Truy Kích Hung Án

Chương 116: Chương 116: Bị động chấp nhận




Phương Viên nhìn chàng trai trước mặt, lại nhìn Mã Khải, muốn dùng ánh mắt hỏi cậu người này rốt cuộc có đúng hay không. Mã Khải đứng sau chàng trai kia vội vàng gật đầu, ý bảo rất chắc chắn, không nhầm mục tiêu. Lúc này Phương Viên chỉ có thể thầm cảm thán, mỗi người mỗi sở thích, câu này đúng là không sai, Tào Nguyệt Đình cô từng gặp, tuy không thể nói là mỹ nhân gì nhưng dáng người cao gầy khá chuẩn, cô ta lại vì người đàn ông thoạt nhìn như lưu manh này dù đã phản bội mình vẫn khóc lóc cầu xin đối phương quay đầu sao? Dù thế nào Phương Viên cũng không thể hiểu nổi.

Đới Húc cũng nhanh chóng đánh giá bề ngoài người này, sau đó chào hỏi hắn: "Chào cậu, làm phiền cậu một chút, chúng tôi là cảnh sát đội hình sự Cục Công An thành phố A, muốn tìm cậu..."

Người đàn ông kia mất kiên nhẫn với Đới Húc đang định lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra, xua tay: "Được rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy, có chuyện gì mau nói đi, nói xong tôi còn phải về, bên kia còn cần tôi. Mau đi mau đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

"A, con người này sao lại không biết nói chuyện thế hả? Cậu đây là thái độ gì vậy?" Mã Khải không vui.

Chàng trai quay đầu nhìn cậu, tỏ vẻ khinh thường: "Tôi có thái độ gì? Thái độ này của tôi có vấn đề sao? Cảnh sát là gì? Ghê gớm lắm hả? Con người tôi một không giết người hai không phóng hỏa, là công dân tuân thủ luật pháp, mấy người quản được tôi sao? Có quy định nào quy định tôi gặp mấy người phải cung kính nói chuyện không, lấy ra xem xem!"

"Cậu..." Mã Khải nhíu mày, đang định nổi giận, ánh mắt lại nhìn qua Đới Húc, lúc này đành phải hậm hực nhịn lại, chỉ biết trừng mắt nhìn bạn trai cũ của Tào Nguyệt Đình.

"Cậu tên Lương Khang đúng không? Hôm nay chúng tôi tới là muốn tìm hiểu vài việc liên quan đến Tào Nguyệt Đình, hai người trước đây là một cặp đúng không?" Đới Húc dù sao cũng đã ở trong nghề nhiều năm, trải nghiệm tương đối nhiều, con người cũng khá bình tĩnh, không hề vì thái độ của đối phương mà bị chọc giận.

Nam thanh niên tên Lương Khang trợn mắt. Vừa nghe đến cái tên Tào Nguyệt Đình, hắn ta càng ngông cuồng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mấy người dây dưa xong chưa? Tôi và cô ta lúc trước đúng là yêu đương mấy ngày, vậy thì làm sao? Con đàn bà kia lại gây họa gì bên ngoài hả? Cô ta chọc ai mấy người cứ đi tìm người đó, hỏi tôi làm gì? Tôi từng ở bên cô ta thì tôi phải chịu trách nhiệm cho cả đời cô ta sao? Nếu kiếp trước tôi là cha cô ta, đời này chuyện gì tôi cũng phải lo đúng không?"

"Không cần cậu lo, chúng tôi chỉ hỏi cậu vài câu là được." Đới Húc cười trừ, "Thật ra hôm nay tới tìm cậu không riêng gì vì Tào Nguyệt Đình, chuyện này còn chút liên quan đến Trương Ức Dao."

"Tiểu Dao?" Nghe đến cái tên Trương Ức Dao, Lương Khang lập tức thay đổi thái độ, giọng điệu không kiên nhẫn trong nháy mắt trở nên tha thiết, "Tiểu Dao sao vậy? Có phải Tào Nguyệt Đình lại đi gây chuyện với cô ấy không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu là Tào Nguyệt Đình tìm Tiểu Dao gây chuyện, mấy người mau đi bắt cô ta, không cần hỏi tôi."

"Cậu tốt xấu gì cũng nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi mới đưa lên thái độ được không?" Mã Khải tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu biết cái rắm!" Lương Khang trừng mắt, "Cậu quen con đàn bà Tào Nguyệt Đình kia hả? Cậu biết cô ta là người thế nào không? Không biết thì đừng nói bừa! Tôi và Tào Nguyệt Đình từng ở bên nhau, đạo đức cô ta thế nào tôi là người rõ nhất, cô ta không phải người phụ nữ bình thường, chỉ cần chọc giận cô ta, chuyện gì cô ta cũng làm ra được, Tiểu Dao nào phải đối thủ của cô ta chứ, hơn nữa Tiểu Dao cũng không phải người chủ động đi gây chuyện với kẻ khác!"

"Biết rõ không dễ chọc vào Tào Nguyệt Đình, Trương Ức Dao còn dám thông đồng với bạn trai cô ta, đây không tính là chuyện chủ động đi gây chuyện với kẻ khác?" Vừa nghe Lương Khang nói, Mã Khải lập tức tìm ra lỗ hổng bên trong.

Sắc mặt Lương Khang liền trở nên khó xem, nhưng lời Mã Khải nói là sự thật, thời điểm quan hệ với Trương Ức Dao không rõ ràng, hắn quả thật chưa chia tay với Tào Nguyệt Đình, nói Trương Ức Dao thông đồng với bạn trai người khác cũng là sự thật, hắn chỉ có thể đen mặt nghẹn nửa ngày, moi hết cõi lòng mà nói một câu: "Tiểu Dao và Tào Nguyệt Đình không thân, cô ấy làm sao biết Tào Nguyệt Đình đáng sợ thế nào."

"Cũng đúng, vấn đề này khẳng định Trương Ức Dao không biết toàn diện như cậu." Đới Húc nói.

Lương Khang hừ một tiếng, không trả lời, nhìn thái độ kia không giống như không phục Đới Húc, ngược lại là nhắc tới Tào Nguyệt Đình liền giận sôi máu. Phương Viên đứng nhìn, vẫn luôn không xen mồm vào, cô cảm thấy với tính tình này, Lương Khang chưa chắc thân thiện với người khác phái, ngược lại để Đới Húc và Mã Khải nói chuyện sẽ tương đối dễ dàng. Cô và Trương Ức Dao không cùng phong cách, bản thân lên tiếng sẽ không thoải mái, Lương Khang bên kia cũng buồn bực. Hiện tại từ thái độ của Lương Khang mà xem, hắn và Tào Nguyệt Đình dù trước hay sau chia tay hình như đều có rất nhiều 'chuyện xưa'.

"Chúng ta đứng ở đây nói chuyện hình như không thích hợp lắm nhỉ? Đứng ở cửa chắn đường người ra người vào, sợ rằng ảnh hưởng tới việc làm ăn của ông chủ." Đới Húc nghiêng đầu nhìn vào trong, "Vừa rồi người ta còn nhìn ra ngoài mấy lần, chi bằng lên xe rồi nói?"

Từ vẻ mặt mà xem, Lương Khang đương nhiên không tình nguyện, nhưng tình huống hiện tại khác với vừa rồi, lúc trước Đới Húc chỉ nhắc đến người hắn không có hứng thú Tào Nguyệt Đình, nhưng lúc này có thêm Trương Ức Dao khiến hắn có chút do dự, rối rắm một hồi, cuối cùng hắn quyết định chọn một cách hợp ý cả hai: "Được rồi, không cần đi xa, qua bên kia là được, tôi không muốn lên xe của mấy người."

Đới Húc cũng không muốn miễn cưỡng, qua bên kia thì qua. Cùng hắn đi mấy bước tránh lối đi cửa ra vào, đến khoảng đất trống giữa hai tòa nhà, bọn họ dừng chân, Đới Húc hỏi: "Cậu và Tào Nguyệt Đình quen nhau bao nhau? Từ cao trung đã là một cặp rồi sao?"

Lương Khang không vui chau mày, thấp giọng mắng một câu, mới nói: "Cô ta có thể đừng gặp ai cũng nói bậy không? Khi còn cao trung tôi căn bản chưa là một cặp với cô ta, khi đó cô ta luôn quấn lấy tôi, quấn còn chặt hơn thuốc diệt chuột, tôi muốn tránh cũng tránh không được, tôi nói với cô ta, tôi không có cảm giác với cô, cô đừng lãng phí thời gian nữa, nhưng cô ta lại không để bụng, còn dính lấy tôi hơn, người xung quanh vừa hỏi, cô ta liền nói chúng tôi là một cặp, người ta tới hỏi tôi, tôi giải thích, người ta lại nói cậu xem cô gái nhà người ta đã thích cậu như vậy, cậu suy xét chút đi! Là thế, sau tôi thật không chịu nổi lời khuyên của mấy người đó nữa, suy xét, kết quả thế nào? Hối hận muốn chết!"

"Ý cậu là từ đầu tới cuối cậu chưa từng thích Tào Nguyệt Đình?" Phương Viên im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi, "Vậy vì sao lại đồng ý ở bên cô ấy?"

"Bởi vì khi đó não tôi úng nước!" Lương Khang tức giận trả lời, thò tay vào túi lấy thuốc lá ra, hít sâu, nghiêng đầu, phun ra sương khói thật dài, "Mấy người chưa thấy bộ dáng cô ta lúc trước đâu, cao lớn thô kệch, nếu đánh nhau, tôi thật không biết là tôi đánh cô ta hay cô ta cho tôi ăn đấm, đàn ông sao có thể thích phụ nữ như vậy, một chút mùi vị phụ nữ cũng không có, nhưng tôi phải công nhận rằng, cô ta quả thật rất tốt với tôi, mỗi lần tôi đau đầu, cô ta đều chạy đông chạy tây mua thuốc mua đồ ăn, mấy người anh em bên cạnh đều khuyên ở bên cô ta, nói nếu ngại cô ấy béo thì khuyên cô ta giảm cân, ngại cô ta không có mùi vị phụ nữ thì khuyên cô ta thay đổi, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho cô ta cơ hội, cứ thử xem, không được thì cô ta cũng hết hi vọng, kết quả vì chủ ý này của họ, tôi mới lên thuyền của cướp, cảm thấy bản thân cũng nên cho cô ta cơ hội, đến lúc đó nếu không hợp thì chia tay cũng không muộn, nào ngờ, lần nào cũng ăn vạ, bỏ cũng không xong, càng ngày tôi càng không thích cô ta, ban đầu vốn không nên chấp nhận mà!"

"Trước khi biết Trương Ức Dao cậu đã mấy lần nhắc đến chia tay với Tào Nguyệt Đình?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang đếm đầu ngón tay, cuối cùng đành chịu thua: "Không biết, không đếm được, cơ bản mỗi lần có gì không thoải mái, tôi liền nói chia tay, Tào Nguyệt Đình không đồng ý, rất cương quyết, đôi khi tôi cũng cảm thấy cô ta đáng thương, mỗi ngày trông mong tôi dịu dàng một chút, vừa mềm lòng thì lại không kiên trì được lâu, tôi thật sự không chịu nổi cô ta. Tôi thừa nhận cô ta vì tôi mà cố gắng giảm cân, có khi không ăn cơm mấy ngày liên tiếp, chỉ uống nước, còn vì tụt huyết áp mà ngất xỉu một lần, bây giờ đúng là gầy đi, không còn khó coi như trước, nhưng da thịt của cô ta thì không thể nào đổi được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.