Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 40: Chương 40: Lời thật lòng luôn giấu ở bên trong lời nói đùa




1

Mặc dù tình cảnh hiện tại có gì đó giống như mây, giống như sương mù lại vừa giống như mưa phùn chẳng khác gì nỗi sầu tư của tuổi trẻ. Nhưng điều này không thể làm trở ngại tâm trạng tốt đẹp của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy, xem ra cảm xúc của cô lúc này chẳng khác nào cảm giác của người sau hai ngày bị cảm vậy. Cho nên sau hai ba giây u buồn, cô lại cho rằng như vậy là không đúng.

Cha của cô từng nói: Chỉ nghĩ thôi thì vô dụng, mấu chốt là phải hành động!

Chị yêu hay không yêu tôi? Tôi ở đây.

Chị đọc được những lời này hay không? Tôi cũng ở đây!

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy chợt thấy ngượng ngùng. Sao bỗng dưng mình lại có thể xuất khẩu thành thơ như vậy được đây?

Ôn Quả Nhiên thấy cô bỗng nhiên đưa tay che mặt như tỏ ra xấu hổ thì đổ mồ hôi. Cô xem cô đi, giữa ban ngày ban mặt cô phát tình cái gì vậy a? Ôn Quả Nhiên cầm múi cam vừa cắt xong đưa cho cô một múi sau đó cũng tự mình ăn. Hai người đang nói chuyện không đâu vào đâu như vậy thì chuông điện thoại bỗng vang lên, Ôn Quả Nhiên thấy là điện thoại của lão bản thì chạy ra ngoài cửa đón nghe.

“Cậu đang ở đâu?”

Ôn Quả Nhiên trong lòng tự nhủ dĩ nhiên là ở bệnh viện rồi. Tôi còn có thể ở đâu chứ, thưa quản ngục: “Bệnh viện.”

Âm điệu của quản ngục Cẩm vẫn không thay đổi, không sóng không gió: “Cô ấy thì sao?”

Ôn Quả Nhiên hơi do dự, sau đó vô cùng cẩn thận lựa chọn từng từ: “Trầm tư... trong lòng.”

“...” Lần này lão bản Cẩm như không biết trả lời thế nào nên lại hỏi: “Vẫn ổn?”

“Tốt vô cùng!” Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy là loại người dù có trượt ngã cũng vẫn giữ lại cho mình một hạt giống lạc quan, không tốt mà được sao? Ai không biết chứ cô ấy luôn biết làm cho mình trở nên tốt đẹp!

Cẩm Vô Song trầm mặc. Cô không nói một lời nào, cũng không cúp điện thoại, bởi vậy mà Ôn Quả Nhiên suy đoán chắc là lão bản muốn biết tình hình về lão bản Hoàng, chẳng qua là ngượng ngùng mở miệng, thế nên cậu có được dũng khí hỏi trắng ra: “Lão bản a, đâu phải chị không thích Tiểu Phỉ Thúy a, như vậy thì phải nắm cho chặt. Chị có biết lão bản Hoàng giao cho tôi phải chăm sóc Tiểu Phỉ Thúy cho tốt không hả? Giọng điệu của ông ta cứ như là nói về người đã thuộc về mình vậy! Chẳng qua Tiểu Phỉ Thúy nói cô ấy không thích mập. Chị mới thật là... chân ái của cô ấy!”

Nói ra hai từ này xong, Ôn Quả Nhiên theo bản năng ôm ngực: “Bây giờ không phải là lúc chị nên đến đây lấy lòng sao? Bây giờ đang là giai đoạn Tiểu Phỉ Thúy cô quạnh, lạnh lẽo a. Còn không phải là chỉ cần một chút ấm áp là có thể lái ái tình ra hoa...” Càng nói Ôn Quả Nhiên càng hăng say. Bà mẹ nó, quả nhiên mình thật có thiên phú, lời nói thật hay, thật văn chương!

Cẩm Vô Song nói tỉnh rụi: “Ôn Quả Nhiên, thật ra thì cậu mới là chân ái của tôi!”

“Pặc”! Bị cúp máy!

Trong nháy mắt Ôn Quả Nhiên hóa thành tượng đá!

Cái con... What?

...

...

...

Đồng chí Ôn nhận thấy, sự thật chứng minh, cho dù là Tiểu Phỉ Thúy hay là lão bản Cẩm đùa giỡn thì kết quả mà cậu phải chịu chỉ có một: Thất bại!

2

Giang Thập Nhất tan việc xong liền đi đưa cơm cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy, còn đồng chí Ôn vì ưu thương mà ăn mì tôm.

Giang Thập Nhất thấy cậu một vẻ muốn chết không muốn sống liền hỏi Tiểu Phỉ Thúy cậu ta bị làm sao vậy, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lại cười trên nỗi đau của người khác mà nói cho cô biết: “Bị tỏ tình!”

Hai con mắt Giang Thập Nhất sáng lên: “Là ai vậy hả? Vị này là thần thánh phương nào vậy ta?”

“A Song!”

Giang Thập Nhất suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Vẫn là nên ăn cơm đi thôi!”

Ngay lập tức họ cùng nhau giải quyết hộp cơm. Nhìn chiếc đùi gà có tẩm mật ong trên hộp cơm, La Phỉ lại nhớ tới lúc còn đưa cơm cho Cẩm Vô Song. Lúc đó hộp cơm cũng không khác hộp này bao nhiêu. Lần đó mình đưa cơm cho Cẩm Vô Song còn bị chị ta hùng hổ rống cho một trận... Ôi, chuyện cũ đã như mây khói, nhớ tới càng phiền muộn... Thực tế mà nói, kể từ khi cô phát hiện ra lão bản Cẩm đem mình đẩy sang cho Phật gia, cô đã cảm thấy rất phiền muộn. Cô hỏi Giang Thập Nhất: “Thập Nhất, bồ đã từng yêu hay chưa?”

Giang Thập Nhất nghe nói thì rất bi thương: “Ồi, yêu gì mà yêu. Người tui thích thì không thích tui, người thích tui thì tui lại không thích, thật thương tâm mà! Vậy còn bồ?”

Tiểu Phỉ Thúy than thở: “Nếu tui được giống như người bình thường: nhỏ đi học, trưởng thành xã giao nói không chừng cũng đã có dăm bảy đoạn tình. Đáng tiếc a... Nhân sinh lại không như ý!” Mùa thu không phải là mùa thích hợp cho thương cảm, mình thấy thật là phiền muộn! Phiền muộn, quá phiền muộn! Thôi bỏ đi, tốt hơn hết vẫn là ăn cơm đi đã!

Giang Thập Nhất nhìn người này mà cảm thấy cô đã biết coi trọng bản thân đúng lúc, người này đúng là không giống như người bình thường mà! “Những nhà có tiền đều thường hay làm thông gia với những nhà có môn đăng hộ đối, hoặc là đề cử vị hôn phu nào đó có chất lượng, chẳng lẽ bồ không có? Sao không tranh thủ nhặt lấy vài mảnh tình luyện tập một chút?”

La Phỉ phiền muộn than thở: “Cả một đống lớn! Đáng tiếc a...”

“Đáng tiếc đều là dạng không đứng đắn?”

La Phỉ tổng kết: “Soái thì không có não, có đầu óc thì lại xấu xí.”

Giang Thập Nhất tỏ vẻ đồng tình: “Cho nên bồ thấy tốt nhất là chọn thần tượng của tui, vừa có não lại vừa soái?”

La Phỉ than thở: “Đáng tiếc là chị ấy lại không thích tui.” Trong lòng xông lên một cỗ mùi vị đau buồn lẫn chua xót, nó lại còn xông lên đến cổ họng, theo ra đến cả nước miếng... “A?” cô ngậm tiếng rên lại trong miệng, Giang Thập Nhất không nghe rõ nên hỏi lại: “Gì vậy?”

“Không có gì!”

Thế nhưng Giang Thập Nhất rất thông minh mà đoán được. Cô để hộp cơm xuống, lấy tay vuốt đầu La Phỉ mà an ủi: “Ngoan, đừng buồn phiền nữa. Nếu chị ấy không thích bồ thì chúng ta sẽ đánh thuốc chị ấy rồi cột vào đầu giường để bồ xxoo một tuần, xem chị ấy còn dám không thích bồ hay không!”

“!!!” La Phỉ cảm thấy còn buồn phiền hơn. Thật là, không nên xem phim có khẩu vị nặng quá nhiều mà, quá làm ảnh hưởng đến trí lực!

3

Mặc dù Giang Thập Nhất cùng Ôn Quả Nhiên đều muốn ở lại cùng cô nhưng đều bị La Phỉ kiên quyết đuổi đi. Người thì còn phải đi làm, người thì không cần thiết bị liên lụy. . Ngôn Tình Sắc

Sau đó, cô uống thuốc rồi mơ màng mà ngủ quên mất. Trong giấc mộng này, cô thậm chí còn không biết là có phải mình đã ở trong mộng hay không: cô mơ màng thấy Cẩm Vô Song đứng ở bên giường, nhìn cô với ánh mắt không thể hiểu nổi, còn thanh âm của người này thì lại trầm lắng: “Tại sao cô đối với tôi lại không có mong đợi?”

Tiểu Phỉ Thúy ngơ ngác nhìn Cẩm Vô Song, cô cố xác định rốt cuộc đây là mình đang mơ hay là tỉnh, cô ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải đối với chị có mong đợi?”

“Tại sao không?”

“Tại sao phải?”

“Tại sao không?”

“Tại sao phải?”

Hai người cứ như vậy cứ lặp đi lặp lại chừng đó câu hỏi, rốt cục cô không nhịn được mà dùng hết sức để mở mắt ra, để từ giấc mơ mà tỉnh lại. Sau đó, quỷ dị hơn là, Cẩm Vô Song - lão bản Cẩm bằng xương bằng thịt đứng bên giường của cô, đang dùng một ánh mắt thật trầm lắng, không thể nhìn thấu mà nhìn cô. Cô sửng sốt, trái tim chợt mãnh liệt va đập, cả người theo phản xạ cùng chăn bật chồm lên. Chỉ có điều, giường của bệnh viện quá nhỏ, nên cả người La Phỉ nghiêng sang một bên rớt xuống dưới nền nhà. Vẫn là Cẩm Vô Song tay mắt lanh lẹ vọt tới nhanh chóng tóm được cả tay lẫn vai cô, nhờ đó cô mới không té nhào cả người xuống đất. Có điều, tiếng thét chói tai của cô đã kịp lọt đến tai cô y tá, rất nhanh y tá đẩy cửa bước nhanh vào, người này vừa quát to vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau đó cô nhìn thấy cảnh một mỹ nữ vừa cao vừa soái đang nằm úp sấp trên giường, còn trong ngực người này là cô bệnh nhân mảnh mai nhu nhược đang run rẩy, sợ hãi...

Có đánh chết, cô y tá cũng sẽ không thừa nhận rằng, trong một tích tắc, cô đã nghĩ tới những câu văn không mấy trong sáng có trong truyện tranh “sói đói vồ dê“. Làm sao một vị mỹ nữ soái chết đi được lại ôm vào lòng mỹ nhân cặn bã kia chứ? Không thể có loại chuyện cầm thú như vậy được! Rõ ràng đây là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nha! “Chuyện gì đã xảy ra vậy, có chỗ nào không thoải mái hay sao?” Cô cố đè nén lại cảm xúc phập phồng, mơ tưởng viễn vông kia, ra vẻ bình tĩnh rất chuyên nghiệp hỏi. Trong khi suy nghĩ trong lòng lại là: Ái chà chà, có cần phải vội vàng ôm nhau ở chỗ đông người như vậy không hả - mặc dù chỉ có mình tôi - có cần phải tỏ ra thắm thiết như vậy không hả?

Tim La Phỉ vẫn còn đang “bịch bịch” nhảy loạn, vẻ kinh sợ chưa hết, cho nên Cẩm Vô Song thay cô trả lời: “Không có chuyện gì đâu!”

“Thế thì... có chuyện thì rung chuông gọi tôi. Tôi luôn ở ngay đây.” Y tá lưu luyến không nỡ rời đi. Thật là bổ mắt! Lâu nay vẫn nghe người ta nói mỹ nữ dễ là bách hợp, hóa ra là thật! Nhìn đi, một bên là mỹ nữ cao gầy anh tuấn một bên là một tuyệt sắc ôn nhu. Ôi chao, sao mà xứng đôi quá vậy!

Vẻ mặt Cẩm Vô Song tỉnh khô, cô đem La Phỉ nhét lại trong chăn, còn La Phỉ tự mình nhíc nhíc nhíc lựa chọn cho mình một tư thế mà cô thấy là thích hợp nhất, mặt còn chưa hết sợ sệt cô hỏi: “A Song? Sao chị lại tới đây?”

“Cô có đỡ hơn chút nào không?” Cẩm Vô Song không đáp mà hỏi ngược lại. La Phỉ gật đầu, cảm giác người này có chút kỳ quái, chẳng lẽ vì trong lòng còn áy náy? A, không cần đâu! Vốn cũng đâu liên quan gì đến chị, không cần chị phải đau lòng a. Tôi cũng đâu có trách gì chị! La Phỉ muốn nói với người này như vậy nên cố tìm từ cho thích hợp. Nhưng Cẩm Vô Song lại là người mở miệng trước: “Tại sao đối với tôi cô lại không có mong đợi?”

La Phỉ ngây ngẩn cả người.”Tại sao phải có?”

“Tại sao không có?”

“Tại sao phải có?”

“Tại sao không có “

“Tại sao...” Tình huống này thật là quỷ dị a! Mới vừa trong mộng không phải đã nói một lần đó sao? Chẳng lẽ đây là cái mà tâm lý học gọi là “trí nhớ mảnh nhỏ”? La Phỉ càng không xác định vừa rồi là mộng hay là thật! Lão bản Cẩm vốn là người cố chấp, vậy nên vấn đề này rất đáng sợ!

“A Song, có phải chị đã thầm mến tôi? Bằng không sao chị lại cứ cố chấp với ý kiến của tôi như vậy làm chi?”

Cẩm Vô Song sửng sốt một chút rồi thản nhiên nói: “Tôi thấy khó chịu!”

La Phỉ bật cười. Thì ra là Maria Sue là kiểu người mà ai cũng có, ngay cả A Song cũng không ngoại lệ. La Phỉ cười hì hì lên lớp: “A Song, chị bây giờ như vậy là không đúng. Chỉ vì một chút chuyện cỏn con như vậy mà chạy tới bệnh viện làm cho tôi phát hoảng. Hơn nữa sắc mặt của chị như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm, có được hay không? Nếu như tôi không cẩn thận mà cho rằng chị thích tôi mà tự mình đa tình thì phải làm sao bây giờ? Khi người khác đối với chị có mong đợi, chị cảm thấy bị làm phiền, không phải, chị lại cảm thấy tự tôn bị đả thương, khác gì Maria Sue. Như thế là bệnh, phải trị a!”

Cẩm Vô Song lẳng lặng nhìn cái gối dưới bờ vai cô, La Phỉ lập tức cảnh giác: lão bản Cẩm thẹn quá hóa giận, nghĩ giết người diệt khẩu thì nguy.

La Phỉ lập tức bổ nhào qua hòng ngăn lại ý nghĩ tàn khốc có thể xuất hiện trong đầu lão bản Cẩm. Cô ôm lấy eo thon của người nào đó cọ a cọ a cọ. Mình có nên nói cảm giác thật thoải mái hay không nhỉ? Cánh tay nhỏ của cô vừa vặn ôm tròn một vòng eo, quá tuyệt! “A Song, em rất nhớ chị, chị có nhớ em không? Có phải chị cũng muốn như em, lúc em nhớ đến chị thì chị lại càng muốn em?” Đại nhân, quên cái gối đi, vật đó cực kỳ nguy hiểm!

Cẩm Vô Song: “...” Cô cầm lấy cái đầu của người nào đó đẩy ra, bóp chặt cằm người nào đó nâng lên mà tinh tế nhìn, nhìn một lần lại một lần, một lần lại một lần. Trong lòng La Phỉ run rẩy, sợ hãi. Đại nhân, chị đừng như vậy, không phải trong đầu óc chị là đang nghĩ đem tôi hóa cốt dung thi đó chứ? Quả nhiên lợi khẩu thì có thiên thu, không được thiên thu thì không ai nhìn thấy nữa hay sao? La Phỉ lần nữa thống hận sự chính trực của mình. Lão bản Cẩm nhìn mà như không nghe được lời nói từ đáy lòng a!

Cô kêu lên thật đáng thương: “A Song, đau!”

Cẩm Vô Song buông lỏng tay, ánh mắt vẫn rất kỳ quái. Vẻ mặt La Phỉ như đứa trẻ đáng thương, cô đâm đâm ngón tay, bất an nhìn người trước mặt. Cẩm Vô Song khó hiểu: “Tại sao mỗi lần nhìn cô như vậy tôi lại không thấy thoải mái?”

Trong lòng La Phỉ thở phào một cái. Hiểu rồi! Hiểu rồi! Người này bị vạch trần chân tướng nên mới thẹn quá hóa giận đây mà! Như thế thì nhìn người ta thuận mắt mới kỳ quái! “Đó là vì chị thích, nhưng chị lại không muốn thừa nhận, đương nhiên là nhìn em không vừa mắt rồi!”

“Phải không?”

“Đúng vậy a!” Ngắm.

“Tại sao tôi lại muốn không thừa nhận?” Cẩm Vô Song nhàn nhạt hỏi.

“À ừ, bởi vì...” Bởi vì mấy người vốn là thụ kỳ quái thì đều là cái dạng này cả. But, nghĩ đến cử chỉ nguy hiểm ban nãy của Cẩm Vô Song như muốn bóp chết mình, mặc dù mưu sát chưa thành - La Phỉ quyết đoán đem “lời thật lòng” nuốt xuống: “Bởi vì em rất nghi ngờ nha! Nghi ngờ chị không muốn thừa nhận mình thích ai đó! Nhưng thích em thì có gì không tốt đâu? Em ăn không nhiều lắm, chiếm diện tích nhỏ, nghe lời, thông minh, hơn nữa lại xinh đẹp. Ra ngoài có em đi cùng thì vô cùng có mặt mũi!” La Phỉ có chút đỏ mặt đâm đâm ngón tay, ánh mắt ngắm a ngắm a ngắm: “Cho nên, chị có muốn thử suy xét em một lần hay không? Mặc dù em có rất nhiều người theo đuổi, nhưng em sẽ ưu tiên suy xét chị trước! Như là người quen cũ này, đồ trang trí hay gì đó đều được!”

Cẩm Vô Song không tiếc lời khen ngợi cô: “Tôi thật bội phục cô rồi đấy, người có da mặt dày như cô quả là thật rất hiếm thấy!”

“Em cũng biết em vô cùng ưu tú, thế nên chị có muốn nghĩ lại hay không? Qua thôn này thì không có phòng trọ nữa nha! Bây giờ đáp ứng sẽ có 50% ưu đãi nha!”

Cẩm Vô Song rất kỳ quái, 50% ưu đãi là cái gì? Mua một tặng một sao? Một thì may ra cô còn chịu được, chứ hai thì cô thật không dám tưởng tượng! Không đúng, đây không phải là vấn đề trọng điểm -- “Cô cảm thấy tôi sẽ thích cô hay sao?” Cẩm Vô Song hỏi, ánh mắt nhìn La Phỉ lại càng kỳ quái hơn!

La Phỉ đâm đâm ngón tay, giọng nói phiền muộn: “Không biết a. Cho nên em mới hỏi chị!”

“Cô không ngừng hỏi tôi rằng có phải tôi thích cô hay không, có phải thầm mến cô hay không? Vậy tôi có thể hỏi lại cô đây, có phải là cô thầm mến tôi, thích tôi hay không?” Tầm mắt của Cẩm Vô Song hơi thấp xuống, đâu đó thoang thoảng mùi thơm của loài hoa nào đó. La Phỉ làm như không nhìn thấy, cô thật tình gật đầu: “Đúng vậy a!”

Trong nháy mắt Cẩm Vô Song không biết mình nên nói cái gì nữa. Cái cảm giác không biết chuyện gì đang xảy này là sao? Sao lại có cảm giác vô lực như khi đánh vào bịch bông như vậy chứ? Cẩm Vô Song bất hạnh mà hồi tưởng lại cảnh người nào đó đứng ở trong phòng làm việc của cô, hỏi cô với vẻ mặt ngượng ngùng: “Em muốn hỏi lão bản Cẩm một chút, chị có thể cho em làm tình nhân của chị được không?“...

Vô lực! Nói chuyện với người này, vĩnh viễn không có được một câu nghiêm túc!

“Thôi bỏ đi! Xem như tôi chưa nói gì cả!” Tới nơi này là một sai lầm! Tới nơi này là một sai lầm! Trong lòng Cẩm Vô Song có muôn vàn thanh âm không ngừng nhắc nhở. Đáng tiếc là đã chậm mất rồi!

Đúng là trời đã tối, bởi vì loa phóng thanh của bệnh viện bắt đầu nhắc nhở: “Thời gian thăm hỏi đã hết. Đề nghị người nhà bệnh nhân cùng người đi cùng rời khỏi, để tránh ảnh hưởng việc bệnh nhân nghỉ ngơi cùng quá trình làm việc của bệnh viện. Xin nhắc lại một lần nữa, thời gian thăm hỏi đã hết, đề nghị...”

Cẩm Vô Song quyết định ra về, coi như là vì mộng du mà có một chuyến đi vô nghĩa đi. Nhưng người nào đó lại lên tiếng: “A Song, em đói bụng!”

Cẩm Vô Song: “!!!”

Đôi lời của tác giả: Bây giờ thì tui đã biết thế nào là “Lười là bệnh không thuốc chữa” rồi. Rõ ràng là có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, chính là tui lại không muốn động!

Ôi! Thật phiền muộn a, thật phiền muộn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.