Gần đây vì sự xuất hiện của người gỗ, đầu óc Phương Viên và Đới Húc hầu như đều đặt trọng tâm vào chuyện này, bao gồm cả Đoạn Phi Vũ “bỏ nhà đi” đến giờ chưa rõ tung tích, ngược lại Kha Hữu Lợi là ba ruột của Kha Tiểu Văn cùng người nhà nạn nhân trở nên nhạt nhòa trong mắt cả họ, cho dù gần đây không chú ý tới ông ta, ông ta cũng không chủ động liên lạc với Đới Húc và Phương Viên, nhưng bây giờ nghe nói ông ta bị đánh phải nằm viện, hai người vẫn phải coi trọng.
Kha Hữu Lợi ở bệnh viện trung tâm thành phố A, Đới Húc thay đổi tuyến đường đến bệnh viện, vị trí bệnh viện khá gần trung tâm thành phố, hiện tại là giờ cao điểm, bọn họ vất vả lắm mới phát tới nơi, lại phát hiện sáng sớm nơi này cũng ngựa xe như nước, ở lối vào bãi đổ xe cũng chật ních, hơn nửa ngày mới thuận lợi lái vào, tìm được vị trí đỗ xe, bọn họ vội vàng theo thông tin tìm đến khu nội trú.
Trên người Kha Hữu Lợi cơ bản đều là vết thương ngoài da, có điều vì có một chỗ nứt xương nên được sắp xếp nằm ở khoa chỉnh hình. Tới phòng bệnh, Phương Viên và Đới Húc đều sửng sốt. Cẳng chân nứt xương của Kha Hữu Lợi đã băng bó thạch cao, dùng một cái giá treo lên, ông ta chỉ cần nằm nghỉ ngơi, không quá nghiêm trọng, điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là hai người ngồi một trái một phải bên giường.
Bên trái giường bệnh là Ngô Thư Cầm, bà ta một tay cầm hộp cơm giữ nhiệt, một tay cầm muỗng, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi để hạ nhiệt độ. Mà bên phải giường bệnh là Hồng Thanh, nhìn qua Hồng Thanh không ổn lắm, trên má có vết bầm tím, hai mắt cũng sưng đỏ, tâm trạng còn có vẻ tức giận.
Hai người phụ nữ này sao lại cùng ở đây? Vừa thấy hai người họ ở cùng nhau, Phương Viên liền sợ lát nữa bọn họ sẽ cãi vã trong bệnh viện y hệt lần trước.
Thuận tiện Phương Viên cũng thấy tò mò, không phải Kha Hữu Lợi bị thương sao? Sao mặt mũi Hồng Thanh cũng bầm dập? Hơn nữa Hồng Thanh trông rất tủi thân, Ngô Thư Cầm coi như bà ta không tồn tại. Trong đây có chuyện gì à? Chẳng lẽ Hồng Thanh bị thương có liên quan tới Kha Hữu Lợi? Mà Kha Hữu Lợi bị thương có liên quan gì đến Ngô Thư Cầm sao? Nếu không với tính cách của Ngô Thư Cầm, bà ta chắc chắn sẽ không có thái độ như bây giờ.
Thời điểm Phương Viên thầm suy đoán, Đới Húc đã lên tiếng chào hỏi Kha Hữu lợi. Vừa thấy Đới Húc và Phương Viên đến, ông ta muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, có lẽ đụng trúng vết thương trên đùi phải, ông ta đau đến nhăn mặt. Ngô Thư Cầm vội buông hộp cơm, muốn dìu ông ta lại bị ông ta né đi, không cho bà ta đỡ. Hồng Thanh ở bên cẩn thận đỡ Kha Hữu Lợi, quan tâm: “Ông chậm một chút, phải cẩn thận đấy!”
Kha Hữu Lợi không né tránh Hồng Thanh, ông ta thở dốc mấy hơi, ngượng ngùng gật đầu với Phương Viên và Đới Húc: “Làm phiền cô cậu tới đây một chuyến, tôi không ngồi dậy được, cô cậu đừng trách.”
“Không sao, trên đường đi làm chúng tôi mới nhận thông báo nên trực tiếp tới đây, cũng tại còn sớm quá nên không kịp mua chút trái cây.” Đới Húc cũng khách sáo với Kha Hữu Lợi.
Kha Hữu Lợi vội xua tay: “Không được, không được, chuyện của Tiểu Văn đã khiến cô cậu lo lắng nhiều rồi, tôi không sao, không thể gây thêm phiền phức cho cô cậu, bắt cô cậu tới tới đây một chuyến tôi đã ngại lắm rồi.”
“Chuyện này là sao vậy?” Đới Húc đã biết đại khái thương tích của Kha Hữu Lợi, biết ngoại trừ một chỗ nứt xương còn có bao nhiêu tổ chức mềm tổn thương và máu bầm dưới da, đồng thời từ thông báo anh cũng biết đám người đánh Kha Hữu Lợi đều đã sai lưới, một tên cũng không sót, đa số những tên đó là những người thất nghiệp khoảng hai mươi tuổi, trong đó còn có người từng có tiền án, thú vị nhất là kẻ dẫn đầu nhóm người này đi đánh Kha Hữu Lợi chính là con riêng của ông ta - Ngô Học Hải.
Cho nên bây giờ Đới Húc hỏi Kha Hữu Lợi như vậy không phải biết rõ còn cố hỏi ông ta, mà muốn thông qua Kha Hữu Lợi biết lý do Ngô Học Hải và đám côn đồ vây đánh ba kế của mình, hơn nữa còn đánh nặng tay thế. Theo tình hình nắm bắt, nếu không phải xung quanh có người phát hiện, báo cảnh sát kịp thời, 110 tuần tra lập tức chạy tới, không chừng Kha Hữu Lợi còn bị thương nặng hơn.
Vừa nghe Đới Húc hỏi nguyên nhân, Ngô Thư Cầm lập tức cứng đờ.
Kha Hữu Lợi liếc nhìn bà ta, không lập tức trả lời, im lặng một lát mới nói: “Thì xui xẻo thôi...”
“Đúng vậy, do xui xẻo.” Hồng Thanh ở bên cũng thở dài, “Ông xui xẻo, tôi cũng xui xẻo theo, đang đi đường êm đẹp lại đột nhiên bị người ta chặn đánh, tôi sống đến từng này tuổi đây là lần đầu gặp chuyện này đấy!”
“Bà cũng bị tập kích à?” Tuy đã có phỏng đoán nhưng nghe Hồng Thanh nói, Phương Viên vẫn hơi giật mình, bởi vì từ tin tức Đới Húc nhận không có nghe nói Hồng Thanh cũng bị tập kích, thông tin của người nọ chỉ nhắc tới mỗi Kha Hữu Lợi.
“Đúng vậy, có điều tôi không sao, may có Kha Hữu Lợi che chở tôi, nếu không tôi bây giờ không biết có phải đang nằm ở phòng bệnh khác không.” Hồng Thanh tỏ vẻ khó chịu, lúc nói chuyện còn cố ý vô tinh quay nửa bên mặt bầm tím cho Phương Viên và Đới Húc xem, vừa nói vừa xoa xoa lồng ngực, “Đến cuối cùng chỉ có Kha Hữu Lợi bị thương, còn tôi lại không sao, ngoại trừ vết bầm tím trên mặt, những vết thương khác đều không quá nặng. Đám lưu manh kia không nhằm vào tôi nên thôi, tôi không báo cảnh sát đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, nhưng có vài người đúng là rất quá đáng, ban ngày ban mặt lại tụ tập đánh người, đánh Kha Hữu Lợi thành như vậy chắc không thoát được chén cơm tù đúng không?”
Nói xong, bà ta liếc xéo Ngô Thư Cầm ở đối diện, kỳ lạ là Kha Hữu Lợi không hề ngăn cản việc Hồng Thanh khiêu khích, mà lần này phản ứng của Ngô Thư Cầm cũng rất bình tĩnh, làm như mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Hồng Thanh, tiếp tục bưng hộp cơm giữ nhiệt lên, thổi canh.
“A, bớt nóng rồi, ông ăn một chút đi, bác sĩ nói bổ sung canxi sẽ khôi phục nhanh hơn đấy.” Bà ta đưa muỗng lên môi thử độ ấm, sau đó dịu dàng nói với Kha Hữu Lợi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp xúc vụ án của Kha Tiểu Văn đến nay Đới Húc và Phương Viên nhìn thấy Ngô Thư Cầm săn sóc Kha Hữu Lợi như vậy. Trước đây ỷ vào Ngô Học Hải côn đồ chống lưng, hơn nữa tình cảm hai người đã không còn, đối với Kha Hữu Lợi có thể nói Ngô Thư Cầm rất ngang ngược.
Nhưng Kha Hữu Lợi lại không nể mặt sự quan tâm này của Ngô Thư Cầm, tức giận đẩy hộp cơm ra. Nếu không phải Ngô Thư Cầm né kịp thì canh trong hộp giữ nhiệt đã đổ hết lên người.
“Bà lấy ra đi.” Kha Hữu Lợi tỏ vẻ phiền chán, có điều ngại đây là bệnh viện, ông ta vẫn thấp giọng, “Bà đi đi, đừng ở đây nữa, tôi gặp bà là thấy phiền rồi.”
“Phiền thì cứ phiền đi. Cho dù ông thấy tôi phiền thì tôi cũng phải hầu hạ ông, chuyện này là lỗi của Học Hải, tôi làm mẹ đương nhiên phải chuộc tội cho con trai mình.” Ngô Thư Cầm không hề nổi giận, thậm chí còn rất bình tĩnh.
“Chị chuộc tội cho con chị hay chuộc tội cho chính chị hả? Con trai chị dở dở ương ương, chính chị cũng không tốt đẹp gì!” Hồng Thanh cáu giận nói một câu.
Ánh mắt Đới Húc lần nữa hướng về phía Kha Hữu Lợi: “Tại sao Ngô Học Hải lại đột nhiên muốn đánh ông? Hơn nữa rốt cuộc là mâu thuẫn gì mà khiến cậu ta phải gọi thêm người cùng đánh.”
Kha Hữu Lợi trở nên rối rắm, có điều vẫn nói thật: “Thằng nhóc kia tìm một đám côn đồ mai phục bên đường chờ đánh tôi là vì tôi đánh mẹ nó, cho nên nó muốn trả thù.”
Phương Viên lập tức nhìn sang Ngô Thư Cầm, thấy Ngô Thư Cầm vén tay áo, còn những chỗ khác không có vết thương gì, mà thời điểm nghe Kha Hữu Lợi nói, Ngô Thư Cầm không những không tức giận hay bất mãn, ngược lại là càng căng thẳng. Vì thế Phương Viên theo lời Kha Hữu Lợi nói, tiếp tục hỏi ông ta: “Tại sao ông muốn đánh Ngô Thư Cầm? Ông đánh bà ấy thế nào mà khiến Ngô Học Hải giận như vậy?”
Kha Hữu Lợi liếc nhìn Ngô Thư Cầm, sau đó mới nói: “Không có gì, chút hiểu lầm thôi.”
Câu trả lời này khiến Ngô Thư Cầm có hơi kinh ngạc, bà ta nhìn Kha Hữu Lợi, tỏ vẻ khó hiểu, dường như còn có chút cảm kích. Mà Hồng Thanh ở phía bên kia đương nhiên không nghĩ như vậy, nghe Kha Hữu lợi nói xong, bà ta lập tức nhíu mày, bất mãn nhìn Kha Hữu Lợi. Kha Hữu Lợi hiển nhiên cũng phát hiện chi tiết này nhưng ông ta lựa chọn lảng tránh Hồng Thanh.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Lần này Phương Viên biết rõ còn hỏi, thật ra căn bản không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn biểu hiện của ba người này là biết trong đây chắc chắn có vấn đề. Có điều rốt cuộc là vấn đề gì, Kha Hữu Lợi sẽ không nói, nếu chịu nói, vừa rồi ông ta đã không cho một đám án mơ hồ như vậy. Ngô Thư Cầm thì không cần phải bàn đến, từ thái độ của hai người, nguyên nhân của cuộc xung đột là đến từ bà ta. Còn Hồng Thanh, nếu Phương Viên không hỏi, chỉ sợ Hồng Thanh cũng không có cơ hội lên tiếng, không chừng Kha Hữu Lợi sẽ ngăn cản bà ta.
Quả nhiên vừa nghe Phương Viên hỏi, Hồng Thanh liền bất mãn nhìn Kha Hữu Lợi, sau đó chỉ Ngô Thư Cầm: “Chuyện chị ta đối xử tệ bạc với con trai của tôi đã bị Kha Hữu Lợi biết, Kha Hữu Lợi tức giận nên đánh chị ta mấy cái, sau đó đứa con trai lưu manh kia của chị ta tìm người tới đánh tôi và Kha Hữu Lợi! Hay lắm, tôi bị đánh một trận, mặt bị đánh bầm tím, nể tình Kha Hữu Lợi che chở tôi không để tôi bị thương nặng nên tôi không nói gì cả, nhưng con trai tôi thì sao? Con trai tôi trêu chọc ai hả? Nó mới từng đó tuổi, chuyện thế này có một lần sẽ có hai lần, ai biết vụ án của con trai tôi rốt cuộc có liên quan tới bà mẹ kế tâm địa độc ác không!“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
2. Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo
3. Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
4. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
=====================================
Bà vừa nói vừa duỗi tay chỉ Ngô Thư Cầm, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ.
Lần này Ngô Thư Cầm không nhe răng nhướng lợi như thời điểm đối chọi gay gắt với Hồng Thanh, bà ta hơi cúi đầu, không nói gì cả, ngay cả Kha Hữu Lợi hình như cũng không muốn Hồng Thanh kể chuyện này, nhưng khi Hồng Thanh kể, Kha Hữu Lợi lại không ngăn cản.
“Trong chuyện này có chi tiết nào chúng tôi không biết không?” Đới Húc bình tĩnh hỏi, ánh mắt hướng về phía Kha Hữu Lợi, vấn đề này đương nhiên đang hỏi ông ta.
Kha Hữu Lợi im lặng một lát, thở dài: “Tôi đánh Ngô Thư Cầm là vì tôi nghe được một chuyện bản thân không chấp nhận được. Tôi nghe nói bà ta trộm thuốc ngủ ở bệnh viện về nhà, lén cho Tiểu Văn uống, tôi muốn tìm bà ta hỏi cho rõ xem. Tôi cứ tưởng bà ta sẽ phủ nhận, không ngờ bà ta lại thừa nhận. Khi đó tôi quá kích động, hỏi bà ta tại sao lại làm như vậy. Bà ta nói bà ta thấy mọi mặt Tiểu Văn đều hơn Ngô Học Hải, hơn nữa Tiểu Văn không thân với bà ta, nên bà ta tức giận. Tôi nghe vậy liền nổi trận đùng đùng, mắng Ngô Thư Cầm một trận, sau đó tát bà ta mấy cái, đòi ly hôn, cuối cùng bỏ đi. Đúng lúc Hồng Thanh có việc tìm tôi, hai chúng tôi ra ngoài gặp nhau, lúc chạng vạng bị Ngô Học Hải dẫn theo mấy người tới đánh. Ngô Học Hải làm vậy là vì hận tôi đánh mẹ của nó, muốn báo thù, chuyện chỉ thế thôi.”
“Vậy tại sao ông không nói? Ông cảm thấy hành vi của Ngô Thư Cầm đáng tha thứ hay có băn khoăn nào khác sao?” Phương Viên hỏi.
Kha Hữu Lợi lắc đầu: “Tôi đương nhiên không tha thứ cho bà ta, nếu Tiểu Văn còn sống, tôi chắc chắn sẽ không để yên, nhưng bây giờ Tiểu Văn không còn nữa, tôi cũng bị thương, tôi không muốn lại gây thêm chuyện. Ngô Thư Cầm đã thề khi ấy bà ta chỉ nhất thời hồ đồ, không có lần nào khác, chuyện lần này của Tiểu Văn không hề liên quan tới bà ta tôi tin, dù gì cũng sống với nhau mấy năm, tôi biết bà ta là người thế nào. Hiện tại tôi cũng đánh bà ta, Ngô Học Hải đánh tôi, mọi việc tôi không muốn nhắc lại nữa, nhắc lại cũng không có ý nghĩa.”