Truy Thê

Chương 32: Chương 32: Nguyên nhân




Tác giả: Luna Huang

Mã Phi Yến phẫn nộ kể lể lung tung rồi chốt một câu: “Phụ thân, nữ nhi không muốn gả cho hắn.” Nàng nhảy như tôm tươi mới bị bắt lên bờ.

Tề thị bước đến không nghe đầu lại nghe trúng phần đuôi liền kéo tai nàng đến mắng: “Thánh chỉ tứ hôn làm sao có thể nói không gả là không gả được. Ngươi muốn kháng chỉ để mang đầu trên dưới Mã gia đặt xuống đất cả sao?”

Khó khăn lắm mới có được hôn sự tốt như vậy sao có thể để nàng làm hỏng được chứ? Có được hiền tế như Cung Vô Khuyết chẳng phải là rất oai sao? Hắn là quan nhất phẩm, gả cho hắn liền có thể là cáo mệnh nhất phẩm, thế thì còn gì bằng nữa.

Mã Tuấn Vĩnh ngồi đó nghĩ nghĩ rồi nói: “Để phụ thân nghĩ cách.” Ái nữ của hắn làm sao có thể bước chân hoàng tộc được. Nhỡ có chuyện gì xảy ra hắn muốn cũng không thể cứu được nàng. Hắn là công bộ không được tham chính.

Tề thị đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với trượng phu: “Chàng chiều nàng như thế làm gì? Khó khăn lắm nàng mới có thể gả đi cơ mà. Lại nói đó là chiếu chỉ tứ hôn đâu phải hôn ước bình thường.”

Mã Phi Yến giậm chân cằn nhằn: “Vì sao mẫu thân cứ thích nữ nhi gả ra ngoài như vậy? Người thực sự vui khi thấy nữ nhi không ở nhà nữa phải không? Lúc mẫu thân gả cho phụ thân người xa nhà có vui không?”

Tề thị tức đến mức hô hấp không thông. Chỉ có một chữ “ngươi” mà nàng ta nói mãi cũng không xong. Mã Tuấn Vĩnh thấy vậy liền giữ thê tử lại đưa mắt ra hiểu cho Mã Phi Yến nhanh chóng rời đi.

Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật liền kéo Mã Phi Yến về phòng rồi thi nhau tra hỏi nàng. Mã Phi Yến mệt mỏi đem chuyện ở Tân Hà thôn một lần kể ra hết. Nàng đưa tay lên trời thề:

“Muội tuyệt đối cùng hắn không có gì. Lúc đó muội chỉ mới mười một tuổi thôi, hắn lưu lại đó chỉ có hai mươi bốn ngày.”

Hai huynh trưởng của nàng đồng loạt thở dài. Bọn họ cũng không biết vì sao Cung Vô Khuyết lại chọn trúng nàng. Nếu là vì nhan sắc thì nàng xưa nay ngoại trừ vẫn nam trang ra thì đi đâu nàng cũng mang mạn che mặt. Chưa kể còn bị đồn là xấu nữ, thật đau đầu.

Lát sau, quan khách cũng rời đi, Mã gia chi thứ hai được mời đến tiền thính hỏi chuyện. Nha hoàn, gia đinh đều bị đuổi đi hết không cho đứng gần tiền thính quá hai mươi bước chân.

Bên trong tiền thính, sắc mặt của đám người Mã gia cực kỳ u ám, người bị bức hôn là nàng cơ mà, bọn họ khó chịu gì chứ? Đến không khí bên trong tiền thính cũng ngột ngạt đi vài phần.

Mã Phi Yến ngồi bên cạnh hai huynh trưởng, mặt nàng không biểu lộ bất kì thần thái gì, chỉ là ngồi đó nhìn đám người Mã gia. Họ gọi đến là để tác thành hay phản đối?

Lão thái gia ngồi trên ghế chủ vị nhìn nàng hỏi: “Phi Yến, ngươi nói thật cho chúng ta biết, ngươi cùng Định quốc công như thế nào quen biết?” Lúc nghe được Cung Vô Khuyết nói chờ nàng đã năm năm bọn họ ai cũng bị chấn động mạnh cả.

Quả nhiên là con khỉ chết tiệt đó gây họa cho nàng. Mã Phi Yến lại mang toàn bộ chuyện ở Tân Hà thôn kể ra, đương nhiên nàng giấu một chi tiết riêng tư, rồi đưa tay lên trời thề tuyệt đối hoàn toàn đúng sự thật.

Mã Tuấn Trường khẽ thở dài rồi cực kỳ áy náy nói: “Nhị đệ, đệ muội, chúng ta là thật tâm muốn tốt cho Phi Yến nên mới gọi hết đến đây để thông báo Phi Yến tuyệt đối...không thể gả cho Định quốc công.”

Mặt mày người nào ở chi thứ hai cũng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng, tất nhiên trừ Tề thị ra. Tề thị hừ lạnh hỏi: “Vì sao đại bá lại nói như vậy? Có thể hay không nói lý do cho mọi người cùng biết?” Bêu xấu nữ nhi của nàng nay còn muốn phá hỏng hôn sự tốt đẹp này sao?

Thật tốt, cả Mã gia đều không muốn nàng gả cho Cung Vô Khuyết. Vậy thì nàng tuân theo làm hiếu nữ thôi. Nhưng mà, sao Tề thị lại cứ cố chấp như vậy cơ chứ? Gả nữ nhi thì có gì là tốt nào?

Mã Tuấn Trường khổ sở giải thích: “Đệ muội cũng biết, Định quốc công là đệ đệ của hoàng hậu nên luôn ủng hộ thái tử. Mã gia chúng ta lại ủng hộ Trữ thân vương. Phi Yến gả qua đó khác nào bảo chúng ta đối nghịch với Trữ thân vương, chưa kể phụ thân lúc trước cùng là chịu ơn của Thục phi nương nương mẫu phi của Trữ thân vương nên chúng ta tuyệt đối không thể làm như vậy được.”

Thì ra là Cung Vô Khuyết lợi dụng cuộc hôn sự này để làm nhiễu loạn dân tình. Hắn đi nước cờ này quả thật rất cao chiêu, nhưng không biết là sẽ có lợi cho hắn hay là cắn ngược lại hắn. Nếu hôn sự này không hủy được nàng đương nhiên trở thành vật hy sinh. Mã gia sẽ không vì một nữ nhân như nàng mà quên đi phần ân của Thục phi năm đó.

Lão thái thái nặng nề nói: “Đành phải ủy khuất các ngươi rồi. Hôn sự lần này tuyệt đối không thể thành được.”

Nói thì là như vậy nhưng bọn họ phải làm sao mới có thể hủy cái chiếu chỉ tứ hôn kia đây. Đã vậy Cung Vô Khuyết còn đích thân mang đến đọc trước mặt tất cả mọi người nữa chứ. Sợ là hiện tại khắp kinh thành không ai không biết chuyện này.

Tề thị ngẩng người ra, nàng ta cùng Mã Tuấn Vĩnh thành thân bao lâu thì keo sơn bấy lâu. Mã Tuẫn Vĩnh lại chưa bao giờ nói nàng ta biết những chuyện rắc rối thế này. Nàng ta bất giác nhìn Mã Tuấn Vĩnh bên cạnh.

Mã Tuẫn Vĩnh khẽ gật đầu xác nhận câu chuyện của Mã Tuấn Trường là thật, tay còn nắm lấy tay của nàng ta: “Phu nhân, hôn sự của Yến nhi không thể không hủy được.”

Trình thị cùng Lý thị thì cao hứng không thôi. Mã Phi Yến không thể gả tốt hơn nữ nhi của các nàng được.

Tạ thị sợ Mã Phi Yến buồn liền rời ghế đến trước mặt nắm lấy tay nàng vỗ vỗ an ủi: “Đường muội muội đừng buồn, chúng ta sẽ giúp muội muội tìm mối hôn sự khác.”

Trời ạ, người cần an ủi không phải nàng đâu. Nàng cao hứng còn không kịp làm sao buồn được cơ chứ. Tốt nhất là không nên tìm hôn sự cho nàng, tránh nàng lại đau đầu nghĩ cách hù dọa người khác. Nàng khẽ gật đầu tỏ ra tiếc nuối mối hôn sự tốt.

Mã Viễn Hành cũng lên tiếng trấn an: “Mọi người quyết định như vậy cũng vì muốn tốt cho đường muội muội thôi. Thẩm mẫu thử nghĩ mà xem, nếu đường muội muội gả đến đó sẽ sống như thế nào?”

Trình thị cùng Lý thị cùng vờ quan tâm lo lắng kéo Tề thị đến viện của mình tâm sự. Tề thị nhận được sự đồng ý của Mã Tuấn Viễn cũng miễn cưỡng rời đi.

Lão thái thái bảo Tạ thị đưa Mã phi Yến ra ngoài, tránh cho nàng bị xúc động. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng muốn đi theo liền bị giữ lại.

Ở bên trong tiền thính, đám nam nhân bàn bạc kế hoạch. Đó là thánh chỉ tứ hôn nên phải hảo hảo cùng nhau thương lượng.

Tạ thị cùng Mã Phi Yến đi vòng quanh trong hoa viên, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Tâm tình của Mã Phi Yến lúc này rất vui vẻ nhưng nàng không biểu hiện ra mặt, chỉ là cứ nghe Tạ thị an ủi mãi thôi.

Mã Phi Yến vờ buồn bã bảo muốn về phòng yên tĩnh một chút thế là chuồn về An Tri hiên tính toán sổ sách của Bách Hoa Mộng. Sổ sách của viện tất cả nàng đều giao lại hết cho Tề thị rồi nên cũng không phí nhiều thời gian cho những việc này.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm gỡ hai cây trâm vàng nặng nề trong đầu của mình xuống. Một tay cầm trâm của Tề thị, một tay cầm trâm của Cung Vô Khuyết, mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai cây trâm.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy hôn nhân của nữ nhi ở cổ đại chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi. Tề thị là may mắn mới lấy được một trượng phu tốt như Mã Tuấn Vĩnh, không cần lo nghĩ gì. Mấy vị tỷ phu gì đó của nàng quan chức cao như vậy cũng là cũng Mã gia một phe ủng hộ Trữ thân vương.

Nghĩ xong nàng lại thở dài rồi mang trâm cất vào trong hộp. Đồ tốt thế này nàng cũng chẳng muốn trả lại cho Cung Vô Khuyết. Đích xác nàng là không muốn gả nhưng đã cầm trên tay há có thể trả lại cho hắn. Xem như nhận quà đuổi người đi.

Dạo này nàng cùng đám thiên kim tụ tập nên cũng biết một số chuyện này. Ở trong mấy buổi cung yến cũng có gặp qua thái tử cùng mấy vị thân vương.

Ngoài trừ thái tử cùng Trữ thân vương ra thì mấy vị thân vương khác không có thực lực lớn. Thái tử cũng chỉ lớn hơn Cung Vô Khuyết một tuổi, cực kỳ ít nói, nhưng khi mở miệng lại không ai bằng.

Trữ thân vương lại là đối tượng kết hôn của đám thiên kim trong kinh thành. Tuy hắn đã thú thê nhưng hai vị trí trắc phi của hắn lại đang để trống. Mã Phi Vũ muốn ứng tuyển nên hôm nay cũng không tham gia lễ cập kê của nàng mà chạy đi cùng hắn dạo thuyền hoa.

Nói thật, nếu làm chính thất thì còn không nói, đằng này là vợ bé a. Có gì hay ho mà mà tranh giành cơ chứ. Chưa kể nếu hôn sự của nàng không thể hủy mà Mã Phi Vũ lại làm trắc phi của Trữ thân vương khác nào xé Mã gia ra làm đôi đâu. Nàng cũng không thích chi thứ nhất nhưng không nhẫn tâm để không khí trong gia đình không tốt.

Cung Vô Khuyết so với Trữ thân vương thì lại hơn hắn rất nhiều. Đáng tiếc phủ quá nhiều thiếp phòng, đám thiên kim ai cũng ái ngại khi phải gả đến đó. Nghe một tiểu thư nói năm nào phủ của hắn cũng nạp thiếp, có năm còn nạp một lần năm người. Đám thiên kim thấy hắn liền chạy thật xa ngắm nhìn chứ không dám đến gần. Vừa sợ bị hắn nhìn trúng vừa sợ hắn nổi giận liền mạng cũng không còn.

Lúc đó nghe vậy nàng liền phản bác hắn làm sao dám ngang nhiên giết người như vậy. Nàng ở cùng ở gần một tháng ngoại trừ xui xẻo ra cũng chưa từng thấy hắn có hành động gì gọi là mất hết tính người. Một người trong đám thiên kim lại kể ra chuyện ở phía đông năm đó, nghe đồn chỉ vì binh sĩ sơ ý là đổ tách trà trước mặt hắn liền bị hắn dùng quân côn đánh đến chết.

Cho đến bây giờ nàng vẫn không hề tin những tin đồn lung tung về hắn. Vì nàng đã từng cùng hắn tiếp xúc nên không cảm thấy hắn là loại người như vậy.

Lát sau Tề thị đến phòng tìm nàng, Mã Phi Yến nghe được tiếng gõ cửa liền bước ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở đã thấy Tề thị mắt đầy nước mắt ôm chầm lấy nàng.

Khóc được một hồi Tề thị mới thả nàng ra rồi cùng nàng vào trong phòng ngồi: “Mẫu thân, người làm sao? Sao lại khóc như vậy? Hủy hôn chẳng phải rất tốt sao?”

Tề thị lấy khăn lau nước mắt, sụt sịt mũi nói: “Khó khăn lắm mới tìm được một hôn sự tốt thế mà lại không thành. Giờ cho dù bọn họ khen ngươi đẹp thì một ngày chưa giải quyết được cái thánh chỉ kia thì ngươi cũng không thể cùng nam tử khác thành thân.”

Mã Phi Yến hai tay đem ly trà nóng trong tay đưa cho Tề thị: “Mẫu thân, người ta là không muốn thành thân, người có hiểu không? Thành thân có gì tốt chứ, người xem, đại bá mẫu cùng tiểu bá mẫu nhìn thì tốt đẹp như vậy nhưng lại suốt ngày ngấm ngầm công kích nhau, nữ nhi không muốn như vậy.”

Tề thị như không nghe thấy lại tiếp tục nói chuyện của mình: “Đó là thánh chỉ tứ hôn, làm sao có thể bảo hoàng thượng thu hồi lại được. Định quốc công lại là đệ đệ của hoàng hậu nữa, hoàng thượng đối với hắn còn tốt hơn thái tử cùng mấy thân vương ba phần.”

Mã Phi Yến tì cằm lên bàn nhìn sắc mặt không tốt của Tề thị: “Nếu không thì đào hôn là được rồi.” Nàng ung dung không suy nghĩ mà buông ra một câu khiến Tề thị kinh ngạc.

Mắt mở to nhìn nàng, một hồi lâu mới lấp bấp được một câu: “Ngươi, ngươi không biết là đảo hôn là kháng chỉ sẽ bị tru di cửu tộc sao?”

À! Nàng nhất thời quên mất mình đang ở cổ đại. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong thật là quá bi ai rồi. Ngay cả duyên phận của mình nàng còn không thể tự làm chủ thử hỏi nàng có thể làm chủ được thứ gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.