CHƯƠNG 23(1)
Ở cách đó không xa, tại một tiểu phòng gần đó, một đôi mắt trong suốt đang lẳng lặng nhìn bóng dáng của Lạc Cách.
Kinh Vân biết, Lạc Vân đã qua đời.
Lạc Vân tỷ giống như hoa kia, đã muốn không còn tái mỉm cười an ủi mình, sẽ không ngày đêm ngồi ở đầu giường chăm sóc khi mình sinh bệnh.
Phủ đệ hoa lệ của Thập tam vương tử, từ nay về sau sẽ càng lạnh lẽo.
Lạnh lẽo, đó có phải hay không là… số mệnh của y?
Từ khi được sinh ra, cô đơn chính là bằng hữu tốt nhất của y. Chỉ có cuộc sống trong đoạn thời gian ngắn ngủi kia, hàn băng ở trong lòng y chậm rãi được dung hoàn, cuộc sống đó mở ra một chút sinh ý trong lòng y, sinh mệnh như thế xinh đẹp.
Cận đó đã có vài người xông vào đáy lòng của Kinh Vân.
Lạc Vân tỷ ôn nhu đã qua đời, mà người còn lại y cũng không muốn nhắc tới.
Tâm đã lâu chưa từng rung động lại trở đau , đau đến Kinh Vân nâng tâm nhíu mi.
Lạc Vân, là ta hại ngươi?
Là bởi vì ta sao?
Bóng dáng Lạc Cách như vậy cô đơn, như vậy tịch mịch, như vậy thương cảm.
Kìm lòng không liền nhớ tới những ngày tại Lượng cung, hắn là như vậy bá đạo, chuyên chế, tư thế oai hùng bừng bừng. Cho nên được hắn cẩn thận săn sóc mới như vậy trân quý, như vậy ngọt ngào.
Che chở trầm thấp ôn nhu còn quấn quanh ở trong lòng, cảm giác được cưng chiều vẫn còn như vậy mãnh liệt.
Từ ban đầu không thèm để ý, có thể xem hết thảy mọi thứ như vô hình, vì cái gì sau hai năm lại tưởng niệm như thế?
Ở trong nháy mắt, Kinh Vân cơ hồ muốn vén rèm đi ra ngoài. Đi đến trước mặt Lạc Cách, kêu một tiếng “Đại vương huynh” quen thuộc, tới gần hơi thở của hắn, nhìn hắn hăng hái.
Mà y cũng không cần di chuyển cước bộ.
Bởi vì mành bỗng nhiên bị xốc lên, Lạc Cách đã đến trước mặt, tham lam nhìn y, hận không thể chỉ dùng ánh mắt đã đem y cắn nuốt.
Thân hình gầy yếu ngay tại trước mặt, dung nhan vẫn như trước xinh đẹp như hoa, làn da trắng tuyết nhợt nhạt.
Lạc Cách cắn răng, cường ép mình không được thân thủ tiến về phía trước.
Kinh Vân kích động nghĩ muốn khom người hành lễ, giương mắt nhìn Lạc Cách đang đứng gần, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Hai năm không thấy, Đại vương huynh tựa hồ thay đổi.
Vừa mới còn đang cô đơn, tịch mịch, thương cảm, giờ toàn bộ không thấy, thay thế vào đó chính là khí phách vương giả, khí thế nghiêm nghị giống ngọn lửa vây quanh Kinh Vân.
Ánh mắt so với ưng còn sắc bén hơn, lộ ra thật sâu dục vọng chiếm hữu cùng kiên quyết.
Kinh Vân rùng mình một cái, trong lòng mới dâng lên một chút tưởng niệm cùng ngọt ngào lúc này lại tiêu tán đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sự việc đáng sợ trong buổi tối ngày hôm đó chợt hiện về, thân thể giống như bị hàn thủy rót vào.
Lạc Cách trước mặt y, so với trước kia càng nguy hiểm.
Lạc Cách im lặng đánh giá Kinh Vân, bỗng nhiên ôn nhu cười: “Đã lâu không gặp, Thập tam vương đệ.”
Hắn càng khách khí, Kinh Vân càng cảm thấy được uy hiếp. Ánh mắt trong suốt bình thản vô ba mang theo một tia bất an, miễn cưỡng hành lễ nói: “Đại vương huynh.”
“Vẫn là như vậy trầm mặc ít nói.” Lạc Cách địa cười khẽ: “Hai năm không thấy, bộ dạng càng tuấn.”
Kinh Vân không nói, cúi đầu trốn tránh tầm mắt như đang rình mồi của Lạc Cách.
“Sự tình của Lạc Vân, không cần quá mức bi thương.” Lạc cách quay đầu lại nhìn về phía tiểu phòng của Lạc Vân, bi thương ở trong mắt chợt lóe mà qua: “Nhân sinh khổ đoản, nếu quá mức thương cảm, ngược lại làm khổ chính mình.”
Kinh Vân nghe Lạc Cách nói, ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Lạc Cách khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười.
“Ta hiện tại biết Mục Hương phi vì cái gì như vậy chú trọng vương vị. Rất nhiều chuyện, thay vì đi cầu xin, không bằng dùng đến sức mạnh cùng quyền lực sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có phải hay không, Kinh Vân?” Hắn nghiêng đầu hỏi Kinh Vân.
Kinh Vân nhìn thấy trong mắt của hắn là dục vọng chiếm giữ, vội lui hai bước, dựa người vào cạnh cửa.
Lạc Cách biết ý đồ của Kinh Vân, lắc đầu trêu tức nói: “Ngươi sợ ta cái gì? Chúng ta chính là huynh đệ a.” Từng bước một đi tới gần Kinh Vân.
Trong lòng cảm giác như bị xé rách lại ẩn ẩn toát ra, Kinh Vân vừa định né tránh, Lạc Cách đột nhiên dừng bước.
“Thời gian không còn sớm, ta không nên tái quấy rầy. Thập tam vương đệ hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Kinh Vân ngạc nhiên, không biết này Đại vương huynh càng ngày càng quỷ dị rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Nhìn Lạc Cách quả nhiên thủ tín (giữ lời) mà ly khai, y mới thật dài thở ra một hơi.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường Lạc Vân, nhìn Lạc Vân toàn thân đã muốn cương cứng lạnh ngắt nhưng khuôn mặt vẫn như cũ ôn nhu.
Kinh Vân than nhẹ: “Lạc Vân, hắn. . . hắn đã không còn là Đại vương huynh của năm đó . . .”
——————————————————————————
Lạc Cách điên cuồng phi mã trên đường, đem một đám người hầu bỏ lại sau lưng.
Nghênh diện cuồng phong làm mắt của hắn rơi lệ.
Vương vị, ta muốn đi lên vương vị.
Ngày đăng cơ, ta muốn đem này hết thảy đòi lại.
Tất cả đau lòng, bất an, khát vọng, cô độc, ta đều phải toàn bộ đòi lại.
Sẽ không cần tái kiềm chế chính mình, sẽ không cần tiếp tục tỉnh lại với khuôn mặt đẫm lệ trong đêm khuya cô linh quạnh quẽ, tái không cho phép người ta yêu trốn tránh ta, né ra ta.
Ta là vương.
Ta muốn làm vị đế vương tối quyền uy!
——————————————————————————
Chiến tranh cùng Ung Hách quốc, đã muốn kéo dài một năm.
Hai nước binh lực tương xứng, chết rất nhiều người.
Ngày Lạc Vân được hạ táng, tình báo khẩn cấp được đưa đến hoàng cung
Tiền phương đại bại, Chấn Đình tướng quân Mục Tự chết trận.
Triều đình ồn ào, Nếu Diễn nghe được tin tức, khó thở công tâm, ở Khải Thiên cung ngất xỉu, bệnh không dậy nổi.
Mai Nho nhân cơ hội này, thỉnh vương lệnh dẫn binh nghênh địch.
Mắt thấy binh quyền nơi tiền tuyến đã rơi vào tay Mai gia, Mục Hương phi tự nhiên mọi cách cản trở.
Thái độ Lạc Cách thật khác thường, cũng không tán thành cữu cữu tiếp quản quân quyền.
Tứ vương tử Khai Thiều, vào một buổi sáng rét mướt, bị mẫu phi cho đòi vào cung.
Mục Hương phi đang ở sốt ruột, vừa nhìn thấy nhi tử, vội nói: “Ngày mai triều đình thương nghị ai sẽ thay thế đại bá của ngươi tiếp nhận chức tướng quân, dẫn binh ra biên quan. Ngươi khả chuẩn bị tốt?”
“Mẫu phi ý là. . .”
“Ta sẽ gắng cầu xin hoàng thượng ban quân quyền cho ngươi, tiếp nhận chức Thống soái đại quân. Khai Thiều a, ngươi không cần phải chịu thua kém.”
Khai Thiều lăng nói: “Vì quốc gia xuất lực là trách nhiệm của vương tử, phụ vương nếu có sai khiến, ta tự nhiên sẽ xuất chiến. Khả mẫu phi vì cái gì đối chức vị tướng quân như thế coi trọng?”
Mục Hương phi nhìn nhi tử mình dũng mãnh thì có thừa, tâm mưu lại không đủ, dậm chân nói: “Đều lúc này ngươi nhìn còn đoán không ra? Phụ vương ngươi đã muốn bệnh nặng, vạn nhất. . . ai, vương vị rơi vào tay Lạc Cách, hắn sao có thể buông tha ngươi? Ngươi trước nắm quân quyền, xuất binh ra biên quan, cho dù có chuyện gì, trong cung đã có ta, biên quan có ngươi chủ trì đại quân, Lạc Cách cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu ngươi có thể thừa dịp trận tuyến ban đầu của hắn chưa ổn, lãnh binh tấn công thì càng hảo. Mà đây là chuyện sống chết trước mắt, ngươi cũng không thể hồ đồ a.”
Khai Thiều nguyên cũng không ngốc, nhưng hắn trời sinh hào phóng, đối Lạc Cách nhìn không thuận mắt đó là tính tình trời sinh, với vương vị thật chẳng muốn so đo, ngồi xuống nói: “Lạc Cách là Đại vương tử, là người thừa kế trong lòng của phụ vương. Mẫu phi vì sao nhất định phải cùng hắn tranh giành a? Lấy địa vị của mẫu phi ở hậu cung, chẳng lẽ còn không vừa ý sao?”
Mục hương phi bị này nghịch tử làm cho giận đến cơ hồ đau sốc hông, chỉ vào Khai Thiều khóc ròng nói: “Không tiền đồ a! Ta có vì cái gì không vừa ý? Nếu không phải vì ngươi, ta làm gì phải chịu nhiều oan uổng như thế a? Hảo, ngươi nhanh trở lại phủ đệ, ngồi chờ Lạc Cách đăng cơ, nhìn hắn đem Mục gia lộng đến không còn một mảnh, ngươi trong lòng liền thư thái!”
Khai Thiều gặp mẫu phi giận dữ, nội tâm khổ sở, biết đã lỡ miệng, bất đắc dĩ nói: “Nhi tử biết sai rồi, mẫu phi cẩn thận khóc đến phá hư thân mình. Chuyện ngày mai thương nghị chọn tướng quân, nhi tử thì sẽ hết sức.”
Mục Hương phi oán hận trừng Khai Thiều liếc mắt một cái, lau nước mắt, đoan chính ngồi xuống: “Còn có một việc, ngươi xuất hoàng cung, lập tức đi làm.”
“Mẫu phi xin phân phó.”
“Ngày hôm trước Thập tam vương phi hạ táng, ta có tới đó. Ai…, Kinh Vân hài tử này cũng đáng thương.” Mục Hương phi ngắm ngắm vẻ mặt anh khí của nhi tử, thở dài: “Trong cung truyền tin tức, nói y đắc tội Lạc Cách, chỉ sợ Lạc Cách sẽ tìm cơ hội chỉnh y.”
Khai thiều đối với tiểu vương đệ này thật vẫn thực yêu quý, căm giận bất bình hừ lạnh một tiếng: “Y ngày xưa ở hoàng cung liền ăn không ít khổ của Lạc Cách a. Đường đường Đại vương tử lại đi khi dễ vương đệ không có mẫu phi che chở, tính là cái gì a?”
“Đúng vậy. Ta nguyên muốn gọi Kinh Vân đến Mục Hương cung ở mấy ngày, cũng có thể trong thời gian này chiếu cố y một chút. Ta là người cai quản hậu cung, đương nhiên sẽ đối với y hảo một chút. Nhưng. . .” Mục Hương phi than nhỏ, giống như nghĩ đến một cái kế sách, khinh khẽ cười nói: “Chẳng phải để y đi theo ngươi, cùng lập công, lại tránh được Lạc Cách, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?”
Khai thiều lắc đầu nói: “Chiến trường đao quang kiếm ảnh, như thế nào thích hợp với Kinh Vân?”
“Kinh Vân võ nghệ cũng không kém. Lại nói, các ngươi thân là vương tử, không phải nên tự thống lãnh đại quân, dùng chính sức mình để giết địch sao?” Mục Hương phi song mâu xoay chuyển, suy nghĩ nói: “Đô thành lòng người khó dò, Kinh Vân ở lại nơi này, trốn ở đâu cũng không thoát khỏi sự hãm hại của Lạc Cách?”