Tác giả: Luna Huang
Ngày hôm sau, tin tức Mã Phi Yến không phải xấu nữ lại được tứ hôn cho Cung Vô Khuyết được lan truyền khắp mọi nơi. Vũ Văn gia vì chuyện này mà đứng ngồi không yên. Vũ Văn Dương Khải chính mắt thấy được dung mạo của nàng tại sao giờ lại như vậy?
Mã Tuấn Vĩnh dạo này được hoàng thượng lệnh cho thiết kế một đài tế thiên địa nên lao đầu vào nghiên cứu. Tề thị lấy lại tinh thần liền tiếp tục tìm thê tử cho hai hài tử của mình. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật suốt ngày đi sớm về khuya tránh Tề thị lải nhải chuyện lập thê bên tai.
Mã Phi Yến nhận được rất nhiều thiếp mời từ các thiên kim nhưng nàng chẳng hứng thú nỗi, chỉ muốn đến Bách Hoa Mộng thôi. Nghĩ là làm, nàng xuất môn đường đường chính chính từ đại môn Mã phủ bước ra nhưng lại dùng hậu môn bước vào Bách Hoa Mộng.
Thay một thân nam trang nàng chạy ra cùng Nặc Nặc buôn bán. Trời xui đất khiến thế nào mà Mã Tuấn Vĩnh cùng một đám quan lại bước vào, nàng cúi gầm mặt không dám nhìn bọn họ, cùng không dám tiếp đón chỉ giao hết cho Nặc Nặc còn bản thân trốn đến chỗ khác.
Đến lúc đóng cửa nàng trở về Mã phủ mà trong lòng bất an. Lúc nãy Mã Tuấn Vĩnh hình như không thấy nàng, hắn là không thấy hay là không nhận ra, hay là cố ý?
Dùng cơm trong yên bình, vẫn chỉ có tiếng nói của Tề thị líu lo ton hót trên bàn ăn. Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật nặng nề phản bác vài câu. Mã Phi Yến cùng Mã Tuấn Vĩnh không ai nhìn ai chỉ chăm chú dùng cơm.
Quả nhiên, vừa dùng cơm xong không lâu Mã Tuấn Vĩnh liền bước đến phòng của Mã Phi Yến: “Bảo bối, có gì muốn nói cũng vi phụ không?” Hắn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào rồi đóng lại bước bên bên bàn ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm ái nữ không biết là có phải đang tức giận hay không.
Mã Phi Yến nuốt một ngụm nước bọt bước đến, đầu hơi cúi như hài tử đang mắc lỗi vậy: “Phụ thân, cửa tiệm đó nữ nhi cùng ca ca dùng tiền để mở. Do ở trong phủ buồn quá không có gì làm liền mang bạc kinh doanh để đỡ phí thời gian, cũng không phải cố ý muốn giấu người và mẫu thân đâu.” Nếu đã biết thì nàng cũng không giấu nữa.
“Ngồi xuống đi.” Mã Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nói: “Cửa tiệm đã mở bao lâu rồi?” Lần đầu tiên hắn nghiêm túc nói chuyện với ái nữ của mình như vậy.
Mã Phi Yến chậm rãi ngồi vào cái ghế bên cạnh hắn: “Sau khi người cùng mẫu thân rời đi khoảng mười tháng. Số tiền mua tiệm chủ yếu là do bổng lộc của người để lại.”
Lúc Mã Phi Yến giao lại sổ sách cho Tề thị, hắn cũng có xem qua. Quả nhiên là dư rất nhiều bạc. Khi Mã Phi Yến mang bạc đưa cho Tề thị kiểm tra hắn cũng ở bên cạnh, một đồng cũng chưa hề thiếu không nghĩ được là nàng cư nhiên mang bạc đi kinh doanh xong lại bù vào.
Mã Tuấn Vĩnh nhìn vào sổ sách Mã Phi Yến đang tính trên bàn, Mã Phi Yến vội chạy đến lấy sổ sách mang đến bàn tròn cho hắn xem: “Phụ thân, người xem, kinh doanh rất tốt, lại không lãng phí thời gian.”
Mã Tuấn Vĩnh nhận lấy sổ sách xem sơ qua rồi gật đầu công nhận bản lĩnh của nữ nhi nhà mình, nàng quả thực rất biết cách hốt bạc. Hôm nay hắn được mấy viên đại thần đưa đến đó thưởng thức trà tuy bỏ không ít bạc ra nhưng không hề cảm thấy không đáng:
“Ngươi có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu không thành công chưa? Không có khoản tiền bù lại vào thì sao?”
“Chẳng phải phụ thân thường dạy “vạn sự khởi đầu nan sao” sao? Nếu thất bại lại tiếp tục cố gắng thôi, không có tiền bù lại đành phải nói sự thật.” Mã Phi Yến lúc này không còn vẻ sợ bị mắng nữa, nàng cao hứng nói lên suy nghĩ của mình.
Mã Tuấn Vĩnh ngẫm lại trong cung yến lúc trước Cung Vô Khuyết cũng từng nhắc đến Bách Hoa Mông của ái nữ hắn. Lúc đó hắn cảm thấy kỳ lạ vì sao không nhìn hoàng thượng lại nhìn ái nữ của hắn như vậy, không nghĩ tới ái nữ của mình lại là lão bản của Bách Hoa Mộng.
“Chuyện này vi phụ tạm thời giúp ngươi giấu mẫu thân, ngươi cũng phải biết làm việc kín kẽ một chút. Về sau có chuyện gì cũng không được phép giấu phụ thân, có biết không?” Nhớ lại ái nữ vẫn nam trang cũng rất có dáng vẻ của thương nhân.
“Ân!” Mã Phi Yến vui vẻ gật đầu đáp ứng, tay khoác lên tay Mã Tuấn Vĩnh làm nũng: “Phụ thân thật tốt.” Nàng vốn nghĩ sẽ bị ăn mắng cơ đấy. Không ngờ Mã Tuấn Vĩnh lại hiền hậu như vậy.
Mã Tuấn Vĩnh nửa cao hứng nửa lại lo. Nếu Tề thị biết chuyện này chắc chắn sẽ nháo thêm một trận to. Thấy Mã Tuấn Vĩnh chau mi tâm Mã Phi Yến liền hỏi: “Phụ thân chẳng phải là đang thiết kế xây đài tế thiên địa sao? Đã nghĩ ra được gì chưa?”
Mã Tuấn Vĩnh liền mang suy nghĩ của bản thân cùng ý tưởng của các đại thần kể ra. Mã Phi Yến liền nói ra suy nghĩ của mình:
“Theo nữ nhi, đài tế thiên địa phải cao, người nên xây chín bậc thang tượng trưng cho sự vĩnh cửu, trải thảm đỏ. Đài vuông, đá trắng, bốn góc cột điêu khắt kỳ lân oai vệ. Chính giữa đặt bàn tế.” Nàng mang những thứ mình xem được ở hiện đại ra kể một lượt cho Mã Tuấn Nghe.
Ma Tuấn Vĩnh bảo sẽ suy nghĩ về vấn đền này, nói thêm một chút nữa thì bước ra. Mã Phi Yến ngồi trong phòng một mình tiếp tục tính toán sổ sách.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật vừa thấy Mã Tuấn Vĩnh rời đi liền len lén mở cửa chạy vào phòng của Mã Phi Yến. Trong sự ngơ ngác của Mã Phi Yến, Mã Viễn Duẫn liên tiếng hỏi: “Có phải phụ thân phát hiện rồi không?”
Mã Phi Yến gật đầu: “Vì sao lão đại biết?”
Mã Viễn Luật bước đến bên bàn ngồi xuống, tiện tay tự châm cho mình một tách trà: “Hôm nay chúng ta có nghe phụ thân cùng một đám người bảo muốn đến Bách Hoa Mộng thử dùng trà xem có như lời đồn không.”
Mã Phi Yến cười hì hì: “Phụ thân đáp ứng cùng chúng ta ngồi chung một con thuyền. Xem ra lần này, mẫu thân một mình một thuyền rất tịch mịch a.”
Mã Viễn Duẫn phì cười với cách ví von của nàng. Chẳng qua vì sợ Tề thị không cho nàng tiếp tục ra ngoài kinh doanh nữa nên mới đáp ứng. Nữ nhi không ai xuất đầu lộ diện tự kinh doanh như nàng cả.
Mã Viễn Luật nhìn mái tóc không bao giờ được chải gọn gàng khi ở phòng của muội muội mình liền trêu: “Huynh thấy lần này Định quốc công chuốc khổ vào thân rồi.”
Mã Phi Yến chớp chớp mắt vài lần không hiểu hắn nói gì liền nghe Mã Viễn Duẫn giải thích: “Định quốc công trước giờ luôn yêu thích cái đẹp mà muội muội chưa từng để ý đến diện mạo của bản thân, chẳng phải ủy khuất người ta sao?”
Mã Phi Yến tức giận liền mang bàn tính hung hăng gõ vài cái: “Hai người dùng con mắt nào thấy hắn bị ủy khuất. Muội mới là người ủy khuất đấy, tự nhiên lại bị tứ hôn.” Nàng gả cho ôn thần mới là chuyện ủy khuất nhất thiên hạ.
Nàng hằn hộc chống hai khuỷu tay lên bàn, tâm trạng cũng không tốt nên không tiếp tục tính toán sổ sách nữa. Mã Viễn Duẫn ngồi bên cạnh an ủi: “Có lẽ đại bá có cách giúp muội.” Nói thế thôi hắn cũng có chút bất an.
Mắt của Mã Phi Yến phát quang vui mừng hỏi: “Đúng rồi, hôm trước mọi người bên trong tiền thính nói gì?” Mấy ngày trước nàng cũng quên hỏi mất.
Mã Viễn Luật nhìn Mã Viễn Duẫn rồi nói với nàng: “Không đâu ra đâu cả, muội muội đừng lo không ai để muội gả đến đó đâu.” Nhớ lại chuyện ở tiền thính hôm đó thật đau đầu. Hắn cũng không muốn nàng lo lắng.
Mã Phi Yến bĩu môi trong lòng chê trách hai huynh trưởng, nàng cũng không có tâm trạng nên không để ý đến ánh mắt có chút tối của bọn họ.
Mã Viễn Luật giúp nàng tính toán sổ sách, Mã Viễn Duẫn giúp nàng chải lại mái tóc dài rối bời: “Để Định quốc công thấy được nhất định mang cái chiếu chỉ tứ hôn kia cao bay xa chạy.”
Lúc đầu Mã Phi Yến cũng có chút kích động nhưng nghĩ kỹ lại tên đó sẽ không vì như thế mà chạy đâu. Ở Tân Hà thôn nàng còn ghê gớm hơn như vậy mà có thấy hắn xa lánh gì nàng đâu: “Muội cũng hy vọng là như vậy.”
“Muội muội thử dùng cách này xem sao.” Mã Viễn Luật vẫn ôm bàn tính gõ không nhìn nàng.
Mã Phi Yến thở dài: “Vô dụng thôi, con khỉ chết tiệt đó không biết sợ là gì đâu.” Nếu dọa được hắn thì nàng cũng không cần khổ sở như vậy.
“Con khỉ chết tiệt?” Mã Viễn Luật hơi ngu ngơ hỏi lại.
Mặt Mã Viễn Duẫn đen thui khẽ trách: “Muội muội còn dám gọi Định quốc công như vậy sao?” Tuy hắn cùng Cung Vô Khuyết không có giao tình nhưng cũng biết quân thần khác biệt, không thể tùy tiện gọi người khác như vậy.
“Lúc trước hắn chẳng phải là Đông Định hầu sao? Không phải khỉ thì là gì. Muội bị hắn hại đến nỗi hai mươi bốn ngày liên tục bị mẫu thân mắng đấy. Có ngày có bị mắng hơn mười lần cơ.” Nhớ lại những ngày tháng kham khổ đó nàng vẫn còn cảm thấy uất ức. Nếu sau nàng gả cho hắn có phải hay không mỗi ngày đều có kịch hay để đóng?
Hai huynh trưởng của nàng không nhịn được cũng cười thành tiếng. Nếu để Cung Vô Khuyết nghe được sẽ có phản ứng như thế nào đây? Mã Viễn Luật đặt bút xuống bàn nói: “Người ta bây giờ là quốc công rồi không phải hầu nữa đâu.”
Mã Phi Yến hừ một tiếng ra mang sổ sách cất đi. Đối với nàng hắn viễn viễn là khỉ. Hai huynh trưởng cũng rời khỏi phòng của nàng.