Trường Uyên Thanh Hành Đăng

Chương 6: Chương 6: Chương 5




Edit: Dasom

Beta: Dasom

...

Thanh Đăng bị Đường Yên dùng kiếm gác lên cổ kéo từ phía sau lùm cây ra ngoài, từng bước tới gần nam tử kia.

Giữa khoảng đất trống trải đầy cỏ xanh, y phục của hắn theo gió lay động, ánh trăng trong suốt, Thanh Đăng càng nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Tóc đen mắt đen, trời sinh người này không khỏi quá tuyệt sắc, một cặp mi đen dài, y phục đỏ thẫm trên người buộc lỏng, vô tình cố ý để lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng khuôn ngực rắn chắc, phía ngực trái có một hình xăm màu đỏ, bị áo choàng to rộng che đi phần lớn.

“Là ngươi......” Nếu Thanh Đăng không nhìn nhầm, đây chẳng phải là hồng y nam tử ngày trước nàng cứu ở quán trà trên núi kia sao, Thanh Đăng sửng sốt một hồi mới nói, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Hắn là người của Dạ Ngưng Cung?

“Ồ, nếu đã có quen biết thì lại càng tốt.” Đường Yên cười đến thập phần xinh đẹp đánh giá Thanh Đăng, trên cổ nàng vẫn là thanh kiếm ấy, đôi môi đỏ thẫm của Đường Yên cong lên, “Từ khi nào mà ma quân đại nhân lại thay đổi khẩu vị thành thanh đạm như thế này? Chẳng lẽ hậu cung các muội tử, còn có ta, đều không thỏa mãn được ngươi?”

Nam tử không giận không cười, bình tĩnh chuyển ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt nhỏ có chút ngu ngơ của Thanh Đăng, lát sau cư nhiên lại ngáp một cái, nói: “Đường cô nương mới vừa nói Kham mỗ là ma quỷ, giờ lại lấy một cô nương khác tới uy hiếp ta?”

Đường Yên sửng sốt, lại nhíu mày nói: “Ngươi không sợ ta giết nàng? Hay khuôn mặt xinh đẹp này phải khắc thêm một đoá hoa máu nữa ngươi mới cảm thấy thoả đáng?”

Khóe miệng nam tử hàm chứa vài phần tươi cười, nhún nhún vai, xoay người tựa hồ phải đi.

Thanh Đăng đen mặt, gân xanh trên thái dương nhảy lên từng cái, “Này, sao ngươi có thể làm như vậy hả, ta còn từng cứu ngươi một mạng đấy!”

Đường Yên cả giận nói: “Kham Phục Uyên, không thể tưởng tượng nổi ngươi lại là loại người vô tình vô nghĩa bậc này!”

Nam tử tên Kham Phục Uyên bị Đường Yên mắng chỉ xua xua tay, bộ dáng hoàn toàn không có nửa phần không ổn.

Thanh Đăng tức đến khó thở, thừa dịp Đường Yên không để ý bắt lấy thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng. Nữ tử mỹ diễm phía sau sửng sốt, không nghĩ tới tiểu nha đầu trông có vẻ yếu đuối này sẽ làm ra hành động như vậy, theo bản năng liền động tay, kiếm phong trực tiếp cắt qua động mạch cổ của Thanh Đăng.

Thanh Đăng thoát ra khỏi lồng ngực nữ tử, lấy tay che cổ lảo đảo chạy vài bước, Đường Yên thấy nàng thế nhưng không hề hấn gì, cũng không đứt mạch máu phun ra, ngẩn người trong chốc lát, khuôn mặt lại lộ vẻ sát ý, động thủ rải ám khí về phía nàng, phi châm trong tay còn chưa kịp đi hết, đã thấy trước mắt tối sầm.

Trong chớp mắt đó, Đường Yên thấy khuôn mặt của hắn, trong mắt như có nghiệp hỏa, máu tươi như liên.

Thanh Đăng vừa mới đứng vững được một chút, bỗng phát giác phía sau có một đoàn sát khí bay tới, đáy lòng chợt lạnh, mặc dù nàng có một thân thể bất tử nhưng bị đâm thành cái sàng cũng không được tốt cho lắm. Đang suy nghĩ cách ứng phó thì bỗng nhiên có một bàn tay từ phía sau ôm eo nàng phi thân lên trên cao, trời đất quay cuồng, thoáng cái đã từ trên không trung vững vàng chạm đất.

Lấy lại bình tĩnh mới phát giác mình đang ở trong lòng nam tử kia, lồng ngực của hắn như có lửa thiêu, hắn cúi đầu vào hõm cổ nàng, tay luồn lấy sợi tóc khẽ ngửi, “Thơm quá, vừa tắm xong?”

Hơi thở nam tính xa lạ, mang theo một mùi vị trà cổ nhàn nhạt cùng hương vị không thể nói rõ.

Thanh Đăng tâm thần chấn động, xoay người vung một cái tát rồi thoát ra khỏi lồng ngực hắn.

Một cái tát kia đương nhiên là không đánh tới.

Ánh trăng nhàn nhạt, xa xa có tiếng côn trùng kêu vang, tiếng gió trùng trùng như lời nói nhỏ nhẹ xẹt qua ngọn cây cùng núi cao, ở giữa bọn họ bồi hồi.

Thanh Đăng lui về phía sau mấy bước vẫn chưa hết kinh hồn, nàng vuốt vuốt bạch y đơn bạc trên người, xoay đầu, trong cổ họng dường như có một ngụm khí không phun ra nổi, nàng nghẹn hơn nửa ngày mới nói: “Nữ tử kia đâu?”

Kham Phục Uyên đứng yên tại chỗ, cười như không cười nhìn nàng chăm chú, dưới ánh trăng, gương mặt thiếu nữ lặng yên như một đóa hoa hồngnhạt màu bỗng nhiên nở rổ, lại có vài phần kinh diễm.

Hắn dùng ánh mắt liếc qua, Thanh Đăng thuận thế nhìn theo, cách đó không xa, trên mặt đất có một đống quần áo trơ trọi, trường kiếm nằm ở một bên, lại không thấy bóng dáng Đường Yên.

“...... Đã chết?” Đầu quả tim Thanh Đăng run lên, chẳng lẽ đã bị hắn giết, ngay ở lúc vừa rồi? Chậm rãi nhìn lại, nàng phát hiện trong đống quần áo kia thậm chí còn có cả cái yếm tư mật của phái nữ, nhịn không được quay đầu lại hỏi hắn: “Nếu đã chết...... Vậy thi thể đâu?”

Hắn tiếp tục cười mà không đáp.

Những thứ kỳ quái trong Dạ Ngưng Cung thật nhiều, Thanh Đăng không tiếp tục hỏi nữa, xoay người liền đi.

“Này,“ Nàng vừa đi được vài bước, người phía sau liền mở miệng gọi, “Ngươi tức giận.”

Nàng tiếp tục không để ý tới hắn.

Hắn đi đến trước người nàng, hơi cúi đầu xuống, “Ta không cứu ngươi, nên ngươi tức giận?”

Thiếu nữ vẫn cúi đầu im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn: “Không có, ta gặp được cảnh ngươi yêu đương vụng trộm, lại gặp được cảnh ngươi giết người, ngươi không giết ta đã là vạn hạnh.”

Ánh mắt nàng sạch sẽ mà nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc, “Ta chỉ không nghĩ tới ngươi là người của Dạ Ngưng Cung.”

“Ta là người của Dạ Ngưng Cung thì ngươi sẽ không cứu?”

“Không, ngươi mời ta ăn hoành thánh, hoành thánh ăn rất ngon.” Thanh Đăng chậm rãi nói từng chữ một, “Ta cho rằng ngươi là người tốt.”

Hắn nghe vậy cười nhàn nhạt, “Dạ Ngưng Cung không có người tốt.”

Thanh Đăng không nói nữa, cúi đầu hướng chân núi mà đi, trong lòng nàng có một chút hoảng loạn.

Đúng là phiền toái, tên này là người của Dạ Ngưng Cung, không nói đến chuyện hắn biết thân phận thật sự của nàng, chuyện giả trang công chúa Vinh Thừa lần này chắc chắn sẽ bị bại lộ, đến lúc đó đừng nói là có lấy được thánh vật Bàn Long Ấn hay không, chỉ cần nghĩ đến tên Cung chủ hung ác dữ dằn kia sẽ tra tấn nàng như thế nào đã lạnh cả người.

Thanh Đăng run lập cập, lại hít mấy hơi thật sâu mới dừng lại, quay gót bước về lối cũ, nam tử kia vẫn đang nằm bên cạnh thác nước, đôi mắt khép lại nghỉ ngơi, hai tay gối sau đầu, trông biểu cảm có vẻ thập phần thích ý.

Thanh Đăng đi đến bên người hắn, nuốt yết hầu, nói: “Ta không nói cho Cung chủ biết chuyện ngươi ra ngoài vụng trộm yêu đương, ngươi cũng đừng nói cho người khác biết ta đã tới nơi này, trước kia từng gặp ta, được không?”

Nam tử không mở mắt, “Ngươi đã gặp Cung chủ?”

“...... Đúng vậy.” Thanh Đăng căng da đầu nói.

“Ngủ rồi?”

“Ta...... Ta còn chưa bắt đầu quyến rũ hắn đâu,“ Thanh Đăng khẽ cắn môi, người cũng đã chết rồi, sĩ diện liêm sỉ gì đó đều là vô dụng, “Sớm muộn gì ta cũng sẽ ngủ hắn, ngươi thay ta bảo mật chuyện này, đến lúc đó ngươi sẽ có chỗ tốt.”

Kham Phục Uyên lười nhác nâng lên một con mắt, đột nhiên bật cười, nụ cười của hắn trông rất chói mắt, dù chỉ là khóe miệng hơi cong một chút mà thôi, nhưng Thanh Đăng vẫn có loại ảo giác nụ cười này so với ánh trăng càng thêm huy hoàng, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi cho rằng ta là ai?”

“...... Thị vệ?”

“......”

Thanh Đăng nhìn sắc mặt hắn, bừng tỉnh đại ngộ lui về phía sau vài bước, có chút khó mở miệng mà thấp giọng lắp bắp nói: “Chẳng lẽ ngươi là...... Ngươi là nam sủng của Cung chủ?”

“......”

Nam tử này sinh ra đẹp đẽ đến như thế, một bộ dáng mê hoặc thế nhân, khuôn mặt yêu nghiệt, làm nam sủng cũng là có khả năng đi?

......Cung chủ khẩu vị thật nặng.

Thanh Đăng âm thầm hạ định nghĩa, kéo kéo làn váy, “Vậy, nói tóm lại, ngươi phải thay ta bảo quản bí mật, nếu không ta sẽ nói cho Cung chủ biết ngươi có dị tâm...... Biểu tình của ngươi bây giờ là có ý gì?”

Kham Phục Uyên xoa xoa thái dương, trầm mặc một lúc mới nói: “Có thể, nhưng có một điều kiện.”

Hắn chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình.

“Hôn ta một cái.”

“Hả......?”

“Hôn, ta sẽ không nói.”

“......”

Thanh Đăng mở to hai mắt, nhìn tròng mắt hàm chứa ánh trăng sáng ngời của nam tử, lông mi cong dài, mặt mày như họa.

Đôi môi của hắn hơi mỏng, độ cong tốt đẹp, dưới ánh trăng như được mạ thêm một tầng ngân quang trơn bóng.

Thanh Đăng ngây người, vén mái tóc đen dài đang rũ xuống bên tai, cúi đầu hôn xuống.

Nàng nhất định là điên rồi.

Khi Thanh Đăng trở về phòng, Thu Nguyệt không có ở đây, bên ngoài cũng không có ai canh giữ, nàng bất giác cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không suy xét gì thêm, hiện tại nàng vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ ngay.

Trong mộng lại mơ thấy Từ Mạnh Thiên, là cảnh lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn vào ba năm trước, nàng ngồi ở trên nóc nhà cao cao, hắn khoanh tay đứng dưới mái hiên ngẩng đầu cười với nàng, cười đến thần thái sáng láng như vậy, lại ôn nhu như thế.

Mà khuôn mặt của Từ Mạnh Thiên trong mộng không biết từ lúc nào đã biến thành bộ dáng cười xấu xa của hồng y nam tử kia.

Nàng vốn chỉ định cúi đầu hôn một cái như chuồn chuồn lướt qua, hắn lại duỗi một tay chế trụ cái ót của nàng, môi môi trằn trọc quấn quít, toàn bộ thân mình của nàng đều ngã lên người hắn.

Ngậm lấy, mút vào.

Đêm trăng gió nhẹ lay động, cái thác bắn lên bọt nước ẩn hiện ánh sáng lấp lánh, hương cỏ cây tràn ngập.

Hương vị...... Kỳ quái.

......Thật mềm, hơn nữa thật nóng.

Toàn bộ đầu óc Thanh Đăng đều là một mảnh trống rỗng. Một lúc lâu sau mới ý thức được chính mình cư nhiên bị khinh bạc như vậy, một cái tát lại đánh tới.

Đương nhiên lại tiếp tục không đánh trúng.

Hắn hôn xong rồi còn không chịu buông tay, cầm hai cổ tay nàng cười tủm tỉm liếm liếm môi như chưa đã thèm. Hơi thở giữa hai người như vấn vào nhau, lọn tóc mềm mại của nàng rơi xuống đảo qua vành tai hắn.

Thanh Đăng xác định khuôn mặt của mình đang đỏ lên, trong lòng lại kinh hoàng, vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ hung hăng trừng hắn, tức đến không chịu được, hướng về phía gương mặt đẹp đẽ của hắn cắn một cái thật mạnh không chút do dự.

Cốc cốc cốc.

“Công chúa Vinh Thừa, đã tỉnh chưa?”

Ngoài cửa là thanh âm của Vương An Sinh.

Thanh Đăng ngủ ra một thân khoẻ mạnh, gân xanh trên thái dương nhảy nhảy, trả lời: “Tỉnh.”

“Qua một canh giờ nữa Cung chủ sẽ trở về, Công chúa nên chuẩn bị cho thỏa đáng.”

“Biết rồi.”

Thị nữ váy trắng tiến vào hầu hạ nàng, lại không phải là Thu Nguyệt ngày hôm qua, thị nữ này có một đôi mắt to rất thủy linh, thấy Thanh Đăng liền ngoan ngoãn hành lễ, “Công chúa quý an, nô tỳ kêu Hạ Tình, công chúa cứ gọi nô tỳ Tình Nhi là được.”

Tình Nhi...... Từ khi có cái tên Tình Sương tiểu sư muội kiều nộn này, Thanh Đăng đối với chữ “Tình” không có chút hảo cảm nào, nhưng thị nữ trước mặt đích xác thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn so với Thu Nguyệt hôm qua nhiều, Thanh Đăng gật gật đầu để Tình Nhi hầu hạ nàng thay quần áo.

Ăn diện một phen, Thanh Đăng hít thở duỗi eo đi ra ngoài cửa, bên ngoài Vương An Sinh đang chắp tay lẳng lặng chờ, vừa thấy Thanh Đăng nhìn mình liền mỉm cười nói: “Công chúa, hôm qua ngủ có an ổn không?”

“Cũng được.”

“Tại hạ thấy sắc mặt Công chúa không được tốt, có phải là do khí hậu không hợp nên Công chúa gặp ác mộng không?” Vương An Sinh hỏi đến là quan tâm.

Thanh Đăng liếc mắt nhìn Vương An Sinh một cái, khóe mắt lại giật giật, “Phải, gặp ác mộng, ác mộng ghê gớm luôn ấy chứ.”

Không chỉ Cung chủ tra, nam sủng của Cung chủ cũng tra.

Nàng theo Vương An Sinh bước qua đại điện kim bích huy hoàng, con đường phía trước lộ ra gian ban công nhà thuỷ tạ, đình viện hành lang gấp khúc, khúc khúc chiết chiết, tinh xảo sang quý lại không dây chút tục khí, Thanh Đăng nhìn thấy nơi này, âm thầm ngạc nhiên, tiền tài của Dạ Ngưng Cung đúng là phú khả địch quốc.

Đi vào trước cửa trắc điện, Vương An Sinh thi lễ nói: “Cung chủ đường xá mệt nhọc đang ở bên trong nghỉ tạm, công chúa điện hạ đừng chậm trễ.”

Thanh Đăng gật đầu đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Vương An Sinh: “Thu nguyệt đâu, vì sao mới ngày thứ hai đã đổi thành thị nữ khác?”

Vương An Sinh bình tĩnh nói: “Kẻ không hầu hạ công chúa điện hạ chu toàn, Cung chủ không vui, chôn người ở bức tường phía Nam.”

Thanh Đăng sửng sốt, “Chôn?...... Cô ấy không......” Ánh mắt bình tĩnh của Vương An Sinh khiến nàng có chút hoảng hốt, nghiêng mặt đi không nói thêm câu nào, dùng tay sửa lại nếp váy.

Vậy chuyện nàng lén lút chuồn ra ngoài thật ra đã sớm bị phát hiện, mà Thu Nguyệt vì không trông coi nàng cho tốt, nên mới bị ban chết như vậy?

Nữ tử tuổi thanh xuân tối hôm qua vẫn còn đang sống sờ sờ hôm nay đã không còn, Thanh Đăng cảm thấy không chân thật, Vương An Sinh bên kia làm một cái thủ thế, nàng liền mau chóng nhấc tà váy thêu thùa hoa mỹ của mình bước vào đại điện.

Điện phủ huy hoàng.

Hai bên sườn có một loạt thị vệ hắc y hông đeo đao, phía trên bậc thang phân biệt trái phải có hai thị nữ.

Phía bên phải cửa điện phủ, Ngân Thủy hộ pháp khiêng đao dựa vào một cây cột, ánh mắt âm âm tà tà. Thanh Đăng chậm rãi đi vào trong điện hành lễ, nàng vẫn luôn cúi đầu.

Nàng chỉ biết nam nhân đang ngồi ở vị trí cao nhất trong điện kia, không ai khác ngoài Cung chủ Dạ Ngưng Cung của thành Vô Vọng, là cung chủ ma giáo mà ngay cả triều đình hoàng thất đều không để vào mắt, là ác mộng đời này của nhân sĩ giang hồ.

Người ta truyền rằng tính tình hắn thô bạo, hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn quả quyết, vì bước lên vị trí cung chủ mà đã tự tay giết chết hai vị ca ca của mình, thậm chí...... Giết cha giết mẹ.

Cho đến khi nàng bước vào bên trong đại điện, mới ước chừng có chút hoảng hốt, không biết rốt cuộc nam nhân cao cao tại thượng kia có thật sự như trong truyền thuyết hay không, thi thể Thu Nguyệt còn chưa lạnh nàng đã phải tới đây gặp mặt hung thủ.

Cố Thanh Đăng, dũng cảm lên, ngươi đã chết.

Đã chết, không còn phải sợ hãi bất kì thứ gì nữa, ngươi là vì Thiên ca ca nên mới đến đây.

Thanh Đăng khẽ cắn môi cúi người hành lễ, Vương An Sinh đứng bên cạnh nói: “Bẩm Cung chủ, Công chúa Vinh Thừa đến.”

Đá cẩm thạch bên trong đại điện phiếm ra ánh sáng thanh lãnh, Vương An Sinh vừa dứt lời, bốn phía liền yên tĩnh đến đáng sợ.

Thanh Đăng vẫn luôn vẫn duy trì tư thế quỳ xuống hành lễ, mắt nàng rũ xuống, một lúc sau nam nhân trên cao kia mới mở miệng: “Ngẩng đầu lên.”

Thanh âm cười như không cười, gằn từng chữ một, cỗ áp lực kia lại sinh sôi đến tận xương cốt, rũ thân mình nâng không dậy nổi.

Thanh Đăng nghe thấy giọng nói này một cái, thân mình chấn động đến cứng đờ.

Này này này.

Thanh âm này...... Không thích hợp đâu.

...

Dasom: Đoán xem =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.