Nghe tiếng, mọi người đều nhìn về phía cánh cửa.
Cửa vào dị thú có tất cả mười lăm chỗ, để phòng ngừa đám dị thú chưa ra sân đấu mà đánh ngay trước cửa nên mới kiến tạo nhiều lối đi như vậy? Ở thông đạo bên trái, một dị thú cao hai mét đi ra. Phần đầu giống hệt như chó sói, cơ thể tráng kiện như gấu, cả người toàn lông, màu sắc hồng diễm xinh đẹp, hơn nữa móng vuốt thô to sắc bén, tựa hồ chỉ cần vung lên là có thể đem đối phương xé thành mảnh nhỏ.“Là Bạo Nanh.” Có người nói.
Con dị thú này có tốc độ chạy trốn cực kỳ nhanh, bất quá tính cách lại vô cùng nóng nảy. Mặc dù không có dị năng, nhưng đến lúc phẫn nộ, lực sát thương của nó rất lớn. Trong đám tiểu dị thú, con này được xem như một đối thủ cực kỳ lợi hại.
Có người hỏi: “Đây là dị thú của Mai tiểu tiểu thiếu gia?”
“Là của tôi.” Văn Khải Khang lên tiếng.
Mọi người lập tức lộ vẻ cổ quái, thậm chí có người kính nể Văn Khải Khang, dị thú như vậy cũng dám đặt cược một trăm triệu.
Có người nghi hoặc: “Ồ? Sao dị thú của Mai tiểu tiểu thiếu gia chưa xuất hiện.”
Mọi người nhướn cổ nhìn, thông đạo bên phải đã mở nhưng không hề thấy thân ảnh con dị thú nào.
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến tiểu dị thú được chọn kia, không khỏi ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi.
Phong Tĩnh Đằng thấy mọi người nhìn chằm chằm vào cửa bên phải, không nhịn được cười ra tiếng.
Đám người Vi Nghị Kiệt kỳ quái nhìn hắn, không biết hắn cười cái gì.
Phong Tĩnh Đằng lại gần Mai Truyền Kỳ, nín cười, thấp giọng nói: “Tôi đoán chắc con dị thú kia cần ba tiếng mới có thể bò ra ngoài được.”
Mai Nguy Hiểm: “…”
Mai Truyền Kỳ đỡ trán, cậu cũng cảm thấy khả năng này rất cao.
Năm phút trôi qua vẫn không có dị thú ra ngoài.
Văn Khải Khang giễu cợt nói: “Tôi thấy con dị thú kia cũng giống như người nào đó, không đánh mà chạy.”
Đám người Vi Nghị Kiệt lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng lúc này, một tên nhân viên bưng một cái khay từ thông đạo bên phải đi ra.
Nhìn thấy Bạo Nanh xa xa, hắn cuốn quýt để khay dưới đất, nhanh chóng quay người trở lại, đóng cửa thông đạo.
Tình huống này khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Mai Truyền Kỳ có chút xấu hổ, đè giọng nói: “Sẽ không phải là nhân viên ở đây thấy động tác của nó quá chậm, nên mới tự thân xuất mã, đưa nó vào đi.”
Mai Nguy Hiểm: “…”
Phong Tĩnh Đằng lại cúi người cười không ngừng.
“Tên nhân viên đó làm gì thế, dị thú chưa ra, sao hắn đã đóng cửa rồi.”
Có người bất mãn, cầm thông tấn khí định khiếu nại, không ngờ bị người bên cạnh ngăn cản: “Lấy ống kính nhìn xem, trên cái khay kia có thứ gì kìa.”
Ống kính lập tức quay về phía cái khay trên đất, thấy một con sâu nhỏ màu tím dài chừng ba tấc đang nằm đó.
Mọi người sững sờ.
Có người lắp bắp hỏi: “Chuyện này… đây là dị thú của Mai tiểu tiểu thiếu gia?”
Mai Nguy Hiểm kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, đây là dị thú ta chọn.”
Mọi người: “…”
Vi Nghị Kiệt cho là có Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ ở đó, nhất định họ sẽ giúp đứa nhỏ chọn dị thú lợi hại. Không ngờ chỉ là một con sâu nhỏ dài bằng ngón tay.
Hắn đồng tình vỗ vai bạn tốt mình: “Huynh đệ, nén bi thương.”
Trong mắt hắn, một trăm triệu này xem như tặng không cho Văn Khải Khang.
Bọn Thịnh Hoa cũng tặng cho ánh mắt bội phục.
Con sâu nhỏ như vậy cũng dám đặt cược một trăm triệu, thực sự là quá can đảm.
Phong Tĩnh Đằng cười cười, không nói gì.
Mai Truyền Kỳ nhìn về phía Văn Khải Khang và Phỉ Cẩm, thấy Phỉ Cẩm đưa mắt nhìn Văn Khải Khang giống như đang nói ‘Tôi nói không sai chứ’.
Văn Khải Khang thở nhẹ một hơi, khi nhìn ra được ý của Phỉ Cẩm, lập tức cười to.
Mai Truyền Kỳ thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, suy đoán tên Phỉ Cẩm kia nhất định biết dị thú mà họ đã chọn, sau đó báo cho Văn Khải Khang, Văn Khải Khang mới dám lớn mật đặt cược một trăm triệu.
Cậu đoán không sai, sau khi Phỉ Cẩm gây xích mích với họ, vốn định rời khỏi nơi này. Nhưng hắn nhớ đến Vi Nghị Kiệt đã từng nói hắn cùng Mộc gia Nhị thiếu gia có một trận đánh cược hôm nay, liền truyền tin cho Mộc Vũ Thành. Cuối cùng hắn cũng gia nhập được vào nhóm này.
Nếu muốn đấu thú, hắn không thể không có dị thú, bắt buộc phải quay lại vườn dị thú. Trùng hợp hắn thấy nhân viên công tác đang ghi chép dị thú mà Mai Nguy Hiểm chọn.
Sau đó hắn tránh mặt đi, đến khi chọn được dị thú mới rời khỏi nơi đấy.
Có người hỏi: “Đây là loại sâu gì? Sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ?”
“Tôi cũng chưa thấy.” Rất nhiều người nói.
Thịnh Hoa nhíu mày, nhìn hình ảnh bất động trên sân, có chút ngồi không yên, đứng dậy hô to: “Sao chúng nó không nhúc nhích a?”
Không nói đến con sâu kia, kể cả Bạo Nanh cũng đứng bất động tại chỗ, giống như không nhìn thấy con mồi.
Ách, được rồi, con sâu kia quả thực quá nhỏ đi, dễ dàng khiến những dị thú khác bỏ qua. Thế nhưng, dị thú sau khi nghe mùi khác sẽ cảnh giác, mà con Bạo Nanh này giống như ngay cả mùi cũng không ngửi được vậy.
“Có thể là do con sâu kia quá nhỏ, Bạo Nanh không nhìn thấy.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không lẽ ngồi chờ chúng nó hành động?”
Lúc này ngay cả nhân viên nơi đó cũng không nhìn nỗi, rốt cuộc đành phải khởi động kìm cơ khí vào giữa đấu trường, dự định đem khay gắp lên nâng đến trước mặt Bạo Nanh.
Bạo Nanh thấy có vật lạ đến gần, tính khí trở nên nóng nảy, vung vuốt về phía kìm cơ khí.
Lợi trảo xẹt qua bề mặt, lập tức phát ra tiếng ‘chi’ chói tai.
Kìm cơ khí đem khay đặt dưới đất, sau đó thu về.
Bạo Nanh thấy kìm cơ khí thức thời rời đi, rốt cuộc chú ý đến cái khay đặt trên mặt đất.
Khi nó nhìn thấy cái khay, không nói hai lời liền giẫm mạnh xuống.
Phỉ Cẩm cùng Văn Khải Khang nhìn đến đây, khóe miệng đều nở nụ cười.
Nhưng những người khác lại vô cùng khẩn trương, ngay cả Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đều chăm chú nhìn.
Mai Truyền Kỳ bắt đầu cảm thấy đau lòng cho một trăm triệu kia, thầm nghĩ cái vỗ này chẳng lẽ là có giá trị lên đến trăm triệu?
Móng vuốt Bạo Nanh rơi trên mặt khay, lập tức một tiếng ‘rắc’ vỡ vụn thanh thúy vang lên.
Có người ngơ ngác hỏi: “Vậy… Con sâu kia dễ dàng chết như thế sao?”
Nếu thật sự là như vậy, một trăm triệu tín dụng điểm kia lẽ nào dễ dàng đưa cho Văn Khải Khang?
Sớm biết như vậy hắn nhất định cũng khiêu chiến hai vị Mai thiếu gia.
Có người trả lời: “Con sâu nhỏ như thế, cầm chắc cái chết rồi.”
Trong hình Bạo Nanh giơ chân lên, khay nát, nhưng không có thi thể con sâu kia, một chút dấu vết cũng không có.
Mọi người ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì? Con sâu đó đâu?”
Nụ cười của Phỉ Cẩm và Văn Khải Khang cứng lại.
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng liếc mắt nhìn nhau.
Mộc Vũ Thành nói: “Đem ống kính cận cảnh quay chậm lại đi, dùng góc quay quan sát 360 độ.”
Người trẻ tuổi bên cạnh lập tức chiếu chậm cảnh quay lại.
Trong hình, đúng là cảnh Bạo Nanh dùng vuốt đạp lên mình con sâu, nhưng con sâu kia dường như được thoa một tầng dầu, bị Bạo Nanh đạp trượt ra xa bay đến năm mét cách đó.
Nhìn tình huống con sâu có thể cử động, xem ra nó vẫn còn sống.
Người trẻ tuổi nọ lại quay về hình ảnh hiện tại.
Sắc mặt Phỉ Cẩm cùng Văn Khải Khang trở nên khó coi.
“Con đã nói là con sâu này lợi hại nhất mà.” Mai Nguy Hiểm hưng phấn kêu lên
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Trong hình, Bạo Nanh nhấc chân lên, không thấy thi thể con sâu, ngẩn người ra. Sau đó lập tức nhìn xung quanh, thấy con sâu nằm cách đó năm mét, hai mắt đỏ lên, nhanh chóng vọt tới.
Nó giơ chân lên, dùng móng vuốt sắc bén đâm tới.
Mọi người lần nữa khẩn trương.
Đặc biệt là Văn Khải Khang, còn kém không hét lớn ra ‘Đâm chết nó’!
Đáng tiếc, hắn định trước phải thất vọng.
Lợi trảo lần nữa chạm tới thân thể con sâu, lại trượt, đâm sang bên cạnh.
“Mịa nó, đây rốt cuộc là loại sâu gì thế.” Thịnh Hoa quay đầu hỏi Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng cong môi: “Trên bảng giới thiệu có ghi không xác định dị thú.”
Bạo Nanh trong sân rốt cuộc nổi giận, tàn nhẫn vỗ mạnh xuống, nhưng con sâu nhỏ vẫn như trước, bị trượt sang chỗ khác.
Bạo Nanh chạy lên, vỗ tiếp, sâu lại trược, cứ như vậy lập đi lập lại nhiều lần.
Cuối cùng, Bạo Nanh triệt để giận dữ, nhào tới trước, há mồm, le lưỡi cuốn con sâu lên nuốt vòng trong miệng, thế giới rốt cục yên tĩnh.
Mọi người: “…”
Phỉ Cẩm cùng Văn Khải Khang cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười.
Có người nói: “Con sâu bị Bạo Nanh nuốt xuống bụng, Mai tiểu tiểu thiếu gia xem như là thua đi.”
Những người khác không lên tiếng.
Mai Truyền Kỳ mặt đối mặt với Phong Tĩnh Đằng, hai người cùng ăn ý nhìn xuống đứa nhỏ đang ngồi ở giữa.
Mai Nguy Hiểm chăm chú nhìn Bạo Nanh đang vui vẻ vì đã tóm được con sâu, nhóc nói: “Nó không có chết.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày.
Có người khuyên bảo: “Mai tiểu tiểu thiếu gia nên chịu thua đi, con sâu của ngươi cũng bị nuốt rồi.”
Mai Nguy Hiểm mím mím miệng nhỏ im lặng.
Mọi người thấy nhóc còn nhỏ, cũng không bảo chịu thua liền, chờ sau khi thấy rõ sự thực thì kết luận cũng không muộn.
Năm phút trôi qua, nhân viên cuối cùng cũng dùng xe đẩy, đem Bạo Nanh đang chạy tới chạy lui trong sân đẩy vào thông đạo.
Văn Khải Khang nhìn đến đây, chuyển hướng về phía Phong Tĩnh Đằng, cười đắc ý: “Phong thượng tá, một trăm triệu của ngài, tôi nhận.”
Phong Tĩnh Đằng không thèm bố thí ánh mắt cho hắn.
Văn Khải Khang thấy đối phương không để ý đến mình, sắc mặt trở nên khó coi. Nghĩ thầm trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể kiếm được một trăm triệu tới tay, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Đột nhiên có người hô lên: “Mọi người nhìn xem, con Bạo Nanh kia bị sao kìa?”