Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 14: Chương 14: Lão bản Cẩm trúng chiêu độc và chẩn đoán của Ôn thái y




Đang là nửa đêm, Cẩm Vô Song thật là bất đắc dĩ khi đem Mông Cổ đại phu Ôn Nhiên triệu trở lại. Bác sĩ Ôn hỏi qua một chút về bệnh trạng rồi thật cẩn thận hỏi han: “Lão bản, có phải chị đã ăn phải cái gì không?” Rất không đúng dịp khi Ôn Nhiên đột nhiên lại nhớ tới vỉ thuốc kia, cái vị thuốc vốn có tác dụng khơi thông đường tiêu hóa, mà tên tục được gọi là “thuốc xổ“... Lão bản - Tiểu Phỉ Thúy, Tiểu Phỉ Thúy - lão bản...

“Lão bản đang khỏe mạnh vì sao bỗng nhiên phát bệnh? Như vậy thì rốt cuộc là có trùng hợp hay không đây? Sau khi tiểu tình nhân thần bí kia ở trong phòng ngủ dậy như thế nào lại xảy ra chuyện. Sau đó, chị liền phải hỗ trợ...ơ ơ...”

Phỉ phui cái mồm!

Nghĩ đi đâu vậy!

Tiểu Phỉ Thúy là cái có lá gan rất lớn, nếu vậy... Nếu vậy, có lẽ khả năng dù không lớn, thì người này cũng chính là kẻ đã xuống tay với lão bản cực kỳ tàn độc rồi đi?

Nhưng mà, nếu như, vạn nhất... thêm lần nữa vạn nhất, lão bản mà biết được thuốc này chính là từ mình mà ra... thì sao lại nghe như chính mình đã ra tay vậy a?

Lão bản là người thông minh như vậy, nếu như cô ấy đoán ra bản thân đã bị trúng “thuốc xổ“... Vậy thì cậu thân là bác sĩ, trên tay có thuốc, lại cùng Tiểu Phỉ Thúy thật vô cùng giống cái bộ dạng friend... Trong khi giữa bọn họ thật một chút cũng không phải friend a!

Mẹ nó! Chẳng phải là mắc phải cái tội liên đới rồi hay sao?

Bác sĩ Ôn tưởng tượng ra cảnh mình bị chết vô cùng thê thảm thì một thân đổ mồ hôi lạnh. Cầu xin lão bản nhân từ, em đây thật là vô tội a, hết thảy là do Tiểu Phỉ Thúy một tay bày ra, cái gì em cũng không biết a --

Ôn Nhiên trí não xẹt xẹt phán đoán ra các loại tình huống, sau đó lại tưởng tượng ra các loại kết cục mà thầm gào khóc thảm thiết. Lão bản của cậu mặt trầm hẳn xuống, khiến cho bác sĩ Ôn cảm thấy, cho dù người này có không nghĩ bản thân cậu là người đáng nghi – phỉ phui, là kẻ gây chuyện, thì cũng là Tiểu Phỉ Thúy hư hỏng làm ra mà thôi -- Cậu thật không có câu trả lời chắc chắn. Vì dù có là đáp án nào thì người này cũng sẽ giết cậu trước. Phải bình tĩnh một chút, cố gắng bình tĩnh: “Vâng... Có thể là đau bụng, em sẽ cho chị một ít thuốc để ngừng tiêu chảy, ngày mai hẳn là sẽ khỏi!”

Ôn Nhiên đưa cho Cẩm Vô Song ít viên thuốc rồi chân không chạm đất mà lủi mất tăm!

Ôn Nhiên đi tìm Tiểu Phỉ Thúy. Cái người này ấy mà, vừa nhìn liền đã biết không phải là người tốt rồi!

(Edit: Ha ha.. ai có cô người yêu dễ thương như thế này quả là bất hạnh. Híc.)

Mông Cổ đại phu gõ gõ cửa, kết quả là gõ hồi lâu rồi mà bên trong, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Ôn Nhiên xem đồng hồ, bây giờ đúng là không còn sớm, nhất định là Tiểu Phỉ Thúy đã ngủ như chết, hắn có gõ nữa cũng chỉ phí sức. Hơn nữa nếu bây giờ mà ai đó nhìn thấy cậu gõ cửa phòng Tiểu Phỉ Thúy, không khéo lại cho là cậu cùng bạn gái lão bản thông dâm!

Ngày hôm sau, Ôn Nhiên đến nơi ăn sáng của nhà trọ Lai Phúc để gặp Giang Thập Nhất như đã hẹn. Giang Thập Nhất cầm một túi đồ vật do đồng chí La Phỉ Thúy nhắn mua giao cho bác sĩ Ôn chuyển giúp. Tuổi trẻ Ôn cùng cô ăn uống no nê, hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời rồi mới ôm bọc đồ trở lại sòng bạc. Thật không may cho cậu là, vừa đến trước cửa lại bị một vị khách say xỉn đụng phải, chiếc túi trên tay cậu lập tức văng ra cùng áo lót, quần lót, váy liền áo dễ thương rơi vãi ra bên ngoài không ít. Thế nên, ngay lập tức...

Thanh niên Ôn lại phải ôm bi kịch!

Nội bộ sòng bạc lại tung bay lời đồn thổi bác sĩ Ôn có sở thích biến thái!

Thanh niên Ôn mặt rơi đầy lệ, sao tôi xui xẻo vậy hả trời? Bị người ta bắt làm chân chạy đã không nói, giờ lại còn bị biến thành trò cười cho thiên hạ? Mặc dù xung quanh người không nhiều lắm, nhưng Ôn Nhiên vẫn xấu hổ đến đỏ mặt, nhặt lên đồ vật liền lăn một vòng chạy trốn!

Bác sĩ Ôn gặp Tiểu Phỉ Thúy vừa khóc lóc vừa kể lể: “Tại cô! Đều tại cô! Tất cả là tại cô làm hại! Cô bồi thường danh dự cho tôi, trả lại trong sạch cho tôi đi! Nếu không tôi liều mạng với cô! Hu hu hu hu!” Đồng chí Ôn thương tâm, khổ sở đến mức phải làm sói tru lên một hồi. Tiểu Phỉ Thúy thật chân thành an ủi cậu: “Được rồi, được rồi mà. Cũng chỉ là vô tình mà thôi. Anh đừng khổ sở nữa! Dù sao mọi người cũng đều biết anh là biến thái, giờ biến thái thêm một chút thì đã có sao?”

Thanh niên Ôn bùng nổ: “Cái gì mà 'mọi người đều biết tôi là biến thái'? Lại còn 'biến thái thêm một chút thì đã có sao?' Cô có biết hậu quả sẽ là gì không hả? Cứ như thế này thì tôi sau này làm sao lấy được vợ nữa a a a a a!” Bác sĩ Ôn càng nghĩ lại càng khổ sở.

Tiểu Phỉ Thúy lại một lần nữa khẳng khái thâm tình hứa hẹn: “Không sao, không lấy được ai nữa thì tôi cưới anh!”

Bác sĩ Ôn: “...” Trầm mặc một lúc lâu: “Ngất, tôi thật nhìn không ra cô còn là cường công!”

“Không sao, chỉ mình tôi biết anh là nhược thụ là tốt rồi!”

“...” Sai lầm rồi, đã có chỗ nào đó sai lầm rồi? Bác sĩ Ôn chậm chạp suy nghĩ mất một lúc mới nhận ra, chúng ta...

“Cô mới là nhược thụ! Cả nhà cô là nhược thụ! Lão tử đây là vạn năm chính trực thanh niên thẳng nha! Thuần khiết - cao hứng - ham muốn - vui vẻ - chỉ - với - nữ giới!” Cái đồ ngực lớn kia! Ở trong lòng cậu văng thêm một câu như vậy, không nói ra là để tránh cho Tiểu Phỉ Thúy lại cho là cậu hèn hạ! Mà cậu thì muốn chính mình luôn luôn có hình tượng “tao nhã”!

Tiểu Phỉ Thúy mở to con mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Có thật là vậy không? Lâu nay anh thật không phải là tiểu thụ?”

Thanh niên Ôn bó tay: “Tôi trông thế nào?”

“Nước da trắng nõn, ngũ quan đẹp mắt, gương mặt xinh đẹp, tư thái uyển chuyển mềm mại. Lại còn tốt tính, dễ bảo nữa!”

Bác sĩ Ôn không khỏi ngượng ngùng: “Đúng là như vậy!”

“Cho nên, anh cũng đừng quá lo lắng!”

“Ừ!” Cậu gật đầu nhưng rồi lại cảm thấy đâu đó không đúng cho lắm, tại sao lại mình lại biến ra thành “Đừng quá lo lắng” đây nhỉ? Bởi vì trông mình giống tiểu thụ cho nên mới không cần phải lo lắng hay sao? Không - phải - là - thế - này! Ôn Nhiên gầm lên: “Lão tử không phải đâu nhá! Lão tử là gay đó nha-- xức! Không phải, cô còn dám lừa tôi sao! Tôi nói cho cô biết này, tôi là thanh niên vạn năm thẳng, chỉ thích loại kia chỉ khi nào trên đời này không còn phụ nữ nữa!” Ánh mắt đầy vẻ hung dữ: “Đã biết chưa?”

Tiểu Phỉ Thúy gật đầu: “Biết rồi!”

“Rất tốt!” Bác sĩ Ôn dồn khí đan điền, chậm rãi thở dài ra một hơi đẩy hết khí ra, buông lỏng, rồi tự nói với mình hết thảy all right*. Cậu, Ôn Nhiên, lại không phải là lần đầu tiên mất thể diện, ngày mai tỉnh dây, vẫn là một mỹ nam tử!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Bác sĩ Ôn trở lại “bình thường”, bắt đầu nghiêm túc tra hỏi đồng chí Tiểu Phỉ Thúy: “Có phải ngày hôm qua cô đã lột đồ ăn vặt của tôi?”

* All right: Tốt, tốt một cách chấp nhận được

Tiểu Phỉ Thúy: “Tại anh nói muốn giảm cân, vậy mà lại còn mua nhiều như vậy đồ ăn vặt. Tôi đây là hi sinh bản thân để giúp anh đó nha!”

“Cô...” Thanh niên Ôn nghiến răng: “Tôi ăn như vậy là để giảm cân!”

“Cái thứ đó so với ăn cơm còn dễ mập hơn!”

“Dù sao cô cũng đã thừa nhận cô chính là con chuột ăn trộm rồi?” Ôn thanh niên duỗi tay ra: “Bồi thường tiền! Cộng thêm xe tiền xăng, phí nhân công, phí tổn thất tinh thần, tổng cộng 450!”

“Giảm hai số 0.”

“Cô thật đúng là đồ ngốc! Được rồi, 240 chẵn, đưa đây!”

Tiểu Phỉ Thúy rút ra khỏi miệng túi quần một xấp tiền. Đây là số tiền cô thắng bài lần trước, một nửa đưa cho Giang Thập Nhất, cô giữ lại cho mình khoảng năm ngàn. Sau khi đã trừ đi tiền ăn cơm, mua áo lót, tiền thuê nhà, tiền thế chấp, số tiền còn dư lại hơn bốn ngàn một chút. Cô lại đưa cho Giang Thập Nhất hai ngàn nhờ người này mua quần áo cùng mấy thứ đồ lặt vặt, bây giờ chỉ còn lại trong tay một ít. Cô lấy ra năm trăm cất đi, còn lại đưa hết cho Ôn Nhiên: “Đây này, tiền của tôi đã cho Thập Nhất mua quần áo hết cả rồi, bây giờ chỉ còn dư lại chừng này nữa mà thôi. Tôi chỉ giữ lại năm trăm để còn làm lộ phí, số còn lại tôi cho anh hết cả! Với lại thẻ ăn của anh cũng không còn tiền nữa, giờ tôi cũng trả nốt cho anh!”

Ôn Nhiên ngửa mặt nhìn trời. Dù sao cậu cũng là nam nhân, làm sao lại không biết xấu hổ mà đi so đo chút tiền ăn vặt cùng nữ nhân. Thật ra thì cậu không có nghĩ tới đòi nợ, chẳng qua là trêu chọc người này một chút mà thôi. Vậy mà cô ấy lại đưa tiền thật, điều này khiến cho cậu hết sức ngượng ngùng. Vì vậy mà cậu đẩy chỗ tiền đó ra: “Nói nghe mà thấy thật là đáng thương nha. Chứ ai lại còn không biết xấu hổ mà đòi lại! Hừ!” Còn cho là mình vô cùng khí phách mà hừ một tiếng, Ôn Nhiên hỏi: “Cái gì mà bảo là 'lộ phí'?”

La Phỉ đem tiền nhét vào miệng túi của cậu: “Là phí đi đường ấy mà. Nếu như có một ngày nào đó, tôi và lão bản các anh thật sự chia tay nhau, thật thương tâm mà phải rời khỏi nơi đây thì số tiền này chính là lộ phí!”

Thanh niên Ôn cũng đã nhìn ra được sai lầm của mình rồi: “Cô yên tâm đi. Lão bản của chúng tôi tuy tính tình có thô bạo một chút, nhưng nếu như thật sự có chia tay thì nhất định sẽ bồi thường cô mười vạn, trăm vạn phí chia tay! Cô không cần phải ngồi xe khách nữa, cứ ngồi khoang hạng nhất máy bay rồi gọi cho mình các tỷ tỷ tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất tới mà phục vụ!” Bác sĩ Ôn nắm chặt tay, mặt ngập tràn hạnh phúc, cứ như là phảng phất trước mắt cậu là hình ảnh các tỷ tỷ tiếp viên xinh đẹp khom lưng, lộ ra nửa bộ ngực đang giúp cậu xoa bóp bả vai! La Phỉ im lặng nhìn cậu rồi lắc đầu, xem như tôi chưa nói gì đi! Ôi...!

La Phỉ cúi đầu thu xếp lại thành quả lao động của đồng chí Giang Thập Nhất sau đó thả lại vào túi quần. Đồng chí Ôn Nhiên nhìn thấy cô chuẩn bị y phục, lại không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Chỗ đồ lót mới mua nhớ giặt sạch sẽ rồi hãy mặc!” Lời vừa ra khỏi miệng liền siết nắm tay mà rơi lệ, mình có cần làm gà mẹ như vậy hay không? Thật đầy tính mẫu a! Hu hu hu...! Ta là nam tử anh hùng khí khái a!!!

“Ừ!” La Phỉ, ngược lại, không có chút nào cảm thấy lời dặn dò này không phù hợp cả. Sau đó cô dùng điện thoại gọi phục vụ tới mang đồ đi giặt! Ôn Nhiên nhìn nàng mà khâm phục: “Cô cũng thật là hiểu biết a!”

La Phỉ đắc ý cười: “Dĩ nhiên, tôi đã nghiên cứu qua cách thức làm việc ở nơi này! Muốn có cuộc sống như ý thì tìm hiểu kĩ xung quanh là việc nên làm mà!”

Bác sĩ Ôn gật đầu tán thành. Thật là đáng thương cho cái thân của cậu, ngay cả số điện thoại của phục vụ mà còn không biết: “Cô là người có khả năng thích ứng rất cao!”

“Tôi là người có năng lực học tập rất cao!”

Trong lòng Ôn Nhiên cũng thầm thừa nhận. Cậu chợt nhớ tới chuyện Cẩm Vô Song bị uống phải thuốc xổ, mặt liền biến sắc. Cậu lập tức nghiêm túc hỏi: “Tiểu Phỉ Thúy... Cô phải thành thật nói với tôi, ngày hôm qua, lúc cô lấy đi đồ ăn vặt của tôi có phải cô đã lấy thêm thứ gì đó?”

Tiểu Phỉ Thúy bình tĩnh làm ra vẻ suy tư một chút, hừ hừ, tôi mà lại nói cho anh biết là tôi đã thó một gói thuốc xổ của anh để cho lão bản Cẩm uống hay sao? Ngây thơ! “Tôi còn lấy đồ uống trong tủ lạnh nữa nha!”

“Không phải cái này!”

“Là cái gì?”

“Có phải cô đã cầm đi thuốc xổ của tôi? Sau đó là đem cho lão bản uống rồi không?” Ôn Nhiên nhe ra chiếc răng nanh, từng bước, từng bước tiến lại gần cô!

La Phỉ vô cùng nghiêm túc mà phản đối: “Làm sao có thể như thế được? Tôi mà lại dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này hay sao! Chị ấy bị làm sao vậy?”

“Đừng có mà giả bộ! Ngày hôm qua cô vào phòng tôi thì hỏi này hỏi nọ. Tôi cho rằng cô vô cùng đáng nghi!”

“No no no no no! Tôi là người thuần lương, làm sao tôi lại có thể làm ra loại chuyện hạ lưu như thế! No no no no no!”

“Đừng có mà giả bộ! Trực giác của tôi đã nói cho tôi biết, cô chính là loại người hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân!” Ôn bác sĩ giơ lên ngón tay cái, nháy mắt: “Good job! Ngoan độc!”

La Phỉ kiên quyết không mắc mưu: “Không thể nào! Tôi là người thuần lương! Cùng A Song bị tiêu chảy một chút quan hệ cũng không có!”

Ôn Nhiên lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười rồi biến thành khuôn mặt chết: “Tôi cũng chưa nói với cô là lão bản bị tiêu chảy nha! Vậy thì làm sao cô lại biết?”

“Anh nghi tôi lấy thuốc xổ cho A Song uống, tất nhiên là tôi biết ngay hậu quả sẽ là bị tiêu chảy, anh đừng có mà bắt thóp nữa!” La Phỉ khinh thường vạn phần làm tuổi trẻ Ôn hết chịu đựng nổi: “Tôi chỉ muốn xác định có phải cô bỏ vào là thuốc xổ hay không để tôi còn bắt đúng bệnh mà cho thuốc a. Nếu không lão bản mà lại còn tiếp tục bị nữa thì tôi chết chắc!”

“Không biết! Tôi không làm gì cả!”

Vốn có kinh nghiệm phong phú, lần này lại làm chuyện hạ lưu, làm sao mình lại dễ dàng thừa nhận được đây! Hừ hừ! Tui đâu có ngu! Muốn bắt thóp hả, ra vẻ đáng thương hả, tất cả đều vô dụng với tui đây nha!

“Thật không phải là cô làm? Ngày hôm qua tôi còn bị mất một vỉ thuốc xổ đấy!”

Vốn đã nói là không xác định rồi, sao bây giờ anh lại còn xác định là mất đi một vỉ thuốc xổ như vậy đây?

“Cái gì tôi cũng không có làm. A Song bị tiêu chảy hay sao? Tình hình chị ấy như thế nào rồi?” Có phải sắp chết hay không? A a a, ai bảo chị đánh tôi, ai bảo chị dám đắc tội với tôi! La Phỉ sắp cười ra mặt, nhưng vẫn nhịn xuống để làm ra vẻ lo lắng cùng quan tâm. Mặc dù Ôn Nhiên vẫn hết sức nghi ngờ La Phỉ, nhưng lúc này cậu thật khó lòng mà phân rõ thật giả, vì vậy mà cậu đành phải chiếu lệ trả lời: “Vẫn ổn!”

La Phỉ tới trước gương, soi mình vào đó mà sửa sang lại trang phục cùng đầu tóc của mình. Ờ, đã vô cùng hoàn mỹ, bộ dạng trông thật là đầy sức sống. Giờ là lúc tốt nhất để châm chọc Cẩm Vô Song! “A Song thật đáng thương mà. Giờ tôi muốn đi chăm sóc chị ấy. Có điều chị ấy lại không cho tôi vào phòng riêng, anh có thể đưa tôi đến chỗ chị ấy được hay không?”

Thanh niên Ôn dứt khoát rút lui. “Tôi chợt nhớ tới mình còn có việc, tôi đi trước đây. Gặp lại sau!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tay càng ngày càng đau, cho nên muốn giảm bớt thời gian lên net. Hy vọng có thể làm được. Ôi, thật ra thì có chút chán ghét máy tính, nhưng lại không thể rời bỏ, thói quen cái gì, thật là bi kịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.