Đề nghị này của Đới Húc đương nhiên được Dương Thành ủng hộ, anh ta là người kẹp ở giữa, thật ra trong lòng khó xử rối rắm nhất, một bên phải đón nhận áp lực từ bên trên, một bên là sự bất lực của cấp dưới, anh ta cũng biết rất rõ muốn giải quyết cả hai không hề dễ dàng, hiện tại Đới Húc nghĩ được cách hóa bị động thành chủ động hay như vậy, cũng coi như thấu hiểu và phối hợp với anh ta, trong tình huống này, nếu không tích cực ủng hộ, bao nhiêu năm Dương Thành làm cảnh sát coi như uổng phí.
Được Dương Thành ủng hộ, Đới Húc cũng nắm chắc, chuẩn bị liên lạc với Hướng Văn Ngạn. Tin tức trên báo là do hắn viết, nói cách khác nếu giữa hai bài có chỗ mâu thuẫn, vậy điểm mấu chốt cũng nằm ở Hướng Văn Ngạn. Đối với việc này, Phương Viên không quá xem trọng, trong mắt của cô, Hướng Văn Ngạn là loại người hết thuốc chữa, Đới Húc làm như vậy kết quả có tám phần sẽ không lý tưởng. Nhưng Đới Húc không hề lo kết quả sẽ thế nào, đối với anh mà nói, dù vấp phải trắc trở cũng không phải chuyện xấu, việc này bọn họ chỉ cần chủ động, cuối cùng kết quả dù là gì, bọn họ đều không chịu tổn thất.
Vì không có số điện thoại cá nhân của Hướng Văn Ngạn, Đới Húc chỉ đành gọi thẳng đến ban biên tập của tòa báo, đối phương nghe nói anh muốn tìm Hướng Văn Ngạn, liền bảo anh chờ một lát.
Một lát sau, điện thoại có người nghe, giọng của Hướng Văn Ngạn từ bên kia truyền tới, có thể là vì chậm trễ giờ tan làm, nên nghe có vẻ hắn hơi mất kiên nhẫn, nhưng khi chưa rõ thân phận và mục đích của đối phương tới tìm, hắn vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của anh.
“Chào anh, tôi là Hướng Văn Ngạn của tạp chí Daily Life, xin hỏi anh là ai vậy?” Hướng Văn Ngạn hỏi.
“Chào anh, tôi là Đới Húc, cảnh sát của đội hình sự Cục Công An thành phố A, anh hẳn vẫn còn nhớ tôi đúng không?” Đới Húc nói chuyện rất nhiệt tình, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực.
Hướng Văn Ngạn ở bên kia im lặng hai ba giây, sau đó cười ha ha, trào phúng hỏi: “Giờ này đột nhiên gọi tới tòa soạn tìm tôi, có chuyện gì sao? Không phải anh chị muốn nhờ tôi viết bài ca ngợi công tích vĩ đại của anh chị đấy chứ? Nếu là thế, vậy anh không cần nói nữa, tôi là người rất có nguyên tắc, báo chí chỉ đưa tin đúng sự thật, tuyệt đối không thay ai mạ vàng tô phấn. Chỗ tôi tan làm rồi, nếu anh có việc quan trọng gì thì tranh thủ thời gian nói ngắn gọn, nếu không tôi tắt máy đây. Tôi không rảnh cà kê với anh chị, muốn phóng viên viết bài ngon ngọt thì tự làm tốt chuyện của mình đi.”
“Đúng vậy, anh nói rất đúng, dù là vấn đề báo chí đưa tin nên căn cứ vào sự thật hay chúng tôi nên làm tốt bổn phận của mình, tôi đều đặc biệt tán đồng.” Đới Húc không hề để ý tới thái độ của Hướng Văn Ngạn, dù sao chuyện này sớm đã nằm trong dự kiến của anh, “Hôm nay tôi gọi điện cho anh quả thật vì việc đứng đắn, cho nên xin lỗi vì ảnh hưởng tới thời gian tan làm của anh.”
“Vậy anh nói nhanh lên, buổi tối tôi còn có hẹn.”
“Được, tôi nói ngắn gọn. Chúng tôi muốn nhờ quý báo hỗ trợ đăng tin tìm người căn cứ vào bức tranh phác họa chân dung của hộp sọ tìm được ở nhà ma, hi vọng có thể thông qua phương diện truyền thông nhanh chóng xác định thân phận người chết, đương nhiên, để tiện cho các anh đăng bài tìm người, những tin tức quan trọng chúng tôi sẽ không che giấu, chắc chắn cung cấp đúng sự thật cho các anh.”
Hướng Văn Ngạn nghe xong, cười lạnh: “Cảnh sát Đới, nói thật, tôi không rõ trình độ giáo dục nghề cảnh sát các anh thế nào, có câu thời cơ đã qua sẽ không bao giờ quay lại, chắc anh hiểu đúng không? Lúc trước tôi cố tình chạy tới Cục Công An, muốn phỏng vấn anh chị, nhưng anh chị đều ra sức khước từ, người này không muốn, người kia không muốn, khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn. Con người tôi cũng tương đối thức thời, anh tình nguyện hợp tác với tôi, tôi đương nhiên rất vui, nhưng nếu anh chị đã tỏ rõ thái độ, tôi sẽ không lấy mặt mình dán lên mông người khác. Khi đó một chút thành ý hợp tác cũng không có, đến giờ, báo chí chúng tôi có giá trị lợi dụng với anh chị, anh liền chạy tới tìm tôi, anh cảm thấy làm vậy hợp lý sao?”
“Chúng tôi có chức trách của mình, anh cũng có yêu cầu nghề nghiệp của riêng anh, chúng ta mỗi người đều có kỷ luật công tác, trên cùng phương diện hẳn nên thông cảm cho nhau một chút. Khẳng định anh cũng hi vọng có thể có được tin tức trước những phương tiện truyền thông khác, bởi vậy nói đúng ra chúng ta đang hợp tác, cùng nhau có lợi, hoàn toàn không có cái gì gọi là thời cơ đã qua sẽ không bao giờ quay lại.”
“Ha ha, tôi thấy đây không phải việc tất yếu. Ngay từ đầu, tòa báo chúng tôi đã đứng về phía tìm kiếm sự thật, cũng đã đăng bài vạch trần mặt trái của nghề cảnh sát anh chị, cho nên hiện tại anh chị hi vọng chúng tôi thay đổi lập trường, vậy xin lỗi, chúng tôi có nguyên tắc của mình.”
Vì Đới Húc mở loa ngoài, cho nên Phương Viên ngồi bên cạnh dù không lên tiếng nhưng vẫn nghe thấy hết. Nếu không phải cực lực chịu đựng, chỉ sợ lúc này cô đã không nhịn được mà bật cười ra tiếng, đương nhiên không phải là cười vui sướng, mà là giận đến muốn cười.
Thấy hắn đã nói như vậy, Đới Húc không định tiếp tục làm công tác tư tưởng nữa, anh chỉ nói một câu “Quấy rầy rồi”, sau đó cúp máy. Cúp máy rồi, anh thở dài một tiếng, không phải vì bị Hướng Văn Ngạn chọc giận, mà giống như thở phào nhẹ nhõm, phản ứng này Phương Viên thật sự không hiểu lắm.
“Sao anh sau khi va chạm với tên Hướng Văn Ngạn kia còn cảm thấy rất nhẹ nhàng vậy?” Cô nghi ngờ hỏi.
Đới Húc nhìn xung quanh, sau đó thì thầm nói với Phương Viên: “Thật ra ban đầu tôi gọi điện tìm Hướng Văn Ngạn, kết quả hi vọng nhất chính là hắn có thể từ chối tôi như vừa rồi.”
“Hả?” Phương Viên kinh ngạc nhìn Đới Húc, do dự xem có cần duỗi tay sờ trán anh không, “Khi nãy không phải anh nói với đội trưởng Dương, hi vọng thông qua cách này tạo mối quan hệ tốt với bên truyền thông, hạ thấp sức ảnh hưởng sao?”
“Đó đương nhiên chỉ là kế hoạch A báo cáo với lãnh đạo mà thôi!” Đới Húc cười cười, nụ cười thế mà có chút xảo trá, “Thật ra tôi muốn dùng kế hoạch B nhất. Hướng Văn Ngạn đưa tin nhằm vào chúng ta, hơn nữa tờ báo của họ cũng đồng ý, chứng tỏ bên phía biên tập hoặc lãnh đạo khác ủng hộ kiểu thách thức này với cảnh sát. Vừa rồi tôi nói với hắn, chúng ta cần nhờ họ đăng ảnh phác họa chân dung tìm người, như vậy mới có thể xác nhận thân phận người chết, em cảm thấy với hắn điểm giá trị nhất nằm ở chỗ nào?”
“Chắc chắn là hiện giờ chúng ta vẫn chưa xác minh thân phận của người chết! Có lẽ hắn sẽ lại viết bài linh tinh về chúng ta.” Phương Viên đang lo lắng vấn đề này, “Hiện tại hắn không chịu hợp tác, không muốn giúp chúng ta đăng bài tìm người, sau đó nếu còn để lộ tin thân phận người chết còn chưa xác định, vậy chẳng phải chúng ta tự mình đưa đạn cho người ta sao?”
“Không nghiêm trọng như vậy, đây là hiệu quả tôi muốn. Nếu Hướng Văn Ngạn đồng ý, bọn họ đăng bài giúp chúng ta tìm người, đến lúc đó độc giả sẽ nhận xét chúng ta ăn không ngồi rồi, chi bằng để Hướng Văn Ngạn tiếp tục bẻ cong sự thật, dù sao phương tiện truyền thông ở thành phố A không chỉ có tờ Daily Life, chúng ta tìm tòa soạn khác tìm người cho chúng ta, hiệu quả cũng như vậy, để báo Daily Life có tiếng nói riêng, tiếp tục kiên trì lập trường của mình, ai muốn tin thì cứ tin, khi lời nói dối ban đầu bị vạch trần, cùng lắm thì không có gì, cũng không ai rảnh đi truy cứu, nhưng nếu nói dối ngày càng nhiều, đến khi bị vạch trần sẽ càng thảm bại. Không phải Hướng Văn Ngạn nói tin tưởng sức mạnh của dư luận sao? Tôi cũng tin tưởng.” Đới Húc cười ha ha.
Cho dù anh không nói thẳng ra, nhưng Phương Viên vẫn có thể hiểu.
Cô từng đọc một cuốn sách có viết thế này: Ngày xưa Hàn Sơn hỏi Thập Đắc rằng: Ở đời, có người đánh tôi, mắng tôi, làm nhục tôi, khi dễ tôi, dọa tôi, gạt tôi, chê tôi, khinh tôi, ăn hiếp tôi, cười ngạo tôi cho đến đối xử khắc nghiệt với tôi, thì phải xử trí như thế nào? Thập Đắc trả lời: Chỉ cần nhịn nhục họ, kính họ, sợ họ, tránh họ, nhường họ, khiêm tốn với họ, không chống cự họ, không cần để ý đến họ, rồi chờ ít năm ông hãy nhìn họ xem.
Cách đối nhân xử thế của Đới Húc dường như chính là kiểu suy nghĩ này. Những việc nhỏ như Lâm Phi Ca trước đây, cô ấy dựa vào ba mẹ mình có thể giúp cô ấy giải quyết chướng ngại và khó khăn, do vậy mới không có thái độ tích cực với công việc, chọn nhẹ sợ nặng, trong tư tưởng của mình chỉ có cô ấy thông minh, còn Đới Húc là một tên ngốc to xác, căn bản không thể giúp được gì, mà Đới Húc cũng chưa từng sửa thành kiến của Lâm Phi Ca, cô ấy muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đới Húc không vạch trần, cũng không gọi cô ấy lại, Lâm Phi Ca vẫn luôn cho rằng kế hoạch của mình rất thành công, vô cùng đắc ý, kết quả đến cuối kỳ thực tập, chỉ có Mã Khải và Phương Viên được khen ngợi, đặc biệt là Phương Viên, mà Lâm Phi Ca ngay cả cái tên trong danh sách nhân viên tham gia cũng không có, dù là khen ngợi cá nhân hay vinh dự tập thể đều không liên quan gì đến cô ấy, tới lúc này cô ấy mới há hốc mồm, nhưng dù không vui thế nào, cô ấy càng phải che giấu thái độ làm việc lười biếng của mình, ngoại trừ bản thân, cô ấy không thể kêu oan với bất kỳ ai, cho nên dù buồn bực cũng chỉ biết chấp nhận.
Hiện tại cách làm của Đới Húc với Hướng Văn Ngạn cũng tương tự, biết rõ Hướng Văn Ngạn nói dối, bịa đặt đăng tin, cố ý bôi nhọ bọn họ, anh lại không hề ngăn cản, cứ mặc kệ nó, đồng thời thông qua con đường tích cực khác hợp tác với truyền thông, cứ như vậy, Daily Life không chỉ phải diễn kịch một vai, chờ vở kịch này càng lớn, đến lúc không thể cứu vãn, bọn họ sẽ phải hứng chịu bêu danh, khi đó cục diện rối rắm Hướng Văn Ngạn cần xử lý lớn thế nào! Trong lòng Đới Húc sợ Hướng Văn Ngạn đồng ý hợp tác, có lẽ là lo không thể cho họ đủ không gian và thời gian gây chuyện, hứng chịu kết quả giáo huấn tốt nhất.
Khó trách trước đây Chung Hàn từng nói, đừng nhìn anh miệng lưỡi lợi hại, nhưng trên thực tế, con người cả ngày trông có vẻ ôn hòa như Đới Húc mới là nhân vật tàn nhẫn khó đối phó nhất.
Không biết đến lúc bị lãnh đạo của mình trách mắng, Hướng Văn Ngạn có thể tỉnh táo lại một chút hay không. Phương Viên thầm suy đoán, nếu giống Lâm Phi Ca, có lẽ không thể trông cậy vào điều gì, cô ấy hoàn toàn không hề cảm thấy mình sai, đôi mắt trước nay chỉ nhìn người khác chứ không bao giờ xem lại bản thân mình.