Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 302: Chương 302: Chương 272




Chương 272

BOSS Là Để Dùng Cho Màn Cuối

Sở Niệm đứng trước mặt, đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Tử Lam Sam, cô đơn giản không buồn để ý, cong môi và khinh thường dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai.

Giống như nghe thấy những lời vớ vẩn, Sở Niệm khẽ nhướng mày, nhìn Tử Lam Sam không nóng không lạnh mà nói: “Vô nghĩa thật chứ.”

Tử Lam Sam cứng người dường như không dám tin tưởng vào điều vừa nghe thấy “…Ngươi nói cái gì!”

Sở Niệm cười lạnh, cô không ngại nói lại mấy từ ấy cho ả nghe. Dù sao, ả thích thì mình nói, mình cũng đâu phải là người keo kiệt gì đúng không?

Chậm rãi khoanh tay trước ngực, Sở Niệm lặp lại, gằn từng chữ một nói: “Ta nói ngươi vô nghĩa thật chứ, đánh nhau mà còn đứng đó lải nhải, chẳng lẽ trước giờ chưa có ai ghét cái tật này của ngươi sao?”

Thương Sùng đứng ở phía trên cong môi, cô gái của hắn trước nay đều luôn bất ngờ như vậy. Cái này đúng là cái tát vô hình thứ hai! Niệm nhi của hắn vừa dứt khoát lại vừa xinh đẹp!

Ngôn Thanh Chi bị che ở phía sau cũng không nghĩ tới Sở Niệm sẽ như vậy mà nói chuyện với Tử Lam Sam. Gã cố nén đau đớn trong ngực, vui sướng khi thấy ả gặp họa mà thấp giọng cười. cố nén ngực đau đớn, rất là vui sướng khi người gặp họa mà thấp giọng nở nụ cười.

Vô nghĩa thật chứ… Bốn chữ thể hiện sự ghét bỏ trực tiếp cỡ nào.

Sự khiêu khích của Sở Niệm đã chọc Tử Lam Sam phẫn nộ tới cực điểm, đặc biệt nghe được rõ ràng tiếng cười nhạo lúc sau, trên người ả sát ý liền càng dày đặc lên.

Dường như nghĩ tới cái gì, ả đột nhiên nhìn sang Thương Sùng đang thờ ơ đứng nhìn. Không biết có phải do không khí có chút ngột ngạt không mà giọng ả càng thêm âm dương quái khí. “Có hay không có ai chán ghét ta, không phải là việc mà tiện nhân ngươi có thể soi mói. Chẳng qua, đột nhiên ta cảm thấy ngươi có chút đáng thương.”

“Rốt cuộc ở đây mỗi người đều biết ngươi cùng ta cứng đối cứng kết cục là cái gì, đáng tiếc ncái gọi là ‘nam nhân’ của ngươi tựa hồ căn bản một chút đều không để bụng tới sống chết của ngươi.”

“Bắt đầu châm ngòi ly gián sao?” Sở Niệm cười lạnh, đầu tiên là làm bộ làm tịch nhìn bàn tay trắng nõn của mình, sau đó mới giống như một nàng công chúa cao ngạo đến cực điểm, lười nhác nâng mi nhìn Tử Lam Sam.

Không để cho ả có thời gian phản ứng, Sở Niệm lại không nhanh không chậm, nhả từng chữ rõ ràng quay đầu về phía Thương Sùng đang nhìn mình. “Quỷ tiên, ngươi chẳng lẽ không biết BOSS luôn lên sàn sau cùng sao?”

“Nếu vừa đánh đã bắt nam nhân của ta ra tay, vậy trò chơi này chẳng phải không còn thú vị sao?”

Muốn châm ngòi ly gián mình? Nữ nhân này thật đúng là tiểu cô nương tâm trí còn chưa khai sáng mà!

Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, Sở Niệm không phải chưa thấy qua nữ nhân tâm cơ tương đối sâu. Giống như Bạch Oánh lúc trước, kỳ thực với cô chỉ giống như trẻ con làm trò.

Cô không hé răng cũng không đại biểu cô cái gì cũng đều không hiểu, đồng thời tính cách của Sở Niệm trước nay đều không phải là quả hồng mềm tùy người nắn bóp.

Người khác kính ta một thước, ta tất còn nhường ngươi một trượng. Nếu người khác được một tấc lại muốn tiến một thước, ta đây cũng đương nhiên trả lại gấp bội!

Sở Niệm nói làm Thương Sùng cười cong khóe môi, hơn nữa cũng làm cho Ngôn Thanh Chi càng hâm mộ.

Tuy rằng sự tình hôm nay phát triển có chút ly kỳ, chính là từ trên người Sở Niệm, thấy được tình thâm ý lớn và sự tín nhiệm tối đa đối với người yêu của mình.

Trước đây gã cảm thấy Thương Sùng và hắn cũng giống nhau, chẳng qua lợi dụng lời nói dối để đạt được điều mình không thể làm.

Nhưng lúc này Ngôn Thanh Chi hiểu ra, tình yêu của Sở Niệm với Thương Sùng dường như càng sâu, càng nhiều hơn.

Sống lâu rồi, mắt nhìn thấy nhiều đều, trải qua muôn vàn thế hệ, con người là hay thay đổi và ích kỷ nhất, lòng ngừoi khó đoán.

Nhưng có thể tín nhiệm đối phương như vậy… Thương tiên sinh, ngươi thật đúng là làm cho ta bắt đầu hâm mộ ngươi.

Một câu kia của Sở Niệm ‘BOSS luôn lên sàn sau cùng’ thực sự làm cho Tử Lam Sam đứng ở đối diện tức điên.

Ả rõ ràng nghe ra con nhóc kia đang trào phúng và khinh thường ả, trần trụi biểu đạt sự khinh thường với mình, Tử Lam Sam công nhận đây là lần đầu tiên ả gặp người như vậy!

Còn không phải là dựa vào ngàn năm Hạn Bạt kia sao? Ta muốn nhìn lát nữa khi hắn lộ ra nguyên hình ngươi còn có thể kiêu ngạo và cuồng vọng như hiện tại không?!

Chỉ là trong chớp mắt, đèn đuốc lúc trước được Ngôn Thanh Chi thắp sáng bị dập tắt, màn sương tím quỷ dị nhanh chóng từ người ả lan tràn ra khắp nơi.

Màu tím trong mắt ả cuộn lên điên cuồng xoay tròn, trong phút chốc áo khoác tím của ả bỗng hóa trắng, phối hợp cùng khuôn mặt tái nhợt không chút máu của ả càng làm nên vẻ quỷ dị trong bóng tối mịt mù nơi đây.

Không đợi Tử Lam Sam ra tay, Ngôn Thanh Chi đang đứng ở một bên đã đem Sở Niệm kéo đến phía sau. Ảo cảnh mình tạo ra bị người ta dễ dàng thay đổi làm hắn thực kinh ngạc, nhưng mà…

Cau mày thật chặt, hắn cẩn thận nói với Sở Niệm nói: “Mau, che mũi lại nín thở! Mùi từ Tử Lam Sam có độc.”

Sở Niệm ngạc nhiên, nhanh chóng vừa dùng tay bịt mũi vừa lấy trong túi đeo bên hông ra một lá bùa đen.

Chu sa đỏ trong đêm tối không hề phát ra ánh sáng, Sở Niệm trong tình thế cấp bách suýt nữa quên mất việc ban nãy trong phòng.

“Đáng chết!” Niệm khẩu quyết vài lần mà vẫn không khởi động được là bùa nên nên Sở Niệm tức giận, thấp giọng mắng một câu.

Đem hàng ma bổng nắm chặt ở trước ngực, cô nhanh chóng tạo thành tư thế phòng thủ lưng tựa lưng cùng Ngôn Thanh Chi. Tuy rằng không nghĩ tới nhanh như vậy bị buộc thành như vậy, nhưng trong tình huống duỗi tay không thấy rõ năm ngón này thì điều duy nhất mình có thể làm chính là phòng thủ!

Tử Lam Sam từ lúc tắt đèn tới giờ đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Sở Niệm nghĩ rằng: Nữ quỷ này nhất định đang mưu tính làm sao đánh lén bọn họ.

Chính mình đã hoàn hoàn toàn toàn chọc giận ả, dù sao thì ả cũng không thể buông tha cho mình. Như vậy…

Rũ mắt nhìn hàng ma bổng trong tay, Sở Niệm cắn chót lưỡi, đem máu trong miệng phun ra.

Đau đớn nhưng cô không buồn nhíu mày, trong chớp mắt một màn sáng xanh lam chiếu sáng không gian đen tối trước mặt.

“Sở Niệm, ngươi đây là đang làm gì!” Ngôn Thanh Chi đối hành vi như vậy của cô cảm thấy thực ngoài ý muốn, phải biết rằng đuổi ma nhân tinh huyết vốn dĩ chính là một loại máu vô cùng trân quý.

Nó đích xác có thể cho đuổi ma nhân linh lực trong nháy mắt bùng nổ tới cực điểm, nhưng mà… mỗi lần tiêu hao thì thân thể của đuổi ma nhân sẽ bị hủy hoại đi một ít.

Sự tình rõ ràng còn chưa tới bước quyết tuyệt kia, hắn không rõ vì cô nương nhỏ tuổi này lại nhẹ nhàng như vậy mà tổn hại bản thân!

“Đừng vô nghĩa!” Đầu lưỡi đau đớn làm Sở Niệm không nhịn được mà hít sâu, thật cẩn thận mà dùng linh lực quan sát chung quanh.

Thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho Ngôn Thanh Chi thấy thật động lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.