Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm, Mã Phi Yến cố lếch cái thân dậy đi làm. Vừa mở cửa đã thấy hai huynh trưởng chuẩn bị bước vào.
Mã Viễn Luật lo lắng mở miệng nói: “Muội nên nghỉ ngơi đi. Bị đánh thành bộ dạng này rồi còn đi làm gì nữa.”
“Không được. Hôm nay đi lãnh bạc đấy, công sức của muội hôm nay mới được nhận làm sao có thể nói nghỉ là nghỉ được.” Nàng lập tức phản đối: “Chưa nói đến nếu nghỉ ngơi sẽ mất việc, muội không muốn.”
Thấy cái đầu nhỏ của nàng lắc lắc, Mã Viễn Duẫn nhếch môi trách: “Muội nghe lời nhị đệ đi. Hôm nay không được đi.”
“Muội cứ đi đấy. Hai người không được phép cản muội.” Nàng khẽ nhấc chân tiến đến cái lỗ chó cách đó không ra.
Thấy muội muội khập khiễng bước bọn họ vô cùng xót xa. Thấy nàng đau bọn họ cũng không dám đụng vào người nàng tránh lại làm vết thương thêm nặng. Thế là cả hai quyết định tuyên bố muội muội vì bị đánh mà sinh bệnh không thể đến thỉnh an.
Trước khi họ rời viện vào cung còn đuổi hai hạ nhân ra ngoài rồi khóa chặt cửa viện không cho người lại tiến vào. Lợi dụng việc này để tránh khỏi tai mắt của những người khác cũng tốt.
Đến tửu lâu nàng nói với lão bản bị té nên mới tướng đi có hơi quái lạ nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc. Đáng tiếc, vết thương không có mắt, cứ bị tai nạn lao động mà đụng vào vết thương mãi thôi. Mỗi lần như vậy nàng đều mím chặt môi chịu đựng đến hết ngày.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật ngồi trên xe ngựa tiến cung liền nghe dân tình bên ngoài bàn tán về muội muội của mình. Nào là không có giáo dưỡng, nào là có tật trộm vặt, nào là không xứng với Vũ Văn Dương Khải. Bọn họ điều hòa nhịp thở bỏ những lời đó ngoài tai.
Vào cung Vũ Văn Dương Khải là người đầu tiên gọi bọn họ đến hỏi chuyện. Hắn không tin Mã Phi Yến sẽ làm như vậy. Vì mấy lần trước hắn ngỏ ý tặng cho nàng một đôi vòng nhưng Mã Viễn Duẫn từ chối bảo hắn tự đến tặng mới có thành ý. Mã Viễn Luật lại nói muội muội từ nhỏ lớn lên ở thôn quê nên không quen mang những thứ này.
Hắn đâu biết được huynh đệ Mã gia chưa từng nhắc chuyện này trước mặt Mã Phi Yến. Hiện tại mục đích của bọn họ là sớm được tách chi nên không màng đến những thứ khác.
Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật khi được hỏi chỉ nhàn nhạt nói: “Vũ Văn huynh muốn biết thì đến hỏi đường tứ muội đi.” rồi rời đi.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------
Mấy hôm sau Mã Phi Yến cuối cùng cũng biết được lý do bản thân bị vu oan. Hóa ra là vì Vũ Văn gia mở tiệc mới Mã gia trên dưới đến tham dự. Nàng thân là hôn thê nên không thể nào vắng mặt không đến được.
Toàn do tên hôn phu từ trên trời rơi xuống này báo hại nàng cả. Nàng còn không có ý định gì với hắn cơ mà. Tại sao cứ tai bay họa gió ghé hết vào người của nàng thế này?
Mã Viễn Hành có mấy lần ghé thăm nhưng đều bị Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật từ chối ở cửa viện. Từ ngày Mã Phi Yến trở về bọn họ mới thấy rõ bộ mặt của từng người ở Mã gia.
Bọn họ thân là nam đinh trong nhà được yêu chiều là chuyện thường tình. Lúc trước Trình thị còn hay mang nha hoàn xinh đẹp đến viện cho bọn họ nữa. Lý thị thì mang hết thứ đồ chơi này đến thứ đồ chơi khác đến tặng. Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ đơn giản là Trình thị, Lý thị thực tâm quan tâm mình, nhưng bọn họ vẫn nhớ lời dặn của phụ thân nên không để tâm đến. Giờ đây nghĩ lại mới cảm thấy có vấn đề.
Ngoài giờ học trong cung, bọn họ còn âm thầm cùng mấy công tử quan lại cá cược lấy tiền mang về cho Mã Phi Yến. Muội muội vất vả như vậy không lý nào bọn họ lại vắt chân nhà nhã ngồi thưởng trà. Mấy tên công tử kia có rủ đi đâu bọn họ nhã nhặn đáp ứng rồi tổ chức thi thố hốt bạc.
Sau bao lâu cuối cùng cũng nhận được phong thư đầu tiên của mã Tuấn Vĩnh gửi về. Ba huynh muội cùng nhau chụm đầu vào bức thư rồi nghĩ cách hồi thư. Trong thư Mã Tuấn Vĩnh viết ba huynh muội bọn họ cũng trưởng thành rồi nên bổng lộc triều đình phát mỗi năm sẽ trích ra hơn một nửa để lại cho bọn họ.
Mã Phi Yến nghe được cười đến không khép được miệng, hồn phách cứ lơ lửng nơi cùng trăng cùng Hằng Nga hàn huyên không biết đường trở về thể xác.
Mã Viễn Duẫn cẩn thận suy nghĩ câu từ hồi thư để phụ mẫu an tâm. Mã Viễn Luật ngồi bên đánh bàn tính tính toán sổ sách. Hắn phải tính xem còn bao lâu mới có thể mua được một nhà nhỏ để muội muội kinh doanh.
Có lần hoàng đế tổ chức tiệc bảo tiến cung. Mã Viễn Duẫn thay mặt phụ thân tiến cung. Mã Viễn Luật viện cớ chăm sóc Mã Phi Yến nên ở lại.
Trong cung, mỗi lần hoàng thượng ra đề đố có thưởng Mã Viễn Duẫn liền dốc hết sức trả lời để được nhận bạc. Vũ Văn Dương Khải là đối thủ nặng ký nhất của hắn. Hai người kình nhau đến nảy cả lửa.
Thấy Mã Viễn Duẫn ôm bạc trở về Mã Phi Yến vui đến nỗi nhảy cẩn lên: “A, lão đại giỏi quá.”
Mã Viễn Duẫn ngồi xuống nhàn nhạt nói: “Vũ Văn Dương Khải được thưởng mới nhiều. Huynh chỉ có nhiêu đây thôi.”
Mã Viễn Luật đưa tay rót nước cho Mã Viễn Duẫn: “Đại ca dùng trà đi. Có bạc được rồi. Ít nhiều không quan trọng.”
Mã Phi Yến vỗ bàn thay đại ca bức bình lên tiếng: “Tên đáng ghét đó nhiều bạc như vậy mà vẫn còn tham lam tranh với chúng ta.”
Mã Viễn Luật nhếch môi trêu ghẹo nàng: “Tên đáng ghét trong miệng muội chính là hôn phu tương lai đấy.”
“Ai bảo thế? Muội bị đồn ra cái dạng này rồi hắn sớm muộn cũng đến từ hôn thôi nên chuyện đó không đáng để lưu tâm.” Nàng xua xua tay chép miệng thán: “Cứ thế này thì khi nào mới có thể mua nhà đây.”
“Chúng ta cùng cố gắng rất nhanh sẽ mua được.” Mã Viễn Duẫn lúc này mới mở miệng xen vào được một câu.
Mã Phi Yến bĩu môi nhìn hai huynh trưởng thư sinh nho nhã của mình: “Hai người vẫn là lo thi khoa cử thì hơn.” Nhỡ như đủ tiền kinh doanh bọn họ lại rớt thi cử nhất định không tốt.
-------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Từ khi biết được Mã Phi Yến thông thạo về trà lão bản liền nâng cho nàng chức chuyên pha trà, không cần phải chạy qua chạy lại vất vả nữa. Tiền lương cũng vì vậy mà thăng lên ba lượng bảy.
Hai vị công tử kia mỗi lần đến đều bảo một mình nàng vào pha trà cho bọn họ. Mỗi lẫn như vậy đều được típ một đĩnh vàng. Mã Phi Yến cao hứng liền dốc tâm dốc sức nịnh nọt ôm chân lớn.
Có khi họ còn đưa nàng ra thuyền hoa giúp họ pha trà nữa cơ. Tiếc là lâu lâu mới có cơ hội gặp bọn họ. Nếu ai cũng phóng khoáng như vậy có phải sẽ tốt hơn không.
Đến một buổi tối xong khi dùng bữa xong, nàng ngồi ở ghế đá trong viện ngắm trăng thưởng trà. Rất lâu rồi nàng không có ngày rảnh rỗi như vậy.
Bỗng Mã Phi Vũ tiến từng đằng sau đến: “Đường muội muội, vết thương của muội đã tốt lên chút nào chưa?”
Nhớ phúc đức của nàng ta mà nàng cố gắng lắm mới sống được đến ngày hôm nay. Xem như không nghe thấy nàng vẫn ngẩng đầu nhìn trời cao.
Mã Phi Vũ gọi thêm vài tiếng nữa cũng không thấy nàng trả lời liền nảy sinh ý định đẩy nàng. Không ngờ hành động đó bị Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật thấy được liền chạy đến nắm tay nàng ta lại.
Cũng may bọn họ về kịp lúc nếu không thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Mã Viễn Duẫn lạnh nhạt hỏi:
“Đường tứ muội là đang muốn làm gì?”
Mã Phi Vũ đỏ bừng mặt giật tay lại: “Muội gọi đường muội muội không nghe nên định lay muội ấy.”
Mã Viễn Luật hừ một tiếng khinh bỉ trong bụng. Vẻ mặt hung ác lúc nãy của nàng ta làm sao có thể là gọi Mã Phi Yến được. Đáng tiếc Mã Phi Yến nãy giờ vẫn ngẩng ngơ không chú ý đến.
“Muội muội” Mã Viễn Luật đưa tay kéo kéo áo Mã Phi Yến.
Mã Phi Yến vờ giật nảy người quay sang: “Mọi người đứng đây từ khi nào?”
“Từ lúc muội mất hồn đó.” Mã Viễn Duẫn chậm rãi nói, nghe điếc nghe cũng biết là trêu nàng.
Mã Phi Yến bĩu môi giận dỗi, giậm mạnh chân rồi xoay người bước vào phòng không để ý đến Mã Phi Vũ.
Mã Phi Vũ xấu hổ liền mượn cớ trở về. Hôm nay nàng ta đến vốn muốn khoe khoang một chút nhưng không ngờ không đạt được mục đích.
Ba huynh muội cứ nương tựa nhau sống bình yên trong cơn bão gia tộc. Chỉ cần bọn họ nhẫn nhịn và biết đề phòng sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi có thể đạt được nguyện vọng.