Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 301: Chương 301: Chương 270






Chậc chậc chậc, việc này quả nhiên biến có chút nhanh!

Bực bội nuốt nước bọt, ý cười trên mặt Tử Lam Sam càng trở nên cổ quái. Ả vừa tức giận, lại vừa trào phúng, lại còn có chút biểu cảm mà Ngôn Thanh Chi không cách nào hiểu được.

Mùi hương quái dị trên người ả tỏa ra càng lúc càng đậm, nhiệt độ trong sảnh cũng từ từ hạ xuống.

Màn sương tím lượn lờ lan tỏa từ người ả, Ngôn Thanh Chi biết lúc này ả đã thật sự động sát tâm.

Vòng hai tay ôm lấy người, Tử Lam Sam giả vờ tò mò đánh giá tòa nhà được trang trí cẩn thận xa hoa, ả từ từ nhếch mép mở miệng nói khiến người ta muốn một đao chém chết.

“Ta sao có thể không biết nơi này là địa bàn của ngươi, gian nhà cổ này không phải dựa theo nhà cũ của ngươi mà biến ảo ra sao?” Ả cười nham hiểm đầy ngạo mạn. “Ngôn Thanh Chi, trước kia ta cũng cảm thấy ngươi là người đáng thương. Hiện tại thì…… Chậc chậc chậc, ta rốt cuộc hiểu được câu người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.”

“Ngươi nói ngươi thành thành thật thật làm thụ yêu có cái gì không tốt? Không năng lực còn muốn đóng vai anh hùng, ngươi đây không phải tự tìm tử lộ sao?”

Khí thế bức người cùng gương mặt lạnh lẽo sán tới gần Ngôn Thanh Chi, Tử Lam Sam châm chọc mà mở miệng nói: “Ta Tử Lam Sam có thể tùy ý ra vào chỗ của ngươi, ngươi cho rằng…… Ta thật sự sẽ để ý những lời đe dọa vừa rồi của ngươi sao?”

“Đừng nói con người của ta không đủ ý tứ, ta hiện tại liền cho ngươi hai lựa chọn.”

“Một, chút nữa ngươi yên phận đứng ở chỗ này cho ta, chỉ cần không nhúng tay vào chuyện của ta, hôm nay những lời ngươi dám nói với ta, ta đều sẽ không so đo.”

Ngôn thanh chi ‘ha hả’ mà cười lạnh vài tiếng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tử Lam Sam câu môi nói: “Nếu ta chính là muốn nhúng tay quản thì sao?”

Tử Lam Sam cuồng vọng nhướng mi, nhìn Ngôn Thanh Chi, rất là tiếc nuối mà nói: “Vậy chỉ có thể lựa chọn cái thứ hai, chính là sau khi ta giết bọn chúng thì sẽ tự tay giết chết ngươi.”

“Biết đâu…ngươi lại thích như vậy?”

Ý tứ trong lời nói của Tử Lam Sam đã rõ, bất quá ả muốn nói cho Ngôn Thanh Chi biết, nếu hôm nay hắn dám động vào vũng nước đục này, vậy ả cũng không ngại lúc giết Sở Niệm cùng Thương Sùng thời điểm, đồng thời cũng giải quyết hắn.

Chẳng qua, tính toán này của ả có chút sai lầm.

Quay đầu lại nhìn nam nhân vẫn đứng ở nơi đó khí định thần nhàn nam nhân, Ngôn Thanh Chi đợi Tử Lam Sam nói xong, giống như nghe được chuyện cười gì mà cười lên ha hả.

Sau đó nhìn ả biểu tình không vui, gã chậm rãi tới gần Tử Lam Sam thấp giọng nói bên tai: “Thân phận của nam nhân kia, ngươi biết rõ đúng không?”

“Biết thì sao?” Còn không phải chỉ là Hạn Bạt ngàn năm khó gặp sao, tuy rằng trước giờ ả chưa từng đánh thử, nhưng Tử Lam Sam luôn cao ngạo và tự phụ không cho rằng Hạn Bạt có thể so sánh được với mình.

Nếu là trong tình huống bình thường, người khác đều sẽ cho rằng Tử Lam Sam tự phụ đều có chút ngu ngốc, nhưng chỉ có ai hiểu rõ năng lực của quỷ tiên thì mới rõ năng lực của ả đáng sợ đến thế nào.

Ả phải trải qua bao nhiêu việc với vất vả có được thực lực như vậy, mới có được danh hiệu Quỷ Tiên này, người khác có thể không đạt được, nhưng Tử Lam Sam ả hoàn toàn có thể!

Trước kia từng nghe nói qua Hạn Bạt đáng sợ, nhưng mà… ả còn có sự trợ giúp của chủ nhân, ả không tin hôm nay, mình không giải quyết được hắn.

Ngôn Thanh Chi là không nghĩ tới Tử Lam Sam đang nghĩ gì trong lòng mà chỉ cong môi, tiếp tục nói: “Đừng nói ta hù dọa ngươi, nếu ta là ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không cùng Hạn Bạt cứng đối cứng.”

“Rốt cuộc hai ta đều biết, kết cục đó dù là ta và ngươi ai cũng nhận không nổi.”

Mặc kệ là chính mình hay là Tử Lam Sam, bọn họ đều không có sinh mệnh, chỉ tồn tại như hư vô. Cảm giác tử vong bọn họ đã thể nghiệm một lần, bọn họ cũng rõ ràng rằng nếu còn có lần nữa thì chính là hoàn toàn biến khỏi thế gian này.

Không thể tồn tại, không thể luân hồi, chỉ có thể giống một làn khói nhẹ, hoàn toàn hồn phi phách tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.