La Phỉ nhìn cậu cứ như chạy trốn mà rời khỏi phòng, một vẻ “Tôi biết ngay là cô sẽ nói như vậy mà” nên cũng đành chỉ làu bàu mấy tiếng rồi thong thả, bình tĩnh ra khỏi phòng đi đến trước cửa thang máy, cho dù Cẩm Vô Song không gặp cô thì nghe được một chút giọng nói mệt mỏi, ốm yếu của cô ấy cũng tốt!
Thật đúng là một đêm không thấy, như cách ba thu a!
A a a!
La Phỉ đi vào thang máy lên lầu 7, trò chuyện với Tiểu Hồng một chút thì biết được giọng nói của Cẩm Vô Song quả nhiên là rất mệt mỏi cùng ốm yếu. La Phỉ thấy vừa rất khó tin, lại vừa cảm thấy chột dạ, cảm thấy như... người nào đó cũng thật đáng thương đi mà!
Thế nhưng, chẳng bao lâu cô lại tự nhủ, tỉnh lại đi, cô đã bất nhân thì cũng đừng có mà hi vọng tôi từ ái nhé!
“A Song, em nghe bác sĩ Ôn nói là chị không thoải mái, có nghiêm trọng lắm không? Em có thể vào hỏi thăm chị một chút được hay không? Em rất lo cho chị nha!”
Trong điện thoại Cẩm Vô Song như là do dự một chút. Có lẽ là do bị tiêu chảy, nên cô không còn khí lực đâu để mà cùng La Phỉ đấu chọi. Vậy nên cô thậm chí còn mở khóa để thang máy mở ra cho người nào đó lên tới lầu 7.
Ra khỏi thang máy cô nhìn thấy một cánh cửa lớn, đơn giản mà vẫn tinh xảo, La Phỉ tiến đến nhấn chuông. Cẩm Vô Song mặc chiếc áo màu trắng mềm mại rộng thùng thình, bên trong là một chiếc áo dệt kim hở cổ, đôi mắt có chút sưng, thần sắc mặt tiều tụy. Thế nhưng, thật bất ngờ là dáng vẻ này của cô lại lộ ra cái nét hết sức nữ tính, mềm mại trông rất đáng yêu. La Phỉ nghĩ thầm nhất định là mình đã bị quỷ che mất mắt rồi, nếu không thì mình làm sao mình lại có thể có loại ý nghĩ kỳ quái như vậy chứ. Có điều, nhìn Vô Song như vậy lại có cảm giác như người này là người rất tốt a!
Cẩm Vô Song tùy ý làm cái động tác “Mời” để La Phỉ đi vào cửa. Phòng khách được trang trí vô cùng nhã nhặn, hài hòa, không hề có chút gì gọi là “Lãnh khốc, cuồng ngạo, tà, ác, bá” cả. Tất cả đều rất đẹp, rất ưa nhìn. La Phỉ không khỏi bắt đầu tò mò, khi là một người bình thường, Cẩm Vô Song sẽ làm cái gì vậy a?
Giọng nói của Cẩm Vô Song có chút khàn khàn: “Muốn uống chút gì không?”
La Phỉ sửng sốt một chút, nhìn Cẩm Vô Song thật khác thường so với thường ngày - mặc dù thời gian hai người tiếp xúc với nhau còn không tính là dài, nhưng bình thường lúc nào người này cũng là tinh thần sáng láng, một bộ soái tướng, tinh anh. La Phỉ chợt cảm giác được cái gọi là “lương tâm” gì đó bắt đầu cựa quậy, nên vội vàng che dấu đi - “Gì cũng được!”
Cẩm Vô Song bưng tới một chén nước sôi: “Thật xin lỗi, tôi không có thứ gì có thể uống, lại cũng không có cả pha cà phê!”
La Phỉ lắc đầu, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, sao bỗng nhiên lại thấy như mình là bằng hữu của người này rồi? Rất khách khí, rất lễ phép như đối xử với bạn tốt, như thế thì làm cho người ta thật mất tự nhiên đi mà! La Phỉ bỗng nhiên có chút hoảng hốt: “Không... Không, không sao. Tùy tiện là tốt rồi! Em cũng không khát.” Nhưng sao trong miệng lại như chát đắng?
Cẩm Vô Song nhẹ nhàng cười cười, La Phỉ hướng về phía nụ cười ấy càng thêm cảm giác được miệng đắng lưỡi khô.
“Chị... Chị thấy trong người có khá hơn chút nào không? Em nghe bác sĩ Ôn nói là chị bị bệnh? Sao... Tại sao?”
Cẩm Vô Song lại mỉm cười mà nhìn cô. Người này như vậy lại càng làm cho cô thêm mất tự nhiên, càng thêm miệng đắng lưỡi khô. Cẩm Vô Song nói: “Không có chuyện gì.”
“A... Nha!” Để che dấu mất sự tự nhiên, La Phỉ bưng lên cốc nước sôi do Cẩm Vô Song đưa cho mình uống ngay một hơi, lại uống thêm một hơi nữa: “Vậy thì tốt rồi! Cần... Phải chú ý thân thể, bây giờ khí trời chuyển sang lạnh lẽo, vô cùng dễ dàng ngã bệnh!”
“Ừ!” Cẩm Vô Song nhàn nhạt đáp lời.
“Chị... Ngôi nhà này của chị phòng ốc trông thật là ấn tượng!”
“Cám ơn.”
Xong rồi sao? Dũng khí ngày thường của mình đi mất tiêu nơi nào rồi, sao bây giờ lại có loại cảm giác như bị dồn đến cái nơi hẻo lánh có tên gọi là Vô Thường của một vở hài kịch đáng thương a? Trong lòng La Phỉ dâng lên nỗi sợ hãi. Cứ như vậy, hai người cùng ngồi im lặng, nếu như có ai đó nhìn vào sẽ thấy thật kỳ quái a! Này, lão bản Cẩm! Cho dù chanh chua cũng được, chị đừng cứ không nói lời nào như vậy a! Em thấy áp lực thật lớn a! Nói không bằng làm, lập tức La Phỉ lại bưng chén lên, lại uống ngay một hơi: “Chị thường ở một mình hay sao?” Lại một lần nữa cố tìm chuyện mà nói.
“Đúng vậy a!”
“Ha ha, quá xa hoa, quá lớn!”
“Ờ, bởi tôi vốn không thích bị người khác quấy rầy!”
“À ha!” Là đang ám chỉ mình quấy rầy chị ấy đây sao? Cô có cảm giác thật quá mất tự nhiên rồi: “Vậy em về đây. Chị nghỉ ngơi cho thật tốt nha!”
Cô đứng lên, Cẩm Vô Song bỗng nhiên dùng ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Tôi không có ý kia. Hãy ngồi lại với tôi một lúc nữa!”
“Thịch!” Trái tim bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái! Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Chị đừng có bỗng dưng ăn nói tử tế, lịch sự như vậy có được không? Thật là dọa người mà. A! Thật là! La Phỉ tự mình an ủi: “Vậy...” Vậy nói cái gì cho phải bây giờ? Bảo mình ở lại mà không một tiếng ư hừ lấy một lời nào thì để làm gì cơ chứ? Chị muốn em miệng nói tai nghe hay sao?
“Bằng không, chúng ta cùng nhau xem phim có được không? Em xin bảo đảm sẽ thật yên lặng.” Không nói lời nào cũng sẽ thật mệt đó nha!
Cẩm Vô Song nói có thể a, rồi đi tới trước cái tủ TV, tiện tay chọn lấy ở trên kệ một cái đĩa, hỏi La Phỉ như vậy có được không, La Phỉ căn bản không biết đó là cái gì, nên chỉ thuận miệng trả lời: được. Cẩm Vô Song lấy điều khiển từ xa ấn nút, ti vi lập tức xuất hiện hình ảnh, Cẩm Vô Song bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cái ly trống không của La Phỉ rồi lại nhìn La Phỉ: “Cô có biết tôi vừa cho cô uống cái gì hay không?”
La Phỉ sửng sốt và bỗng nhiên cô có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Giọng của Cẩm Vô Song lại vẫn tỏ ra vô cùng bình thản: “Ngày hôm qua cô đã cho tôi uống nước khoáng!”
La Phỉ lập tức muốn đem chỗ nước mình vừa uống ban nãy nôn ra.
“Tôi cũng biết là cô đã làm cái gì! Bây giờ tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, cô sẽ không để tâm chứ?”
Cẩm Vô Song nhìn nét mặt của cô bằng cái vẻ mặt bình thản mà lãnh khốc, ánh mắt của cô lại như đang nói rằng: “cô nhất định phải chết“. Mồ hôi lạnh của La Phỉ róc róc chảy xuống. Con mẹ nó chứ, quá nham hiểm đi mà!
Cẩm Vô Song xoay người lấy ra chai nước khoáng còn dư lại một ít, thả vào trước mặt La Phỉ: “Cô chắc là đã nghĩ tôi uống hết cả chai rồi đấy nhỉ. Đâu còn nghĩ tới chuyện bây giờ tôi lại đưa nó cho cô uống... Không được tới phòng vệ sinh!”
Khí phách là cái gì chứ? Khí phách coi như không có đi... Chỉ cần được sống thôi!
Người đẹp La lạch bạch nhào tới ôm chầm lấy bắp chân Cẩm Vô Song: “Đại nhân, em biết sai rồi, van chị bỏ qua cho em được không!”
Cẩm Vô Song nhìn người này giả vờ giả vịt mà khóc rống lên cố làm sao cho chảy nước mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười thật ôn nhu: “Tôi lừa cô đấy!”
Tự thú rồi? La Phỉ thét lên trong lòng!
Cẩm Vô Song liếc nhìn cô một cái, trong mắt cô lóe lên tia sáng của thông điệp, nó không phải là “cô nhất định phải chết” nữa, mà là “Cô tuyệt đối chết chắc rồi“...
Cẩm Vô Song nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Đây không phải là chai ngày hôm qua cô đưa cho tôi uống, chai đó tôi ném đi rồi! Tôi chỉ là muốn thử cô một chút mà thôi!”
“...”
Thua! Hoàn toàn thua!
Người đẹp La chán nản ngã xuống!
Hu hu! Hu hu!
Help!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Edit: Cứ lo lão bản Cẩm sớm đánh mất cái “lãnh,khốc, cuồng, kiêu ngạo, tà, ác, bá, soái” vì không qua nổi ải mỹ nhân. Nhưng thấy em Phỉ thế này thì cũng thấy tội mà thôi cũng kệ.