Ở gia đình khác, mỗi khi con gái về nhà, bao nhiêu món ăn con gái ưa thích sẽ được đưa lên, vậy mà Cẩm Vô Song về đến nhà, ngay cả chén nước cũng không có.
Tinh thần của Cẩm lão thái thái đang rất không vui, cô con dâu đang phải giúp bà đấm lưng, đứa cháu nội bé nhất của bà đang chơi xe lửa bằng điện dưới chân, ai cũng nhìn ra dáng vẻ lúc này của bà là “Ối trời đất ơi, tôi chỉ muốn chết đi mà thôi. Tôi thật là khổ sở”, thấy Cẩm Vô Song cơ mặt của bà liền giật giật.
Cẩm lão thái thái đưa tay lau nước mắt -- có trời mới biết bà đang lau đây là cái gì hay là nước mắt của Thiên hoàng dạ đàm. Cứ xem cái tư thế lau nước mắt kia như là lau nước mắt của ý tứ đi! Là muốn nói cho cô biết rằng bà đang rất đau lòng chăng? Lần này lại là cái gì đây? Mặt Cẩm Vô Song đen lại. Cẩm lão thái thái thấy cô mang bộ mặt đưa đám như vậy cũng không thèm để ý. Mấy đứa nhỏ trong cái nhà này ấy mà, ghét nhất là khi thấy chúng như thế này đây. Không thấy có một chút gì của ý tứ kính già yêu trẻ cả, mỗi lần về nhà đều không thèm hiểu ý mà phối hợp. Không biết là người ta ở nhà đang nhàm chán mà đến trợ giúp mua vui hay sao? Sau đó bà ra vẻ thật là ngượng ngùng mà mở miệng: “Nghe nói là con nuôi tình nhân?” Trong giọng nói đầy cái vẻ bát quái...
Trong nháy mắt, cái tai bà chị dâu cả Lâu Phương của cô cũng “tinh” một cái mà dựng hẳn lên!
Cẩm Vô Song: “...” Rốt cuộc là từ đâu mà “Nghe nói”?
“Nghe nói cô ấy kêu là Tiểu Phỉ Thúy, lại còn trông rất được, có phải hay không, cô Ba?” Giọng điệu của Lâu Phương thực dịu ngoan, thật mềm mại, nhưng trong mắt lại tóe lửa bát quái, mưa dù có trút như thác lũ cũng không dập tắt nổi!
“Cho nên, rốt cuộc là từ đâu mà 'nghe - nói'?” Cẩm Vô Song nghiến răng. Nhất định là Cẩm Vô Hà lại to mồm đây mà! Cẩm Vô Song rất, rất muốn một phát đánh chết người chị song sinh này của mình!
Lâu Phương lập tức cúi đầu tiếp tục đấm lưng cho lão thái thái: “Mẹ, có thấy thoải mái hay không?” Cẩm lão thái thái hiền lành vỗ vỗ tay chị: “Ừ, được, được đấy!” Lại tiếp tục hướng về phía Cẩm Vô Song mà nói thật nghiêm túc: “Nếu đã có bạn gái thì nhanh chóng mang về nhà để cho chúng ta nhìn một cái đi!”
Cẩm Vô Song thiếu nước cấm khẩu. Rốt cuộc làm sao mẹ của mình mới chỉ có thể “nghe nói” vu vơ đã trong nháy mắt một cái chuyển thành “mang về nhà” rồi đây? Cẩm Vô Song cũng không muốn đi tìm hiểu những người này nữa, thích ý dâm liền tự mình ý dâm đi! Cô không thời gian đâu để hầu chuyện.
Lúc này anh cả của Cẩm Vô Song là Cẩm Vân Long cũng đi đến chào hỏi: “Ơ, A Song em đã trở lại? Bạn gái của em đâu?”
Cẩm Vô Song: “...” Chuyện này sẽ còn lan truyền đến tận đâu nữa đây? Hả?!
Cẩm lão thái thái còn nói: “Cải lương không bằng bạo lực --” nhìn thấy Cẩm Vô Song dùng ánh mắt uy hiếp theo kiểu “Mẹ cứ nói xem” liền chuyển sang: “Nếu như hôm nay chưa tiện vậy thì hãy để đến cuối tuần đi! Cuối tuần mẹ sẽ bảo người làm chuẩn bị một bữa tối thật chu đáo, con chỉ cần đưa người ta về cho chúng ta nhìn xem mà thôi. Phiên phiến một chút cũng được, đừng quá soi xét!” Nếu không phải Cẩm Vô Song tiếp tục dùng ánh mắt ác liệt kia hẳn là Cẩm lão thái thái sẽ còn muốn nói nhiều hơn nữa. Ôi, lão già này đang biết bao cô đơn đây, các người làm sao đều không hiểu vậy?
Cẩm Vô Song bất đắc dĩ hỏi: “Đây là chuyện vô cùng khẩn cấp mà mẹ bảo con phải về hay sao?”
Cẩm lão thái thái cùng người chị dâu đều rất muốn gật đầu, nhưng mà, Lâu Phương cúi đầu tiếp tục đấm lưng cho lão thái thái còn lão thái thái thì xem trần nhà. Cẩm Vân Long nói: “A Song, có ảnh của cô ấy không, cho mọi người xem đi! Cả nhà đều rất tò mò về cô ấy!” Cẩm lão thái thái cùng người vợ lập tức ném cho anh ánh mắt cực kỳ tán dương: good job! thật là mãnh liệt!
Cẩm Vô Song thực không còn gì để mà nói, nhưng mà vừa đảo mắt xong cô lại nở nụ cười, các người không phải đang bát quái hay sao? Tôi cho các người bát quái luôn! “Sao cả nhà không nói sớm, bọn em vừa mới chia tay!”
Ba người đồng thanh kêu lên: “Hả?” Tốc độ này... Có phải là quá nhanh không?
Cẩm Vân Long hỏi lại: “Là chia tay kiểu nào? Em về bên này, còn cô ấy thì ở bên kia tạm thời tách ra “chia tay”, hay là kiểu thực sự “chia tay”?” Tuy rằng lời nói hơi lộn xộn, nhưng tất cả mọi người nghe vào đều hiểu. Lão thái thái cùng người vợ lại quẳng đến cho anh ta cái tán ánh mắt dương thật mãnh liệt: tốt lắm!
“Chia tay mà còn có tới mấy loại chia tay hay sao?” Cẩm Vô Song hỏi lại. Sự thật thì các cô đúng là đã chia tay, còn lí giải như thế nào thì đó cũng không phải là vấn đề của cô nữa!
Cẩm lão thái thái lắc đầu: “A Phương, mẹ xem hôm nay khí trời thật tốt, con giúp mẹ đi ra hoa viên đi dạo một chút!” Lâu Phương nhu thuận lên tiếng: “Vâng ạ!” Bà, mẹ, cháu, ba người cùng lui ra, Cẩm lão thái thái lại còn vừa đi vừa than thở theo kiểu bày tỏ bất bình: “Thanh niên thời nay ấy mà... Đều là cái gì mà tình yêu tốc hành... Ôi... Thế giới này động thật rồi! Ôi, thời của mẹ ngày trước ấy mà...” blabla! Khiến cho kẻ nào đó nhớ đến cái người vừa mới cùng mình có màn “mì tôm luận” mà đen mặt!
Cẩm Vô Song tính toán ăn xong cơm chiều thì sẽ trở về. Đúng vào cái lúc cô đang chơi đùa với đứa cháu nhỏ thì Cẩm Vô Hà gọi điện tới. Cẩm Vô Song thầm nghĩ: tôi còn chưa tìm tới cái đồ lắm lời nhà chị để tính sổ thì chị lại tự mình dẫn xác tới đấy hả? Cô lập tức mở máy.
Cẩm Vô Hà nói: “A Song, tới đón người bạn cũ của em một chút đi!”
Cẩm Vô Song bị người trong nhà đầu độc đến lú lẫn nên nghe ra thành “bạn gái”, không kịp nghĩ đã lời ra khỏi miệng: “Bạn gái nào nữa?”
Cẩm Vô Hà ngạc nhiên: “Này, em có bạn gái rồi sao? Lại còn là có rất nhiều?”
Cẩm Vô Song: “...”
“Chị cứu được một cô gái rất đẹp bị người ta ăn cướp trong một ngõ hẻm. Cô ấy lại tưởng chị là em, vì thế chị nghĩ chắc là em và cô ấy quen biết nhau nên liền gọi điện cho em. Em tới đây đón cô ấy về đi!”
Cẩm Vô Song: “...” Lên xe, xe bị hỏng, tìm người thân thích còn gặp cướp bóc, có người nào so với cô ta còn tệ hơn không? Cẩm Vô Song rất muốn nói rằng mình không biết, tốt nhất là quên hẳn đi, nhưng rồi rốt cuộc lại có chút không đành lòng. Người này tuy rằng có chút mặt dạn mày dày, trên đời này không có ai vô sỉ hơn, vậy mà lại không ai có thể ghét cô ta đếm mức thậm tệ cả. Thậm chí, có đôi khi còn thật đáng yêu nữa là khác. Cẩm Vô Song thở dài: “Tôi biết rồi. Chị đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Được rồi. Tôi tới ngay lập tức!”
Cẩm Vô Hà mở công ty chứng khoán, đại bản doanh đặt ở vùng ngoại thành, nhưng trong trung tâm thành phố vẫn có văn phòng. Công ty của cô cùng sòng bạc của Cẩm Vô Song có kí hợp đồng kinh doanh, cho nên Cẩm Vô Song mới hoài nghi cô chính là người đã làm lộ tin tức này ra. Cẩm Vô Song chào lão thái thái một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài, Lâu Phương nhìn thấy cô một bộ vội vàng tức giận bỏ đi như vậy thì có vẻ lo lắng: “Liệu có phải cô Ba có nghĩ chính là do cô Hai to mồm tiết lộ chuyện với chúng ta nên giờ đi tìm cô Hai tính sổ hay không nhỉ? Chúng ta có nên nói cho cô Ba biết chuyện chúng ta biết được là do diễn đàn của sòng bạc bát quái không đây?”
Cẩm lão thái thái cực kì yên tâm: “Không sao đâu, nó không đánh lại được Vô Hà!”
Nghe lão thái thái nói như vậy Lâu Phương cũng yên tâm hẳn: “Đúng thế!”
Cẩm Vân Long: hai vị, đánh không thắng được... Đây có phải là điều cần quan tâm hay không vậy a?
Cẩm Vô Song đi vào nơi nghỉ của Cẩm Vô Hà.
Người nào đó đang ở trong phòng nghỉ của Cẩm Vô Hà mà ngủ rất sâu. Cẩm Vô Song nhìn thấy như vậy thì nghĩ: đây là thực sự ngất đi hay là giả vờ ngất để rồi lại có thể kéo dài đến ba bốn ngày hay không đây?
Nếu đem so với Cẩm Vô Song thì hai chị em này có khuôn mặt giống nhau như đúc, thân hình cũng tương tự, cũng là tóc cắt ngắn. Cẩm Vô Hà hất hất cằm về phía người đang ngủ trên giường giống như hỏi về người đẹp: “Là người quen biết a?”
Trong lòng Cẩm Vô Song lại trào dâng mãnh liệt cái ham muốn kháng cự, ra vẻ như không quen biết cái kẻ nào kia. Cô lúng ba lúng búng trả lời: “Ừm!” Người này tuyệt đối là cái kẻ ra khỏi nhà thì gặp chuyện xấu, ở nhà người khác thì bị cô ta làm chuyện xấu!
Cẩm Vô Hà thở dài: “Hôm nay vậy mà chị lại làm được một chuyện tốt! Như thế thì thật là không bình thường - nhưng không sao!” Cô thấy Cẩm Vô Song không phản ứng mà cứ chằm chằm nhìn đến người đẹp nên mới nghĩ chắc cô lo lắng nên nói: “Không sao đâu. Chỉ là bị ngất đi mà thôi! Sẽ tỉnh nhanh thôi mà!” Cô giải thích với em gái của mình về chuyện xảy ra: “Lúc đó chị thấy cô ấy bị tên cướp chặn lại ở trong một cái hẻm nhỏ, lo lắng cô ấy xảy ra chuyện nên tới trợ giúp. Thật không tin được là cô ấy nom thì có vẻ như là người ôn nhu mềm mại, vậy mà lại thập phần dũng mãnh. Cô ấy đã đem con dao nhỏ hướng người kia đâm chém loạn cả lên. Nếu mà chị không đánh cho cô ấy ngất đi thì thể nào cũng sẽ chém đứt cổ người ta cũng nên! Lúc chị đỡ được cô ấy, em không hình dung ra được ánh mắt của tên cướp ấy đâu... Đại khái là hắn cảm thấy chính mình thật sự sẽ bị giết chết! Bộ dạng cô ấy, trái lại, rất đáng sợ! Có lẽ là bị hù dọa đến cực đoan mà trở nên...” Nhất thời Cẩm Vô Hà tìm không ra từ ngữ thích hợp nên dừng lại. Nhưng may mắn là người từng chứng kiến hành vi dũng mãnh của các loài quái thú khi bị dồn vào đường cùng nên Cẩm Vô Song có thể lý giải: chính vì rất sợ chết nên không cho phép bất kì ai thương tổn đến mình, mi hại ta ta liền giết chết mi như giết một kẻ biến thái mà thôi! Rất rõ ràng! Bất quá Cẩm Vô Song muốn uốn nắn người chị của mình một chút: cô ta bình thường thật sự một chút cũng không mềm mại! Vẻ bên ngoài ấy mà, với cô chỉ là thứ hư vô! (Đúng rồi, ít nhất cũng bị cắn một lần khi đang bóp cổ người ta nha. Không quên được nha.)
Cẩm Vô Hà lấy từ trên tủ đầu giường ra một con dao nhỏ, cẩn thận thử độ sắc của lưỡi dao rồi hỏi: “Mang theo bên mình một hung khí xinh đẹp như thế này, cô ấy là ai vậy?” Cô đưa ánh mắt đầy vẻ tò mò hướng về phía Cẩm Vô Song.
Cẩm Vô Song thầm nói: tôi cũng rất muốn biết cô ta là ai, đáng tiếc là không biết! Cẩm Vô Song thở dài: “Là một người qua đường!”
“... Mẹ vừa mới gọi điện cho chị là em có bạn gái, chúc mừng nha!”
“...” Cẩm Vô Song không biết làm thế nào mà phản bác bây giờ. Cô có nên dùng cái loa đứng ở trên nóc nhà để tuyên bố cho toàn bộ thế giới biết hay không đây?
Cẩm Vô Song hỏi: “Có thể giúp tôi đánh thức cô ấy hay không? Tôi có việc muốn hỏi!”
Cẩm Vô Hà rất kỳ quái: “Vì cái gì em không tự mình gọi?” Nhưng rồi cũng thuận tay đi đẩy mặt của cái người bị phân loại thành “một người qua đường” nào đó: “Người đẹp! Dậy đi, người đẹp...”
Kêu một hồi lâu, người đẹp chậm rãi mở mắt, rồi sau đó –
“Phập!”
Tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Vô Hà lập tức vang lên.
Cẩm Vô Song rất “đồng cảm” nhìn cái tay vì phát cắn kia mà bị biến thành hai phần, bình tĩnh giải thích: “Đây chính là lí do vì cái gì mà tôi không tự mình đánh thức cô ta!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua xuất môn, lạc đường thời điểm trích đến bốn lá thảo ~O(∩∩)O ha ha ~
(Edit: Chương nào cũng ngắn như này thì đỡ quá.)