Edit: Dasom
Beta: Dasom
Trong nhà gỗ, Thanh Đăng nằm ở trên giường, huân hương nhàn nhạt quanh phòng.
Một bàn tay vén tay áo nàng lên, bên trên đâm một loạt châm. Cốt Từ nắn vuốt lỗ kim, ngón tay hắn vừa dài vừa trắng, sạch sẽ. Hắn dùng một bàn tay khác sờ soạng về phía trước lần theo kinh mạch dọc theo cánh tay nàng, đâm trúng huyệt vai, nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Cảm giác được đau đớn rất nhỏ, Thanh Đăng hít vào một ngụm khí.
Ngón trỏ ngón giữa tay phải Cốt Từ khép lại, song chỉ điểm lên lòng bàn tay Thanh Đăng, Thanh Đăng bất giác cảm nhận được một luồng điện lưu thông qua đó chạy qua khắp người, thân hình không chịu được mà giật giật.
Điệp Điệp đứng bên cạnh bưng chậu nước vô cùng khẩn trương hỏi: “Cố cô nương như thế nào rồi?”
“Linh hồn có dấu hiệu buông lỏng” Cốt Từ nhổ từng châm từng châm một, đặt lên trên miếng vải bố màu trắng ở một bên, lỗ kim màu đỏ trên da thịt Thanh Đăng thoáng cái liền biến mất, “Chẳng qua có thể dùng Định Hồn Thuật để chi phối thân thể đã chết đến ngày hôm nay cũng không tồi, không hổ danh là Khổ Trà trưởng lão.”
Thanh Đăng không nói chuyện.
Kham Phục Uyên nói nàng là thực nghiệm thể, nàng còn tưởng rằng mình sẽ bị thiếu niên này kéo đi làm đủ các loại thực nghiệm giải phẫu thân thể khủng bố gì gì đó, kết quả...... Lại là như vậy?
Thay vì nói là thực nghiệm, không bằng nói là chẩn bệnh còn thoả đáng hơn, chưa từng nghe nói Cốt Từ hộ pháp tinh thông y thuật, có điều, vu pháp lại là đứng đầu, trong lúc nhất thời Thanh Đăng tâm thần chấn động, nàng bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên ngân bạch kia, Nói không chừng... Hắn có thể cứu Thiên ca ca.
Thanh Đăng đang nghĩ ngợi, Cốt Từ lại đứng lên, hắn đi qua một góc rút thanh bội kiếm treo ở trên tường ra, ngay lúc nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt đâm một nhát vào thân thể nàng, không chút do dự, trường kiếm nháy mắt xuyên qua người nàng.
“Aaa!” Điệp Điệp đứng bên cạnh thét chói tai, “Tiểu Từ chàng lại làm cái chuyện đáng ghét này rồi!”
Thanh Đăng hà hơi, gian nan cúi đầu nhìn thanh trường kiếm đang cắm bụng mình.
“Không cảm thấy đau đớn, có phải không.”
Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo như băng tuyết không chút gợn sóng.
Thanh Đăng hơi nhăn mi, “Hơi đau một chút.”
Cảm giác đau đớn của nàng phần lớn là dưới tình huống phải chết, đau đến tàn nhẫn mới mơ hồ cảm giác được một chút, xúc cảm kiếm đâm sâu vào trong thân thể hết sức quỷ dị khiến nàng chỉ muốn nôn ra.
Nhưng vừa rồi khi Cốt Từ hạ một đường châm lại khiến nàng cảm giác được đau đớn, Thanh Đăng không biết rốt cuộc có phải Cốt Từ có biện pháp đối với thân thể của nàng hay không.
Cốt Từ cúi đầu trầm tư một lúc, lại chậm rãi rút trường kiếm ra, bên trên mặt kiếm là máu đỏ tươi, nhưng cũng chỉ có một ít, kiếm rút ra xong, bụng của Thanh Đăng cũng không chảy máu, Điệp Điệp tiến lại gần vén xiêm y của nàng lên xem, vết thương do trường kiếm gây ra lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần khép lại.
“Wow, quá lợi hại rồi, Tiểu Từ, ta còn chưa từng nhìn thấy thuật pháp nào lợi hại như vậy, cái người khổ trà trưởng lão kia trông như thế nào, ta muốn đi gặp hắn!” Điệp Điệp kinh ngạc cảm thán, Cốt Từ chậm rãi lau sạch vết máu trên thân kiếm, quay lại chỗ cũ tra kiếm vào vỏ, xoay người nói: “Nếu như ngươi có thân thể bất tử, vậy bên kia thay ta đi hái Thất Tinh hoa trên đỉnh Thiên Luân đi.”
“...... Hả?”
“Ban đêm đoá hoa nhỏ đó sẽ phát ra ánh sáng màu tím nhạt, vô cùng xinh đẹp, chẳng qua loại hoa này chỉ có thể sinh trưởng ở một độ cao nhất định so với mặt biển, nơi đó là vách núi trên đỉnh Thiên Luân.” Điệp Điệp một bên bổ sung, “Cố cô nương nhìn thấy sẽ tự khắc nhận ra, loại hoa này có thể luyện chế thành rất nhiều linh đan dược liệu quý, tiếc là muốn hái hoa này tương đối khó khăn, lúc trước đã có vài hạ nhân đi hái đều bị ngã chết.”
Cốt Từ gật gật đầu, chỉnh lại xiêm y nói: “Đỉnh Thiên Luân cách nơi này không xa, Cố cô nương đi sớm về sớm nhé.”
Thanh Đăng đứng dật, “Tại vì sao ta phải thay ngươi đi hái?”
“Không hái? Vậy thì ném ngươi xuống nước.” Cốt Từ nhàn nhạt nói, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc bạc, “Cung chủ nói đem ngươi cho ta, ngươi là của ta.”
Sắc mặt Thanh Đăng trắng bệch, dậm chân một cái cắn răng đi ra khỏi cửa.
Điệp Điệp thở dài nhìn phương hướng Thanh Đăng rời đi, quay đầu lại bĩu môi, cúi đầu nhìn thiếu niên đầu tóc bạc phếch thấp hơn mình một cái đầu nói: “Tiểu Từ, sao chàng lại học thói xấu của Cung chủ đại nhân rồi, vậy mà lại dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với cô nương nhà người ta.”
Cốt Từ không nói, nhắm mắt đi tới trước bàn, ngón tay dừng ở trên bàn như suy tư điều gì.
Điệp Điệp khoanh tay trước ngực, “Aiya thật tốt biết mấy, nếu như linh hồn vẫn luôn dùng thuật định thân ở trong thân thể lại không thuộc về thân thể, vậy không phải cô ấy sẽ luôn không già không chết sao?”
“Không.”
“Hả?”
Thiếu niên lúc này mới nâng mặt lên, hắn yên tĩnh một lát mới nói: “Số mệnh của cô ấy đã tận, dùng thuật pháp mạnh mẽ trói buộc linh hồn ở lại trong thi thể như thế vốn là đi ngược lại giới luật nhân quả, trái lại số trời. Cô ấy không cảm giác được đau đớn, trái tim vốn đập vì rung động tình cảm cũng coi như đã chết, làm một cái xác không hồn như vậy thì có gì là tốt.”
******
Ra cửa mới phát giác trời đã tối rồi.
Dù thế nào Thanh Đăng cũng không nghĩ tới kết quả mình lại biến thành mệnh hạ nhân như thế này.
Thôi thì cũng thế, loại chuyện như hái thuốc này hồi nhỏ nàng cũng làm không ít, Thanh Đăng xách váy hùng hục chạy lên núi, một đường gập ghềnh, chiếc váy tử tế nay đã trở nên rách nát, vừa chạy đến đỉnh núi, tìm kiếm một lát thì phát hiện ra Thất Tinh hoa như lời Điệp Điệp nói, đoá hoa màu tím nhạt nở rộ ở giữa vách núi, tản ra ánh sáng bóng bẩy xinh đẹp cực kỳ.
Từng ngọn gió núi lạnh thấu xương thổi qua mái tóc của nàng, Thanh Đăng cắn môi cố gắng di chuyển dọc xuống theo vách núi tiến gần đoá hoa, một tay túm chặt lấy nhánh cây của gốc cổ thụ sinh trưởng ở vách núi, một tay kia cố gắng với tới nơi Thất Tinh hoa nở rộ từng đám từng đám.
Quả nhiên...... Vẫn còn hơi xa.
Thanh Đăng lại dịch xuống một bậc, cúi người duỗi thẳng tay, từng chút từng chút dịch chuyển, rốt cuộc cũng túm được Thất Tinh hoa, Thanh Đăng vừa mới thở ra một hơi, ai ngờ thân thể vừa thả lỏng, nhánh cây cổ thụ rắc một tiếng đứt gãy, cả người nàng rơi xuống dưới vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trong gió, Thanh Đăng nhìn lên ánh trăng xa xa trên bầu trời, nhắm hai mắt lại.
......
Quả nhiên vẫn sẽ tỉnh lại.
Khi bò dậy ở đáy huyền nhai, bốn phía đều là cây cối sinh trưởng vặn vẹo và bụi cây ẩm ướt, thân thể nàng ẩn ẩn đau, tay vẫn còn giữ Thất Tinh hoa.
Thanh Đăng không thể không hoạt động một chút, nàng cần xác định bộ vị nào của thân thể này sai lệch.
Bả vai và đùi phải đều bị ngã lệch xương, nàng uốn éo nắn lại bả vai của mình, răng rắc một cái tiếp tục chỉnh lại xương đùi, lại thêm vài tiếng răng rắc nữa, lúc này mới đứng lên.
Nàng run rẩy một chút, bắt đầu lê thân mình dơ bẩn chậm rãi đi về phía Dạ Ngưng Cung.
Cũng không biết đi đến nơi nào của Dạ Ngưng Cung, xuyên qua rừng cây mới thấy mấy ngọn đèn dầu, hẳn là một gian biệt viện, lầu các đình đài, trước viện có một hồ nước nhỏ, từng đợt từng đợt đèn cung đình hình hoa lan toả ra ánh sáng nhu hòa.
“Đại Anh Hùng sắp bắt đầu rồi, ngài đoán xem lần này Cung chủ đại nhân có đi hay không?”
Thanh Đăng nghe thấy giọng nữ, từ trong rừng nhìn lại, ánh trăng lạc xuống mái hiên, màn trúc trong căn phòng nằm giữa hành lang nhà thuỷ tạ cuốn lên, một nữ tử thân mặc váy lụa trắng đang dựa vào đình đài, mỹ nhân như ngọc, bên cạnh có một hàng thị nữ hầu hạ, toàn bộ Dạ Ngưng Cung này, số lượng thị nữ mà Thanh Đăng thấy được rất ít ỏi, trong lòng thầm đánh giá thị nữ ở đây hẳn là đều được phái tới nơi này tới hầu hạ.
Giọng nữ lúc trước lại vang lên, là một thị nữ đứng gần nữ tử mặc váy lụa trắng nhất, cô ta nói: “Hai lần trước Cung chủ đại nhân không đi, không biết lần này sẽ như thế nào.”
Cánh tay trắng nõn của nữ tử kia vươn ra phía ngoài đình đài, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nước, từng vòng sóng gợn toả ra, những con cá chép màu hoàng kim lặn ngụp trong nước bơi về phía nữ tử, miệng nhỏ vây quanh đầu ngón tay sạch sẽ của nữ tử
Nữ tử trên đầu không búi tóc, một đầu tóc đen mượt rũ xuống, chỉ đeo một chiếc đai buộc trán màu hoàng kim nạm đá quý tinh tế, từng viên kim châu treo lơ lửng, trông thật đẹp đẽ mà quý giá. Dưới ánh trăng khuôn mặt nữ tử có vài phần mơ hồ, bỗng nghe thấy nàng mở miệng, “Này thì có gì khó, nếu như ta nói không muốn huynh ấy đi, huynh ấy sẽ không đi.”
Thị nữ một bên cười khanh khách ra tiếng, bộ dáng che miệng rất là đắc ý, “Đúng vậy, Cung chủ đại nhân sủng ái Thánh nữ nhất, ngài nói cái gì, cho dù là Cung chủ của Dạ Ngưng Cung còn không phải nghe theo hay sao.”
Nữ tử váy trắng trêu đùa mặt nước, như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền ngẩng đầu, nhìn phía thị nữ nói: “Nói đến đó, hình như Cung chủ mới cho cô nương nào tiến cung......?”
“Hồi Thánh nữ đại nhân, là Vinh Thừa công chúa của Trung Nguyên vốn đang đi hoà thân với Tây Vực.”
“Ồ, trông nàng ta như thế nào?”
“Đương nhiên là kém xa so với Thánh nữ đại nhân, hình như Cung chủ đã đưa người cho Cốt Từ đại nhân.” Thị nữ thanh ý cười, một năm một mười hoàn toàn nói hết ra, “Vốn dĩ chúng nô tỳ ở đây cũng vì Cung chủ đối vị công chúa kia có vài phần tâm tư, ai ngờ còn không phải là cùng một kết cục với những nữ tử trước kia hay sao, chẳng qua số nàng ta còn xem như khá tốt, lần trước có một nữ tử Ba Tư, đích đích xác xác là mỹ diễm không gì sánh được, ban đêm lớn mật định bò lên giường câu dẫn Cung chủ, kết cục còn không phải bị chặt một đôi tay móc một đôi mắt đó sao.”
Thị nữ nọ vừa nói xong đám bên cạnh đều cười rộ lên, khóe miệng Thanh Đăng giật giật, vậy mà ban đầu nàng còn cho rằng Kham Phục Uyên là người tốt, đúng là có mắt như mù.
Thanh Đăng nhìn khắp bốn phía, xung quanh đây toàn là tiễu nhai kỳ thạch vờn quanh, có thể đi ra ngoài ước chừng cũng chỉ có con đường trước mặt này, nàng ở trong rừng ngồi chờ hơn nửa canh giờ, đám thị nữ và cả cái người được gọi là Thánh nữ đại nhân kia vẫn không có nửa điểm ý tứ rời đi, ở lầu các cao giọng đàm tiếu.
Thanh Đăng bất đắc dĩ, nàng đưa tay lau lau khuôn mặt của mình, lại chỉnh sửa làn váy đã sớm rách nát dơ bẩn, đi ra khỏi cánh rừng đến dưới ánh trăng.
Nàng vừa bước ra ngoài, đám người kia liền không hé răng nữa, đồng thời tập trung ánh mắt nhìn phía nàng, ngây người.
Thanh Đăng thấy một đám cô nương mở to con ngươi tròn tròn nhìn mình, thanh thanh giọng, vẫy tay nói: “Cái kia...... Ta là Vinh Thừa công chúa, ừm.”
Nàng cảm thấy trước tiên cứ tự động khai báo thân phận của mình còn khá thoả đáng, nếu không chẳng may có mấy thị nữ thân thủ cao siêu nhảy ra giết chết nàng trong nháy mắt thì xong. Coi như tự báo thân phận trong tình huống này cùng lắm cũng chỉ bị cười nhạo một phen mà thôi.
Lúc này Thanh Đăng xem như là đã nhìn thấy rõ khuôn mặt cua Thánh nữ, khuôn mặt không chút phấn son, thanh lệ thoát tục, quốc sắc thiên hương, đôi mắt kia quá mức thủy linh quả thực như có thể làm lòng người tan chảy.
Không hổ là Thánh nữ, thánh quang tự động toả sáng quanh người.
Lúc này toàn thân Thanh Đăng từ trên xuống dưới không một chỗ nào sạch sẽ, đầu bù tóc rối còn tản ra mùi vị của cỏ cây hư thối xác chết động vật dưới huyền nhai, đen sì như quái vật bò ra từ đầm lầy, một đám thị nũ trợn tròn đôi mắt nhìn nàng, trong lúc nhất thời ồn ào cười to.
Thanh Đăng cũng không bực, nói: “Xin hỏi Cốt Nhai Tiểu Trúc đi như thế nào?” Nàng nhớ rõ tên nơi ở của Cốt Từ chỗ ở là cái này.
Thánh nữ vẫy tay một cái, đám thị nữ liền ngưng cười, trong đó một người thu liễm biểu tình tiến lên nói: “Tước mặt ngươi chính là Thánh nữ Toái Tuyết của Dạ Ngưng Cung, còn không mau hành lễ.”
Thanh Đăng đối với những lễ tiết gì đó đã không còn sức lực, nói là Thánh nữ, kỳ thật cũng chỉ tình nhân ngầm của Cung chủ mà thôi, Cốt Từ thật đúng là tiểu hài tử thiên chân, nói cái gì mà cung chủ không nuôi nữ nhân, vị Thánh nữ trước mặt này còn không phải là một ví dụ điển hình rồi sao, mỹ lệ động lòng người luôn nha.
Trước kia các sư huynh ở Tử Kiếm Sơn Trang đều nói, ưu điểm lớn nhất của Thanh Đăng chính là biết khó mà lui, hồi còn nhỏ sư phụ bọn họ bố trí mỗi ngày mỗi một người đều phải đến phía sau núi chém một bó củi, chỉ cần Bạch Linh sư huynh không có trên núi bọn họ liền bắt đầu khi dễ nàng, nói là cùng nàng một mình đấu một trận, ai thua người đó sẽ phải làm thay phần việc của bọn họ, Thanh Đăng không nói hai lời trực tiếp đến phía sau núi đem phần việc của bọn họ trở về, một đám người lúc đó nhìn nàng như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần.
Dù sao đánh cũng không đánh lại, không bằng trực tiếp tiết kiệm sức lực, chờ Bạch Linh sư huynh trở lại, Thanh Đăng liền ngầm cáo trạng, một tháng sau đó phần việc củi lửa của Thanh Đăng cùng Bạch Linh đều là do bọn họ phụ trách.
Thanh Đăng cảm thấy, chuyện vì giữ mặt mũi mà hại thân thì nàng không thích làm, nàng không có võ công lợi hại cũng không có đầu óc thông minh, lại càng không có gia thế hiển hách, bớt chuyện nào tốt chuyện đấy.
Vì ý nghĩ này nên Thanh Đăng nhanh chóng quy quy củ củ hành lễ, “Tham kiến Thánh nữ đại nhân.”
Toái Tuyết thấy nàng nghe lời như thế, hơi nheo lại hai mắt nói: “Ngươi nói ngươi là Vinh Thừa công chúa, nhưng ngươi có chứng cứ gì không, nơi ở của Cốt Từ hộ pháp đâu phải nơi mà người bình thường muốn là có thể thấy được?”
Thanh Đăng bất đắc dĩ, chuyện này có nói cũng không rõ được, hiện tại nàng chỉ ước gì có mấy tên thị vệ chạy tới kéo nàng ra ngoài, ít nhất thì Vương An Sinh cũng nhận ra nàng. Vì thế, nàng thi lễ nói: “Nếu Thánh nữ đại nhân không muốn nói, vậy Vinh Thừa đành phải tự mình đi tìm rồi.” Nói xong liền lách người đi qua phía đình đài.
Một đám thị nữ lại ngây người tại chỗ, phảng phất như chưa từng thấy người nào tùy ý như vậy bao giờ, không biết ai nói một câu “Làm càn” lúc này mới phản ứng lại, gọi hộ vệ tới.
Hộ vệ ở chỗ của Thánh nữ rõ ràng là không biết Thanh Đăng, vừa thấy bộ dạng của nàng dơ bẩn bốc mùi liền nhăn mày, do dự trong chốc lát mới vô cùng ghét bỏ tiến lên bắt người.
Thánh nữ nghịch nghịch ngón tay của chính mình, nói: “Trực tiếp ném nàng ta từ trên núi xuống.”
“Vâng.”