Tác giả: Luna Huang
Thấm thoát quán trà cũng mở được ba tháng, thu nhập của Bách Hoa Mộng cũng không ít. Mở mắt tỉnh dậy hôm nay đã là hai mươi tám rồi. Bách Hoa Mộng gần đến năm mới nên tạm đóng cửa.
Sau một hồi vật vã chải mái tóc dài như suối kia, Mã Phi Yến thảnh thơi ra ngoài tưới hoa trong viện.
Hoa viên nhỏ đủ màu sắc lung linh. Tâm trạng nàng tốt nên thấy nó thật đẹp mắt. Nếu hôm nào tâm trạng không tốt nàng nhìn nó chỉ thấy rối mắt mà thôi. Do nàng hiện tại trồng hoa để kinh doanh không phải thưởng cảnh lại không đủ thời gian bày trí nên đành vứt đại.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cùng nhàn nhã không cần phải đi học liền giúp nàng xách nước. Sau đó nàng đứng đó sai xử hai huynh trưởng như hạ nhân vậy. Bắt bọn họ giúp mình bưng bên hết cái này đến cái kia.
Hạ nhân trong viện chỉ có hai người nên bọn họ được ưu tiên chịu trách nhiệm quét tước các phòng trong viện.
Trong viện hoa đua nhau khoe sắc, Mã Phi Yến một thân đỏ rực như lửa đứng ở giữa. Vạt váy và ống tay áo dài tung bay cùng gió xuân, tay nhỏ thon dài trắng nõn duỗi ra chỉ chỏ đủ hướng, miệng nhỏ đỏ mọng mấp máy liên tục không ngừng. Hai huynh trưởng tuấn tú tiêu sái phải khom lưng chăm chỉ nghe theo hiệu lệnh của nàng.
Sau đó ba huynh muội cùng nhau đến thư phòng mỗi người viết hai lá thư chúc sức khỏe Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị. Mã Phi Yến còn cố tình vẽ thêm hoa thêm lá vào rồi xen thêm vài câu trêu ghẹo mẫu thân nữa.
Chớp mắt liền đến đêm ba mươi, lão thái gia cho hạ nhân đến buộc Mã Phi Yến phải ra cùng mọi người dùng cơm đoàn niên. Từ hôm bị vu oan nàng cũng chẳng hề đến đó thỉnh an nữa. Hai huynh trưởng giúp nàng bao che nên bọn họ cũng không làm gì được.
Mã Phi Yến mặc một bộ xiêm y vàng nhạt, ống tay áo dài màu trắng vừa đặt tú phường may xong không lâu. Biết trước tết sẽ không tránh khỏi chuyện chạm mặt nên nàng mới bỏ tiền may gấp vài bộ.
Cùng Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật chậm rãi bước đến tiền thính. Nàng vờ như thân thể thực sự có bệnh vậy. Mặt được trang điểm trắng toát, môi cũng nhàn nhạt phản phức một luồn bệnh khí. Lâu lâu còn ho ra vài tiếng.
Lão thái gia nhìn thấy vậy liền nói: “Hôm nay chúng ta dùng xong bữa cơm đoàn niên thì những chuyện năm cũ liền bỏ qua hết đi.”
Hắn biết Mã Phi Yến còn giận nên mới nói như vậy. Hôm đó dùng gia pháp với nàng là do bị thái độ của nàng chọc giận. Đến khi nguôi giận suy nghĩ lại mới thấy có điểm sơ hở nhưng vòng rõ ràng tìm được trong phòng của nàng, mà ba huynh đệ cũng không một tiếng thanh minh nên cũng không nói được gì.
Mã Phi Yến không nói lời nàng chỉ nhàn nhạt dung cơm. Mã Viễn Hành mỉm cười hỏi nàng: “Đường muội muội phải ăn nhiều một chút giữ gìn sức khỏe.”
Nàng gật đầu cho có không lại ghép vào tội bất kính mang ra đánh thêm mười gậy thì tiêu. Trình thị giả nhân giả nghĩ gắp cho nàng một miếng thịt: “Phi Yến cũng nên tẩm bổ một chút. Lát nữa ta cho người mang chung nhân sâm đến cho người.”
Nhìn miếng thịt nàng xem đó như Trình thị mà đưa vào miệng liên tục ra sức nghiền nát: “Phi Yến không được uống sâm, tạ bá mẫu quan tâm.” Từ giữ lấy mà dùng đi, nàng không nghèo đói đến mức đó đâu.
Dùng bữa xong, trưởng bối trong nhà liền phát bạc cho mỗi người. Bạc này có tên là áp tuế.
(không biết nhà mọi người có không nhỉ? Tác giả bị baba, mami giấu chuyện này hết hai mươi mấy năm giờ mới phát hiện ra không lâu nên từ đó bắt bù:D)
Mã Phi Yến nhận bạc ánh mắt thập phần sung sướng. Có bạc có thể mua được quỷ kéo xe, nàng thì không thiếu người kéo xe chỉ thiếu phủ to để hưởng phúc thôi.
-------------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------------
Sáng hôm nay, phải ra tiền thính chúc tết trưởng bối rồi nhận bao đỏ. Mã Phi Yến bị bệnh nên được đặt cách ngồi ghế. Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật đứng phía sau lưng nàng.
Lý thị nhẹ nhàng dùng khăn tay che miệng đánh tiếng: “Duẫn nhi, Luật nhi năm nay cũng mười sáu rồi. Thế mà đệ muội vẫn không đề cập gì đến hôn sự.”
Mã Phi Yến ai oán trong lòng. Mới có mười sáu tuổi mà cứ làm y như ba mươi sáu tuổi vậy. Bọn họ làm nam nhân thành thân trễ một chút thì có mất đi cân thịt nào đâu.
Lão thái gia liền quay sang nói: “Đúng rồi. Ngươi không nhắc ta cũng quên mất.”
Lão thái thái cười híp mắt: “Các ngươi đã để ý cô nương nhà nào thì phải nói với ta để ta giúp các ngươi làm chủ.”
“Khoa cử sắp đến Duẫn nhi và nhị đệ vẫn còn phải chú tâm nhiều nên không muốn nhắc đến chuyện này.” Mã Viễn Duẫn nhàn nhạt nói.
Mã Viễn Luật khép hờ mắt tỏ vẻ không hứng thú. Thấy Mã Phi Yến vì hôn sự mà chật vật hắn cũng chẳng muốn thú thê nữa: “Luật nhi thấy chuyện này nên để mẫu thân cùng phụ thân trở về hẳn định đoạt.”
Trình thị vội vàng nói: “Như vậy làm sao được. Hành nhi cũng sắp thành thân rồi mà các ngươi vẫn chưa có hôn phối. Nhị đệ cùng đệ muội biết khi nào mới về. Nhỡ như lúc trước chớp mắt một cái đi sáu năm trời thì phải làm sao?”
Lão thái gia và lão thái thái gật gù đồng ý với quan điểm của Trình thị: “Bọn hắn vẫn chưa để ý được cô nương nhà nào.”
Lý thị cùng Trình thị thay phiên nhau tân bốc đám cháu gái bên ngoại của mình cho hai lão nhân gia nghe với lý do thân càng thêm thân. Dù gì Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng không tệ. Luận tướng mạo, học thức, nhân phẩm so với Vũ Văn Dương khải chỉ kém một chút. Hôm yến tiệc còn được hoàng thượng tấm tắc khen ngợi nữa cơ mà.
Tính kế Mã Phi Yến mà còn dám đưa nội gián trà trộn vào chi thứ hai của bọn họ sao? Đừng có mà mơ tưởng.
Mã Phi Yến biết huynh trưởng không vui liền viện cớ nhức đầu rồi bảo hai huynh trưởng đỡ về viện nghỉ ngơi. Cửa viện vừa đóng lại nàng sinh long hoạt hổ bước nhanh đến ghế đá.
Mã Viễn Luật ôm đầu kể khổ: “Sao đám người đó không tha cho chúng ta? Cư nhiên còn dám mang cháu của mình gả đến đây nữa.”
Mã Phi Yến phì cười vỗ vỗ vai Mã Viễn Luật: “Chúc mừng lão nhị, sắp được thân càng thêm thân.”
Mã Viễn Luật trừng mắt nhìn nàng không thèm nói lời nào. Mã Viễn Duẫn mỉm cười nhìn đệ đệ, muội muội của mình: “Bạc này muội giữ cả đi.”
“Lão đại không cần bạc sao? Sau này còn phải đưa mang mấy vị thê tử thân càng thêm thân đi dùng bữa nữa đó.” Nàng nghiên đầu, chu môi trêu hắn.
“Xem ra có người rất thích thân càng thêm thân rồi.” Mã Viễn Luật không thua kèm trêu lại.
Mã Phi Yến bày ra vẻ tiếc nuối khôn nguôi: “Ai da, thật đáng tiếc, muội đây đã có hôn phu rồi. Mà hôn phu của muội lại không có thân càng thêm thân.” Nói xong nàng bật cười ha hả.
Hạ nhân bên chi thứ nhất đến thông báo rồi Mã Viễn Duẫn cho phép tiến vào viện thông báo Vũ Văn Dương Khải đến, lão thái gia gọi hết ra ngoài.
Sau khi, cho hạ nhân rời đi Mã Viễn Duẫn trêu lại nàng: “Vừa nhắc hôn phu liền đến rồi.”
“Biết thế muội nhắc bạc, nhắc phủ có phải tốt hơn không.” Mã Phi Yến hối hận vì sao lại không nhắc những thứ đó mà nhắc Vũ Văn Dương Khải.
Mã Viễn Luật nhếch môi cười xấu xa: “Muội muội có muốn hay không ra xem thử dung mạo tuấn mỹ của hôn phu tương lai?” Hắn vốn biết trước câu trả lời mà vẫn cố ý hỏi.
“Tự nhiên muội cảm thấy không khỏe a.” Nàng ôm đầu chạy bằng tốc độ ánh sáng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật mỉm cười lắc đầu rồi bước ra ngoài tiền thính. Đương nhiên bọn họ phải giúp nàng che giấu rồi.
Vũ Văn Dương Khải đến mấy lần cũng không gặp được mặt hôn thê liền không vui. Hắn chỉ muốn thấy mặt thôi mà, sao nàng lại cứ tránh như vậy. Do huynh đệ Mã gia chi thứ hai không hề có ý mời hắn đến viện nên hắn không thể tự ý đến đó được. Thật nuốt không trôi cái hận này.
Vũ Văn Dương Khải bảo phụ mẫu mời Mã Phi Yến đến phủ chơi. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật thi nhau nghĩ cách đối phó hắn. Hắn tức giận liền hỏi thẳng: “Có phải tam tiểu thư cố ý tránh mặt ta không?”
Mã Viễn Duẫn điềm đạm đáp: “Gia muội thân thể yếu đuối chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
“Không lẽ chỉ bước ra gặp mặt cũng không được? Nếu không thì đưa ta đến thăm cũng được.” Vũ Văn Dương Khải lại tiếp tục truy vấn. Lần trước dự yến cũng bảo nàng bệnh, cung yến cũng bảo nàng bệnh. Hoàng thượng đòi mời thái y đến xem thì không cho, hắn muốn đến thăm cũng ngăn cản.
“Gia muội vừa ra chúc tết trưởng bối xong liền nhức đầu ngủ mất rồi. Vũ Văn huynh không nên gấp gáp như vậy. Sớm muộn gì cũng có cơ hội gặp mặt thôi. Sợ là đến lúc đó Vũ Văn huynh chán chê không muốn gặp nữa.” Mã Viễn Luật nói một tràn làm hắn im bặt.
Thế là năm mới cùng trôi qua êm ấm như vậy. Vũ Văn Dương Khải vẫn chưa thể gặp được vị hôn thê.