vào, uống say cho khỏi nhớ
thương dạt dào! Chén sừng tự rót đầy vơi, khỏi đau thương mãi, uống say, say
vùi!” Từ chết đến sống, để ta tạm thời phóng túng một chút, bi thương này sẽ
không nghĩ nữa.
Nguyên văn câu thơ trên:
“Ngã cô chước bỉ kim lôi, duy dĩ bất vĩnh hoài! Ngã cô chước bỉ hủy quang, duy
dĩ bất vĩnh thương!” Đây là thơ của Chu Nam, mình dựa theo phần dịch thơ của Tạ
Quang Phát. Nguồn: thivien.net.
Cảnh đưa tay, khẽ vuốt
qua gương mặt hắn, tựa như xác nhận hắn thật sự như lúc ban đầu. Tiểu Lục hơi
nghiêng đầu, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp của hắn, Cảnh ôm lấy Tiểu Lục, dịu
dàng mà dùng sức ôm hắn vào trong ngực.
Tiểu Lục nhắm hai mắt
lại, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Cảnh. Giờ khắc này, họ là Thập Thất, Tiểu Lục.
Leng keng leng keng ——
tiếng chén rơi xuống đất.
Tiểu Lục ngẩng đầu, thấy
Tĩnh Dạ dại ra đứng dưới hành lang, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Hứng thú trong cơ thể
Tiểu Lục thiêu đốt hừng hực, hắn duy trì tư thế vừa rồi, nhắm mắt lại, làm bộ
không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chờ xem phản ứng của Cảnh.
Cảnh lại làm cho Tiểu Lục
thất vọng, hắn trấn định dị thường, coi như không nghe thấy gì, không biết điều
gì, vẫn yên lặng ôm lấy Tiểu Lục. Có ý như mặc cho thiên hạ loạn thành bùn
nhão, hắn vẫn mang khí thế sừng sững.
Tĩnh Dạ nhẹ nhàng bước
ngắn, đã đi tới, “Là thương thế của Lục công tử nặng thêm sao? Để nô tỳ đỡ
cho!”
Tiểu Lục xì một tiếng bật
cười, đúng là trấn định giống nhau! Hắn tránh khỏi tay Cảnh, lui ra phía sau
vài bước, cười nhìn
Tĩnh Dạ hành lễ với hắn,
“Ân cứu giúp của công tử, không thể báo đáp, trước xin hãy nhận lễ này của nô
tì.”
Tiểu Lục mỉm cười tránh
đi, “Công tử nhà ngươi cũng đã cứu ta, mọi người không ai nợ ai.” Tiểu Lục ôm
quyền với Cảnh, “Lão Mộc và bọn họ đang chờ ta, ta trở về đây.”
Tiểu Lục xoay người bước
đi, Cảnh vươn tay, lại chậm rãi thu về, chỉ nhìn bóng lưng Tiểu Lục biến mất ở
hành lang uốn khúc.
(1) Chị em nhà hoa trình
lang một chút nhé:
Hoa nhài:
Hoa
nhài
Tố hinh
Tố
hinh
Lay ơn (kiếm lan)
Lay
ơn
Xạ hương đằng
Xạ
hương đằng
Chu cẩn
Ngọc
quế
Hồng tiêu (chính là hoa
chuối)
Hồng
tiêu
Đồ bà (mình không tìm
thấy)
Đảm bặc
Đảm
bặc
Tiểu Lục nhìn qua rất
khỏe, nhưng thân thể vẫn không có sức, làm việc một chút đã mệt. Tuy nhiên đã
một thời gian rồi hắn không kiếm tiền, cả nhà đều phải ăn cơm, cho nên hắn
không thể nghỉ ngơi, Hồi Xuân Đường vẫn mở cửa làm ăn như trước.
Tang Điềm Nhi đi theo
Tiểu Lục, Tiểu Lục nói, nàng động tay, hai người cùng phối hợp, xem bệnh bốc
thuốc, vậy mà cũng có khuôn có dạng, đâu vào đấy.
Đôi khi có bệnh nhân bị
ngoại thương đến cầu y, Tang Điềm Nhi không sợ máu, cũng không sợ ghê tởm, dưới
sự chỉ bảo của Tiểu Lục, nàng xử lý sạch sẽ miệng vết thương, băng bó lại, làm
còn cẩn thận hơn Tiểu Lục. Lúc bệnh nhân rời đi, miệng cứ cảm tạ không ngừng.
Tiểu Lục khen: “Ngươi nấu
cơm, không thừa muối thì thiếu muối; ngươi giặt quần áo, vốn có thể mặc năm
năm, biến thành hai năm; ngươi dọn dẹp phòng, lộn xộn đến mức chẳng có chỗ đặt
chân; nhưng ngươi lại biết nhìn mặt lựa lời, rất có thiên phú hầu hạ người
khác.”
Tang Điềm Nhi cười khổ,
“Lục ca, huynh đang khen ta sao?”
Tiểu Lục nói: “Xem bệnh
chẳng phải là cần nhìn mặt lựa lời sao? Chăm sóc bệnh nhân không phải là hầu hạ
người khác sao? Ta thấy ngươi có thể học y thuật.”
Tang Điềm Nhi chợt ngẩng
đầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Lục.
Tiểu Lục chậm rãi nói:
“Ma Tử và Xuyến Tử theo ta hai mươi mấy năm, nhưng cuối cùng vẫn không kiếm cơm
bằng nghề này được. Ta nhìn ra ngươi không tệ, nếu ngươi bằng lòng, thì hãy học
hỏi cho tốt. Không cầu gì nhiều, chỉ cần học chút bản lãnh chữa bệnh vô sinh,
thì đời này ngươi và Xuyến Tử không đói được.”
“Lục ca sẵn lòng dạy ta?”
“Vì sao không sẵn lòng?
Ngươi có thể làm việc có thể lười nhác.”
Tang Điềm Nhi quỳ xuống,
dập đầu lạy ba cái, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Lục ca đã thành toàn, “
Cuộc đời nàng đã trải qua
biết bao chuyện, đi theo nàng như bóng với hình. Cho dù Xuyến Tử dùng mọi cách
yêu thương nàng, nhưng nàng đã xem qua bao nhiêu thế sự trên đời, lòng người dễ
đổi, nàng không dám đem tất cả đặt lên một người đàn ông. Cuộc sống của nàng và
Xuyến Tử, nàng tựa như chỉ là hư tình giả ý, Xuyến Tử thực tình thực lòng, thật
giống như nàng ở trên, Xuyến Tử ở dưới. Nhưng thực tế, nàng bò rạp dưới cát sa
mạc, đang cầu xin hèn mọn. Xuân Đào có thể đúng lý hợp tình cãi nhau với Ma Tử,
có thể đuổi Ma Tử khỏi nhà mẹ đẻ, mà nàng lại luôn cẩn trọng hòa giải trước khi
cơn giận bùng nổ, nàng và Xuyến Tử vốn không có cha mẹ. Nàng đã nhìn nhiều tình
cảm gió trăng làm sao không biết, trượng phu không phải ân khách, không thể
ngày ngày đều thêm mỡ vào mật, loại chống đỡ không ngang hàng đó ngọt ngào ân
ái mà hư ảo, nhưng nàng một thân một mình, không có chỗ dựa, tâm tư trăm mối
không thể kể cùng ai, chỉ có thể dùng nụ cười để cất giấu tuyệt vọng, làm bộ
dũng cảm tiến bước. Thế nhưng, nàng không ngờ có một người có thể biết được, có
thể thương tiếc.
Cảm ơn đã thành toàn, làm
cho nàng có thể đúng lý hợp tình, ngang hàng sống qua ngày, bảo vệ gia đình họ.
Tiểu Lục ôn hòa nói: “Hãy
hiếu thuận với lão Mộc, nếu khi các ngươi chết, ông ấy còn sống, thì các con
ngươi cũng phải hiếu thuận với ông ấy.”
Tang Điềm Nhi hoang mang
không hiểu nhìn Tiểu Lục. Tiểu Lục mỉm cười.
Trong lòng Tang Điềm Nhi
ý thức được điều gì đó, nặng nề gật đầu, “Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho
lão Mộc và Xuyến Tử.”
Hiên đi vào y đường (phòng
khách của y quán), ngồi đối diện Tiểu Lục: “Đang dặn dò chuyện hậu sự?”
Tiểu Lục bưng chén nước
lên, cúi đầu, giấu đi bốn bề dậy sóng trong mắt, mỉm cười phân phó Tang Điềm Nhi:
“Đến ruộng thuốc giúp Xuyến Tử làm việc.”
Tang Điềm Nhi nhìn thoáng
qua Hiên, yên lặng lui
Tiểu Lục lại thong thả
uống mấy ngụm nước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hiên, “Đại giá quang lâm, có gì
chỉ bảo?”
Hiên trầm mặc một lúc lâu
mới hỏi: “Vì sao cứu ta?”
Tiểu Lục cười hì hì nói:
“Ngươi mà chết, cổ trong cơ thể ngươi cũng chết, ta nuôi cổ không dễ dàng,
không muốn làm cho nó chết.”
Hiên nhìn hắn, vẻ mặt
Tiểu Lục thản nhiên. Tiểu Lục rót nước cho hắn, thương lượng nói: “Mặc dù ta
bắt A Niệm, nhưng vẫn chưa thực sự tổn hại nàng, chỉ trêu đùa một phen thôi.
Thủ hạ của ngươi làm ta bị thương, ta cũng không để cho ngươi dễ chịu. Tuy
Tương Liễu lấy ta làm bẫy, nhưng ta cũng đã cứu ngươi. Chúng ta coi như có báo
đã báo, có thể huề nhau không?”
Hiên hỏi: “Khi nào thì
giải trừ cổ cho ta?”
Tiểu Lục suy tư một lát
nói: “Chờ đến khi ngươi rời khỏi trấn Thanh Thủy.”
Ngón tay Hiên gõ nhẹ lên
bàn, “Vì sao bây giờ không thể giải trừ?”
“Ngươi là người mang lòng
cao xa, sẽ phải rời khỏi trấn Thanh Thủy nhanh thôi, chờ lúc ngươi rời đi, ta
tất sẽ giải cổ. Cổ này không có hại gì, tác dụng duy nhất là ta đau ngươi cũng
đau, chỉ cần ngươi không làm ta bị thương, ngươi hiển nhiên sẽ không đau, ta
chỉ mong một chút an lòng.”
“Được.” Hiên đứng dậy rời
đi, lúc tới cửa, đột nhiên quay đầu, “Lúc nào rảnh, có thể đến quán rượu tìm ta
uống rượu.”
Tiểu Lục chắp tay nói lời
cảm tạ, “Được.”
Hiên nhướng mày mà cười,
“Chú ý thân mình, khi có thương tích, cấm dục một chút!” (Cấm
dục: chịu đựng ham muốn dục vọng.)
“…” Tiểu Lục mờ mịt không
hiểu, hắn khi nào thì cần dục ch
Hiên sờ soạng cổ mình,
cười rời đi. Tiểu Lục vẫn không hiểu, chớp chớp mắt, một lát sau, hắn mím môi,
lén lút cười rộ lên, thật sự có thể tìm ngươi uống rượu sao? Trong lòng có
tiếng nói phản đối, nhưng lại có tiếng nói rằng, hắn sẽ rời đi rất nhanh, bây
giờ không uống thì sau này sẽ không có cơ hội.
Mùa đông đến, thương tích
của Tiểu Lục đã khỏi hẳn.
Mấy tháng nay, vì thân
thể dễ mệt nên cả ngày Tiểu Lục ở trong phòng, vừa vặn có cả đống thời gian dạy
Tang Điềm Nhi.
Tang Điềm Nhi hết sức
nghiêm túc học y, ngày nào cũng bận rộn, quan hệ của nàng và Xuyến Tử có biến
hóa tinh tế. Sau khi Tang Điềm Nhi gả cho Xuyến Tử, rất kiêng kị, tận lực lảng
tránh quan hệ trước đó của mình, mà giờ đây thi thoảng nàng lại vô thức vừa
nghiền thuốc vừa ngâm nga những khúc hát đã học. Trước đây, chuyện gì Tang Điềm
Nhi cũng nghe theo Xuyến Tử, mà bây giờ đôi khi Xuyến Tử làm việc chậm, nàng sẽ
lớn tiếng thúc giục, Tang Điềm Nhi càng ngày càng giống như nữ chủ nhân của Hồi
Xuân Đường.
Tiểu Lục cười tủm tỉm
nhìn Tang Điềm Nhi có gian khổ có nỗ lực giữ lấy hạnh phúc mong manh, giống như
cây non ở nơi đất hoang vu lạnh giá cố gắng đâm chồi trổ nhụy, sinh mệnh bền bỉ
làm người đứng xem cũng cảm thấy được sức lực của nó.
Chạng vạng, tuyết bắt đầu
rơi.
Đây là trận tuyết đầu
tiên trong năm, lão Mộc hâm nóng rượu, gọi to Tiểu Lục và Xuyến Tử uống rượu
với lão, Tiểu Lục nhớ tới lời mười uống rượu của một người khác, ngẩn người
nhìn bông tuyết.
Tang Điềm Nhi cầm đèn
lồng đi từ bên ngoài vào, vừa giậm chân rũ tuyết vừa đưa đèn lồng cho Xuyến Tử.
Xuyến Tử đang muốn thổi
tắt đèn lồng, Tiểu Lục đột nhiên cầm lấy, không mang mũ chắn tuyết đã cầm đèn
lồng ra khỏi phòng.
Lão Mộc kêu: “Ngươi không
uống rượu?”
Tiểu Lục không đầu lại,
chỉ phất phất tay.
Bất chấp tuyết đang rơi,
đi qua dãy phố dài, Tiểu Lục đến trước quán rượu của Hiên, bỗng hắn lại do dự.
Cầm đèn lồng, lẳng lặng
đứng trước cửa một lát, Tiểu Lục xoay người trở về.
“Đã đến, vì sao không đi
vào ngồi một chút?” Hiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Tiểu Lục.
Tiểu Lục chậm rãi quay
lại, cười nói: “Ta không thấy ánh đèn, nghĩ rằng các ngươi không có ở nhà.”
Hiên chỉ cười, không tính
bắt bẻ lời nói dối của Tiểu Lục.
Tiểu Lục theo sau lưng
Hiên, xuyên qua phòng khách, tiến vào sân sau. Không biết Hiên mang tới từ đâu
một gốc mai, lúc này đang ra nhụy, hoa mai rực rỡ cả đình viện.
Hiên thấy Tiểu Lục đánh
giá cây mai, nói: “A Niệm muốn xem, trồng cho nàng xem chơi.”
Tiểu Lục nói: “Ngươi cũng
thật thương muội muội.” Năm đó chẳng qua chỉ là lời đùa nghịch, bây giờ nói ra
lại có hàng trăm tư vị.
Hai người ngồi trên
giường sưởi ấm, Hiên bày năm, sáu món ăn, để một chiếc bếp lò nhỏ, đặt rượu lên
nấu.
Cửa chính và cửa sổ đều
mở rộng, bông tuyết, hoa mai thu hết vào đáy mắt, có một sự thú vị đặc biệt.
Hai người không nói
chuyện, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình và uống rượu. Một người là cảnh
giác chưa hết, lười phải miễn cưỡng; một người lại là chịu đựng xót xa, im lặng
không nói.
Đây là quán rượu, thiếu
cái gì thì thiếu chứ không thiếu rượu. Rượu rót ra cứ như nước, Tiểu Lục dần
dần có mấy phần men say, cười hỏi: “A Niệm sao có thể cho phép ta ngồi ở đây
uống rượu?”
Hiên giảo hoạt cười, “Tửu
lượng của nàng vô cùng ké một ly liền gục, bây giờ chắc đang làm mộng đẹp rồi.”
Tiểu Lục nói: “Ta thấy
các ngươi là Thần tộc, lại đều là con cháu thế gia đại tộc, vì sao phải chạy
đến trấn Thanh Thủy này chịu khổ?”
Hiên nói: “Ta cho rằng
ngươi biết nguyên nhân.”
“Giết Tương Liễu sao?”
Tiểu Lục lắc đầu, “Người như các ngươi căn bản không cần tự động tay giết
người.”
Hiên mỉm cười, Tiểu Lục
nâng chén rượu, chạm chén với hắn, “Nói một chút xem!”
“Nguyên nhân thật sự nói
ra có lẽ ngươi không tin.”
“Ta tin.”
“Vậy… Được rồi! Nói cho
ngươi! Tài nghệ chưng cất rượu này ta học từ sư phụ, có một lần sư phụ uống
say, ông ấy kể cho ta chuyện hồi trẻ của mình. Ông nói khi đó mình còn không
phải là tộc trưởng gia tộc, ông lấy thân phận người bình thường đi ngao du khắp
Đại Hoang, làm nghề rèn vũ khí ở một trấn nhỏ mà kiếm sống, sống một cuộc sống
bình thường. Có một ngày, một thiếu niên tìm ông rèn vũ khí, dụ dỗ ông làm
việc, hứa hẹn rượu ngon nhưng hóa ra lại là rượu kém, từ đó ông có một người
bằng hữu duy nhất trong cuộc đời. Ta ghi nhớ kỹ câu chuyện này, hồi nhỏ thường
nghĩ tương lai ta cũng muốn có cuộc sống của người bình thường, ta cũng có thể
gặp một người bằng hữu tâm đầu ý hợp mà kết giao.”
Hiên nói xong, nhìn Tiểu
Lục, “Ngươi tin lời ta nói không?”
“Tin!”
“Vì sao? Không cảm thấy
lý do này rất vớ vẩn à?”
“Ta có thể cảm giác được
lời ngươi nói là thật.”
Hiên thở dài, “Nhưng ta
chẳng phải sư phụ, ta mặc dù bán rượu, nhưng chưa thật sự có cuộc sống của
người
Tiểu Lục cười an ủi, “Mỗi
người đều có may mắn gặp gỡ riêng, ngươi cũng hiểu biết rất nhiều.”
Hiên tự giễu cười, “Đúng
vậy, sư phụ không bị người ta hạ cổ.”
Tiểu Lục chống đầu cười,
“Vậy ngươi phải cảm ơn ta.”
Hiên hỏi: “Vì sao cứu
ta?”
Tiểu Lục bưng chén rượu,
bất mãn nói: “Ta còn chưa say đâu! Tra hỏi quá sớm đó!”
Hiên cười nói: “Ta đây
chờ ngươi say, sẽ hỏi lại.”
Tiểu Lục lắc lắc ngón
tay, “Không có khả năng.”
“Vì sao không có khả
năng?”
Tiểu Lục uống liền ba
chén rượu, “Bởi vì… Ta muốn ngủ.” Gục xuống bàn, nặng nề ngủ.
Hiên lay lay hắn, “Không
ngờ tửu lượng của ngươi không tệ!” Đi đóng cửa cửa sổ, cảm thấy đầu nặng chân
nhẹ, dứt khoát uống liền mấy chén, rồi nằm lên giường ngủ. Trong đêm khuya, khi
tỉnh lại, Tiểu Lục đã đi, chỉ còn đồ ăn và tàn rượu trên giường, Hiên cười yên
lặng.
Cách mấy ngày, rượu hoa
mai năm trước Hiên cất đã có thể uống.
Ban ngày Hiên ở trong
quán bán rượu, buổi tối bỗng hưng trí, cầm theo hai vò rượu đi tìm Tiểu Lục.
Tiểu Lục thấy hắn, sửng
sốt một chút rồi mới mời hắn vào.
Trong nhà Tiểu Lục không
có đồ uống rượu kiểu cách, đều dùng bát uống. Tiểu Lục cầm hai cái bát, lấy cổ
vịt, chân gà hắn hay ăn dùng làm đồ nhắm.
Hai người vẫn trầm mặc
uống rượu nh uống hết một vò, cả hai đều thoáng chút men say.
Hiên hỏi: “Tại sao ngươi
ở trấn Thanh Thủy?”
“Lưu lạc khắp nơi, đi tới
đi lui cuối cùng tới đây, cảm thấy thích nên liền ở.”
“Ngươi và Cửu Mệnh Tương
Liễu… Rất thân quen?”
Tiểu Lục nâng đầu, suy tư
một lát nói: “Vấn đề này không thích hợp trả lời khi uống rượu.”
“Vậy uống mấy bát thì trả
lời.”
Hiên rót một bát to cho
Tiểu Lục, Tiểu Lục uống xong, nói: “Ta sợ hắn, nhưng không ghét hắn. Ta và hắn
không phải kẻ địch, nhưng khẳng định không phải bằng hữu.”
Hiên nói: “Đáng tiếc hắn
quá khôn khéo, bằng không ta thật sự muốn uống rượu bình thường một lần với
hắn.”
Tiểu Lục hỏi: “Ngươi và A
Niệm… Chỉ là tình cảm huynh muội?”
Hiên nhẹ giọng cười, “Vấn
đề này thì thật thích hợp trả lời khi uống rượu.”
Tiểu Lục rót một bát lớn
cho hắn, sau khi Hiên uống hết, lại ngây người, một lúc lâu vẫn không nói
chuyện. Tiểu Lục lại rót một bát lớn cho hắn, Hiên uống cạn một hơi, lấy ra một
chiếc túi thơm mang theo bên người. Mở túi thơm, mang ra một quả lông xù, trắng
muốt như quả cầu tuyết, hắn run run, quả cầu lông đó biến lớn, trở thành chiếc
đuôi hồ ly trắng, “Đây là bảo bối của muội muội ta, trước khi chúng ta chia
tay, nàng tặng cho ta, nói rằng tạm thời cho ta mượn chơi, tạm thời này cũng đã
hơn ba trăm năm!”
Hiên khẽ vuốt ve chiếc
đuôi hồ ly trắng, “Muội muội là con gái của cô cô và sư phụ ta, ta đồng ý với
cô cô rằng sẽ chăm sóc muội muội, nhưng ta không giữ lời. Khi muội muội còn rất
nhỏ đã bị mất tích, họ đều nói nàng đã chết, nhưng ta vẫn ôm hy vọng, mong mỏi
nàng còn sống, chờ nàng trở về lấy chiếc đuôi hồ ly này. A Niệm cũng là con gái
của sư phụ, cưng chiều nàng cũng giống như cưng chiều muội
Tiểu Lục tựa như thản
nhiên uống rượu, lấy tay đỡ trán, lúc giơ bát rượu lên uống, lén lút che đi
giọt lệ nơi khóe mắt.
Hiên biến chiếc đuôi hồ
ly thành quả cầu nhỏ, cất vào túi thơm, để lại trong người. Hắn rót đầy rượu,
chạm bát với Tiểu Lục, uống một hơi cạn sạch.
Hai vò rượu uống hết, hai
người đều say mà ngủ gục. Trong đêm khuya, khi Tiểu Lục tỉnh lại, Hiên đã đi.
Tiểu Lục không ngủ tiếp,
trợn tròn mắt, ngẩn người đến hừng đông.
Cả mùa đông, Tiểu Lục và
Hiên cách năm ba bữa lại uống rượu cùng nhau.
Ban đầu, khi uống rượu
hai người còn tán hươu tán vượn, nhưng ngày dài, Hiên nửa thật nửa giả coi Tiểu
Lục là bằng hữu, thậm chí còn nghiêm túc thỉnh giáo tài sử dụng độc của Tiểu
Lục.
Tiểu Lục cực kỳ thẳng
thắn với Hiên, chẳng hạn như giảng về thuốc độc, hễ biết là nói, đã nói là nói
hết, các loại kỹ xảo hạ độc đều giảng kỹ càng cho hắn, các phương pháp tránh
độc đơn giản hữu hiệu cũng cẩn thận nói rõ ràng. Đôi khi, Tiểu Lục còn nghiêm
cẩn nhắc nhở hắn: “Tương Liễu muốn giết ngươi, tuy hắn không có khả năng phái
binh tiến vào trấn Thanh Thủy, nhưng nghĩa quân Thần Nông dù sao cũng chiếm giữ
ở đây mấy trăm năm, ngươi vẫn nên kịp thời rời đi.”
Hiên cảm thấy họ có thể
chân thành cởi mở làm bằng hữu, nhưng khi Hiên muốn tiến thêm một bước, Tiểu
Lục lại cười giả ngu giả ngốc.
Hai người giống như chỉ
là bạn nhậu, lúc say, cười nói; lúc tỉnh, lại thành người lạ.