Mai Truyền Kỳ đón được đứa nhỏ, nghi ngờ hỏi: “Nam nhân nào?”“Là người mà suýt nữa đã đăng ký kết hôn cùng chú Phong đó.”Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày.
Người mà suýt nữa đã đăng ký kết hôn cùng chú Phong?
Không lẽ là Văn Khải Khang?
Văn Khải Khang là người của thương nhân thế gia, hắn xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.
“Con nói là Văn Khải Khang?”
Mai Nguy Hiểm gật đầu.
Mai Truyền Kỳ thuận miệng hỏi một câu: “Ở chỗ nào?”
“Người đó và Phỉ thượng tá đang ngồi trong góc đối diện.”
Mai Truyền Kỳ nhìn về phía Phỉ Cẩm, đúng là bên cạnh hắn có người, hơn nữa ngồi trong góc nên bị che khuất, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra đó là ai.
Nhìn thấy ánh mắt của Mai Truyền Kỳ hướng về mình, Phỉ Cẩm tựa hồ nghĩ đến chuyện nào đó, ánh mắt lưu chuyển, lập tức hàn huyên cùng Văn Khải Khang bên cạnh.
Văn Khải Khang nghe Phỉ Cẩm nói xong, hướng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt như đang do dự.
Phỉ Cẩm bên cạnh như đang khuyên nhủ gì đó, miệng vẫn nói liên tục. Cuối cùng ánh mắt Văn Khải Khang mới dịu một chút, như là đã quyết định chuyện gì đó, gật gật đầu.
Phỉ Cẩm lúc này mới nở nụ cười, mà nụ cười này cũng không có ý tốt gì.
Ngay sau đó, Vi Nghị Kiệt lên tiếng hỏi: “Đấu thú nên bắt đầu đi.”
Mộc Vũ Thành liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Được, vậy chúng ta liền bắt đầu, vẫn là theo quy định cũ, mọi người có thể tùy tiện tìm bất cứ người nào khiên chiến, cược thấp nhất là một triệu, không giới hạn cao nhất, những người khác cũng có thể cùng đặt cược. Ngoại trừ một chọi một còn có thể quần đấu, cho mọi người mười phút chuẩn bị tìm người khiêu chiến.”
Văn Khải Khang ngồi trong góc lập tức đứng dậy nói: “Tôi muốn khiên chiến với Mai Đại thiếu gia cùng Tiểu tiểu thiếu gia.”
Phong Tĩnh Đằng cùng bọn Vi Nghị Kiệt lúc này mới phát hiện Văn Khải Khang ngồi trong góc.
Vi Nghị Kiệt nhỏ giọng bên tai Phong Tĩnh Đằng: “Tôi quên nói với cậu Văn Khải Khang cũng đi cùng Mộc Vũ Thành.”
Hắn nhìn Văn Khải Khang cùng Phỉ Cẩm vẫn luôn ngồi cùng một chỗ, hai người này không biết đang có ý đồ gì. Nếu không, Văn Khải Khang cũng sẽ không tiên phong đứng dậy khiêu chiến Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm.
Phong Tĩnh Đằng nhăn mày lại.
Nói thật, nếu không phải Văn Khải Khang đột nhiên xuất hiện ở đây, hắn căn bản không nhớ đến người này có tồn tại hay không.
Mộc Vũ Thành nhìn Văn Khải Khang: “Văn Tam thiếu, cậu hẳn biết quy củ ở đây, một người muốn đồng thời khiêu chiến hai người, vậy dị thú trong tay cậu phải bằng với số lượng dị thú của hai vị Mai thiếu gia.”
Văn Khải Khang trả lời: “Tôi vừa nãy đã tra trên quang não, trong tay hai vị Mai thiếu gia chỉ có hai con dị thú mà thôi, thừa sức đấu cùng bọn họ.”
Mộc Vũ Thành thấy hắn không phạm quy, quay lại hỏi hai cha con Mai Truyền Kỳ: “Hai người nguyện ý đấu thú với thiếu gia Văn gia không?”
Chuyện khiêu chiến đều là hai bên tự nguyện, nếu một bên không đồng ý, họ cũng không thể miễn cưỡng người khác tham dự.
Mai Truyền Kỳ không lên tiếng, đứa nhỏ trong lòng hai mắt sáng lên, hưng phấn hỏi: “Tiền cược là bao nhiên ạ?”
Văn Khải Khang thấy nhóc hứng thú, tinh quang trong mắt chợt lóe lên, khóe miệng khẽ cong, nói: “Một trăm triệu tín dụng điểm.”
Vừa dứt lời, mọi người liền kinh ngạc.
Tại đây, tiền đặt cược đạt đến trăm triệu đều là những trận lớn. Những trận nhỏ để giải trí như thế này bọn họ chỉ đặt từ một triệu đến mười triệu mà thôi, chưa bao giờ vượt qua mười triệu.
Hiện tại, Văn Khải Khang lại nói muốn đặt cược một trăm triệu tín dụng điểm.
Nghe đến số tiền cược khổng lồ như thế, có người không nhịn được líu lưỡi, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy Văn Tam thiếu nếu không phải bị điên, chắc là trong nhà cần tiền gấp lắm nên mới dám đặt cược một số tiền lớn như vậy.”
Trước khi đấu thú, không ai biết đối thủ của mình có loại dị thú gì, hoặc là dùng loại nào để tham dự. Ở tình huống như vậy, không ai dám chơi lớn như thế, trừ khi dị thú của họ lựa chọn rất cường đại.
Vi Nghị Kiệt cùng đám người Thịnh Hoa đều nhíu mày.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy tên này nếu không bị Phỉ Cẩm giựt dây phía sau, thì là vẫn còn ghi hận việc xảy ra ở nhà hàng Noãn Dương.
Mộc Vũ Thành cũng nhướn mày.
Trước đây, Văn Khải Khang đấu thú với bọn họ, tiền đặt cược chưa bao giờ vượt qua hai triệu, hiện tại hắn dám một hơi lấy hai trăm triệu ra đánh cược [1 con là 100tr, 2 con là 200tr], quả thực rất lớn mật.
Hơn nữa trải qua sự việc kia của hắn, chuyện làm ăn của Văn gia xuống dốc không phanh, hắn lấy cái gì ra để đánh cược?
Mộc Vũ Thành cảm thấy hiếu kỳ với con dị thú có thể khiến Văn Khải Khang trở nên tự tin như thế.
Mai Nguy Hiểm cao hứng nói: “Baba, cùng hắn đánh cược đi.”
Mai Truyền Kỳ hỏi nhóc: “Con có tự tin là sẽ đánh thắng dị thú của hắn không?”
Mai Nguy Hiểm hoàn toàn tự tin nói: “Con tin dị thú mình chọn là cường đại nhất.”
Cậu hơi do dự.
“Sao vậy? Không dám sao? Mai đại thiếu!” Văng Khải Khang mỉa mai cười.
‘Đinh’ một tiếng, quang não phát lên tiếng vang.
Mọi người nhìn trên quang não, thấy Phong Tĩnh Đằng đã đặt thẻ của mình trên đó.
Phong Tĩnh Đằng nhìn Văn Khải Khang, nói: “Tôi đã đặt hai trăm triệu tín dụng điểm vào rồi, Văn thiếu gia, giờ đến lượt cậu.”
Đám người Thịnh Hoa cùng Lộ Thao liếc mắt nhìn nhau.
Phong Tĩnh Đằng không chớp mắt liền giúp hai cha con Mai Truyền Kỳ bỏ ra hai trăm triệu tín dụng điểm để đặt cược.
Trong này khẳng định có gian tình.
Văn Khải Khang nguyên lai khuôn mặt còn mang vẻ khiêu khích nhất thời trở nên khó coi.
Đám người đi cùng Văn Khải Khang vô cùng đồng tình nhìn hắn.
Bọn họ cũng biết hoàn cảnh của Văn Khải Khang, chắc chắn hắn không thể nào một lúc lấy ra được hai trăm triệu tín dụng điểm.
Không nhắc đến điều này, chỉ có một việc làm cho hắn mất mặt nhất, chính là về nam nhân lúc trước hắn muốn kết hôn. Người nọ không những giải trừ hôn ước với hắn, mà giờ đây lại giúp nam nhân khác bỏ tiền ra. Cảnh tượng như thế sao không mất mặt cho được.
Mai Nguy Hiểm thấy Văn Khải Khang không nhúc nhích, một mặt vô tội hỏi: “Chú ơi, không phải là chú không có hai trăm triệu tín dụng điểm đi?”
Phỉ Cẩm đứng bên cạnh Văn Khải Khang, âm thầm kéo kéo tay áo hắn. Văn Khải Khang lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi: “Tôi lấy 3% cổ phần Văn gia đặt cọc.”
Đây là thứ giá trị nhất của hắn trong Văn gia.
Thịnh Hoa xì cười một tiếng: “Không có tín dụng điểm mà còn dám đặt cược nhiều như vậy. Văn thiếu gia a, tôi thấy cậu nên đặt từ một trăm đến hai triệu là được.”
Sắc mặt Văn Khải Khang một trận xanh một trận đỏ: “Tôi tin Thịnh thiếu gia hẳn phải biết 3% cổ phần nay tuyệt đối không chỉ có giá hai trăm triệu đâu, vì sao không thể đem ra đánh cược.”
Chỉ cần hắn thắng, có gì mà sợ cơ chứ.
Mộc Vũ Thành nhìn hai cha con Mai gia hỏi: “Hai vị đồng ý để hắn dùng cổ phần đặt cược không?”
“Đồng ý.” Mai Nguy Hiểm thay Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Mộc Vũ Thành nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng thay hai cha con Mai gia đặt cược, thấy hắn gật đầu, liền bảo người bên cạnh lấy hợp đồng cho hai bên ký tên. Xác định song phương đều nhất trí, mới để những người khác tiến hành lựa chọn đối tượng.
Hai nhóm người cũng đã ước hẹn đấu thú vô số lần, chỉ vài phút ngắn ngủi liền có thể tìm được đối tượng khiên chiến.
Ngay cả người ít khi đến đây như Phong Tĩnh Đằng cũng tìm được đối tượng khiêu chiến, mà người đó chính là kẻ đã trêu chọc bọn hắn lúc trước – Phỉ Cẩm. Lần này hắn cũng đặt cược rất lớn, mặt dù không đến một trăm triệu nhưng cũng đặt hết mấy chục triệu.
Phỉ Cẩm nhìn thấy số tiền đặt cược, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ là cắn răng đặt cược cho bằng Phong Tĩnh Đằng.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, trước tiên là quần đấu, có vài dị thú trên sân hung hãng công kích lẫn nhau, dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé đối thủ.
Những dị thú có dị năng liên tục dùng dị năng công kích đối thủ, tình cảnh kịch liệt, máu tươi văng khắp nơi. Sân đấu ban đầu sạch sẽ đã bị đủ loại dị thú nhuộm màu đỏ tươi.
Mai Nguy Hiểm không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn nhìn say sưa, hưng phấn dị thường.
Ngược lại, Mai Truyền Kỳ lại không hứng thú, liên tục ngáp.
Ngày ấy, cậu nói với Phong Tĩnh Đằng là mình không thấy hứng thú không phải là vì bạn bè của hắn, mà sự thật cậu không thấy đấu thú có gì thú vị cả.
Bất quá, cậu lại mong chờ đến lượt dị thú mà con trai lựa chọn vào trận.
Dị thú đánh nhau đơn giản chính là dùng răng cắn, hoặc dùng dị năng, nọc độc, kỹ năng công kích kẻ địch. Tấn công đến khi đối thủ không thể đứng lên nổi mới được coi là chiến thắng.
Dị thú thắng trận sẽ được đưa vào vườn dị thú an dưỡng, chờ đến lần sau có người chọn tham gia thi đấu. Còn dị thú thua trận sẽ bị kéo vào bãi tha ma hỏa táng.
Sau khi qua năm, sáu trận, rốt cuộc đến trận đấu giữa Mai Nguy Hiểm và Văn Khải Khang.
Mai Truyền Kỳ bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức lên tinh thần.
Những người khác cũng vô cùng mong chờ trận đấu này, vì nó đặt cược đến hơn trăm triệu.
Ngay tại lúc này, có người kích động hô: “Đi ra, đưa dị thú bọn họ đi ra.”