Trường Uyên Thanh Hành Đăng

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Edit: Dasom

Beta: Dasom

...

Nàng từ từ nâng mắt, tầm mắt di chuyển dần lên phía trên cao, trên người nam nhân mặc một bộ hồng y thêu kim văn đẹp đẽ mà đường hoàng, gần như có thể nói là chói mắt, bộ y phục kia tựa như những đoá mạn châu sa hoa nở rộ từ nghiệp hoả dưới địa ngục, đôi mắt nàng bỗng chốc như tràn ngập đoá hoa đó.

Khuôn mặt của hắn xinh đẹp yêu dị lại lạnh lẽo như hầm băng, nhìn vào chỉ thấy khí lạnh sinh sôi.

Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Cung chủ của Dạ Ngưng Cung, nghẹn họng trân trối nhìn hắn chòng chọc không nói nên lời, nàng cảm thấy da đầu của mình căng đến nỗi sắp rớt ra ngoài. Máy móc quay đầu giả ngu hỏi Vương An Sinh, cả người phát run: “Hắn...... Hắn là ai?”

Vương An Sinh mỉm cười trả lời: “Kham cung chủ.”

“Không phải...... Không phải...... Nam sủng...... Sao?”

Đại điện trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch.

Ngân Thủy thiếu chút nữa thì bóp nát thanh đao trong tay.

Ngoài điện Hạ Tình đang đứng nghe lén ngã cắm đầu xuống đất.

Vương An Sinh trầm mặc một lát, cảm giác áp lực cực lớn đang đè lên người, cố gắng lau mồ hôi trả lời: “Không phải.”

Thanh Đăng như bị sét đánh, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa, lại cách một đoạn thời gian mới tiếp tục máy móc quay người lại, khóe mắt co giật nhìn đến dấu răng dính máu in rõ trên cằm của vị Cung chủ đại nhân Kham Phục Uyên kia.

Hắn, vậy mà hắn lại không thèm che dấu, cứ như vậy trực tiếp để người khác nhìn thấy sao?!

Tối hôm qua nàng bị hắn làm cho tức giận đến mờ mắt, ngoan tuyệt cắn một ngụm thẳng lên cằm nam nhân kia, sau khi nhìn thấy chiếc cằm tinh tế chảy máy đầm đìa mới vừa lòng thoả ý trở về. Ấy vậy mà không ngờ ngay ngày hôm sau nàng đã được nhìn lại dấu ấn này, nàng bất giác cắn chặt hàm răng của mình, chặt đến nỗi cảm giác như sắp rụng ra đến nơi.

Thế mà lúc này Vương An Sinh lại còn mở miệng hỏi: “Cung chủ, mấy ngày không gặp, cằm của ngày đây là......”

Thanh Đăng quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy.

Kham Phục Uyên sờ sờ cằm, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ sắp hoá thạch của Thanh Đăng, nghiền ngẫm cười nói: “Mèo hoang nghịch cào, không ngại.”

Thanh Đăng lại tiếp tục run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trên đài cao Cung chủ vuốt cằm nheo lại đôi mắt đen dài, trần trụi đánh giá Thanh Đăng từ trên xuống dưới một lượt, không chút để ý nói: “Đây chính là Vinh Thừa công chúa? Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Giọng nói của Thanh Đăng mắc kẹt tại cổ họng hồi lâu mới tìm lại được thanh âm, tên điên này đêm qua mới khinh bạc nàng xong hôm nay lại dám nói cũng chỉ đến thế mà thôi, phải biết ngay cả Từ Mạnh Thiên thân là phu quân cũng mới chỉ hôn trán nàng, hỏa khí của Thanh Đăng lại dâng lên, nàng ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Đến tột cùng là tư vị như thế nào, hẳn là Cung chủ đại nhân cũng phải lên giường nếm thử thì mới biết được đúng không?”

Đại điện lại yên tĩnh không một tiếng động.

Thanh Đăng thậm chí còn nghe thấy hàm răng của mình khẽ vang lên thanh âm run rẩy hối hận, ánh mắt của Ngân Thủy hộ pháp đứng phía sau nhìn nàng như nhìn người đã chết.

Kham Phục Uyên chầm chậm nâng mi, “Ồ?” Hắn lên tiếng, nhàn nhạt nói, “Phải không?”

Mồ hôi lạnh của Thanh Đăng tiếp tục đổ xuống như thác, quỳ gối tại chỗ không chút sứt mẻ, không biết qua bao lâu sau nam nhân kia mới đứng dậy, trái tim Thanh Đăng phảng phất như dâng cao lên theo nhịp bước của hắn, hắn chậm rãi bước xuống đài, đi đến trước cửa điện bỗng nhiên quay sang nói với thị nữ đứng ở một bên: “Đưa nàng vào phòng của ta.”

Trong điện mơ hồ có tiếng hít sâu.

“Dạ.” Thị nữ kinh sợ.

Thanh Đăng bị mang ra ngoài, đứng trước ngạch cửa nói với Ngân Thủy hộ pháp: “Có phải ta gặp rắc rối rồi không?”

Ngân Thủy thấy khuôn mặt nhỏ của nàng có biểu tình như muốn khóc, chưa từng gặp qua nàng thế này bao giờ, hắn nhíu mày nói: “Ngươi gặp phải đại họa.”

******

Bị đưa vào phòng của Cung chủ, trước tiên đương nhiên là phải có một lượng lớn thị nữ vây quanh tắm rửa dâng hương, trang điểm ăn diện.

Không biết có phải do Thanh Đăng gặp ảo giác hay không, nàng cứ cảm thấy những thị nữ này...... Phá lệ hưng phấn, thậm chí vui vẻ tới mức sắp khóc ra thành tiếng đến nơi rồi cũng nên.

“Công chúa, ngài phải biểu hiện cho thật tốt nha, nhiều năm như vậy chúng ta rốt cuộc cũng chờ được rồi!” Thị nữ Giáp lệ nóng quang tròng.

“Hoá ra Cung chủ đại nhân của chúng ta đúng thật là thích nữ nhân, thật sự là thích nữ nhân! Thật tốt quá! Dạ Ngưng Cung cuối cùng cũng được cứu rồi!” Thị nữ Ất thút tha thút thít.

“Thiếu cung chủ tương lai rốt cuộc cũng sắp xuất hiện rồi đúng không? Thiếu cung chủ à nô tỳ mong ngài đến quả thực vô cùng vất vả!”

“Vương tổng quản lúc này nhất định là đang đi sắm lễ vật dâng lên chùa cảm tạ trời đất đi! Thật là vất vả cho Vương tổng quản của chúng ta!”

Thanh Đăng: “......”

Này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Kết quả chính là Thanh Đăng khoác một thân lụa mỏng xuyên thấu nạm vàng, bên trong chỉ mặc độc một chiếc yếm thêu hoa sen trắng nhỏ ngắn ngủn, liền bị người nâng vào trong phòng của Cung chủ.

“Cung chủ đang bận chuyện chính sự, Công chúa vui lòng ở trong phòng chờ một lát.” Vương An Sinh nói, ngừng lại một chút, nhắc nhở: “Đừng làm chuyện gì dại dột.”

Thanh Đăng trong lòng chợt lạnh, gật đầu.

Căn phòng này không giống như trong tưởng tượng của nàng, đơn giản, tinh tế, lịch sự, tao nhã, mỗi một đồ vật trong gian phòng này nhìn qua đều như không thu hút chút nào, nhưng nếu là người có mắt nhìn sẽ dễ dàng phát hiện mỗi một chi tiết đều được điêu khắc chạm trổ cực kì tinh vi, phẩm chất thượng thừa.

Thanh Đăng được lệnh nằm ở trên giường chờ Cung chủ trở về, chính là tư thế quả hồng mềm mặc cho quân hái, thị nữ hành lễ xong lần lượt lui xuống, đợi người đi hết, nàng liền nhảy dựng lên khắp nơi tìm cơ quan.

Trong tẩm cung của Cung chủ nhất định sẽ có một cánh cửa bí mật nối thẳng tới từ đường.

Thanh Đăng tìm được một miếng chặn giấy màu đỏ khắc hoa xinh đẹp nằm ở trên giá sách, miếng chặn giấy này được làm từ ngọc vân diệu thượng đẳng, xúc cảm bóng loáng dày nặng, bên trên khắc ra từng đóa hoa sen phù không, sinh động như thật.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Đầu quả tim của Thanh Đăng run lên, đôi tay nắm chặt miếng ngọc chặn giấy quay người lại, Kham Phục Uyên không biết từ khi nào xuất hiện đang đứng dựa vào trước cửa, đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn về phía nàng.

Thanh Đăng bất giác xấu hổ, đôi tay đem miếng chặn giấy ôm ở trước ngực, lui về phía sau vài bước, co co bả vai nói: “Ta...... Hộ thân.”

Kham Phục Uyên bước vào phòng một bước, nàng lại lui về phía sau vài bước, cứ thế lui lại cho đến khi chạm vào góc tường, Kham Phục Uyên ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng, chậm rãi châm một ly trà, vừa uống vừa liếc mắt nhìn nàng, thấy Thanh Đăng vẫn giữ y nguyên tư thế co quắp rúc vào một góc tường, khẽ cười nói: “Không phải ngươi nói muốn ngủ với bổn tọa sao?”

Da đầu Thanh Đăng lại bắt đầu tê dại, “Đó, đó là ta nói giỡn thôi.”

Hắn dựa vào trên ghế dài, đầu ngón tay tinh tế nhẹ nhàng miết hoa văn trên chén ngọc, từ từ nói: “Vương An Sinh có nói với ngươi những nữ nhân trước kia không làm bổn tọa hài lòng sẽ ra sao không?”

“...... Có nói.”

Chôn, hoặc là ban cho hạ nhân.

“Cố Thanh Đăng,“ Kham Phục Uyên từng chữ từng chữ đọc lên, “Vậy ngươi cảm thấy, bây giờ nên làm như thế nào mới là thoả đáng?”

Lúc nàng nghe thấy hắn nói ra ba chữ kia, chỉ cảm thấy như bị nước hồ băng hắt lên người, toàn thân lạnh ngắt nhìn hắn, nhịn không được lên tiếng: “Ngươi...... Làm thế nào mà ngươi lại biết tên của ta......?”

Khóe môi nam nhân vẫn như cũ treo một nụ cười lưng chừng thâm sâu khó dò, vì sao nàng lại không phát hiện ra, có lẽ bởi vì hắn sinh ra dáng dấp quá mức đẹp đẽ, dung mạo hào nhoáng cộng thêm một tầng lệ khí giấu dưới đáy mắt, không những không phản cảm mà còn khiến cho hắn càng thêm vẻ yêu dị, quyến rũ chết người.

Nam nhân này, chính là Cung chủ của Dạ Ngưng Cung, chỉ cần một cái búng tay của hắn, thế gian này sẽ có vô số người cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết, chỉ cần hắn muốn thì không có thứ gì là hắn không biết được.

Trọng điểm, trước khi rời khỏi Tử Kiếm Sơn Trang nàng vốn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này, Thanh Đăng ép buộc chính mình phải trấn định lên, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Kham Phục Uyên.

Mặc dù nàng được ăn mặc trang điểm một thân yêu diễm mê người, nhưng lại không biết làm thế nào để lấy lòng nam nhân. Thanh Đăng chỉ có thể dùng tư thế cứng đờ thay hắn châm trà.

“Năm đó Cố gia lấy khinh công trác tuyệt nổi danh một thời, thủ pháp độc đáo chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, thời điểm diệt môn chỉ còn lại Cố phu nhân cùng với nữ nhi sáu tuổi Cố Thanh Đăng là còn sống, được Tử Kiếm Sơn Trang thu lưu,“ Kham Phục Uyên lấy lại bình trà từ trong tay nàng, đổ thêm vào nửa cốc trà đã lạnh, thanh âm dần dần phai nhạt, “Ngươi tới đây có mục đích gì?”

Thanh Đăng vốn tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nói, người ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ không nghĩ nàng cùng Tử Kiếm Sơn Trang có quan hệ hay dính líu gì, cũng bởi vì lí do như vậy mà sư phụ mới phái tới nàng đây, bây giờ Kham Phục Uyên nói ra chuyện này, nàng thật sự không biết nên đáp lại như thế nào. Mạng lưới tình báo của Dạ Ngưng Cung khiến trái tim nàng mơ hồ đóng thành một tảng băng, Thanh Đăng buông ấm trà xuống, đứng bên cạnh hắn lạnh lùng nói: “Nếu Cung chủ muốn giết ta, cứ tùy ý.”

Kham Phục Uyên uống nửa ly trà, lại cười nhạt một tiếng, “Bổn tọa không có hứng thú đối với người chết.”

Nghĩa trên mặt chữ, thân hình Thanh Đăng lại cứng đờ, phảng phất như kết băng.

“Có thể khiến cho lão già trưởng lão trên đỉnh Tống Kỳ Sơn chịu ra tay sử dụng Định Hồn thuật, thực nghiệm thể tốt như vậy mà bị huỷ hoại thì thật là đáng tiếc.” Nói xong, Kham Phục Uyên quay sang ra lệnh với người đứng bên ngoài “Gọi Cốt Từ tới đây.”

Không bao lâu sau cửa phòng vang lên tiếng gõ, bên ngoài là thanh âm cung kính mà trầm tĩnh của một thiếu niên, “Cung chủ.”

“Vào đi.”

Hai cửa bị đẩy ra, Thanh Đăng quay đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt.

Hắn là...... Cốt Từ?

Cốt Từ hộ pháp, luận về thuật pháp, nếu hắn xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất. 5 năm trước các môn phái giang hồ liên hợp lại mưu đồ huyết tẩy Dạ Ngưng Cung, vậy nhưng kết giới do một mình Cốt Từ tạo nên lại có thể khiến cho chiến lực của đối phương giảm hẳn một nửa.

Kết quả thế nào, không cần nói thêm.

Mà đứng ở trước mặt Thanh Đăng lúc này, chỉ là một thiếu niên bạch y nhỏ tuổi, thậm chí có thể coi là một đứa trẻ.

Mặc dù rất lâu về sau ấn tượng của nàng đối với Cốt Từ chỉ có một chữ trắng, một màu trắng thuần tuý từ đầu đến cuối, mái tóc dài ngân bạch rũ đến mắt cá chân, áo bào trên người trắng phau không chút hoa văn, lỏng lẻo treo trên thân hình mảnh khảnh của hắn.

Da thịt Cốt Từ có màu trắng sứ, nhìn lên mặt, ngũ quan thanh tú tinh xảo đến cực điểm, tựa như thú bông pha lê trân quý của Tây Vực, cả người nhìn qua mỏng manh như chỉ cần một cái chạm nhẹ liền vỡ vụn thành trăm mảnh.

Thiếu niên đi vào trong phòng, hành lễ với Kham Phục Uyên, sợi tóc ngân bạch rũ xuống dưới, “Cung chủ.”

Phảng phất như đạp lên băng sương phong tuyết tiến vào tầm mắt nàng.

Thanh Đăng ngây người nhìn cần cổ trắng tinh gầy gò cùng cặp lông mi thật dài màu bạc của hắn, trong lúc nhất thời nói không thành tiếng.

Một đứa trẻ thật xinh đẹp.

“Bổn tọa đưa nàng cho ngươi.” Kham Phục Uyên nhấp trà đạo, Thanh Đăng có chút không thể tin tưởng nhìn về phía Kham Phục Uyên, hắn đây là có ý gì.

Cốt Từ tiến lên một bước, khuôn mặt tiến sát lại gần Thanh Đăng, hết sang trái sang phải lại vòng vòng, Thanh Đăng theo bản năng che lại thân thể, bỗng phát hiện hai tròng mắt của hắn nhắm chặt, hắn lại là người mù sao?

Cốt Từ nhẹ nhàng ngửi ngửi, “Định Hồn Thuật.”

Khoé môi Kham Phục Uyên gợi lên một nụ cười, “Phải, hai mươi năm không thấy, giao cho ngươi.”

“Vâng.”

Cốt Từ gật đầu, lẳng lặng nói với Thanh Đăng: “Cô nương đi theo Cốt Từ thôi.”

Thanh Đăng ngơ ngác, nhưng vẫn đi theo hắn ra cửa, bước chân nàng dừng lại ở bậc thềm, hơi do dự quay đầu lại nhìn thoáng qua Kham Phục Uyên, thấy hắn nửa ngồi trên ghế dài nhìn nàng, một đôi mắt câu nhân đen láy hơi híp lại, thấy nàng quay đầu đôi mắt lại cong lên một chút.

Da đầu Thanh Đăng giật giật, nàng khoa tay múa chân một chút mới châm chước nói: “Cằm...... Còn đau không?” Hai dấu răng máu ở trên gương mặt tinh mỹ kia của hắn không khỏi quá mức chói mắt.

Ánh sáng xẹt qua đáy mắt Kham Phục Uyên, Thanh Đăng còn đang nghĩ hắn sẽ mỉa mai mình như thế nào đây, nhưng hắn cái gì cũng không nói. Thị nữ đứng hai bên chậm rãi khép cửa lại. Thanh Đăng đi theo Cốt Từ về phía sau tẩm cung

Dọc theo đường đi người càng ngày càng ít, nhưng bất cứ ai trông thấy Cốt Từ đều cung kính hành lễ thăm hỏi, vừa thấy Thanh Đăng đi phía sau hắn, ánh mắt lại có chút co quắp.

Thanh Đăng đi lên nói thị nữ tìm một kiện trường y để khoác bên ngoài, sau đó gắt gao đi theo Cốt Từ, cứ như vậy vừa yên tĩnh vừa bình thản chậm rãi tiến vào sau núi, dưới ánh mặt trời là cỏ cây ngát hoa, nước chảy nhẹ nhàng.

Thanh Đăng nhịn không được nói: “Tại sao lại không thấy...... Cái hậu cung kia?”

“Ý của Cố cô nương là gì?” Cốt Từ không quay đầu lại, dù không nhìn thấy nhưng hắn nện bước rất ổn định, không nhanh không chậm.

“Vương An Sinh và Thu Nguyệt đều nói, những nữ tử được Cung chủ yêu thích đều được ở lại hậu cung, hưởng thụ cẩm y ngọc thực.”

“Phải, chỉ là từ trước đến nay chưa từng có.”

“...... Cái gì?”

Cốt Từ mặt không biểu tình nói: “Có phải Cố cô nương cho rằng Cung chủ của Dạ Ngưng Cung hàng đêm đều xem múa nghe hát, uống ao rượu ăn rừng thịt?”

Thanh Đăng không nói gì, dù sao trên giang hồ đều đồn đãi như vậy.

“Đúng là Vương tổng quản không ngừng đưa đủ loại nữ tử vào trong cung hy vọng Cung chủ sẽ yêu thích một ai đó, Chẳng qua Cung chủ đối với việc này không quá hứng thú, ít ỏi vài lần, và cũng chỉ đơn giản là tuỳ ý chọn giữa đám nữ tử ái mộ Cung chủ để lấy một đêm hoan hảo thôi, còn nữa, cung chủ thích uống trà.”

“......Hả? Vậy, vậy hậu cung......?”

“Như Cố cô nương chứng kiến, trong cung không nuôi dưỡng nữ tử.”

Thanh Đăng cứng họng, một lát sau lại hậm hực nói: “Các ngươi đối với những chuyện này...... Biết cũng tường tận thật.”

Thân hình Cốt Từ dừng lại, quay đầu, rõ ràng đôi mắt kia đang nhắm, Thanh Đăng lại cảm giác được rõ ràng sự lạnh lẽo cùng khinh thường.

“Ngài ấy là chủ nhân của thành Vô Vọng, người như chúng ta đương nhiên hy vọng ngài có thể sống tốt một chút.” Cốt Từ lại quay người đi tiếp về phía trước, Thanh Đăng chỉ có thể bước nhanh đuổi theo, cứ đi mãi đi mãi không biết khi nào đã tới phía sau núi, lại đi qua một khúc ngoặt tiến vào thông đạo, một ngôi nhà gỗ mộc mạc bị hoa cỏ cùng cây cối hình thù kỳ quái quấn quanh xuất hiện trước mắt.

Phía trước ngôi nhà là một khuôn vườn không nhỏ, chủng loại đều là chút kỳ hoa dị thảo, khói bếp từ lượn lờ bay từ ống khói cũ kĩ ra ngoài, vẻ ngoài của nơi đây cùng một Dạ Ngưng Cung rộng lớn nguy nga tráng lệ hình thành hình tượng đối lập.

“Ngươi ở nơi này?”

Cốt Từ không trả lời, đi về hướng nhà gỗ, phía trước có một cô nương mặc váy lụa màu xanh đang xử lý hoa cỏ, mặt mũi như hoa đào, vừa thấy Cốt Từ liền cười nói: “Tiểu Từ ngươi về rồi ~ cơm ta đã nấu cho ngươi rồi đó!”

Thanh Đăng sửng sốt, thanh âm của thiếu nữ này không khỏi quá mức non nớt, giống y như một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Cốt Từ gật đầu đi vào phòng, cô nương kia nhìn phía sau hắn còn Thanh Đăng đang lẽo đẽo đi theo, mặt căng ra, chống nạnh đứng trước cửa không cho hắn vào, “Tiểu Từ ngươi thế mà lại dám mang nữ nhân khác về nhà?! Oaaa huhuhuhuhuhu ta muốn bỏ nhà đi!”

Ánh mắt cô nương kia như có đao, Cốt Từ nhàn nhạt nói: “Ý tứ của Cung chủ, Điệp Điệp ngươi nhìn kỹ đi.”

Cô nương giật mình, lại đến gần Thanh Đăng trên dưới nhìn một lần, bừng tỉnh đại ngộ, “Ơ, thì ra Cung chủ thật sự thích nữ nhân!”

Thanh Đăng: “......”

“Không xong rồi, Tiểu Từ ta muốn vứt bỏ chàng để lao vào vòng tay ôm ấp của Cung chủ đại nhân có được không có được không?”

“Ngươi câm miệng.”

Thanh Đăng: “......”

“Điệp Điệp, đun nước sôi, thay một bộ quần áo khác cho cô ấy.” Lúc này Cốt Từ đã vào phòng, mái tóc ngân bạc phiếm ra ánh sáng, quay đầu đối diện với cô nương mặc váy xanh, nói: “Sắp có việc để làm.”

...

Dasom: Cốt Từ lên sân khấu roài, Cốt Từ siêu đáng iu moah moah ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.