1
“Cho nên?” Cẩm Vô Song từ từ quay đầu lại.
“Cho nên...” Đôi mắt to hết sức khả ái của Tiểu Phỉ Thúy nháy a nháy, vẻ mặt như nói: “chị hiểu mà“.
Cẩm Vô Song hỏi: “Mắt cô bị rút gân hay sao vậy?”
“!!!” La Phỉ nổi giận: “Đây là em đang phóng điện, phóng điện chị hiểu không? Thật là cái đầu... không hiểu phong tình!” Cô nuốt chữ “heo” vào bụng vì hiểu được mức độ nguy hiểm mình sẽ gặp phải nếu nói ra từ này: “Cái gì em cũng chưa nói. Chị không thể sự dụng bạo lực với em được. Em đang là bệnh nhân đó nha! Bác sĩ đã nói là em chỉ cần đến chậm một chút nữa là chết thẳng cẳng. Một người đang sống sờ sờ lại xinh đẹp, đầy sức sống thế mà suýt nữa chết thẳng cẳng! Thật đáng thương lắm à nha. Thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, vậy mà lại còn phải bị đánh...”
Cẩm Vô Song híp mắt lại: “Cô muốn làm tôi đau lòng hay sao?”
“Không có! Không có! Không có! Tuyệt đối không có! Em làm sao dám. Vốn là chuyện không liên quan đến chị, chị cứu em là vì đạo nghĩa, không cứu em là... chuyện đương nhiên. Chỉ là chị cũng đã tới rồi thì mình cùng nhau ăn bữa khuya, gọi là họp mặt tình cảm nha!”
“Tôi nhớ là có người từng nói với tôi hễ đói là buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi. Ngủ ngon!”
La Phỉ liều mạng tóm lấy một vạt áo của Cẩm Vô Song khiến cho vạt áo của lão bản Cẩm cứ thế tuột ra khỏi lưng quần, lập tức Cẩm Vô Song đen cả mặt: “Buông tay!”
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy ngượng ngùng buông tay ra: “Em cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, giống như người đang có tóc thì mấy ai nguyện ý làm người hói đầu a!”
Cẩm Vô Song đưa thay sờ sờ tóc cô: “Tóc cô còn rất nhiều!”
“!!!” La Phỉ chán nản chui vào chăn: “Được rồi! Không muốn thì thôi vậy, cứ để cho em chết đói đi vậy! Ôi!”
Đúng là vò đã mẻ lại sứt, biết làm sao được với kiểu hành vi bất chấp này chứ? Cẩm Vô Song bất đắc dĩ nhìn người nào đó sau đó cầm vạt áo bị lôi ra khỏi lưng quần kia nhét trở lại: “Cô muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt La Phỉ lập tức “đinh” một cái lóe sáng rồi nhảy dựng lên: “Chúng ta cùng nhau đi nha!”
Trong nháy mắt Cẩm Vô Song thấy rằng rõ ràng là người này hiểu lầm ý của mình, còn La Phỉ thì “bịch bịch” nhảy xuống khỏi giường, xỏ chân vào một đôi dép lê, lại còn đem chăn xếp thành một hình người đang ngủ, sau đó cầm lấy áo khoác khoác lên người: “Đi thôi!”
Cẩm Vô Song nhìn bộ dạng dở ông dở thằng của cô mà không nói được lời nào: bên trong là đồ ngủ hình hôi thái lang... Người nào mua cho cô vậy chứ? Còn phủ bên ngoài lại là chiếc váy màu xanh cùng áo dệt kim hở cổ, chân thì lại xỏ dép lê... Chưa ra khỏi cửa Cẩm Vô Song đã cảm thấy áp lực. Cẩm Vô Song bất đắc dĩ khi nói rõ hơn: “Cô muốn ăn cái gì, tôi sẽ mua về đây cho cô!”
La Phỉ nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình: “Có điều em muốn mình cùng nhau đi. Em sẽ thay quần áo, chị đợi em một phút. Không phải, là một lát.”
Cô mở tủ bên giường, móc ra một bộ quần áo, sau đó thật nhanh kéo quần ngủ xuống, tròng nội y vào, cởi xuống áo ngủ, mặc áo lót vào, phủ thêm áo trong, cài nút áo, mặc lên quần. Cái động tác kia, thật nhanh chóng, thật hào phóng. Mặc dù Cẩm Vô Song đã từng nhìn cô trần truồng rồi, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng mà quay mặt đi chỗ khác. La Phỉ đi giày xong, đưa tay nắm chặt áo dệt kim hở cổ: “Xong rồi!”
“Bác sĩ đồng ý cho cô ra ngoài?”
“... Ăn xong sẽ trở lại, bọn họ không biết được đâu! Em thay xong quần áo rồi chị mới nói những lời này không phải là đã quá muộn rồi hay sao? Nếu như họ không cho đi, chúng ta sẽ quịt viện phí mà trốn về nhà luôn. Dù sao em cảm thấy mình cũng thấy mình khỏe hơn rất nhiều rồi!”
Cẩm Vô Song im lặng một lúc sau mới nói tiếp: “Cô chắc chứ?”
“Ừ, em hiểu rõ thân thể của chính mình mà. Thật ra thì đã thật lâu em không bị như vậy rồi, lần này là quá bất ngờ. Đoán chừng là gần đây em ăn đồ ăn có chất cay nóng gây kích thích quá nhiều!”
Cẩm Vô Song thật lòng cảm thấy việc mình mang một bệnh nhân rời khỏi bệnh viện là không nên, cứ như là người thiếu não mới làm mấy chuyện như vậy. Nhưng, như La Phỉ đã nói, cô đã thay quần áo rồi, hơn nữa, Cẩm Vô Song có chút hoài nghi rằng người này chỉ là sợ cô quạnh, muốn có người làm bạn với mình một hồi - cái này gọi là người có chút đáng thương. Cho nên Cẩm Vô Song quyết định vì cái người đáng thương này, làm người không có não một lần.
Cô mang theo người nào đó nửa quang minh chính đại nửa lén lén lút lút rời khỏi bệnh viện. Cẩm Vô Song hỏi cô muốn ăn cái gì, La Phỉ nói tùy tiện là tốt rồi, Cẩm Vô Song liền lấy câu nói lúc trước của cô quay lại trả cho cô: “Cô từng nói rằng người nào nói tùy tiện lại chính là người hay bắt bẻ nhất.”
La Phỉ thản nhiên cười: “A Song, chị là người có tinh thần học tập thật cao nha! Vậy chị muốn ăn cái gì?”
Cẩm Vô Song nói tôi không ăn khuya.
“Như vậy thì chị không đói bụng hay sao? Ăn nhiều một chút thì đã làm sao? Nếu có số phải chết thì dù kiêng kỵ cũng sẽ chết, còn nếu chưa đến số thì dù có ăn lung tung thì cũng không thể chết được. Làm người tội gì cứ làm khổ chính mình? Ba ba em từng nói nếu món ăn mà ngon thì có chết cũng ăn, còn ăn mà không ngon thì không chết cũng không thèm ăn!”
Những lời này quá tào lao cho nên Cẩm Vô Song cũng lười tranh cãi. Nói chuyện với La tiểu thư thì cần phải có thật nhiều nghị lực cùng nhẫn nại!
“Em muốn ăn lẩu.” La Phỉ than thở: “Nhớ ngày đó cùng Quả Quả và Thập Nhất ăn lẩu thật vui vẻ!”
Cẩm Vô Song muốn nhắc nhở cô rằng cũng là vì cô ăn cái này nên mới có hôm nay. “Không được!” Cô kiên quyết cự tuyệt.
“Lẩu cũng có thứ thanh đạm mà. Khí trời lạnh như thế này, thứ gì đó nóng hổi mới hấp dẫn a!”
Trong khi đó Cẩm Vô Song không cảm thấy lạnh là gì, thậm chí còn muốn mở cửa sổ, nhưng vẫn mở máy sưởi cho cô: “Cô thấy được rồi chứ!”
“Em muốn ăn thịt. Gần đây ăn toàn là mấy thứ kỳ quái, thật muốn ăn món thịt thơm ngào ngạt mà.” Người đẹp La quệt mắt làm ra vẻ rơi lệ trông thật đáng thương. Cẩm Vô Song thờ ơ: “Ít đến những nơi đó đi! Không phải là hôm nay bằng hữu của cô mới đem cho cô cơm đùi gà nướng rồi, lại còn ăn thêm cái gì!”
“Tôi giết!” La Phỉ muốn nhảy dựng lên, nhưng rồi nhớ ra là đang trên xe vì vậy mới dừng động tác lại: “Có phải Quả Quả làm gián điệp cho chị hay không? Anh ta đã nói những gì với chị?” La Phỉ quyết định ngày mai gặp Ôn Quả Nhiên phải thẩm vấn một trận cho thật kỹ càng mới được. Không biết có phải mỗi lần cô nói gì bậy bạ về Cẩm Vô Song thì người này cũng đều đem bẩm báo lên hết cả hay không đây!
Lão bản Cẩm vô cùng lãnh khốc: “Tôi cũng không muốn nghe!”
“Không muốn nghe...” Dù chị không muốn nghe thì đâu phải chị sẽ bảo anh ta câm miệng a. Rõ ràng là muốn nghe rồi! Trong lòng La Phỉ thật muốn thổ tào, nhưng biết lão bản Cẩm vốn là người không ưa lải nhải nhiều chuyện nên vẫn là nuốt tử khí vào bụng. Có điều không nói chuyện thì thật bứt rứt nha... Vì thế mà cô đi từ góc độ khác quanh co lòng vòng: “A Song, chị đang chú ý đến em hay sao?”
Cẩm Vô Song liếc cô một cái: “Chưa từng có!”
Con vịt chết rồi còn cứng cái mỏ. Trong lòng La Phỉ nghĩ vậy mà không dám nói ra miệng. Cô cười hì hì định xích lại gần ai đó, nhưng lại bị Cẩm Vô Song liếc một cái sắc lạnh cộng thêm một câu cảnh cáo: “Ngồi đàng hoàng cho tôi!” đẩy cô đoan chính trở lại chỗ ngồi. La Phỉ nhìn đường cong xinh đẹp trên gương mặt quay nghiêng vừa cười hì hì vừa nói: “Chị biết không, người ta nói, khi ta chú ý đến một người thì chính là bắt đầu thích người đó.”
Cẩm Vô Song “Hừ” một tiếng: “Vậy tôi là người vô cùng chú ý khách hàng của mình, như thế chẳng phải là tôi thích quá nhiều người hay sao?”
“Làm sao giống nhau được chứ? Họ có thông minh, xinh đẹp như em không? Dù bọn họ có tu luyện mấy trăm năm thì cũng mới được phép đứng cách xa hàng dặm mà nhìn. Họ thậm chí còn không biết, em và chị có thể cùng nhau làm nhiều chuyện, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn cơm, cùng cuốc xới cho hoa cỏ, cùng đọc sách, xem chiếu bóng, vậy khẳng định là phải tu luyện mấy chục triệu năm mới có được! Làm sao có thể đánh đồng được nha?”
Cuốc xới cho hoa cỏ?
Cả một đoạn nói dài như vậy thế mà Cẩm Vô Song chỉ chú ý tới mấy lời này. Không nói về cách dùng từ kỳ quái của người này, những cái khác cũng không nói đến, nhưng có khi nào thì hai người bọn họ lại “cùng cuốc xới cho hoa cỏ” chứ? Lúc cô hỏi lại thì La Phỉ lẽ thẳng khí hùng: “Chị cuốc xới, em xem thì cũng là cùng nhau! Giống như em là dân, chị là chủ, ghép vào thì thành “dân chủ“. Cũng giống nhau vậy thôi!” (cái lí người M này của La Phỉ quả là hết thuốc chữa mà)
Được rồi! Cẩm Vô Song không phản bác được một lời nào nên im lặng không nói.
“A Song...” La Phỉ nhất thời cũng nghĩ không ra đề tài gì nữa. Cùng một người ở chung một chỗ mà phải không ngừng nghĩ đề tài thì thật là một việc cực khổ a. Nhưng nếu như cô không nói lời nào trong khi Cẩm Vô Song lại trầm mặc, hai người cùng nhau trầm mặc, cái loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy không tự nhiên, giống như đang bị con kiến bò khắp người vậy: “Có phải chị rất chán ghét om sòm hay không a?”
“Đúng vậy!”
“Vậy chị cảm thấy em ầm ĩ quá sao?”
“Đúng vậy!”
“Chị đâu cần cứ phải huỵch toẹt đến như vậy? Quá đả thương người ta mà! Lại nói, thật ra thì em bình thường cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ vì chị nói chuyện quá ít, em mới không ngừng nói chuyện. Nếu không hai chúng ta ai cũng không nói lời nào thì thật là kỳ quái... Chẳng lẽ chị không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Ừ!” Cẩm Vô Song trả lời: “Cô mà không nói lời nào thì đúng là rất kỳ quái, bởi vì đó là chuyện không có khả năng xảy ra!”
La Phỉ đang muốn cười thì mặt sụp xuống, cô còn tưởng rằng người kia cũng có chút đồng cảm! “Không phải nói đó là sự bù đắp sao. Chị là một người trầm tĩnh đến nhàm chán như vậy, em sống hoạt bát một chút thì không phải là rất hòa hợp hay sao? Nếu chị tìm một người giống chị y đúc, đến ba cây gậy cùng đánh cũng không ra được một cái rắm, vậy đối thoại cả ngày của hai người sẽ chỉ có thể là 'chào buổi sáng', 'chào buổi sáng''; 'ăn cơm chưa?', 'đã ăn, còn cô?', 'cũng thế'. Gọi điện thoại thì 'a lô, a lô', 'ừ', 'đang làm gì đó?', 'không làm gì', sau đó thì không lời nào để nói, lúng túng cúp điện thoại. Như thế thì thật xấu hổ a!”
Cẩm Vô Song bị cô soi xét kĩ càng thành chuyện lạ như vậy, lại còn miêu tả sinh động đến chọc cười nữa thì thấy buồn cười: “Nói mà cứ như thật vậy!”
“Thì đúng là vậy mà! Chị nghĩ xem, nếu chị cùng người đó nói điện thoại, có phải là đây nói kia nghe hay sao. Khi chị đã hết kiên nhẫn thì sẽ cúp điện thoại, thậm chí biết đâu đến câu gặp lại sau cũng lười cả máy môi nữa kia!”
Cẩm Vô Song không thèm tranh cãi: “Cô cứ nói đi nói lại không phải cũng chỉ là để quảng cáo mình, để tôi thích cô thôi sao?”
“Làm sao chị lại nói như vậy, được chưa! Lẽ nào em lại nói sai hay sao? Là em cũng chỉ nói thật mà thôi! Em có xinh đẹp không? Em có thông minh không? Em có vô cùng kiêu hãnh không?”
“Cô còn quên nói một thứ, cô ăn rất nhiều!”
Thoáng cái La Phỉ đã giống như khí cầu bị xé thủng vậy, tinh thần đang hưng phấn lập tức bay hơi. Ôi, người ta là cô gái nhỏ mà bị nói ăn nhiều thì thật là rất thất lễ nha! Cô run rẩy đôi môi: “Dù sao chị cũng nuôi được mà. Chị đừng có so đo cái này có được không!”
Cẩm Vô Song bật cười. Cái đồ ngốc này nhiều lúc có thể làm người ta tức chết đi được, nhưng cũng có thể đem trêu chọc khiến người vui vẻ mà!
Cẩm Vô Song tìm được một quán cháo ở gần đó - trong lòng Tiểu Phỉ Thúy rên rỉ không thôi, lại là cháo!!! Lão bản Cẩm thích vậy a! Vậy là nửa đêm lại phải đi nhà cầu! Cẩm Vô Song nói: “Đừng có mà kén cá chọn canh nữa. Mau ăn cho xong để tôi còn đưa cô trở về.”
La Phỉ nhìn thực đơn: “A Song, chị không ăn thật sao?” Cẩm Vô Song không thèm để ý đến cô, La Phỉ đành phải chọn đại một món nhưng Cẩm Vô Song lại nghiêm cấm cô không được dùng những đồ ăn tanh, La Phỉ đành phải tiếc nuối từ bỏ. Cẩm Vô Song thấy cô một vẻ không cam lòng thì nghĩ: đùi gà nướng người này cũng đã ăn mà không thấy chết, chắc ăn cái khác cũng không có chuyện gì đi. Vì vậy mà cô châm chước cho gọi lão bản tới, yêu cầu làm cho người nào đó mấy cái món ăn không đến nỗi quá thanh đạm, lão bản lập tức giới thiệu mấy món. Đến lúc này La Phỉ mới mặt mày hớn hở: “A Song chị thật tốt!” Cẩm Vô Song tức giận “Hừ” một tiếng, không thèm để ý đến cô!
Chỉ trong chốc lát, cháo cùng thức ăn được đưa lên, lão bản còn đưa thêm cho hai người một phần bát đũa, Cẩm Vô Song bảo ông ta cất đi phần bát đũa thừa, thấy vậy La Phỉ năn nỉ cô ăn cùng nhưng cũng không thay đổi được ý chí của người nào kia. La Phỉ đành phải bất đắc dĩ mà vùi đầu vào ăn. Nguyên tắc cái gì chứ, đôi khi thật đáng ghét mà!
Đúng lúc đó di động Cẩm Vô Song vang lên, là Ôn Quả Nhiên gọi tới. Ôn Quả Nhiên ở trong điện thoại hô to gọi nhỏ: “Lão bản, hỏng bét rồi. Tiểu Phỉ Thúy không thấy đâu. Bệnh viện gọi điện thoại tới, nói là người đi giường bỏ trống... Cũng may là chúng ta đã thanh toán tiền viện phí, bằng không người ta nhất định cho là chúng ta bỏ trốn để quỵt viện phí!”
“Cô ấy đi với tôi ăn bữa ăn khuya. Cứ như vậy đi.” Cẩm Vô Song cau mày chờ Ôn Quả Nhiên gào to xong thì thản nhiên trả lời, đang định cúp điện thoại cũng là lúc La Phỉ vừa nghe thấy liền lập tức ngẩng đầu: “Tiểu Quả Quả sao?” Cô kêu to: “Quả Quả, đi ra ăn khuya đi! Rất nhiều nha, một mình tôi ăn không hết. Không phải anh từng nói lãng phí là đáng xấu hổ sao. Mau tới đây giúp tôi.”
Ôn Quả Nhiên nghe thấy được lại rống to: “Cái tên khốn này. Trộm đi cũng không thèm nói với tôi một tiếng, làm hại tôi phải lo lắng.”
Cẩm Vô Song bèn đưa di động cho La Phỉ để cho hai người nói chuyện với nhau. Ôn Quả Nhiên lại đem oán giận vừa mới nói kia nói lại một lần nữa, La mỹ nhân cũng thật kiên nhẫn, đem toàn bộ những lời mình vừa nói xong lặp lại một lần. Ôn Quả Nhiên than thở: “Lão bản ở đấy làm sao tôi dám xuất hiện a! Hai người cứ vui vẻ hẹn hò đi! Người mà lão bản chân chính thích vẫn chính là cô a!” Hu hu hu hu, thật u buồn. Người ta bị lão bản làm cho sợ đến bể nát trái tim thủy tinh, đến một mảnh cũng không còn a!
La Phỉ lại không nghĩ nhiều đến vậy: “Tôi sẽ để cho A Song đi về trước, tự tôi sẽ trở về bệnh viện. Anh tới đây đi, hai chúng ta cùng nhau ăn nha!”
Lão bản Cẩm rất bình tĩnh cầm lấy cái điện thoại đang ở bên tai cô trở về, nhấn phím tắt: “Mau ăn!”
...
...
...
Đầu bên kia điện thoại vẻ mặt Ôn Quả Nhiên: o(╯□╰)o o (╯□╰)o!
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy này, cô nằm viện đến mức choáng váng rồi hay sao mà lại có ý nghĩ kỳ lạ là bỏ rơi lão bản chúng ta?
Chỉ số thông minh này thật làm cho người ta sốt ruột mà!
Đôi lời của tác giả: Gần đây trầm mê “Tiêu diệt sao” ~ có đồng chí nào cũng chơi không? Di động của tui không có tiết tháo, mỗi khi đến tình thế thuận lợi, thì nó... Chết máy!
Ôi!