CHƯƠNG 22(1)
Hôn sự của Kinh Vân cùng Lạc Vân so với Mai Đóa càng thêm náo nhiệt.
Dù sao cũng là hôn sự của vương tử, tứ phía phô trương ắt không thể thiếu, nhất là vì việc khai tân phủ đệ cho Thập tam vương tử mà tiêu tốn không ít ngân lượng cùng nhân lực.
Lạc Cách tự mình xử lý việc này, hận không thể lôi ra hết tất cả tâm huyết tiền tài, hắn cố ý rời xa kinh thành để đi đến vùng ngoại ô tuyển một nơi có sơn thủy hữu tình vì Kinh Vân tạo một cái tân gia.
Hắn chỉ nguyện Kinh Vân đi được càng xa càng tốt, chỉ sợ Mục gia lại đem chủ ý đánh lên người y, càng sợ mình gây ra chuyện gì không tốt lại ảnh hưởng tới y.
Trong cung tranh đoạt chưa bao giờ đình chỉ, Mục gia như cuồng phong đang gấp rút tiến sát từng bước, may Mai gia nhiều đời là trọng thần, có khối người trong ngoài duy trì, song phương mặc dù hận không thể đem đối thủ tự tay lặc tử, nhưng ở Nếu Diễn trước mặt lại như hảo hữu. Đại vương tử cùng Mục Hương phi, đương nhiên vẫn là hai người quyền quý tối cao cùng ngồi chung ở phía sau Hoàng đế.
Phủ đệ của Thập tam vương tử dưới sự thúc giục kịch liệt của Lạc Cách cũng hoàn công, sau ba tháng liền cũng đã thấy được kiến trúc của phủ đệ. Những việc vặt vãnh của hôn lễ cũng được an bày thỏa đáng.
Khai Thiều trong lòng kỳ quái: Lạc Cách nguyên bản hận không thể để Kinh Vân cả đời không lập phi, hiện tại cũng là ước gì y càng sớm thành thân càng tốt.
Tân nương xinh đẹp, vương tử tuấn mỹ, hơn nữa trong cung lại lan truyền tin đồn đó là tình yêu được âm thầm nảy nở từ lâu, việc Lạc Vân vì bệnh tình của Kinh Vân mà ngày đêm chăm lo bên người được ít người biết đến, hôn lễ này như vậy oanh động khiến cho trong thành đủ loại quan lại cùng dân chúng chú ý.
————————————————————————————
Chiếu theo lễ tiết bái biệt phụ vương, uống qua rượu tạ ơn, nghi thức chủ yếu đều chuyển đến tân phủ đệ.
Lạc Cách mặc dù xử lý hôn lễ nhưng cũng mất đến mấy tháng, chẳng những không gặp Kinh Vân, ngay cả Lạc Vân cũng không có gặp, giống như liều mạng muốn cho hai người này đem mình quên mất. Hôm nay chính thức thành thân, cũng chỉ kêu người hầu đưa tới một đôi như ý, làm quà chúc mừng.
Ngược lại Khai Thiều cao hứng nhất, sau khi mọi người đến thì không ngừng cao giọng đàm tiếu, lại động thân vì Kinh Vân chắn rượu: “Kinh Vân thể yếu, hôm nay lại phải động phòng hoa chúc, không thể uống nhiều. Ta đây tứ Vương huynh thay y uống!” Liên tục uống liền mấy chén lớn, cổ cũng đỏ bừng lên, lại càng phát ra cao hứng, hưng trí dâng trào.
Kinh Vân hồng y kim quan, so với ngày thường càng tái nhợt gầy yếu, chẳng những mỹ khiến người nín thở, càng hiện ra phong tư điềm đạm đáng yêu mảnh mai. Ngày hỉ của y thế nhưng trên mặt thật nhìn không ra một tia ý mừng, giống như búp bê đầu gỗ lẳng lặng ngồi ở chủ vị, giống đang nhìn một hồi oanh động của một trò khôi hài.
Chúng huynh đệ biết y tính tình cổ quái, ngày gần đây lại không có nghe y nói qua một chữ. Vương đệ này trời sanh tính thẹn thùng, tuấn mỹ dị thường, đều đối với sự quái dị của y cảm thấy kỳ lạ.
————————————————————————————
Lạc Vân một mình ngồi ngay ngắn ở hỉ phòng, trên đầu đội một chiếc khăn đỏ thẫm thật dày, hơi thở cô đơn vờn quanh nàng, bỏ lại tất cả không khí vui mừng.
Mấy tiểu nha đầu cùng hỉ bà đứng ở bên ngoài thăm dò tò mò nhẹ giọng nói:
“Như thế nào tân nương tử không rên một tiếng, giống như đang tức giận?”
“Người ta thẹn thùng a, nào có con gái đã xuất giá còn cãi nhau?”
“Ta xem vẫn là không thích hợp, có thể tính tình chính là trầm ổn thích yên tĩnh.”
“Hi, thật cùng tân lang bên ngoài giống nhau, đầu gỗ xứng đầu gỗ, đáng tiếc, cả hai bộ dạng đều thật hảo a.”
“Ba” một tiếng, tựa hồ có người đã trúng một cái đánh nhẹ nhàng vào tay.
“Đừng nói bậy! Các ngươi không nên nói loạn nháo, bên trong chính là chủ tử!”
Mọi người sau một trận xôn xao, thanh âm lập tức hoàn toàn biến mất.
Một người nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đem cánh cửa chậm rãi khép lại, đi đến trước mặt Lạc Vân.
Khăn trùm đầu nặng trịch được nhẹ nhàng vén lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy lệ của Lạc Vân.
Vân Tiêu chậm rãi ngồi xuống trước mặt Lạc Vân, nói nhỏ: “Lạc Vân tỷ. . . là ta hại ngươi.”
Y suốt mấy tháng qua lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, thanh âm ôn nhu dễ nghe, nghe vào trong tai lại không thể nào thoải mái. Lạc vân trong lòng vừa chua xót lại loạn, thật sâu nhìn Kinh Vân liếc mắt một cái, nói không ra lời, chỉ có thể làm cho lệ trong mắt không ngừng tuông trào.
Kinh Vân cầm lấy khăn tử, vì Lạc Vân nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt.
Lực đạo hết sức nhẹ nhàng, kiên nhẫn giống như lau đi vết thương trong lòng của Lạc Vân.
Lạc Vân rốt cuộc nhịn không được, gục vào lòng ngực nhỏ nhắn mềm mại của Kinh Vân khóc ròng nói: “Kinh Vân, ngươi không nên trách điện hạ! Hắn. . . Hắn. . .”
Trong lòng hắn đối với ngươi là yêu say đắm, thật sự không thua quyến mộ của ta đối hắn.
Ta hôm nay hưởng được tư vị đau đến đoạn gan ruột, thật sự không muốn làm cho điện hạ lại giống như ta.
Trong lòng là sóng cuộn ba đào, xuất hiện đủ loại tư vị, lại nói không được.
“Lạc Vân, chúng ta từ nay về sau không cần nhắc đến người này.” Kinh Vân vỗ nhẹ bả vai của Lạc Vân, thản nhiên nói: “Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi.”
————————————————————————————
Cuộc sống của Lạc Cách cũng không khá giả hơn.
Đấu tranh trong hoàng cung chiếm đi tất cả thời gian cùng tâm huyết của hắn, mỗi lần nhìn thấy Mục Hương phi cùng Khai Thiều đều phải cắn răng mới có thể cười được. Mà đối những người của Mục gia dựa vào Mục Hương phi để diễu võ dương oai, càng phải chịu đựng không muốn nhất thời tức giận cùng bọn họ động thủ. Không chỉ như thế, còn phải thường trấn an người của Mai gia.
May mà Lạc Cách biết rõ đại cục, mọi việc luôn nhẫn nhục. Nếu Diễn tuy rằng cực sủng ái Mục Hương phi, nhưng đối những lời gièm pha bên tai cũng không để ý tới, vẫn như cũ thật sâu tín nhiệm Lạc Cách, vì Lạc Cách đã có thể phụ trợ quốc sự mà cao hứng.
Nếu Diễn đối Lạc Cách tín nhiệm cùng chiếu cố, khiến Mục Hương phi càng thêm cảnh giác. Nếu Lạc Cách có thể kiên trì đến cuối cùng đi lên vương vị, kia Mục gia hết thảy lập tức hôi phi yên diệt (theo ta nghĩ đại khái là bị diệt tận gốc a). Hiện tại chiếm thế thượng phong chỉ là tạm thời.
Đáng hận Lạc Cách nơi chốn cẩn thận, thật sự tìm không thấy điểm yếu có thể lay động địa vị của hắn trong lòng Nếu Diễn. Chỉ có việc Ung Hách quốc công chúa đột tử, Mục Hương phi tâm tổng rất là nghi hoặc, lại nhiều lần ở Nếu Diễn trước mặt nói bóng nói gió, đều không có dùng được. Không khỏi ngoan hạ quyết tâm, hướng Ung Hách quốc ra tay.
Lời đồn đãi truyền vào Ung Hách quốc, Ung Hách vương sớm vì ấu muội đột từ mà đau xót cùng tức giận, ở biên giới tụ tập binh lực, muốn cùng Song quốc đòi cái công đạo.
Song quốc lập tức cho sứ giả đến giải thích, nhưng sao địch nổi Mục Hương phi sớm bày ra hảo kế từng bước xúi giục.
Lạc Cách trong lòng rõ ràng đây là âm mưu của Mục Hương phi, lại không lên tiếng, lẳng lặng làm công việc trở thành sứ giả đến biên giới hòa đàm.
Hoà đàm thất bại, thật vất vả hy vọng Ung Hách quốc không trở thành đại địch.
Hai nước đều điều động binh lực, đại chiến cận kề. Nếu Diễn đem chiến sự giao cho Lạc Cách xử lý. Mục Hương phi một lòng muốn đem lạc cách lôi xuống ngựa, tốn rất nhiều khí lực thế nhưng lại vì Lạc Cách tạo nên một cơ hội tốt để hắn nắm giữ quân quyền, đành không ngừng nghiến răng.
Ung Hách quốc rốt cục là bên đầu tiên giơ lên chiến kỳ, Song quốc lấy toàn lực đối đầu.
Lạc Cách lại bận rộn, mỗi ngày công văn chiến báo, bông tuyết đã bay vào Lượng cung.
Hắn tận lực dùng chính sự ép mình quên đi thân ảnh đơn bạc ở vùng ngoại ô phong cảnh sơn thủy hữu tình, lại thường thường ở trong mộng kinh ngạc phát hiện tâm… cư nhiên còn có thể vì người nọ róc rách đổ máu.
Ngắn ngủn hai năm, thời gian này là một quá trình lột xác bất khả tư nghị. Lạc Cách ở nơi này học được những thứ mà mười năm qua hắn cũng học không được đó là… tranh đoạt, cường quyền, chu toàn, giả dối, còn có… tàn nhẫn.