Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 35: Chương 35: Chương 35: Lòng người khó dò




“Tôi đâu có bảo em bỏ tiền, cũng sẽ không để em bị người ta giữ lại bắt rửa chén bát, em còn lo lắng cái gì?” Thương Sùng đẩy đĩa thịt bít tết đã cắt gọn ở trước mặt sang cho Sở Niệm, thân thể tựa vào ghế, lắc lắc ly rượu đế cao trong tay.

“Nói thì nói thế, nhưng đây cũng quá lãng phí mà! Anh phải biết là kiếm tiền khó lắm đấy. Cho dù anh có tiền, cũng không nên tiêu xài như vậy đi.” Sở Niệm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thích ý của Thương Sùng, cong cái miệng nhỏ nhắn.

“Đâu phải ngày nào cũng ăn, nếu như em không muốn ăn, tôi cũng không miễn cưỡng......”

Còn chưa nói hết, Thương Sùng liền vươn tay muốn lấy đồ ăn đặt ở phía đối diện đi. Sở Niệm sững sờ, vội vàng nắm chặt rìa đĩa, nói: “Tôi ăn, ai nói là tôi không ăn!”

Thương Sùng nhướn mày, vẻ mặt rõ ràng là đang trêu chọc một động vật nhỏ.

Sở Niệm làm mặt quỷ với anh, cầm dĩa ăn đâm một miếng thịt bò cho vào trong miệng. Thịt bò tươi phối hợp với trứng cá muối hoàn mỹ, vào miệng là tan ngay, răng môi còn lưu hương vị.

“Thật sự là rất ngon, nhưng giá tiền quá mắc.” Tán thưởng xong, Sở Niệm vẫn không quên được giá trị của bữa cơm này.-=-l,,.,,q,q...don,,.....-=Cái này cũng không thể trách cô quá so đo được, tuy bình thường cô cũng kiếm được rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nỡ tiêu tiền như vậy.

Thương Sùng mặc kệ cô, ngón tay thon dài ưu nhã cầm chiếc ly đế cao, môi mỏng hơi mở nhấp một ngụm rượu vang. Nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Sở Niệm mếu máo, tặng anh một cái liếc mắt xem thường, không nói thêm gì nữa, bắt đầu ăn tự nhiên. Dù sao cũng đâu phải cô bỏ tiền, cô đau cái gì chứ!

Có lẽ do những món này ăn quá ngon, chờ Sở Niệm ngẩng đầu lần nữa, mấy cái đĩa trước mặt cô đã trống không rồi. Thỏa mãn vuốt cái bụng tròn vo, cô nhìn Thương Sùng chỉ mải uống rượu vang từ đầu tới cuối, hỏi: “Sao anh không ăn gì cả, có biết là bụng rỗng mà uống rượu sẽ gây ra đau dạ dày không?”

Thương Sùng liếc cô, vẻ mặt kia rõ ràng muốn nói: 'Em không biết xấu hổ còn nói những lời đó sao.'

Sở Niệm cười hắc hắc, đáp: “Nhất thời bị mê hoặc, quên anh mất tiêu.”

“Không sao.” Dù sao mình cũng chỉ muốn đến đây xem chút hoàn cảnh mà thôi, nhiệm vụ ăn gì đó cứ giao cho cô là được rồi. Dù sao, anh cũng không cần ăn những thứ kia.

Cúi đầu sửa sang tây trang, Thương Sùng giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên. Cầm khăn ăn đặt trên bàn, đứng dậy, vươn người lau nước tương dính ở khóe miệng Sở Niệm. Sau đó như chẳng có gì xảy ra, ngồi trở lại ghế của mình.

Động tác như vậy ở trong mắt Thương Sùng thì như không có gì, chỉ là đã hoàn toàn hù dọa Sở Niệm. Cô không biết vì sao người đàn ông này còn lau miệng giúp mình, càng thêm không hiểu vì sao trái tim lại đập nhanh hơn.

Quay đầu thấy ánh mắt ngưỡng mộ từ xung quanh bắn tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức hơi ửng hồng. Trộm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thương Sùng, cô đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với Nhạc Du ở bệnh viện lúc ban chiều.

Chỉ là giống như sai sai ở đâu đó......

Thương Sùng bình tĩnh giống như đang nói với Sở Niệm, hành vi của anh hoàn toàn không có ý gì khác, tất cả xung quanh, và tự mình mất tự nhiên, cũng chỉ do cô tự mình đa tình, nghĩ ngợi lung tung mà thôi.

Ảo não gãi gãi lỗ tai đỏ bừng, Sở Niệm nặng nề thở dài. Mà tiếng thở dài đó của cô, làm cho Thương Sùng ngồi ở đối diện lặng lẽ nhíu chặt lông mày.

Hành động ban nãy của anh là dựa theo bản năng, chính là đợi anh phản ứng kịp, mới cảm thấy mình làm như vậy hơi bất thường Đã bao lâu rồi, chính mình chưa từng đối xử với bất kỳ ai như vậy chứ.

Trong lòng đã lâu không bối rối, anh chỉ có thể dùng sự lạnh lùng đã sớm thành thói quen để che giấu. Khi thấy khuôn mặt cô ửng hồng, trái tim đã sớm đóng băng lại nảy lên một cái. Còn chưa kịp may mắn, niềm vui trong lòng đã bị tiếng thở dài của cô phá tan tành.

Anh không khỏi hoài nghi, chính mình làm như vậy là sai rồi chăng.

Con người chính là như vậy, anh không nói, tôi không nói nên hiểu lầm cứ thế mà phát sinh.

Hai nguời cứ im lặng như vậy vì có tâm sự riêng, cho đến khi Thương Sùng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới nói: “Mười một giờ rồi, chúng ta chuẩn bị đến chung cư Cẩm Viên thôi.”

Sở Niệm hạ mí mắt, hít một hơi thật sâu, đáp: “Biết rồi.”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, người phụ nữ tên Đinh Nhiên kia không hề đơn giản đâu.”

Sở Niệm đương nhiên hiểu rõ ý của Thương Sùng, giết người còn giả vờ như chẳng có việc gì, vẫn đi làm như bình thường, chắc chắn tố chất tâm lý của người phụ nữ đó rất tốt.

Thương Sùng nói đúng, bây giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ lung tung. Nhéo nhéo khuôn mặt đã có chút cứng ngắc, Sở Niệm quay về phía Thương Sùng, nhếch môi cười một tiếng, tay làm dấu OK.

Thương Sùng rất thích điểm này của cô, dù sao cũng không có nhiều người có thể tách bạch cảm xúc và hành động của mình. Lấy thẻ quẹt từ trong ví tiền ra tính tiền, hai nguời liền đứng dậy đi ra xe.

Đến chung cư Cẩm Viên đã là mười một rưỡi đêm. Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Mộ Thành khá có quy luật, mà phần lớn cư dân của chung cư Cẩm Viên đều là thành phần tri thức, cho nên đến giờ này, trong chung cư đã tắt khá nhiều đèn. Chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường đứng cô đơn ở đó.

Căn cứ vào tin tức của Thương Sùng, bình thường Đinh Nhiên tới đây cũng vào tầm giờ này. Kẻ săn thú đã bắt đầu chờ đợi, hiện tại chỉ chờ dã thú tự mình xuất hiện thôi.

Thương Sùng tùy ý tìm một vị trí trống để đỗ xe, tắt máy xe, đồng thời tắt luôn đèn xe Bên trong xe tối thùi, nếu không phải bên trong xe thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nói chuyện khe khẽ, người đi đường tuyệt đối không phát hiện ra có hai người ngồi trong xe.

“Lát nữa em ở trong xe, chờ tôi trở lại.” Thương Sùng điều chỉnh ghế ngả ra sau, thoải mái gối tay sau gáy. Vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có chút căng thẳng nào.

Sở Niệm nhìn vào mắt anh, hỏi: “Vì sao?” Không phải đã nói là cùng nhau đi tìm Đinh Nhiên sao?

“Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi quay lại sẽ nói cho em biết.”

“Tôi không thích ở thế bị động, nếu muốn đi tìm Đinh Nhiên thì phải là tôi, dù sao phụ nữ với nhau sẽ dễ làm việc hơn.”

“Em cho là đang tán gẫu à?” Thương Sùng khinh thường nhếch khóe môi.

“Đinh Nhiên là phụ nữ, nhưng chuyện cô ta nghĩ trong đầu thì em có thêm mười cái đầu nữa cũng không nghĩ ra được.”

“Ý anh muốn nói là tôi ngốc nghếch hả!” Sở Niệm trừng mắt liếc anh một cái.

“Không phải em ngốc hơn cô ta mà là không gian bằng cô ta. Coi như lát nữa để em đi tìm Đinh Nhiên, em định hỏi thế nào? Chẳng lẽ gọn gàng dứt khoát hỏi cô ta là: 'Cô giấu thi thể của Phùng Tư Vân ở đâu' à? , em làm vậy chỉ bứt dây động dừng thôi.”

Sở Niệm rất không thích Thương Sùng dùng cách này để đối xử với mình, trước không thích, hiện tại cũng không. Loại cảm giác vượt trội từ trên cao nhìn xuống và cảm giác áp bách khiến toàn thân cô đều khó chịu.

Hơn nữa anh còn hay châm chọc khiêu khích, nếu không phải cô có tố chất tâm lý vững vàng, đoán chừng đã sớm đánh nhau với anh rồi.

Ngồi bên cạnh, Thương Sùng đã nhìn ra sự bất mãn của cô, liền khuyên: “Sở Niệm, em phải biết là người và quỷ khác hẳn nhau. Cho dù là quỷ hung ác thì: hoặc là dứt khoát giết người báo thù, hoặc là bàn chân bôi dầu chuồn mất, không có nhiều tâm tư và ý tưởng như vậy. Nhưng con người thì khác. Suy nghĩ của con người là khó hiểu nhất, em không thể biết đằng sau dáng vẻ nhã nhặn, bình thản sẽ cất giấu bao nhiêu suy nghĩ ác độc còn hơn cả quỷ dữ. Có thể một giây trước còn cười vui, vui vẻ với em, một giây sau liền khiến em chết không có chỗ chôn thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.