Sau khi nói chuyện với Hướng Văn Ngạn không có hiệu quả, Đới Húc không hề trì hoãn, lập tức liên lạc với hai tòa soạn khác của thành phố A. Hai tờ báo này tuy không bình dân như Daily Life, nhưng lại có tiếng nói, chiếm vị trí tốt trong giới truyền thông hơn Daily Life rất nhiều. Sau khi mở lời với hai tòa soạn, đối phương đều vui vẻ đồng ý đăng bài tìm người, nhưng vì hiện tại không phải thời gian thích hợp, dù đẩy nhanh tốc độ cũng không kịp in ấn cho ngày mai, vì thế họ hẹn sáng sớm ngày mai gặp mặt. Đới húc đưa họ bức tranh phác họa chân dung và tư liệu liên quan, hai tờ báo này, một là báo chiều, một là báo hàng ngày, cho nên chiều mai và sáng kia sẽ bắt đầu đăng bài, còn về vấn đề đăng bao nhiêu ngày, chờ hôm sau Đới Húc đi gặp họ, sẽ trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo tòa soạn.
Trong đó, phóng viên tờ báo chiều nhận điện thoại của Đới Húc thậm chí còn nói mình cũng đang chú ý tới tin tức bên Daily Life, vốn dĩ thành phố A xảy ra vụ án như vậy, một khi đăng bài chắc chắn sẽ gây thu hút dư luận, bên họ cũng muốn nhảy vào, nhưng chủ biên tập không đồng ý, bởi vì chủ biên tập cảm thấy Daily Life làm việc không chuyên nghiệp, đa phần chỉ phát biểu ý kiến chủ quan, không hề đăng đúng sự thật, nếu Cục Công An không đưa ra bất cứ phản hồi nào, như vậy tính chất thật giả của vụ án cũng trở nên không chắc chắn, bởi vậy chủ biên tập cho rằng không thể mạo hiểm, tốt nhất nên chờ một chút, thà rằng không cướp được tin tức độc nhất vô nhị, cũng không thể để lại bím tóc cho người ta nắm.
Có điều, nếu lúc này Đới Húc nhờ bọn họ đăng tin tìm người, làm vậy cũng chẳng khác nào gián tiếp chứng minh vụ án đầu tiên ở nhà ma Daily Life đăng là thật, chỉ là chi tiết không quá chính xác. Phóng viên báo chiều nhận điện thoại có độ nhạy cảm nghề nghiệp rất cao, hơn nữa suy xét vấn đề rất nhanh cũng rất chu toàn, anh ta nhận ra phía cảnh sát bị Daily Life làm khổ, hiện tại nếu muốn lên tiếng đương nhiên phải cần truyền thông hỗ trợ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. Vì thế, anh ta trưng cầu ý kiến của Đới húc, hỏi anh sau khi phá xong vụ án, anh và nhân viên tham gia điều tra có thể nhận phỏng vấn hay không, lúc đó, bọn họ có thể đưa tin độc nhất vô nhị về toàn bộ vụ án. Đới Húc không lập tức từ chối, nếu đối phương đã thông cảm đề nghị phỏng vấn sau khi kết thúc vụ án, hiển nhiên sẽ không gây ảnh hưởng tới công việc của cảnh sát. Xét từ góc độ cá nhân, anh cho rằng việc này không thành vấn đề, nhưng theo trình tự, anh còn phải báo cáo cấp trên, chờ lãnh đạo đồng ý mới có thể trả lời. Phóng viên báo chiều rất vừa lòng với câu trả lời này, tỏ vẻ mình chỉ đề nghị thôi, nếu muốn phỏng vấn cũng phải báo cáo chủ biên tập trước mới được.
Cứ thế, chuyện này tạm khác xuống, chờ lãnh đạo hai bên đều gật đầu.
Vụ án đã tra ra manh mối, đạt dấu chấm câu cho việc phác họa chân dung.
Thái độ hợp tác của hai tòa soạn khiến Phương Viên thả lỏng không ít, ấn tượng về truyền thông cũng tăng trở lại. Mà kế hoạch nhờ báo chí giúp đỡ của Đới Húc vẫn chưa kết thúc, anh gọi Phương Viên, hai người mang tư liệu nhờ truyền thông hỗ trợ, lái xe tới đài truyền hình thành phố A. Bọn họ tìm đến người phụ trách kênh tin tức tổng hợp, nói rõ tình hình, trùng hợp là, người phụ trách cũng nghe nói vụ việc Daily Life, cho nên đối với chuyện hỗ trợ tìm người cảm thấy rất có hứng thú. Đối phương lập tức gọi nhân viên đưa tin buổi tối tới, bảo họ mau chóng chèn thông báo tìm người vào giữa. Đới Húc cảm ơn, sau đó cùng Phương Viên về thẳng nhà.
Cứ như vậy, khi bọn họ rời khỏi đài truyền hình đã gần chín giờ tối. Tổng cộng bọn họ đã tranh thủ nói chuyện với hai tòa soạn, hai đài truyền hình cùng ba đài phát thanh. Phía đài phát thanh có hơi phiền phức, bởi vì không có hình ảnh, chỉ có âm thanh, cho nên Đới Húc và Phương Viên phải hỗ trợ nhân viên miêu tả chân dung nạn nhân, từ ngữ không thể quá văn chương, cũng không thể quá trừu tượng, qua đối chiếu kiếm tra nhiều lần, cuối cùng mới có thể thông qua nội dung.
Sở dĩ không từ bỏ con đường phát thanh này, Đới Húc cũng có suy nghĩ của bản thân mình. Dù sao người chết cũng không thể đột nhiên rơi xuống thành phố A, hoặc là từ đầu tới cuối đều trốn trong nhà chưa từng ra ngoài, nếu phải ra ngoài thì có thể sẽ đi taxi hoặc xe buýt, luôn phải tiếp xúc với người ngoài, mà nhóm tài xế thường rất thích nghe đài, cho nên anh cố ý chọn ba đài phát thanh tài xế thường nghe, Đới Húc còn cố ý nhờ mấy MC nhấn mạnh chi tiết chân dung phác họa có ở hai trang báo, như vậy sẽ đảm bảo tính chính xác.
Kết thúc công việc, Đới Húc không dám chần chừ, lập tức lái xe đưa Phương Viên tới một quán ăn, giờ này, về nhà nấu cơm sẽ tốn rất nhiều thời gian. Từ khi Phương Viên cảm nắng hôn mê, thái độ của Đới Húc lập tức thay đổi, trước đây vì giảm béo, cô không ăn cái này, không ăn cái kia, Đới Húc cũng bất lực, không nói gì cả, nhưng sau chuyện này, mỗi bữa cơm anh đều giám sát Phương Viên ăn. Đương nhiên, giám sát Phương Viên không chỉ có một mình anh, còn có Hạ Ninh. Hôm nay Hạ Ninh đã xử lý việc cần làm, vì Phương Viên và Đới Húc chưa xong việc, một mình cô liền chạy tới chỗ náo nhiệt, sau khi nhận điện thoại của Phương Viên, lập tức ngồi taxi chạy thẳng tới quán ăn đó. Bọn họ ăn uống một hồi, bản thân Phương Viên cũng tốt khá hơn nhiều, không còn sốt, ăn uống cũng ngon miệng. Có điều cô có hơi lo lắng, sợ mỗi ngày đều ăn uống thoải mái như vậy, chỉ sợ vất vả lắm mới giảm được chút cân, bản thân lại trở nên tròn tròn.
Chỉ tiếc, nỗi lo này chỉ có mỗi mình cô mà thôi, Đới Húc và Hạ Ninh thấy cô ăn uống bình thường lại, vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không suy xét tới phương diện dáng người.
Ăn xong, ba người lái xe về nhà, Phương Viên và Hạ Ninh đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường nói chuyện phiếm. Hạ Ninh kể chuyện của mình rất thuận lợi, mà Phương Viên cũng kể chuyện của Quản Vĩnh Phúc cho Hạ Ninh nghe. Sau khi biết chuyện Quản Vĩnh Phúc nuôi tiểu tam ở bên ngoài, còn có con riêng, không tiếc lừa vợ nói mình bị người ta đuổi giết, Hạ Ninh dở khóc dở cười, sau một lúc lâu, cô đột nhiên nhìn trần nhà, thở dài, lẩm bẩm: “Đàn ông mà, dù có học vấn nhiều hay ít đều có thói trăng hoa, căn bản không trông cậy được.”
Phương Viên biết Hạ Ninh có tâm sự, nhưng cách nói chuyện giữa hai người xưa nay đều là một người nói, một người kiên nhẫn nghe, khi đối phương không muốn kể phiền não của mình, dù phát hiện gì đó, người còn lại cũng nghĩ đến cảm xúc của đối phương, giả vờ không hề hay biết.
Hàn huyên một lúc, hai người đều mệt, cứ thế chìm vào giấc, vừa mở mắt trời lại sáng.
Chiều qua đã quay về công việc, sau khi ngủ một giấc, tinh thần của Phương Viên đã khôi phục rất nhiều, đương nhiên không muốn bị nhốt ở nhà, Đới Húc cũng biết. Ba người ăn xong liền ra ngoài, hôm nay Hạ Ninh cũng muốn tới Cục Công An của thành phố A, cho nên ba người cùng đi. Sáng nay Phương Viên lại bị Hạ Ninh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ăn no một bụng, không biết có phải do tâm lý hay không, dọc đường tới đơn vị, cô luôn nhìn mình trong kính chiếu hậu, cảm thấy sau khi ăn uống no đủ, bản thân dường như trông tốt hơn khoảng thời gian chịu đói lúc trước.
Ngoài Cục Công An có một sạp báo, Đới Húc lái xe vào trong, cố ý ra ngoài mua một tờ báo. Nếu là lúc trước, có lẽ Phương Viên sẽ nói anh đang tự tìm phiền não, có điều lúc này cô sẽ không nói như vậy. Thứ nhất anh đã giải thích với cô, cho nên biết người biết ta còn quan trọng hơn mắt không thấy tâm không phiền. Thứ hai, ngay cả cô cũng tò mò, hôm qua Đới Húc làm nhiều như vậy, Hướng Văn Ngạn sẽ có phản ứng gì.
Đới Húc lật lật, sau đó anh dừng lại ở một trang báo, nghiêm túc đọc gì đó, sau khi đọc xong, cười cười, đưa cho Phương Viên. Phương Viên nhận lấy, quả nhiên không ngờ dự đoán, Hướng Văn Ngạn có viết một bài nhỏ, không quá dài. Tiêu đề vẫn rất thu hút, là “Vụ án động trời, tại sao đến nay vẫn chưa rõ thân phận người chết?”, rõ ràng phía cảnh sát đã nhờ báo chí hỗ trợ xác định xác định thân phận nạn nhân, nhưng trong quá trình viết văn, Hướng Văn Ngạn vẫn cố tình viết cảnh sát đang che giấu sự thật.
Phương Viên bị chọc giận tới cười lạnh, cô nhìn Đới Húc, cảm thấy anh có thể bình tĩnh như vậy quả thật có tố chất tâm lý rất tốt.
“Hắn viết bài này thật đúng lúc, chờ đến chiều hai tờ báo kia đăng bài tìm người chết, tuy rằng chứng minh chúng ta vẫn chưa tìm được người chết, nhưng chuyện hắn nói chúng ta che giấu chân tướng sự thật, mức độ tin cậy sẽ giảm xuống! Thật tốt quá!” Nghĩ tới ngày lời nói dối của Hướng Văn Ngạn bị vạch trần, trong lòng Phương Viên vô cùng sảng khoái.
Đới Húc thấy cô vui vẻ như vậy, vừa buồn cười vừa bất lực. Phương Viên có hơi trẻ con, nhưng bình thường đều hiền hòa, chưa từng thấy cô bỏ đá xuống giếng ai cả, hiện tại bởi vì Hướng Văn Ngạn mà bị chọc giận, xem ra đã tới điểm giới hạn. Anh càng nhìn càng thấy cách thể hiện của cô rất thú vị, vì thế bỗng duỗi tay xoa đầu cô mấy cái, nói: “Tìm ra chân tướng là mục đích căn bản của chúng ta, việc dạy dỗ Hướng Văn Ngạn chỉ là thuận tay làm, đừng nghĩ đây là nhiệm vụ trọng tâm. Đi thôi, còn rất nhiều việc phải làm đấy!”