“Nè Phương Viên, con còn nghe điện thoại không? Nói gì đi chứ!” Mẹ Phương Viên ở đầu bên kia đợi một lát, không thấy Phương Viên trả lời, bà ta không khỏi sốt ruột, lên tiếng thúc giục.
Phương Viên hoàn hồn, bất lực thở dài: “À, con biết rồi, chuyện này để sau rồi nói, con đang điều tra một vụ án, mẹ biết đấy, bận lắm.”
“Để sau rồi nói là thế nào? Không phải con định lật lọng đấy chứ?” Mẹ Phương Viên tỏ vẻ bất mãn, nhưng ngay lập tức bà ta không dùng ngữ điệu này nữa, nhanh chóng điều chỉnh thái độ của mình, nhẹ giọng, “Không sao, con yên tâm đi, mẹ biết con gái của mẹ bận, con gái thời nay rất quan tâm sự nghiệp, mẹ hiểu, cũng ủng hộ con, cho nên việc này con cứ giao cho mẹ, mẹ chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con, sẽ không để xung đột với công việc của con. Con chỉ cần chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó nhớ phải biến bản thân trở nên xinh đẹp, không làm mẹ mất mặt là đủ rồi!”
“Nhưng dạo này con rất bận, tan làm khi nào cũng không biết, bản thân con còn không biết phải sắp xếp thế nào cho ổn thỏa chứ đừng nói là mẹ.” Phương Viên vẫn tìm lý do thoái thác.
“Được rồi, việc này con không cần lo, con cứ giải quyết của mình đi, mẹ sẽ gọi báo con thời gian sau.” Mẹ Phương vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình, nói xong thì lập tức cúp máy, không cho Phương Viên thêm bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Phương Viên mệt mỏi thở dài. Nếu bảo bản thân không chút phản cảm thì là nói dối, nhưng khi đó chính cô nhất thời phiền lòng nên mới đồng ý giúp mẹ Phương ứng phó chuyện này, bây giờ lật lọng không phải tính cách của cô, cô chỉ trách bản thân sao lúc đó lại thiếu kiên nhẫn, cũng không ngờ mẹ Phương cứ dây dưa mãi không ngừng.
Phương Viên vừa buông điện thoại, Đới Húc ở ngoài liền gọi cô ăn cơm. Cô rầu rĩ mở cửa ra ngoài. Đới Húc thấy cô như vậy cũng hoảng sợ, vội hỏi cô bị sao.
“Bây giờ em bắt đầu tin chuyện người gỗ nguyền rủa là thật rồi, sau khi gặp nó quả thật có chuyện xui xẻo ập tới.” Phương Viên lại thở dài, ngồi xuống cạnh bàn, thuận tay đưa Đới Húc đôi đũa, sau đó kể chuyện mẹ Phương không ít lần gọi điện cho cô chỉ vì đối tượng xem mắt đã về thành phố A, bảo cô chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào, “Càng không ngờ việc này chẳng những vẫn xảy ra, còn sắp ập tới! Mệt quá mà!”
Thấy cô về phòng thay quần áo, gọi điện thoại, lúc ra ngoài thì cau mày, dáng vẻ đầy tâm sự, Đới Húc tưởng cô gặp chuyện gì khó khăn, kết quả nghe cô kể rõ ngọn nguồn xong, anh lại thả lỏng, bật cười: “Tôi còn tưởng có chuyện gì, thì ra là chuyện này, thế thì đi gặp đi, vốn dĩ nếu không đồng ý với mẹ em, chuyện này sớm muộn cũng đến. Em cứ nghĩ đơn giản là đi gặp mặt, ăn bữa cơm, còn có gặp nhau lần hai hay không còn phải xem tâm trạng của em. Tóm lại là chuyện này không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
Nghe anh nói thế, Phương Viên không khỏi kinh ngạc. Cô nhìn Đới Húc, quan sát tỉ mỉ nét mặt anh, nhìn thế nào cũng không giống bằng mặt không bằng lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo hoặc trêu chọc mình, ngược lại anh vô cùng nghiêm túc thảo luận, điều này khiến Phương Viên càng hoang mang.
“Nhưng... Em tưởng anh sẽ không mong em đi gặp người kia.” Phương Viên theo bản năng nói ra chuyện mình buồn bực nhất, nói xong cô lại cảm thấy mình nói vậy hình như không ổn. Cô chưa cho Đới Húc bất kỳ câu trả lời nào, Đới Húc cũng đã nói hy vọng Phương Viên suy nghĩ kỹ rồi trả lời mình, không cần vội vàng đưa ra quyết định. Cho nên mấy hôm nay, cô luôn làm bộ coi như cuộc đối thoại đó của hai người chưa từng có, vẫn ở cùng Đới Húc như thường ngày, nhưng bây giờ hỏi ra cảm giác lại khác, cứ như bản thân cố ý giả vờ hồ đồ. Chắc Đới Húc sẽ hiểu lầm cô là loại người biết rõ đối phương thích mình lại không tỏ rõ thái độ, cứ chơi đùa người ta thế chứ?
Hiển nhiên, băn khoăn của Phương Viên là dư thừa, đối mặt với vấn đề này, Đới Húc khá bình tĩnh. Anh lắc đầu, nói: “Vậy có thể là em hiểu lầm những lời tôi nói với em rồi. Tôi sẽ không ngăn cản em vì biết em đồng ý với mẹ đi gặp đối tượng xem mắt bà ấy vừa lòng. Tôi vẫn giữ suy nghĩ đó, bày tới với em chỉ có một mục đích, đó là cho em thêm một sự tham khảm. Nghĩa của hai từ tham khảo rất rõ ràng, thảm khảo nhất định phải có hơn một người được đề cử, nếu em không đi gặp đối tượng xem mắt mẹ em chọn thì bản thân tôi còn không được tham khảo không phải sao?”
Tuy trước đây Phương Viên chưa từng yêu đương nhưng không có nghĩa cô không biết con gái một khi yêu sẽ thế nào, bởi vậy nghe Đới Húc nói xong, cô lại càng nghi ngờ, người ta bảo tình cảm giữa nam nữ là dục vọng sở hữu, hai bên đều hy vọng loại trừ tất cả người khác phái có khả năng cạnh tranh bên cạnh đối phương, nhưng tại sao Đới Húc vừa nói thích mình, lại không giống người thường không hy vọng có người khác phái xuất hiện bên cạnh mình, để anh có cơ hội được tham khảo chứ? Suy nghĩ của anh rốt cuộc là gì?
Có thể nét mặt hoang mang của Phương Viên quá rõ, Đới Húc cũng nhìn ra, anh kiên nhẫn giải thích với cô: “Hai chúng ta thật sự quen biết nhau là từ ngày em được phân công đến Cục Công An thành phố A thực tập đúng không? Đến giờ cùng lắm chỉ mới gần một năm, thời gian này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, muốn hiểu rõ một người có lẽ chưa chắc đủ, nhưng để biết rõ tính cách của một người với tôi thì vẫn là chuyện có thể làm được. Tôi thấy em là người thông minh, lý trí, nhưng trong những vấn đề khác em vẫn còn là cô bé đơn thuần, đặc biệt trong phương diện tình cảm. Tôi không thể nói đây là chuyện tốt hay xấu. Người có cuộc sống tình cảm quá phong phú đối với bản thân tôi, dù là với đàn ông hay phụ nữ đều không phải chuyện đáng khoe khoang gì, chỉ chứng minh tính cách người đó chưa trưởng thành, cho nên bản thân không biết mình cần một người đồng hành thế nào. Ngược lại cũng thế, chưa thật sự yêu đương nhiên ít nhất vẫn có thể lựa chọn đối tượng, mà càng có nhiều tham khảo thì càng dễ biết bản thân muốn điều gì.”
Phương Viên nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thời trung học của cô thì không cần phải nói, kể cả khi bố mẹ chưa ly hôn, gia đình họ cũng chưa từng nghiêm túc ngồi xuống nói với cô về tình cảm quan hay vấn đề tìm bạn đời, bởi vậy cô chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ nghe quan điểm của Đới Húc, cô thấy rất mới mẻ, dường như cũng rất có lý.
Thấy cô không phản đối, Đới Húc không nói tiếp: “Tôi không mong vì việc mình loại trừ tất cả đối tượng tham khảo của em, dồn em vào đường cùng, không chọn tôi cũng phải chọn tôi, dù đó là kết quả cá nhân tôi hy vọng nhất đương nhiên là sự chấp nhận của em, nhưng dù đã chọn thì tôi vẫn không phải người em thích. Mà sau khi gặp những người khác, em vẫn cảm thấy tôi là lựa chọn tốt nhất, đáp lại tôi, đó mới là điều tốt hơn của cả hai chúng ta.”
Phương Viên nghe xong, không thể nói là không rung động. Trước giờ cô toàn nghĩ tình cảm là ích kỷ, giống như bố mẹ cô, mọi việc đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, cho nên trong quan hệ tình cảm của hai người đương nhiên phải suy xét tới vấn đề “thế nào mới có lợi cho mình nhất”, nhưng cô không ngờ Đới Húc lại suy xét tới cả lợi ích của cô, có thêm đối tượng khác phái để tham khảo lựa chọn đối với cô khẳng định không phải chuyện xấu, nhưng với Đới Húc thì lại là một khái niệm khác.
“Anh hình như hơi quá... Vì người quên mình rồi nhỉ?” Phương Viên nửa đùa nửa thật.
Đới Húc cũng cười cười, lắc đầu: “Tôi không vĩ đại như vậy, thật ra làm thế không chỉ tốt cho em, đối với tôi cũng là điều tốt nhất. Nếu cuối cùng em không chọn tôi, vậy chứng minh cái gật đầu ban đầu chỉ là ngại mặt mũi hoặc nhất thời cảm động, còn không bằng không có bắt đầu. Hoặc là nếu đến cuối cùng em cảm thấy tôi mới là lựa chọn tốt nhất, vậy em lựa chọn sẽ không thấy hối hận, có lợi cho tình cảm sau này. Tính ra tôi vẫn tự tin vào chính mình, so với người khác tôi chưa chắc thua, em nói xem có phải không?”
Câu cuối cùng thật sự khiến Phương Viên phải lau mắt nhìn, nếu lời này do Chung Hàn nói, cô sẽ không hề thấy lạ, bởi vì trong đội hình sự, xét về độ tự tin, nếu Chung Hàn nhận đứng hai thì chắc chắn không ai nhận đứng nhất, nhưng còn Đới Húc? Anh không hề khoa trương, luôn cố che giấu tài năng của mình, mãi mãi giữ dáng vẻ tùy tiện, thậm chí là hình tượng mơ màng hồ đồ, dù trong công việc có biểu hiện xuất sắc được mọi người khẳng định, anh cũng giữ thái độ khiêm tốt, tuyệt đối không muốn trở thành chim đầu đàn. Câu nói tràn ngập tự tin, ý chí chiến sâu sôi trào như vậy do anh nói ra, đây là lần đầu Phương Viên nghe thấy.
“Có phải em đang cảm thấy mình lần nữa nhìn thấy một bộ mặt khác của tôi không?” Thấy Phương Viên sau khi nghe mình nói để lộ ánh mắt kinh ngạc, Đới Húc trêu chọc một câu, sau đó chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, “Bây giờ em không có gánh nặng gì cả, chúng ta mau ăn thôi, tối nay tôi làm mấy món cá nhân cho rằng mình nấu ngon nhất, còn không ăn sẽ nguội lạnh ảnh hưởng tới hiệu quả đấy!”
Phương Viên cũng nghĩ nên dừng vấn đề này lại, vì thế gật đầu, cầm chén cơm nhận đồ ăn Đới Húc gắp cho, nếm thử. Tính ra Đới Húc không hề khoe khoang, tay nghề nấu cơm của anh quả thật càng ngày càng tiến bộ.
Cứ như vậy, đề tài xem mắt tạm thời cho qua, cơm nước xong, Phương Viên đi rửa chén, tự cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa. Thứ nhất, công việc nhất định không được chậm trễ, cho nên đối với việc đi xem mắt, cô chắc chắn sẽ không hùa theo, mà kiểu thiếu gia nhà giàu chưa chắc đã có kiên nhẫn. Thứ hai, cho dù cuối cùng vẫn phải gặp mặt nhưng chuyện này chưa chắc đã thành, trước đây mẹ Phương dốc hết sức khuyên cô giảm cân chắc chắn là vì người ta rất coi trọng hình thể của bạn gái, mà cô không thường trang điểm, dáng người không giống siêu mẫu, tám phần không đạt tiêu chuẩn bạn đời của người ta, đến lúc đó cùng lắm thì tan rã trong không vui, nếu có nghe mấy câu không xuôi tay của đối phương thì cùng lắm mắt điếc tai ngơ không phải được rồi sao!
Nghĩ thế, tâm trạng Phương Viên cũng nhẹ nhàng hơn, còn việc Đới Húc nói về thứ tự tham khảo, thật ra quan điểm cá nhân của cô lại khác. Cô cảm thấy việc cứ thử yêu đương, đến cuối cùng chọn người đàn ông phù hợp với nhiều nhất không có gì đáng trách, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một người trong một nhóm tham khảo thì đó mới không có trách nhiệm.
Có điều Đới Húc nói như vậy cũng vì nghĩ cho cô, huống chi bản thân Phương Viên cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá lý tưởng, có hơi ấu trĩ, cho nên cô không nói ra.
Thời gian còn lại của buổi tối, bọn họ không ai thảo luận vấn đề này nữa, từng người đọc sát một lát rồi về phòng, dù gì bận rộn cả ngày, hôm sau còn có việc khác phải hoàn thành, nạp lại năng lượng là việc cần thiết.
Sáng hôm sau, Đới Húc và Phương Viên theo thường lệ xuất phát đi làm, có điều mới nửa đường, bọn họ nhận được cú điện thoại, lập tức đổi hướng.
Kha Hữu Lợi bị đánh phải nhập viện.