Truy Kích Hung Án

Chương 115: Chương 115: Việc không gấp cũng phải gấp




Nhân viên nói lồng chim nặng, Mã Khải có chút không phục, anh chủ động muốn thử một lần, nhân viên đương nhiên không từ chối, nhường đường để cậu tiện đi qua. Mã Khải tuy rằng không được huấn luyện đặc biệt nhưng dù sao cũng là sinh viên trường cảnh sát, thể lực là yêu cầu hàng đầu, hơn nữa đang ở tuổi thể lực tràn trề, cậu đương nhiên tin bản thân mình. Tới trước lồng chim kia, cậu dùng sức một nhấc nó lên, từ phía sau kéo ra phía trước như cách nhân viên nói Tào Nguyệt Đình từng làm, kết quả lại khiến cậu xấu hổ, lồng chim nặng hơn với dự đoán, muốn nâng ra là điều không hề dễ dàng. Cậu thật sự cảm thấy mất mặt, một hai đòi Đới Húc cũng thử một lần.

Đới Húc ban đầu không muốn thử, nhưng không thể chịu nổi lời khẩn cầu của sinh viên, anh đành phải cuốn tay áo lên, đúng như Mã Khải nói, nhấc lên thì được, nhưng dịch chuyển ra ngoài là chuyện không thể.

Lúc này Mã Khải thật sự kinh ngạc với thể lực của Tào Nguyệt Đình.

"Không thể nào, Tào Nguyệt Đình chỉ là một nữ sinh, sức lực thế mà còn lớn hơn em!" Ra khỏi cửa hàng, vừa đi, cậu còn vừa nhắc đến chuyện lồng chim vừa rồi, một nam sinh trường cảnh sát như cậu thế thua một cô gái xấp xỉ tuổi tác trên phương diện này. Mã Khải không thể chấp nhận sự thật, nhưng nghĩ tới một chuyện khác, tâm trạng cậu mới bình tĩnh một chút, "Cũng may vừa rồi lão Đới đi thử cũng không thể mang nó ra, nếu không em xấu hổ lắm."

"Việc này chẳng có gì đáng xấu hổ, trước đó không phải chúng ta đã điều tra rõ rồi sao, Tào Nguyệt Đình vốn là vận động viên nhiều năm, sau lên đại học, tuy vì bề ngoài mà không còn luyện tập nhưng thể lực chắc chắn vẫn rất tốt." Vấn đề này Đới Húc nghĩ thoáng hơn Mã Khải.

Mã Khải chu môi: "Nói thì nói vậy, nhưng cô ấy cũng không phải vận động viên ném lao chuyên nghiệp, nếu chuyên nghiệp thì em phục, nhưng bán chuyên... A, lão Đới, em còn tưởng anh chắc chắn mạnh hơn em, anh xem cánh tay anh đi, toàn là cơ bắp, hơn nữa với chiều cao của anh, muốn nâng cái lồng sắt kia ra chắc hẳn dễ dàng hơn em, không ngờ anh thế mà cũng..." Nói tới đây, Mã Khải bỗng cảm thấy bản thân có chỗ không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ không bình thường, "Lão Đới, em phát hiện em thật ngớ ngẩn! Anh vừa rồi là sợ em mất mặt, nhường em, cố ý không kéo ra đúng không?" . Truyện Thám Hiểm

Đới Húc không thừa nhận cũng không phủ nhận, cười ha hả thay đổi đề tài. Mã Khải cũng biết mặt mũi khó khăn lắm mới tìm về được không thể tùy tiện đánh mất, chính mình vì chuyện ngớ ngẩn mà cười mỉa vài tiếng, không nhắc nữa.

Tào Nguyệt mua chim hai lần, mỗi lần không mười thì hai mươi con, đúng như chủ cửa hàng đầu tiên bọn họ ghé thăm nói, mặc kệ chủng loại, màu sắc, chỉ cần là rẻ nhất, cách mua hàng này thật sự kỳ lạ, hơn nữa cô ta còn không mua lồng chim, ngay cả đồ ăn cũng không, càng không màng khả năng chen chúc trên xe buýt không tốt cho mấy chú chim, tổng hợp lại, Đới Húc cho rằng thời điểm mua những con chim đó, Tào Nguyệt Đình căn bản không định để chúng sống lâu.

"Em nghĩ ra rồi, lão Đới, em nghĩ ra rồi!" Rời khỏi trang trại, trên đường Đới Húc lái xe qua chỗ gần trường đại học của Tào Nguyệt Đình và Trương Ức Dao tụ họp với nhóm Chung Hàn, Mã Khải bỗng nhiên chồm lên, hưng phấn nói, "Không phải vì Trương Ức Dao chen chân mà Tào Nguyệt Đình chia tay với bạn trai sao? Sau khi chia tay còn muốn quay lại, cho dù bị từ chối vẫn có thể nhẫn nhịn, việc này vốn đã không hợp lý, khẳng định cô ta đã tìm được cách giải quyết khác! Cô ta mua nhiều chim như vậy nhất định là để trút giận, không phải có lần báo chí đưa tin kêu có người cảm xúc không ổn định, bên trong mang khuynh hướng bạo lực đã mua chim về hành hạ đến chết sao!"

Nghe Mã Khải nói xong, Đới Húc từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, thở dài.

"Sao thế? Lão Đới, em nói không đúng sao? Em cảm thấy rất hợp lý, anh còn thở dài là sao?" Mã Khải bị thái độ của Đới Húc làm cho mờ mịt, vội hỏi.

Đới Húc lắc đầu: "Theo tôi thấy, cái tên Mã Khải này không hợp với em, nên sửa lại."

"Sửa? Sửa thành gì?" Mã Khải tò mò hỏi.

"Sửa thành Mã Hậu Pháo."

Phương Viên ngồi bên cạnh vốn dĩ không định xen vào, kết quả nghe Đới Húc nói như vậy liền nhịn không được mà phụt cười thành tiếng, lại sợ Mã Khải xấu hổ, cô còn cố gắng kiềm chế không để bản thân cười lớn, vô cùng vất vả.

Mã Khải gãi đầu, cậu nghe không ra Đới Húc đang trêu chọc mình, chuyện này cậu cũng ngại đi hỏi anh, đành phải hỏi Phương Viên: "Phương Viên, cậu tốt bụng nhất, đừng cười nữa, cậu nói xem sao tớ lại là Mã Hậu Pháo?"

"Cậu đi theo cả nửa ngày còn không biết chúng ta vì sao phải tới trang trại hỏi thăm việc Tào Nguyệt Đình mua chia sao? Điều tra đã kết thúc rồi, cậu mới đem mục đích ban đầu của chúng ta ra làm tổng kết, cậu không chỉ có vấn đề mã đứng sau pháo, phản ứng cũng chậm nửa nhịp." Phương Viên vừa cười vừa giải thích.

Mã Khải sửng sốt, vỗ trán mình, tựa lưng vào ghế than ngắn thở dài: "Xong rồi! Xong rồi! Chỉ số IQ này của tớ..."

Lúc này, Đới Húc vừa rồi còn trang nghiêm trêu chọc Mã Khải cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, Phương Viên cười đến bả vai run lên. Nói thật, Mã Khải tư chất bình thường, con người không xấu, đa phần thời gian thực tập cùng cậu ấy có thể nói là vui vẻ sống chung, tiền đề là cái tật lắm mồm đừng tái phát, vậy là đã cảm ơn trời đất rồi. Gần đây Phương Viên ăn ít, gương mặt vốn đầy đặn không còn mượt mà như trước, tuy không ít lần bắt gặp ánh mắt không tán đồng của Đới Húc, nhưng nếu có thể giảm bớt tỷ lệ khả năng Mã Khải dùng dáng người để trêu chọc mình, đây cũng coi như là chuyện tốt.

Chung Hàn ở gần trường đại học sớm đã chờ họ, anh đã xác định được thân phận và cách liên lạc với bạn trai cũ của Tào Nguyệt Đình nhưng vẫn chưa đi tìm người kia, bởi vì nghe nói chàng trai này hơi có cá tính, hơn nữa lại là loại thích ăn mềm không thích cứng, vì thế sau khi suy xét, Chung Hàn cảm thấy việc này vẫn là nên giao cho Đới Húc, cho nên anh hẹn Đới Húc tới trao đổi chút thông tin, sau đó cùng Cố Tiểu Phàm điều tra xem sau khi mua chim về trường Tào Nguyệt Đình đã xử lý thế nào.

"Tôi mới phát hiện, trách không được hôm nay an tĩnh như vậy, thì ra là thiếu một người." Chung Hàn nhìn lướt qua Mã Khải và Phương Viên bên cạnh, nói với Đới Húc, giọng điệu không nghe ra là châm chọc hay chỉ thuận miệng.

Đới Húc tránh Phương Viên và Mã Khải một chút, sau đó mới hỏi anh: "Chuyện gì thế? Hôm qua Lâm Phi Ca không tới, nói là không khỏe, tôi nghe Mã Khải nói với Phương Viên cô bé là vì bị cậu dạy dỗ mà tâm trạng không tốt không muốn đi làm. Việc này tôi không để bụng lắm, cậu cũng không phải người chấp nhặt, nhưng vừa rồi nghe cậu hỏi, tôi liền cảm thấy có vấn đề. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lâm Phi Ca trêu chọc cậu?"

"Nghê Nhiên trêu chọc tôi lâu như vậy không phải vẫn tốt đó sao?" Chung Hàn trừng mắt, tỏ vẻ bất mãn, "Vốn dĩ cô bé kia muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng tiếc là cô ấy lại đi trêu chọc Tiểu Phàm."

"Nói câu gì khó nghe sao?" Đới Húc hỏi.

Chung Hàn hừ một tiếng: "Nói bóng nói gió, ý là bảo Tiểu Phàm không xứng với tôi, còn kêu cô ấy ở sau dùng thủ đoạn không tốt."

"Tiểu Phàm tức giận?" Đới Húc có chút nghi ngờ, theo hiểu biết của anh về Cố Tiểu Phàm, cô gái kia không phải người dễ tức giận với kẻ khác.

"Nếu cô ấy tức giận thì đã không tên Cố Tiểu Phàm."

Đới Húc bất lực lắc đầu: "Cậu đó, Tiểu Phàm người ta còn không tức giận, cậu đã một hai ra mặt, đúng là việc không gấp cũng phải gấp."

Chung Hàn liếc nhìn Phương Viên một cái, lại trừng mặt nhìn Đới Húc: "Người sáng suốt khi bị uy hiếp sẽ không chủ động công kích. Cố Tiểu Phàm là vợ chưa cưới của tôi, ai nghi ngờ cô ấy thì chẳng khác nào nghi ngờ ánh mắt tôi có vấn đề, vì thế không thể xem như tôi một hai phải ra mặt."

Đới Húc cười ha ha, vỗ vai anh, không nói nữa, tính cách Lâm Phi Ca thế nào, mấy tháng tiếp xúc Đới Húc không phải không biết, với tác phong xưa nay của Chung Hàn, chỉ khiến cô ấy chịu chút ảnh hưởng tâm lý, hôm sau không muốn đi làm đã là khách khí.

Sau khi phân công rõ ràng, Đới Húc dẫn theo Mã Khải và Phương Viên đi tìm bạn trai cũ của Tào Đình Nguyệt, rất nhanh bọn họ đã nghe ngóng được hắn đã ở quán net gần trường chơi game với người khác. Đới Húc biết đó không phải nơi nói chuyện, vì thế kêu Mã Khải vào trong tìm người, còn mình và Phương Viên ở ngoài chờ. Một lát sau, Mã Khải quay lại, phía sau có một nam sinh đi theo, dáng người bình thường, không cao không lùn, da hơi vàng, không có điểm nào nổi bật.

"Anh chị tìm tôi làm gì?" Tới cửa, hắn nhìn Đới Húc, lại nhìn Phương Viên, hỏi, giọng điệu lộ vẻ lui manh khiến người đối diện khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.