Truy Thục

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 22(2)

Lại một mùa đông giá rét, Đông đình vắng tanh lạnh lẽo, giống như suy nghĩ của chủ nhân luôn muốn mình được bình yên.

Lượng cung cũng là như thế im lặng, như trước huy hoàng khiến người không dám tiến vào, lại thiếu một phần ấm áp ôn nhu khi có Lạc Vân ở đây.

Thủy khí lạnh lẽo của buổi sớm mai ngưng kết thành sương, hỗn loạn bám trên phần lớn tấu chương tình báo về tình hình chiến sự, được đưa đến trên bàn của Lạc Cách.

Khi Lạc Cách đang đọc tấu chương, lại đột nhiên đứng lên, đánh ngã chén trà bên tay.

Ngọc thủ luôn luôn trấn định, luôn nắm trong tay quyền sinh sát, giờ phút này nắm chặt thành quyền, run nhè nhẹ.

Là bút tích của Kinh Vân, là thư của Kinh Vân.

Mặt trên chỉ có một dòng ngắn gọn, chữ viết mượt mà, sâu sắc, từng từ từng từ giống như được chủ nhân thật mạnh đem ưu sầu rót vào trong đó.

“… Lạc Vân bệnh nặng, thỉnh Lạc Cách điện hạ hạ thân đến thăm.”

Tất cả tưởng niệm, không tha, ái mộ, ân oán, trong khoảnh khắc hoàn toàn bị gợi lên.

Nguyên bản nghĩ muốn quên đi, muốn ly xa hai người một chút, thế nhưng hình ảnh cùng bọn họ ở chung từng giây từng phút cư nhiên lại rõ ràng địa tái hiện trước mắt.

Cố nén tâm không đi chú ý đến bất cứ chuyện gì của bọn họ, sau hai năm, sự tình đầu tiên được biết đến, lại là một cái tin tức không rõ ràng như vậy.

Lạc Vân bệnh nặng, kia Kinh Vân thì sao?

Kinh Vân như thế nào?

Vội vàng hạ lệnh, thay đổi xiêm y, mang theo tâm trạng bất an đi đến phủ đệ do chính mình kiến tạo, là phủ đệ của Thập tam vương tử mà mình chưa bao giờ đến thăm.

——————————————————————————-

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên ở bên ngoài phủ đệ Thập tam vương tử vốn luôn luôn thanh tịnh, người có thân phận cao quý của Song quốc – Lạc Cách điện hạ rốt cục lần đầu tiên vượt qua đại môn cao cao của nơi này.

Rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, mặt hồ lạnh lẽo khinh phong phi dương, giống như vì nữ chủ nhân trẻ tuổi của chúng mà thở dài.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, ở một chỗ khác hiển hiện một người, là người mà Lạc Cách ngày đêm tưởng niệm nhưng lại cách xa tận chân trời.

Thập tam vương tử trong lòng bi thương, không muốn gặp khách, người hầu thật cẩn thận dẫn dắt Đại vương tử tới trước phòng của vương phi.

Hồng nhan nằm ở trên giường cẩm tú đã muốn mất đi xuân sắc, bạc thần như thế tái nhợt, giống như không muốn tái kể rõ bất đắc dĩ cùng chua xót của bản thân.

Cuộc sống của Thập tam vương phi chính là một loại trách nhiệm không thể từ chối, là để biểu đạt lên cổ thật sâu ái mộ của nàng.

Lạc Cách đứng ở trước mặt Lạc Vân

Hắn liếc mắt một cái đã muốn nói không ra lời.

Người này nguyên lai nên ở trong tẩm cung vui đùa, cô nương luôn được cưng chiều nay sinh mệnh đang cận kề cái chết, nếu như nàng từng ở trong Lượng cung vì Lạc Cách thêu xiêm y, vì Lạc Cách vén rèm, vì Lạc Cách bưng trà thì nay đã muốn lưu không được người.

“Lạc Vân. . .” Lạc Cách nhẹ nhàng gọi, nằm rạp bên người nàng cầm lấy ngọc thủ lạnh như băng.

Nghe thấy tiếng gọi của Lạc Cách, Lạc Vân di chuyển một chút. Trong mắt hiện lên bóng người khiến nàng kinh ngạc, trên mặt không khỏi nhiễm thượng một tầng đỏ ửng.

Trong nháy mắt, Lạc Cách giống như lại gặp được hình ảnh Lạc Vân năm đó tại Lượng cung, nàng duyên dáng yêu kiều ở trước đại môn mang theo người hầu cung nữ cùng đợi hắn, trong tay sớm chuẩn bị tốt áo choàng, cười hì hì thỉnh an nói: “Ngày lãnh, điện hạ như thế nào cứ như vậy đi ra ngoài? Mau phủ thêm áo choàng, cẩn thận cảm lạnh.”

“Điện hạ” Lạc Vân giãy giụa đứng dậy, bị Lạc Cách cuống quít ngăn lại, ánh mắt nàng lưu luyến địa nhìn Lạc Cách, cười khổ: “Ta đã muốn không thể tái hướng điện hạ thỉnh an .”

Lạc Cách tâm loạn như ma, nhẹ nhàng an ủi: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, ngươi còn trẻ, chậm rãi dưỡng bệnh, tự nhiên liền hảo.”

Lạc Vân cười rộ lên, trong mắt vẫn như cũ ôn nhu như thủy, mái tóc dài khô vàng thùy trên vai. Nhớ tới chuyện thị tẩm năm đó tại Lượng cung, đủ loại khuê trung diễn ngữ, lộ ra vẻ mặt hồi ức, lẩm bẩm nói: “Lạc Vân, Lạc Vân, liền giống như hoàng sắc phía chân trời. . .”

“Gọi là Vân phi, hay là Hà phi.” Lạc cách ném lại bi thương trong lòng, nói nhỏ: “Vương tử phi cũng có thể có phong hào, ta trở lại Lượng cung, lập tức thỉnh phụ vương sắc phong.”

Lạc Vân kinh ngạc rơi lệ, quay đầu đi: “Về sau những ngày giá rét hoặc ngày nóng, điện hạ phải chính mình bảo trọng. Lượng cung người tuy nhiều nhưng ta xem cũng không vài cái thị hầu tri kỷ đi. Y phục tùy thân nên phân phó các cung nữ chính mình cẩn thận thêu. Không cần lấy y phục làm ở khuê phòng (phòng may mặc) của hoàng cung, chỉ sợ không hợp thân.”

Một cái khăn tử được đưa đến, nhẹ nhàng vì Lạc Vân lau lệ.

Lạc Vân mắt vừa thấy, khăn tử đã lâu, hơi hơi phát hoàng (có màu ố vàng). Mặt trên thêu một đóa Song hoa hồng tinh xảo, đúng là mình tự tay thêu, tự mình vì Lạc Cách treo ở bên hông.

Nàng nhẹ nhàng chấn động, rũ xuống song mâu nói: “Điện hạ cần gì phải giữ thứ cũ kỹ này? Sớm nên ném.”

“Lạc Vân, ta nói rồi, bất luận bao nhiêu người vì ta thêu khăn, ta chỉ đem khăn ngươi thêu mang theo bên người.”

Một dòng ôn thủy thình lình rót vào, thẩm thấu tứ chi trăm mạch.

Lạc Vân thật sâu nhìn ánh mắt Lạc Cách, nhẹ nói: “Có những lời này của điện hạ, Lạc Vân chết cũng nhắm mắt.”

“Lạc Vân, ngươi không thể chết được” Lạc cách bắt lấy ngọc thủ của Lạc Vân kích động nói: “Ngươi phải nhìn thấy cảnh ta đi lên vương vị, chờ ta đem ngươi cùng Kinh Vân đón vào hoàng cung, cùng ta chung thiên hạ.”

Tưởng tượng đến cảnh một ngày nào đó sung sướng cùng huy hoàng, Lạc Vân lắc đầu: “Ta đợi không được. Điện hạ, nghe ta một câu. . .”

“Ngươi nói.”

“Kinh Vân. . . y cũng thực khổ. Ta cùng y ở hai năm, y đối đãi ta giống như thân tỷ, mọi việc đều chu đáo. Chính là ta chưa từng thấy qua y hảo hảo cười. Năm đó, y ở Lượng cung cười đến thật đẹp a.” Lạc Vân miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Lạc Cách, ương ngạnh nói: “Điện hạ một ngày kia người đi lên vương vị, ta chỉ cầu ngươi đừng làm khó y. Y. . . y kỳ thật cái gì cũng không hiểu.”

Lạc Cách không lên tiếng.

Lạc vân ánh mắt cầu xin vẫn nhìn Lạc Cách.

Sau một lúc lâu, Lạc Cách thản nhiên nói: “Kinh Vân là Vương đệ của ta, ta như thế nào hội làm khó y? Ngươi không cần nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng bệnh mới hảo.”

Lạc Vân biết Lạc Cách tất không chịu buông tha Kinh Vân, bất đắc dĩ thở dài, trong mắt tràn đầy thất vọng, gục đầu xuống.

“Ta muốn ngủ, điện hạ bồi ta một chút đi.” Nàng đem mặt tựa vào thân thể cường tráng kiên định của Lạc Cách, ngọc thủ tản mát hương vị nam nhân, vuốt ve thô ráp, thân thể khiến người ta an tâm, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

“Nhớ trước đây, ta có một lần bệnh nặng, điện hạ cũng là như thế này ngồi ở đầu giương của ta, thủ (canh giữ) một đêm. Nay nhớ lại, đều là những chuyện thật xa thật xa trước kia. . .”

Lạc Cách vẫn không nhúc nhích, nhượng nàng ở trong vòng tay mình đi vào giấc ngủ.

Ngày xưa, hình ảnh hai tiểu hài tử vô tư vô lự màn mạc hiện lên trước mắt.

Tình yêu của hắn đã muốn dành trọn cho con người không có tâm can kia.

Người tín nhiệm cùng ỷ lại hắn, hôm nay lại phải mất đi.

Khuôn mặt trên bàn tay dần dần lãnh.

Thập tam vương phi, cảm thụ được tình yêu sâu nhất nơi ngọc thủ ấm áp của điện hạ, ngọt ngào đi vào giấc mộng, không bao giờ… tỉnh lại nữa. . .

Lệ của Lạc Cách rốt cục vô thanh vô tức chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.