Mai Truyền Kỳ cả kinh nói: “So với gien cấp SSSS còn cao hơn nữa?”
So với gien cấp SSSS còn cao hơn là đẳng cấp nào a?
Trong đầu Mai Truyền Kỳ chợt lóe chữ ‘K’, lẽ nào là cấp K???
“Đây chỉ là phán đoán thôi, thể năng của hắn rất có thể không dừng ở cấp 5 đâu.” Ti Kiếm Đường cười khẽ: “Lần sau nếu cậu đến trường đấu cơ giáp cá cược, nhớ phải đặt ‘Truyền Kỳ’ thắng đấy, chỉ cần không phải đánh giả cơ, đảm bảo hắn có thể thắng trận.”
Mai Truyền Kỳ che giấu kinh ngạc trong lòng, trêu ghẹo nói: “Kiếm Đường, anh đem chuyện cơ mật nói cho tôi, không sợ tôi nói ra sao?”
“Này tính cơ mật gì, toàn bộ tinh cầu sớm muộn gì cũng biết chuyện này. Nếu hiện tại nói ra, trên tinh võng cũng có nhiều người suy đoán về gien và thể năng của ‘Truyền Kỳ’, nhưng chưa được viện nghiên cứu xác định, có mấy ai sẽ tin tưởng a.”
Mai Truyền Kỳ ngẫm lại cũng đúng, trò chuyện với Ti Kiếm Đường vài câu rồi cúp máy, sau đó thấy đứa nhỏ trừng to hai mắt nhìn mình.
Cậu bình tĩnh hỏi: “Con nghe được sao?”
Mai Nguy Hiểm lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Con hông nghe gì hết.” (→_→)
Mai Truyền Kỳ nhướn mày: “Con xác định không nghe gì sao?”
Mai Nguy Hiểm dùng sức gật gật đầu: “Con xác định chẳng nghe gì đâu.”
Mai Truyền Kỳ ẵm đứa nhỏ xuống: “Được rồi, mau mau ngủ trưa đi.”
Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn nằm dài trên giường, kéo chăn trùm lên đầu.
Mai Truyền Kỳ cởi áo khoác ra, liền thấy trong chăn đứa nhỏ run run.
Cậu buồn cười mở ra, liền thấy đứa nhỏ đang cười trộm.
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Con đang cười cái gì?”
Mai Nguy Hiểm bị baba phát hiện đang cười trộm, cũng không che giấu, cười nói: “Nguyên lai gien của baba cao như thế.”
Mai Truyền Kỳ tức giận nhào lên giường, chọc chọc lét: “Hả? Vậy sao con nói là không nghe gì hết?”
“Ha ha! Ha ha!” Mai Nguy Hiểm một bên cười, một bên né tay sói của baba.
Mai Nguy Hiểm thu tay về, để đứa nhỏ nằm lên người mình, nghiêm túc nói: “Mai Nguy Hiểm, việc này không thể nói cho bất cứ người nào hết, biết không?”
Mai Nguy Hiểm thu hồi nụ cười, gật gật đầu.
“Trong này bao gồm cả chú Phong của con đó, hiểu chưa?”
Mai Nguy Hiểm tiếp tục gật đầu.
Mai Nguy Hiểm ôm chặt con mình: “Rất tốt, baba tin con là người thông minh, nhất định sẽ biết cái gì nói được hay không nói được, đúng không?”
Mai Nguy Hiểm nghiêm túc nói: “Baba yên tâm, con sẽ không nói lung tung đâu.”
Mai Truyền Kỳ tin tưởng đứa nhỏ, hơn nữa trong tóc nhóc cũng giống như Cố Quân Thanh, đều có trồng tinh phiến ẩn hình ngăn cản người khác dùng thiết bị cưỡng chế quét hình ký ức đại não, vì thế cậu cũng không lo lắng đứa bé có bị cưỡng chế quét hình ký ức đại não.”
Lúc đó cậu trồng tinh phiến như thế vì đứa nhỏ quá thông minh, cậu sợ có người nổi lên ý xấu muốn dùng thông tin trong đầu thằng bé để làm chuyện xấu, vì thế mới nhờ Giản Dực trồng tinh phiến trong tóc nhóc.
Bất qua, từ khi hài tử vào học viện Vinh Diệu, cậu từng nhắc nhóc đừng biểu hiện quá thông minh, khảo thí cũng không cần điểm tối đa, chỉ cần thi sàn sàn cũng được.
Mai Truyền Kỳ nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng ngồi dậy, để đứa nhỏ ngồi trước mặt mình: “Nguy Nguy, baba có chuyện rất quan trọng muốn nói với con.”
Mai Nguy Hiểm chợt lóe vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì vậy ạ?”
Mai Truyền Kỳ do dự, một hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như… Nếu như baba nói, con không phải… con không phải…”
Cậu dùng lực xoa mặt, thật không biết mở lời như thế nào được.
Đứa nhỏ quá thông minh, nếu chỉ là giả thuyết thôi thì thằng bé cũng đã nghi ngờ rồi.
“Baba, rốt cục người muốn nói với con chuyện gì?”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi: “Baba muốn hỏi con về vấn đề sáng nay, nếu để con chọn ở cùng baba hoặc mama, chỉ chọn một người thôi, con sẽ chọn ai?”
Mai Nguy Hiểm không chút do dự nói: “Con chọn baba nha.”
Mai Truyền Kỳ vừa nghe liền cao hứng, nhưng ngẫm lại, cảm thấy vì không có Cố Quân Thanh ở đây nên đứa nhỏ mới chọn mình.
Cậu nhanh chóng thu lại nụ cười: “Không phải vì mama không ở đây nên con mới nói vậy đi?”
Mai Nguy Hiểm lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao con không chọn mama?”
“Vì mama muốn cùng tên khốn Lôi Tử Hàng kết hôn.”
Mai Truyền Kỳ không vui nói: “Con à, sao con lại không thích Lôi Tử Hàng?”
Cậu không hiểu sao thằng bé lại ghét Lôi Tử Hàng như vậy.
Lôi Tử Hàng tuy không nuông chiều dạy dỗ như Phong Tĩnh Đằng, thế nhưng cũng không đến nỗi chọc đứa nhỏ chán ghét như vậy đi?
Còn nữa, Lôi Tử Hàng còn biết đây là con của Cố Quân Thanh, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp dỗ nhóc cao hứng, mà sao lại khiến nhóc mất hứng như thế a.
Mai Nguy Hiểm nhíu nhíu mày, không vui chu chu miệng nhỏ: “Hắn thừa dịp baba còn trong tù, cướp mama đi mất.” ( ̄ε ̄)
Thì ra thằng bé vẫn nghĩ Lôi Tử Hàng thừa cơ hội cướp đi Cố Quân Thanh, vì thế mới chán ghét Lôi Tử Hàng như vậy.
Mai Truyền Kỳ thấy con vẫn luôn nghĩ về mình, thật cao hứng, nhưng vẫn dạy nhóc: “Sau này con không được gọi Lôi Tử Hàng là tên khốn nữa, phải gọi là chú Lôi, biết không?”
Mai Nguy Hiểm bất mãn: “Tại sao?”
“Vì tuổi tác của y lớn hơn con, con là đứa nhỏ lễ phép nên phải gọi là chú, biết chưa?”
Mai Truyền Kỳ thấy thằng bé không lên tiếng, tiếp tục nói: “Còn nữa, trước khi baba với mama con kết hôn, mama con và Lôi Tử Hàng mới là một đôi uyên ương, bất ngờ thay Lôi Tử Hàng đã hy sinh trên chiến trường, mama con tưởng y đã mất rồi, nếu không người kết hôn với mama con hẵng là Lôi Tử Hàng. Cho nên, không phải Lôi Tử Hàng đã cướp mama của baba, mà ngược lại, baba cướp mama trong tay Lôi Tử Hàng đó, hiểu chưa?”
Mai Nguy Hiểm nhu nhu hỏi: “Thật như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy con sẽ gọi hắn là chú Lôi.” Mai Nguy Hiểm mở lòng, lập tức nở nụ cười.
Mai Truyền Kỳ xoa xoa đầu nhóc: “Con ngoan, baba sẽ hỏi con lại lần nữa, dưới tình huống không có Lôi Tử Hàng, con sẽ chọn baba hay là mama?”
“Baba.” Mai Nguy Hiểm lần nữa không do dự nói.
Mai Truyền Kỳ cao hứng: “Tại sao?”
“Vì baba sẽ ở cùng chú Phong a.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Thôi xong!
Mình đã bị Phong Tĩnh Đằng che mờ rồi!
Mai Truyền Kỳ quyết định không bàn về vấn đề này nữa, trở lại chuyện lúc trước: “Nguy Nguy, nếu như… nếu như baba nói con không phải con của mama, con có khổ sở không?”
Mai Nguy Hiểm hỏi: “Con không phải con mama, vậy con là con ai?”
“Con là con của baba.”
Mai Nguy Hiểm nghi hoặc: “Vậy có gì khác sao?”
Mai Truyền Kỳ nghẹn lời: “Nói như vầy cho dễ hiểu nha, con không phải từ trong bụng mama chui ra, mà chui ra từ bụng baba, con không có bất cứ liên hệ máu mủ gì với mama con, con có buồn không?”
“Ồ.” Mai Nguy Hiểm một bộ cái hiểu cái không gật đầu.
“Con ồ cái gì hử?” Mai Truyền Kỳ thật muốn gõ đầu nhóc, xem nhóc đang nghĩ cái gì: “Baba hỏi con có buồn hay không đó?”
“Không buồn.”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Tại sao?”
Mai Nguy Hiểm nhìn baba mình như một kẻ ngớ ngẩn: “Vì baba đang đặt giả thuyết mà!”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Thiệt bó tay mà.
Mai Truyền Kỳ cắn răng nói: “Nếu… nếu đó là sự thật?”
“Không buồn, vì baba và mama đều rất thương con a.”
Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con mình, đau lòng ôm nhóc, hôn trên mặt nhóc một cái: “Ngoan, ngủ trưa đi.”
Mai Nguy Hiểm lẳng lặng nằm trong lòng baba, trước lúc baba nhóc ngủ, mở miệng nói: “Baba, kỳ thực con đã sớm biết.”
Mai Truyền Kỳ buồn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: “Biết cái gì?”
Hồi lâu không nghe được câu trả lời của đứa nhỏ, Mai Truyền Kỳ dần ngủ thiếp đi.
Sau đó cậu bị tiếng kêu của thông tấn khí đánh thức.
Mai Truyền Kỳ lim dim mở mắt ra, lấy thông tấn khí để trên đầu giường, là Giản Dực truyền tin, liền mở máy: “Dực, có chuyện gì sao?”
Giọng Giản Dực hưng binh vấn tội truyền tới: “Con bà nó, Truyền Kỳ, cậu thật quá đáng.”
Mai Truyền Kỳ ngáp một cái, nghi ngờ nói: “Tôi thế nào?”
“Tôi thế nào hả? Cậu đã đăng ký kết hôn, mà không chịu nói cho đám anh em tụi này biết, cậu không biết ngượng còn hỏi tôi thế nào à!”
“WHAT!” Mai Truyền Kỳ cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy: “Ai bảo tôi đã đăng ký kết hôn rồi?”
Giản Dực sao biết chuyện cậu đăng ký kết hôn chứ?
“Cậu lên tinh võng nhìn đi, sau khi xem xong nhớ cho tôi một lời giải thích đấy.” Giản Dực nhanh chóng cúp máy.
Mai Truyền Kỳ lập tức mở quang não, còn chưa kịp kiểm tra tin tức, Trác Quân và Liên Trạch Dương cũng gọi tới hỏi chuyện này.
“Tôi xem tin đã, chuyện này hãy nói sau đi.”
Mai Truyền Kỳ ngắt máy của họ, lập tức mở tin võng xem tin, thấy tin về cuộc phỏng vấn của Ti Kiếm Đường bị ép xuống, thay vào đó là tin hot mới.