Ôn Nhiên giống như gà mẹ đến tuổi mãn kinh – hử? Gà mẹ mà cũng có tuổi mãn kinh hay sao? Ách! Đây không phải vấn đề, đúng vậy đấy. Vấn đề là thanh niên Ôn đang ở vào trạng thái tinh thần cố hết sức bình tĩnh, trước mặt lão bản Cẩm tới tới lui lui không ngừng. Tính tình lão bản Cẩm vốn rất tốt vậy mà cũng chịu không nổi, huống chi, lão bản Cẩm chưa bao giờ cho mình là người tốt tính -
Vì thế lão bản Cẩm mới hỏi: “Cậu có thể dừng lại được hay không?”
Ôn thanh niên nóng nảy đánh vào đầu: “Làm sao chị có thể bình tĩnh như vậy, Tiểu Phỉ Thúy nói muốn đi đấy!”
Lão bản Cẩm thờ ơ: “À ha! Vậy thì cứ đi thôi!”
Ôn Thanh niên hoàn toàn bị chọc giận rồi. Đồ cầm thú! Không, không bằng cả cầm thú! Cặn bã công! Cặn bã! So với cặn bã lại còn cặn bã hơn! Làm sao chị lại có thể đối đãi với Tiểu Phỉ Thúy như vậy được đây? Cô ấy là “đối tượng” của chị a!!! Chàng thanh niên Ôn bị ngọn lửa chính nghĩa hừng hực thiêu đốt mà phẫn nộ: “Chị đến một chút áy náy mà cũng không có hay sao? Chị không thấy xấu hổ hay sao?”
Cẩm Vô Song cảm thấy thật kì quái: “Vì sao tôi phải áy náy hay xấu hổ? Không có!” Một chút cũng không có!
Cặn bã! Cực kì cặn bã! Thanh niên Ôn thật xem thường người này! Đã từng gặp qua nhiều loại cặn bã, nhưng chưa thấy ai cặn bã đến mức như vậy! “Chị đùa giỡn cô ấy như vậy, lại còn dùng thủ đoạn lừa gạt cô ấy mà không áy náy chút nào sao? Cô ấy chẳng qua là đứa trẻ nghịch ngợm có chút thích gây chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là người hư hỏng. Vậy mà chị cứ như vậy uy bức, lợi dụ, hù dọa, chị không thấy sắc mặt của cô ấy hay sao? Chị vừa đi, cô ấy liền ngã cả người xuống, sắc mặt xanh mét! Tôi biết cô ấy lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa thấy thần sắc cô ấy như vậy bao giờ... “
Cẩm Vô Song cười lạnh: “Cậu biết cô ta được bao lâu rồi?”
“Chị...” Ôn Nhiên quả nhiên ngắc ngứ: “Dù sao tôi cũng cảm thấy cô ấy không là người xấu!”
Cẩm Vô Song khinh miệt cùng giễu cợt, thấy mình không đáng phải đưa ra lời bình luận. Người xấu thì trên mặt làm gì khắc chữ cho biết đây? Thật là khờ dại!
“Cô ta đi thì mắc mớ gì tới cậu? Cậu làm gì mà phải cuống lên? Hay là đã thích cô ta?”
Thanh niên Ôn nắm chặt tay: “Đúng vậy! Tôi thấy mình đã gặp được chân ái!”
Cẩm Vô Song thật chỉ muốn cười thật to, chân ái? Chân ái thì đã làm sao, cũng đâu đáng một đồng tiền? Cẩm Vô Song nghĩ nghĩ rồi như chợt nhớ ra: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì trên danh nghĩa, cô ta vẫn là 'nữ, bằng, hữu' của tôi! Đây là cậu muốn khiêu khích tôi hay sao?”
Sắc mặt Ôn Nhiên vụt thay đổi, cậu đã quên mất! Ôn Nhiên vội vàng thay đổi sắc mặt rồi hu hu nhìn Cẩm Vô Song mà cầu xin tha thứ: “Lão bản, tôi sai rồi!”
Cẩm lão bản rất hài lòng: “Tốt lắm, cậu có thể...” Cô chỉa chỉa ngón tay ra cửa, cô nàng Hỉ Nhi* vốn đang muốn lên án cái tên Hoàng Thế Nhân** cực kỳ tà ác, tàn khốc, vô nghĩa, đê tiện, vô sỉ nhưng ngay lập tức biết điều mà “cút”!
Cẩm Vô Song mở Computer, nhấp vào đường link theo dõi. Để có xuất diễn này, cô đã giao hẳn cho một nhóm người đặt cameras quay lén, chính là vì muốn chụp được phản ứng cùng thủ đoạn của con người kia. Trước đây cô đã nghiên cứu qua thủ pháp của cô ta ở sòng bạc, đúng là không có bất kỳ dấu hiệu gian trá nào, thế nhưng số người chỉ thắng không thua ván nào trên thực tế cơ hồ là không thể xảy ra. Cho nên cô chỉ có thể phán định cô gái này có một trí tuệ phi thường, cô ta có thể dùng bộ não với tốc độ xử lí siêu tốc để giải toán bài xuất hiện tỷ lệ do đó mà đạt được lá bài mình muốn.
* Hỉ Nhi và ** Hoàn Thế Nhân: Là tên 2 nhân vật nổi tiếng trong vở kịch “Bạch Mao Nữ” của TQ.
Trên màn ảnh là vẻ mặt hoảng sợ của La Phỉ: “Nhiên Nhiên... Vì sao lại ở trong này?” Thần sắc dường như không làm giả -- Cẩm Vô Song trực tiếp bỏ qua cho đến đoạn hai người bắt đầu chơi bài. Cẩm Vô Song lặp lại phần quan sát về hành động La Phỉ mở ra bộ bài, bày ra trên mặt bàn. Cô cũng nhìn lại chính mình xóc bài cũng như nhìn số lần La Phỉ xóc bài, nhìn động tác cũng như vẻ mặt của người cuối cùng chỉ có thể trở lại kết luận ban đầu: cô gái này có một não phi thường xuất chúng, có thể tính toán một cách chính xác bài vị!
Trên chiếu bạc khi dùng năm quân bài để phòng ngừa khả năng đếm bài của người chơi, cho dù người có khả năng tính toán rất mạnh thì xác suất thắng tiền vẫn là một việc rất khó khăn. Cô lại nhớ đến người kia với năm quân bài, bỏ Đại tiểu quỷ, còn có 208 đáp án. Mà 208 đáp án nghĩa là có vô số khả năng, những khả năng mà trừ nhìn trộm bài đối thủ thì phải là bậc thiên tài mới có thể đưa ra được đáp án đúng, và người này thật đúng là bậc thiên tài!
Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là đáp án duy nhất. Thật là đáng sợ!
Lúc các cô chơi bài, chỉ dùng một bộ bài duy nhất, đối với một người chưa từng có ai có khả năng thắng được mình mà nói thì cô đã sớm dự cảm về một đối thủ xứng tầm xuất hiện, cho nên cô đã sớm muốn chứng thực dự cảm ban đầu đó. Ván đầu tiên cô cố ý trộn bài là vì muốn quấy rầy trí nhớ của La Phỉ, nhưng người này đã tận lực đem bài của cô trộn trở về. Lúc đó cô cũng không chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng cho nên khi có hai quân bài đầu tiên thì kiên quyết không bắt thêm bài, đó là quyết định đúng, bởi vì vào lúc La Phỉ trộn bài, đã vô tình làm hé con K, nơi đáng lí ra là vị trí của con đại A. Lúc đó cô đã phải hết sức tinh mắt mới nhìn ra, nếu không phải là một tay chơi già đời thì không thể dễ dàng nhìn ra được, trong khi đối phương lại là một Tiểu Phỉ Thúy tay mơ thì lại càng là dễ dàng. Lúc đó nếu cô ta thực sự “tuyệt đối” không tính toán thì thật là làm cho người ta bội phục. Sau đó là ván thứ hai, cô cố ý không trộn bài, để La Phỉ tự do phát huy, cho nên cô biết chắc là người này đã thắng hai mươi mốt điểm, cô căn bản không cần mở bài...
Sự thật là, vâng, cô không đoán sai, lúc Ôn Nhiên lật bài ra xem đã chứng minh điều đó!
Sau đó thì sao. Người đó đã có người chạy đến tận nơi đây cáo trạng. Thực ra thì cũng có chút đáng tiếc. Mới có một chút như thế, vậy mà đã muốn bỏ đi rồi sao?
Mà này!
Cẩm Vô Song cô đối với người này không thế nào lại có hứng thú được. Rất ồn ào, huyên náo, lại vô sỉ. Điều khiến mình chú ý đến người ấy chỉ là vì trí tuệ hơn người mà thôi. Còn nữa, là người có bộ não siêu việt như vậy vì sao cô ta còn tìm cách tiếp cận mình đây? Chẳng lẽ chỉ là muốn được “lưu lại”cùng nhau tìm hiểu thế sự?
Cho nên, Cẩm Vô Song chẳng việc gì mà lo lắng.
Sau đó Cẩm Vô Song rất lãnh đạm định ăn cơm xong thì ngủ một giấc ngủ trưa, nhưng liền ngay đó cô nhận được điện thoại của mẫu thân vô cùng khẩn cấp, ra lệnh cô phải về nhà ngay lập tức.
Vì thế Cẩm Vô Song đành phải trở về nhà. Trên đường cô cố chạy thật nhanh, vừa xuống xe liền hoảng hốt, người nào đó giống như u hồn bất tán, ngồi xổm trước cửa trạm xăng dầu của siêu thị đang đâm đâm ngón tay...
Đúng vậy! Cô đã không nhìn lầm! Đúng, vậy, vâng, là, đâm, ngón tay. Vâng, hai, ngón, tay, nhỏ, có thể, bị, thương, rồi, một đâm, một đâm, một đâm, một đâm, một đâm,...
Khóe miệng của Cẩm Vô Song hung hăng há ra. Cái cơ thể kia trông sao mà yếu ớt quá... Có cần trông phải đáng thương đến như vậy hay không? Có nên trông càng lúc càng đáng thương như vậy hay không?! Trước hết Cẩm Vô Song trở lại xe rồi gọi điện thoại cho Ôn Nhiên: “La Phỉ đâu?”
Giọng của lương y Ôn nghe như vô cùng uể oải, hoàn toàn mất tinh thần: “Đi rồi!” Mã hậu pháo thần mã gì chứ, ghét nhất!
Cẩm Vô Song thấy cậu trả lời một câu cụt lủn như vậy mà không thèm giải thích thì lạnh lùng cảnh cáo: “Ôn Nhiên, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!”
Lương y Ôn lập tức nhiệt tình giải thích: “Là thế này...” Dù sao thì chị ta rồi cũng sẽ biết cả thôi, đúng không? Lẽ dĩ nhiên là Ôn Nhiên nhất định đã khuyên cô ấy ở lại rồi, nhưng cô ấy lại là người biết thời biết thế: “Lão bản, Tôi đã nói với chị là Tiểu Phỉ Thúy sẽ bỏ đi rồi đấy, vậy mà chị lại nói là mặc kệ cô ấy. Tôi cảm thấy như vậy là không nên, cho nên tôi đã ra sức khuyên bảo cô ấy. Nhưng mà tôi khuyên không được, cuối cùng thì tôi đành phải đem cô ấy đưa đến bến xe rồi mua vé xe cho cô ấy đi xx thành. Sau đó tôi đã đưa cô ấy đến tận nơi lên xe, nhìn thấy cô ấy lên xe ngồi xong tôi mới đau lòng mà quay trở lại. Cô ấy đã đi thật rồi, bây giờ có lẽ đã đến xx thành rồi đấy. Sở dĩ tôi không có báo cáo cho chị biết là bởi vì...”
“Tút tút tút...” Thanh âm này kéo dài cho biết lão bản Cẩm đã nhẫn tâm cắt đứt điện thoại với cậu.
Đúng lúc này có người gõ cửa, sau đó Trương chủ quản cùng quản lí khách phòng với điệu cười đê tiện đi đến: “Tiểu Nhiên Nhiên, tốt lắm, người cũng đã đi rồi, trả tiền đi thôi! Chấp nhận chịu thua đi ha!”
Đồng chí Ôn Nhiên vô cùng đau đớn đưa tay lên che ngực: Tiểu Phỉ Thúy, cô đi rồi, trái tim tôi... cũng đã chết theo!
Cẩm Vô Song thực sự là bất đắc dĩ, đây là “Phận vượn” trong truyền thuyết hay sao?
Cô đi đến trước mặt La Phỉ, La Phỉ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại làm ra vẻ mặt chán nản mà cúi đầu. Cẩm Vô Song hỏi: “Cô đang làm gì đó?”
“Xe bị hư. Đang đợi xe sửa cho xong.”
“Định đi đâu?” Cẩm Vô Song biết rõ còn cố hỏi.
“Không đi nơi nào!”
Thái độ gì thế này... Thôi bỏ đi, không thèm nói với cô nữa.
Cẩm Vô Song cô còn phải đi WC đây.
Từ WC đi ra, thấy người nọ vẫn còn tại đằng kia vẻ mặt không còn gì để mà tiếc nuối, lại vẫn đâm a đâm. Không hiểu sao Cẩm Vô Song lại cảm thấy buồn cười, người này...
Thấy thế nào mà lại có điểm đáng yêu thế nhỉ?
Cẩm Vô Song lấy thêm xăng, sau khi trả tiền xong lại đi đến trước mặt La Phỉ: “Muốn đi cùng tôi hay không? Ôn Nhiên nói cô muốn đi xx thành, nhà của tôi cũng ở đấy. Tôi về nhà, có thể thuận đường cho cô đi miễn phí!”
Tiểu Phỉ Thúy rất có khí khái: “Không cần!”
Cẩm Vô Song nhún vai, không sao cả. Rồi không nói gì thêm, cô lên xe đi thẳng.
Đi được mấy trăm mét, Cẩm Vô Song lại cảm thấy có chút không ổn, xác thực mà nói là, trong lòng cô có cảm giác không hề thấy thoải mái chút nào: nếu chiếc xe buýt du lịch kia vẫn không sửa xong trong ngày hôm nay, vậy chẳng phải là bọn họ sẽ ở khách sạn nhỏ của trạm xăng dầu Phụ Chúc mà qua đêm hay sao? Cùng một đám xa lạ người cùng một chỗ liệu có an toàn không đây? Trong khi cô ấy lại có bộ dáng thật đẹp như vậy. Ban nãy cô đã nhìn thấy có mấy cậu thanh niên mới lớn nhìn cô ấy chằm chặp rồi. Mà cô ta, với cái đầu nhỏ cùng tính cách ngu ngốc kia, có chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì?
Vừa may là chưa lên đường cao tốc, tiếp tục đi tiếp một thêm một chút nữa thôi thì sợ là khó có thể quay đầu lại được nữa. Cẩm Vô Song do dự một chút, coi như là con mắt nhìn người của Ôn Nhiên thật sự chuẩn đi - cô nghĩ vậy rồi quay đầu xe trở lại tìm La Phỉ. Tiểu gia hỏa này vẫn giữ nguyên vị trí vừa rồi, vẫn là vẻ mặt chết cũng không cần đời ngồi chồm hổm trên mặt đất, không còn đâm ngón tay nữa, mà là vẽ bức tranh!
Cẩm Vô Song:... Cô thật sự thực không biết nói gì nữa! Người này không thể một có chút thành thục được hay sao?
“Này!” Từ trên cao Cẩm Vô Song nhìn xuống La Phỉ, thấy người này mờ mịt ngẩng mặt lên, con mắt trong veo nhìn thấy rõ cả bóng ảnh của mình, không hiểu sao cô lại chợt sửng sốt. Cố nén lại cảm giác không thoải mái cô nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ mặc kệ cô thật đấy!”
La Phỉ mím môi, trong lòng giãy dụa. Không được, mình phải thật khí khái! Nhưng khí khái thì sẽ phải ở chỗ này đợi cho đến chết già a! Không được, bởi khí khái vẫn là thứ trọng yếu hơn!...
Cẩm Vô Song trực tiếp đem cô như xách con gà con vứt lên xe!
“Cẩm Vô Song...”
La Phỉ bỗng nhiên mở miệng, cho nên Cẩm Vô Song ngoái đầu nhìn lại liếc mắt một cái: “Ừ?”
Người nào đó lại bắt đầu đâm ngón tay: “Em từ buổi sáng đến hiện tại còn chưa ăn cái gì...” Ban đầu là rất đắc ý vênh váo, sau lại là bị cản trở, sau đó, lại thật sự quên!
Cẩm Vô Song che mặt. Đành phải mãnh liệt phanh xe lại, xuống xe mua cho người này một bát mì tôm ăn đỡ đói. La Phỉ đang cầm bát bỗng nhiên nức nở, nức nở: “Em vừa mới lên xe, tiền liền bị người ta đánh cắp -- sớm biết vậy còn không bằng đều cho Nhiên Nhiên cả đi! Thật là được lợi cho người khác mà!”
Bỗng nhiên Cẩm Vô Song có một loại cảm giác xót thương không thành lời. Hèn gì mà có vẻ mặt chết không chết, sống không sống như vậy... Đến như vậy rồi mà vẫn cố giữ cái gì khí khái chứ. Ngay cả xem thường Cẩm Vô Song đều thấy lười!
Là hoa tuyệt thế thế giới, người bình thường sẽ không cách nào hiểu nổi!
Cho nên Cẩm Vô Song sẽ không đi đoán mò nữa.
Cẩm Vô Song xem cô vẫn cầm bát mì không nhúc nhích nên mới hỏi: “Làm sao cô còn không ăn? Không phải là đói bụng hay sao?”
La Phỉ thở dài: “Tôi không thích ăn mì tôm!”
Cẩm Vô Song thật muốn bóp chết người này mà.
“Cho nên ngửi hương vị cũng được rồi!”
Cẩm Vô Song xác định, nếu như mình không phải là đang lái xe, thì thật sự cô đã bóp chết người này! Thật sự! Người này ngoài việc khiến cô phát điên lên thì cũng đâu còn việc gì khác! La Phỉ còn nói thêm: “Trước kia em có nếm qua thứ này, ăn vào mà thấy sợ, cho nên khi ngửi phải mùi vị này liền muốn nôn. Có điều cũng qua đã lâu rồi, vậy nên giờ đã không sao!”
Cẩm Vô Song thấy quả đấm của mình thật ngứa ngáy, đột nhiên cô bỗng có ham muốn thật mãnh liệt là được đánh người nào đó: “Vậy sao cô không nói sớm?” Cô nghiến răng.
“Thì chị cũng đâu có hỏi, không phải vậy sao?”
“Cô...” Cẩm Vô Song nhất thời nghẹn họng. Được rồi, cô không muốn quan tâm người này nữa. Cũng không phải, giờ này cô chỉ muốn chắn, lấp, bịt miệng của người này lại mà thôi. Ở cái trạm xăng dầu của cái địa phương bần cùng này, mì tôm không phải là lựa chọn tối đương nhiên hay sao? .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
“Cô có thể nói thẳng là không cần.”
“Người khác có ý tốt như vậy, em làm sao từ chối được đây!”
“...” Cẩm Vô Song lại nói không ra lời. Hoa tuyệt thế thế giới, quả nhiên là người bình thường không thể lý giải!
Người nào đó cứ như vậy mà cầm bát mì tôm, nghiêng mặt xem bên ngoài cửa sổ. Mỗi lần quay đầu lại nhìn, Cẩm Vô Song đều muốn đem đầu của cô ta đem nhét vào bát mì tôm!
Cứ như vậy cho tới tận xx thành. Đến một đoạn đường nào đó, La Phỉ nói với cô là: em ở chỗ này, để em xuống đây, sau đó cô xuống khỏi xe, tay vẫn bưng bát mì tôm mà nói với Cẩm Vô Song: “Cám ơn, hẹn gặp lại!”
Sau đó, cả người liền nhanh chóng hòa vào trong dòng người mà biến mất!
Cẩm Vô Song đứng sửng sốt thật lâu. Không thể tin được là người này lại cứ như vậy mà bỏ đi! Cứ vui vẻ như vậy mà đi?
Điều này thật là thấy thế nào cũng không giống với những gì mình đã tưởng tượng!
Cẩm Vô Song cảm giác có gì đó không đúng lắm. Suy nghĩ mất một lúc cô mới nhớ ra: trên người của người này không có một đồng nào!
Cẩm Vô Song nhanh chóng xuống xe mà đuổi theo, thật may là người này còn chưa đi được bao xa. Cẩm Vô Song tiến lên giữ chặt cô lại, La Phỉ kêu lên một tiếng sợ hãi, khi cô kinh hoảng quay đầu lại thì thấy là Cẩm Vô Song mới thôi sợ hãi: “Làm sao vậy?”
Cẩm Vô Song lấy ra bóp da, đem hết số tiền có trong bóp đưa cho cô: “Về nhà đi. Đừng lang thang bên ngoài nữa!”
La Phỉ kinh ngạc nhìn cô, sau đó đôi mắt không hiểu vì sao lại đỏ lên, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho nên ngoảnh mặt sang một bên: “Cám ơn! Không cần!”
Cẩm Vô Song đem tiền trực tiếp nhé vào trong tay cô: “Tôi mặc kệ cô. Nếu cô muốn ném đi cũng tùy cô! Về nhà đi. Tôi đi đây.”
La Phỉ gọi cô lại. La Phỉ liếm môi: “Nhà của em có một công ty nhỏ cũng ở gần đây... Đừng... Đừng lo lắng!”
Thân hình của Cẩm Vô Song hơi dừng lại một chút, rồi cũng không quay đầu lại mà leo lên xe, đi thẳng.
La Phỉ nhìn thấy cô đã rời đi rồi nên cũng chậm rãi xoay người bước đi. Cô bỏ tay vào trong túi quần, trong tay còn nắm chặt một xấp tiền thật dày, bỗng nhiên cô cúi đầu xuống cười cười, thấy trong lòng không còn khúc mắc nữa. Chị muốn tưởng tượng thế nào cũng được, nhưng em thật xin lỗi. Còn có, cám ơn ý tốt của chị!
Hẹn gặp lại!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ghét nhất bị sự, đại khái chính là muốn ngủ được vừa lúc bị đánh thức cùng nhìn nha sĩ đi!
Mới vừa là muốn voi, tui sẽ cần buồn nôn!
Chướng ngại tâm lý thần mã, thật là khó vượt qua!
(Edit: Mất một tuần tranh thủ mới xong chương này. Hây za)